← Quay lại trang sách

Chương 18

Lúc Mayo về đến lữ quán Marumiya thì kim đồng hồ đã nhích qua mốc 9 giờ được một chút. Vậy là cô đã mất tròn một tiếng ngồi nói chuyện với cảnh sát. Mayo cho rằng mình không thu hoạch được thông tin gì đáng kể, song khi cô nói điều đó với Takeshi, chú ấy đã đáp lại: “Cũng không hẳn như vậy đâu.”

Takeshi cầm điện thoại lên.

“Lúc chú gọi điện, cháu đã để lại túi ở chỗ ngồi đúng không? Với một đứa như cháu thì đây là một quyết định rất sáng suốt. Nhờ thế mà chú đã ghi âm được đoạn trò chuyện này.”

Sau khi Takeshi thao tác trên điện thoại, Mayo liền nghe thấy tiếng nói phát ra từ loa.

“Chúng ta không cần hỏi về cuộc điện thoại mà nạn nhân đã gọi đi vào ngày 2 tháng 3 ư?” Giọng nói lí nhí đó xem ra là của Maeda.

“Nhìn kiểu đó chắc cô ấy không biết gì đâu. Có hỏi cũng vô ích. Lẽ nào thanh tra Kogure không nhắc anh Maeda đừng để đối phương nghe được những chuyện không cần thiết hay sao?”

“À, chuyện đó thì…”

“Qua cuộc hỏi đáp vừa rồi tôi thấy cô ấy không có vẻ gì là đang giấu giếm, lát nữa tôi sẽ vẫn tiếp tục trên tinh thần đó là được phải không?”

“Vâng, tùy anh.”

Takeshi dừng đoạn ghi âm lại. “Là như vậy đấy.”

Mayo ngẩng mặt lên khỏi điện thoại. Trong lúc Mayo đi nghe điện thoại, hai người kia đã nói những chuyện này với nhau sao.

“Cuộc điện thoại mà nạn nhân đã gọi đi vào ngày 2 tháng 3 là sao hả chú?”

“Chắc là lịch sử cuộc gọi vẫn còn lưu lại trên điện thoại di động hoặc máy điện thoại fax của bố cháu. Tuy nhiên, trường hợp gọi từ điện thoại bàn, nếu chỉ lưu mỗi lịch sử thì cũng chưa chắc bố cháu đã nói chuyện với đối phương. Cũng có khả năng đầu dây bên kia không nghe máy. Nhưng cảnh sát chỉ cần hỏi công ty viễn thông là sẽ biết ngay cuộc gọi có được kết nối hay không. Chẳng có lý gì cảnh sát lại không làm thế. Có lẽ cách suy luận thỏa đáng nhất là cảnh sát đã xác nhận được vào ngày mùng 2 tháng 3, bố cháu đã gọi điện nói chuyện với ai đó.”

Mayo không khỏi thán phục trước sự nhanh trí của Takeshi, tính đến mọi khả năng và đưa ra kết luận ngay tức thì. Không thể tin được đây cũng chính là cái người cứ hở ra là lại vòi tiền cháu gái.

“Nghe kiểu nói chuyện của hai người đó thì có vẻ như người mà bố cháu gọi điện là một trong những nhân vật đã xuất hiện trong đoạn trò chuyện trước đó. Có thể là Momoko, có thể là Kugimiya. Cũng có khả năng đấy là Sugishita Xuất Chúng hoặc Kokorika. Dù là ai đi chăng nữa thì bản thân người đó cũng đã không nói cho cháu biết chuyện họ nhận được điện thoại của bố cháu.”

“Ai được nhỉ?… Cháu tò mò ghê.”

Đúng lúc Mayo lẩm bẩm như vậy thì điện thoại của cô báo tin nhắn đến. Đó là tin nhắn của Momoko. Nội dung là “Bây giờ tớ gọi cho cậu được không?” Bởi vậy Mayo quyết định chủ động gọi trước.

Điện thoại kết nối ngay lập tức, Momoko nói bằng giọng áy náy: “Tớ xin lỗi, lúc này có tiện cho cậu không thế?”

“Ừ, không vấn đề gì. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã tiếp khách giúp tớ hai hôm nay. May mà có cậu.”

“Cậu đừng để ý chuyện đó. Mà này, giờ tớ đang ở quán của Numakawa đấy. Haraguchi cũng đang ở đây.”

“Ồ, vậy hả? Quán của Numakawa ấy à?”

“Thực ra bọn tớ đang bàn về vụ họp lớp. Không biết nên làm thế nào. Kể ra bàn lúc này cũng có vẻ vô tâm vì đám tang của thầy Kamio vừa mới kết thúc, nhưng cũng không còn thời gian nữa.”

“À, cũng phải nhỉ?”

“Đúng là bọn tớ cũng phải nghe ý kiến của cậu nữa. Vì thế, nếu được thì cậu đến đây nhé?”

“Hả, ngay bây giờ á?” Mayo nhìn lên đồng hồ, bây giờ là chín rưỡi tối. Cũng chưa muộn cho lắm.

“Chắc cậu đang mệt nên bọn tớ cũng không ép đâu. Nhưng chỗ này có thể đi bộ được từ Marumiya nên tớ đang nghĩ không biết cậu thấy thế nào.”

Ngồi kế bên, Takeshi đang viết ngoáy gì đó vào một tờ giấy nhỏ, đoạn đưa cho Mayo xem. Nội dung là: “Cứ đi đi.” Xem ra nghe cách Mayo nói chuyện, chú ấy đã đoán ra là Momoko đang rủ rê cô đi đâu đó.

“Tớ biết rồi. Giờ tớ sẽ đến đó. Cậu đọc cho tớ tên quán của Numakawa đi. Chắc tớ sẽ tra được địa chỉ.”

Sau khi nghe tên quán và cúp máy, Mayo bèn thuật lại tình hình cho Takeshi.

“Không chừng chúng ta sẽ thu được những thông tin mới mẻ. Cháu đừng quá chén mà làm thui chột mất khả năng nghe ngóng thông tin đấy nhé.”

“Vâng, cháu sẽ chú ý. Trả cái này cho chú nè,” Mayo đưa máy nghe trộm hình con bướm đang gắn ở túi xách cho Takeshi. “Thôi, cháu đi đây,” đoạn cô đứng dậy.

Mayo định cứ thế ra khỏi phòng, song Takeshi đã gọi với lại từ đằng sau. Chú ấy bước đến gần cô với bộ mặt nghiêm nghị.

“Cháu bảo chồng của Momoko làm ở công ty Toua Land nhỉ?”

“Đúng vậy, nhưng chuyện đó thì sao ạ?”

“Chú nhớ trước đây đã từng đọc tin tức trên mạng. Kể từ sau thảm họa Corona, công ty đó chủ yếu làm việc từ xa. Chưa kể, chắc chắn họ đã đề ra phương châm là về nguyên tắc sẽ không có chuyện đi công tác xa dài ngày.”

“Sao ạ?” Mayo thốt lên. “Chuyện đó có thật không chứ? Nhưng Momoko…”

“Chú chỉ nói thế thôi. Chú đã bảo đấy là về nguyên tắc còn gì. Chuyện gì cũng có ngoại lệ,” Takeshi mỉm cười. “Lâu lắm rồi cháu mới được uống cùng các bạn đúng không nào? Quá chén thì không được, nhưng nhớ đi cho vui vẻ,” Takeshi vỗ vai Mayo đánh bốp một cái, đoạn xoay lưng lại.

Đúng như Momoko nói, từ Marumiya đến quán của Numakawa mất chưa đầy mười phút đi bộ. Đó là một quán nhậu mô phỏng theo phong cách của một ngôi nhà cổ, cửa ra vào đang để mở. Chắc là để phòng chống dịch Corona.

Bên trong sáng sủa và rộng rãi, những bộ bàn ghế mới toanh xếp thành hàng. Một cặp đôi đứng tuổi đang ngồi ở góc quán.

“Xin mời vào,” nữ nhân viên đeo khẩu trang cất tiếng.

Momoko và Haraguchi đang ngồi ở quầy. Trước quầy có dựng một tấm nhựa trong suốt đề phòng tránh lây lan dịch bệnh, Numakawa đang đứng sau tấm nhựa. Nhận ra Mayo, cậu ta liền giơ một tay lên, Momoko và Haraguchi cùng ngoái đầu lại.

“Để các cậu phải chờ rồi.” Mayo nói, đoạn ngồi xuống bên cạnh Momoko.

“Mayo, bọn tớ xin lỗi nhé, bắt cậu đến đây thế này.”

“Không sao, không sao. Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi vai trò của người chủ tang, thành thử tớ cũng đang muốn uống đây này.”

Đầu tiên Mayo gọi bia tươi, cô nói “Cảm ơn các cậu,” trước khi nghiêng cốc uống. Ngẫm ra thì kể từ hôm về quê, đây là lần đầu tiên Mayo uống đồ có cồn.

Mayo ngắm khuôn mặt nghiêng của Momoko và nhớ lại lời Takeshi nói. Công ty Toua Land đã bãi bỏ chế độ công tác xa nhà dài ngày sao? Nhưng chính miệng Momoko nói chồng cô ấy, anh Ikenaga Ryosuke đang đi công tác ở Kansai mà. Hôm qua, ngay bản thân anh ta cũng không phủ nhận chuyện đó.

Có lẽ Mayo không cần bận tâm. Takeshi cũng nói chuyện gì cũng có ngoại lệ rồi mà. Cô tự nhủ tạm thời sẽ không nghĩ tới chuyện này nữa.

Cặp đôi đứng tuổi rời khỏi quán sau khi thanh toán xong xuôi. Cô nhân viên đang khử trùng chiếc bàn họ vừa ngồi. Chỉ còn lại nhóm Mayo ở trong quán.

“Chắc cậu đang nghĩ quán tớ vắng tanh như chùa bà đanh nhỉ?” Numakawa đặt món khai vị xuống trước Mayo, nói. “Cuối tuần còn đỡ chứ ngày thường lúc nào cũng thế này. Mặc dù trước khi có dịch Corona thì quán này được mọi người chuộng lắm. Hồi đông khách tớ còn tuyển đến ba nhân viên cơ.”

“Tình trạng chung của các cửa hàng ăn uống rồi.” Haraguchi nói. “Nếu dân không đến các khu du lịch nữa thì sẽ thành như thế thôi. Mấy quán nhậu đang lấy rượu chỗ tớ sẽ đóng cửa trong năm nay đấy.”

“Nghĩa là chúng ta chỉ còn cách cắn răng chịu đựng cho đến khi có thuốc điều trị tuyệt đối hiệu nghiệm hoặc vaccine ư?”

Trước câu hỏi của Mayo, Numakawa đành cười khổ và nghiêng cái cổ mập mạp.

“Kể cả thế thì liệu có trở lại như cũ được hay không? Bởi vì sẽ có nhiều người quên mất cảm giác đi nhậu ngoài hàng. Chưa kể bản thân thị trấn này còn thiếu sức hút. Nếu khách du lịch không thèm đến thì kiểu gì cũng khốn đốn.”

“Vì thế mà các cậu phải nhờ đến Mê cung ảo nhỉ,” Momoko quay người sang phía Mayo. “Numakawa đang nghĩ đến việc tân trang lại quán này theo phong cách Ngôi nhà mê cung ảo đấy.”

“Ôi, thật á?” Mayo ngước nhìn Numakawa.

“Tớ nghĩ mình phải làm điều gì đó. Tớ cần một thứ có thể thôi thúc giới trẻ nhắc đến trên các trang mạng xã hội. Hình như Haraguchi cũng định đặt cho loại rượu mới của cậu ấy một cái tên gắn liền với Mê cung ảo . Tớ thấy ý tưởng đó cũng thú vị. Tớ đang tính đến lúc ấy sẽ bán rộng rãi ở quán của tớ… Nhỉ?”

Thấy Numakawa tìm kiếm sự đồng tình ở mình, Haraguchi bèn gãi đầu đáp “Ừ thì thế,” đoạn nhìn Mayo với một nụ cười nom có vẻ khó xử. Haraguchi đã chớp thời cơ, nhờ bố Mayo đứng ra làm cầu nối với Kugimiya, song Mayo đọc được trên mặt cậu ta câu “Làm ơn giữ bí mật chuyện đó.”

Xem ra tất cả mọi người đều đang cố hết sức. Có vẻ như đối với thị trấn này, Mê cung những bộ não ảo là ánh sáng hy vọng duy nhất, hơn cả những gì Mayo tưởng tượng được.

“Mà Mayo này, về vụ họp lớp, theo cậu chúng mình nên làm thế nào?” Momoko vào chủ đề chính.

Mayo nhấp một ngụm bia, đoạn đặt cốc xuống.

“Lần trước tớ cũng nói với Haraguchi rồi, các cậu cứ tổ chức thôi. Có điều, tớ xin kiếu. Tớ không muốn mọi người phải giữ ý với mình.”

“Tớ đã nói với cậu rất nhiều lần là bọn tớ không giữ ý giữ tứ gì đâu mà.”

“Tớ cũng nghĩ vậy đấy,” ngồi bên trong quầy, Numakawa nói. “Chắc chắn những bạn không thể đến dự lễ canh linh cữu và lễ đưa tang thầy sẽ muốn chí ít cũng được chia buồn với cậu trong buổi họp lớp. Đúng là hồi cấp hai, có một số bạn né tránh cậu vì cậu là con gái của thầy Kamio, nhưng bây giờ bọn mình cũng lớn cả rồi, những chuyện như thế không còn liên quan gì nữa đâu.”

“Tớ đồng ý,” Haraguchi khẽ giơ tay.

Đúng lúc đó, Mayo nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra từ đâu đó. Người rút điện thoại ra là Numakawa.

“Ừ, alo… Ừ, đương nhiên là vắng rồi… Bao trọn quán á? À, thật ra bọn Haraguchi đang ở đây. Ngoài ra còn có Honma, vừa nãy cả Kamio cũng tới nữa…Ngoài ra không còn khách nào khác. Sao cơ? … À, vậy hả… Cũng được. Tớ hiểu rồi. Vậy hẹn gặp các cậu sau nhé,” sau khi cúp máy, Numakawa quay sang nhìn nhóm Mayo.

“Bọn Kashiwagi chuẩn bị tới đây.”

“Ồ, trùng hợp quá nhỉ,” Haraguchi nói. “Ngoài ra còn ai nữa?”

“Thấy bảo Makihara cũng đi cùng. Rồi cả bọn Kugimiya cũng đến.”

Nghe Numakawa nói, không riêng gì Mayo mà ngay cả Momoko và Haraguchi cũng tỏ ra ngạc nhiên.

“Hình như Kashiwagi đã nài ép họ đến. Cậu ta bảo tớ là nếu có khách khác thì phiền lắm nên sẽ bao trọn quán. Nghe tớ nói các cậu đang ở đây, cậu ta càng hoan nghênh. Vì thế, trước tiên tớ phải treo cái này ra cửa đã,” Numakawa lấy tấm biển đề chữ Đã đặt trước từ trên giá xuống, đoạn ra khỏi quầy.

“Sợ cái cậu Kashiwagi này thật. Đám tang thầy Kamio vừa mới kết thúc mà cậu ta đã có hứng đàm phán với Kugimiya rồi.”

Momoko nói giọng ngạc nhiên.

“Chính những ngày như thế này mới dễ rủ đấy,” Haraguchi nhăn nhó. “Tớ đoán cậu ta đã viện cớ muốn mọi người cùng tưởng nhớ đến thầy Kamio. Chắc chắn Kashiwagi sẽ chiêu đãi bữa tối nay.”

“Thế, chắc ăn tối xong cậu ta sẽ chuyển địa điểm để thuyết phục Kugimiya nhỉ? Làm tốt lắm, thật không hổ danh Jaian một thời.”

“Ha ha ha,” Numakawa cười cợt trong lúc quay trở lại quầy.

“Nói mới nhớ, cậu ta vẫn bị gọi sau lưng là Jaian nhỉ?”

“Đúng rồi, còn Makihara là Suneo.”

“Thú vị thật, ngay cả khi đã trưởng thành mối quan hệ đó vẫn không thay đổi,” Haraguchi vừa cười vừa tự rót bia cho mình. “Đối với Ngân hàng Mitsuba thì công ty xây dựng Kashiwagi là khách hàng sộp nhất vùng. Suneo vĩnh viễn không dám ngẩng đầu trước Jaian.”

Mayo vui vẻ nghe các bạn trò chuyện. Ngay cả một người giờ đây đã có được địa vị nhất định như Kashiwagi, họ vẫn có thể ví von với một nhân vật truyện tranh quốc dân để rồi cười cợt với nhau như thế, đây đúng là đặc quyền của bạn cùng lớp.

“Cơ mà cái tay Jaian đó giờ lại tiếp đãi Nobita, thế giới này đúng là không thể biết trước điều gì nhỉ,” nét mặt Numakawa trở nên nghiêm túc hơn một chút. “Ngặt nỗi chúng mình cũng chẳng thể cười cậu ta được. Khi cuộc sống trở nên khốn khổ vì Corona, người chúng ta muốn nhờ cậy lại chẳng phải Jaian – kẻ đầu sỏ một thời mà lại là Nobita, người mà suốt thời cấp hai chúng ta đã thầm coi thường. Kể ra tụi mình cũng vụ lợi thật.”

“Nói như cậu thì nói làm gì. Với cả, trong phim Doraemon , Nobita cũng hay cứu người mà,” trong cơn tuyệt vọng, Haraguchi đành lý sự cùn.

Rõ ràng Nobita mà họ nhắc đến ám chỉ Kugimiya Katsuki. Mặc dù không lười biếng cũng chẳng tùy tiện như Nobita song không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Kugimiya rất mờ nhạt và mọi người thường xem nhẹ cậu ta. Người đã đứng ra làm lá chắn cho Kugimiya chính là Tsukumi Naoya. Mayo có cảm giác mỗi khi ở cùng Tsukumi, Kugimiya lại được bao bọc trong cảm giác an toàn. Tóm lại, Tsukumi chính là Doraemon .

Mayo nhớ lại lần đầu tiên cô cùng Kugimiya thay mặt cả lớp đến thăm Tsukumi. Nằm trên giường bệnh, Tsukumi đã mừng rỡ chào đón hai người: “Ồ, lâu rồi mới gặp các cậu.” Nghe Mayo hỏi “Cậu có khỏe không?” Tsukumi liền đáp “Tớ chỉ khỏe về mặt tinh thần thôi,” rồi mỉm cười.

“Người ta đã phát triển rất nhiều loại thuốc, dù bị bệnh máu trắng thì chưa chắc đã chết ngay đâu. Nói vậy chứ tớ nghe nói hầu hết mọi người đều khỏi đấy. Nhưng với trường hợp của tớ thì chưa biết thuốc nào hiệu nghiệm, các bác sĩ bệnh viện đang thử hết loại này đến loại khác cho tớ. Mà cũng chưa biết thế nào.”

Mặc dầu đang nhắc đến một vấn đề nghiêm trọng song Tsukumi vẫn nói bằng cái giọng ung dung chẳng khác nào đang dự đoán thứ tự xếp hạng trong môn bóng chày chuyên nghiệp, như nói chuyện của người khác không bằng.

Song, nhìn vào khuôn mặt của Tsukumi, rõ ràng cậu đang ở trong tình trạng không thể nói những câu vô ưu vô lo như thế được. Tóc cậu đã rụng hết, lông mày và lông mi cũng đã biến mất. Còn thân hình lực lưỡng với những cơ bắp săn chắc đem đến cảm giác tin cậy khi ở bên thì trở nên tong teo như thể Tsukumi đã trở lại làm một cậu bé.

“Đúng vậy,” Kugimiya hùa theo. “Bởi vì y học đã tiến bộ khủng khiếp rồi mà. Cậu cứ bình tĩnh chờ đợi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra thuốc hữu hiệu.”

“Tớ cũng nghĩ vậy. Tạm thời tớ chỉ còn cách chờ đợi. Chính vì thế mà Kugimiya này, cậu chuẩn bị cho tớ đọc tác phẩm mới của cậu đi nhé. Cứ nằm mãi trên giường thế này tớ chán không chịu nổi nữa rồi. Cậu vẫn đang vẽ tác phẩm mới đúng không? Tình hình thế nào rồi?”

“Ừ, tớ vẫn đang túc tắc vẽ.”

“Gì vậy chứ? Khi nào vẽ xong, nhớ mang đến đây ngay đấy.”

“Tớ biết rồi mà. Tớ sẽ cố,” ngồi bên giường bệnh, Kugimiya khẽ nắm chặt tay.

Thấy Mayo bối rối không hiểu chuyện gì, Tsukumi bèn nói.

“Cậu ghen tị lắm đúng không, Kamio. Tớ là độc giả đầu tiên và cũng là duy nhất đọc truyện tranh do Kugimiya vẽ đấy.”

Thì ra là như vậy, Mayo hiểu ra. Ai cũng biết Kugimiya ôm hoài bão trở thành một tác giả truyện tranh. Chính Tsukumi chứ không ai khác là người lan truyền cái tin ấy. Song Mayo không nghĩ trên thực tế Kugimiya đã hoàn thành một tác phẩm và để cho Tsukumi đọc.

Theo lời họ kể thì vốn dĩ cơ duyên khiến hai người trở nên thân thiết bắt nguồn từ truyện tranh mà Kugimiya vẽ. Nghe nói hồi mới lên cấp hai chưa được bao lâu, hai đứa từng cầm nhầm cặp sách của nhau. Lần đó, Tsukumi đã lỡ đọc được tác phẩm truyện tranh do Kugimiya tự sáng tác vì cậu ta luôn cất trong cặp sách mang theo người.

Tsukumi nói rằng cậu ấy đã bất ngờ đến nỗi không đứng vững nổi.

“Tớ đã nghĩ Kugimiya đúng là chuyên nghiệp đến hoàn hảo. Không chỉ vẽ tranh đẹp mà cốt truyện của cậu ấy cũng cực kỳ thú vị. Tớ đã một bước trở thành fan hâm mộ của cậu ấy. Fan hâm mộ của Kugimiya Katsuki. Vì thế tớ đã chủ động ngỏ ý với cậu ấy. Đề nghị cậu ấy làm bạn với tớ. Vì nếu thế tớ cũng có cái để khoe khoang còn gì. Tương lai nhất định Kugimiya sẽ trở thành một tác giả truyện tranh đắt khách. Đến lúc đó, nếu như tớ có thể khoe với mọi người cậu ấy là bạn thân của tớ thì ngầu hết sảy còn gì.”

Nghe Tsukumi say sưa kể chuyện, Kugimiya ngồi bên cạnh giường bệnh cứ tủm tỉm ra chiều bẽn lẽn. Nhưng dĩ nhiên là nom cậu ấy cũng rất vui.

Xem ra đối với Kugimiya thì Tsukumi đúng là Doraemon thật. Những câu nói khích lệ đầy nhiệt thành của người bạn thân đã trở thành chong chóng tre hay cánh cửa thần kỳ tiếp thêm dũng khí cho Nobita.

Trong lúc Mayo đang miên man nghĩ về những chuyện đó thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm vang cất lên từ sau lưng: “Ồ, các cậu tập trung cả ở đây à?”

Mayo ngoái lại đúng lúc Kashiwagi đang đi vào. Mặc dù bộ tang phục cậu ta mặc hôm qua cũng đủ làm toát lên vẻ quyền uy, song bộ com-lê màu kem lại càng hợp hơn với thân hình vạm vỡ, to ngang của Kashiwagi, khiến Mayo liên tưởng đến một ông trùm mafia.

“Kamio, vất vả cho cậu rồi. Cậu không mệt chứ?”

“Ừ, tớ ổn. Cảm ơn cậu.” Theo sau Kashiwagi là Makihara, tiếp đến là Kugimiya. Người xuất hiện cuối cùng là Kokonoe Ririka. Cô ta khoác áo khoác mùa thu màu nâu nhạt bên ngoài chiếc váy liền thân màu xanh da trời. Cả hai đều là những món đồ mà những người không tự tin vào thân hình của mình hẳn sẽ không dám diện, chúng toát ra vẻ quyến rũ không giống bộ tang phục mà Kokonoe đã mặc sáng nay. Dễ chừng nếu đi lướt qua cô ta trên đường phố Tokyo, người ta sẽ phải ngoái nhìn.

Thấy Ririka lại gần, Mayo bèn đứng lên khỏi ghế.

“Kokonoe, cảm ơn cậu chuyện sáng nay, cả Kugimiya nữa.”

Ririka liền nhíu mày tỏ vẻ buồn rầu, đoạn lắc đầu.

“Có gì đâu. Tôi cũng đang nói với Katsuki là thật may mắn vì hai đứa đã được nhìn mặt thầy lần cuối. Rồi đây chắc cậu sẽ buồn lắm, tôi mong là cậu sẽ sớm vui vẻ trở lại,” Ririka nói năng lưu loát cứ như một nữ diễn viên vậy. Còn Mayo nghe chỉ thấy giống lời thoại trong kịch bản.

“Cảm ơn cậu,” dù vậy cô vẫn nói lời cảm ơn.

“Chà, tạm thời chúng mình cứ ngồi xuống đi đã. Xem nào, ngồi đâu được nhỉ?” Kashiwagi liếc nhìn quanh quán, đoạn quay sang phía Kugimiya. “Tiên sinh muốn ngồi chỗ nào?”

Mayo không khỏi giật mình. Xem ra cảm giác không tin vào tai mình chính là như thế này đây. Gọi một người đã có thời học cùng lớp với mình là “tiên sinh” mà giọng điệu chẳng có một chút gượng gạo nào.

“Tôi thì ngồi đâu cũng được… Cậu cứ quyết đi.”

“Vậy à? Thế thì mời tiên sinh ngồi ở chỗ gần tường kia cho rộng rãi, thoải mái nhé… Chắc là được đúng không Numakawa?”

“Ừ, cứ chọn chỗ nào các cậu muốn,” ngồi bên trong quầy, Numakawa đáp.

“Các cậu cũng ngồi cùng bọn này luôn chứ?” Kashiwagi cất tiếng hỏi nhóm Haraguchi đang ngồi ở quầy.

“A, thế nào bây giờ nhỉ?” Haraguchi tỏ ra bối rối, ngồi nhấp nhổm.

“Tớ xin kiếu. Tớ ngồi đây được rồi,” Momoko xua tay. “Các cậu bàn chuyện công việc đúng không? Tớ mà ra quấy rầy thì không hay cho lắm.”

“Vậy thì tạm thời tớ vẫn ngồi đây,” Haraguchi ngồi hẳn xuống.

“Tớ cũng muốn ngồi ở quầy,” Mayo nói đoạn ngồi vào chỗ cũ.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng tin nhắn phát ra từ trong túi. Lúc lấy điện thoại ra và nhìn vào màn hình, Mayo không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc. Tin nhắn đến từ Takeshi với nội dung là: “ Ra chỗ Kashiwagi ngồi đi. ”

Mayo không hiểu chuyện này là thế nào, thế rồi cô nín lặng khi nhìn vào cái mũ trùm đầu trên áo hoodie của mình. Có một con bướm được đính trên mép vải. Chính là cái máy nghe trộm đó. Ngay trước khi Mayo ra khỏi phòng, Takeshi đã vỗ vai cô, chắc chắn lúc đó chú ấy đã gắn máy nghe trộm vào áo cô. Nhưng vì sóng không đến nơi nên xem ra Takeshi đang ở gần đây. Tóm lại, toàn bộ cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ đều đã bị ông chú ấy nghe lén.

Mayo rất bực mình nhưng giờ không phải lúc để tức giận. Cô bèn đứng dậy.

“Hay tớ ra đấy ngồi có được không? Tớ sẽ không quấy rầy các cậu đâu,” Mayo nói với Kashiwagi.

“Ồ, dĩ nhiên rồi. Xét theo nghĩa nào đó thì cậu là nhân vật chính tối nay mà. Còn nữa Numakawa, bữa hôm nay tớ sẽ chủ chi. Hóa đơn ở quầy cậu cũng chuyển sang đây cho tớ luôn nhé.”

Một vài người vỗ tay. “Cậu đúng là hào phóng thật,” người lên tiếng là Momoko. Chỉ mình Kokonoe Ririka là không cười. Mayo bèn ngồi xuống cạnh cô ta.

Nữ nhân viên mang mấy chai bia và cốc thủy tinh tới. Kashiwagi ngay lập tức cầm chai bia lên.

“Được rồi, vì chúng ta vừa mới chuyển địa điểm nên trước tiên mời tiên sinh một cốc nữa.”

“Cảm ơn.” Kugimiya nói rồi chìa cốc ra. Xem ra cậu ta không thấy ngại ngần khi được gọi là “tiên sinh”.

Đồ uống được chuyển cho tất cả mọi người. Đúng lúc Mayo vừa trộm nghĩ chắc không đời nào Kashiwagi nhắc đến chuyện cụng ly đâu thì cậu ta bỗng làm bộ mặt nghiêm nghị, gọi tên Mayo.

“Thật sự tớ rất lấy làm tiếc về chuyện lần này. Bản thân tớ cũng đau lòng lắm. Chí ít tớ cũng muốn cầu chúc cho linh hồn thầy Kamio được siêu thoát. Mọi người cùng mặc niệm và nâng cốc thành kính nào.”

Nghe lời kêu gọi của Kashiwagi, những người khác cũng cầm cốc của mình lên. “Một phút mặc niệm bắt đầu,” giọng Kashiwagi vang lên. Mayo cũng nhắm mắt lại, trên tay cầm cốc bia, trong đầu thầm nghĩ: “Quả là Jaian có khác.”

“Mà cậu thì sao, Kamio? Lâu rồi mới về quê, cậu thấy thế nào?” Khi những câu chuyện tán gẫu sau màn mặc niệm đã tạm lắng xuống, Kashiwagi quay sang hỏi Mayo.

“Thế nào là sao?”

“Cậu không nghĩ thị trấn mình đã trở nên thảm hại lắm sao? Vốn dĩ nơi này cũng chẳng thịnh vượng gì cho cam, nhưng dù sao đây cũng là vùng đất du lịch có sức hút nhất định. Khu vực quanh đây từng khá nhộn nhịp. Vậy mà sao nào, giờ lại ra nông nỗi này. Một khu phố mua sắm mà số lượng cửa hàng sập tiệm còn nhiều hơn số đang kinh doanh thì cậu thấy thế nào?”

“Hừ…m,” một câu hỏi mà Mayo chẳng biết đáp sao ngoài ậm ừ. “Tầm này, khắp nước Nhật nơi nào chẳng vậy. Cho đến khi dịch Corona hoàn toàn lắng xuống thì chúng ta đành phải chịu thôi chứ sao.”

“Cậu nghĩ sau khi dịch bệnh lắng xuống khách du lịch sẽ quay trở lại, nơi này sẽ lại sôi động như ngày xưa ư?”

“Chuyện đó thì tớ không biết…”

Mayo chỉ chực nói ra câu: “Đừng có hỏi tớ.”

“Tớ lấy ví dụ nhé, hiện giờ Disneyland ở Tokyo vẫn đang hạn chế đón khách đúng không? Theo cậu nếu dịch Corona được kiểm soát và các hạn chế được gỡ bỏ thì sẽ thế nào? Chắc chắn khách tham quan sẽ lại chen chúc như trước đây. Mà không, tớ dám cá khách còn đến đông hơn cả ngày xưa ấy chứ. Những người đã phải kiềm chế thế nào cũng đổ xô đến cho mà xem. Cậu cũng nghĩ thế đúng không?”

“Ừm, chắc thế thật.”

“Nhưng ở đây thì sao? Cậu có nghĩ nơi này cũng sẽ được như thế không? Ngoài kia thiếu gì khu du lịch. Tớ cam đoan sau khi dịch Corona tạm lắng xuống, người dân được tự do đi lại thì những khu du lịch tuềnh toàng như thế này kiểu gì cũng bị xếp sau.”

“Cũng có thể, nhưng đem so với Disneyland thì không phải vô lý lắm sao?”

Kashiwagi chậm rãi lấy từ trong túi áo chiếc khẩu trang mà cậu ta đã tháo ra, đoạn đeo lên mặt.

“Tớ biết điều đó. Nếu Disneyland mà là Skytree thì thị trấn này chính là hạt sồi.” Ở các vùng khác cũng có đầy rẫy những khu du lịch nhỏ bé giống thế này, vì thế sau khi thảm họa Corona đi qua, chúng ta sẽ bước vào cuộc so bì kẻ tám lạng, người nửa cân. Để sống sót được thì thị trấn của chúng ta phải chiến thắng trong màn đọ chiều cao đấy. Điều tớ muốn nói là để làm được điều đó, chúng ta phải tranh thủ lúc này mà tăng chiều cao của mình lên dù chỉ một chút, bằng mọi giá phải tăng chiều cao lên.”

Tokyo Skytree, một tòa tháp có độ cao 634 mét, nằm ở quận Sumida của thủ đô Tokyo, Nhật Bản.

Donguri tiếng Nhật nghĩa là hạt sồi. Ở câu sau, tác giả có sử dụng thành ngữ tiếng Nhật donguri no sekurabe (trực dịch: cuộc so bì chiều cao giữa những loạt sồi), ý muốn nói đây là cuộc đua tranh giữa những người ngang tài, ngang sức.

Mayo biết lý do vì sao Kashiwagi lại đeo khẩu trang. Có lẽ cậu ta cho rằng đây là lúc nói chuyện quan trọng chứ không phải lúc để ý đến giọt bắn. Lép vế trước khẩu khí mạnh mẽ của cậu ta, Mayo không nói lại được câu nào.

Kashiwagi lại tháo khẩu trang ra, cất vào túi trong rồi mỉm cười với Kugimiya.

“Vì thế cho nên, tiên sinh có thể làm gì đó giúp bọn này được không? Hãy cứ nghĩ là đang cứu giúp thị trấn này đi.”

Kugimiya tỏ vẻ lúng túng, liếc mắt nhìn sang phía Ririka.

“Không phải cậu đã hứa với bọn tôi là tối nay sẽ không nhắc đến chuyện đó hay sao?” Ririka cất lời. “Vì thế bọn tôi mới chấp nhận lời mời ăn tối của cậu.”

“Ý tôi là chúng ta sẽ không nói chuyện đó trong lúc ăn. Chí ít các cậu cũng phải hiểu điều đó chứ, đúng không?” Kashiwagi cười thiểu não.

“Trước đây tôi cũng nói với các cậu rồi, giờ đang là thời kỳ khó khăn nhất của Katsuki. Bao nhiêu kế hoạch mới dồn dập ập tới, chỉ riêng việc xử lý chúng cũng đủ khiến cậu ấy phải cố hết sức rồi.”

“Chuyện sắp xếp cho công việc được lưu thông không phải cậu làm giúp là được hay sao? Cậu đồng hành với cậu ấy là để làm những việc đó còn gì?” Kashiwagi nói giọng xu nịnh. Mặt cậu ta trông dữ dằn, thành thử trái lại càng khiến người ta thấy rợn người.

“Dĩ nhiên là như vậy nhưng tôi cũng không thể xử lý hết mà không phiền đến Katsuki một chút nào được. Mong các cậu hiểu cho.”

“Tôi hiểu. Chính vì thế, bọn tôi cũng đang nghĩ ra rất nhiều kế hoạch hạn chế tối đa việc gây phiền toái cho tiên sinh.”

“Kế hoạch như nào? Vụ nhà hát, tôi dám chắc các cậu đã hiểu là không thể nào làm được rồi.”

“Nhà hát?” Mayo bất giác thốt lên. “Là gì vậy?”

Ririka liền quay sang phía Mayo.

“Bọn họ định dựng một vở kịch từ Mê cung ảo và xây nhà hát chuyên dụng ở thị trấn này. Cậu thấy có ngớ ngẩn không? Tác phẩm đó làm sao mà dựng thành kịch được. Đầu tiên, ai sẽ là diễn viên?”

Mayo cũng cho đó là một ý tưởng điên rồ song cô không nói ra.

“Đó chỉ là một trong các kế hoạch của bọn tôi. Tôi chỉ đưa ra ví dụ, ý là chúng tôi cũng đang có một ý tưởng như thế. Lúc đó tôi cũng nói vậy với cậu rồi còn gì. Kế hoạch hôm nay mới là ứng cử viên sáng giá nhất này,” Kashiwagi đưa mắt nhìn Makihara đang ngồi kế bên.

Makihara liền lấy máy tính bảng ra, đặt lên bàn.

“Thực ra bọn này đang nghĩ không biết liệu có thể dùng Đồi Thiên Thanh được hay không.”

“Đồi Thiên Thanh?” Ririka cao giọng. “Các cậu định làm gì với cái công viên tiêu điều, xơ xác và vô vị đấy hả?”

Đó là một công viên nằm ở rìa thị trấn. Chỉ được mỗi cái rộng rãi chứ chẳng có điểm gì nổi trội, và đúng là rất buồn tẻ.

“Thôi nào, cậu cứ nghe Makihara trình bày đi đã,” Kashiwagi vừa cười vừa vẩy tay lên xuống.

“Người ta vẫn thường đúc tượng đồng cho mọi nhân vật truyện tranh nào đó ở một khoanh đất có rìa bao quanh đúng không nào? Bọn tôi đang nghĩ liệu có thể làm như vậy với Mê cung ảo hay không.” Makihara tiếp tục. “Có điều tượng đồng thì phổ biến quá rồi, vả lại đúng là nó cũng hơi đơn giản. Vì thế chúng tôi sẽ làm thành những hình người có màu sắc hẳn hoi. Có thể gọi đó là mô phỏng nhân vật theo kích thước thực tế. Chúng tôi sẽ sử dụng những vật liệu mới và bền. Chưa kể chúng tôi không chỉ đơn thuần dựng hình người cho một loạt các nhân vật chính mà còn tái hiện cả những cảnh ấn tượng nữa. Các fan hâm mộ hoặc những người cuồng nhiệt nhất định sẽ kéo đến.”

Ririka chợt mỉm cười. Song Mayo chỉ thấy trên khuôn mặt nghiêng đó một nụ cười lạnh lùng.

“Cũng có thể họ sẽ đến chừng một lần gì đó. Nhưng sau khi đăng những hình ảnh đó lên mạng xã hội xong thì cũng coi như hết chuyện. Sẽ không có lần thứ hai đâu.”

“Bởi vậy, thi thoảng chúng tôi sẽ nâng cấp phiên bản. Chúng tôi sẽ dần dần từng bước một bổ sung thêm mô hình tái hiện các phân cảnh mới. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ có người quay trở lại. Vì thế, chúng tôi nghĩ Đồi Thiên Thanh là hợp lý. Bởi chỗ đó thừa sức rộng rãi. Nếu chúng tôi cứ liên tiếp tái hiện thêm những phân cảnh ấn tượng, thế nào nó cũng trở thành chủ đề để người ta bàn tán.”

“Cậu thấy thế nào, Mayo? So với hạt sồi thì vụ này hơi bị hoành tráng đấy chứ,” Kashiwagi quay sang phía Mayo, phổng mũi.

“Tên công viên cũng sẽ đổi thành Công viên mê cung ảo . Mặc dù công viên đó thuộc sự quản lý của thành phố nhưng khi bọn tôi bí mật bàn bạc chuyện này với họ, họ đã tỏ ra khá hứng thú.”

Nghe Makihara nói, Ririka nhướng đuôi lông mày. “Này, đừng có tự tiện làm tới như thế nhé.”

“Makihara đã nói là bí mật bàn bạc rồi còn gì. Mấy chuyện này phải đi đêm sớm mới được. Cậu cũng đâu phải người nghiệp dư, chắc cậu hiểu rõ chứ,” Kashiwagi nói vuốt đuôi, đoạn quay sang nhìn Kugimiya. “Thế nào tiên sinh, cậu có thể suy nghĩ tích cực về chuyện này được không?”

“Tôi phải làm gì?”

“Katsuki!”

“Trên danh nghĩa, cậu là người giám sát. Nhưng về cơ bản, cậu không cần làm gì cả. Nói huỵch toẹt ra thì cậu chỉ cần cho chúng tôi mượn tên cậu là được rồi. Nếu cậu chịu giao phó thì bọn tôi sẽ lo liệu hết. Sẽ không phiền đến cậu đâu.”

“Không được, Katsuki. Nếu giao Mê cung ảo vào tay mấy người này thì giá trị của nó sẽ bị phá hỏng mất thôi.”

“Không có chuyện đó đâu. Có lý nào chúng tôi lại làm thế chứ,” Kashiwagi xòe hai bàn tay. “Sao cậu cứ không chịu tin bọn tôi vậy?”

“Ý tôi là cho dù các cậu không định làm thế thì nguy cơ xảy ra kết cục đó vẫn là rất cao. Các cậu cứ khoa trương Công viên mê cung ảo này nọ, ngộ nhỡ thất bại thì các cậu tính sao? Nếu để người ta phát tán hình ảnh chụp những mô hình bị vấy bẩn rồi hỏng hóc thì sao tránh được chuyện hủy hoại hình ảnh của nguyên tác.”

“Không có chuyện thất bại đâu. Tôi sẽ không để cho nó thất bại. Tôi hứa với cậu.” Ánh mắt Kashiwagi trở nên sắc lạnh.

“Cậu nghĩ chỉ với một lời hứa suông như thế mà chúng tôi có thể giao tác phẩm quý giá của mình cho các cậu ư?”

“Đây có phải…” câu nói mới ra đến đây, Kashiwagi đã đành nuốt lại vào trong.

Ngay cả Mayo cũng biết cậu ta định nói gì. Đây có phải tác phẩm của cậu đâu? Có điều nói vậy thì lại thành gay gắt quá. Bản thân Kashiwagi cũng biết rằng để thuyết phục được Kugimiya, cậu ta cần đến sự trợ giúp của Ririka.

Song Mayo cũng cảm thấy Ririka nói có lý. Không ai đoán biết được việc trưng bày mô hình những nhân vật hoạt hình nổi tiếng trong cái công viên nằm trên một ngọn đồi ở thị trấn quê mùa này sẽ đem lại sức hút đến đâu. Cô cũng mường tượng được rằng duy trì những mô hình đó luôn đẹp đẽ sẽ tốn nhiều công sức.

Ririka liếc nhìn điện thoại rồi ghé sát Kugimiya.

“Katsuki, chúng ta chuẩn bị xin phép về thôi nhỉ? Sáng nay cậu phải dậy sớm, chắc cũng mệt rồi đúng không?”

“À, cậu nói đúng. Ừ, vậy chúng mình về đi.” Kugimiya nhìn Kashiwagi ngồi đối diện. “Cảm ơn cậu đã đãi bọn tôi bữa tối nay.”

“Không có gì,” Kashiwagi liền xua tay, đoạn mỉm cười. “Lần sau tôi lại mời các cậu được chứ?”

“Miễn là cậu không nhắc đến mấy chuyện kiểu này.”

Nghe Ririka nói, Kashiwagi bèn làm bộ mặt nhăn nhó trông rất lố. “Tôi không đáp ứng được cậu rồi, Kokonoe ạ.”

“Nào Katsuki, mình đi thôi”, Ririka đứng dậy. “Kamio, hẹn gặp cậu sau nhé.”

“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều, cả Kugimiya nữa.”

“Ừ.” Kugimiya gật đầu, đoạn ra khỏi quán theo lời thúc giục của Ririka.

Sau khi nhìn theo hai người bạn vừa đứng lên đi khỏi, Kashiwagi bèn ngồi xuống ghế, rót chỗ bia còn sót lại trong chai vào cốc của mình.

“Numakawa, cho tớ thêm một chai nữa đi,” cậu ta đặt chai bia rỗng xuống bàn một cách đầy thô bạo.

“Gay thật. Phải làm gì đó với cô nàng quản lý này thôi,” Makihara vừa lẩm bẩm trong tiếng thở dài, vừa cất máy tính bảng vào trong cặp.

“Chỉ còn cách bám thật dai thôi. Nhìn phản ứng của cậu ta hôm nay, tớ cảm thấy có hy vọng hơn so với lần trước khi tụi mình đề xuất vụ xây nhà hát. Kokonoe thì chưa bàn đến vội, chứ với Kugimiya, tớ cam đoan cậu ta cũng cho đây là một ý tưởng không tồi,” Kashiwagi nới lỏng cà vạt rồi cầm cốc bia lên uống.

Điện thoại Mayo báo tin nhắn đến. Cô nhìn màn hình, thấy người gửi là Takeshi. Lúc đọc nội dung tin nhắn, Mayo không khỏi sửng sốt. Bởi chú ấy đang chỉ thị cho cô câu thoại mà cô sắp sửa phải nói ra.

“ Công viên mê cung ảo. Đúng là nếu ý tưởng này thành hiện thực thì chắc sẽ thú vị lắm đây,” Mayo nói theo lời chú dặn.

“Chứ còn gì?” Lông mày Kashiwagi động đậy. “Nếu quảng bá tốt, thế nào cũng hút được khách.”

“Còn tiền vốn,” Mayo nói đoạn hắng giọng. “Còn tiền vốn thì sao? Tớ nghĩ cũng phải mất một khoản kha khá đấy chứ.”

“Chuyện đó thì kiểu gì chẳng xoay xở được. Đấy là nghề của tên này mà… nhỉ?” Kashiwagi nói, đoạn vỗ vai Makihara.

“Một khi chốt được kế hoạch, tớ nghĩ mình có thể kêu gọi các nhà tài trợ,” Makihara nói.

“Hừm, được thế thì tốt, nhưng tớ nghe chú tớ bảo vẫn có những điểm đáng lo đấy.”

“Chú cậu á?” Makihara chau mày tỏ vẻ ngờ vực. “Lo chuyện gì cơ?”

“Nghe nói bố tớ đã thảo luận với chú một chuyện. Đại loại là hình như học sinh của bố đã gây ra một vụ rắc rối liên quan đến tiền bạc. Đừng bảo tớ đấy chính là các cậu nhé.”

Rõ ràng sắc mặt Makihara đã thay đổi hẳn. Ngồi nghe bên cạnh, nét mặt của Kashiwagi cũng trở nên nham hiểm.

“Gì vậy? Chuyện đó là sao? Tớ chẳng hiểu gì cả.” Giọng Makihara nghe có phần hơi kích động.

“Tớ cũng không biết cụ thể thế nào. Tớ chỉ nghe loáng thoáng từ chú thôi. Nếu không liên quan đến các cậu thì tốt rồi. Cho tớ xin lỗi. Các cậu quên chuyện đó đi giùm tớ nhé.”

Kashiwagi cầm chai bia vừa được bưng tới, rót vào cốc. Theo đà, bọt bia trắng xóa trào khỏi miệng cốc.

“Dù sao đi nữa,” cậu ta nói đầy mạnh mẽ. “Bọn mình phải làm gì đó thôi. Cuối cùng vị thần may mắn mang tên Mê cung ảo cũng chịu ghé đến cái thị trấn đã không có tài nguyên thì chớ, lại cũng chẳng có lợi thế gì đáng kể này. Thị trấn giống như một con thuyền, tất cả chúng ta đang ngồi trên đó. Giờ mà không cố thì con thuyền sẽ chìm nghỉm và tất thảy mọi người chỉ còn nước chết đuối mà thôi.” Kashiwagi cầm cốc bia uống một hơi ừng ực, đoạn lấy mu bàn tay chùi chỗ bọt dính quanh mép.