← Quay lại trang sách

Chương 24

Tiệm cắt tóc Tsukumi không nằm trên một khu phố mua sắm nhộn nhịp mà lọt giữa những ngôi nhà mọc lên san sát dọc theo trục đường chính. Bên ngoài cũng chỉ có một khung cửa sổ lớn, nếu không có tấm biển hiệu nhỏ nhắn được treo lên một cách khiêm tốn, dễ chừng người ta chỉ đinh ninh đây là một ngôi nhà theo phong cách Tây có phần hơi kiểu cách mà không nhận ra nó là tiệm cắt tóc.

Mayo chậm rãi mở cửa. Bên trong cửa tiệm sáng trưng tỏa ra một mùi hương rất thơm. Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa cạnh tường mỉm cười đứng dậy. “Cháu vào đi.”

Đó là bà Kinue, mẹ của Tsukumi Naoya. Trông bà trẻ hơn so với hôm Mayo gặp ở đám tang, xem ra là vì trang phục và cách trang điểm. Bà khoác áo vest ngắn màu kem bên ngoài áo sơ mi trắng, kết hợp với quần jeans.

“Cháu xin lỗi vì ghé thăm đường đột thế này.” Mayo cúi đầu. “Cô có đang bận không ạ?”

“Không hề,” bà Kinue nói, đoạn mỉm cười. “Hôm nay chỉ có hai khách đặt lịch, một buổi sáng, một buổi chiều, chắc giờ này không có ai đến nữa đâu, cô còn đang định đóng cửa đây. Cô xin phép một chút nhé.”

Bà Kinue liền đi ra ngoài, rục rịch gỡ tấm biển xuống. Xem ra đấy là dấu hiệu để người ta biết tiệm có đang mở cửa hay không.

Mayo nhìn quanh tiệm. Không gian nhỏ nhắn với độc hai chiếc ghế dùng để cắt tóc, gội đầu toát ra một bầu không khí trầm lắng. Chiếc đồng hồ cổ đặt trên kệ đang chỉ hơn 5 giờ chiều.

Nghe nói bố của Tsukumi Naoya vốn là đội viên đội tự vệ, ông đã qua đời vì tai nạn trong lúc tham gia diễn tập hồi Tsukumi còn học cấp một. Từ đó trở đi, cuộc sống của cả gia đình trông cậy vào cửa tiệm này, nhưng ông trời thật quá tàn nhẫn khi để cậu con trai nối gót bố khi chỉ mới có 14 tuổi đầu.

Bà Kinue quay trở vào, dựng tấm biển hiệu vừa gỡ xuống cạnh tường.

“Chà, giờ thì cô cháu mình có thể thong thả nói chuyện được rồi,” bà Kinue đi sâu vào trong, đoạn mở cánh cửa. Xem ra phía bên kia cánh cửa ấy là phòng ở.

“Mời cháu vào. Cháu thông cảm, chỗ này hơi chật chội.”

“Cháu xin phép,” Mayo lại cúi đầu lần nữa.

Nơi Mayo được dẫn vào là phòng ăn trong đó có đặt một chiếc bàn dành cho bốn người ngồi. Ở đó còn bày cả tivi và tủ buffet, bởi vậy xem ra nó cũng đảm nhận cả vai trò của phòng khách. Sống một thân một mình thì chừng này có lẽ là đủ rồi. Trên ô cửa sổ được xây lồi ra ngoài có treo tấm rèm kẻ ca-rô, đem đến cho căn phòng một bầu không khí tươi sáng.

Bà Kinue đi ra từ quầy bếp. “Mời cháu ngồi.”

“A, vâng ạ,” Mayo bèn kéo ghế, ngồi xuống.

Bà Kinue mời Mayo uống hồng trà. Trên cốc trà có gài một miếng chanh cắt lát. Quả đúng là khác hẳn với Momoko, xem ra sẽ không có chuyện bà ấy hỏi xem Mayo có muốn uống bia hay không.

“Cháu đã bình tâm lại chút nào chưa?” Bà Kinue hỏi.

“Cháu thấy nhẹ cả người vì lễ canh linh cữu và lễ đưa tang đã kết thúc êm đẹp. Nhưng chừng nào hung thủ còn chưa bị bắt thì đúng là…”

“Cô hiểu. Cháu uống trà đi kẻo nguội.”

“Vâng, cháu mời cô,” Mayo bèn thả lát chanh vào cốc rồi nhấp một ngụm. Cốc trà mang đậm hương vị thảo mộc.

“Vừa nãy trên điện thoại cháu có nói là muốn tiếp nối việc mà bố cháu, thầy Kamio đang làm dang dở. Rồi cháu còn bảo muốn xem các bài văn của Naoya nữa. Cháu có thể nói cụ thể hơn cho cô nghe được không?”

“Vâng ạ,” Mayo đáp, đoạn đặt hai tay lên đầu gối.

“Trong lúc sắp xếp lại di vật của bố, cháu thấy mấy tờ photocopy các bài văn của những người từng là học trò của bố cháu. Có vẻ như mỗi khi ưng ý một bài văn nào đó, bố cháu sẽ photocopy một bản để giữ lại bên mình trước khi trả cho chủ nhân. Hình như bố cháu còn gom những trang pamphlet mà bố cháu tự bỏ tiền túi ra để xuất bản, có lẽ sớm muộn gì bố cháu cũng sẽ tổng hợp thành một cuốn sách và phát cho những người thân thiết.”

Bà Kinue gật gù mấy cái trong lúc nghe Mayo giải thích.

“Thầy Kamio dễ nghĩ như thế lắm. Thế, bố cháu cũng định đưa các bài văn của Naoya vào cuốn sách đó ư?”

“Đúng vậy ạ. Thực ra cháu đã tìm thấy danh sách các học sinh từng viết tác phẩm, trong đó có tên của Tsukumi. Chứng tỏ bố cháu cũng định đăng cả tác phẩm của cậu ấy nữa. Nhưng mà, chẳng hiểu sao cháu không tìm thấy bản photocopy bài văn của cậu ấy. Có khi nó đã bị mất, hoặc bố cháu quên chưa photocopy cũng nên. Vì thế cháu mới định nói chuyện với cô.”

Bà Kinue liền nở một nụ cười, ánh mắt long lanh.

“Cô rất lấy làm cảm kích và vui sướng vì chuyện này. Có điều, cô xin lỗi vì mới nghe kể lần đầu, nếu hỏi thầy Kamio đã thích bài văn nào của Naoya thì cô cũng…”

Xem ra bà Kinue đang muốn nói tiếp là “… không biết.”

“Cháu cũng đoán vậy. Thế nên, nếu như cô có thể cho cháu đọc tất cả các bài văn mà Tsukumi đã viết hồi cấp hai mà cô còn giữ lại thì cháu sẽ biết ơn lắm lắm. Thực ra chú của cháu, tức em ruột bố cháu cũng đang về đây, chú ấy bảo chú có linh cảm nếu là mình thì sẽ biết bố cháu định chọn tác phẩm nào.”

“Cháu nói cô mới nhớ hôm ở đám tang, có một người đàn ông đứng cạnh cháu. Ra vậy. Hóa ra người đó là em trai thầy Kamio. Vậy nghĩa là chú ấy hiểu rất rõ sở thích văn chương của bố cháu nhỉ?”

“Vâng, chú ấy nói vậy ạ. Cô có thể cho cháu mượn không ạ? Dĩ nhiên cháu sẽ giữ gìn cẩn thận, photocopy xong cháu sẽ trả lại cô ngay.”

“Cháu muốn mượn tất cả những bài văn mà Naoya đã viết hồi cấp hai nhỉ? Vừa nãy cô cũng tìm thử rồi, nhiều ra phết đấy. Dễ đến hơn chục bài cơ.”

“Cháu nghĩ phải tầm đó đấy ạ. Dù sao thì sở thích của bố cháu là bắt học sinh làm văn mà. Không chỉ giao bài cho kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông mà mỗi khi trường tổ chức sự kiện, bố cháu lại yêu cầu học sinh viết về chủ đề gì đó. Tất nhiên là cả trong những giờ học bình thường nữa. Có mấy bạn từng nói với cháu là họ không ghét gì thầy Kamio, nhưng mong thầy tha cho cái khoản thúc ép học sinh phải viết văn.”

“Tất cả chỗ đó hả? Cô hiểu rồi. Cháu đợi cô một lát nhé.” Bà Kinue bèn đứng dậy, ra khỏi phòng. Mayo nghe tiếng người phụ nữ ấy bước lên cầu thang. Căn phòng Naoya từng dùng nằm ở tầng hai, không chừng nó vẫn còn được giữ nguyên trạng từ hồi cậu ấy mất.

Khỏi phải nói, chuyện Eiichi tuyển chọn một số tác phẩm yêu thích trong số các bài văn của đám học trò rồi tự bỏ tiền túi ra xuất bản là do Takeshi bịa ra. Nếu không nói như vậy thì việc Mayo đến nhờ vả bà Kinue cho mượn đọc hết những bài văn của người bạn cũ trong lúc còn đang rối rắm vì bố vừa bị sát hại chỉ khiến bà sinh nghi. Mayo cũng đồng tình với ý kiến ấy, song vấn đề là tại sao họ lại phải cần đến những bài văn của Tsukumi Naoya. Tuy nhiên, về chuyện đó, Takeshi chỉ nói độc một câu: “Khi nào sự thật sáng tỏ, chú sẽ nói cho cháu biết.”

Chính vì vậy mà cũng giống như lúc liên lạc với Momoko và Ikenaga Ryosuke, Mayo chỉ hành động theo sự sai bảo của Takeshi mà không hề biết mục đích là gì.

Cô nhìn vào chiếc túi tote. Trên quai của nó có gắn phụ kiện trang trí hình một chú bướm. Chắc chắn Takeshi đang ở ngay gần đây. Chính là chiếc máy nghe trộm đó. Lẽ đương nhiên, phần đuôi dùng làm công tắc nguồn đang cong lên.

Mayo nghe thấy tiếng chân bước xuống cầu thang, bà Kinue ôm theo một thùng carton đi vào.

“Cô nghĩ tất cả đều ở trong đây hết.”

“Cháu xem được không ạ?”

“Ừ, cháu xem đi.”

Bên trong thùng carton có những tờ giấy tập làm văn được gấp làm đôi. Mayo lấy hết ra, đặt lên bàn. Khi xếp chồng lên nhau, chúng dày gần hai centimet. Dẫu chúng đang được gấp đôi thì dễ chừng cũng phải có đến hơn năm mươi tờ.

Nhìn qua thì tất cả số đó đều là giấy chuyên dùng để viết văn. Tóm lại, chúng là tác phẩm gốc.

“Không có bản photocopy hả cô?”

“Bản photocopy?” Bà Kinue nghiêng đầu, chừng như không hiểu ý câu hỏi.

“Sau khi nộp bài một thời gian, thầy cô sẽ trả lại cho học sinh, tuy nhiên trong số đó cũng có những bài không được trả lại. Ví dụ trường hợp phải nộp cho một cuộc thi do Bộ Giáo dục bảo trợ chẳng hạn. Thầy cô sẽ nhắc những ai muốn giữ lại bài của mình đi photocopy trước. Vì thế cháu đang nghĩ không biết Tsukumi có giữ lại bản photocopy nào như thế không.”

“À, ra vậy. Nhưng không có cái nào đâu. Thằng bé không phải đứa muốn lưu giữ những bài văn của mình đến mức đi photocopy đâu,” bà Kinue cười thiểu não.

Nghe vậy, Mayo cũng thấy thuyết phục, bản thân cô cũng vậy. Cô chưa bao giờ photocopy lại những bài văn của mình.

Có điều, xem ra Takeshi sẽ thất vọng vì điều này. Bởi lẽ chú ấy đã dặn nếu Tsukumi còn giữ bản photocopy thì nhất định phải cầm về. Nghe như bản photocopy ấy trái lại còn quan trọng hơn cả bản gốc vậy.

Mayo cầm tờ bản thảo trên cùng lên. Đề bài là “Người mà em kính trọng.” Mở bài, Tsukumi viết: “Người em kính trọng chính là người bố đã qua đời từ khi em còn học cấp một.” Theo nội dung của bài văn đó thì hình như sau khi bố Tsukumi mất một thời gian, có một người phụ nữ lạ mặt đã từ Kobe đến thắp nhang cho ông. Nghe nói cô ấy là nạn nhân trong thảm họa động đất Hanshin–Awaji, bố Tsukumi không chỉ cứu cô ấy mà còn cõng cô ấy đến nơi lánh nạn cách đó tận mấy cây số, giữa đống đổ nát. Kết bài, Tsukumi viết rằng đó là lần đầu tiên cậu được biết công việc của bố là gì và cậu không khỏi tự hào về điều ấy.

“Bài văn hay quá. Cô đã đọc chưa ạ?”

Nghe Mayo hỏi, bà Kinue bèn khẽ gật đầu. “Cô đã đọc mấy lần rồi.”

Hẳn là vậy rồi, Mayo trộm nghĩ. Chắc chắn mỗi lần đọc cô ấy lại rưng rưng nước mắt.

“Tsukumi có thành tích xuất sắc ở tất cả các môn, viết văn cũng hay nữa. Bài văn của cậu ấy cực kỳ cô đọng.”

“Chuyện đó thì, cô nghĩ là vì thằng bé có mẹo đấy,” bà Kinue nói như thể đang hé lộ một bí mật nho nhỏ.

“Mẹo ấy ạ?”

“Đấy là chiếc máy tính, kỷ vật của chồng cô. Thằng bé sử dụng phần mềm soạn thảo văn bản để viết nháp, rồi nhìn vào đó để chép ra giấy. Nó bảo làm thế nhàn tênh vì không cần phải tra chữ Hán nữa. Sau khi vào viện, nó vẫn dùng máy tính trong phòng bệnh. Mặc dù cô đã nhắc nhở nó là không được làm biếng như vậy.”

“Vậy hả cô? Nhưng kể cả có như thế thì cháu vẫn thấy cậu ấy giỏi.”

Điện thoại di động của Mayo bỗng rung lên trong chiếc túi tote. Cô bèn nói “Cháu xin phép một chút,” đoạn rút điện thoại ra, thấy tin nhắn được gửi đến từ Takeshi. Nội dung là: “Mang cái máy tính đó về đi.” Ngay cả Mayo cũng hiểu mục đích của việc đó là gì.

“Chiếc máy tính đó vẫn còn chứ ạ?”

“Vẫn còn đấy. Cô kém mấy khoản đó lắm, thành thử chưa sờ vào bao giờ.”

“Cháu có thể mượn được không ạ?”

“Cái đó à?” Bà Kinue tròn xoe mắt vẻ kinh ngạc. “Để làm gì vậy cháu?”

“Vì có thể trong đó vẫn còn lưu các bài văn nháp ạ. Cháu muốn kiểm tra xem.”

“Vậy hả? À, nhưng chắc chẳng còn gì đâu. Naoya nói với cô là nó đã xóa toàn bộ dữ liệu trong đó, dặn cô không phải để ý đến chiếc máy tính đấy nữa.”

“Thế ạ?”

Nghe bà Kinue nói, Mayo cảm thấy lồng ngực hơi nhói.

Tsukumi Naoya đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết cận kề. Chắc hẳn vì thế mà khi nghĩ đến người mẹ không biết dùng máy tính, cậu đã cho rằng tốt hơn hết là không lưu lại thứ gì trong đó.

Chiếc điện thoại Mayo đặt trên đầu gối lại báo tin nhắn đến. Trên đó hiển thị dòng chữ “Lấy về đi.”

“Thế cũng không sao cả, trước mắt cô cứ cho cháu xem được không ạ?” Mayo nói với bà Kinue.

“Cô hiểu rồi. Nhưng không biết nó còn chạy được không nữa. Nó đã cũ lắm rồi mà.”

Bà Kinue lại đi ra khỏi phòng lên tầng hai.

Mayo liền lấy điện thoại gọi cho Takeshi. Đầu dây bên kia bắt máy ngay, hỏi bằng giọng thô lỗ, “Sao?”

“Thứ mà chú đang nhắm đến có thể đang nằm trong chiếc máy tính ấy ạ?”

“Chú cầu mong là như vậy.”

“Cô ấy bảo dữ liệu đã bị xóa sạch, như thế vẫn được à chú?”

“Không vấn đề gì. Chú sẽ có cách.”

“Nếu thế thì cần gì mấy thứ này nữa. Đống bản thảo gốc ấy. Nặng ra phết chú ạ.”

“Đừng có nói ngớ ngẩn. Cháu quên lý do bề ngoài biện minh cho việc đến mượn chúng rồi à? Nếu để những thứ đó lại thì còn ý nghĩa gì nữa.”

“À, đúng vậy nhỉ?”

“Có nặng một chút cũng ráng chịu đi. Nhớ mang hết về đây cho chú,” điện thoại bị ngắt một cách đột ngột.

Mayo lè lưỡi, cất điện thoại vào túi, đúng lúc bà Kinue quay trở lại.

“Nó đây,” bà Kinue đặt một cái bao đựng có tay cầm lên trên bàn. Có vẻ như đó là túi đựng máy tính. Thứ được lôi ra khỏi đó là một chiếc máy hình vuông màu đen.

Trong con mắt của Mayo, trông nó không giống một chiếc máy tính. Bốn góc vuông chằn chặn, độ dày dễ phải đến năm centimet. Mayo cầm thử lên, thấy nó nặng trình trịch. Liệu có thể gọi đây là máy tính xách tay được không nhỉ? Cũng may vì có túi đựng. Túi tote của cô chỉ đựng đống bản thảo là đã hết cỡ rồi, nhét thêm chiếc máy tính này có khi không đeo nổi vì nặng mất. Dây nguồn cũng gắn một cục rõ to, nhìn chung ấn tượng của Mayo là nó rất thô.

“Cháu mượn cái này được không cô?” Mayo hỏi lại lần nữa.

“Được, nhưng không biết nó đã hỏng chưa nữa.”

“Cháu sẽ nhờ chú cháu xem giúp. Nếu nó bị hỏng thì cháu sẽ đem đi sửa, như thế có sao không ạ? Tất nhiên cháu sẽ chịu phí sửa chữa ạ.”

“Thế thì áy náy quá. Nếu cần sửa, cháu cứ nói với cô nhé.”

“Vậy thì đến lúc đó cháu sẽ lại bàn với cô ạ.”

“Cũng được,” bà Kinue nhìn xuống chiếc máy tính. “Cô đã quên khuấy mất thứ này. Không biết trong đó có gì nữa. Tsukumi không vào mạng nên chắc không lưu thứ gì kỳ quặc đâu.”

“Nếu nó còn chạy tốt thì cô xem thử là được mà. Cháu sẽ hỏi cách sử dụng.”

“Vậy thì trăm sự nhờ cháu nhé. Cô thấy háo hức rồi đây.”

“Thế cháu xin phép mượn ạ,” Mayo cất máy tính vào bao đựng.

“Mà này, cháu có tham dự buổi họp lớp ngày mai không?” bà Kinue hỏi.

“Cháu định sẽ tham dự cô ạ. À, nói mới nhớ, cháu nghe bảo việc hoãn không làm lễ tưởng nhớ cho Tsukumi nữa là thể theo nguyện vọng của cô.”

“Ừ,” bà Kinue bèn nở một nụ cười buồn rầu. “Chẳng mấy khi họp lớp, cô muốn các cháu được vui vẻ thật sự. Để dịp khác nhớ đến Naoya là đủ rồi.”

Nghe câu nói đó, trong lòng Mayo bỗng dậy lên những cảm xúc phức tạp.

“Nếu vậy thì, có lẽ cháu cũng không nên đến cô nhỉ? Vì như vậy sẽ khiến mọi người nhớ đến bố cháu mất.”

Bà Kinue liền vội vàng xua tay.

“Cô nghĩ cháu cứ đến thôi. Trái lại nếu cháu không đến thì những người có mặt ở đó sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm vì nghĩ rằng chỉ bọn mình vui vẻ với nhau cũng được sao. Nếu cháu không ngại thì hãy tham gia cùng các bạn. Đây cũng là lời nhờ của cô.”

Thấy bà Kinue cúi đầu, Mayo cuống quýt cả lên. “Cô đừng làm vậy…”

Bà Kinue bèn ngẩng đầu lên, nói “Hơn nữa…” đoạn tủm tỉm cười.

“Cô muốn cháu tham gia buổi họp lớp. Vì cô dám chắc ở thế giới bên kia, Naoya cũng đang dõi theo. Cháu có nhận ra thằng bé thích cháu không?”

“À, không, chuyện đó…” Mayo vô duyên vô cớ sờ lên tóc.

“Cháu hãy đến dự nhé. Cô nghĩ Naoya đang muốn gặp cháu đấy.”

Thấy bà Kinue nhìn mình với ánh mắt tha thiết, Mayo chợt nhận ra đây không phải lúc để cô ngượng ngùng như một đứa trẻ con. Cô đáp: “Cháu sẽ cân nhắc một cách tích cực về chuyện đó ạ.”