Chương 22
Mái nhà đỏ trên nền tường trắng, vườn nhà trải cỏ xanh. Mayo bấm chuông trong lúc đang nghiêng đầu ngẫm nghĩ, liệu có phải từ ngày xưa ngôi nhà này đã khang trang như thế rồi hay không nhỉ? Chỉ sau chốc lát cô đã nghe thấy một giọng nói tươi vui: “Vâng.”
“Tớ, Mayo đây. Chào cậu.”
“Ừ, cậu mở cổng vào đi,” Momoko nói.
Nghe vậy, Mayo bèn bước vào khuôn viên của ngôi nhà, thấy Momoko trong chiếc áo nỉ đã mở cửa tiếp đón.
Một cậu bé mặc quần cộc đứng dưới chân cô ấy. Mayo bất giác reo lên: “Oa.”
“Chào cháu. Rất vui được làm quen với cháu!”
Thằng bé liền nấp sau chiếc quần jeans của mẹ, vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Sao thế? Con không chào cô à?”
Bị mẹ giục, cu cậu bèn lí nhí câu gì đó. Mayo nghe không rõ, song vẫn đáp: “Cảm ơn cháu.”
Mayo được dẫn vào phòng khách. Đó là một căn phòng sáng sủa, trông ra vườn. Hồi học cấp hai, Mayo từng đến đây chơi mấy lần, nhưng giờ cô chẳng còn nhớ gì cả.
Nghe Mayo nói vậy, Momoko bèn cười: “Cũng phải thôi. Nhà tớ mới sửa sang lại cách đây ba năm mà. Sau khi về hưu, bố tớ bảo muốn sống trong một ngôi nhà thoải mái. Chẳng thế mà khoảng một phần ba số tiền hưu trí của ông đã bay mất tiêu. Xong bố tớ lại cuống lên, kêu là không đi làm thì chết dở, thành thử lại đi làm cho công ty con. Thế có hâm không cơ chứ.”
“Mẹ cậu cũng vẫn đi làm nhỉ? Ngày nào cũng vậy à?”
“Mẹ tớ làm thêm, tuần ba, bốn buổi thôi. Làm cho viện dưỡng lão ở thị trấn bên cạnh. Xin lỗi cậu nhé. Đáng ra hôm nay mẹ tớ cũng ở nhà đấy, nhưng lại bị gọi đi đột xuất.”
“Không sao, cậu đừng bận tâm. Cũng tốt vì lâu rồi tớ mới được đến đây.”
Chính Mayo đã gọi cho Momoko nói rằng có chút việc, không biết hai người có thể gặp nhau không. Nghe vậy, Momoko trả lời cô có thời gian nhưng vì hôm nay bố đi chơi golf, mẹ cũng đi làm không có nhà nên liệu cô có thể dẫn cậu con trai theo không. Mayo nghĩ bụng ra quán nào đó bên ngoài thì lại phải để mắt đến trẻ con, khó mà trò chuyện thong thả được. Bởi vậy Mayo đã đề xuất đến nhà Momoko và cô ấy cũng rất hoan nghênh: “Được vậy thì tốt cho tớ quá.”
Cậu con trai có tên Mitsugu năm nay 2 tuổi. Cậu bé có đôi mắt trong trẻo và khuôn mặt rất dễ thương. Lúc này cu cậu đang bắt đầu chơi xếp hình ở góc phòng.
“Mayo, cậu uống cà phê hay trà? Hay là…” Momoko làm cử chỉ như đang nghiêng cốc uống, đoạn nở nụ cười tinh quái. “Hay là chơi luôn bia đi? Giờ còn chưa đến buổi trưa mà.”
“À, bia cũng được.”
“Thế quyết luôn nhé.”
“Xin lỗi cậu. Tớ cũng định đem món gì đó đến, nhưng chẳng nghĩ ra cái gì hay ho cả. Mua đặc sản quê mình cũng chẳng để làm gì.”
“Cậu không phải câu nệ chuyện đó đâu. Mọi người đều biết thị trấn này chẳng có lấy cửa hàng, cửa hiệu nào ra hồn mà.”
Momoko bước đi uyển chuyển vào bếp, sau đó trở ra với một cái khay đặt hai lon bia và hai chiếc cốc thủy tinh, cộng thêm một đĩa bày các loại hạt.
Đoạn Momoko rót bia vào từng cốc, uống một ngụm và mỉm cười rất tươi. “Làm một cốc bia vào trưa thứ Bảy là tuyệt nhất đấy nhỉ?”
“Đúng thật.”
“À, phải rồi. Tớ có một tin này. Buổi họp lớp ngày mai, lớp mình sẽ thôi không làm lễ tưởng nhớ cho Tsukumi nữa.”
“Vậy à? Sao lại thế?”
“Mẹ cậu ấy đề nghị như thế. Cô ấy bảo rất cảm kích về chuyện này, nhưng trong mười năm qua có thể còn có những người khác cũng đã qua đời, nếu chỉ mình con trai cô ấy được tưởng nhớ thì cô ấy sẽ áy náy lắm.”
“Hừm, thế à? Chắc cô ấy nghĩ cả cho bố tớ nữa.”
“Cũng có thể,” Momoko không phủ nhận. “Thế, cậu bảo có chuyện là chuyện gì? Thực ra tớ đang tò mò lắm đây này.”
“Ừ,” Mayo bèn đặt cốc xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô bạn thân.
“Tớ muốn hỏi cậu một chuyện. Chuyện hôm thứ Bảy tuần trước, ngày 6 tháng 3 ấy.”
“Thứ Bảy?” Ánh mắt Momoko hơi bồn chồn sao đó.
“Hôm đó, bố tớ đã lên Tokyo và gặp gỡ một người ở khách sạn Tokyo Kingdom . Cậu biết người đó phải không?”
Nụ cười đã tắt hẳn trên môi Momoko. Cô ấy hít thở thật mạnh, lồng ngực phập phồng.
“Cậu nghe chuyện đó từ cảnh sát à?”
Mayo bèn lắc đầu.
“Cảnh sát không nói cho tớ biết. Họ bảo lý do là vì chuyện đó có liên quan đến đời tư của người khác. Nhưng chú tớ đã suy luận ra được.”
“Chú cậu á?” Momoko nhíu mày vẻ ngờ vực.
“Chú ấy tuy hơi lập dị nhưng lại rất thông minh,” Mayo vừa nhớ lại đoạn trò chuyện với Takeshi ở thư phòng, vừa nói.
Suy luận của Takeshi hoàn toàn hợp logic.
“Nhân vật mà bố cháu bí mật gặp gỡ ở Tokyo là ai? Chúng ta hãy gọi người đó là X. Vì hai người đã hẹn gặp nhau nên chắc chắn trong điện thoại di động hoặc điện thoại bàn của bố cháu vẫn còn lưu lại lịch sử cuộc gọi, có thể là X gọi cho bố cháu hoặc bố cháu gọi cho X. Cứ cho là thời điểm đó bố cháu vẫn chưa lưu số của X nhưng với tính cách cẩn thận của bố cháu, có lẽ sẽ lưu số của đối phương vào điện thoại di động ngay ngày hôm đó để đề phòng bất trắc. Không thể nào có chuyện cảnh sát bỏ sót điểm này, vì thế việc tên của X không nằm trong Danh sách Maeda là một chuyện kỳ lạ. Tuy nhiên, trong danh sách đó chỉ toàn tên của những người đã có mặt ở thị trấn này vào ngày 6 tháng 3, chứ không có tên của người nào mà bố cháu phải cất công lên tận Tokyo mới gặp được. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Điều chú nghĩ đến trước tiên chính là cảnh sát đã nắm được danh tính của X và phán đoán trường hợp này không cần thiết phải đưa vào danh sách. Ví như vị hôn phu của con gái nạn nhân chẳng hạn.”
“Anh Kenta á?” Đột nhiên nghe thấy một cái tên không ngờ tới, Mayo bất giác cao giọng. “Ý chú muốn nói người bố cháu gặp là anh ấy ư?”
“Bố cháu cất công lên tận Tokyo để bí mật nói chuyện chứng tỏ đối với bố cháu đó là một người cực kỳ quan trọng. Chưa kể, nói đến người đang sống ở Tokyo thì đương nhiên phải nghĩ đến cô con gái độc nhất, hoặc chồng chưa cưới của con bé rồi. Vì thế, chú đã hỏi dò Kenta một cách bâng quơ, nhưng hóa ra lại trật lất. Nghe nói thứ Bảy tuần trước cậu ta đã về nhà bố mẹ đẻ ở Tochigi.”
“À, đúng rồi. Cháu đã chào hỏi bố mẹ anh ấy từ xa mà.”
“Nếu không phải Kenta thì người bố cháu gặp là ai? Và tại sao lại không có tên trong Danh sách Maeda ? Trong lúc xem xét danh sách đó, chú đã nhận ra khả năng thứ hai. Một cái tên không nhất thiết ám chỉ đến một người duy nhất. Chẳng hạn, nếu trong lịch sử cuộc gọi đến và gọi đi có hai số, trong đó một số chỉ lưu họ Kamio , một số lưu tên đầy đủ là Kamio Mayo thì họ không cần thiết phải viết cả hai tên đó vào danh sách. Chỉ cần viết một tên Kamio Mayo là đủ thỏa mãn mục đích của danh sách rồi. Bởi cho dù có xuất hiện một người khác mang họ Kamio thì các điều tra viên vẫn có thể phản ứng được. Vậy, hai người mang họ giống nhau có quan hệ như thế nào? Bố mẹ với con cái, anh em, họ hàng, ngoài ra còn gì nữa không? Vẫn còn một khả năng. Họ là vợ chồng. Nếu cả hai người đều liên lạc với bố cháu, thì câu trả lời đã rõ. Đó là vợ chồng Ikenaga.”
Takeshi đi đến kết luận. Sau đó, chú ấy một lần nữa mở Tuyển tập các bài văn tốt nghiệp khóa 37 đang cầm trên tay ra. Ở cột tên trong tuyển tập đó có tên Ikenaga Ryosuke.
“Lâu lắm rồi mới gặp lại Ikenaga, có lẽ bố cháu đã muốn xem lại cậu ta là người như thế nào. Và thế là bố cháu quyết định lôi tuyển tập các bài văn ngày xưa ra. Nhưng lúc cất lên giá sách, bố cháu lại để nhầm vị trí.”
Takeshi chỉ tay vào vị trí bên cạnh Tuyển tập bài văn tốt nghiệp khóa 38 trên giá sách. Mayo nhớ ra lần trước khi vào đây, cô đã xếp lại thứ tự của chúng.
“Người bố tớ gặp ở Tokyo là anh Ryosuke, phải không?”
Trước câu hỏi của Mayo, Momoko bèn mỉm cười gật đầu đáp. “Ừ. Tớ xin lỗi vì đã giấu chuyện này.”
“Tớ hỏi lý do được không? Nếu cậu không muốn trả lời thì cũng không sao cả.”
“Không đâu, tớ sẽ giải thích đầu đuôi cho cậu. Mặc dù không liên quan đến vụ án nhưng vì thầy đã giúp đỡ chúng tớ cho đến tận phút cuối cùng. Nhưng mà, tớ nên kể từ đâu nhỉ? Tớ kém khoản này lắm.”
“Trước tiên cậu nói cho tớ biết tình hình hiện tại được không? Thật ra, theo lời chú tớ thì từ sau khi xảy ra đại dịch Corona, công ty của anh Ryosuke không còn hình thức công tác xa nhà dài ngày nữa thì phải…”
Momoko chợt nhăn nhó như thể vừa bị nói trúng tim đen.
“Thú thực là như vậy. Chuyện đi công tác là nói dối. Hiện anh ấy vẫn sống ở chung cư tại Yokohama.”
“Tức là bọn cậu đang ly thân à?”
“Ừ thì, đúng thế. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra.”
Momoko bỗng dưng chùng vai xuống, bắt đầu kể lại mọi việc.
Momoko gặp gỡ Ikenaga Ryosuke tại đám cưới một người bạn từ thời còn đi học. Nhờ có cơ hội chào hỏi làm quen với nhau, hai người mới biết hóa ra họ xuất thân cùng một thị trấn, học cùng một trường cấp hai. Ryosuke học trên Momoko năm khóa.
Ryosuke không phải người nhiều lời nhưng lại có tài nói câu nào đúng câu ấy. Những bình luận của anh trước các câu chuyện của Momoko cũng đầy thành ý chứ không phải chỉ mang tính chiếu lệ. Ngoại hình chỉn chu của anh cũng rất hợp với gu của Momoko.
Không lâu sau, hai người bắt đầu hẹn hò, đồng thời Momoko cũng biết được gia cảnh khốn khổ của Ryosuke. Bố mẹ anh qua đời vì tai nạn giao thông từ hồi anh còn học tiểu học. Ryosuke được gửi vào trại trẻ mồ côi cho đến khi tốt nghiệp cấp một, sau đó anh được một người họ hàng sống cùng thị trấn với Mayo và Momoko nhận về nuôi. Dường như chính môi trường như thế đã nuôi dưỡng tính cách tự lập mạnh mẽ và luôn đòi hỏi mọi thứ phải hoàn hảo ở Ryosuke.
Khoảng nửa năm sau khi hẹn hò, Ryosuke ngỏ lời cầu hôn Momoko. Momoko không có lý do gì để từ chối. Lúc đưa anh về ra mắt bố mẹ, cả hai đều tán thành.
“Chẳng hiểu sao một người đàn ông nghiêm túc đến vậy lại muốn kết hôn với một đứa con gái tùy tiện như con được nhỉ? Người như cậu ta chuyện gì cũng ngăn nắp, cẩn thận, thế nên đừng có tuềnh toàng để chồng ghét cho đấy,” người mẹ bộc trực của Momoko đã cười mà nói với cô như vậy.
Quả thật, sống cùng nhau chưa được bao lâu, Momoko đã bắt đầu nhận ra mẹ cô mới nhạy bén làm sao. Cô thường xuyên bị Ryosuke nhắc nhở đủ thứ, từ những việc nội trợ trong nhà. Đại loại như giờ ăn lung tung, phòng ốc chưa dọn dẹp. Toàn những chuyện vặt vãnh cả và mặc dù giọng điệu của Ryosuke có pha chút đùa cợt, song Momoko vẫn nghĩ chồng mình cũng xét nét thật.
Hồi đó, Momoko vẫn đang làm việc cho một công ty du lịch nhỏ trong thành phố, Ryosuke tỏ ra không bằng lòng cả với việc cô thường xuyên về muộn. Anh ấy đang làm việc cho một công ty lớn, công ty của Momoko chẳng đáng so bì. Vì công ty theo chủ nghĩa thực lực nên ngay cả những người trẻ tuổi cũng có được mức thu nhập rất khủng và Ryosuke là một nhân viên đáp ứng được phương châm ấy. Cho dù không có lương của Momoko thì cuộc sống của họ cũng chẳng gặp khó khăn gì. Có điều, Momoko thích làm việc, cô yêu công việc của mình. Cô cũng nghĩ mình không hợp làm nội trợ.
Có một lần, sau khi tan làm, Momoko buộc phải đi nhậu cùng mọi người. Cô đã nhắn tin cho chồng, đại ý là muốn tham gia bữa tiệc khoảng một tiếng thôi. Ngay lúc đó, Ryosuke nhắn lại cụt lủn: “Anh hiểu rồi.” Thế nhưng, vì mải vui nên Momoko đã lỡ ở lại lâu hơn ba mươi phút so với dự kiến. Cô vội vã trở về nhà, nét mặt chồng cô bấy giờ đang ngồi đợi trong phòng rõ ràng rất khác. Thấy không ổn nên Momoko đã xin lỗi ngay lập tức nhưng tâm trạng của Ryosuke vẫn không bình thường trở lại.
“Anh muốn em giữ lời hứa,” Ryosuke nói giọng điềm tĩnh. “Làm người thì việc đúng giờ là lẽ đương nhiên đúng không nào?”
“Em xin lỗi. Em cứ nghĩ chỉ ba mươi phút thôi thì không sao.”
“Chỉ ba mươi phút thôi?” Momoko nhận thấy sắc mặt chồng cô đã đột ngột thay đổi. “Đừng có ăn nói ngu ngốc như thế. Khi một người đã hẹn trước với em đến muộn tận ba mươi phút mà không nói năng gì, em cũng không nghĩ gì sao? Em vẫn có thể cười hềnh hệch và bỏ qua khi đối phương xuất hiện chắc? Em nghĩ thế nào?” Trong lúc chất vấn vợ, Ryosuke mỗi lúc một lớn tiếng, giọng điệu cũng trở nên gay gắt. Momoko có cảm giác bản thân chồng cô đã bị kích động bởi chính những gì anh ta nói ra.
Mặc dù trong lòng thầm nghĩ chuyện về nhà muộn với chuyện chậm giờ hẹn là hai chuyện khác nhau, song Momoko vẫn xin lỗi chồng. “Em xin lỗi. Từ giờ em sẽ chú ý. Em thật sự xin lỗi anh.”
“Em lúc nào cũng vậy.”
“Dạ?”
“Dù luôn miệng nói sau này sẽ chú ý, nhưng em chẳng cải thiện một chút nào. Ngay cái cách dọn dẹp cũng thế. Anh đã bảo em phải làm sao cho có hiệu quả, nhưng em vẫn giữ cách làm tốn công vô ích, chỉ tổ mất thì giờ. Nhờ ơn em mà ngày nghỉ anh cũng chẳng được yên ổn. Mà nào chỉ có thế. Khi đã quyết định thời gian ra khỏi nhà, đã khi nào em chuẩn bị xong đúng giờ chưa? Đã bao lần em chậm trễ vì cái này cái nọ, khiến mọi kế hoạch sau đó rối tung rối mù lên rồi? Bởi thế anh mới nói với em rồi đấy. Em không đủ sức cân đối công việc và gia đình đâu. Thật hết biết, sao em lại không nhận ra điều đó cơ chứ.”
Những lời bất bình, bất mãn dành cho Momoko cứ thế tuôn ra khỏi miệng Ryosuke, cứ như thể anh đang nôn ra những thứ rác rưởi tích tụ tận đáy lòng mình suốt bao lâu nay vậy. Mọi điều anh nói đều đúng, Momoko không có lời nào để phản bác lại, song cô không ngờ chồng mình lại giữ những tức tối đó trong lòng cho đến tận ngày hôm nay. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài cúi đầu ủ rũ, im lặng lắng nghe.
Thế nhưng, đột nhiên Ryosuke lại im bặt. Momoko cứ ngỡ chồng mình đã không còn lời nào để diễn tả sự tức giận nữa, bèn ngẩng đầu lên. Để rồi, đập vào mắt cô lại là một hình ảnh mà cô không thể nào ngờ tới. Ryosuke đang khóc. Anh cúi đầu, lẩm bẩm: “Anh xin lỗi. Tại em về muộn, anh cứ lo không biết có chuyện gì xảy ra, thành thử máu lại dồn lên não mất rồi. Anh không định nói những lời quá đáng như vậy đâu. Anh làm sao thế này.”
Trong một khoảnh khắc, đầu óc rỗng tuếch. Thậm chí sự thay đổi đột ngột của chồng khiến cô ngỡ rằng thái độ của anh từ nãy đến giờ giống như đóng một vở kịch vậy.
Ryosuke lẳng lặng đứng dậy, rồi cứ thế biến mất vào phòng ngủ.
Momoko ngồi thất thần, không thể nhúc nhích nổi. Mặc dù Ryosuke đã xin lỗi cô, song rõ ràng điều đó không có nghĩa là anh đã nói ra những lời không có trong lòng. Chỉ là anh đã nhẫn nhịn suốt thời gian qua mà thôi. Nghĩ đến đó, Momoko bỗng thấy lồng ngực đau nhói bởi cảm giác ê chề và tội lỗi.
Một lúc sau, Momoko đi vào phòng ngủ, thấy chồng đang nằm quay lưng trên giường. Cô không nghe thấy tiếng thở đều đều của anh.
Ngày hôm sau, cả hai đều tỏ ra ngại ngùng với nhau. Song, họ không nhắc đến chuyện hôm trước nữa.
Cuối cùng họ cũng dần lấy lại mối quan hệ như lúc ban đầu. Họ đã có thể cười với nhau như trước kia.
Song, không phải mọi thứ đều trở về như cũ. Chí ít thì Momoko cảm thấy như vậy. Bao nhiêu lời lẽ Ryosuke từng dội vào Momoko cứ bám chặt lấy tâm trí cô. Làm bất kể việc gì cô cũng phải giữ ý.
Tóm lại, Ryosuke là người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Với tính cách của mình, trong tất cả mọi việc, anh đều lên kế hoạch kỹ lưỡng và cảm thấy không hài lòng khi không thể làm đến cùng những gì đã đề ra. Có lẽ chính vì vậy mà anh mới thành công trong công việc và có được vị trí như hiện tại. Nhưng đâu chỉ có công việc, ngay cả với gia đình, khi không thực hiện được những điều đó, Ryosuke cũng không thể nào chấp nhận được. Lẽ dĩ nhiên, anh cũng đòi hỏi sự hoàn hảo ở vợ mình. Nỗi bất an không biết có thể tiếp tục như này mãi không luôn thường trực trong một góc tâm trí của Momoko.
Giữa những ngày tháng đó, Momoko phát hiện mình đang mang thai. Ryosuke đã nhảy cẫng lên, vui sướng.
Từ hôm đó, hai người chủ yếu nói về việc gia đình sắp có thêm thành viên mới. Con trai thì hơn hay con gái thì hơn? Đặt tên nó là gì? Có nói bao nhiêu cũng không hết chuyện.
Thế nhưng, có một chủ đề duy nhất cả hai đều tránh nói đến. Đó là chuyện Momoko có tiếp tục đi làm hay không. Tuy không nói ra miệng, nhưng rõ ràng Ryosuke đang mong vợ nghỉ việc. Song, Momoko lại muốn được đi làm tiếp.
Vì có khoảng thời gian thai sản nên họ tạm hoãn bàn về vấn đề đó. Sau khi em bé chào đời, Momoko sẽ được nghỉ sinh. Cứ nghĩ đến chuyện tương lai là cô lại cảm thấy nặng nề, thành thử cô quyết định không nghĩ đến nữa.
Từ dạo đó, công việc của Ryosuke cũng bận rộn hơn. Lý do là vì người ta đã đề xướng kế hoạch phát triển khu nghỉ dưỡng quy mô lớn và Ryosuke được bổ nhiệm làm người quản lý dự án đó. Anh đi công tác nhiều lên, về nhà cũng muộn hơn. Ryosuke nói rằng, dự án này có nên cơm cháo hay không sẽ quyết định tương lai của anh. Nét mặt anh lúc đó thậm chí còn toát lên vẻ can trường.
Chẳng bao lâu sau, Momoko hạ sinh một em bé. Đó là một bé trai khỏe mạnh, được đặt tên là Mitsugu.
Trong nhà có thêm thành viên, một cuộc sống mới bắt đầu mở ra. Momoko ngập đầu trong việc chăm sóc con cái. Gi gỉ gì gi cái gì cũng là lần đầu tiên, toàn những việc mà cô chưa quen. Thành thử cô không kịp trở tay với những việc nhà khác, chỉ lo chăm con. Đã thế Mitsugu lại cứ khóc đêm ngằn ngặt, không để cô được ngủ nghê thoải mái. Vì lẽ đó mà ban ngày lúc nào Momoko cũng buồn ngủ, đầu óc cứ biêng biêng. Càng ngày cô càng hay chậm trễ trong việc chuẩn bị bữa ăn, rồi thì quên không dọn dẹp.
Ryosuke không nói gì không phải vì thông cảm cho sự vất vả của vợ mà chẳng qua là vì áp lực công việc quá lớn, không phải lúc để anh làm vậy. Anh rất cưng nựng Mitsugu nhưng ngoài chuyện đó ra, anh chẳng để mắt đến thứ gì khác. Tần suất đi làm vào ngày nghỉ cũng tăng lên, ngay cả lúc ở nhà anh cũng làm việc.
Ngẫm ra thì cả hai đều không còn được thảnh thơi trong tâm hồn. Họ ở trong trạng thái tinh thần giống như một sợi dây cao su bị kéo căng hết cỡ, chỉ chực đứt phựt khi có một tác động nào đó. Giữa lúc hai người đang sống những ngày tháng như vậy thì một sự kiện không ngờ tới đã tấn công nước Nhật, mà không, tấn công cả thế giới. Đó chính là virus Corona chủng mới. Mầm bệnh mang nhiều bí ẩn đó đã làm thay đổi mọi thứ trên thế giới.
Ryosuke không đến công ty nữa. Bởi anh đã chuyển sang làm việc tại nhà. Vì phải hạn chế ra ngoài nên ngay cả ngày thường, anh cũng ở nhà suốt.
Nếu chỉ có vậy đã đành. Đằng này nghiêm trọng nhất là kế hoạch phát triển khu nghỉ dưỡng khổng lồ mà anh trực tiếp đảm nhận đã bị trì hoãn. Kế hoạch đó được xây dựng trên tiền đề lượng khách du lịch từ các nước như Trung Quốc, Hàn Quốc sẽ gia tăng. Một khi hoàn toàn không thể tính toán đến những yếu tố đó thì cũng chẳng thể nào triển khai kế hoạch được nữa. Vì chuyện đó mà rõ ràng thái độ của Ryosuke đã thay đổi hẳn. Momoko có cảm giác lúc nào anh cũng phải căng hết các dây thần kinh lên, nóng ruột, khó chịu. Cả ngày anh cứ ngồi trước máy tính, lẩm bẩm một mình, rồi rung chân, rung đùi.
Chưa kể, anh bắt đầu nói này nói nọ về những việc trong nhà mà vốn dĩ anh chẳng hề quan tâm chút nào.
Cơm nấu muộn, đồ đạc thì vương vãi khắp nhà, đừng bắt anh phải nhai đi nhai lại một chuyện như thế. Ban đầu, Ryosuke chỉ nhắc nhở ngắn gọn, làu bàu nhỏ nhẹ, nhưng càng ngày cách nói năng của anh càng trở nên gay gắt. Đã thế, những lời nhận xét của anh đều xác đáng, tuyệt đối không phải là đổ oan cho vợ. Momoko tự biện minh với bản thân rằng chỉ vì việc chăm sóc Mitsugu vất vả quá nên cô mới bỏ bê việc nhà, song cô tự ý thức là mình không thể bỏ được những thói quen ấy.
Momoko tưởng tượng trong đầu, có lẽ Ryosuke đã lại tích tụ những phẫn uất trong lòng. Cô chú tâm để có thể làm việc nhà đâu ra đấy, song vẫn không thể loại bỏ hết những sai lầm do đãng trí, mỗi lần như vậy cô lại nơm nớp lo sợ không biết cơn giận dữ của Ryosuke có bùng phát lên không.
Momoko phải chú ý không gây tiếng ồn trong lúc chồng đang làm việc. Có lần, cô lỡ bật máy hút bụi giữa lúc Ryosuke đang họp video, khiến anh phải ra khỏi phòng ngủ để quạt cô một trận. Kể từ lần đó, Momoko luôn cố gắng thở thật khẽ mỗi lần chồng họp. Nếu Mitsugu khóc, cô sẽ bế nó ra ban công.
Thảm họa Corona vẫn đang hoành hành ở các nước khác nhưng ở Nhật, nó đã bắt đầu có dấu hiệu lắng xuống ở một mức độ nhất định. Chính phủ cũng như từng địa phương đã nới lỏng các quy định, người dân được quay trở lại cuộc sống thường nhật một chút.
Ryosuke cũng bắt đầu đến công ty, nhưng về cơ bản công ty anh vẫn cho làm việc từ xa nên anh chủ yếu làm ở nhà. Chưa kể vẻ mặt u ám của anh vẫn chẳng hề thay đổi. Tuy anh không nói gì, nhưng rõ ràng kế hoạch phát triển khu nghỉ dưỡng khổng lồ đó sắp sửa biến thành tờ giấy trắng. Momoko đã vô tình nghe thấy chồng mình nói như vậy trong một cuộc họp video.
Về phần mình, Momoko cũng nhận được tin xấu. Công ty du lịch mà cô đang làm việc đã phá sản. Chuyện xảy ra đúng thời điểm cô đang tính tìm nhà trẻ cho con trai. Lúc Momoko kể chuyện này với chồng, anh chỉ đáp một câu hờ hững: “Hừm, cũng có sao đâu.”
Lại thêm vài tháng nữa trôi qua. Tình hình Corona vẫn vậy, những đợt sóng không hề nhỏ cứ ghé đến rồi lại hạ nhiệt, hết lần này đến lần khác. Mỗi lần như vậy, người dân lại buộc phải tự giữ mình, hạn chế các hoạt động. Có những người quen với chuyện đó, nhưng mặt khác cũng có không ít người trở nên kiệt quệ và bắt đầu nghĩ rằng thôi thì muốn ra sao thì ra. Momoko thuộc loại thứ hai. Ra ngoài thì sợ lây bệnh nên phải giữ ý, ở nhà thì sợ làm phật lòng chồng nên cũng phải giữ ý. Lúc kết hôn, cô nào nghĩ những ngày như thế này rồi sẽ ghé thăm cuộc sống của cô.
Giữa những ngày tháng đó, có một chuyện đã xảy ra.
Hôm đó, Ryosuke đang họp video. Đột nhiên, Mitsugu òa khóc. Bên ngoài đang mưa, vả lại đang là tháng Một nên trời rất lạnh. Momoko chần chừ không muốn ra ban công. Cô cố dỗ thằng bé, song nó không chịu nín. Cô cũng nghĩ đến chuyện chui vào nhà vệ sinh hoặc phòng tắm rồi đóng cửa lại, nhưng cả hai đều gần phòng ngủ, có khi còn nghe rõ tiếng khóc hơn.
Mitsugu cứ khóc váng cả lên. Bất giác, Momoko lấy tay bịt miệng thằng bé, nghĩ xem nên làm gì.
Nghĩ bụng đành phải ra ban công thôi, Momoko bèn đặt Mitsugu xuống ghế sofa, định mặc áo khoác cho nó. Song, cô nhận ra nó đang lả đi. Momoko sợ hết hồn hết vía, vừa lay người Mitsugu vừa gào tên thằng bé. Thế rồi Mitsugu mở mắt ra, rồi lại bắt đầu òa khóc rất to. Có vẻ như thằng bé đã bị ngừng thở và ngất xỉu tạm thời.
Ryosuke liền chạy đến. “Này, rốt cuộc đã có chuyện gì thế?”
“Em xin lỗi. Tại em bịt miệng thằng bé nên nó bị bất tỉnh…”
“Bịt miệng? Sao cô lại làm cái chuyện ngu ngốc đó hả?”
“Thì bởi em nghĩ không được quấy rầy trong lúc anh đang họp… Thằng bé mãi không chịu nín gì cả.”
“Phải có cách khác chứ. Cô động não chút đi. Thế mà cũng đòi làm mẹ à?”
Ngay giây phút Ryosuke thốt ra câu đó, một công tắc gì đó bên trong Momoko đã được bật lên. Cô trừng mắt nhìn chồng.
“Sao?” Ryosuke hỏi.
Momoko bèn hít một hơi.
“Em có nghĩ chứ. Em đã nghĩ rất nhiều. Cả về Mitsugu, cả về anh. Vậy mà sao chứ? Anh đừng có vin cớ công việc không thuận lợi mà giận cá chém thớt.”
“Giận cá chém thớt?”
“Chứ còn gì? Kế hoạch xây khu nghỉ dưỡng bị phá sản thì sao nào? Anh cũng đâu bị đuổi việc đúng không? Công ty em còn sập tiệm kia kìa. Anh đừng có cư xử như một đứa trẻ ích kỷ nữa.”
Ngay sau đó, Momoko đã ngã xuống sàn nhà. Má bên trái của cô nóng ran và tê dại. Cô nhận ra mình vừa bị tát.
Ryosuke quay trở lại phòng ngủ, bước chân giậm uỳnh uỳnh.
Momoko bần thần, nằm bất động mất một lúc. Lúc tỉnh ra, cô nhận thấy Mitsugu nằm bên cạnh. Trớ trêu thay, thằng bé lại đang cười. Khuôn mặt đó đã cứu rỗi Momoko. Cô nhẹ nhàng ôm ghì lấy thằng bé, áp má mình vào đầu nó.
Đến chiều tối, Momoko vẫn chẳng có tâm trí đâu để sửa soạn bữa tối. Cô cứ nằm mãi trên ghế sofa. Thế rồi, Ryosuke từ phòng ngủ đi ra, nói, “Tôi ra ngoài ăn tối với bạn,” đoạn cứ thế bỏ đi mà chẳng buồn nhìn vợ lấy một cái.
Một lúc sau, Momoko gọi điện về ngoại. Cô hỏi mẹ xem giờ mình có thể về nhà được không.
“Cũng được, nhưng sao gấp vậy? Có chuyện gì à?”
“Vâng, thực ra bắt đầu từ hôm nay anh Ryosuke sẽ đi công tác dài ngày. Con đang nghĩ có độc hai mẹ con ở với nhau thì buồn quá. Dưới quê cũng ít phải lo lắng về dịch Corona hơn.”
Mẹ cô không nghi ngờ gì. Bà thừa biết con rể hay phải đi công tác. Bà còn dặn Momoko: “Hai mẹ con về cẩn thận nhé.”
Momoko gấp rút sửa soạn, trước khi ra khỏi nhà, cô để lại tờ giấy nhắn “Em về ngoại” trên bàn ăn. Nếu khẩn trương, cô có thể về quê trong vòng hai tiếng rưỡi.
Về đến nhà, bố mẹ Momoko tươi cười chào đón hai mẹ con. Lâu rồi mới được gặp cháu ngoại, nom cả hai đều rất vui.
Tin nhắn của Ryosuke được gửi đến vào khoảng một giờ đêm. Nội dung là “Anh gọi điện được chứ?” nên Momoko đành nhắn lại “Cũng được.” Điện thoại cô đổ chuông ngay lập tức.
“Thế là thế nào?” Ryosuke hỏi, giọng rất điềm tĩnh.
“Ừm… em nghĩ chúng mình nên sống riêng một thời gian.”
“Một thời gian là bao lâu?”
“Em không biết. Em chưa quyết định gì cả.”
“Vậy à?” Ryosuke nói, đoạn im lặng trong giây lát. “Em giải thích thế nào với bố mẹ?”
Momoko nói lại nguyên văn những gì cô nói với mẹ.
“Thế à,” giọng Ryosuke dường như chứa đựng âm hưởng nhẹ nhõm. “Vậy anh cũng sẽ giải thích như thế với bên nhà anh. Nói với mọi người là anh đi công tác ở Kansai nhé. Nếu bị hỏi cụ thể hơn thì em cứ bảo không biết là được.”
“Em hiểu rồi.”
Nghe chồng nói, Momoko mới vỡ lẽ, ra là như vậy. Lúc nhìn tờ giấy nhắn trên bàn ăn, điều Ryosuke nghĩ đến đầu tiên chính là Momoko có kể cho bố mẹ nghe chuyện xảy ra hôm nay không. Nếu cô nói ra thì có thể sẽ đến tai họ hàng của Ryosuke. Về phần mình, chỉ riêng chuyện đó là Ryosuke muốn né tránh bằng mọi giá. Anh mang ơn người họ hàng đã nuôi nấng mình. Anh cho việc trở thành người đàn ông thành đạt, xây dựng một gia đình đàng hoàng chính là để trả ơn họ. Anh không muốn họ biết mọi chuyện không xuôi chèo mát mái.
“Em này,” Ryosuke nói. “Em không nghĩ đến chuyện chia tay đâu nhỉ?”
Momoko bèn thở hắt. Ý nghĩ ấy đã lởn vởn trong đầu cô suốt từ lúc gói ghém đồ đạc chứ đừng nói là không nghĩ đến. Song Momoko không nói như vậy mà đáp: “Em không biết. Lúc này em vẫn chưa nghĩ được gì cả.”
“Vậy à?” Ryosuke lẩm bẩm.
Cuộc sống ly thân của hai người đã bắt đầu như thế. Dường như tâm trí của Momoko đã được giải phóng nhờ sự thoải mái khi sống ở nhà bố mẹ đẻ. Bố mẹ cô rất yêu chiều Mitsugu, phụ giúp mẹ việc nhà cũng không có gì nặng nhọc. Cô thấy khỏe khoắn ra, có những lúc soi mình trong gương, cô cảm tưởng phải chăng da dẻ mình đã hồi xuân phần nào.
Thi thoảng Momoko có nhận được tin nhắn của Ryosuke. Cô cố gắng không đọc chúng. Nếu anh xin lỗi, e rằng cô sẽ mềm lòng mà tha thứ mất thôi. Song, Momoko có cảm giác nếu quay trở về nhà ngay bây giờ, vợ chồng cô không thể nào giải quyết được vấn đề thực sự mà sẽ chỉ lặp đi lặp lại những chuyện cũ mà thôi.
“Đấy, chuyện là như thế,” Momoko rót nốt chỗ bia còn lại vào cốc.
“Vậy à? Nói thế nào nhỉ, cuộc sống hôn nhân đúng là mệt mỏi thật đấy.”
“Xin lỗi, hình như tớ đã phá hỏng ước mơ của cậu. Nhưng tớ nghĩ bọn cậu sẽ không sao đâu.”
Mayo nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn trịa của Momoko. “Cậu có căn cứ gì không?”
Nghe vậy, Momoko bèn nghiêng đầu, sau đó bật cười: “Ha ha ha. Tớ không có.”
“Thấy chưa?”
“Tớ cứ nghĩ nhất định mình sẽ hạnh phúc. Chuyện ra nông nỗi này nằm ngoài dự đoán của tớ. Nhưng thầy Kamio lại bảo vợ chồng với nhau có xảy ra những khúc mắc như thế này cũng là lẽ đương nhiên.”
“Cậu đã kể cho bố tớ chuyện hai vợ chồng ly thân à?”
“Lúc đầu tớ không định nói đâu. Lần trước tớ kể với cậu rồi đấy, tớ chỉ định thông báo với thầy về vụ họp lớp thôi. Nhưng thầy đã hỏi tớ rất nhiều về anh Ryosuke, tớ rất khổ tâm khi cứ phải tiếp tục nói dối thầy, thành thử tớ đã quyết định giãi bày hết. Tớ cũng biết đối với anh Ryosuke thì thầy Kamio có một vị trí rất đặc biệt.”
“Nói mới nhớ, cậu bảo bố tớ đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều đúng không?”
“Ừ, anh Ryosuke bảo thầy thực sự là ân nhân của anh ấy. Khi nghe kể đầu đuôi, đến cả tớ cũng phải công nhận như vậy.”
“Cậu có thể kể cho tớ nghe chuyện đó không?”
“Đương nhiên là được rồi. Nếu không kể cho cậu nghe thì tớ cũng khó lòng giải thích được chuyện này mà,” Momoko rào trước như vậy rồi lại bắt đầu kể những chuyện ngày xưa của Ikenaga Ryosuke.
Không giống như Ryosuke vốn xuất thân từ một vùng đất xa lạ, hầu hết các học sinh ở trường cấp hai đều chuyển cấp từ trường cấp một trong vùng. Ryosuke đã rất cô độc vì không quen biết ai. Đám bạn cùng lớp cũng chẳng có đứa nào mon men lại gần, chắc chúng cho Ryosuke là một thằng quái đản đến từ thành thị.
Theo lời Ryosuke thì “chúng thậm chí còn không thèm bắt nạt anh.” Anh kể hồi đó mình giống như người tàng hình, bị mọi người phớt lờ hoàn toàn.
Càng ngày Ryosuke càng khổ sở với việc cắp sách đến trường và rất hay nghỉ học. Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, cậu đã bỏ học hẳn. Bác trai và bác gái cậu không nói gì về chuyện đó. Có lẽ họ không biết phải làm gì với cậu.
Người đến thăm Ryosuke khi ấy chính là thầy chủ nhiệm Kamio. Thầy hỏi han xem dạo này Ryosuke sống thế nào và sau khi đưa cho cậu đống bài tập thầy giao trên lớp, thầy chỉ dặn Ryosuke chú ý giữ gìn sức khỏe rồi ra về.
Gần như ngày nào cũng vậy, thầy Kamio tiếp tục đến thăm Ryosuke, hỏi cậu về những kỷ niệm khi còn nhỏ, về cha mẹ thân sinh đã qua đời của cậu. Ban đầu, Ryosuke cảm thấy rất phiền phức khi phải gặp thầy Kamio, nhưng dần dà cậu bắt đầu mở lòng với thầy.
Một hôm, thầy Kamio rủ Ryosuke ra ngoài một lát và dẫn cậu đến một nơi. Nơi đó không đâu khác chính là nhà của thầy.
Bước vào phòng khách, Ryosuke trông thấy một giá sách rất to. Thầy Kamio cho phép cậu đọc bất cứ cuốn nào mình thích.
“Khi nào bắt đầu giờ học thì em hãy đến nhà thầy, hết giờ thì về. Đây sẽ là trường học của em. Không sao đâu. Thầy sẽ cung cấp suất cơm trưa đàng hoàng,” thầy Kamio nói như vậy.
Mặc dù không muốn lắm nhưng ở nhà với hai người bác cũng ngột ngạt, thành thử hôm sau Ryosuke đành đến nhà thầy Kamio. Ở đó có vợ và mẹ của thầy, cả hai đều ân cần tiếp đón Ryosuke.
Lúc Ryosuke vào thư phòng, cậu thấy trên bàn có đặt một cuốn sách. Đó chính là cuốn Chạy đi, Melos . Ryosuke không phải đứa quan tâm tới việc đọc sách nhưng vì chán quá nên cậu đành quyết định đọc thử. Thế rồi, câu chuyện quá hấp dẫn, vèo cái cậu đã đọc xong hết. Trong lúc ngắm nhìn giá sách, nghĩ xem nên đọc gì tiếp theo, Ryosuke đã phát hiện một series Thám tử Sherlock Holmes được xếp thành hàng trên giá. Cậu nhớ hồi học cấp một, có ai đó đã khen truyện này rất hay, vì thế cậu bèn lấy nó xuống.
Đến trưa, mọi người chuẩn bị thức ăn cho Ryosuke. Đó chính là “suất cơm trưa” mà thầy Kamio nói tới.
Từ hôm đó trở đi, vào các ngày trong tuần, hầu như hôm nào Ryosuke cũng đến nhà thầy Kamio. Việc đọc sách rất thú vị, thời gian vì thế mà trôi qua vèo vèo. Ryosuke cứ như thế khoảng hơn một tháng, đến một chiều nọ, cậu bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Thầy Kamio đã dẫn năm bạn trong lớp về nhà.
Đám bạn trông thấy Ryosuke thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Thế rồi, thầy Kamio liền nói với chúng.
“Bạn Ikenaga là thủ thư của căn phòng này. Nếu các em có điều gì thắc mắc về những cuốn sách ở đây thì hãy hỏi bạn ấy.”
Ryosuke không khỏi hoang mang, bởi cậu chưa được nghe nói đến chuyện này.
Đám bạn kia cũng bối rối như cậu vậy. Nhưng rồi, mãi sau cũng có một bạn gái tiến đến gần Ryosuke, hỏi: “Cậu thấy cuốn nào hay?” Sau khi hỏi han sở thích của cô bạn đó, Ryosuke đã khuyên cô bé đọc cuốn Mắt thỏ . Bởi cô bé đã nói rằng mình thích chủ đề trường học.
Thầy Kamio dẫn những học sinh này về nhà trên danh nghĩa giờ học ngoại khóa ở thư viện. Vì không thể tự nhiên dẫn cả lớp về được, nên thầy định dẫn từng tốp một.
Sau vài lần như vậy, thầy Kamio bèn hỏi ướm Ryosuke: “Em chuẩn bị quay lại trường thôi chứ?” Đó là thời điểm tuyệt vời khi mà bản thân cậu cũng đang mong có người khích lệ mình. Ngày hôm sau, Ryosuke bước qua cánh cổng trường sau một thời gian dài. Đó là lúc sắp sửa bước vào tháng 12.
Sau hồi ấy, Ryosuke trải qua những năm tháng cấp hai như bao người khác, cậu không còn bỏ học nữa. Dĩ nhiên, mọi chuyện không hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, cũng có lúc Ryosuke cảm thấy trăn trở hoặc nản chí. Dù vậy, cậu vẫn bằng cách nào đó vượt qua được, tất cả đều nhờ thầy Kamio. Thầy luôn dõi theo cậu, ngăn cậu đi chệch hướng.
“Anh Ryosuke vẫn hay nói với tớ. Anh được như ngày hôm nay là nhờ ơn thầy Kamio, thầy chính là ân nhân vĩ đại nhất của anh. Nghe nói sau khi tốt nghiệp cấp hai, thi thoảng anh ấy vẫn trao đổi thư từ với thầy. Anh ấy không gửi mail mà viết thư tay vì muốn thể hiện sự hàm ơn đối với thầy dù chỉ một chút.”
Nghe xong câu chuyện của Momoko, lớp sương mù bao phủ ký ức của Mayo bỗng tan biến. Cô nói: “Tớ vẫn còn nhớ chuyện đó. Hồi tớ mới lên cấp một, có một anh tầm học sinh cấp hai ngồi đọc sách ở phòng khách nhà tớ. Hồi đó tớ không nhìn kỹ mặt anh ấy, nhưng chắc đó chính là anh Ryosuke.”
“Tớ nghĩ vậy.”
“À, phải rồi,” trong đầu Mayo lại hiện lên một cảnh tượng khác nữa. Đó không phải là chuyện ngày xưa. Cô vừa mới nhìn thấy gần đây thôi. “Ở đám tang bố tớ, cậu còn nhớ trong linh cữu có đặt một cuốn sách khổ nhỏ không? Đó chính là cuốn Chạy đi Melos đấy.”
“Tớ có nhìn thấy cuốn sách nhưng không để ý kỹ. Hóa ra là cuốn đó à.”
“Trong buổi lễ canh linh cữu, cậu và anh Ryosuke đã lên thắp nhang cho bố tớ. Tớ nhớ lúc nhìn vào quan tài, nét mặt anh ấy hơi tỏ ra ngạc nhiên. Tớ cứ chắc mẩm đấy là do mình tự tưởng tượng ra, nhưng không phải vậy. Chắc chắn anh Ryosuke đã nhớ lại chuyện ngày xưa.”
“Vậy à?…”
“Nghe cậu kể chuyện, tớ đã hiểu đối với anh Ryosuke mà nói, bố tớ chiếm một vị trí thực sự đặc biệt. Thế khi cậu tâm sự chuyện hai người đang ly thân, bố tớ đã nói gì?”
“Ừ thì như tớ vừa nói khi nãy đấy, thầy bảo vợ chồng có xảy ra những xích mích cỡ đó cũng là đương nhiên, những chuyện như thế sẽ còn lặp đi lặp lại. Đặc biệt là khi phải hứng chịu những biến cố bất thường như dịch Corona. Sau đó, thầy còn hỏi tớ có muốn chia tay anh Ikenaga không.”
“Cậu trả lời thế nào?”
“Tớ trả lời là không hẳn tớ muốn chia tay, nhưng cũng có lúc tớ nghĩ hai vợ chồng tớ nên đường ai nấy đi thì sẽ tốt hơn chăng. Nhưng tớ cũng không hiểu rõ những suy nghĩ của anh ấy, thành thử tớ không thể đưa ra câu trả lời. Nghe vậy, thầy liền đề nghị nếu tớ không phiền thì thầy sẽ thử đi gặp Ikenaga để hỏi xem thực lòng anh ấy cảm thấy như thế nào.”
“Thì ra là vậy. Và thế là cậu đã đồng ý giao phó chuyện đó cho bố tớ phải không?”
“Tớ cũng hơi phân vân nhưng chẳng nghĩ ra cách giải quyết nào khác. Tớ đã trả lời là trăm sự nhờ thầy.”
Theo lời kể của Momoko thì hôm thứ Sáu tuần trước, ông Eiichi đã liên lạc với cô ấy để thông báo về việc ngày mai mình sẽ đi gặp Ikenaga. Vì Ryosuke đang làm việc ở Tokyo nên họ đã quyết định gặp nhau ở phòng chờ của một khách sạn gần ga Tokyo.
“Hôm thứ Bảy, tớ cứ lo lắng không biết kết quả nói chuyện giữa hai người thế nào, thành ra chẳng làm được việc gì. Nhưng mãi đến tối vẫn không thấy thầy gọi. Đến Chủ nhật cũng không thấy điện thoại của thầy, tớ đã định chủ động gọi cho thầy trước. Nhưng biết đâu sau khi nói chuyện với anh Ryosuke, kết quả không được khả quan lắm nên thầy mới thấy khó lòng thông báo cho tớ, nghĩ vậy nên tớ không đủ can đảm để gọi cho thầy. Khi đó, tớ đã nghĩ đến cậu.”
“Tớ á? Sao lại xuất hiện tớ ở đây?”
“Vì tớ đoán không chừng sau khi lên Tokyo thầy đã tiện thể đi gặp cậu cũng nên. Biết đâu thầy đã gặp cậu và kể về chuyện của bọn tớ.”
“Vậy à?” Mayo hiểu ra. “Thế nên tối hôm đó cậu mới gọi cho tớ nhỉ? Lấy cớ hỏi về vụ họp lớp.”
“Đúng là như vậy. Cho tớ xin lỗi nhé.”
“Cậu không phải xin lỗi đâu. Nhưng vì biết tớ không gặp bố nên cậu không nhắc tới chuyện đó nữa phải không?”
“Đúng vậy. Tớ cứ thế để sang ngày thứ Hai, sau đó thì… cậu cũng biết rồi đấy. Tớ nhận được liên lạc từ Haraguchi, nghe nói thầy Kamio đã mất ở nhà riêng, không những thế hình như còn bị người ta sát hại. Đầu óc tớ trở nên rỗng tuếch. Tớ không thể tin nổi. Và điều tớ nghĩ đến đầu tiên là liệu Ryosuke có dính líu đến chuyện này hay không.”
“Sau đó cậu đã làm gì?”
“Sau một hồi phân vân, tớ bèn nhắn tin báo cho anh ấy chuyện thầy Kamio qua đời. Thế là anh ấy gọi lại cho tớ ngay lập tức.”
“Anh ấy nói gì?”
“Cũng đương nhiên thôi, anh ấy rất sốc. Anh ấy bảo hoàn toàn không biết gì cả. Hôm thứ Bảy, hai người nói chuyện bình thường rồi chia tay. Trước khi ra về, thầy Kamio còn nói với anh ấy là hẹn gặp lại em lần sau. Nghe xong, tớ nghĩ anh ấy không nói dối.”
“Cậu có hỏi xem anh ấy đã nói chuyện gì với bố tớ không?”
“Tớ không dám hỏi. Không hiểu sao, tớ có cảm giác đấy không phải lúc để hỏi chuyện đó.”
Mayo bèn gật đầu. Có lẽ đúng như vậy thật.
“Tớ xin lỗi vì đã giấu cậu,” Momoko lại xin lỗi. “Tớ cũng định nói nhưng đúng thật là không thể nào mở miệng ra được.”
“Thế nên sau khi dự lễ canh linh cữu xong, anh Ryosuke đã về ngay à? Tớ cũng lấy làm lạ, nghĩ bụng chẳng lẽ anh ấy không cần gặp mặt con trai hay sao.”
“Ừ, thế đấy,” Momoko đáp. “Tối hôm đó, bọn tớ đã đóng tròn vai diễn vợ chồng.”
“Chắc cậu đã mệt mỏi lắm nhỉ?”
“Không phải ‘đã’ đâu. Tớ đang ở giữa những ngày tháng mệt mỏi đây.”
“Thế, sắp tới cậu tính sao? Cậu định tiếp tục sống ly thân à?”
“Tớ không biết nữa. Tớ sẽ thử suy nghĩ thêm.”
“Tớ hiểu rồi. Thực ra là thế này, chú tớ bảo muốn nói chuyện với anh Ryosuke.”
“Chú cậu?” Momoko tỏ vẻ lo lắng.
“Cậu đừng lo, không phải chú ấy muốn xung phong làm người hòa giải thay bố tớ đâu. Chú ấy hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện kiểu như vậy. Hình như chú ấy có điều muốn hỏi liên quan đến vụ án lần này.”
“Nhưng tớ đoán anh ấy chẳng biết gì đâu.”
“Chú tớ bảo đã biết điều đó rồi. Thế nên cậu liên lạc với anh Ryosuke giúp tớ được không?”
“Nếu đã vậy thì tớ cũng không ngại gì đâu…” Ánh mắt Momoko đầy ngập ngừng.