← Quay lại trang sách

Chương 27

Dĩ nhiên đó không phải ông Eiichi thật. Mà là Takeshi cải trang

Song, dáng đứng của người đàn ông có mái tóc hoa râm đang kẹp thứ gì đó trông như cặp đựng tài liệu dưới nách, tấm lưng hơi gù, chiếc cổ hơi lệch về bên trái, đích thị đều thuộc về ông Eiichi. Hồi ông Eiichi còn trong nghề, Mayo đã thấy ông mặc bộ com-lê họa tiết kẻ xương cá màu olive đó không biết bao nhiêu lần rồi.

Người đàn ông ấy đang tiến về phía bục giảng. Cả dáng đi lẫn nhịp chân bước đều y chang ông Eiichi. Người đó đeo cặp kính gọng tròn đã làm nên thương hiệu nhận diện của ông Eiichi, đã thế còn đeo khẩu trang nên trông như ông Eiichi thật.

Dù có là anh em ruột thịt thì thế này vẫn quá giống. Hơn nữa, hai người vốn dĩ có gương mặt và ngoại hình khác hẳn nhau. Takeshi phải cao hơn Eiichi gần mười centimet. Song, Mayo hoàn toàn không thấy có chút gì khập khiễng, xem ra Takeshi đang dùng thủ thuật đánh lừa thị giác.

“Cái người này, làm giật cả mình,” người lên tiếng đầu tiên là Kashiwagi. “Cứ tưởng là thầy thật chứ… nhỉ?”

Thấy cậu ta tìm kiếm sự đồng tình, hầu hết mọi người đều gật đầu.

Takeshi trong vai ông Eiichi liền đứng lại, vừa sờ tay lên kính, vừa nhìn về phía Kashiwagi.

“Em không nghe thấy chuông sao, Kashiwagi? Chỗ em đang đặt mông lên người ta gọi là cái bàn. Đó là nơi dùng để đọc sách hoặc chép bài chứ không phải để ngồi. Còn chỗ dùng để ngồi nằm ở đằng sau, nhỏ hơn, người ta đặt tên là cái ghế. Nếu em chưa biết điều đó thì hãy ghi nhớ lấy.”

“Ha ha ha,” Kashiwagi liền bật cười, vỗ tay, đoạn đứng dậy. “Chết thật. Ngay cả giọng nói cũng y như đúc,” cậu ta vừa nói vừa ngồi xuống ghế.

Tiếp theo, Takeshi quay sang nhìn Mayo. “Kamio Mayo. Em định đứng lớp giúp thầy đấy à? Nếu vậy thì để thầy ngồi vào chỗ.”

“A… em xin lỗi,” Mayo liền xuống khỏi bục giảng, ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ. Kamio Mayo… Đúng là hồi cấp hai, ông Eiichi vẫn gọi cô bằng tên đầy đủ như vậy. Có vẻ như ông nghĩ rằng, nếu chỉ gọi bằng họ Kamio không thôi thì trùng với họ của mình, như thế thì hơi buồn cười, nhưng mà gọi tên Mayo không thôi thì kể cũng kỳ quặc.

Takeshi bắt đầu đi tiếp lên bục giảng. Sau khi nhìn khắp lượt mọi người, chú ấy bèn mở thứ gì đó giống như tập tài liệu. Nhìn kỹ thì hóa ra đây là bảng điểm danh.

“Nào, thầy bắt đầu điểm danh nhé,” Takeshi nói bằng giọng nghiêm nghị. “Kashiwagi Koudai.”

“Ơ, gì vậy, thế này là thế nào?” Kashiwagi bèn nở nụ cười nhạt nhẽo với vẻ bối rối.

“Kashiwagi Koudai. Không có ở đây à? Kashiwagi vắng mặt sao?”

“Không, không, em đây. Vâng, vâng, có em ạ.” Kashiwagi liền giơ tay lên như thể tỏ ý mặc dù cậu ta không biết người đàn ông này đang định làm gì, nhưng cứ góp vui cái đã.

“Kamio Mayo.”

“Có ạ,” Mayo giơ tay. “Kugimiya Katsuki.”

“Có,” Kugimiya đáp. Sau đó, Kokonoe Ririka, Sugishita Kaito, Numakawa Shinsuke, Haraguchi Kouhei, Honma Momoko, Makihara Satoru lần lượt được gọi tên, gọi đến người nào người nấy đáp. Xem ra việc Takeshi gọi Momoko bằng họ cũ là vì muốn tái hiện lại thời học sinh.

“Được rồi,” Takeshi nói rồi đóng bảng điểm danh lại. “Xem ra tất cả đều có mặt. Thế là không gì bằng rồi.”

“Thầy Kamio,” Kashiwagi liền giơ tay. “Rốt cuộc thầy sắp làm gì vậy?”

Takeshi lại một lần nữa nhìn khắp lượt mọi người rồi mới đưa mắt trở lại chỗ Kashiwagi.

“Sau 15 năm, bọn em cũng quên mất thầy mình đảm nhận bộ môn gì rồi nhỉ? Thầy hơi lấy làm tiếc về chuyện này.”

“Ơ, thầy định dạy Ngữ văn ấy ạ? Bây giờ á?”

“Chính xác,” Takeshi nói, sau đó nhìn quanh phòng học.

“Thầy cũng được mời đến dự buổi họp lớp hôm nay. Nhưng không may gặp phải một tai nạn bất ngờ khiến thầy buộc phải rời khỏi thế giới này. Mặc dù vậy, thầy vẫn muốn gặp mặt các em theo một cách nào đó, thế nên thầy quyết định thực hiện một tiết học tạm thời như thế này. Dù chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng thầy trò mình hãy cùng đồng hành với nhau nhé.”

“Vâng ạ,” có một người giơ tay. Đó chính là Haraguchi. “Thầy định dạy cái gì ạ? Bọn em có mang theo sách đâu.”

“Em không phải lo lắng. Không cần sách vở gì hết. Chủ đề của buổi học hôm nay là viết thư.”

Mọi người thoáng tỏ vẻ bối rối, tranh nhau lẩm bẩm điều gì đó. Ngay cả Mayo cũng chưa theo kịp được diễn biến bất ngờ này.

“Trật tự,” Takeshi giả giọng ông Eiichi để nhắc nhở.

“Tại sao lại là viết thư? Có câu này thầy muốn nói với các em trước khi giải thích điều đó. Thầy nghe nói hôm nay các em định tổ chức lễ tưởng nhớ cho Tsukumi Naoya nhưng lại hoãn. Tuy nhiên, thầy nghĩ chẳng mấy khi có dịp tụ họp như thế này, thầy muốn có một lễ tưởng nhớ giản dị chỉ mấy thầy trò mình với nhau thôi. Xem nào, Kugimiya đang ngồi đâu nhỉ? Ồ, em ngồi chỗ đó hả? Đứng lên một lát cho thầy.”

Bị Takeshi chỉ đích danh, Kugimiya bấy giờ đang ngồi gần giữa lớp bèn đứng dậy.

“Hình như hôm qua mẹ của Tsukumi đã liên lạc với Kamio Mayo. Nghe nói trong lúc sắp xếp lại các đồ vật mà Tsukumi để lại, cô ấy đã nhìn thấy một phong thư cũ. Bên trong có đựng thứ gì đó có vẻ là một bức thư khá dày, có niêm phong đàng hoàng, địa chỉ người nhận là Kugimiya và thầy. Cô ấy đã hỏi ý kiến Kamio Mayo xem nên làm như thế nào, bạn ấy bèn đáp nếu vậy thì cô cứ đưa cho Kugimiya đi, không biết em đã nhận được liên lạc gì từ mẹ của Tsukumi chưa nhỉ?”

Mayo không khỏi hoang mang. Cô hoàn toàn không có ký ức gì về chuyện này. Nếu chú ấy định bịa ra chuyện này thì sao lại không nói trước cho Mayo biết chứ.

“Em có biết. Em đã đi nhận bức thư ấy trước khi đến họp lớp.”

Nghe Kugimiya thản nhiên đáp vậy, Mayo lại một lần nữa ngạc nhiên. Hôm qua cô chưa nghe gì về chuyện phong thư đó. Liệu có phải sau khi gặp Mayo, mẹ Tsukumi mới tìm ra không nhỉ? Nhưng sao chú Takeshi lại biết chuyện đó?

“Thầy hơi tò mò về nội dung bên trong phong thư đó, em có mang theo nó ở đây không?”

“Vâng, có ạ,” Kugimiya bèn lấy phong bì thư ra khỏi túi trong áo khoác.

“Tên người nhận là cả em và thầy, nghĩa là thầy cũng được đọc bức thư đó phải không nhỉ?”

“Đương nhiên rồi ạ. Nhưng đó không phải một bức thư.”

“Không phải thư? Thế là cái gì?”

“Thầy cứ xem thì biết.”

Kugimiya liền đi lên phía trước, chìa phong bì và phía Takeshi, nói: “Mời thầy.”

Takeshi bèn rút ra thứ được nhét bên trong phong bì. Đó là một tờ giấy đã được gập lại. Lúc mở ra, nó to hơn giấy viết thư nhiều. Dù đang ngồi cách xa, Mayo vẫn nhận ra đó là thứ gì. Một tờ giấy viết văn.

“Hô hô, một bài văn ư? Tiêu đề là Người bạn của cậu . Ra vậy, thế nên Tsukumi mới muốn đưa cái này cho em nhỉ? Thầy xin lỗi nhưng Kugimiya, em có thể đọc một đoạn lên giúp thầy được không?”

“Ở đây, ngay bây giờ sao ạ?”

“Đúng vậy. Em không cần ngại đâu. Người viết ra nó là Tsukumi chứ không phải em mà. Có thể ở thế giới bên kia Tsukumi đang mắc cỡ, nhưng cứ để em ấy cố chịu đi vậy. Nào, em đọc cho mọi người nghe đi.” Takeshi đưa tờ giấy tập làm văn cho Kugimiya.

Kugimiya bèn quay về phía mọi người, khẽ hắng giọng trước khi bắt đầu đọc.

“Người bạn của em. Tsukumi Naoya, lớp 8B.

“Nếu hỏi em có bao nhiêu người bạn thì câu trả lời sẽ là rất nhiều. Từ hồi em còn học cấp một đã có vô số bạn bè vây quanh em. Những người bạn vui vẻ, những người bạn thú vị, những người bạn đáng tin cậy, nhiều không đếm xuể. Ai cũng có điểm tốt. Vì vậy, khi bạn có chuyện vui em luôn muốn cùng bạn chia sẻ, khi bạn gặp khó khăn, em muốn làm gì đó để giúp đỡ bạn. Em nghĩ đó chính là tình bạn. Thế nên nếu được hỏi ai là người bạn thân thiết nhất của em thì em sẽ không biết phải trả lời thế nào. Bởi em không muốn đánh số thứ tự cho bạn bè…

“Xin lỗi nhưng mà…” Kugimiya ngoái lại nhìn Takeshi. “Em vẫn phải đọc tiếp nữa sao?”

“Nhờ em đọc thêm một đoạn nữa thôi.”

Kugimiya bèn thở dài rồi lại quay ra đằng trước, bắt đầu đọc tiếp.

“Nhưng sau khi lên cấp hai, gặp được Kugimiya Katsuki, em đã thay đổi suy nghĩ ấy. Lý do là vì em cảm thấy chính Kugimiya mới là người bạn thật sự của mình. Từ trước đến giờ em đã chơi với rất nhiều bạn, nhưng em chưa từng nghĩ mình muốn trở thành người giống như họ. Bởi em cho rằng mỗi người là một cá thể, khác nhau là chuyện đương nhiên. Nhưng chỉ đến khi gặp Kugimiya, lần đầu tiên trong đời em ước được trở thành một người giống như vậy. Ý chí sắt đá muốn trở thành một họa sĩ truyện tranh, thái độ khi nỗ lực vẽ tranh và trên tất cả là tài năng khác thường của cậu ấy, em đều không có. Em mong mình có thể ở bên cạnh Kugimiya để tiếp thu những điều đó dù chỉ một chút thôi.”

“Cảm ơn em. Dừng ở đấy được rồi.”

Kugimiya bèn quay sang nhìn Takeshi với vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng. Takeshi nhận lấy bài văn từ tay Kugimiya, cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào phong bì. Sau đó, chú nói, “Em hãy trân trọng nó nhé,” rồi đưa trả Kugimiya.

Kugimiya liền cất phong bì vào túi rồi trở về chỗ ngồi.

“Giờ học Ngữ văn đến đây là kết thúc,” Takeshi nói. “Cả lễ tưởng nhớ Tsukumi nữa.”

“Rất xúc động, nhưng tiếp theo thầy định làm gì?” Kashiwagi hỏi.

“Học xong thì đương nhiên phải làm một việc rồi. Đó chính là sinh hoạt lớp.”

“Sinh hoạt lớp?” Kashiwagi cao giọng, tỏ vẻ kinh ngạc.

“Hoặc cũng có thể gọi là giờ kiểm điểm. Trong suốt 15 năm kể từ ngày rời ghế nhà trường, chắc chắn mỗi người đều có những việc nên tự mình kiểm điểm. Thầy muốn chúng ta cùng nhìn lại những chuyện đó,” Takeshi xuống khỏi bục giảng, tiến gần đến chỗ Kashiwagi. “Chẳng mấy khi có dịp, bắt đầu từ em đi. Em có phản đối gì không?”

“Không vấn đề gì đâu thầy. Ý tưởng khá thú vị. Nhưng làm thế nào bây giờ nhỉ? Em phải kiểm điểm chuyện gì mới được? Trong đầu em vẫn chưa nảy ra cái gì cả,” Kashiwagi ngồi chếch chéo, vắt chân thò ra ngoài lối đi.

“Trường hợp của em, chẳng phải có một câu chuyện rất phù hợp để nói hay sao. Chuyện vực dậy thị trấn ấy. Tin đồn đã lọt đến cả tai thầy. Xem ra em đang rất nỗ lực vì thị trấn này nhỉ?”

“Thì đúng rồi còn gì. Đây là nơi em sinh ra và lớn lên mà. Em muốn làm gì đó để thị trấn mình trở nên sôi động hơn cũng là lẽ đương nhiên thôi.”

“Về suy nghĩ đó của em, thầy chỉ còn biết thán phục, nhưng nếu vậy chẳng lẽ em không có điều gì để kiểm điểm sao? Rất hiếm khi có chuyện tất cả mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Điều này càng đúng khi chúng ta chuyên tâm vào một việc lớn. Thầy nghe nói công ty xây dựng Kashiwagi là nhà thầu chính của dự án Ngôi nhà mê cung ảo . Thầy không tin là em không gặp phải vấn đề gì, như tính toán sai, thiếu chuẩn bị, thiếu vẹn toàn trong việc giải quyết hậu quả sau khi kế hoạch lâm vào ngõ cụt…”

Kashiwagi liền nhăn mũi, môi méo xệch.

“Thầy nói vậy em nghe mà đau lòng quá. Em không có câu nào để đáp lại. Em không định đổ hết mọi tội lỗi cho Corona. Em nghĩ nếu ra quyết định đình chỉ sớm hơn thì đã có thể giảm thiểu phần nào gánh nặng cho các doanh nghiệp và cá nhân có liên quan.”

“Cách nhìn nhận vấn đề của em rất bình tĩnh và khách quan. Vấn đề là ở chỗ sau này em định dùng sự ăn năn, hối lỗi đó như thế nào cho hiệu quả, em đã suy nghĩ về chuyện đó chưa?”

“Dĩ nhiên, em không còn cách nào khác ngoài việc phát huy kinh nghiệm này. Chắc thầy cũng biết, em đang lên ý tưởng cho kế hoạch tiếp theo, thay thế cho Ngôi nhà mê cung ảo . Lần tới em sẽ không phạm sai lầm nữa đâu.”

“Thế nhưng, dù làm bất kể việc gì thì đầu tiên cũng cần một thứ. Về khoản này, không biết em đang tính thế nào?”

Ngay cả Mayo cũng nhận ra, trong một khoảnh khắc Kashiwagi chợt nghiêm mặt lại, cậu ta còn lia mắt sang bên phải. Ánh mắt ấy chạm tới chỗ của Makihara. “Nếu thầy nói đến chuyện vốn liếng thì không thành vấn đề,” Kashiwagi ngước nhìn Takeshi, mỉm cười. “Em đã suy nghĩ rất nhiều. Em không định khiến thầy lo lắng về chuyện tiền bạc đâu ạ.”

“Ừ, được vậy thì tốt. À phải rồi, nói chuyện tiền bạc với em có vẻ trật lất rồi nhỉ?” Takeshi liền xoay người đổi hướng, di chuyển đến trước mặt Makihara. “Chuyện tiền bạc thì phải nói với em. Dù gì em cũng là chuyên gia mà.”

Nét mặt Makihara đã trở nên cứng đờ. “Ý thầy là gì ạ?”

“Nói sao hiểu vậy thôi. Nhân viên ngân hàng là chuyên gia trong việc gom tiền từ người khác. Em sẽ phải trình bày với họ những câu chuyện nghe đầy hấp dẫn, đủ thứ chuyện trên đời. Ít nhiều cũng phải tự biên tự diễn và chắc chắn là phải khéo mồm khéo miệng.”

“Em… em thừa nhận công việc đó cũng có một mặt như vậy,” Makihara nói giọng yếu ớt.

“Vấn đề nằm ở chỗ sau khi gom được tiền. Phải chăng đâu đó trong lòng em sẽ có suy nghĩ rằng, tôi chẳng quan tâm số tiền đó sẽ thế nào. Tiền gửi vào ngân hàng có biến mất cũng chẳng làm sao.”

Makihara nhìn lên Takeshi với ánh mắt sợ sệt. “Em không hiểu thầy đang nói chuyện gì.”

“Thật vậy ư? Gần đây, trong số các khách hàng của em, liệu có người nào bị mất tài sản theo cái cách mà họ không hề mong muốn không?”

“Chuyện đó, có phải thầy đang nói đến những người đầu tư cho Ngôi nhà mê cung ảo không ạ?”

Nghe câu đó, Mayo chỉ chực vỗ đùi mà cảm thán: “Ra vậy.” Makihara đã dính dáng đến việc huy động vốn từ hồi có dự án Ngôi nhà mê cung ảo .

“Không biết em đã giải thích như thế nào với các nhà đầu tư? Em có giải thích với họ về nguy cơ bị mất một khoản tiền lớn hay chưa? Hay em đã nói theo kiểu dự án này hoàn toàn không có rủi ro nào?”

“Em không thể phớt lờ câu này được,” người nói câu đó là Kashiwagi chứ không phải Makihara. “Bọn em đã giải thích trước về những rủi ro. Lúc nãy em có nói với thầy là em không định đổ hết mọi tội lỗi cho Corona nhưng nguyên nhân khiến dự án Ngôi nhà mê cung ảo đứt gánh giữa đường đúng là do Corona. Chuyện đó chắc thầy cũng biết phải không? Tất cả các nhà đầu tư đều hiểu. Không có ai phàn nàn gì hết.”

“Các nhà đầu tư đều hiểu? Không biết họ hiểu như thế nào khi khoản tiền mình bỏ ra một đi không trở lại nhỉ?”

Kashiwagi tỏ ra hơi ngán ngẩm, gãi gãi sau gáy.

“Em không rõ thầy có biết hay không nhưng công trình xây dựng Ngôi nhà mê cung ảo đã đi được một chặng đường. Chi phí bỏ ra cho đến khi ấy rồi chi phí tháo dỡ khi có quyết định đình chỉ dự án đều do toàn bộ các nhà đầu tư gánh chịu chứ còn biết làm sao nữa ạ? Bọn em có tham gia bảo hiểm đấy nhưng chuyện đình chỉ dự án do dịch bệnh không thuộc đối tượng áp dụng nên không được chi trả một xu nào. Em nói cho thầy biết, công ty của em cũng đã đầu tư vào đó. Bọn em cũng chịu tổn thất nặng nề giống như họ thôi.”

“Em đã giải thích như vậy với các nhà đầu tư?”

“Đúng vậy. Em đã mở một buổi họp để giải trình.”

“Liệu các nhà đầu tư có góp mặt đông đủ trong buổi giải trình đó không nhỉ?”

“Trên thực tế, với những người không tham dự được, em đã để họ gửi giấy ủy quyền. Tình hình đang như thế này nên cũng có một số người tham gia trực tuyến.”

“Còn những người đã qua đời trước thời điểm đó thì sao?”

Trước câu hỏi của Takeshi, ánh mắt Kashiwagi đột nhiên trở nên sắc lẹm. Cậu ta liếc nhìn Makihara rồi liếm môi. “Ý thầy là ông Moriwaki à?”

Mayo không khỏi giật mình. Cuối cùng cái tên Moriwaki Kazuo cũng xuất hiện. Đã thế, còn do chính miệng bọn họ nói ra. Xem ra ông Moriwaki cũng đã đầu tư vào dự án Ngôi nhà mê cung ảo .

“Ông Moriwaki đã qua đời mà không hề hay biết dự án đó sẽ bị hủy bỏ. Đương nhiên ông ta cũng không thể tham dự cái gọi là buổi giải trình được, về chuyện đó, các em đã xử trí thế nào?” Takeshi hỏi.

“Chuyện đó thì đành chịu chứ sao nữa,” Kashiwagi vẩy tay như thể đang đuổi ruồi.

“Nhưng các em có nghĩa vụ giải thích cho gia đình ông ấy chứ?” Takeshi lại quay sang phía Makihara. “Con gái ông Moriwaki Kazuo đã hỏi thầy một chuyện. Rằng một khoản tiền lớn đã biến mất khỏi tài khoản của bố cô ấy. Tại sao em không giải thích cho đàng hoàng?”

“Chuyện đó thì…” Makihara hơi đỏ mặt. “Tại vì ông Moriwaki nói với em rằng chuyện đầu tư vào dự án Ngôi nhà mê cung ảo là bí mật, không tiết lộ với gia đình. Bằng không kiểu gì họ cũng sẽ phản đối. Ông ấy định sẽ không cho người nhà biết đến tài khoản ngân hàng mà ông ấy đã dùng để đầu tư.”

“Một tài khoản bí mật à? Thế thì đúng là lại càng tiện cho bọn em quá nhỉ,” Takeshi lại nhìn xuống Kashiwagi. “Về chi phí xây dựng dở công trình Ngôi nhà mê cung ảo và chi phí dỡ bỏ thì thầy hiểu, nhưng chắc không có chuyện vì thế mà tiền vốn trở về con số không đâu nhỉ? Không biết số tiền còn lại thế nào rồi. Thầy đoán trong buổi giải trình, bọn em đã công bố cách thức hoàn trả tiền cho các nhà đầu tư, ngặt nỗi ông Moriwaki lại không có mặt ở đó. Khoản tiền ông ấy bỏ ra đầu tư có nằm trọn trong tay bọn em cũng chẳng sợ bị ai phát giác. Mà không, vốn dĩ bản thân việc ước tính các loại kinh phí liệu đã thỏa đáng hay chưa? Công ty xây dựng Kashiwagi đứng ra làm chủ thầu, xây ngôi nhà đó rồi đập đi, tháo dỡ nó, đúng không nào? Chi phí phải bỏ ra ấy à, con số nào mà các cậu chẳng vẽ ra được. Liệu chúng ta có thể gọi đây là một tay che khuất cả bầu trời không nhỉ?”

“Này,” Kashiwagi xẵng giọng nói, đoạn đứng dậy. “Cho dù chú có là em trai của thầy Kamio đi nữa thì chú cũng nên biết chuyện gì được nói còn chuyện gì không được nói nhé. Thấy bọn tôi ngoan ngoãn ngồi nghe nên chú được thể nói những câu khiếm nhã như thế đấy à? Chú định bảo công ty chúng tôi đã thổi phồng các loại chi phí để yêu cầu họ thanh toán chắc? Tôi nói cho chú biết, bọn tôi đã dốc sức cho dự án Ngôi nhà mê cung ảo mà không màng đến chuyện được hay mất. Vào tay công ty khác thì phải mất gần gấp đôi số đó rồi. Chú đã không biết gì thì chớ, đừng có nói vớ vẩn.”

“Đúng là tôi không biết gì cả. Nhưng một Kamio Eiichi bằng xương bằng thịt thì sao nhỉ? Một Kamio Eiichi am hiểu về kinh tế, tài chính, không chừng đã đào sâu vấn đề này hơn cả tôi cũng nên. Nếu anh ấy phát hiện ra chuyện này dính dáng đến một âm mưu phức tạp chứ không đơn giản như tôi vừa nói thì sao nhỉ? Trong trường hợp đó, những tên đầu sỏ khi biết mình đã bị Kamio Eiichi phát giác liệu có cảm thấy ghê sợ trước sự hiện diện của anh ấy không?”

“Chú…” giọng Makihara run rẩy. “Chú đang nghi ngờ bọn cháu sao? Chú định nói bọn cháu đã làm gì thầy Kamio ư?…”

“Một khi những suy luận mà tôi vừa nói được củng cố thì chúng ta không thể khẳng định khả năng đó là hoàn toàn không có, phải không nào?”

“Không thể chịu được nữa rồi. Tưởng chú định nói gì chứ,” Kashiwagi nói như hắt nước vào mặt. “Thật không thể tin nổi chuyện này. Rút thôi, Makihara. Lúc đầu tôi cứ nghĩ đây là một ý tưởng thú vị nhưng tôi không rảnh đến mức tham gia vào cái trò hề thô lỗ vô độ của ông chú này. Mọi người cũng nghĩ vậy đúng không? Chúng ta nên về mau thôi.”

“Tôi tuyệt đối không định diễn trò hề,” giọng Takeshi vang vọng khắp căn phòng. Đó là giọng nói mạnh mẽ vốn có của chú ấy, chứ không phải giọng của ông Eiichi như từ nãy đến giờ.

Takeshi bước lên bục giảng, đứng sau bàn giáo viên. Thế rồi, chú ấy quay ngoắt lại, cởi bỏ áo khoác. Bên trong là chiếc áo sơ mi đen thui. Takeshi cứ thế xoay người lại. Chiếc khẩu trang màu trắng đã biến thành màu đen. Lúc Takeshi rời khỏi bàn giáo viên, ngay cả chiếc quần ống rộng của chú cũng chuyển sang màu đen. Đen từ đầu đến chân.

“Từ lúc này sẽ là màn thứ hai của buổi diễn,” trong lúc tất cả đều đang bàng hoàng không thốt nên lời, Takeshi dõng dạc tuyên bố: “Đã đến lúc chân tướng sự thật được làm sáng tỏ. Bằng mọi giá tôi sẽ điều tra rõ ràng cho các người xem. Hôm nay, ngay tại đây, tôi sẽ tìm ra hung thủ giết chết anh trai mình.”

Kashiwagi bèn bước lùi lại như thể đang bị Takeshi lấn át. “Con người này… Thật không ổn.”

“Đương nhiên rồi. Đây là chuyện giết người. Làm sao có thể ổn được. Chà, nếu đã hiểu rồi thì mời cậu về chỗ cho.”

Xem ra đúng là ngay cả Kashiwagi cũng phải chịu lép vế, trở về chỗ của mình.

“Nếu vậy thì chúng tôi sẽ ở lại thêm một lát. Nhưng chú không có bằng chứng gì mà bỗng dưng lại coi chúng tôi như hung thủ giết người là sao chứ?”

“Tôi không coi các cậu là hung thủ. Tôi nói là có khả năng đó. Cái suy luận mà tôi vừa nói ra khi nãy chẳng phải chuyện gì quá xa rời thực tế. Số tiền đổ vào Ngôi nhà mê cung ảo có thể đến hàng trăm triệu yên, đúng không nào? Ngay cả khi có điều khuất tất ở đó, tôi cũng không lấy gì làm lạ.”

“Tôi đã bảo không có chuyện như thế rồi cơ mà. Tôi phải nói bao nhiêu lần chú mới chịu hiểu đây,” Kashiwagi tỏ vẻ ngao ngán.

“Thế hà cớ gì Makihara lại đưa mắt đi chỗ khác?” Takeshi liền chỉ tay vào Makihara. “Tại sao trong lễ canh linh cữu, cậu không dám nhìn thẳng vào di ảnh?”

Makihara liền chớp mắt liên tục. “Chú đang nói gì vậy?”

Takeshi bèn quay sang màn hình đặt ở phía trước trong phòng học rồi búng tay đánh tách một cái. Thế rồi ngay lập tức, màn hình hiển thị hình ảnh. Nhìn vào đó, Mayo không khỏi sững sờ. Đoạn video đó quay chính diện vị sư đang đọc kinh. Ngoài ra, còn trông thấy cả linh cữu. Đó chính là hội trường tổ chức lễ canh linh cữu.

Một lát sau, khi nhìn thấy nhân vật xuất hiện trên màn hình, Mayo càng ngạc nhiên hơn nữa. Đó chính là Kashiwagi trong bộ tang phục. Sau khi dừng lại trước linh cữu, nhòm vào bên trong, cậu ta đã nhìn thẳng vào máy quay và bắt đầu thắp nhang.

“Này, này, đây là cái gì thế?” Kashiwagi liền thay đổi sắc mặt.

“Ở chính diện có đặt di ảnh của anh trai tôi đúng không nào? Tôi đã lắp máy quay vào mắt anh ấy. Tóm lại, đó chính là hình ảnh của các cậu khi nhìn từ tấm di ảnh.”

Takeshi nói như không, song thậm chí ngay cả Mayo cũng mới nghe chuyện này lần đầu. Cô đang nghĩ không biết chú ấy đã lắp máy quay vào lúc nào, thì chợt nhớ ra trong lúc cô đang bàn chuyện với Nogi ở phòng chờ trước khi diễn ra lễ canh linh cữu, Takeshi đã một mình ở trong hội trường. Chắc chắn chú ấy đã lắp máy quay vào lúc đó.

Thế rồi cô nhận ra đó chính là chiếc máy quay trộm từng được lắp vào bức tranh trang trí trong phòng Takeshi. Lúc về nhà để tìm di vật của ông Eiichi, Mayo đã thấy Takeshi bước xuống từ tầng hai. Có lẽ mục đích của chú ấy là lấy lại chiếc máy quay đó.

“Thật kỳ quặc. Bọn tôi chưa được nghe chuyện đó. Đây chẳng phải một dạng quay lén hay sao?” Kashiwagi khiếu nại với khẩu khí gay gắt.

“Chưa nghe? Quay lén? Đây gọi là vu oan giá họa rồi. Chắc chắn chúng tôi đã thông báo trước với khách đến viếng là sẽ đặt máy quay ở hội trường tổ chức lễ canh linh cữu và lễ đưa tang.”

Nghe Takeshi khẳng định như vậy, Kashiwagi cứng họng. Xem ra cho dù không thỏa mãn thì cậu ta cũng chẳng thể phản bác lại được.

“Nhưng, tôi thừa nhận mục đích không đơn giản là lưu lại những hình ảnh ấy mà là để tìm ra hung thủ. Chuyện tôi để mọi người nhìn mặt thi thể trước khi thắp nhang cũng là nhằm gây sự lơ là, chủ quan của kẻ phạm tội,” Takeshi nhìn mọi người, nói.

“Trường hợp hung thủ sát hại anh trai tôi có mặt lễ viếng, tôi cá là hắn đã rất căng thẳng khi nghe đến chuyện phải nhìn mặt thi thể. Và hắn sẽ tự nhủ với bản thân mình thế này: Mình tuyệt đối không được lảng mắt đi chỗ khác, bằng không có thể mình sẽ bị nghi ngờ. Song, có lẽ tên hung thủ đó đã không quá lo lắng khi đứng trước thi thể, chắc chắn hắn đã thở phào nhẹ nhõm. Lý do là vì bên trong quan tài, thi thể đang nhắm mắt. Khi màn nhìn mặt thi thể đã kết thúc êm xuôi, hung thủ bèn bước lên bục thắp nhang. Và ở đó, lần đầu tiên hắn nhận ra. Bức di ảnh đang mở mắt. Tóm lại, đối với tên hung thủ mà nói thì bức di ảnh này mới là thứ khiến hắn nặng lòng. Không giống như khi nhìn mặt thi thể. Hắn sẽ muốn tránh nhìn vào mắt người trong di ảnh.”

Thì ra là như vậy, Mayo lại một lần nữa há hốc mồm trước sự cẩn thận, kỹ lưỡng của Takeshi. Có thể nói màn nhìn mặt thi thể chẳng qua chỉ là con tốt thí.

Khuôn mặt Kashiwagi được quay cận cảnh. Sau khi chắp tay, cậu ta hướng ánh mắt chăm chú vào máy quay, tức là bức di ảnh, vái một lần trước khi biến mất khỏi màn hình.

“Rất đường hoàng, không hổ danh là đời thứ hai của một công ty hàng đầu. Ánh mắt cậu khi nhìn thẳng vào bức di ảnh của Kamio Eiichi không mảy may xao động.”

Nét mặt Kashiwagi hơi dịu lại, chắc vì cậu ta cảm thấy được Takeshi khen ngợi cũng không phải điều tệ.

“Còn phải nói nữa sao? Thầy Kamio đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi đã thắp nhang cho thầy mà trong lòng thầm nghĩ ước gì thầy sống lâu hơn, mọi chuyện ra cơ sự này tôi thật sự rất lấy làm tiếc,” giọng điệu của Kashiwagi cũng lịch sự trở lại.

“Ra vậy,” Takeshi nói rồi lại búng tay. Kích cỡ hình ảnh liền trở về như cũ. Nhân vật xuất hiện sau đó là Numakawa. Cậu ta cũng có những động tác gần như giống hệt Kashiwagi. Mặc dù không có được uy lực mạnh mẽ như Kashiwagi song ánh mắt cậu ta khi hướng về bức di ảnh cũng không hề dao động.

Tiếp theo, đến lượt Makihara. Sau khi nhìn vào bên trong linh cữu, cậu ta chậm rãi tiến đến gần bục thắp nhang. Thắp nhang xong, cậu ta bèn chắp hai tay vào nhau rồi nhắm mắt lại.

Mí mắt Makihara mở ra ngay sau khi khuôn mặt cậu ta được phóng to lên. Song tròng đen của cậu ta hơi hướng xuống dưới, rõ ràng đang không nhìn thẳng về phía trước. Rồi cậu ta cứ thế biến mất khỏi màn hình.

Takeshi búng ngón tay một cái, đoạn video liền dừng lại.

“Tôi cho cậu giải thích đấy. Tại sao cậu không nhìn thẳng vào di ảnh?”

“Không, cháu không nhớ… Cháu nghĩ mình đã đường hoàng nhìn vào ảnh thầy mà.”

“Nhưng máy quay đã lưu lại hình ảnh này. Đây là bằng chứng không thể chối cãi. Cậu trả lời đi! Vì lí do gì cậu không nhìn thẳng vào di ảnh của anh trai tôi? Phải chăng cậu có điều gì khuất tất?”

Makihara hơi há miệng ra, lắc đầu quầy quậy.

“Không có chuyện đó đâu. Xin chú hãy tin cháu.”

“Chính anh trai tôi đã giới thiệu cậu với ông Moriwaki phải không? Vì lẽ đó, Moriwaki Atsumi mới đến hỏi ý kiến anh ấy về chuyện khoản tiền bố cô ta gửi ngân hàng đã biến mất. Ông anh tôi cảm thấy có trách nhiệm nên đã chất vấn cậu. Cảm thấy không thể giấu giếm chuyện biển thủ số tiền ấy nên vào đêm thứ Bảy ngày 6 tháng 3, biết anh tôi đi vắng, cậu bèn lẻn vào nhà chờ sẵn, anh ấy vừa về tới nơi cậu liền ra tay sát hại. Cho nên hôm đến lễ canh linh cữu, cậu mới không dám nhìn thẳng vào di ảnh. Có đúng như vậy không?”

“Không đúng. Sao có chuyện đó được? Cháu đã ở nhà cả tối hôm ấy. Cháu nói thật mà.”

“Vậy thì ngay tại đây, cậu hãy giải thích xem khoản tiền gửi của ông Moriwaki đã biến mất đi đâu rồi?”

“Chuyện đó…” Makihara lia ánh mắt bối rối về phía Kashiwagi.

Kashiwagi bèn thở hắt ra. “Hừ, chịu cậu thôi Makihara. Chọn lúc nào không chọn, sao cậu lại đi nhằm đúng hôm dự lễ canh linh cữu để làm cái điều khiến người ta sinh nghi vậy chứ?”

“Không, nhưng thật sự tớ không nhớ…”

“Thôi được rồi. Nếu đã bị nghi ngờ đến mức này rồi, chỉ còn cách nói hết ra thôi. Chắc ông Moriwaki cũng sẽ tha thứ cho cậu.”

“Ông Moriwaki? Chuyện này là thế nào nhỉ?”

“Hừ,” Kashiwagi lại thở hắt. “Makihara, cậu giải thích đi.”

Sau khi cúi đầu do dự, Makihara thở dài.

“Thầy Kamio giới thiệu ông Moriwaki cho cháu từ khoảng hai năm trước. Ông Moriwaki muốn gom hết số tài sản đang rải rác khắp nơi về một mối, thế nên cháu đã làm thủ tục mở tài khoản cho ông ấy. Không lâu sau, ông Moriwaki bắt đầu nộp tiền vào tài khoản, song cháu rất lấy làm kinh ngạc vì khoản tiền ấy dư sức vượt quá con số một trăm triệu yên. Khi đó, với tư cách là một nhân viên ngân hàng, cháu đã đề xuất ông Moriwaki đầu tư. Song ông ấy lại đưa ra một câu trả lời đầy bất ngờ. Ông ấy muốn quyên góp cho một tổ chức từ thiện. Ông Moriwaki không nói rõ nhưng có vẻ như ông ta đã có được số tiền ấy một cách phi pháp bằng cách rửa tiền nước ngoài từ thời còn đương chức. Ông ta cảm thấy áy náy khi coi số tiền này là tài sản để lại cho gia đình nên muốn dùng nó vào việc có ích cho đời.”

“Hừm, câu chuyện nghe lay động lòng người quá nhỉ?”

“Nhưng là thật đấy ạ. Ông Moriwaki nói với cháu rằng: Thời trẻ tôi cứ nghĩ làm kinh doanh là phải vào hang cọp mới bắt được cọp con, nhưng càng có tuổi tôi càng nhận ra đó là một sai lầm lớn. Chính vì thế, ông ta muốn trở về để cống hiến cho quê hương.”

Mayo cho rằng đây không phải chuyện dối trá. Nó cũng trùng khớp với những thông tin mà Takeshi nghe ngóng được từ hàng xóm láng giềng của ông Moriwaki Kazuo.

“Thế nên cậu đã gợi ý ông ta đầu tư vào Ngôi nhà mê cung ảo ?”

Nghe Takeshi hỏi, Makihara bèn gật đầu.

“Nghe cháu đề xuất, ông Moriwaki đã rất hăm hở. Ông ấy bảo nếu có thể dùng số tiền ấy để vực dậy thị trấn quê hương thì cảm giác tội lỗi trong ông cũng vơi đi phần nào. Nhưng ông Moriwaki cũng nói chuyện lưu lại tên ông ấy trong danh sách các nhà đầu tư không được hay cho lắm, ông ấy muốn giữ bí mật với gia đình về vụ đầu tư này. Vì thế, cháu đã bàn với Kashiwagi và quyết định dùng cách mua quyền hội viên. Với chính sách này, chỉ cần bỏ ra 200.000 yên là sẽ được trở thành hội viên VIP của Ngôi nhà mê cung ảo , trên thực tế cũng đã có vài trăm người đăng ký rồi. Ông Moriwaki cũng đồng tình với ý kiến này, vì vậy cháu đã dùng bí danh của khoảng năm trăm người và chuyển toàn bộ số tiền.”

“Một khi đã có quyền hội viên thì phải có giấy chứng nhận sở hữu chứ? Cái đó cậu cất ở đâu?”

“Cất trong két sắt nhà tôi. Đây không phải chuyện bịa đâu,” Kashiwagi nói bằng giọng có phần điềm đạm.

“Chúng cháu chắc mẩm vậy là mọi việc sẽ xuôi chèo mát mái song ý nghĩ ấy chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn ngủi, có một bước tính toán sai lầm mà chúng cháu không ngờ đến. Ông Moriwaki đột nhiên qua đời vì nhiễm virus Corona chủng mới. Ngay trước khi hủy tài khoản bí mật kia. Chúng cháu chỉ còn cách cầu mong gia quyến của ông ấy không phát hiện ra sự hiện diện của tài khoản đó.”

“Các cậu còn tính sai một chuyện nữa. Chỉ vì Corona mà dự án Ngôi nhà mê cung ảo đã tan thành mây khói.”

“Đúng vậy. Mua quyền hội viên đặc biệt không giống đầu tư, chúng cháu buộc phải hoàn trả tiền cho họ. Vấn đề nằm ở chỗ phải giải quyết phần vốn của ông Moriwaki như thế nào. Một khi trả lại tiền, chúng cháu không thể không nói chuyện với gia đình ông ấy.”

“Chính tôi là người đề xuất chuyển số tiền đó sang dự án tiếp theo,” Kashiwagi nói, “Tôi nghĩ việc đó đáp ứng được ý nguyện của ông Moriwaki. Tôi nói cho chú hay, bọn tôi tuyệt đối không có ý định đút túi số tiền ấy. Bọn này không phải hạng ti tiện đến mức chôm chỉa một trăm triệu yên cỏn con đấy. Huống chi là nghĩ đến mấy chuyện ngu xuẩn kiểu như giở trò gì đó với thầy Kamio.”

Takeshi với ánh mắt đầy cảnh giác, chậm rãi gật đầu, đoạn đi từng bước nhỏ vòng quanh chỗ đó. Cuối cùng, chú dừng chân và lại nhìn xuống Makihara.

“Cậu liên lạc với anh trai tôi về chuyện này từ hôm nào?”

“Trưa ngày 6 tháng 3.”

“Ngày 6? Là ngày anh ấy bị giết hả?”

“Đúng vậy. Thầy đã gọi cho cháu. Nhưng lúc đó cháu không nghe máy được, sau đó thấy thầy để lại tin nhắn trong hộp thư thoại, bảo muốn cháu gọi lại nên cháu đã chủ động gọi cho thầy. Thầy gọi đến bằng số máy bàn nên cháu cũng gọi lại vào số đấy nhưng không thấy ai bắt máy, vì thế cháu đành gọi vào số di động. Có vẻ như lúc đó thầy đang di chuyển.”

“Chắc lúc đấy anh trai tôi đang trên đường lên Tokyo. Anh ấy đã nói gì?”

“Thầy kể hôm qua thầy đã gặp con gái ông Moriwaki. Nghe đâu cô ấy nhắn trong hộp thư thoại là gọi đến vì chuyện liên quan đến tài khoản ngân hàng của ông bố, vì thế thầy đã gọi lại cho cô ấy. Thầy bảo có chuyện muốn hỏi cháu, liệu cháu có thể gặp thầy không. Cháu trả lời nếu là tối thứ Hai thì cháu rảnh, nghe xong thầy bèn nói vậy thì đến thứ Hai thầy sẽ liên lạc lại rồi cúp máy.”

Nghe xong, Mayo lại vỡ lẽ ra một chuyện nữa. Đó là lý do vì sao tên của Makihara lại có trong Danh sách Maeda . Cảnh sát đã xác nhận được lịch sử cuộc gọi bao gồm cuộc gọi đi mà ông Eiichi thực hiện trên điện thoại bàn, cũng như cuộc gọi đến mà Makihara gọi vào cả số cố định lẫn số di động của ông Eiichi.

“Trên điện thoại, anh tôi không nói gì cụ thể hơn à?”

“Đúng vậy. Thầy chỉ bảo có chuyện muốn hỏi về tài khoản của ông Moriwaki thôi.”

“Lúc nghe câu đó, cậu đã nghĩ thế nào?”

“Không hiểu sao cháu cảm thấy bất an. Cháu không rõ thầy Kamio đã biết được đến đâu rồi, vả lại chưa biết chừng thầy còn đang nghi ngờ bọn cháu cũng nên.”

“Chính vì thế mà hôm ở lễ canh linh cữu, cậu đã hỏi Mayo phải không? Rằng thầy Kamio có nói gì về bọn cậu không.”

“Đúng thế. Nếu cứ để thầy hiểu lầm là bọn cháu đang làm chuyện phi pháp gì đó thì cháu không đành lòng.”

“Cho nên cậu không dám nhìn thẳng vào di ảnh?”

“Cũng có thể. Mặc dù chỉ là trong vô thức.”

“Nhưng chẳng phải bây giờ chú đã giải tỏa được mối nghi ngờ đối với chúng tôi rồi hay sao?” Kashiwagi nói. “Chí ít thì cũng không còn động cơ nữa. Nếu đã nói đến thế mà chú vẫn còn nghi ngờ thì tôi có thể cho chú xem biên bản ghi nhớ mà chúng tôi đã trao đổi với ông Moriwaki.”

“Không cần. Tôi sẽ tin lời các cậu. Tuy nhiên…” Takeshi nói tiếp. “Tôi chỉ xóa bỏ được mối nghi hoặc liên quan đến số tiền đã bốc hơi của ông Moriwaki chứ không phải đã loại được các cậu ra khỏi danh sách những kẻ tình nghi trong vụ án sát hại Kamio Eiichi đâu.”

“Xem ra chú muốn bằng mọi giá bắt chúng tôi làm hung thủ, bằng không chú không cam tâm nhỉ,” Kashiwagi lắc đầu như muốn than trời.

“Như tôi đã nói khi nãy, hung thủ biết chuyện ngày hôm đó anh trai tôi sẽ lên Tokyo. Và theo thông tin mà tôi nắm được thì những người biết chuyện ấy chỉ có các cô, các cậu ngồi đây. Trong buổi họp bàn về vụ họp lớp, chỉ có ba người là Momoko, Numakawa và Makihara được nghe Sugishita nhắc đến kế hoạch lên Tokyo của anh ấy. Thế nhưng, cũng có khả năng những người khác lại được nghe từ ba người này.”

“Tôi không biết chuyện đó. Hơn nữa, tôi có chứng cứ ngoại phạm. Tối hôm đó tôi đã đi nhậu với người quen,” Kashiwagi nói với vẻ phiền hà.

“Còn Makihara thì sao? Cậu cũng có mặt trong buổi họp bàn về vụ họp lớp đúng không?”

“Đúng là cháu có tham gia nhưng cháu đã quên khuấy chuyện mình đã được nghe Sugishita nói. Ngay cả hôm thứ Bảy, lúc gọi điện cho thầy, mặc dù biết thầy đang di chuyển nhưng cháu cũng không nghĩ là thầy đang lên Tokyo. Có điều, tối hôm đó cháu ở nhà một mình nên tiếc rằng cháu không có chứng cứ ngoại phạm.”

“Vâng,” người giơ tay là Numakawa. “Hôm thứ Bảy ngày 6 tháng 3, cháu đã làm việc ở quán như mọi khi. Chú có thể hỏi nhân viên của cháu. Khéo có khi cả khách hàng cũng vẫn còn nhớ.”

“Còn cháu chơi mạt chược với người quen,” Haraguchi nói. “Cháu cũng đã khai với cảnh sát rồi.”

Ngồi đằng sau Mayo, Momoko chọc chọc vào lưng cô.

“Tớ không có chứng cứ ngoại phạm, làm thế nào bây giờ? Tớ cũng biết chuyện thầy lên Tokyo,” Momoko hỏi nhỏ vào tai Mayo.

“Cậu không cần nói gì cả,” Mayo cũng thì thầm đáp lại. “Chú tớ không nghi ngờ gì cậu đâu.”

“Vậy thì may quá…”

Takeshi bắt đầu đi đi lại lại giữa các dãy bàn. “Những người khác thì sao? Ai có chứng cứ ngoại phạm thì nhanh chóng xưng tên xem nào. Sao hả? Hết rồi ư?”

Bỗng có người giơ phắt tay lên. Đó là Kokonoe Ririka. Takeshi bèn dừng chân lại, sau đó đến bên cô ta. “Cô có chứng cứ ngoại phạm?”

“Có,” Ririka đáp, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước mà không buồn nhìn vào mặt Takeshi. “Cháu cũng đã nói chuyện với cảnh sát rồi. Ngoài ra, cháu hoàn toàn không hay biết chuyện thầy Kamio lên Tokyo vào ngày 6 tháng 3. Chú cứ việc hỏi những người có mặt trong buổi họp bàn về vụ họp lớp ấy. Chắc chắn không có người nào kể với cháu chuyện đó.”

Takeshi nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Ririka. “Ngày 6 tháng 3, cô đã ở đâu?”

“Chuyện đó thì cháu không thể trả lời được. Vì đấy là vấn đề liên quan đến đời sống riêng tư của cháu. Cháu chỉ có thể nói rằng cháu đã ở cùng một người, ở một địa điểm nào đó.”

“Cô không thể nói cho tôi biết tên của người đó sao?”

“Rất xin lỗi chú.”

“Nhưng như vậy thì không thể khẳng định một cách tuyệt đối là cô có bằng chứng ngoại phạm được. Nếu chỉ nói cô đã ở cùng một người ở một địa điểm nào đó. Tôi không rõ cảnh sát đã nói với cô thế nào, nhưng đối với tôi cô vẫn là nghi phạm. Đã thế còn là một nghi phạm cực kỳ đáng nghi nữa kìa.”

Cuối cùng Kokonoe Ririka cũng chịu nhìn vào mặt Takeshi. “Cứ cho là cháu đã sát hại thầy Kamio đi, vậy theo chú động cơ của cháu là gì?”

“Động cơ? Dù không rõ động cơ thì cũng chẳng có vấn đề gì hết. Với thám tử trong các truyện trinh thám thì việc đi từ động cơ để xác định hung thủ thực sự âu cũng là lẽ thường tình, chứ cảnh sát ngoài đời đâu đếm xỉa đến mấy thứ ấy. Bởi họ cho rằng cứ truy bắt được tội phạm bằng các phương pháp mang tính khoa học đã, sau đó mới thong thả bắt hắn tự mình khai ra động cơ hay cái gì thì khai. Chà, cô thấy sao? Tối ngày 6 tháng 3 cô đã ở đâu, hoặc đã ở cùng ai, cô cho tôi biết một trong hai thông tin đó thôi có được không?”

Kokonoe Ririka bỗng im lặng, xem ra cô ta đang bối rối chuyện gì đó. Thế rồi, ngồi ngay cạnh cô ta, Kugimiya Katsuki đột nhiên nhìn lên Takeshi. “Là cháu.”

“Gì cơ?” Takeshi hỏi.

“Người mà Kokonoe gặp chính là cháu. Cháu đã ở cùng cô ấy.”

Phản ứng của những người xung quanh đối với câu nói này thật phức tạp. Phải chăng cũng giống Mayo tối hôm qua, họ đều lẫn lộn giữa hai dòng suy nghĩ, một bên cho rằng quả nhiên là như vậy, bên kia lại không khỏi cảm thấy bất ngờ. Bởi họ không thể xua khỏi đầu cái ý nghĩ có thể Kugimiya đã bị Kokonoe Ririka mê hoặc, nhưng xét cho cùng Ririka tiếp cận Kugimiya chắc chắn là vì việc làm ăn.

“Thật vậy à?” Takeshi hỏi Kokonoe Ririka.

Ririka bèn khẽ gật đầu với vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ra là thế…”

Takeshi lẩm bẩm, lấy tay phải che lên khóe mắt. Nom chú ấy vừa có vẻ như đang suy nghĩ cho thật lung, lại vừa có vẻ như đang phiền muộn về chuyện gì đó.

Cuối cùng Takeshi cũng bỏ tay xuống, ngước lên trên, thở dài một cái thật mạnh rồi nhìn Kugimiya.

“Tôi vừa nhớ lại bài văn khi nãy. Có vẻ như cậu đang tiếp nối di nguyện của Tsukumi. Chắc cậu rất coi trọng tình bạn. Nhưng hành vi bao che cho kẻ mắc sai lầm thì không được gọi là tình bạn. Đôi khi chúng ta cũng cần buông bỏ.”

Nét bối rối hiển hiện trên khuôn mặt Kugimiya. “Ý chú là gì?”

Takeshi bèn đứng trước mặt Ririka, nhòm vào mặt cô ta. “Đúng như tôi nghĩ, xem ra cô không phải Shizuka nhỉ?”

“Hả?”

“Nếu là Shizuka thật thì đâu có phản bội Nobita.” Takeshi nói rồi di chuyển. Chú dừng lại trước mặt Sugishita. “Và sẽ không lăng nhăng với Dekisugi.”

Sugishita liền trợn tròn mắt, giật nẩy mình như vừa bị điện giật. “Chú nói cái gì vậy?”

“Để tôi hỏi bằng chứng ngoại phạm của cậu nào. Tối hôm thứ Bảy ngày 6 tháng 3, cậu đã ở đâu?”

“Cháu… cháu không có nghĩa vụ trả lời chú,” giọng Sugishita lạc cả đi.

“Nhưng cậu đã trả lời cảnh sát còn gì? Chắc cậu cũng bị hỏi bằng chứng ngoại phạm đúng không? Cậu đã trả lời như thế nào? Hay cậu cũng không trả lời được? Sao nào? Ngay cả chuyện đó cậu cũng không nói được ư?”

Sugishita cúi đầu, im lặng. Nom như khuôn mặt cậu ta đang giật giật.

Đầu óc Mayo lại một lần nữa trở nên hỗn loạn. Dekisugi cũng là một nhân vật xuất hiện trong Doraemon. Đó là một học sinh ưu tú với thành tích học tập xuất sắc, môn thể thao nào cũng cừ khôi, người luôn khiến Nobita có cảm giác thua kém và đúng là trùng khớp với Sugishita. Tay Sugishita đó và Kokonoe Ririka đang ngoại tình với nhau? Chủ đề này chưa một lần xuất hiện trong các cuộc trò chuyện giữa cô và Takeshi từ đầu tới giờ. Một chuyện quan trọng như thế, sao chú ấy lại giữ kín đến tận hôm nay nhỉ? À không, khoan bàn chuyện đó, tại sao Takeshi lại phát hiện ra chuyện này?

Takeshi chống hai tay xuống bàn của Sugishita.

“Vậy để tôi trả lời cho cậu nhé. Tối hôm thứ Bảy, người ở cùng Kokonoe Ririka không phải Kugimiya mà chính là cậu. Địa điểm là một khách sạn tình yêu. Đúng không?”

Tác động mà câu nói này đem đến cho những người xung quanh còn lớn hơn nhiều so với câu nói của Kugimiya vài phút trước. Bằng chứng là Haraguchi đã nhổm người lên khỏi ghế, tạo ra tiếng lạch cạch.

“Thật ngớ ngẩn. Cháu cứ tưởng chú định nói chuyện gì cơ đấy,” Ririka đập bàn, đứng dậy. “Kashiwagi nói đúng. Cháu không thể tham gia vào cái trò hề nhảm nhí này được nữa. Đáng lẽ cháu nên về luôn rồi mới phải.”

“À không, tôi xin rút lại câu nói đây là một trò hề,” Kashiwagi liền giơ tay. “Chẳng phải câu chuyện đã đột nhiên trở nên đầy thú vị rồi hay sao? Tôi muốn nghe đến cuối kia.”

“Cậu thích thì cứ việc. Còn tôi sẽ đi về,” Ririka bắt đầu sải bước.

“Nếu bây giờ bỏ chạy, cô sẽ không thể chứng minh sự trong sạch của bản thân mình nữa đâu,” Takeshi nói với theo lưng Ririka. “Như thế cũng được ư?”

Ririka liền dừng chân, ngoái lại, lừ mắt nhìn Takeshi.

“Cháu đã bảo mình có bằng chứng ngoại phạm rồi còn gì.”

“Đúng là có thể như vậy thật. Dễ chừng camera giám sát của khách sạn tình yêu có lưu lại hình ảnh cô lái xe. Nhưng còn cậu ta thì sao? Camera có ghi lại được hình ảnh Sugishita ngồi trên xe không nhỉ? Liệu có phải ghế phụ không có người? Nếu Sugishita giấu mình ở hàng ghế sau để tránh bị người khác nhìn thấy thì sao? Có thể bình thường là như vậy, nhưng riêng hôm đó thì khác. Trên thực tế, ngoài cô ra không còn ai trên xe.”

Ánh mắt Takeshi chuyển sang Sugishita.

“Bởi Sugishita đến khách sạn muộn hơn Kokonoe gần một tiếng. Trong thời gian đó cậu ta đã ở đâu, làm gì? Để tôi thử nói ra suy luận của mình nhé. Sugishita đã đến nhà Kamio Eiichi, chờ anh ấy về. Thế rồi khi Kamio Eiichi về đến nhà, cậu ta liền nhảy ra tấn công, thắt cổ giết chết anh ấy.”

Sugishita liền tròn xoe mắt, há hốc mồm. “Không phải thế. Chú nói cái gì vậy?”

“Cậu bảo đã gọi điện hỏi thăm anh tôi hôm thứ Bảy trước đó nhỉ?” Takeshi vẫn bất chấp, tiếp tục câu chuyện. “Khi đó, anh trai tôi đã nhờ cậu chỉ cho một khách sạn ở Tokyo, nhưng chẳng phải ngoài chuyện đó ra, anh tôi còn nói với cậu một chuyện nữa hay sao? Không gì khác, đó chính là mối quan hệ giữa Kokonoe Ririka và cậu. Tôi không rõ đầu đuôi thế nào, nhưng anh tôi đã biết được mối quan hệ giữa hai người, anh ấy nói rằng hai người nên dừng lại, nếu còn tiếp tục anh ấy sẽ nói cho vợ cậu biết. Nghe xong, cậu bèn nghĩ cứ đà này thì cuộc đời cậu sẽ bị hủy hoại và cậu đã hạ quyết tâm sát hại anh ấy.”

Tim Mayo nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Lẽ nào lại có chuyện như thế…

“Thật nhảm nhí,” Sugishita đập hai tay lên bàn, đứng dậy. “Sao có chuyện đó được?”

“Sau khi gây án xong xuôi đâu vào đấy, cậu bèn đến khách sạn tình yêu nơi Kokonoe đang đợi, báo cáo tình hình. Sau đấy, phải chăng cô ta đã nhẹ nhàng xoa dịu những cảm xúc đang trào dâng trong cậu khi vừa giết người?”

“Chú một vừa hai phải thôi. Đầu óc chú có vấn đề à?”

Phớt lờ giọng nói cáu kỉnh của Sugishita, Takeshi tiến gần đến chỗ Ririka.

“Chuyện đến khách sạn tình yêu không phải nhằm mục đích tạo dựng chứng cứ ngoại phạm, do vậy Sugishita – vốn không muốn người đời biết được quan hệ ngoài luồng của mình đã không dám khai với cảnh sát. Nhưng về phần mình, cô cho rằng chỉ cần có một đối tượng đi cùng là có thể khẳng định chứng cứ ngoại phạm. Chưa kể trên điện thoại còn lưu lại thông tin vị trí. Và người cô lợi dụng chính là Kugimiya,” Takeshi liền ngoảnh lại phía sau.

“Phải vậy không, cậu Kugimiya? Kokonoe đã nhờ cậu nói dối. Thực ra cậu đã ở nhà. Không phải thế sao?”

Kugimiya không đáp. Cậu ta nhìn Ririka với vẻ mặt khổ sở rồi cụp mắt xuống.

Takeshi lại quay trở về đứng trước mặt Sugishita, chỉ tay vào cậu ta.

“Chính cậu đã giết chết Kamio Eiichi, anh trai tôi. Cậu có thừa nhận không?”

“Không phải. Cháu không làm chuyện đó.” Sugishita vò đầu bứt tóc, mặt méo xệch. “Cháu thừa nhận mình đã ở cùng Ririka… Kokonoe. Nhưng cháu không sát hại thầy. Cháu nói thật. Xin chú hãy tin cháu.”

Với ánh mắt điềm tĩnh, Takeshi nhìn chằm chằm Sugishita trông như thế đang sắp sửa bật khóc đến nơi, đoạn gật đầu vài cái rồi bước gần đến bục giảng.

“Thái độ của Sugishita rất đáng tin. Tôi cho rằng nếu cậu ta chỉ đang diễn kịch thì lại đáng gờm quá, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng ấy được. Đã vậy, chúng ta lại đành phải hỏi đến tâm lý học chuyên sâu của con người thôi,” Takeshi búng tay về phía màn hình.

Hình ảnh bắt đầu được trình chiếu. Vừa nãy là cảnh quay ở lễ canh linh cữu, giờ đã chuyển sang lễ đưa tang. Mayo biết vậy vì vị trí của vị tăng lữ đã thay đổi.

Sugishita xuất hiện. Cậu ta đứng trước quan tài, sau đó di chuyển sang bục thắp nhang.

Khuôn mặt cậu ta được quay cận cảnh. Sugishita đang nhìn lên di ảnh, thắp nhang rồi chắp hai tay lại. Sau đó cậu ta lại nhìn bức di ảnh trước khi cúi lạy và biến mất khỏi màn hình. Theo Mayo thấy thì mắt Sugishita đã nhìn thẳng vào bức di ảnh.

Takeshi cho dừng đoạn video lại rồi nhìn khắp lượt mọi người.

“Cho tôi hỏi ý kiến của mọi người. Xem những hình ảnh vừa rồi, các cô cậu thấy sao? Momoko, cháu thấy thế nào?”

Mayo có thể cảm nhận được sau lưng mình Momoko đang rất căng thẳng vì đột nhiên bị gọi đến tên.

“Cháu nghĩ Sugishita đã nghiêm túc nhìn vào bức di ảnh.”

“Vậy à? Để tôi hỏi thêm những người khác xem nào. Haraguchi, cháu nghĩ sao?”

“Cháu cũng nghĩ vậy. Cháu không thấy cậu ấy làm những việc kiểu như lảng mắt đi chỗ khác.”

“Đồng ý,” Kashiwagi giơ tay nói.

“Ra vậy,” Takeshi bèn đến gần Sugishita.

“Xem ra tất cả đều có chung một cảm nhận rằng ánh mắt cậu khi nhìn vào bức di ảnh không hề toát ra vẻ mờ ám.”

“Đương nhiên rồi. Cháu chẳng làm gì cả, thế nên không có lý gì mọi người lại cảm thấy như vậy được.” Giọng nói của Sugishita chứa đựng sự tức giận.

“Không làm gì cả… ư? Tức là, mấy chuyện cỡ như ngoại tình cũng không khiến cậu cảm thấy mất mặt với người thầy đáng kính à?”

Sugishita liền cúi đầu với vẻ khó xử. Takeshi bèn vỗ bộp vào vai cậu ta, nói “Cậu có thể ngồi xuống,” đoạn đi đến trước mặt Ririka.

“Thế còn kẻ giả danh Shizuka thì sao nhỉ? Ở lễ đưa tang, cô có dám nhìn thẳng vào di ảnh không?”

“Chú cứ kiểm tra thì biết,” Ririka trừng mắt nhìn Takeshi, nói dứt khoát.

“Vậy đi,” Takeshi liền búng tay.

Đoạn video bắt đầu phát. Chỉ lát sau, Kokonoe Ririka đã xuất hiện, phong thái tự tin như người mẫu thời trang. Với những bước chân từ tốn, cô ta di chuyển đến trước linh cữu rồi đến bục thắp nhang. Ánh mắt cô ta sớm đã hướng về bức di ảnh. Cô ta thắp một nén nhang rồi chắp tay khấn bằng cử chỉ đầy nhã nhặn. Sau khi buông tay xuống, cô ta lại một lần nữa nhìn lên di ảnh. Mặc dù nét mặt đau buồn ấy nom có phần hơi giả tạo, song Ririka không hề đánh mắt đi chỗ khác.

Khi đoạn video dừng lại, Ririka liền hỏi với vẻ đắc thắng: “Thế nào?”

“Hoàn hảo. Hệt như một nữ diễn viên vậy.”

Nghe câu nói đó, trong một thoáng Ririka đã chau mày, nhưng rồi cô ta ngay lập tức nở một nụ cười.

“Cháu không biết chú nói vậy là ý gì, nhưng cháu sẽ coi đó như một lời khen.”

“Sao cô lại có quan hệ yêu đương với một người đàn ông đã yên bề gia thất? Thật chẳng giống cô chút nào.”

“Đó không phải quan hệ yêu đương. Chúng cháu là đối tác làm ăn.”

“Quả nhiên là như vậy,” Takeshi ngoảnh lại phía Sugishita. “Đó là vụ làm ăn liên quan đến kế hoạch chuyển thể Mê cung những bộ não ảo thành trò chơi trực tuyến của công ty cậu ta chứ gì?”

Lông mày Ririka chuyển động. “Chú biết rõ quá nhỉ?”

“Tôi nghe được từ một người quen rất am hiểu ngành máy tính. Thấy bảo một vài công ty IT đã ghi danh vào cuộc cạnh tranh biến Mê cung ảo thành một trò chơi điện tử. Công ty của Sugishita cũng là một trong số đó.”

“Này, này. Tôi chưa được nghe chuyện đó đâu đấy,” Kashiwagi chen ngang.

“Tôi đâu có nghĩa vụ phải nói với cậu. Cậu cũng chẳng liên quan gì,” Ririka lạnh lùng nói, không chút kiêng nể.

Ngồi sau lưng Mayo, Momoko bỗng hướng về phía trước, thốt lên đầy ngạc nhiên. Mayo cũng nhìn lên, thấy đoạn video đáng lẽ đang tạm dừng không biết từ lúc nào đã được bật trở lại.

Người xuất hiện là Kugimiya. Cậu ta rụt rè tiến đến gần linh cữu, chắp hai tay vào nhau. Sau đó, cậu ta đứng trước bục thắp nhang, đầu hơi cúi xuống. Cậu ta giữ nguyên tư thế đó, thắp nhang, rồi nhắm mắt khấn. Đoạn cậu ta hạ tay xuống, ngẩng mặt lên.

Vào khoảnh khắc đó, Mayo bỗng giật mình. Momoko ngồi đằng sau cũng kêu lên một tiếng: “Ơ?”

Kugimiya vẫn đang nhắm nghiền mắt. Cậu ta cúi đầu mà không hề mở mắt, quay mặt sang một bên rồi cứ thế biến mất khỏi màn hình.

Mayo nhìn Kugimiya. Cậu ta đang nhìn chằm chằm màn hình với vẻ tần ngần. Tất cả những người khác đều đang đổ dồn ánh mắt về phía cậu ta.

“Thật ngớ ngẩ