Chương 19
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, phản chiếu lên màn hình. “Chị xin lỗi một chút,” Mayo nói vào micro đoạn xoay màn hình đủ mọi góc, rốt cuộc cô phải chỉnh hướng quay của máy tính chín mươi độ, và chuyển cả đệm ngồi sang vị trí khác. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy ánh chiều tà đỏ rực. Loáng cái đã hơn nửa ngày trôi qua.
“Xin lỗi đã để em phải chờ, giờ thì được rồi.”
Mayo vừa nói với chiếc máy tính xách tay, vừa nghĩ thầm chắc không cần thiết phải chường mặt mình lên màn hình.
“Như vậy, riêng chi phí thi công hệ thống nhà bếp hết tổng cộng 628.000 yên,” người phụ nữ đang có mặt trên màn hình nói. Cô ta là đàn em làm cùng công ty với Mayo.
“Số tiền này đã bao gồm đảo bếp chưa?” Mayo hỏi.
“Xem nào, chưa bao gồm cái đó đâu ạ. Em nghe nói họ sẽ sử dụng đảo bếp có sẵn, không phải thế sao ạ?”
“Đúng là như vậy, nhưng tạm thời chúng ta cũng phải tháo nó ra chứ. Chắc chắn nhà bếp cũng cần thay lại sàn gỗ mà. Chị đang nói đến chi phí đó.”
“À đúng rồi. Chị đợi em một lát,” Xem ra cô ấy đang kiểm tra lại tập hồ sơ cầm trên tay. “Vâng, có rồi chị ạ. Phí tháo lắp là 98.000 yên.”
Mayo ghi lại con số 98.000 yên vào quyển sổ để sẵn bên người.
“Vụ lắp ống thông gió cho máy hút mùi ổn rồi nhỉ? Chi phí nguyên vật liệu cho tủ bếp cũng đã chốt xong. Ngoài ra còn gì nữa?”
“Chắc chỉ còn van khóa nước thôi chị ạ.”
“Cái đó lấy 6.000 yên là được rồi. Thêm thuế VAT nữa.”
“Em hiểu rồi. Tóm lại chi phí cho phần bếp sẽ như thế này. Chị có nhìn được không ạ?” Trên màn hình hiển thị bảng kê chi tiết các hạng mục thi công được viết tay. Chữ khá nhỏ, song Mayo vẫn luận ra được.
“Ổn rồi. Em tổng hợp lại rồi gửi qua mail cho chị nhé. Nếu được thì gửi trong hôm nay luôn.”
“Em biết rồi ạ.”
“Vậy nhờ em nhé.”
“Em chào chị.”
Sau khi xác nhận khuôn mặt của đối phương đã biến mất khỏi màn hình, Mayo bất chợt thở dài rồi đóng sập máy tính lại. Cô vừa nhìn bản vẽ đang mở trước mặt, vừa kiểm tra lại những nội dung vừa ghi chép được.
Mặc dù Mayo đã xin nghỉ phép hết hôm nay song vẫn có vài dự án mà kiểu gì cô cũng phải thu xếp, thành thử cô đã bắt đầu làm việc trực tuyến từ buổi sáng. Nhờ vậy mà xem chừng từ tuần sau cô có thể trở lại với công việc một cách suôn sẻ. Có điều, cô cũng không thể làm việc từ xa như thế này mãi được. Bởi một người kiến trúc sư không thể làm việc mà không tận tay sờ vào các nguyên vật liệu hay các linh kiện, phụ tùng. Những lúc phải trình bày với khách hàng cũng vậy. Làm sao cô có thể cho họ xem vật liệu lát sàn hay giấy dán tường qua màn hình rồi hỏi họ thích loại nào được?
Mấy ông bà chính trị gia hay quan chức nhà nước chưa từng làm những công việc mang tính sản xuất cứ gi gỉ gì gi cái gì cũng bảo người dân hãy làm từ xa đi, hãy đẩy mạnh hình thức làm việc tại nhà đi. Mayo chỉ muốn nói với họ rằng mấy ông bà cứ thử một lần đến tận nơi xem người ta làm việc đi nào.
Đột nhiên, trong đầu Mayo hiện lên hình ảnh của Momoko. Chính xác là chồng cô ấy.
Mayo từng nghe nói nhân viên của mấy công ty dịch vụ giải trí nhiều khi phải ở lại khu vực mà họ đang phát triển trong một thời gian nhất định. Chính vì thế mà khi biết chuyện chồng Momoko đang phải công tác xa nhà dài ngày, cô không mảy may thắc mắc. Cô chỉ thấy thông cảm vì như thế thì có vẻ vất vả quá.
Song những gì chú Takeshi nói về chuyện công ty Toua Land đã đề ra phương châm tập trung vào hình thức làm việc tại nhà và loại bỏ hình thức công tác xa nhà dài ngày không khỏi khiến Mayo cấn cái. Ví thử điều đó là thật thì Mayo phải hiểu câu chuyện của Momoko như thế nào đây.
Giữa lúc Mayo đang đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung đó thì điện thoại cô đổ chuông. Có người gọi cho cô. Mayo không khỏi ngạc nhiên khi nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến. Lại là Kakitani.
“Vâng, Kamio xin nghe.”
“Xin chào, tôi Kakitani đây. Rất xin lỗi cô về chuyện đường đột tối hôm qua.”
“Không sao, nhưng anh vẫn còn điều muốn hỏi tôi ư?”
“Không, hôm nay thì không phải cô. Cô Mayo này, hiện giờ chú Kamio Takeshi của cô có đang ở đấy không?”
“Chú tôi? Chà, không biết thế nào nữa. Thật ra hôm nay tôi vẫn chưa gặp chú ấy.”
“Vậy à? Thế cô có thể cho tôi số điện thoại của chú ấy không? Tôi có chút chuyện muốn trao đổi với chú cô.”
“Tôi hiểu rồi. Xin đợi một lát.”
Có vẻ như phía cảnh sát không nắm được thông tin liên lạc của Takeshi. Mayo thao tác trên điện thoại rồi đọc số của chú mình lên. “Cảm ơn cô,” Kakitani nói đoạn cúp máy.
Mayo đặt điện thoại lên bàn, nghiêng đầu khó hiểu. Không biết Kakitani muốn trao đổi chuyện gì với chú Takeshi nhỉ?
Tối qua, Mayo về đến lữ quán lúc gần nửa đêm. Cô cũng định ghé qua phòng của chú nhưng vì đã muộn nên đành thôi. Nhất là bản thân cô cũng đã thấm mệt. Hôm qua thực sự là một ngày dài.
Sáng nay, sau khi ăn sáng xong, Mayo có đến gõ cửa phòng Takeshi nhưng không thấy ai trả lời. Cô thử mở cửa, song cửa đã bị khóa. Xem ra chú ấy đã đi đâu rồi.
Mayo đã toan gọi điện nhưng vì không phải chuyện gì đặc biệt gấp gáp thành thử cô quyết định bắt tay vào làm việc từ xa.
Quá trưa, trước khi ra ngoài mua đồ ăn, Mayo cũng ghé qua phòng Takeshi nhưng hình như chú ấy vẫn chưa về. Rốt cuộc chú ấy đi đâu được nhỉ?
Mayo tiếp tục đủng đỉnh làm việc, đầu óc vẫn chưa tập trung được chút nào, giữa lúc đó điện thoại của cô lại đổ chuông. Lần này người gọi là Takeshi.
Mayo vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã hỏi: “Cháu đang ở trong phòng à?”
“Vâng.”
“Đang làm gì đấy?”
“Cháu đang làm việc, nhưng có chuyện gì hả chú? Cháu đoán Kakitani đã gọi cho chú rồi.”
“Chính là chuyện đó. Ba mươi phút nữa chú sẽ gặp cậu ta. Nếu cháu muốn thì đi cùng chú.”
“Ơ, cháu cũng được đi cùng sao?”
“Kakitani đã đồng ý rồi. Chú hỏi nếu cháu gái tôi cũng muốn đi cùng, liệu tôi có thể dẫn con bé theo không, nghe vậy cậu ta đành miễn cưỡng gật đầu. Ý cháu thế nào?”
“Cháu có. Ba mươi phút nữa chú nhỉ? Cháu phải đến đâu?”
“Trước mắt, độ hai mươi phút nữa chú cháu mình tập trung ở nhà ăn nhé.”
“Cháu hiểu rồi. Mà giờ chú đang ở đâu đây?”
“Chú đang ở trong phòng. Chú vừa về lúc nãy xong. Thế nhé, lát nữa gặp,” Takeshi đơn phương cúp máy trước.
Mayo đặt điện thoại xuống, dọn dẹp đống tài liệu phục vụ công việc, đoạn với tay lấy túi trang điểm. Cho dù đối phương có là cảnh sát thì cô cũng không thể vác mặt mộc đến gặp được.
Trang điểm xong, Mayo đến nhà ăn đúng lúc Takeshi đang nói chuyện với bà chủ quán. Chú ấy vẫn mặc chiếc áo khoác quân đội mọi khi.
“Chú đi đâu từ sáng vậy?”
“Đi khắp nơi khắp chốn. Bao nhiêu việc lặt vặt phải làm mà.”
Mỗi lần Takeshi nói chuyện kiểu này thì y như rằng đều đang ủ mưu chuyện gì đó, song trong mấy ngày qua Mayo cũng thừa hiểu không trông mong gì ông chú này sẽ chịu nói cho cô nghe, thành thử cô cũng không hỏi han thêm nữa.
“Hình như Kakitani vẫn chưa đến chú nhỉ?” Nghe Mayo nói, Takeshi liền nhìn đồng hồ đeo tay.
“Địa điểm không phải ở đây mà là quán Flute bên kia đường. Chú đã chọn chỗ đó.”
“À, ra vậy. Nhưng giờ này chắc quán phải có những vị khách khác chứ?”
Bấy giờ là khoảng hơn 5 giờ chiều. Hôm qua Mayo đến đó sau giờ đóng cửa nhưng xem ra đúng là họ vẫn bán hàng.
“Làm ăn khấm khá được như thế đã tốt. Kể cả có khách thì chắc cũng chỉ toàn mấy ông bà già sống quanh đây. Nếu chúng ta ngồi cách xa ra và nói nhỏ thôi thì lo gì bị người khác nghe thấy. Nào, chuẩn bị đi thôi.”
Thấy Takeshi đi ra cửa, Mayo bèn theo sau.
Lúc hai người đến quán Flute đã thấy Kakitani và Maeda ngồi cạnh nhau giống hôm qua. Họ chọn chiếc bàn ở trong cùng. Xem ra họ cẩn thận như vậy là để tránh không cho người khác nghe được cuộc trò chuyện, song ngoài họ ra không còn vị khách nào khác. Từ bên trong quầy, ông chủ quán đầu bạc trắng khẽ cất tiếng: “Kính mời quý khách.”
Hai viên cảnh sát liền đứng dậy. “Thật xin lỗi vì đã quấy rầy trong lúc hai người đang bận rộn,” Kakitani nói.
“Chúng tôi luôn sẵn lòng hợp tác điều tra, dù chỉ góp được chút sức mọn,” Takeshi vừa kéo ghế vừa nhìn quanh quán. “Ra vậy, đúng như Mayo nói, quán này có một bầu không khí thật đặc biệt. Chưa kể, cà phê trông cũng ngon ra trò đấy chứ.”
“Cái đó thì tôi khuyên anh nên thử.” Kakitani gật đầu.
“Nếu thế thì, đằng nào cũng mất công đến đây rồi, để các cậu mời tôi một chầu vậy.” Takeshi ngồi xuống ghế. Xem ra ông chú này hoàn toàn không có ý định tự trả tiền cà phê. “Mayo thì sao?”
“Vậy, cháu cũng xin một cốc.”
“Cho bốn cốc cà phê nhé,” Kakitani giơ bốn ngón tay, nói với ông chủ quán.
Maeda mở máy tính xách tay với vẻ mặt hằn học. Xem ra anh ta không vừa mắt khi thấy Kakitani bị Takeshi dắt mũi.
“Thế, cậu bảo có việc là việc gì nhỉ?” Takeshi hỏi.
“Vâng,” Kakitai bèn sửa lại tư thế, liếc nhìn về phía chủ quán. Ông ta đang quay lưng lại để xay hạt cà phê. Khoảng cách từ đây tới đó cũng khá xa, bởi vậy miễn là họ không nói chuyện quá to thì chắc sẽ không có chuyện ông ta nghe thấy được.
“Thực ra tối qua tôi có nghe cô Mayo nói rằng với những chuyện liên quan đến tài chính, ông Kamio Eiichi thường bàn bạc với anh, chuyện đó có đúng không ạ?” Kakitani hạ thấp giọng hỏi.
“Ra là chuyện đó à. Không đến mức thường xuyên, nhưng thi thoảng thì có. Ông anh tôi khá gà mờ mấy chuyện kiểu như thế, trước đây anh ấy rất hay bị bọn nhân viên ngân hàng lừa phỉnh, mua những sản phẩm tài chính chẳng ra làm sao. Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, nhưng chắc anh ấy phải thua lỗ kha khá đấy. Bà chị dâu đã mất của tôi cũng phàn nàn suốt. Chị ấy bảo ông xã chị tốt tính, thành thử khi được một nhân viên ngân hàng ít nhiều có quen biết nhờ vả là anh ấy cứ bị cả nể, chị đứng ngoài nhìn mà thấy bực. Nhưng có vẻ như bản thân ông anh tôi cũng nhận ra nếu mình cứ thế mãi thì chết dở, cho nên anh ấy đã bàn bạc với tôi,” Takeshi nói bằng cái giọng như đúng rồi. Thậm chí đến cả Mayo vốn đã biết tỏng kiểu gì ông chú này cũng ba hoa khoác lác cũng ngỡ như chuyện đó là có thật.
“Nói thì nói thế,” Takeshi tiếp tục. “Nhưng bản thân tôi cũng không đến mức am hiểu các vấn đề liên quan đến tài chính cho lắm. Có điều, ít nhiều tôi cũng trải đời hơn ông anh tôi, chắc vì thế mà anh ấy mới nhờ cậy đến tôi. Tóm lại thì, tôi là thằng khó bị lừa.”
Xem ra đó là sự thật. Bởi nói đến các mánh khóe lừa đảo thì ông chú này chính là chuyên gia.
“Gần đây, anh trai anh có bàn với anh mấy chuyện như vậy không?”
“Dạo này thì không. Như tôi vừa nói đấy, vốn dĩ ông anh tôi hoàn toàn không quan tâm đến mấy chuyện như đầu tư tài chính này nọ. Anh ấy có quan điểm đúng kiểu một giáo viên rằng tiền là thứ kiếm được nhờ lao động. Có những người sau khi về hưu, cảm thấy bất an vì thu nhập giảm sút, thành thử quay ra đầu tư cốt để tăng tài sản ít nào hay ít đấy, nhưng những người nghiệp dư thì hay có câu nhúng tay vào mấy thứ đấy ngộ nhỡ có ngày khuynh gia bại sản thì khổ. Với trường hợp của anh tôi, anh ấy cũng không hẳn là đang phải nuôi ai, vả lại chắc anh ấy cũng có tính toán, nếu không tiêu xài xa xỉ thì chỉ cần khoản tiết kiệm cộng thêm lương hưu nữa là đủ sống rồi.”
Mayo không biết chuyện này là thật hay giả, song nghe rất đáng tin. Quả đúng ông Eiichi là người có tính cẩn thận như vậy thật.
“Vậy có nghĩa là dạo gần đây ông Eiichi hoàn toàn không bàn luận gì với anh về chuyện tiền nong phải không ạ?”
“Tôi không thấy anh ấy nói gì cả. Nếu buộc phải kể ra chuyện gì thì chỉ có cái lần anh ấy gọi điện cho tôi cách đây một tháng để bàn về việc thi công sửa chữa nhà cửa thôi… À, nói mới nhớ,” nói đến đây, Takeshi bỗng bỏ lửng một cách thiếu tự nhiên. Đoạn chú ấy lơ đãng nhìn lên không trung như để suy nghĩ thêm.
“Là gì ạ? Có chuyện gì hả anh?”
“À không, tôi mới nhớ ra một chuyện, nhưng chuyện đó lại không liên quan đến tài sản của anh trai tôi. Cậu cứ quên nó đi.”
“Chuyện như thế nào ạ? Nếu không phiền, anh kể cho chúng tôi nghe được không?” Kakitani xoắn xuýt.
“Cũng không phiền hà gì, chỉ là tôi không nghĩ chuyện đó có liên quan đến vụ án. Các cậu có nghe chắc cũng phí công vô ích.”
“Phí công vô ích cũng không sao hết. Xin anh cứ nói đi ạ.”
“Kể cả cậu có nói thế…” Takeshi ngập ngừng. Rõ ràng ông chú này đang làm ra vẻ nghiêm trọng.
Đúng lúc đó, cà phê được bưng tới. Chủ quán cẩn thận xếp từng cốc cà phê được đặt trên những chiếc đĩa nhỏ trước mặt mỗi người. Hương thơm của cà phê khiến người ta đặt kỳ vọng vào nó trước cả khi đưa lên miệng thưởng thức. Mayo cầm ca đánh sữa lên, rót một chút vào cốc của mình.
“Xem kìa, cà phê của người ta nức tiếng như thế mà lại có đứa chưa gì đã vội cho sữa vào rồi à. Theo lý thuyết thì trước tiên ta phải thưởng thức cà phê đen đã.” Takeshi cầm cốc cà phê lên sát mũi, làm điệu bộ nhắm hờ mắt lại, hít hà hương thơm của nó. “Ừ, đúng là một mùi hương tuyệt vời,” tiếp đó chú ấy nhấp một ngụm, cổ họng chậm rãi cử động ra chiều đang tận hưởng. “Vị chua vừa phải cùng những hương vị phức tạp hòa quyện vào nhau vẫn còn đọng trên lưỡi. Tôi nghĩ thành phần chính của nó là những hạt cà phê Colombia, có phải không ông chủ?”
“Đúng như quý khách nói. Tôi đã dùng những hạt cà phê chất lượng và có điều chỉnh một chút,” người chủ quán tóc bạc phơ đáp lại với vẻ hài lòng.
“Mức độ xay của hạt cà phê cũng hoàn hảo. Nó có vị đắng vừa phải.”
“Quý khách quá khen, thật ngại quá.”
“Mà ông chủ này, ở đây được phép hút thuốc phải không nhỉ? Tôi thấy quán mình có chiếc gạt tàn trông rất chi là hoài cổ,” Takeshi chỉ tay vào chiếc gạt tàn thủy tinh đặt ở mép bàn, hỏi.
“Được ạ. Mời quý khách.”
“Thế thì diễm phúc cho tôi quá,” Takeshi nói đoạn rút bao thuốc ra khỏi túi trong của áo khoác. Tiếp đó chú ấy thò tay vào một túi khác, nhưng giữa chừng thì dừng lại, nhìn hai viên cảnh sát.
“Thật thất lễ, tôi quên khuấy mất không hỏi. Ý các cậu thì sao? Tôi hút thuốc được chứ? Nếu các cậu sợ hít phải khói hay không thích mùi thuốc lá thì tôi sẽ kiềm chế.”
“Không, không sao. Anh cứ tự nhiên đi ạ,” Kakitani nói.
“Vậy thì cảm ơn. Thật xin lỗi mọi người, những lúc có cà phê ngon tôi lại càng thèm một điếu thuốc.”
Takeshi rút tay ra khỏi túi áo. Thứ chú ấy cầm trên tay là một chiếc bật lửa dầu.
Mayo phải rất cố gắng kiềm chế để không lộ vẻ ngạc nhiên ra mặt. Lý do là vì kể từ khi gặp lại Takeshi sau một thời gian dài, cho đến hôm nay, cô chưa từng thấy chú ấy hút thuốc một lần nào. Hay chỉ là chú ấy không có cơ hội để hút vì tình cờ cả lữ quán Hotel Marumiya lẫn nhà tang lễ đều cấm hút thuốc toàn bộ các khu vực nhỉ?
Takeshi ngậm điếu thuốc vừa lấy khỏi bao rồi châm bật lửa bằng một động tác thành thạo. Song chiếc bật lửa chỉ phát ra những tia lửa chứ không bén lửa. Sau khi thử đi thử lại hai, ba lần, Takeshi bèn chép miệng, đặt bật lửa lên bàn.
“Cuối cùng cũng hết dầu rồi. Tại dạo này tôi không thêm dầu cho nó. Trong đầu cũng nghĩ là phải đi mua dầu nhưng lại chưa kịp mua. Sáng hôm qua, lúc về nhà để lấy đồ để quên, tôi chắc mẩm biết đâu vẫn còn dầu dự trữ nên tìm thử mà không thấy.”
Takeshi bèn đứng dậy, tiến đến gần quầy, gọi: “Ông chủ ơi, quán mình có diêm không?”
“Có,” ông chủ nói đoạn lấy ra thứ gì đó từ bên dưới quầy.
“Cảm ơn ông.” Takeshi nói rồi quay trở lại. Trên tay chú là một bao diêm nhỏ.
“Không hiểu sao tôi thấy thân thương thật đấy. Dạo gần đây nhiều nơi không còn làm những bao diêm mang tên quán mình nữa rồi.”
Takeshi quẹt một que diêm để đánh lửa rồi đưa que diêm lại gần điếu thuốc đang ngậm trong miệng. Đầu điếu thuốc rực lên một màu đỏ lập lòe. Chú vẩy que diêm cho lửa tắt hẳn, sau đó vứt mẩu diêm tàn vào chiếc gạt tàn thủy tinh.
“Anh cũng hút thuốc nhỉ,” Kakitani hỏi.
“Còn tùy lúc và tùy hoàn cảnh. Có những lúc mà tôi nhất định muốn làm một điếu. Các cậu chớ có đánh đồng tôi với những kẻ châm thuốc như một thói quen chứ chẳng phải thèm thuồng gì cho cam, những kẻ không cần biết mùi vị thế nào mà chỉ chăm chăm nhả những luồng khói độc hại.”
“Lúc nào anh cũng dùng chiếc bật lửa dầu đó à?” Kakitani đưa mắt nhìn chiếc bật lửa đang đặt trên bàn.
“Đúng vậy. Tuy là đồ rẻ tiền nhưng nó là vật kỷ niệm, tôi mua từ hồi còn ở Mỹ.”
“Lúc nãy anh có nói anh chắc mẩm ở nhà vẫn còn dầu dự trữ đúng không? Đó là dầu của anh à?”
“Không, của anh tôi. Tôi nhớ trước đây có nhìn thấy mấy lọ dự trữ anh ấy để ở dưới giá sách.”
Kakitani nhìn Mayo với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lại quay sang nhìn Takeshi.
“Nhưng tôi nghe có Mayo kể là ông Eiichi đã bỏ thuốc từ cách đây khá lâu rồi mà.”
“Bề ngoài thì thôi. Đúng là anh ấy không hút trước mặt người khác thật. Nhưng thi thoảng anh ấy vẫn hút để thay đổi tâm trạng. Chính mắt tôi đã nhìn thấy mấy lần mà.”
“Đến bây giờ anh trai anh vẫn sở hữu bật lửa ư?”
“Bật lửa dầu ấy hả?”
“Vâng.”
“Hình như ngày trước anh ấy có mấy cái cơ, còn dạo này thì tôi không rõ. Không thấy dầu dự trữ nên có khi gần đây anh ấy không dùng nữa cũng nên,” Takeshi nhấp một ngụm cà phê, rít một hơi thuốc, chầm chậm nhả khói, rồi gật gù mấy cái liền với vẻ mãn nguyện. “Thích thật, cái cảm giác này. Vào quán cà phê để nghỉ ngơi, thư giãn là phải như thế này mới được.”
Maeda thì thầm chuyện gì đó vào tai Kakitani. Kakitani liền liếc nhìn màn hình máy tính, khẽ gật đầu, đoạn hướng ánh mắt trở lại Takeshi.
“Anh này, nói tiếp chuyện ban nãy…”
“Nói tiếp? Chuyện gì ấy nhỉ?”
“Vụ bàn luận tiền nong ấy ạ. Anh bảo đã nghe anh trai kể chuyện gì đó thì phải.”
“À,” Takeshi vừa nhả khói thuốc vừa gật đầu. “Chuyện đó hả? Thì tôi đã bảo chuyện đó không can dự đến anh tôi rồi đấy thôi. Đó cũng không phải chuyện gì để tôi cất công kể ra ở đây. Chưa kể ông anh tôi còn cảnh cáo là chuyện này liên quan đến đời tư của người khác nên đừng có bép xép với ai.”
“À, nhưng…” Kakitani liền chống hai tay lên bàn, rướn người về phía trước. “Chưa biết chừng chuyện đó có mối liên hệ với vụ án. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài. Tôi xin hứa. Anh có thể nói cho chúng tôi nghe nội dung cuộc bàn luận đó là gì không, đại khái thôi cũng được.”
“Cậu có nói thế thì cũng…” Takeshi làm bộ mặt khó chịu. “Nếu tôi nói ra tên người đó, kiểu gì các cậu chẳng chạy đến chỗ họ để hỏi chi tiết? Chẳng phải đến lúc đó sẽ lộ ra ngay tôi là kẻ bép xép ư?”
“Chuyện đó chúng tôi sẽ xử lý khéo. Sẽ không làm phiền đến anh đâu. Anh cứ giao cho chúng tôi.”
Kakitani sốt sắng nói, bên cạnh, Maeda cũng cúi đầu xuống.
Takeshi bèn nhìn chếch lên trên, điếu thuốc vẫn kẹp giữa hai ngón tay. Chú ấy giữ nguyên tư thế đó một lúc, sau đấy mới chậm rãi dúi điếu thuốc vào trong gạt tàn.
“Nếu vậy thì hay là chúng ta làm thế này đi. Tôi cảm thấy không thoải mái khi chủ động khơi mào. Nhưng nếu các cậu hỏi còn tôi chỉ cần trả lời đúng hoặc sai thì được.”
Kakitani thoáng bối rối. “Đúng hoặc sai… ấy ạ?”
“Phải. Cậu thấy sao?”
Maeda lẳng lặng gõ bàn phím. Ánh mắt Kakitani liếc nhìn màn hình. Có lẽ trên đó đang hiển thị ý kiến của Maeda, hay nói cách khác là ý kiến nhân danh Tổ điều tra số một.
Kakitani liền nhìn về phía Takeshi. “Nhưng nếu thế thì chúng tôi cũng không biết phải hỏi về cái gì. Đúng là, trước tiên ít nhất anh cũng phải nói chuyện đó thuộc thể loại gì đã.”
“Hừm,” Takeshi bèn khoanh tay, ậm ừ, sau đó nói gọn lỏn: “Thừa kế.”
“Sao cơ?”
“Tôi nói là thừa kế. Một người qua đời và gia quyến của họ được thừa kế tài sản. Chuyện tôi nói có liên quan đến vấn đề này. Thôi, tôi sẽ không tiết lộ thêm gì nữa đâu đấy.”
Mayo bất giác quay sang nhìn chú. Rốt cuộc ông chú này đang nói về chuyện của ai nhỉ?
Maeda lại gõ phím. Kakitani liếc nhìn màn hình máy tính.
“Tên của người quá cố đó là gì ạ?”
Trước câu hỏi của Kakitani, Takeshi làm bộ mặt ngán ngẩm.
“Cậu không nghe tôi nói à. Tôi đã bảo chỉ trả lời đúng hay sai thôi cơ mà.”
Maeda nhanh tay gõ phím. Kakitani khẽ đảo mắt.
“Vậy, có phải người đó mất hồi tháng 4 năm ngoái không?” Câu hỏi đột nhiên trở nên rất cụ thể.
“Đúng.”
Mayo lại một lần nữa sửng sốt trước câu trả lời không chút do dự của Takeshi.
“Nguyên nhân là do tai nạn à?”
“Sai.”
“Người đó bị bệnh ạ?”
“Đúng.”
“Gia quyến của người quá cố đã nhờ vả hoặc hỏi han ông Eiichi chuyện gì đó liên quan đến việc thừa kế ư?”
“Đúng.”
“Nhưng ông Eiichi lại nghĩ bản thân mình không thể xử lý chuyện đó. Nên đã bàn bạc với anh?”
“Đúng, nhưng không đến mức gọi là bàn bạc. Gọi là nói chuyện phiếm, hoặc ca cẩm thì đúng hơn.”
“Ca cẩm… Tức là đối với ông Eiichi thì chuyện đó không được dễ chịu cho lắm phải không?”
“Chuyện đó, thôi thì tạm coi là đúng đi. Vì anh ấy than thở với tôi là cảm thấy hơi nặng nề.”
“Nặng nề ấy ạ? Theo cách nói đó thì liệu có phải ông Eiichi đã đóng vai trò trung gian gì đó không ạ?”
“Đúng. Làm gì có ai muốn đứng ra làm trung gian cho những chuyện liên quan đến tiền nong cơ chứ.”
“Anh đã được nghe kể chi tiết về rắc rối tiền bạc đó phải không?”
“Chuyện đó thì, sai rồi. Ông anh tôi chỉ buột miệng nói loáng thoáng thế thôi, chứ tôi chưa được nghe đầu cua tai nheo thế nào.”
“Buột miệng… Chẳng hạn như người quá cố đó đang ôm một khoản nợ khổng lồ chứ đừng nói đến chuyện có tài sản, phải không ạ?”
“Sai.”
“Vậy có phải xích mích về chuyện thừa kế không ạ?”
“Sai nốt.”
“Hay số tài sản đáng lẽ được thừa kế lại không cánh mà bay?”
Takeshi im lặng một lát, đoạn khẽ gật đầu. “Đúng.”
Rõ ràng Kakitani vừa đột nhiên hít một hơi.
“Ông Eiichi có biết nguyên nhân trực tiếp dẫn đến rắc rối đó không ạ?”
“Tôi không biết anh ấy nắm được đến đâu. Anh ấy nói kiểu như là hy vọng sẽ không xảy ra tranh chấp gì ghê gớm… Xin lỗi, nhưng tôi không nhớ chính xác.”
“Ra vậy,” Kakitani khẽ lẩm bẩm, đoạn quay sang nhìn Maeda ngồi bên cạnh. Hai người trao đổi qua ánh mắt, làm cử chỉ xác nhận sự đồng ý của đối phương.
“Thông tin của anh thực sự rất đáng để chúng tôi tham khảo. Cảm ơn anh vì đã hợp tác,” Kakitani cúi đầu nói.
“Xong rồi hả?”
“Vâng, đủ rồi ạ. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Takeshi bèn cầm cốc cà phê lên, nhấp một ngụm.
“Cà phê vẫn còn. Đã mất công đến đây rồi, tôi cũng muốn uống đến hết thì thôi.”
“Xin mời, xin mời. Anh cứ thong thả ạ,” Kakitani nói.
Maeda liền gấp máy tính lại, toan cất đi. Song, Takeshi đã chặn tay lên trên chiếc máy tính.
“Anh làm gì vậy?” Maeda lần đầu tiên lên tiếng.
“Các cậu chẳng chịu uống giọt cà phê nào nhỉ? Sao không thử nếm một chút xem? Làm thế này là thất lễ với chủ quán lắm đấy.”
Maeda liền cong môi lên, tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
“Đúng rồi, vậy tôi cũng xin uống,” Kakitani bèn cầm cốc lên, nhấp một ngụm cà phê. “Chà, đúng là ngon thật đấy.”
“Lãng phí đồ ăn, thức uống là không được đâu.”
“Anh nói phải.”
“Tiện đây tôi muốn trao đổi với các cậu một chút. Chúng tôi đã hợp tác điều tra đến mức này rồi, không biết liệu các cậu có thể trả lời những câu hỏi của chúng tôi được không nhỉ?”
Kakitani liếc nhìn Maeda một cái, đoạn nở nụ cười giả lả với Takeshi.
“Anh muốn hỏi về chuyện gì ạ?”
“Cũng không có chuyện gì khác ngoài chuyện liên quan đến đám bạn của cháu gái tôi. Tôi nghe con bé nói, hình như các cậu đang nghi ngờ bạn bè của nó thì phải?”
“Không, không,” Kakitani liền lắc đầu, đặt cốc xuống. “Tuyệt đối không phải như vậy đâu. Vì trong số những người đến dự lễ canh linh cữu và lễ đưa tang có rất nhiều người là bạn đồng niên của cô Mayo, nên chúng tôi chỉ hỏi xem họ là những người như thế nào thôi.”
“Tổ trưởng Kakitani này,” Takeshi rướn người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn. “Toàn người lớn với nhau cả, chúng ta hãy bỏ cái kiểu thảo mai đó và nói thật lòng đi. Có được không nào? Chỉ vì các cậu mà Mayo nhà tôi đang hoang mang lắm đây này.”
“Dạ,” Kakitani liền nhìn Mayo với ánh mắt bối rối. “Cô Mayo đang hoang mang, chuyện đó rốt cuộc là…”
Mayo im lặng cúi đầu. Cô không đoán được Takeshi đang định nói chuyện gì.
“Cậu không biết hả? Nghe này, chỉ vì các cậu mà con bé không dám tin các bạn nó nữa. Thì đúng rồi còn gì? Có thể họ chính là hung thủ giết chết bố con bé. Sau này Mayo vẫn phải giáp mặt các bạn, vậy mà với ai nó cũng buộc phải nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ. Cậu không thấy con bé đáng thương sao?”
“Không, bởi vậy tôi mới nói xét cho cùng chúng tôi hỏi chuyện cô Mayo chỉ để tham khảo, chứ không phải chúng tôi đang coi họ như những kẻ tình nghi đâu.”
“Nếu vậy thì chí ít các cậu cũng phải nói cho con bé biết họ có chứng cứ ngoại phạm hay không chứ.”
“Hả?” Kakitani tròn xoe mắt.
“Kiểu gì các cậu chẳng điều tra những người có tên trong danh sách, đúng không nào? Mà không, có khi các cậu đã điều tra được vài người rồi cũng nên. Khi đó, chắc chắn các cậu phải xác nhận bằng chứng ngoại phạm của họ. Tôi dám cá là như vậy. Vì dù gì thì các cậu cũng đã hỏi bằng chứng ngoại phạm của cả Mayo và tôi mà.”
“Chuyện đó thì, vâng, chắc chúng tôi sẽ phải làm như vậy.”
“Chứ còn gì? Thế nên hãy nói cho Mayo biết kết quả điều tra. Nếu biết người nào có bằng chứng ngoại phạm, con bé cũng sẽ yên tâm mà tiếp xúc. Nhỉ?”
Bị hỏi ý kiến, Mayo đành gật đầu đáp: “Vâng.” Xem ra cô không nên nói những lời thừa thãi mà cứ phó mặc cho Takeshi thì hơn.
“Tôi hiểu điều anh nói, nhưng tiết lộ chuyện đó thì hơi…” Kakitani ấp úng.
“Không được hả?”
“Tôi rất xin lỗi.”
“Bởi chúng tôi không thể công khai bí mật điều tra được.” Maeda xen vào, giọng nghe rất lạnh lùng.
Takeshi bèn nhổm người dậy, tựa lưng vào ghế. “Đành vậy.”
Kakitani tỏ vẻ yên tâm. “Anh đã hiểu cho chúng tôi rồi đúng không?”
“Đã vậy chúng tôi chỉ còn cách tự mình làm gì đó thôi. Tôi sẽ trực tiếp đi gặp từng người để hỏi bằng chứng ngoại phạm của họ.”
Nghe Takeshi nói, hai viên cảnh sát bỗng tỏ vẻ sửng sốt.
“Không, không, không,” Kakitani hơi nhổm dậy, khẽ xua cả hai tay. “Thế thì làm khó cho chúng tôi quá. Xin anh đừng làm vậy.”
“Sao lại làm khó? Chuyện đó có can dự gì đến các cậu đâu nhỉ?”
“Nó sẽ cản trở việc điều tra,” Maeda nói. “Muốn điều tra những người có liên quan, chúng tôi cần có sự chuẩn bị thích đáng. Việc không để đối phương cảnh giác cũng rất quan trọng. Nếu anh hành động tùy tiện thì những cố gắng đó của chúng tôi sẽ thành công cốc mất.”
“Những chuyện đó tôi không cần biết.”
Maeda rướn đuôi lông mày. “Anh không cần bắt hung thủ sao?”
“Không cần, nếu phải hy sinh cả hạnh phúc của người đang sống.”
“Hy sinh ư, anh nói quá lời rồi.”
“Cái gì, cậu thử nói lại lần nữa xem nào?” Takeshi nhổm dậy.
“Thôi thôi, anh bình tĩnh lại đã,” Kakitani vội can ngăn. “Chúng ta hãy bình tĩnh lại. Mọi người cùng uống cà phê đi ạ.”
Takeshi bèn ngồi xuống, hít thở thật sâu rồi lại ghé sát người vào bàn.
“Hay là thương lượng thế này đi. Nếu các cậu chịu tiết lộ bằng chứng ngoại phạm của những người liên quan thì chúng tôi sẽ tuyệt đối không làm những chuyện thừa thãi. Tôi cũng sẽ không nói ra với ai. Tôi hứa. Về phần mình, tôi chẳng muốn cản trở việc điều tra của các cậu. Tôi cũng mong các cậu sớm bắt được hung thủ sát hại anh trai tôi lắm chứ. Nhưng nhìn cô cháu gái dễ thương của tôi phải khổ sở như thế, tôi cũng không đành lòng. Tổ trưởng Kakitani, đội trưởng đội tuần tra Maeda, liệu các cậu có thể hiểu điều đó cho chúng tôi không,” đến nửa sau, Takeshi chuyển sang nói bằng giọng năn nỉ ỉ ôi.
Hai viên cảnh sát băn khoăn nhìn nhau.
“Chỉ mình chúng tôi quyết định thì…” Kakitani nghiêng đầu.
“Chắc vậy rồi. Thế nên đội trưởng đội tuần tra Maeda này, cậu gọi cho thanh tra Kogure đi.”
Bị Takeshi chỉ tay vào, Maeda bỗng tỏ ra sợ sệt. “Gọi cho… thanh tra ư?”
“Phải. Nếu cậu thấy khó nói thì để tôi thương lượng cũng được, giống như hôm canh linh cữu ấy.”
“Thôi, không cần đâu.”
“Vậy thì nhờ cậu.”
Maeda bèn buông tiếng thở dài, đoạn đứng dậy với vẻ mặt bất đắc dĩ. Anh ta vừa rút điện thoại ra khỏi túi áo ngực, vừa ra khỏi quán.
Kakitani tỏ vẻ không thoải mái, anh ta uống hết chỗ cà phê, rồi đặt cốc xuống.
“Chắc cậu đang nghĩ gia đình này thật phiền toái đúng không?” Takeshi nói.
“Không, không có chuyện đó đâu…”
“Đừng chống chế. Tôi đọc được trên mặt cậu mà. Nhưng tổ trưởng Kakitani này, cậu hãy thử đặt mình vào địa vị của Mayo khi phải nghi ngờ các bạn của mình xem. Cậu không nghĩ như thế sẽ khổ sở lắm sao?”
“Chuyện đó thì, vâng, tôi nghĩ là mình hiểu.”
“Thật chứ? Tôi có nghe Mayo kể, hình như cậu là học trò cũ của ông anh tôi phải không nhỉ? Ấy thế mà cả lễ canh linh cữu lẫn lễ đưa tang đều không thấy cậu xuất hiện, không thắp nổi một nén nhang cho anh ấy.”
Rõ ràng Kakitani đang rất hốt hoảng, xem ra anh ta không ngờ mình lại bị chỉ trích về chuyện này.
“À, chuyện đó…”
“Xét về địa vị thì cậu không thể làm thế hả? Cậu ưu tiên nhiệm vụ hơn đúng không? Tôi thấy cậu suốt ngày phải thăm dò sắc mặt của đám người bên Trụ sở cảnh sát tỉnh, người như cậu mà cũng hiểu được tâm trạng của Mayo ư? Có thật thế không?”
Kakitani chỉ nhìn xuống dưới mà không đáp lại câu nào. Đoạn anh ta lấy khăn mùi soa ra khỏi túi quần, chấm lên vùng thái dương.
Maeda quay trở lại.
“Việc tiếp cận những người liên quan cần được tiến hành một cách thận trọng trong chừng mực và cũng không thể điều tra tất cả ngay được. Ngoài ra, cho dù bản thân người đó khẳng định mình có bằng chứng ngoại phạm thì chúng tôi vẫn cần xác thực lại. Chúng tôi không thể cung cấp những thông tin chưa chắc chắn, đó chính là quan điểm của bên tôi.”
“Thế tức là các cậu có thể cung cấp những thông tin chắc chắn, nhưng cần ít nhiều thời gian phải không?”
“Đúng vậy. Có điều, hai người tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi hứa với cậu.”
Maeda vẫn đứng nguyên tại chỗ, rục rịch cất máy tính vào cặp. Xem ra anh ta định cứ thế đi luôn mà không uống cà phê nữa. Kakitani cũng đứng dậy.
“Tôi muốn hỏi các cậu một chuyện nữa,” Takeshi giơ ngón trỏ lên. “Thứ Bảy tuần trước, anh trai tôi đã lên Tokyo. Anh ấy đã gặp ai ở khách sạn Tokyo Kingdom ? Chắc các cậu phải biết rồi chứ? Chuyện đó không liên quan gì đến vụ án nên các cậu có thể nói cho chúng tôi biết được đúng không?”
Hai viên cảnh sát nhìn nhau.
“Chuyện đó chúng tôi vẫn chưa xác định được.” Maeda đáp.
“Thật không?”
“Giả sử có xác định được đi chăng nữa,” Kakitani nói. “Thì chúng tôi cũng không thể nói ra được.”
Maeda không khỏi kinh ngạc, chĩa ánh mắt dữ dằn về phía người đồng nghiệp đến từ sở cảnh sát địa phương. Kakitani vẫn tiếp lời, dường như không nhận ra ánh mắt đó. “Vì nó liên quan đến đời tư của người khác.”
“Tôi hiều rồi. Mà này, đám người canh gác vẫn còn đứng trước cửa nhà chúng tôi, các cậu định tiếp tục như thế đến bao giờ? Còn con mắt của hàng xóm láng giềng nhìn vào nữa, tôi muốn các cậu chuẩn bị rút quân đi thôi.”
“Rất xin lỗi anh nhưng chúng tôi xin phép làm vậy thêm một thời gian.” Kakitani nói giọng lịch thiệp. “Thay vào đó, từ giờ mỗi khi hai người vào trong, chúng tôi sẽ không đứng giám sát nữa. Có điều, xin hãy hạn chế tối đa việc vào thư phòng. Ngoài ra, nếu có đem thứ gì đi thì cần phiền hai người nói một câu với nhân viên trực ban giúp chúng tôi.”
“Đúng là phiền thật, nhưng thôi không sao. Tôi đang định sáng mai sẽ về nhà đấy. Nhờ các cậu nhắn trước với nhân viên trực ban hộ tôi.”
“Tôi hiểu rồi. Anh định đến lấy thứ gì à?”
“Hình như cháu gái tôi đang muốn về nhà lấy cuốn album tốt nghiệp với tuyển tập các bài văn tốt nghiệp. Chủ nhật này con bé đi họp lớp thì phải.”
Mayo hoàn toàn không nhớ mình đã từng nói về chuyện đó, song cô chỉ im lặng.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ dặn nhân viên trực ban.”
“Nhờ cậu. Thế thôi Mayo nhỉ, chú cháu mình về đi.” Takeshi nói đoạn đứng dậy.