← Quay lại trang sách

Chương 23

Ngồi trước màn hình máy tính, Takeshi khẽ cúi đầu. “Rất vui được gặp cháu. Chú thật thất lễ vì hôm ở lễ canh linh cữu chưa chào hỏi cháu được.”

Màn hình hiển thị ba khuôn mặt. Takeshi, Momoko và một người nữa là Ikenaga Ryosuke. Người mà Takeshi vừa chào hỏi chính là Ryosuke.

“Cháu mới phải xin lỗi chú vì hôm đó đã vội về ngay,” Ryosuke đáp lại như vậy, vẻ mặt khá căng thẳng. Xét đến cảm nghĩ của anh ta thì điều đó cũng là đương nhiên thôi. Chắc hẳn anh ta đang rất hoang mang, không biết mình sắp bị hỏi những gì.

Thế nhưng, ngay cả Mayo, người đang ngồi nghe bên cạnh cũng hoàn toàn không đoán biết được chuyện gì sắp sửa bắt đầu. Lý do là vì Takeshi không nói cho cô biết điều gì.

Momoko bảo rằng cô có thể liên lạc với Ryosuke, nhưng bản thân cô cũng muốn nghe xem Takeshi sẽ hỏi những gì, bởi vậy Mayo đã bàn bạc với chú mình và quyết định làm theo cách này. Đây là phòng của Takeshi, còn máy tính là của Mayo. Có đến mấy ứng dụng chuyên dùng để họp trực tuyến.

“Đầu tiên, chú phải nói trước, chú không định nhúng mũi vào chuyện của vợ chồng cháu. Chú sẽ không hỏi những câu kiểu như thế, vì vậy chú mong là bọn cháu sẽ không lo lắng về chuyện đó.”

“Cháu hiểu rồi,” Ryosuke đáp.

“Trước hết, chú muốn hỏi về cảnh sát. Họ đã đến chỗ cháu rồi đúng không?”

“Đến rồi ạ.”

“Khi nào?”

“Đầu giờ chiều hôm qua. Buổi sáng họ gọi điện cho cháu, bảo có chuyện muốn hỏi. Vì thế, đến buổi chiều cháu đã gặp họ ở quán cà phê gần công ty.”

“Công ty cháu ở Yokohama đúng không nhỉ?”

Ryosuke nâng cằm lên, nom có vẻ như anh ta đang thấy hơi gò bó. “Vâng ạ.”

“Họ đã hỏi cháu những gì?”

“Họ hỏi xem gần đây cháu có liên lạc với thầy Kamio không. Cháu cũng hơi phân vân, nhưng cháu biết họ đang điều tra một vụ án mạng, cháu cần phải hợp tác với họ, vì thế cháu bèn kể về chuyện mình đã gặp thầy ở Tokyo vào ngày 6 tháng 3. Họ yêu cầu cháu nói rõ thời gian và địa điểm, vì thế cháu đã trả lời là hai thầy trò gặp nhau từ 6 giờ chiều, nói chuyện ở phòng chờ của khách sạn Tokyo Kingdom trong khoảng hai tiếng đồng hồ.”

“Thế cảnh sát nói sao?”

“Họ hỏi cháu đã làm gì sau khi chia tay thầy Kamio. Chắc cái đó được gọi là bằng chứng ngoại phạm chú nhỉ? Hôm đó cháu đi nhậu với các bạn nên cũng trả lời cảnh sát đúng như vậy.”

“Họ có hỏi cháu tên của các bạn cũng như tên quán nhậu mà bọn cháu đã vào không?”

“Không ạ, họ không hỏi kỹ đến mức đó.”

Takeshi bèn gật đầu, quay sang nhìn Mayo.

“Quả nhiên, cảnh sát không nghi ngờ Ikenaga,” Takeshi nói rồi lại nhìn vào màn hình. “Ngoài ra cảnh sát còn hỏi gì nữa không?”

“Họ hỏi cháu đã kể chuyện gặp gỡ thầy với những ai. Cháu trả lời là không kể với ai cả.”

“Còn gì nữa không?”

“Ngoài ra,” Ryosuke nói, thế rồi sau khi ấp úng một lúc, anh ta làm bộ mặt như vừa hạ quyết tâm. “Họ bảo nếu cháu không ngại thì hãy nói cho họ biết cháu gặp thầy Kamio vì chuyện gì. Khi cháu hỏi mình có bắt buộc phải nói ra không, họ trả lời: ‘Anh không nói cũng không sao, nhưng theo những gì cô Kamio Mayo nghe được từ vợ anh thì hiện tại anh đang đi công tác dài ngày ở Kansai. Vậy mà thực tế anh lại đang ở Yokohama như thế này,’ và hỏi cháu là: ‘Liệu chúng tôi có thể nghĩ cuộc gặp gỡ đó có liên quan đến điểm mâu thuẫn này hay không?’”

“Cách hỏi chuyện của cảnh sát cũng rối rắm ra phết. Thế cháu bảo sao?”

“Cháu trả lời đúng vậy. Nhưng cháu cũng nói thêm là chuyện này có liên quan đến đời sống riêng tư của cháu, mong họ tuyệt đối không nói ra ngoài. Họ cũng đã hứa với cháu như vậy.”

“Cảnh sát đã giữ đúng lời hứa. Có lẽ cháu cũng nghe Momoko nói rồi, chính chú đã suy luận rằng người anh trai chú gặp phải chăng chính là cháu.”

“Cháu cũng nghe nói vậy. Rốt cuộc, chú đã suy luận bằng cách nào ạ?”

“Chuyện đó thì chú sẽ giải thích vào một lúc nào đó. Cảnh sát chỉ hỏi thế thôi à?”

“Vâng.”

“Cảm ơn cháu. Nào, giờ chú cũng có điều muốn hỏi Momoko, được không nhỉ?”

“Là gì vậy ạ?” Trên màn hình nhỏ, nét mặt Momoko tỏ ra hơi căng thẳng. Xem ra cô ấy không ngờ sẽ bị gọi đến tên.

“Có phải cảnh sát cũng đến chỗ cháu rồi không?”

“Đúng vậy. Họ đã đến chỗ cháu ạ.”

“Khi nào?”

“Chiều tối hôm qua. Khoảng 4 giờ… thì phải ạ.” Momoko nghiêng đầu trong cái màn hình nhỏ xíu.

“Họ đã hỏi cháu chuyện gì?”

“Đại để cũng giống mọi người vừa nói thôi ạ. Họ hỏi cháu có biết chuyện hôm thứ Bảy tuần trước thầy Kamio Eiichi đã gặp chồng cháu ở Tokyo không, nếu biết thì cháu nghe được từ ai, và cháu có kể chuyện đó cho ai không. Cháu trả lời là có nghe thầy nói, nhưng cháu không kể với ai cả.”

“Ngoài ra còn gì không?”

“Quả nhiên cháu cũng bị hỏi bằng chứng ngoại phạm. Tối thứ Bảy cháu không bước chân ra khỏi nhà, vì thế cháu đã trả lời đúng như vậy. Cháu bảo hôm đó bố mẹ cháu cũng ở nhà nên cảnh sát có thể xác nhận với họ.”

“Người nhà sao đứng ra làm nhân chứng được.” Ryosuke nói cộc lốc. “Em không biết hả?”

“Anh có nói như thế thì cũng… Vậy, theo anh em phải trả lời thế nào mới được?”

“Em không cần nói chuyện đã ở cùng bố mẹ làm gì.”

“Nhưng đấy là sự thật mà, em nói ra cũng có sao đâu.”

“Chuyện cãi cọ giữa hai vợ chồng,” Takeshi xen vào. “Để lát nữa rồi thong thả mà cãi. Việc của chú vẫn chưa xong mà.”

“Cháu xin lỗi,” cả hai cùng lí nhí.

“Chú muốn hỏi Ikenaga, cháu hãy kể cho chú nghe đầu đuôi chuyện cháu gặp anh chú. Có phải anh ấy liên lạc với cháu trước không?”

“Đúng vậy. Thầy gọi cho cháu trước, bảo có chuyện muốn nói và hỏi xem cháu có thể thu xếp gặp thầy vào tuần sau không. Thầy còn bảo, dù ở đâu thì thầy cũng sẽ chủ động tới và kể cả có ít thời gian thì cũng không sao hết.”

“Đấy là hôm nào?”

“Để cháu xem nào, chú đợi cháu một chút.”

Ryosuke nhìn vào thứ gì đó trên tay. Có lẽ anh ta đang kiểm tra trên điện thoại.

“Hôm đó là thứ Sáu, ngày 26 tháng 2 ạ.”

“Ngày 26 tháng 2,” Takeshi lẩm bẩm. “Rồi sao nữa?”

“Cháu trả lời thầy là: ‘Tiếc rằng lịch của em kín mất rồi, nếu buộc phải tìm một ngày thì em rảnh vào thứ Bảy tuần sau, tuy nhiên hôm đó em cũng có việc phải lên Tokyo, chưa biết mấy giờ mới thư thả được.’ Nghe xong, thầy bảo cháu: ‘Thứ Bảy tuần sau không thành vấn đề với thầy, vả lại thầy có thể lên Tokyo cũng không sao cả, vì thế khi nào chốt được lịch, em báo lại với thầy được không?’ Cháu đáp: ‘Em hiểu rồi,’ sau đó cúp máy ạ.”

“Vậy tức là khi chốt được lịch cháu đã gọi cho anh ấy phải không?”

“Vâng. Tối ngày mùng 3 tháng 3. Cháu gọi điện cho thầy, báo rằng khoảng 6 giờ chiều thứ Bảy, cháu có thể dành ra khoảng hai tiếng để gặp thầy.”

“Cháu gọi cho anh ấy vào lúc mấy giờ ngày 3 tháng 3?”

“Lúc đó cháu vừa đi làm về, còn chưa ăn tối, cháu đoán là khoảng 7 giờ.”

“7 giờ à?… Thế cháu gọi vào di động hay điện thoại bàn?”

“Cháu gọi máy bàn ạ. Cháu cứ bấm đúng số còn lưu trong máy từ hôm thầy gọi cho cháu. Đến hôm thứ Bảy, cháu mới nhớ ra là chưa hỏi số di động của thầy nên cũng hơi cuống.”

“Hừm,” Takeshi khoanh tay trước màn hình máy tính. “Chú xin phiền cháu tái hiện lại đoạn trò chuyện hôm ấy được không, càng chi tiết càng tốt.”

“Dạ, như thế nào hả chú?”

“Chú sẽ đóng vai thầy Eiichi. Còn cháu chỉ cần nhớ lại buổi tối hôm ấy và nói lại y hệt là được? Nào, bắt đầu nhé. Đầu tiên cháu là người gọi điện nhỉ? Nghe tiếng chuông điện thoại, anh chú đã nhấc máy,” Takeshi làm động tác áp ống nghe lên tai bằng tay trái. “Vâng, Kamio xin nghe… Tiếp theo đến lượt cháu đấy. Cháu đã nói gì?”

“À, em là Ikenaga đây ạ. Hôm trước thật thất lễ với thầy,” trên màn hình, Ryosuke cũng đang áp điện thoại lên tai.

“Thầy mới phải xin lỗi vì đã quấy rầy trong lúc em đang bận bịu như thế. Em đã chốt được lịch cho ngày thứ Bảy chưa?… Có phải anh ấy nói thế không nhỉ?”

“Đúng là thầy đã nói như vậy ạ. Chú siêu thật, giọng điệu cũng y chang luôn.”

“Cảm ơn cháu, bọn chú là anh em ruột mà.”

Ngồi nghe bên cạnh, Mayo cũng không khỏi ngạc nhiên. Cái kiểu nói chuyện thủng thẳng, nghe có vẻ nghiêm khắc đó đúng là của bố cô rồi. Hóa ra ông chú này còn có cả ngón nghề đó nữa cơ à?

“Em đã chốt được rồi ạ. Tầm 6 giờ chiều, độ hai tiếng thôi thì em thu xếp được. Nhưng để thầy lên tận Tokyo thì em cứ thấy áy náy làm sao ấy.”

“Em không cần lo lắng chuyện đó đâu. Chỉ vì Corona mà dạo gần đây thầy cứ phải ở rịt trong nhà, thầy cũng đang tính thi thoảng phải đi đâu xa một chuyến đây. Tiện thể ghé thăm Mayo luôn cũng không phải ý tồi.”

“À… Không, không phải như thế ạ,” trên màn hình, Ryosuke đang xua tay. “Thầy không nói câu đó. Chuyện gặp Mayo là cháu hỏi thầy trước.”

“Cháu hỏi trước? Như thế nào cơ?”

“Đúng là thầy có nói câu đại ý chuyện lên Tokyo không nhằm nhò gì. Sau đó, cháu hỏi thầy có định gặp Mayo luôn không. Nghe vậy, thầy liền bảo không, lần này thầy không gặp, thầy giữ bí mật với nó mà.”

“‘Giữ bí mật với nó’ à. Anh ấy dùng từ nó thay cho Mayo?”

Ryosuke đưa mắt nhìn xa xăm, đoạn gật đầu. “Cháu chắc chắn là như thế ạ.”

“Chú hiểu rồi, mình tiếp tục đi. Cuộc trò chuyện sau đấy tiếp diễn như thế nào?”

“Cháu đã hỏi là: Em đến đâu được ạ?”

“Em có biết khách sạn Tokyo Kingdom không nhỉ? Ngay gần ga Tokyo ấy,” Takeshi giả giọng Eiichi, nói.

“Em có. Em đã đến đấy mấy lần rồi ạ.”

“Thế thầy trò mình gặp nhau ở phòng chờ tầng một vào lúc 6 giờ được không?”

“6 giờ chiều tại phòng chờ của khách sạn Tokyo Kingdom thầy nhỉ? Em hiểu rồi ạ.”

“Vậy hẹn em thứ Bảy nhé. Thầy rất nóng lòng được gặp em.”

“À mà, thầy ơi,” Ryosuke tỏ ra hơi lúng túng. “Có phải chuyện thầy muốn nói liên quan đến Momoko không ạ?”

Takeshi bèn im lặng giây lát, đoạn nói: “Ừ thì, đại loại là như vậy.”

“Em hiểu rồi. Vậy hẹn gặp lại thầy vào thứ Bảy.”

“Chào em,” Takeshi làm động tác bỏ ống nghe ra khỏi tai. “Cuộc trò chuyện tối hôm ấy đã diễn ra như vừa rồi phải không?”

“Đại khái là như vậy. Trong lúc tái hiện lại, cháu mới nhớ ra được.”

“Cảm ơn cháu. Chú xin lỗi vì bắt cháu làm chuyện kỳ quặc này.”

“Không đâu, chẳng hiểu sao cháu có cảm giác như đang nói chuyện với thầy thật. Với lại…” Ryosuke ngập ngừng.

“Sao thế?” Takeshi hỏi.

“Một lần nữa, cháu cảm nhận rõ trong tâm khảm rằng thầy Kamio đã không còn trên cõi đời này. Thật không thể tin nổi. Cháu vừa mới gặp thầy cách đây đúng một tuần, thế mà…”

“Đúng vậy. Sau khi chia tay cháu, anh ấy vừa về đến nhà đã bị kẻ nào đó sát hại rồi.”

Trên màn hình, cả Ryosuke và Momoko đều tỏ ra trầm ngâm.

“Tóm lại,” Takeshi nói tiếp. “Cho đến trước khi bị giết, chắc chắn trong đầu anh ấy đã nghĩ về cậu học trò vừa ngồi với mình khi nãy và vợ của cậu ta. Chú cá là anh ấy đã nghĩ xem phải làm gì để hai đứa làm lành với nhau, phải làm gì để hai đứa trở nên hạnh phúc, bản thân mình có thể làm gì cho chúng.”

Nghe câu nói đó, gương mặt đôi vợ chồng trẻ bỗng cứng đờ như thể vừa bị ai đó bất ngờ giội cho gáo nước lạnh. Ánh mắt Ryosuke nặng nề.

“Hai đứa hãy tâm niệm điều đó rồi bây giờ muốn cãi vã hay mắng chửi nhau thì tùy. Từ xa luôn. Chú xin phép ở đây. Rất cảm ơn hai đứa đã hợp tác,” vừa nói dứt lời, Takeshi đã thao tác máy tính và ngắt luôn cuộc gọi.

Mayo quay sang nhìn khuôn mặt lạnh tanh của ông chú. “Chú gay gắt nhỉ?”

“Không được chắc?”

“Không phải, cháu nghĩ điều đó tốt cho hai người họ. Thi thoảng chú cũng nói được mấy câu nghe hay ho đấy chứ.”

“Cháu nói thừa chữ ‘thi thoảng’ rồi,” Takeshi liền đóng sập màn hình lại, đoạn chìa máy tính về phía Mayo. “May quá. Họp từ xa cũng không tồi.”

“Nếu cần chú cứ nói với cháu bất cứ lúc nào.”

“Chắc chú sẽ không phải mượn đến máy tính của cháu nữa đâu, nhưng có việc này chú muốn nhờ cháu.”

“Lại nữa ạ? Hôm nay chú nhờ nhiều thế.”

“Cháu bất mãn hả? Chính cháu là người nói muốn giúp chú tìm ra sự thật đấy nhé.”

“Cháu chỉ bảo nhiều thôi mà. Tiếp theo cháu phải làm gì ạ?”

“Ừm, tiếp theo sẽ là,” Takeshi giơ ngón trỏ lên. “Nhà của Doraemon.”