← Quay lại trang sách

Chương 20

Sau khi về đến lữ quán Hotel Marumiya , Takeshi vừa vào phòng đã vội cởi áo khoác rồi chạy ngay ra bồn rửa mặt. Không biết chú ấy định làm gì, Mayo bèn nhòm vào xem thì thấy Takeshi đang đánh răng. Cô nghiêng đầu khó hiểu, xếp đống đồ đựng trong túi nilon lên bàn. Đó là cơm hộp và trà mà họ vừa mua ở cửa hàng tiện lợi. Mayo quyết định học theo Takeshi, giải quyết bữa tối bằng mấy món này. Mặc dù cũng cảm thấy áy náy với bà chủ quán, song nghĩ đến những ngày sắp tới, cô buộc phải thắt chặt chi tiêu một chút.

Trong lúc gỡ màng bọc bên ngoài hộp cơm, Mayo tình cờ nhìn ra góc phòng, thấy chiếc túi giấy đang để đó. Đến hôm qua cô vẫn chưa thấy nó, bởi vậy khi Mayo thử nhòm vào xem đó là thứ gì, cô chợt thấy một đống truyện tranh được lèn chặt bên trong. Hình như có đủ bộ Mê cung những bộ não ảo , ngoài ra còn có những tác phẩm khác của Kugimiya nữa.

“Cuối cùng cũng tỉnh cả người,” Takeshi từ bồn rửa mặt đi ra.

“Chú, đống truyện tranh này là thế nào đấy?”

“Chẳng thế nào cả. Đương nhiên là chú mua rồi. Có điều chú mua ở hiệu sách cũ.”

“Sáng nay chú ra ngoài để mua đống này đấy à?”

“Không chỉ có vậy,” Takeshi ngồi khoanh chân, đoạn lấy suất mì Ý sốt cà chua thịt bằm và lon highball ra khỏi túi của mình. Xem ra đó là bữa tối của chú ấy. Trước khi ăn mì Ý, Takeshi mở lon highball, nhấp một ngụm, đoạn méo xệch mồm vẻ không hài lòng. “Đúng là trong miệng vẫn còn sót lại cái mùi hăng hắc. Cứ mỗi lần hút thuốc là chú lại bị như thế này, ghét thật.”

“Hôm nay là lần đầu tiên cháu thấy chú hút thuốc đấy.”

Nghe Mayo nói vậy, Takeshi bèn làm bộ mặt trầm ngâm, sau đó đặt lon highball xuống bàn. Đoạn ông chú ấy kéo chiếc áo khoác vừa cởi phăng ra khi nãy lại gần mình rồi lấy bao thuốc ra khỏi túi trong. Takeshi mở nắp bao thuốc, rút một điếu, đoạn nhìn Mayo. “Cháu có đồng 100 yên ở đấy không?”

“100 yên á? Chắc là có đấy ạ.”

“Cho chú mượn đi.”

Mayo lấy ví ra khỏi túi, đặt đồng 100 yên lên bàn. Takeshi nhặt đồng 100 yên lên bằng tay trái, rồi chầm chậm đưa điếu thuốc đang cầm trên tay phải lại gần.

Tiếp đó, khi thấy chú ấy ngậm điếu thuốc vào miệng và ngẩng mặt lên, Mayo không khỏi sửng sốt. Lý do là vì điếu thuốc ấy đang xuyên qua đồng 100 yên.

“Ơ, sao lại thế?”

Vẫn ngậm điếu thuốc trên miệng, Takeshi dùng đầu ngón tay tóm vào đồng 100 yên rồi bất ngờ rút nó ra, đặt lên bàn. Mayo ngay lập tức cầm lên xem. Song, cô không thấy lỗ thủng nào trên đồng tiền.

“Chú làm lại một lần nữa đi.”

“Những kẻ nghiệp dư thường nói câu đó ngay tức thì,” Takeshi làm bộ mặt ngán ngẩm, bỏ điếu thuốc lại vào bao, sau đó ném cả bao thuốc vào sọt rác.

“Ở cương vị của một ảo thuật gia, chí ít chú cũng phải biết hút thuốc vì thi thoảng sẽ phải phô diễn mấy trò vặt vãnh kiểu như này đấy.”

“Năn nỉ chú đấy. Một lần nữa thôi mà.” Mayo chắp hai tay vào nhau.

“Dai như đỉa thế?”

“Cháu sẽ tặng chú đồng 100 yên này.”

“Cháu nghĩ chú là tên ngốc đấy hả? Mà gác chuyện đó lại, trước tiên phải lót dạ cái đã.” Takeshi với tay lấy hộp mì Ý, tháo màng bọc ra rồi mở nắp, sau đó cầm chiếc dĩa nhựa và bắt đầu ăn. Mặc dù đó đều là những cử chỉ hết sức bình thường, vậy mà kỳ lạ thay, không hiểu sao Mayo lại thấy ngay cả những động tác ấy cũng đầy mê hoặc.

Mayo cầm đôi đũa lên, mở nắp hộp cơm. Đó là suất cơm với thịt chiên. Chỉ số calorie ghi bên ngoài là một con số tương đối lớn. Tối nay đã đành, chứ ngày nào cũng ăn mấy món như này thì chẳng mấy mà béo mầm mất thôi.

“Chú cho cháu hỏi chút nhé?”

“Chuyện gì, hỏi về Kenta hả?”

Mayo sững sờ, “Sao chú biết?”

“Vì cháu đang làm bộ mặt thèm khát chứ sao.”

Mayo tức tối lắm, nhưng đành nhịn.

“Chú này, chú đã xem điện thoại của anh ấy rồi hả?”

“Điện thoại? Sao cháu hỏi thế?”

“Thì sở thích của chú là xem trộm điện thoại còn gì.”

“Đừng có hiểu nhầm. Chẳng qua chú muốn biết tình hình điều tra nên mới bất đắc dĩ lấy thông tin từ điện thoại của đám cảnh sát, chứ không phải thích.”

“Thế tức là chú chưa xem à? Điện thoại của anh Kenta ấy.”

“Chú không có sở thích vô duyên như thế.”

“Trời, thế thì thôi vậy,” Mayo lại tiếp tục ăn cơm hộp.

Takeshi cũng lặng lẽ bỏ những sợi mì Ý vào miệng, rồi đột nhiên chú dừng tay lại.

“Cậu ta có vẻ đào hoa đấy nhỉ?”

Mayo bấy giờ đang nhai dưa muối, suýt chút nữa thì nghẹn. Cô vội vàng cầm chai trà Nhật lên uống.

“Chính miệng anh Kenta nói vậy với chú à?”

“Cậu ta không nói ra, nhưng chú nghe là biết. Đối tượng hẹn hò của cậu ta không chỉ có một, hai cô.”

“Chuyện đó cháu cũng từng nghe kể rồi.”

“Cậu ta có nhiều kinh nghiệm với phụ nữ âu cũng là chuyện tốt. Vì như thế có nghĩa là Mayo đã được tuyển chọn kỹ càng.”

“Liệu có phải vậy không nhỉ?” Mayo bất giác nghiêng đầu.

“Cháu thì sao? Có phải cháu đã chọn Kenta trong vô khối gã đàn ông không?”

“Cháu không hẹn hò nhiều như thế đâu. Nhưng cháu tin là mình đã suy nghĩ kỹ.”

“Vậy à? Mà, với chú thì chuyện đó sao mà chẳng được,” Takeshi nói rồi lại tiếp tục ăn mì Ý.

Sau khi giải quyết hết chỗ thức ăn, Takeshi bèn vứt chiếc hộp đã rỗng không, đoạn mở lon highball thứ hai ra.

“Nào, giờ chú cháu mình bắt đầu ôn lại đoạn trò chuyện với hai tay cảnh sát thôi.”

“Nghe được đấy ạ,” Mayo cũng thu dọn hộp cơm của mình. Mặc dù tự nhủ không được ăn quá nhiều, vậy mà rốt cuộc cô vẫn chén sạch.

“Đầu tiên, cho cháu hỏi. Tại sao chú lại hút thuốc trong khi chú không muốn?”

“Chuyện đó để sau đi. Trước hết, hãy bắt đầu từ việc của hai tay cảnh sát. Họ đã cắn câu đúng như mục đích của chú. Họ muốn xác nhận xem với những chuyện liên quan đến tài chính, bố cháu đã bàn bạc với chú như thế nào.”

“Đúng vậy, nhưng cháu ngồi nghe bên cạnh mà chẳng hiểu mô tê gì cả. Vụ thừa kế là thế nào đấy ạ?”

“Về chuyện đó, chú cần giải thích một chút. Thực ra sáng nay chú đã đi xem nhà của Moriwaki.”

“Moriwaki, ý chú là Moriwaki Atsumi? Chú đã gặp cô ấy à?”

“Chú đâu có làm mấy chuyện bất cẩn như thế. Chú đã bảo là xem nhà rồi còn gì. Một ngôi nhà khá hoành tráng, nằm trong một khu dân cư. Thì cũng đúng thôi, nghe đâu ông Moriwaki Kazuo – chủ nhân ngôi nhà đó là một doanh nhân xuất chúng, đảm nhận vai trò lãnh đạo ở tận mấy công ty lớn, ông ta đã sống ở Mỹ cho đến cách đây 2 năm. Sau khi về nước, ông Moriwaki Kazuo trở lại quê hương và mặc dù vẫn dính dáng đến công ty trên danh nghĩa là người cố vấn, song thực chất ông ta đã giải nghệ. Tên Kazuo của ông ta viết bằng chữ Hòa trong hòa bình và chữ Phu .”

“Chú biết tường tận quá nhỉ? Chú nghe ai nói vậy?”

“Mấy người hàng xóm ấy. Xem ra Moriwaki Kazuo là người chính trực nên không thấy ai nói xấu về ông ta cả. Nghe nói ông ta cũng rất tích cực tham gia các hoạt động của tổ dân phố.”

“Chú lại giả dạng cảnh sát để nghe ngóng đấy à? Nhỡ đụng độ với cảnh sát thật thì chú tính sao?”

“Chẳng tính sao cả. Chú có làm gì xấu đâu. Vả lại chú cũng chẳng xưng mình là cảnh sát câu nào. Mặc dù có thể đối phương cứ đinh ninh là như thế.”

Chắc chắn Takeshi đã tác động để họ ngộ nhận như vậy, song chỉ ra điều đó vào lúc này chỉ tổ tốn thời gian.

“Nghe cách nói của chú thì hình như ông Moriwaki Kazuo đó đã qua đời rồi.”

“Ông ta mất hồi tháng 4 năm ngoái. Nguyên nhân tử vong là bệnh viêm phổi cấp do chủng virus Corona mới gây ra.”

“À, ra là hồi đó ạ…”

Đó là thời điểm số ca tử vong và số ca bệnh nặng do đại dịch Corona đạt đỉnh điểm.

“Từ những thông tin trên, chú đoán vụ tài khoản ngân hàng của bố mà Moriwaki Atsumi nhắc đến trong hộp thư thoại dường như có liên quan đến tài sản mà bố cô ta để lại.”

“À, thế nên chú mới nói với Kakitani là chuyện đó liên quan đến vấn đề thừa kế. Nhưng làm cách nào chú biết tài sản của ông ta đã biến mất?”

“Chuyện đó thì phải đến khi nghe Kakitani hỏi chú mới biết.”

“Ơ, nhưng chính chú trả lời đúng cơ mà.”

“Đấy là vì có tín hiệu như thế.”

“Tín hiệu?” Mayo không hiểu Takeshi đang nói về chuyện gì, cô nhíu mày, nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Thế nghĩa là gì ạ?”

“Cháu còn nhớ hai câu hỏi trước đó không? Một là có phải người quá cố đó đang ôm một khoản nợ khổng lồ chứ đừng nói đến chuyện có tài sản, hai là có phải người quá cố đó đang gặp xích mích về chuyện thừa kế hay không.”

“Đúng rồi. Với cả hai câu hỏi đó, chú đều trả lời là sai.”

“Bởi vì trong một khoảnh khắc, mắt của Kakitani đã hướng lên phía trên, bên phải.”

“Mắt? Phía trên bên phải?”

“Thông thường, khi vừa hình dung trong đầu về một cái gì đó vừa nói, người ta rất dễ đưa mắt lên trên, bên phải. Ngược lại, nếu đang nhớ về một chuyện có thật, người ta sẽ hướng mắt lên trên, bên trái. Nói một cách cực kỳ đại khái thì lúc nói dối mắt hướng sang phải, khi nói thật mắt hướng sang trái.”

“Ơ, thật thế hả chú?” Mayo đảo mắt qua trái rồi qua phải. “Lần tới cháu phải thử nghiệm với ai đó mới được.”

“Chuyện đó chỉ diễn ra trong một tích tắc, ngay cả bản thân người đó cũng không tự nhận ra được, thế nên nếu chưa quen sẽ rất khó để phát hiện. Vả lại, chú đã nói là thông thường rồi còn gì. Chuyện gì cũng có ngoại lệ. Tuy nhiên, sau mấy lần gặp gỡ và trò chuyện thử với Kakitani, chú tin chắc mình có thể áp dụng quy tắc này với cậu ta.”

“Trời, hóa ra là như vậy.”

“Còn nữa, chú đã để mắt đến cả Maeda. Tay cảnh sát non choẹt đó rất hay thể hiện qua phản ứng của cơ thể việc cậu ta có hứng thú với chủ đề nào đó hay không. Với những chủ đề cậu ta không quan tâm, các cơ trên những ngón tay đặt lên bàn phím của cậu ta sẽ thả lỏng ra, còn với những chủ đề mà cậu ta quan tâm thì các cơ đó ngay lập tức gồng lên. Số lần chớp mắt cũng giảm hẳn. Khi Kakitani nhắc đến chuyện số tài sản đáng lý được thừa hưởng đã không cánh mà bay, tín hiệu mà cả hai người phát ra rõ ràng đều ám chỉ đó là câu trả lời đúng.”

Mayo nhìn chằm chằm khuôn mặt với mớ râu ria lởm chởm của ông chú.

“Sao thế?”

“À không, cháu chỉ đang nghĩ liệu chú có thể phát huy năng lực của mình vào những việc tốt hơn hay không. Như giúp người chẳng hạn.”

“Đấy không phải việc của cháu. Nói chung, nhờ vậy mà chú đã biết được thông tin đại khái rồi. Có lẽ cảnh sát đã tiếp cận với Moriwaki Atsumi để hỏi lý do cô ta gọi điện cho bố cháu cũng như ý nghĩa của đoạn tin nhắn mà cô ta để lại trong hộp thư thoại. Và phải chăng câu trả lời của Moriwaki Atsumi là, khi tìm hiểu về tài khoản ngân hàng của người bố vừa qua đời năm ngoái, cô ta phát hiện một khoản tiền lớn đã biến mất, bởi vậy cô ta đã nhờ thầy Kamio hỏi người phụ trách ở ngân hàng xem lý do là gì. Tại sao cô ta lại nhờ bố cháu chuyện đó? Đấy là vì bố cô ta nói rằng người phụ trách ở ngân hàng đó là do bố cháu giới thiệu… Chú đoán vậy.”

“Người phụ trách đó chính là Makihara ư?”

“Nghĩ như vậy là hợp lý. Sau khi nghe chuyện đó, Kakitani và Maeda đã tìm đến chú để thực hiện hai mục đích. Một là chứng thực xem chuyện Atsumi nói có thật không, hai là xác nhận xem bố cháu có biết lý do vì sao khoản tiền gửi đó lại biến mất khỏi tài khoản hay khoản tiền đó đã đi đâu về đâu không.”

“Nếu vậy thì cảnh sát đã không đạt được mục đích nào cả, chú nhỉ? Bởi vì thực ra chú chẳng biết gì cả.”

“Đúng vậy, nhưng có lẽ chuyện Atsumi nói là thật. Chẳng có lý do gì để nói dối như vậy cả. Vấn đề là ở chỗ bố cháu có biết lý do vì sao khoản tiền gửi đó biến mất không. Cho dù không biết thì vẫn có khả năng lờ mờ đoán ra được. Dù gì bố cháu cũng khá rành mấy chuyện liên quan đến tài chính mà.”

“Hả?” đến đây Mayo lại một lần nữa thốt lên. “Vừa nãy chú chẳng nói với cảnh sát là bố cháu rất mù mờ về mấy chuyện đấy cơ mà?”

“Nếu không nói bố cháu mù mờ chuyện đó thì sao giải thích được chuyện bố cháu bàn bạc với chú. Hồi còn trẻ, bố cháu cũng từng chơi cổ phiếu, nên không thể nói bố cháu hờ hững với chuyện đầu tư tài chính được.”

“Cháu chẳng biết gì cả.”

“Chuyện xưa rồi. Mấy năm gần đây kinh tế suy thoái, bố cháu sợ rủi ro cao nên cũng không mặn mà nữa. Nói gì thì nói, nếu bố cháu phát hiện lý do vì sao khoản tiền đó không cánh mà bay thì câu chuyện sẽ thành ra bất ổn ngay thôi. Vì thế nào cũng có kẻ không muốn chuyện đó bị phơi bày ngoài ánh sáng.”

Ngay khi hiểu ra ý nghĩa ẩn sau câu nói của Takeshi, Mayo bỗng sởn hết da gà.

“Ý chú là kẻ đó đã giết bố cháu ư?”

“Chí ít thì cảnh sát cũng đang nghĩ về khả năng đó.”

“Chẳng có nhẽ… kẻ đó chính là Makihara?”

“Nếu những gì chú vừa nói là sự thật thì xem ra sẽ không có chuyện cậu ta vô can. Cháu thử nhớ lại đoạn trò chuyện với Makihara ở quán rượu của bạn cháu tối qua đi.”

“Chuyện bố cháu bàn với chú về việc học trò của ông có thể đã gây ra một vụ rắc rối tiền bạc nhỉ?”

“Phản ứng của Makihara khi nghe chuyện ấy thế nào? Theo những gì chú nghe được qua máy nghe trộm thì có vẻ như cậu ta không được bình tĩnh cho lắm.”

“Đúng là cậu ta hơi mất tự nhiên thật nhưng mà…”

Mayo đang định nói tiếp câu “không đời nào có chuyện đó”, song cô đành nuốt lại. Cô nhớ ra Takeshi đã từng chỉ trích mình rằng dù hung thủ là ai thì cô cũng sẽ nói cùng một câu đó.

“Nếu suy luận theo hướng đó là đúng thì sớm muộn gì cảnh sát cũng làm sáng tỏ thôi. Về phần mình, chúng ta chỉ còn cách dõi theo diễn biến của sự việc.” Takeshi nói giọng lạnh tanh, đoạn cầm lon highball lên uống.

Mayo bèn thở dài, uống trà đóng chai. Bạn học của cô là hung thủ sát hại bố cô, Mayo không muốn nghĩ tới điều này song dường như cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần. Cô nhớ lại quang cảnh ở quán nhậu tối qua. Chẳng lẽ Makihara có liên quan đến cái chết của bố cô, mà vẫn có thể bình thản nhắc đến Công viên mê cung ảo trước mặt Mayo hay sao?

Mayo để mắt đến một thứ gì đó lấp lánh vừa rơi ra khỏi túi áo khoác mà Takeshi vứt quăng quật ở đó. Đấy chính là chiếc bật lửa dầu.

“Từ trước chú đã có chiếc bật lửa kia rồi à?”

“Cái này hả,” Takeshi cầm bật lửa lên. “Thị trấn này chẳng có lấy hàng tạp hóa nào. Tiện đường đi kiếm đống truyện tranh, chú đã tới một cửa hàng bán đồ tự sửa chữa ở thị trấn bên cạnh để mua đấy. Giữa một thị trấn nằm ở cái vùng càng ngày càng ít cửa hàng bán lẻ như thế này, đúng là cần lắm một cửa hàng lớn đến như vậy.”

Quả nhiên chuyện mua bật lửa ở Mỹ là dối trá.

“Chú vẫn chưa nói cho cháu nghe lý do chú hút thuốc trước mặt hai viên cảnh sát đó là gì đâu đấy.”

“Tối hôm qua, lúc cháu đi gặp Kakitani, cậu ta đã hỏi cháu một câu rất lạ đúng không? Cậu ta hỏi bố cháu có hút thuốc không, dùng bật lửa loại nào.”

“Đúng vậy. Cháu cũng nghĩ anh ta hỏi gì kỳ thế, nhưng chuyện đó thì sao ạ?”

“Mọi câu hỏi của cảnh sát chắc chắn đều có ý nghĩa. Điều chúng ta có thể nghĩ đến là cảnh sát đã tìm thấy dấu vết của một chiếc bật lửa ở hiện trường hoặc trên thi thể bố cháu.”

“Dấu vết của một chiếc bật lửa ư?” Mayo chau mày. “Đó là gì? Cháu không hiểu ý chú cho lắm.”

“Chú dùng từ hơi khó hiểu, nhưng chỉ còn cách diễn đạt như vậy thôi. Nếu tìm thấy một chiếc bật lửa thì hẳn họ sẽ cho cháu xem và hỏi thứ đó có phải của bố cháu không. Tóm lại, thứ họ tìm thấy không phải bản thân chiếc bật lửa mà là một cái gì đó cho thấy sự tồn tại của một chiếc bật lửa. Chú đoán phải chăng đó là loại dầu dùng cho bật lửa. Vì thế, chú đã chuẩn bị thứ này để thăm dò phản ứng của đám cảnh sát,” Takeshi cứ mở ra, đóng vào nắp bật lửa khiến nó kêu tanh tách.

“Vậy là Kakitani đã cắn câu rồi. Anh ta đã hỏi chú là bây giờ bố cháu còn dùng bật lửa dầu nữa không.”

“Nhờ vậy mà chú càng tin chắc. Không chừng trên quần áo của bố cháu có dính dầu cũng nên. Dầu của bật lửa cho dù có bốc hơi thì mùi của nó vẫn còn lưu lại mãi. Đội giám định pháp y chắc sẽ nhận ra được.”

Mayo chống tay lên má, thả cho trí tưởng tượng bay xa.

“Hung thủ có đem theo bật lửa dầu, trong lúc giằng co với bố cháu, vì một lý do nào đấy, dầu bị rỉ ra ngoài. Có phải thế không ạ?”

“Cũng có khả năng là như vậy. Trong số các bạn của cháu, có những ai hút thuốc?”

“Xem nào. Tối qua lúc ở quán của Numakawa cháu không thấy ai hút, nhưng cũng chẳng biết được. Biết đâu trong số đó có người hút.”

“Gần đây chuyện không hút thuốc trong các cửa hàng ăn uống đã trở thành lẽ thường tình rồi mà.”

“Cũng phải. Mà cháu muốn hỏi chú một câu, có thật là gần đây thi thoảng bố cháu vẫn hút thuốc không ạ?”

“Dĩ nhiên là nói xạo rồi.”

“Đúng như cháu đoán,” Mayo lừ mắt nhìn Takeshi. “Cháu đang dần hiểu ra mánh khóe của chú rồi.”

“Cháu nghĩ vậy sao? Chú không phải người dễ đoán như thế đâu.”

“Chú đích thị là chuyên gia trong lĩnh vực lừa gạt người khác. Đến đoạn cuối chú cũng hỏi dò khéo thật đấy.”

“Cháu đang nói đến đối tượng mà bố cháu đã gặp Tokyo ấy hả?”

“Vâng. Mặc dù họ không cho biết tên, nhưng chúng ta cũng hiểu là cảnh sát đã xác định được danh tính của người đó. Cả chuyện người đó dường như không dính líu đến vụ án nữa.”

“Chuyện đó là Kakitani cố tình nói cho chúng ta biết thì đúng hơn là chú moi ra được. Mặc dù Maeda tỏ ra không bằng lòng cho lắm.”

“Cố tình? Sao lại thế ạ?”

“Ai biết. Phải chăng là bù cho một nén nhang?”

Thì ra là vậy, nghe Takeshi nói, Mayo mới vỡ lẽ ra. Cô có cảm giác mình cần nhìn nhận lại con người Kakitani một chút.

“Thôi nào, cuộc họp tác chiến đã kết thúc, đêm nay chú sẽ miệt mài đèn sách,” Takeshi vỗ tay vào hai đùi, đoạn đứng dậy, lấy ra vài cuốn Mê cung ảo trong chiếc túi giấy đặt cạnh tường.

“Lẽ nào bây giờ chú định đọc hết đống đó ư?”

“Không được sao?”

“Không phải thế, nhưng chú sẽ mệt lắm đấy.”

“Đây là tác phẩm truyện tranh rất có thể sẽ góp phần vực dậy quê hương chúng ta. Đọc nó dù có mệt ít nhiều thì cũng không đi đâu mà thiệt,” Takeshi bèn dựa lưng vào tường, mở cuốn truyện tranh ra. Mayo thấy ngoài bìa sách ghi chữ Tập một . Lúc ở đám tang, Takeshi đã phun một tràng những lời tâng bốc dành cho Kugimiya, không hiểu sao chú ấy có thể làm được như thế trong khi còn chưa đọc chữ nào.

“Vậy cháu về phòng đây,” Mayo đứng dậy.

“Ngày mai chú sẽ ra ngoài từ sáng, cháu cứ biết thế nhé.”

“Chú đi đâu?”

“Cháu không nghe chuyện à? Chú đã bảo với Kakitani là sẽ về nhà còn gì.”

“Chuyện đó là thật ạ? Cháu cứ tưởng chú lại nói bừa nữa chứ.”

“Nói bừa là thế nào. Cháu phải gọi đây là mẹo nói chuyện khi đã tính toán thiệt hơn đủ mọi nhẽ.”

“Chuyện lấy album tốt nghiệp và tuyển tập các bài văn là chú nói dối đúng không? Mục đích thực sự của chú là gì?”

“Chuyện đó để khi nào về nhà chú nói cho.”

“Hừm… Cháu hiểu rồi. Thôi, chúc chú ngủ ngon. Đống sách kia, chú gắng đọc nhé.”

Takeshi khẽ giơ tay phải lên, mắt vẫn dán vào cuốn truyện tranh.

Mayo trở về phòng, trong lúc cô đang tẩy trang thì thấy có điện thoại. Người gọi là Kenta.

“Anh nghe kể rồi. Hôm nay em đã họp trực tuyến đúng không?”

“Tại có chút việc bằng mọi giá em phải thu xếp trong hôm nay. Nhờ vậy mà em không cần phải thay đổi kế hoạch tuần sau.”

“Sang tuần em sẽ lên công ty à?”

“Em đang định như vậy. Sao hả anh?”

“À không, anh tưởng em định sẽ làm việc dưới đấy một thời gian.”

Mayo mỉm cười, điện thoại vẫn áp trên tai. “Sao thế được? Chuyện đó là không thể mà anh.”

“Cũng phải. Lần này về quê em anh mới thấy đó là một thị trấn yên bình và đẹp đẽ. Dưới đó còn có nhiều bạn bè, anh đang lo biết đâu em lại không muốn quay trở về Tokyo nữa.”

“Không có chuyện đó đâu. Chỉ tại có nhiều việc vặt phải giải quyết quá nên em chưa về được thôi. Chưa kể em còn phải gặp gỡ cảnh sát nữa.”

“Thế hả,” giọng Kenta chùng xuống. “Việc điều tra có tiến triển gì không em?”

“Em không biết nữa. Em phó mặc hết cho cảnh sát mà.”

“Vậy à? Em nói cũng đúng. Chỉ còn cách đó thôi chứ sao?”

“Em đang cố để không suy nghĩ quá nhiều.”

“Ừ, vậy là tốt đấy. Thế, anh không cần tới đó nữa à? Ngày mai là thứ Bảy nên anh có thể xuất phát từ buổi sáng.”

“Nếu anh đến thì em sẽ rất vui… Ừm, nhưng đúng là không cần đâu. Thật sự em có rất nhiều việc vặt phải làm, chắc cũng không ngồi nói chuyện thong thả với anh được.”

“Thế à? Vậy khi nào rảnh hơn thì em nói với anh nhé. Anh sẽ tới đó ngay.”

“Cảm ơn anh.”

Sau khi cúp máy, Mayo bất giác thở dài.

Cô cũng muốn Kenta tới đây. Song nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nếu anh đến, chắc chắn mọi chuyện sẽ rất rắc rối. Cô muốn giấu chuyện hai chú cháu đang tự mình điều tra.

Một thị trấn yên bình và đẹp đẽ. Mayo ngẫm lại lời Kenta nói.

Giả dụ bố mẹ Kenta biết được chuyện bạn học của cô là hung thủ, liệu họ sẽ nghĩ thế nào về thị trấn này nhỉ? Một người cho đến hôm qua vẫn còn bình thường bỗng dưng thay da đổi thịt, trở thành sát nhân giết chết vị ân sư thời cấp hai của mình, liệu họ có cho rằng thị trấn này giống như một vùng đất man rợ, tàn bạo không?

Dẫu rằng nó thực sự là một thị trấn đẹp đẽ.

Dẫu rằng nó là một thị trấn không tên, một thị trấn bé nhỏ, tầm thường, hầu như chẳng mấy ai ghé chân.