Chương 25
Takeshi lấy máy tính ra khỏi bao đựng, đặt lên bàn và huýt sáo.
“Chú đang muốn chào nó một câu: Mebius đấy à. Đã lâu không gặp, mày có khỏe không?”
Có vẻ như Takeshi biết dòng máy này.
“Nó có chạy không nhỉ?”
“Cháu có biết phim Người về từ sao Hỏa không? Bộ phim do Matt Damon thủ vai chính, kể về một phi hành gia bị bỏ lại một mình trên sao Hỏa.”
“Hình như cháu đã nghe ai đó nhắc đến rồi, nhưng cháu chưa xem.”
“Trong phim xuất hiện con tàu thám hiểm sao Hỏa có thật, tên là Mars Pathfinder. Nó hạ cánh trên sao Hỏa vào năm 1997. Nhân vật chính đã đào bới con tàu ra khỏi đống cát, khởi động nó và thành công trong việc giao tiếp với Trái đất. Mebius được tung ra thị trường cùng thời điểm con tàu Mars Pathfinder hạ cánh. Cho dù nó có chạy được thì chú cũng không lấy gì làm lạ.”
“Nhưng đó là phim khoa học viễn tưởng mà?”
“Nó có tiếng là một bộ phim khoa học viễn tưởng đầy tính thực tế. Dù sao thì trăm nghe không bằng một thấy,” Takeshi bèn cắm dây điện vào ổ, sau đó bật nguồn máy tính.
Chỉ lát sau màn hình đã sáng đèn, trên đó hiển thị hình minh họa một dải băng sặc sỡ trên nền xanh đậm cùng chữ Mebius .
“Đấy thấy chưa, nó khởi động bình thường rồi này. Chưa kể, may mắn cho chúng ta là nó không đòi mật khẩu. Có vẻ như Tsukumi không dùng chiếc máy tính này cho những chuyện mờ ám.”
“Chắc chú cũng nghe được qua máy nghe trộm rồi, hình như cậu ấy không kết nối mạng.”
“Khoảng đầu những năm 2000 nhỉ? Chuyện mấy đứa học sinh cấp hai dậy thì sớm sưu tầm tranh ảnh video khiêu dâm cũng không có gì lạ nhưng có lẽ bệnh viện hồi đó chưa trang bị đầy đủ Internet.”
Sau khi thao tác một hồi trên bàn phím và bàn di chuột cảm ứng, Takeshi bỗng nhiên thở dài.
“Đúng như mẹ Tsukumi nói. Toàn bộ dữ liệu đã bị xóa sạch. Không còn lưu một tệp nào, thùng rác và hòm thư cũng rỗng không. Xem ra cậu ta nghĩ đến chuyện ai đó sẽ cần dùng đến máy tính của mình nên mới không cài đặt mật khẩu.”
“Làm thế nào bây giờ? Chú bảo sẽ có cách mà?”
Takeshi bèn khoanh tay lại, làm điệu bộ như đang suy nghĩ một chút, đoạn liếc nhìn đồng hồ đeo tay trước khi tắt nguồn máy tính. Chú ấy rút cả dây điện ra khỏi ổ cắm, cho máy tính vào lại bao đựng.
“Chú ra ngoài một lát.”
“Bây giờ ấy ạ?”
“Mới có hơn 7 giờ mà.”
“Chú định đi đâu? Cháu cũng đi cùng luôn.”
“Chú ra chỗ người quen một lát. Cháu không cần đi theo đâu. Thay vào đó, ngồi đọc đống này đi,” Takeshi chỉ tay vào túi tote mà Mayo đặt bên cạnh. Ở đó lộ ra một xấp các bài văn của Tsukumi Naoya.
“Đọc cái này rồi sao hả chú?”
“Thấy bài nào ấn tượng thì bảo chú.”
“Ấn tượng như thế nào cơ ạ?”
“Cái đó phải đọc mới biết được chứ. Gặp bài nào khiến cháu ngạc nhiên hay cảm kích thì nhặt sẵn ra.”
“Trời,” Mayo nhăn mặt. “Yêu cầu trừu tượng thế.”
“Đừng có suốt ngày cằn nhằn nữa, mau về phòng đọc đi,” Takeshi liền đứng dậy, lấy áo khoác ra khỏi tủ. “À, phải rồi. Cháu gọi điện cho Kakitani đi. Chắc chắn bọn họ đã tiếp cận được một vài người trong số các bạn của cháu rồi. Thử hỏi xem họ đã xác nhận được chứng cứ ngoại phạm của những ai rồi.”
“Thế cũng được, nhưng không biết họ có chịu nói thật không nữa. Cháu có linh cảm họ sẽ lý do lý trấu để chống chế.”
“Nếu cảm thấy họ đang lừa gạt mình thì cháu hãy dọa họ là ‘Các anh mà không nói thì đến buổi họp lớp ngày mai tôi sẽ hỏi chứng cứ ngoại phạm của từng người một.’”
Câu thoại này vào miệng người bình thường nghe chỉ giống như lời nói đùa, nhưng vào miệng ông chú này thì sẽ thành thật, chắc cảnh sát phải khiếp vía.
“Cháu không tự tin lắm nhưng cháu sẽ thử. Mà bữa tối nay chú định tính sao?”
“Chú ăn bừa thứ gì đó là xong. Chắc chú sẽ về muộn đấy. Khi nào đọc xong mấy bài văn kia thì mang sang phòng này cho chú.” Takeshi ném chìa khoá phòng cho Mayo.
Vừa về đến phòng mình, Mayo đã nhanh chóng gọi điện cho Kakitani. Không biết có phải vì đoán được mục đích Mayo gọi điện hay không mà giọng anh ta khi nói câu “Cảm ơn vì chuyện hôm qua,” lại có vẻ cảnh giác.
“Tôi xin lỗi vì quấy rầy lúc anh đang bận. Chú tôi bảo gọi thử cho anh để hỏi xem các anh đã xác nhận được chứng cứ ngoại phạm của các bạn tôi hay chưa.” Tạm thời Mayo đổ luôn trách nhiệm lên đầu Takeshi.
“Về chuyện đó, hiện chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, giai đoạn này chúng tôi vẫn chưa thể nói rõ được điều gì.” Kakitani lảng tránh đúng như Mayo đã dự đoán.
“Anh có thể tiết lộ cho tôi những thông tin mà các anh đã biết đến thời điểm hiện tại không? Ngày mai là đến buổi họp lớp rồi. Tôi không biết phải cư xử với mọi người như thế nào đây.”
“À… ra vậy. Thế cô đợi tôi một lát nhé.”
Những tạp âm phía sau Kakitani mà Mayo nghe được qua điện thoại đã tắt hẳn. Có vẻ như anh ta đã di chuyển ra chỗ khác.
“Xem nào, nói về những người mà chúng tôi đã xác nhận được hành tung vào đêm ngày 6 tháng 3 thì đầu tiên phải kể đến anh Haraguchi Kouhei. Chính là người đã phát hiện thi thể của bố cô.”
Mayo chẳng mảy may nghi ngờ Haraguchi một chút nào. Nghĩ đến việc Kakitani định dùng chuyện này để đánh trống lảng khiến cô bực bội thực sự.
“Ngoài ra còn ai nữa?” Cô đanh giọng.
“Ngoài ra còn có anh Numakawa nữa. Hình như anh ấy đã làm việc tại quán của mình.”
Đó lại là một cái tên không có gì để bàn. Khỏi cần nói Mayo cũng biết. “Còn nữa không?”
“Chúng tôi cũng đã xác nhận được bằng chứng ngoại phạm của anh Kashiwagi. Có vẻ như tối hôm đó anh ấy đã ăn uống cùng với các đồng nghiệp.”
Kakitani đã nói vậy thì xem chừng cảnh sát đã xác minh được rồi. “Còn ai nữa không? Kugimiya chẳng hạn.”
“Anh Kugimiya… ấy à? Ừm thì, cũng hơi mơ hồ. Nếu hỏi anh ấy có chứng cứ ngoại phạm hay không thì nhiều khả năng là có,” bỗng nhiên Kakitani nói năng nhát gừng. Mayo có cảm giác chắc nịch rằng anh ta đang tìm cách chống chế.
“Anh nói rõ ra xem nào. Nếu bây giờ anh không nói thì tôi sẽ trực tiếp hỏi cậu ấy.”
Mayo cứ đinh ninh Kakitani sẽ cuống quýt lên, song phản ứng của anh ta lại khác.
“Ừ…m, có khi cô nên làm vậy thì hơn. Dù sao thì chuyện đó cũng liên quan đến đời sống riêng tư của anh ấy mà.”
“Riêng tư như thế nào? Anh cho tôi biết đi, tôi sẽ không nói với ai đâu.”
Ở đầu dây bên kia, Kakitani bật ra những tiếng ậm ừ. Xem ra anh ta đang khá bối rối.
“Thực ra, ban đầu anh ấy nói là đã ở nhà bố mẹ đẻ. Có điều, chỗ anh ấy ngủ lại không phải nhà chính mà là nhà phụ xây trong vườn, thế nên không có ai làm chứng. Vì vậy, thời điểm đó, anh Kugimiya không có chứng cứ ngoại phạm. Nhưng chúng tôi đã xác minh được sau đó anh ấy đã ở cùng một người.”
“Một người… Có phải là Kokori… à Kokonoe không?”
“À không, chuyện đó không phải do tôi nói ra đâu nhé.”
Xem ra đúng là Kokonoe Ririka rồi.
“Vậy nghĩa là các anh đã xác minh được bằng chứng ngoại phạm của cậu ấy rồi à? Nói là ở cùng nhưng cũng có thể chỉ là họ đã bàn trước với nhau để khai cho khớp thôi mà.”
“Thì đúng là như vậy, khổ nỗi họ lại gặp nhau ở cái chỗ đó. Trời ạ, khó xử quá đi mất. Cô Mayo này, tôi tiết lộ cho cô đến mức này chẳng qua vì cô là con gái của thầy Kamio đấy. Bình thường chúng tôi sẽ không bép xép những bí mật trong quá trình điều tra như thế này đâu.”
“Tôi hiểu mà. Cảm ơn anh,” Mayo nói rất nhanh. “Thế, địa điểm đó là ở đâu?”
“Thì tôi đã bảo là không thể nói ra được rồi mà. Xin cô hãy tha cho tôi đi.”
“Chỉ cần gợi ý thôi cũng được.”
“Mệt thật. Để xem nào, chỗ đó cách thị trấn này khoảng ba mươi phút chạy ô tô. Nếu đi đường cao tốc thì mất độ hai mươi phút. Người đó có xe riêng nên hình như đã tự mình lái tới đó. Nghe nói anh Kugimiya cũng ngồi cùng trên chiếc xe ấy. Sau khi đến nơi, họ đã nán lại khoảng hai tiếng đồng hồ trước khi quay trở về. Người đó đã cho chúng tôi kiểm tra thông tin định vị trên điện thoại di động, vì vậy tôi nghĩ là không nhầm được đâu. Sau khi nghe chuyện ấy, chúng tôi đã xác nhận lại với anh Kugimiya và anh ấy cũng đã thừa nhận. Dĩ nhiên cũng có khả năng một người khác cầm theo điện thoại lên xe, nhưng chúng tôi chỉ cần kiểm tra camera giám sát là hai năm rõ mười ngay thôi, bởi vậy chúng tôi cho rằng có thể tin tưởng lời khai này.”
“Hai tiếng chạy ô tô trên đường cao tốc… Là chỗ nào được nhỉ?”
“Tôi xin cô, đừng suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó,” Kakitani nói như thể đang khẩn cầu.
“Ngoài ra không còn ai có chứng cứ ngoại phạm nữa sao?”
“Tính đến hiện tại là vậy. Cũng có người khai là đã ở nhà, nhưng chúng tôi khó mà xác nhận được.”
Chắc anh ta đang nói đến Momoko, Mayo trộm nghĩ.
“Trong trường hợp đó, các anh không thể kiểm tra qua thông tin định vị trên điện thoại à?”
“Nếu ở nhà, cho dù bản thân mình không có mặt thì chỉ cần để điện thoại trong phòng là được thôi. Dù sao chúng tôi cũng sẽ yêu cầu họ cho kiểm tra.”
Anh ta nói cũng đúng, Mayo hài lòng với câu trả lời.
“Với những người đã di chuyển đến một địa điểm nào đó, các anh có thể xác nhận bằng chứng ngoại phạm qua thông tin định vị nhỉ?”
“Đúng vậy, nhưng không phải tất cả mọi người đều hợp tác.”
“Thế có nghĩa là?”
“Cũng có người lôi vấn đề riêng tư ra làm lá chắn để từ chối cho chúng tôi xem điện thoại. Ngay cả khi chúng tôi khẳng định sẽ không xem những dữ liệu khác, chỉ kiểm tra thông tin định vị ngay trước mặt người đó thôi thì họ cũng không chịu chấp nhận cho. Chúng tôi chỉ cần xin lệnh khám xét là được nhưng nếu không có lý do tương xứng thì e là khó.”
“Có lẽ vậy,” Mayo đồng ý. Ngay chính cô cũng cảm thấy không thoải mái với việc bị cảnh sát sờ vào điện thoại của mình.
“Tình hình hiện tại là như vậy. Khi nãy tôi cũng nói rồi đấy, chính vì cô hỏi nên tôi mới bộc bạch đến mức này. Chứ bình thường không đời nào tôi tiết lộ nhiều như thế đâu.”
“Cảm ơn anh. Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn thay cho người cha quá cố của mình,” Mayo nói bằng giọng lịch sự, đoạn kết thúc cuộc gọi.
Mayo quyết định dùng bữa tối ở nhà ăn. Cô định tuần sau đi làm trở lại nên ngày mai sẽ trả phòng. Bữa sáng mai sẽ là bữa ăn cuối cùng của cô ở nơi này.
Lúc đến nhà ăn, Mayo thấy đông khách hơn mấy hôm trước một chút. Quả nhiên đến thứ Bảy, lượng khách du lịch cũng nhiều lên. Nhân viên lữ quán nom tràn trề sức sống, không hiểu sao Mayo lại thấy vui.
Mayo ngồi vào chiếc bàn trong góc, thế rồi trong lúc vừa ăn suất tempura vừa ngắm nhìn xung quanh, cô bỗng thấy là lạ. Có gì đó khang khác mọi khi. Cuối cùng Mayo cũng nhận ra. Tấm poster Ngôi nhà mê cung ảo dán trên tường đã biến mất.
Thấy bà chủ tình cờ đi ngang qua, Mayo bèn hỏi về chuyện đó.
“Tôi nghĩ đã đến lúc phải gỡ nó ra rồi,” bà chủ nói, đoạn nheo mắt cười. “Luyến tiếc mãi những chuyện đã qua cũng chẳng để làm gì, vả lại thị trấn này vẫn còn nhiều thứ hay ho khác mà.”
“Đúng vậy thật,” Mayo gật đầu. Cô có cảm giác kể từ khi đến thị trấn này, đây là lần đầu tiên cô được nghe một câu nói hùng hồn như vậy.
“Cô ngồi ăn thong thả nhé,” bà chủ nói rồi bỏ đi chỗ khác.
Đúng lúc Mayo trở lại với bữa ăn của mình thì có một cặp đôi ngồi xuống bàn bên cạnh. Tóc cả hai đều đã bạc, trông họ giống một cặp vợ chồng. Vừa ngồi xuống người đàn ông đã khơi mào câu chuyện về quán mì soba. Ông ta nói muốn đến thử quán mì soba mà những người am hiểu đều biết đến, quán đó nằm gần rừng trúc vốn là một danh lam thắng cảnh ở vùng này. Nghe vậy, người phụ nữ có vẻ là vợ ông ta liền hưởng ứng: “Vậy là quyết định được bữa trưa ngày mai rồi ông nhỉ?”
Rừng trúc và quán mì soba à?…
Phải rồi, ngay cả một thị trấn không tên cũng có những thứ đáng để tự hào.
Sau khi ăn xong, Mayo quay trở về phòng, bắt đầu đọc các bài văn của Tsukumi Naoya. Có mười hai bài tất cả. Cậu ấy đã viết bảy bài năm lớp 7 và năm bài năm lớp 8. Bài văn “Người mà em kính trọng” được viết năm lớp 8.
Về chủ đề, có bài được quy định trước và cũng có bài viết theo chủ đề tự do. Mấy bài kiểu như “Gia đình em”, “Kỷ niệm trong kỳ nghỉ hè” hay “Những điều em mong muốn ở nhà trường” có lẽ thuộc vào loại thứ nhất. Còn những bài như “Chạy, tấn công, phòng thủ!” với nội dung ca tụng Ichiro – một thành viên của tổ chức bóng chày chuyên nghiệp, hay bài “Network” giới thiệu về triển vọng của mạng Internet xem ra là các bài viết về chủ đề tự do. Không biết bài “Kể về người bạn của em” thuộc loại nào nhỉ? Mayo đọc thử, y như rằng bài đó viết về Kugimiya Katsuki. Cô không khỏi xúc động khi đọc đến câu “Em thật hạnh phúc vì đã gặp được một người bạn đúng nghĩa.”
Một lần nữa, Mayo phải công nhận Tsukumi Naoya viết văn rất hay. Nhiều học sinh trong đó có Mayo chỉ chăm chăm vào việc lấp kín các ô vuông trong tờ giấy tập làm văn, coi nội dung là thứ yếu, chẳng mảy may nghĩ đến chuyện làm sao để cuốn hút người đọc. Nhưng các bài văn của Tsukumi đều có lập trường rõ ràng, Mayo có thể cảm nhận được điều mà cậu ấy muốn truyền tải tới người đọc. Không những thế, cậu ấy còn viết rất hàm súc chứ không hề rườm rà.
Ngẫm ra thì lần nào Mayo đến thăm cũng thấy Tsukumi để sách trong phòng bệnh. Cô còn nhớ Tsukumi từng nói mình rất thích đọc sách. Có điều hai đứa không đề cập gì đến chuyện Tsukumi thích đọc thể loại sách nào, cuốn sách yêu thích nhất của cậu ấy là cuốn gì. Mayo một lần nữa nhận ra lúc ở trong phòng bệnh, cô chỉ toàn nói về bản thân mình. Đã thế, phần lớn lại là than thở chứ không phải kể về mấy chuyện vui vẻ ở trường. Vẫn là những bất bình, bất mãn muôn thuở, cô cảm thấy gò bó khi bố là giáo viên dạy ở trường mình. Không hiểu sao Tsukumi lại có thể bầu bạn với cô.
Mayo cẩn thận nghiền ngẫm từng bài văn, cô mất gần hai tiếng để đọc hết mười hai bài. Mắt cô đã mỏi, vai cũng ê ẩm. Cô bèn đứng dậy. Cô muốn ngâm mình trong suối nước nóng để thay đổi tâm trạng. Thị trấn này có cả suối nước nóng. Đấy nhé, chẳng phải ngoài Mê cung ảo ra thì nơi này cũng có vô khối điểm hút khách hay sao?
Mayo vừa thư thả ngâm mình trong suối nước nóng, vừa ngẫm lại những sự kiện trong một tuần qua. Một chuỗi sự kiện bất ngờ liên tiếp xảy ra khiến cô không khỏi chật vật khi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Cô cảm tưởng cái ngày cô cùng Kenta đến trung tâm tổ chức tiệc cưới đã lùi xa vào quá khứ. Hôm đó là Chủ nhật, nghĩa là đến mai mới được tròn một tuần.
Đột nhiên Mayo tự hỏi không biết bây giờ là mấy giờ. Bố cô bị sát hại vào thứ Bảy tuần trước. Takeshi nói thời gian hung thủ ra tay là vào khoảng 11 giờ đêm. Chẳng phải cũng đúng tầm giờ này hay sao?
Giờ này tuần trước, không biết bố cô đang suy nghĩ về điều gì nhỉ? Có lẽ đúng như Takeshi nói, ông đã trăn trở nghĩ cách để Momoko và Ikenaga Ryosuke được hạnh phúc. Có nằm mơ ông cũng không dám nghĩ chỉ một lát nữa thôi mình sẽ bị kẻ nào đó giết chết…
Mayo chợt nhận ra thứ gì đó đang lăn dài trên má. Cô không biết đấy là nước mắt hay mồ hôi, hay giọt gì đó từ trên trần nhà rơi xuống.
Sau khi trở về phòng, Mayo ngồi đọc lại các bài văn của Tsukumi thêm một lần nữa. Takeshi đã dặn cô nếu gặp bài nào ấn tượng thì bảo chú ấy, song đó thật là một yêu cầu khó thực hiện. Bài nào cũng viết rất tốt và đầy ấn tượng. Nói một cách đơn giản thì sẽ là tất cả các bài.
Mayo bèn ôm những bài văn đó ra khỏi phòng, trong khi đầu óc vẫn còn rối ren. Đến phòng của Takeshi, cô thấy cửa không khóa. Phải chăng nhân viên của lữ quán đã vào trải nệm rồi cứ thế đi ra mà không khóa cửa?
Bên trong phòng tối om. Lúc bật công tắc trên tường, Mayo suýt chút nữa thì hét lên. Vì Takeshi đang ngồi khoanh chân ở chính giữa phòng.
“Giật cả mình. Chú đã về rồi à?”
“Chú vừa về xong,” Takeshi đáp, mắt vẫn đang nhắm tịt.
“Chú vào phòng bằng cách nào thế? Cháu đã khóa cửa rồi cơ mà.”
“Ba cái chuyện đó, kiểu gì chẳng có cách.”
Xem ra Takeshi còn có kỹ năng của một thợ khóa. Rốt cuộc ông chú này thuộc thể loại người gì vậy?
“Kể cả thế thì chú cũng phải bật đèn lên chứ?”
“Lúc suy nghĩ thì không cần ánh sáng,” Takeshi mở mắt ra, quay mặt về phía Mayo. “Cháu đọc mấy bài văn đó chưa?”
“Cháu đọc rồi. Cậu ấy viết hay lắm, cháu phải phục sát đất,” Mayo bèn ngồi xuống.
“Chỉ phục thôi hả? Không có bài nào khiến cháu kinh ngạc sao?”
“Kinh ngạc… thì chắc không có bài nào.”
“Vậy à? Chú cũng muốn đọc thử, cháu để ở kia cho chú.”
Mayo liền đặt xấp giấy lên bàn. “Chiếc máy tính đó sao rồi chú?”
“Chú đã khôi phục dữ liệu và đang để ở một chỗ khác.”
“Chú khôi phục được rồi ạ. Nó đang ở đâu vậy?”
“Chú không thể nói được.”
“Sao lại thế?” Mayo dẩu môi.
Takeshi khẽ nhíu mày. “Vì chú đoán là cháu sẽ muốn xem.”
“Cháu muốn xem mà. Sao chú lại không cho cháu xem?”
“Trước sau gì chú cũng cho cháu xem. Giờ vẫn còn quá sớm.”
“Gì vậy? Chú lại quan trọng hóa vấn đề đấy à?”
“Đấy là vì có rất nhiều chuyện chú phải tính đến. Khoan nói chuyện đó, cháu đã gọi cho Kakitani chưa?”
“Rồi ạ.”
“Kết quả thế nào?”
“Tuy có phần miễn cưỡng nhưng cháu nghĩ anh ta đã cung cấp thông tin khá đầy đủ.”
Mayo kể lại nguyên văn những gì nghe được từ Kakitani.
“Cháu ngạc nhiên ở chỗ Kokorika và Kugimiya đã ở cùng nhau. Lại còn là tối thứ Bảy nữa chứ. Họ đã đến một nơi cách thị trấn này khoảng ba mươi phút chạy ô tô và nán lại đó độ hai tiếng. Không biết chỗ đó có phải là khách sạn không nhỉ? Khéo còn là khách sạn tình yêu ấy chứ.”
“Nghĩ theo hướng đó có vẻ hợp lý.”
“Bất ngờ thật chú nhỉ? Quả nhiên hai người đó là một cặp. Nobita cũng khá ra phết. Hay đấy là chiêu trò đổi tình lấy tiền của Kokorika, kẻ giả mạo Shizuka nhỉ?”
Takeshi không hùa theo câu chuyện của Mayo mà lại hỏi: “Kakitani không nói gì đến bằng chứng ngoại phạm của Makihara sao?”
“Anh ta không nói. Thế nên cháu nghĩ là họ chưa xác nhận được.”
“Makihara có vợ chưa?”
“Chưa, chắc chắn cậu ta vẫn còn độc thân. Cháu nhớ đã từng nghe Momoko nói vậy. Chuyện đó thì sao hả chú?”
Song, Takeshi không đáp mà lại nhắm mắt, khoanh tay. Rồi cứ thế ngồi yên, không động đậy.
“Chú,” Mayo gọi. Một lát sau, cuối cùng Takeshi cũng mở mắt ra. Đã thế, chú ấy còn nhoẻn miệng, bật ra một điệu cười ghê rợn.
“Ra vậy, ra vậy. Thì ra là như vậy. Vậy là tất cả mọi chuyện đều xâu chuỗi với nhau.”
“Chuyện gì cơ? Nghe ghê quá. Chú biết được gì rồi a? Nói cho cháu đi.”
“Không cần cháu bảo chú cũng sẽ nói. Tuy nhiên…” Takeshi gỡ hai cánh tay xuống, xòe rộng bàn tay ra. “Cho đến giờ diễn, cháu hãy đợi thêm một chút nữa đi.”