Chương 21
Sáng hôm sau, trong lúc Mayo đang dùng bữa sáng ở nhà ăn thì Takeshi lững thững đi tới, ngồi xuống ghế đối diện. Khuôn mặt chú ấy rõ ràng đang rất mệt mỏi. Nom như đã có quầng thâm dưới mắt.
“Chú thức trắng đêm thật à?”
Takeshi xoay cổ thật mạnh, rồi dùng tay phải bóp vai. “Chắc chú ngủ được khoảng một tiếng.”
“Chú đã đọc hết bộ truyện đó rồi á?”
“Đương nhiên rồi. Chú khá bất ngờ với đoạn kết. Ai dè cậu thanh niên đó lại từ không gian ảo trở về thế giới thực, chiến đấu với kẻ thù trong tình trạng thiếu cả tứ chi. Không ngờ tác giả lại có thể nghĩ ra được chuyện như vậy.”
Đồ ăn của Takeshi được mang tới. Bữa sáng đã bao gồm trong tiền thuê trọ. Có điều, Takeshi không cầm đũa ngay mà chỉ chăm chăm uống trà, không biết có phải đây là một trong những lần hiếm hoi chú ấy không thiết tha ăn uống hay không.
“Nhưng mà…” Takeshi cầm chén trà trên tay, lẩm bẩm. “Phải công nhận Mê cung ảo đúng là tuyệt tác thật, nhưng những tác phẩm thời kỳ đầu của Kugimiya cũng không tệ. Tác phẩm đầu tay của cậu ta cũng xứng tầm danh tác lắm chứ.”
“Tác phẩm đầu tay? Chú đọc cả cuốn đó sao?”
“Tiêu đề của nó là Một cái tôi khác là hồn ma . Cốt truyện kể về nhân vật chính có người anh trai song sinh không thể chào đời, linh hồn cậu ta trú ngụ bên trong em trai mình, xuất hiện như một hồn ma, có khả năng đi đi về về giữa thế giới bên này và thế giới bên kia. Nhân vật chính đã hợp sức với linh hồn của người anh trai, vượt qua muôn vàn khó khăn để giải quyết vấn đề. Cốt truyện thú vị, vui nhộn, ấm lòng, và dư âm đọng lại cũng rất dễ chịu.”
“Chú khen hết lời luôn đấy nhỉ?”
“Với tác phẩm đó, Kugimiya đã bắt đầu con đường của một tác giả chuyên nghiệp. Sau đấy một thời gian, cậu ta có tung ra một tác phẩm với motif tương tự, nhưng có vẻ như không được chú ý mấy. Vì thế cậu ta đã quyết tâm thay đổi 180 độ hình ảnh của bản thân, chuyển sang một hướng đi hoàn toàn khác và đã thành công, cho nên chú buộc phải thừa nhận Kugimiya sở hữu một tài năng tương đối đáng nể đấy.”
Takeshi khá ủng hộ Kugimiya. Xem ra sau khi dành trọn một đêm đọc hết các tác phẩm của Kugimiya, ông chú này đã trở thành fan hâm mộ của cậu ta rồi.
“Cậu ta đúng là thiên tài đấy chú, Tsukumi đã bảo đảm như vậy mà.”
“Tsukumi có phải cậu bạn đã qua đời rồi không?”
Cuối cùng Takeshi cũng chịu cầm đũa lên. “Cậu thiếu niên đó đã bảo đảm chuyện gì?”
“Cháu chưa nói với chú nhỉ? Cậu ấy bảo đảm Kugimiya sẽ thành công với tư cách một tác giả truyện tranh.”
Mayo giải thích qua về mối quan hệ giữa Kugimiya và Tsukumi hồi cấp hai. Cô cũng nói thêm rằng, khi một số bạn học của cô được ví von là Jaian rồi Suneo, thì đối với Kugimiya vốn là Nobita, Tsukumi được coi như Doraemon.
“Hừm, Doraemon à?” Takeshi đã bắt đầu động đũa vào bữa sáng, song nhìn mặt chú ấy không giống như đang thưởng thức món ăn.
“Chú đang nghĩ gì thế?”
“Trong truyện Doraemon còn có một nhân vật quan trọng khác nữa. Là con gái ấy.”
“Shizuka ấy ạ. Người con gái mà Nobita luôn ước ao.”
“Cô nàng xinh đẹp luôn song hành với Kugimiya liệu có phải chính là Shizuka không?”
“Kokorika ấy ạ,” Mayo ngoẹo hẳn đầu sang một bên. “Không, cháu không biết nữa. Nói gì thì nói, Shizuka luôn ủng hộ Nobita cơ mà.”
“Kokorika không làm vậy sao?”
“Cô ta thì hơi khác. Kokorika ủng hộ Kugimiya nhưng là xuất phát từ toan tính của cô ta. Cô ta chỉ đang chờ đợi một dự án lớn hơn liên quan đến Mê cung ảo từ trên trời rơi xuống. Vốn dĩ hồi học cấp hai, cô ta còn chẳng buồn để mắt đến Kugimiya. Xem thường cậu ta đến tận xương tủy ấy.”
“Còn Kugimiya thì sao? Cậu ta thích Kokorika phải không? Haraguchi đã nói như vậy mà.”
“À, chuyện đó thì không sai được đâu. Bằng không, cậu ta đã chẳng nghe theo lời Kokorika.”
Takeshi đung đưa cằm, gật gù, sau đó lại tiếp tục cầm đũa gắp thức ăn.
Ăn sáng xong, ai về phòng người nấy, sửa soạn để ra ngoài. Takeshi đã dặn Mayo phải đem theo chiếc túi to mà cô đã dùng ở đám tang, thành thử cô đành đeo chiếc túi tote lên vai rồi ra khỏi phòng.
Hai người gọi taxi, lên xe về nhà. Trước cổng, viên cảnh sát canh chừng vẫn đứng đó như mọi khi. Song, có vẻ như anh ta đã nghe Kakitani báo trước nên vừa nhác thấy bóng hai chú cháu, anh ta đã cúi đầu chào rồi đứng dẹp sang một bên. Chừng như muốn nói “hai người cứ việc đi qua.”
Vào đến thư phòng, Takeshi liền nhắm thẳng đến giá sách. Thấy Takeshi đứng trước những tập tài liệu liên quan đến trường học, Mayo không khỏi ngạc nhiên. Họ thật sự có việc để làm với mấy thứ đó sao?
Takeshi rút một tập tài liệu ra. Đó là Tuyển tập các bài văn tốt nghiệp khóa 42 , khóa của Mayo.
“Cháu cho cái này vào túi đi.”
Lúc nhận lấy tập tài liệu Takeshi chìa ra cho mình, Mayo mới thấy nó nặng trịch. Âu cũng là lẽ đương nhiên thôi. Vì trong đó phải có hơn hai trăm tờ giấy chuyên để viết văn mà. Mayo vừa bỏ nó vào túi tote đã thấy vai trĩu xuống.
“Cho chú hỏi chút, có phải những bài văn tốt nghiệp này sẽ được in ra và phát cho tất cả học sinh không?”
“Đúng rồi. Thầy cô sẽ phát trong lễ tốt nghiệp.”
“Giờ cháu còn giữ không?”
“Tuyển tập các bài văn tốt nghiệp ấy ạ? Chà, cháu không nhớ là mình đã từng vứt nó, nên có lẽ vẫn còn ở trên giá sách phòng cháu.”
“Phòng cháu. Tức là căn phòng trên tầng hai ấy à?”
“Vâng, phòng của cháu mà.”
“Nếu vậy thì đi tìm cho chú đi. Tìm ra rồi thì bỏ cả cái đó vào túi.”
“Chú định làm gì với thứ đó? Nội dung cũng y hệt những bản thảo được đóng trong tập tài liệu này mà. Chẳng qua chỉ đánh máy rồi in ra thôi. Còn nữa, nếu mang cái đó đi thì cần gì tập tài liệu nặng trĩu này nữa ạ?”
“Nhiều lời thế nhỉ? Được rồi, đừng có lèo nhèo, cứ làm như chú bảo đi.”
Mayo trả lời hậm hực, thế rồi đúng lúc cô đang định ra khỏi phòng thì bị Takeshi gọi lại: “Đợi đã.” Mayo ngoái lại, thấy chú ấy đang rút một tập tài liệu khác từ giá sách xuống.
Cô bèn vòng ra đằng trước, nhìn bìa tập tài liệu. Đó là Tuyển tập các bài văn tốt nghiệp khóa 37 .
“Sao chú lại xem tuyển tập các bài văn của khóa đó?”
Mayo hỏi, song Takeshi không trả lời. Chú ấy đang lật giở tập tài liệu với vẻ mặt bí hiểm.
Cuối cùng, cánh tay chú ấy cũng dừng lại.
“Quả nhiên là như vậy. Đúng như chú nghĩ,” Takeshi cười nham hiểm.
“Thế là thế nào? Chú mau nói đi.”
Takeshi liền đóng phập tập tài liệu lại, quay sang nhìn Mayo. Nụ cười đã tắt trên khuôn mặt. Đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng.
“Mệt thật. Chú không muốn dính líu đến mấy chuyện rắc rối kiểu như này, nhưng để làm sáng tỏ chân tướng sự thật thì chú không thể không nói được.”
“Chú đang nói gì vậy? Chú đừng có làm ra vẻ nghiêm trọng như thế nữa, chú giải thích nhanh lên nào.”
Takeshi khẽ thở dài rồi mới cất lời. “Chú muốn nhờ cháu một việc.”
“Cháu ạ? Việc gì mới được?”
“Một nhiệm vụ hơi phiền toái. Nếu cháu không muốn thì cứ từ chối cũng được. Trong trường hợp đó, chú sẽ tính cách khác.”