Chương 26
Giữa trưa ngày Chủ nhật…
Lúc đến địa điểm được chỉ dẫn trên bản đồ, Mayo thấy ở đó có một nhà hàng khiến cô chực thốt lên: “Từ khi nào thị trấn này có một quán ăn sang trọng đến thế nhỉ?” Đó là một tòa nhà được xây trên những thanh gỗ ghép lại với nhau một cách đơn giản, khiến người ta có cảm giác như đang ở nước ngoài. Đúng như Momoko nói, nhà hàng này có cả không gian mở. Bên ngoài hiển thị dòng chữ Đã đặt trước .
Vừa bước vào quán, Mayo thấy một chiếc bàn dài ngay bên cạnh, Momoko đang đứng tiếp đón.
“Cậu lại làm nhiệm vụ tiếp đón nữa à? Hết lễ canh linh cữu, lễ đưa tang rồi lại đến họp lớp. Vất vả cho cậu quá.”
“Thật đấy. Không biết có chỗ nào thuê tớ làm lễ tân không ta,” Momoko bông đùa, song không biết có phải vì chuyện hôm qua không mà nom cô ấy có vẻ hơi ngượng ngùng. Liệu có phải sau đó Momoko và Ikenaga Ryosuke đã nói chuyện với nhau qua màn hình không nhỉ?
Sau khi sát khuẩn tay xong, Mayo nhận lấy sơ đồ chỗ ngồi. Quả nhiên không phải tiệc đứng mà mọi người sẽ ngồi vào bàn. Bên trong nhà hàng rất rộng, ghế được bố trí cách nhau một khoảng thênh thang. Ngoài ra, giữa bàn còn đặt một tấm chắn làm bằng nhựa trong suốt ngăn cách với ghế đối diện. Chắc là để ngăn giọt bắn.
Mayo đang tìm chỗ ngồi thì nghe các bạn gọi tên mình. Xem ra mọi người đều biết chuyện bố cô vừa mất, họ chia buồn với cô. Không hề có sự sáo rỗng trong những lời động viên: “Tớ cầu mong vụ án sẽ sớm được phá giải”, “Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe đấy”. Ngay cả câu “Nếu tớ có thể giúp được gì cho cậu thì cứ gọi cho tớ nhé,” mà một người bạn nói khi đưa danh thiếp cho cô cũng không chỉ đơn thuần là lời nói chót lưỡi đầu môi.
Một người bạn có tên Suzuki đến chào hỏi Mayo. Có vẻ như cậu ta đã được giao nhiệm vụ chủ trì buổi họp lớp hôm nay.
“Bọn mình sẽ được phát sâm-panh, nhưng vì chuyện của thầy Kamio nên tớ nghĩ nâng cốc thì không hay lắm. Vì thế chúng mình sẽ mặc niệm khoảng mười giây thôi rồi uống, cậu thấy thế nào?”
“Tớ thấy ổn. Tùy các cậu đấy. Nhưng sau đó thì các cậu cứ tiến hành như bình thường, không phải giữ ý quá đâu.”
“Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu,” Suzuki rời đi với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Nghe những câu nói ấm áp của các bạn, Mayo chợt nghĩ hồi cấp hai cô đã ghét cay ghét đắng chuyện có bố là thầy giáo, song đáng ra cô nên cảm thấy tự hào hơn nữa về người bố được nhiều học sinh yêu quý mới phải.
Mayo cũng nhác thấy đây đó bóng dáng đám bạn đã đến dự lễ canh linh cữu và lễ đưa tang bố cô. Nhìn thấy Haraguchi trong bộ com-lê, Mayo bèn chủ động lại gần, bắt chuyện.
“Có chuyện này tớ muốn nhờ cậu, liệu cậu có thể giúp tớ không?”
“Được chứ. Tớ phải làm gì?”
“Tớ muốn đáp lễ những bạn đã đến thắp nhang cho bố tớ. Sau khi ăn uống ở đây xong, cả lớp sẽ về thăm trường đúng không?”
“Hình như thế. Thấy bảo mọi người muốn xem ngôi trường trong hồi ức giờ thế nào và chụp ảnh kỷ niệm nữa.”
“Sau đấy, tớ muốn các cậu đừng về vội mà nán lại một chút thôi. Cậu ở lại được chứ?”
“Tớ thì không thành vấn đề, nhưng đáp lễ gì chứ, tớ nghĩ cậu không phải câu nệ như thế đâu. Mọi người, trong đó có tớ cũng đâu bỏ vào phong bì nhiều nhặn gì cho cam, đúng không nào?”
“Không phải tớ mà là chú tớ muốn cảm ơn các cậu.”
“Chú cậu là cái người hay ho đấy à? Ồ, thật vậy ư?” Nét mặt Haraguchi thoáng hiện lên vẻ hiếu kỳ.
“Chuyện là như vậy, cậu ở lại nhé?”
“Tớ hiểu rồi. Tớ cũng sẽ nhắn trước với các bạn khác.”
“Được vậy thì may quá.”
“Ừ, chuyện nhỏ ấy mà.”
Nhìn theo bóng lưng Haraguchi đang đi xa dần, Mayo chợt thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta không tỏ ra nghi ngờ một chút nào.
Đương nhiên, việc giữ các bạn nán lại trường là yêu cầu của Takeshi. Có điều, sau đấy thế nào thì Mayo không biết. Rốt cuộc chú ấy định làm gì nhỉ?
Chỉ lát sau, tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ của mình. Số lượng cũng phải gần ba mươi người. Vốn dĩ đó là một ngôi trường nhỏ, mỗi khối chỉ có hai lớp nên xem ra chừng này đã là khá đông đủ rồi.
Người chủ trì buổi lễ Suzuki xuất hiện trong chiếc khẩu trang. Cậu ta cầm micro trên tay phải nhưng lại giơ tay trái lên trước. Bàn tay ấy đang cầm một tấm pano lớn trên đó có ghi dòng chữ Vui lòng không nói to . Có vẻ như đây là biện pháp để phòng dịch Corona. Những tiếng cười chỉ rộ lên một chút.
Suzuki bèn hạ tấm pano xuống rồi đưa micro lên gần miệng. Cậu ta nói “Xin chào các bạn,” bằng một giọng khiêm tốn. “Chào,” một vài người khẽ khàng đáp lại.
“Đúng rồi, đúng rồi. Đang giữa thời cuộc này, các cậu vui lòng vặn volume tầm đó thôi. Chắc cũng có nhiều bạn lâu rồi mới gặp lại nhau, cũng muốn trò chuyện rôm rả, nhưng hôm nay mong các cậu kiềm chế giúp tớ,” quả nhiên Suzuki ăn nói rất khéo, xứng đáng là người đảm nhận vai trò chủ trì.
Đồ uống được mang tới từng bàn. Trước mặt Mayo là một chai sâm-panh cỡ nhỏ và một ly thủy tinh. Chiếc ly đã được bọc lại. Xem ra để tránh lây lan bệnh thì mọi người sẽ phải tự rót rượu cho mình.
Suzuki giải thích với cả lớp chuyện bỏ qua màn nâng cốc mà cậu ta đã bàn với Mayo khi nãy. Chẳng có lý gì mọi người lại phản đối, sau khi mặc niệm, tất cả đều lặng lẽ đưa đồ uống lên miệng.
Thức ăn cũng được bưng ra. Suzuki lại bắt đầu giải thích. Tiếp theo sẽ có ba cựu giáo viên, vốn là những vị ân sư từ thời mọi người còn theo học ở trường sẽ lên phát biểu, tuy nhiên mọi người có thể vừa ăn vừa nghe cũng được. Lý do là vì nếu mọi người ăn xong sớm thì sẽ có thể đeo khẩu trang và sau đó thoải mái tán gẫu. Các thầy cũng đã đồng ý với việc này.
Phải đến khi nghe các thầy phát biểu, Mayo mới thấm thía, thật may vì họ đã làm theo cách này. Bởi phần phát biểu của mấy thầy giáo già bài nào bài nấy đều dài lê thê, nếu chỉ ngồi nghe không thôi chắc cô sẽ thấy chán ốm và khổ sở lắm. Chưa kể, phần lớn nội dung bài phát biểu là kể lại những kỷ niệm của bản thân các thầy, báo cáo tình hình hiện tại đan xen với những câu chuyện khoe khoang, trong khi chủ đề liên quan đến khóa 42 của lớp Mayo thì lại vô cùng nghèo nàn. Mặc dù vậy, cả ba đều nhắc đến thành công của Kugimiya Katsuki. Họ nói những câu đại ý là cảm thấy tự hào khi trong số những học sinh đã ra trường lại có người gặt hái được thành tích lớn đến vậy. Tuy nhiên có vẻ như cả ba đều không tường tận lắm chuyện Kugimiya đã vẽ một tác phẩm như thế nào.
Vì đây cũng là một bữa trưa nhẹ nhàng nên khi bài phát biểu của cả ba cựu giáo viên kết thúc, rất nhiều người cũng đã ăn xong. Đúng như dự định, sau đó mọi người đeo khẩu trang vào và bắt đầu tám chuyện.
Mayo tránh nói chuyện với đám bạn đã đến dự lễ canh linh cữu và lễ đưa tang của bố cô, thay vào đó cô trò chuyện với những bạn đã lâu lắm rồi mới gặp lại. Trong số đó cũng có những người phải nói là hơi vô duyên khi hỏi han về vụ án, song Mayo cũng đã lảng tránh rất khéo.
Cuối cùng, Suzuki thông báo sắp sửa hết giờ sử dụng nhà hàng.
“Tớ nghĩ các cậu vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói. Tiếp theo chúng mình sẽ quay về ngôi trường xưa. Tớ đã xin phép trường để bọn mình được vào trong và cũng đã thuê xe bus phục vụ việc di chuyển của lớp mình. Sao chúng mình không vừa ngắm nghía ngôi trường thân thương vừa rôm rả ôn lại chuyện cũ nhỉ?”
Suzuki vui vẻ hô hào, song phản ứng của những người tham gia lại có phần hời hợt. Đi tăng hai ở trường cấp hai thì làm sao mà trò chuyện rôm rả được. Nhưng vì đã có sẵn xe bus rồi nên mọi người đều lên xe.
Về đến trường, cả lớp đi một vòng quanh những địa điểm thân thuộc, bắt đầu từ nhà thể chất, rồi đến phòng giáo viên, phòng âm nhạc, phòng y tế. Dẫn đường là hai cô bé hiện đang học lớp 8. Xem ra chúng đã được ai đó nhờ đến trường để phục vụ cho buổi hôm nay, kể cũng tội vì đúng vào ngày Chủ nhật. Dù vậy, hai đứa không hề tỏ ra khó chịu mà vẫn rất nhiệt tình thuyết trình về cơ sở vật chất, trang thiết bị hiện tại của nhà trường.
Điều khiến Mayo kinh ngạc khi bước chân vào một lớp học chính là bên cạnh bục giảng có đặt một màn hình lớn. Theo lời cô bé hướng dẫn viên thì nó có thể quay cận cảnh màn hình máy tính mà giáo viên đang thao tác. Một nơi quê mùa như thế này mà việc ứng dụng công nghệ thông tin trong giáo dục cũng đã phát triển đến một mức độ nhất định rồi.
Trong lúc Mayo đi trên hành lang thì nghe Kokonoe Ririka gọi: “Kamio này.” Như thường lệ, Kugimiya đang đứng ngay cạnh cô ta.
“Tôi nghe từ Haraguchi là cậu muốn mọi người nán lại trường sau khi thăm thú xong, cậu có thể nói rõ hơn được không?” Câu từ nghe thì lịch sự nhưng giọng nói lại rất gai góc.
“Chú tôi bảo muốn cảm ơn mọi người vì đã đến dự lễ canh linh cữu và lễ đưa tang bố tôi. Thực ra tôi cũng không biết chú ấy định làm gì.”
Kokonoe Ririka khẽ chau mày.
“Thú thực tôi và Katsuki không muốn ở lại cho lắm. Cậu xem, rất có thể bọn Kashiwagi sẽ lại bám rịt lấy chúng tôi, đúng không? Lúc ở nhà hàng cũng thế, tôi biết bọn họ đang cố tìm mọi cách để tiếp cận chúng tôi. Chỉ vì Katsuki nói muốn có mặt trong lễ tưởng nhớ Tsukumi nên tôi mới quyết định tham gia, nhưng cuối cùng lễ tưởng niệm lại bị tạm hoãn, thậm chí tôi còn đang nghĩ biết thế chẳng đến cho rồi.”
“Làm người quản lý cho Kugimiya lắm chuyện mệt đầu thật đấy nhỉ,” Câu nói của Mayo nghe có phần mỉa mai mặc dù cô không định như vậy.
Y như rằng, Kokonoe Ririka liền rướn cả hai bên chân mày lên.
“Tôi đánh giá rất cao Mê cung những bộ não ảo , bởi vậy tôi chỉ không muốn nó bị sử dụng vào những thương vụ rẻ tiền. Tôi đang cố gắng tìm kiếm một dự án xứng tầm với tác phẩm.”
“Tôi hiểu. Nhưng chú tôi bảo bằng mọi giá phải… Sẽ không mất nhiều thời gian như thế đâu, vì vậy các cậu nán lại một chút đi mà,” Mayo chắp hai tay trước mặt.
Kokonoe Ririka bèn cố tình thở dài thườn thượt, giục Kugimiya “Mình đi thôi,” rồi cứ thế cất bước.
Cả lớp chụp ảnh kỷ niệm trong một phòng học có bậc thang, vậy là kết thúc buổi họp lớp. Suzuki nhắc mọi người ra khỏi trường trước 5 giờ chiều vì trường sẽ đóng cổng vào giờ đó. Bây giờ đang là 4 giờ hơn.
Mayo bèn gọi điện cho Takeshi.
“Vừa xong rồi chú ạ.”
“Tốt. Vậy cháu tập trung các bạn ở phòng học lớp 9A ngay bây giờ đi.”
“Cháu biết rồi.”
Mayo bèn nói lại như vậy với Kashiwagi, Makihara, Kugimiya và Kokonoe, những người còn đang nán lại với bộ mặt nom có vẻ hơi hồ nghi.
“Này Kamio, rốt cuộc chú cậu định làm gì thế?” Kashiwagi hỏi.
“Tớ không rõ. Đến đó khắc biết thôi.”
Phòng học lớp 9A nằm trên tầng ba của khu giảng đường. Cả bọn nối đuôi nhau leo lên bậc cầu thang.
Vào đến phòng học, Mayo thấy tối, bèn bật đèn lên. Không có gì đặc biệt khác thường.
Mỗi người ngồi vào một chỗ tùy ý cách xa nhau. Riêng Kashiwagi đặt mông lên chiếc bàn ở hàng đầu. Mayo đứng bên cạnh bục giảng, chờ đến khi Takeshi xuất đầu lộ diện.
“Lâu thế. Cậu định bắt bọn này chờ đến bao giờ?” Kashiwagi vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa sốt ruột nói.
Ngay sau đó. Họ nghe thấy tiếng chuông phát ra từ chiếc loa ở phía trên tấm bảng. Kính coong, kính coong, giai điệu thân thuộc vang lên.
“Gì vậy, gì vậy,” ngay sau khi ai đó thốt lên, cánh cửa phía trước liền mở toang. Tất cả đều hướng ánh mắt về phía đó. Trông thấy nhân vật vừa bước vào phòng học, Mayo suýt chút nữa thì hét toáng lên. Mà không, trên thực tế cũng đã có vài người kêu lên kinh ngạc. Người xuất hiện chính là ông Kamio Eiichi, tức là bố của Mayo.