Chương 28
Năm lớp 7, Kugimiya Katsuki và Tsukumi Naoya học chung một lớp. Một bên là cậu thiếu niên giản dị, không có gì nổi bật, còn bên kia là cậu thiếu niên nổi tiếng, được nhiều người yêu mến, lẽ thường tình khó mà nghĩ rằng hai con người ấy lại có thể gần gũi với nhau, vậy mà nhờ một cơ duyên bất ngờ, khoảng cách giữa hai người đã ngay lập tức thu hẹp hẳn lại.
Một hôm, sau khi về nhà, Kugimiya mở cặp xách ra, thấy trong đó có chiếc hộp đựng bút mà cậu chưa nhìn thấy bao giờ. Cậu nhận ra ngay là mình đã cầm nhầm cặp xách. Hôm đó đến lượt Kugimiya trực nhật. Trong lúc dọn dẹp, cậu đã bỏ cặp ngoài hành lang, rất có thể ai đó đã để chiếc cặp y như vậy gần cặp của cậu.
Đúng lúc Kugimiya đang nghĩ xem nên làm thế nào thì nhà có khách. Chỉ lát sau, mẹ gọi cậu. Bà nói có bạn cùng lớp cậu đến thăm. Kugimiya tự hỏi không biết đó là ai, khi ra đến cửa, cậu thấy Tsukumi đang đứng đó. Thấy bạn cầm theo chiếc cặp xách, Kugimiya liền vỡ lẽ.
“Xin lỗi nhé, chắc tớ bị nhầm,” Tsukumi chìa cặp xách về phía Kugimiya.
Sau khi nhận lấy, Kugimiya bên kiểm tra bên trong, thấy đó đúng là cặp của mình.
Cậu vội vã quay vào phòng để lấy chiếc cặp còn lại. Lúc đưa nó cho Tsukumi, cậu ta chẳng buồn nhìn vào bên trong mà đã gật đầu: “Ừ, cái này của tớ.” Sau đó, không hiểu sao Tsukumi tỏ ra khó xử, đoạn mở lời: “Mà này, vì không biết là cặp của ai nên tớ đã mở ra xem thử bên trong một chút. Tớ nghĩ là phải mau chóng đem trả…”
“À, vậy hả? Cũng phải nhỉ?”
Chiếc cặp xách không đề tên.
“Thế là, sao nhỉ, tớ đã lỡ xem cái đó,” Tsukumi gãi đầu. “ Một cái tôi khác là hồn ma ấy.”
“À,” Kugimiya bất giác thốt lên.
Đó là tác phẩm truyện tranh mà dạo ấy Kugimiya vẽ. Mọi khi cậu không mang nó đến trường nhưng hôm đó tình cờ thế nào cậu lại bỏ vào cặp vì nghĩ có thể mình sẽ tìm tài liệu tham khảo ở thư viện.
“Cái đó là cậu vẽ à?”
“Đúng vậy…”
Vừa đáp Kugimiya vừa cảm thấy lo lắng. Không biết Tsukumi có cười nhạo hay coi thường cậu không nữa.
Song, câu nói mà Tsukumi thốt ra sau đó lại là: “Siêu thật. Cậu vẽ giỏi thế còn gì. Tớ bất ngờ lắm ấy. Tớ cứ tưởng là chuyên gia nào vẽ cơ.”
“A, vậy ư…” Kugimiya không khỏi ngạc nhiên và lúng túng. Phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Đã thế cốt truyện còn thú vị nữa chứ. Một khi đã đọc là tớ không thể dừng lại được.”
Những lời Tsukumi nói ra bằng giọng điệu nhiệt thành ấy nghe không giống lời nói dối hay tâng bốc. Có thể ít nhiều cậu ta cũng cắn rứt vì đã tùy tiện đọc nó, song Kugimiya có thể cảm nhận rằng Tsukumi đang nêu lên những cảm nghĩ thực sự của mình. Nếu vậy, đương nhiên Kugimiya cũng chẳng lấy làm khó chịu. Cậu thật thà đáp: “Cảm ơn cậu.”
“Ngoài ra còn nữa không?”
“Hả, ngoài ra là sao?…”
“Cậu còn vẽ gì nữa không ấy. Chắc đấy không phải truyện tranh đầu tiên cậu vẽ đâu nhỉ? Phải có những truyện khác mà cậu từng vẽ từ trước đến giờ chứ?”
“Cái đó, ừ thì, cũng có một vài truyện nữa.”
“Hẳn là thế rồi. Không phải tự nhiên mà cậu vẽ được truyện đó đâu nhỉ,” Tsukumi nói bằng giọng thán phục, sau đó cậu ta vừa gãi ngón tay lên thái dương, vừa nhìn Kugimiya. “Cậu không cho ai đọc những thứ đó sao?”
“Đúng vậy. Tớ chưa cho ai đọc bao giờ.”
“Thế hả? Kể cũng phí ghê. Bởi truyện tranh là để đọc còn gì. Phải cho người khác đọc thì mới có ý nghĩa chứ. Không đúng sao?”
“Không phải, tớ cũng nghĩ thế…” Kugimiya hít một hơi, đoạn nhìn Tsukumi bằng ánh mắt e dè. “Nếu được, hay cậu đọc thử nhé?”
“Thế cũng được sao?” Nét mặt Tsukumi bỗng sáng bừng.
“Tớ nói trước là chúng dở lắm đấy. Tại tớ vẽ từ hồi trước mà.”
“Không sao hết,” Tsukumi rục rịch cởi đôi giày thể thao.
Kugimiya liền dẫn Tsukumi vào phòng, cho bạn xem một vài tác phẩm truyện tranh mà cậu đã vẽ được cho đến lúc ấy. Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này. Vốn dĩ Kugimiya thậm chí còn chưa từng một lần mời bạn bè vào phòng. Giữa chừng, mẹ cậu mang nước hoa quả và bánh kẹo cho hai đứa, nom bà có vẻ rất vui.
Các tác phẩm truyện tranh mà Kugimiya cho Tsukumi xem đều ngắn, có cả những câu chuyện chưa đến hồi kết. Mặc dù vậy, Tsukumi vẫn lật dở từng trang như thể đang ngấu nghiến chúng. Nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc đó, Kugimiya biết cậu bạn đang thật sự đắm mình vào từng tác phẩm.
Tsukumi luôn miệng khen “Siêu quá, siêu quá,” và sau khi đọc xong hết, cậu bèn nhìn chằm chằm Kugimiya. “Kugimiya, cậu đúng là thiên tài đấy. Từ hồi cấp một cậu đã vẽ được những thứ này rồi đúng không? Thật không thể tin nổi.”
“Không… đến mức đấy đâu,” mặc dù tỏ ra khiêm tốn, song Kugimiya không phải là không thích thú.
“Kiểu gì cậu cũng sẽ trở thành họa sĩ manga nhỉ?”
“Chuyện đó, ừ thì, tớ mong được như vậy.”
“Chắc chắn cậu sẽ làm được. Bây giờ cậu đã vẽ được như thế này rồi nên sẽ không vấn đề gì đâu. Giỏi thật. Thật tuyệt khi có một người bạn là họa sĩ manga.”
Kugimiya không khỏi giật mình trước cụm từ “người bạn” mà Tsukumi vừa nói ra không chút ngập ngừng. Ngay chính cậu cũng nhận ra mặt mình đang đỏ ửng lên rồi.
Song, có vẻ như Tsukumi không hề ý thức rằng mình vừa nói ra một điều đặc biệt.
“Này, tớ kể cho mọi người ở trường chuyện cậu vẽ truyện tranh cũng được nhỉ?” Tsukumi hỏi bằng giọng thân thiện.
“Ấy đừng, chuyện đó thì hơi…”
“Tại sao?”
“Thì cậu biết đấy, có thể họ sẽ trêu chọc tớ.”
Nghe vậy, Tsukumi bèn xua mạnh tay.
“Sao có chuyện đó được? Giả dụ có đứa nào nói gì thì cậu chỉ việc cho nó xem cái này là được. Tớ cam đoan nó sẽ ngậm miệng ngay. Còn nếu nó vẫn tiếp tục nói những điều nực cười thì để tớ thuyết giáo cho nó một trận. Tớ sẽ bảo, sau này Kugimiya mà trở thành họa sĩ manga nổi tiếng thì mày hãy quỳ xuống mà xin lỗi bạn ấy.”
Trong lòng Kugimiya, lời Tsukumi vừa nói vang lên một cách đầy tin cậy. Giờ thì cậu đã hiểu lý do vì sao Tsukumi không chỉ được tất cả mọi người kiêng nể mà ai nấy đều dựa dẫm vào cậu ấy. Tóm lại, Tsukumi là người có tấm lòng bao la, rộng lớn.
Kể từ ngày hôm đó, hai đứa đã trở thành bạn bè thực sự. Phần lớn chủ đề họ nói đến xoay quanh những tác phẩm truyện tranh do Kugimiya vẽ. Không phải Kugimiya tự mình kể lể mà chính Tsukumi đã hỏi cậu hết cái này đến cái khác. Làm thế nào cậu nghĩ ra được cốt truyện như thế, cậu quyết định ngoại hình, dáng vẻ cho nhân vật của mình bằng cách nào… Tsukumi tỏ ra rất hứng thú với cái được gọi là quá trình sáng tác.
“Phim điện ảnh hay có những cảnh quay hậu trường đúng không? Nhiều khi tớ thấy xem cái đó còn thú vị hơn cả xem phim thật ấy chứ.” Tsukumi đã từng nói như vậy.
Trở thành bạn của Tsukumi, cuộc sống của Kugimiya ở trường học trở nên dễ chịu đến mức khoảng thời gian trước đó không thể nào sánh bằng. Bấy lâu nay thấy Kugimiya hiền lành nên đám bạn đáo để thường gí cho cậu công việc trực nhật đầy phiền toái, nhưng giờ thì tuyệt nhiên không còn chuyện đó nữa.
Ấy vậy mà, lên đến lớp 8, Tsukumi phải nhập viện vì bệnh máu trắng. Trông cậu ấy rất mạnh mẽ, cứ như bệnh tật hoàn toàn không dây mơ rễ má gì đến cậu ấy, thế nên khi nghe tin, Kugimiya ngỡ là phải có sự nhầm lẫn gì đó.
Dĩ nhiên, gần như ngày nào Kugimiya cũng đến thăm Tsukumi. Mỗi lần như vậy, cậu lại cho Tsukumi đọc tiếp truyện cũ hoặc một tác phẩm mới. Mặc dù cơ thể mỗi ngày một yếu nhưng Tsukumi tuyệt đối không than thở lời nào.
Song, giờ phút chia tay đã đến đầy đường đột. Đó là hồi Kugimiya lên lớp 9 chưa được bao lâu.
Hai ngày sau, lễ canh linh cữu được tổ chức, hôm sau nữa là lễ đưa tang. Kugimiya đã cùng các bạn đến viếng và tiễn đưa Tsukumi. Nằm trong linh cữu, người bạn thân thiết ấy chỉ còn bé bằng một nửa so với hồi khỏe mạnh. Có điều, nhìn mặt cậu ấy giống như đang nằm ngủ một cách đầy thanh thản, chỉ riêng điều đó đã cứu rỗi Kugimiya.
Sau tang lễ, mẹ Tsukumi cất tiếng gọi Kugimiya. Cô ấy muốn Kugimiya đến nhà mình trong một ngày gần nhất.
“Cô muốn cháu đến nhận một thứ. Naoya đã nhờ cô, nó bảo khi nào con nhắm mắt xuôi tay thì mẹ hãy đưa thứ này cho Kugimiya. Thằng bé để thứ đó trong một phong thư lớn, dán keo cẩn thận lắm. Nó còn dặn cô: ‘Đây là bí mật giữa bọn con trai với nhau, mẹ tuyệt đối không được mở ra xem đâu đấy.’ ”
Kugimiya nghiêng đầu. Không biết đó là bí mật gì nhỉ? Cậu không nghĩ ra gì cả.
Ngày hôm sau, Kugimiya đến thăm nhà Tsukumi. Mẹ Tsukumi đưa cho cậu một phong thư cỡ A4. Cậu đoán không chừng đó là nhật ký. Kugimiya chắc mẩm hai đứa đã nói chuyện với nhau rất thật lòng, không giấu giếm điều gì, nhưng về phần Tsukumi, hoàn toàn có khả năng cậu ấy còn những điều chưa thể bộc bạch. Chẳng hạn như nỗi sợ hãi trước bệnh tật hay cái chết. Có thể cậu ấy đã bí mật viết ra những suy nghĩ yếu đuối của mình. Nếu đúng là như vậy thì Kugimiya rất hiểu lý do vì sao cậu ấy không muốn cho mẹ mình xem.
Kugimiya ngay lập tức cầm phong thư ấy về nhà và vào phòng mở ra xem. Bên trong đựng một quyển vở cỡ lớn. Nhìn bìa vở, Kugimiya không khỏi sửng sốt. Ở đó ghi dòng chữ “Sổ ý tưởng”.
Kugimiya rất bất ngờ khi lật trang bìa ra. Bên trong chi chít chữ. Khi đọc thử, cậu càng kinh ngạc hơn nữa. Đó không phải nhật ký hay hồi ký gì cả. Những dòng chữ được viết ở đó là bản phác thảo của một câu chuyện. Không những thế còn là câu chuyện của riêng cậu ấy.
Có khoảng mười câu chuyện tất cả, có những câu chuyện ngắn gói gọn trong một trang giấy và cũng có những câu chuyện dàn trải trên nhiều trang. Ở chỗ này chỗ kia, Tsukumi còn vẽ những hình minh họa có vẻ là các nhân vật trong truyện.
Thì ra là như vậy, Kugimiya có cảm giác như vừa giải đáp được điều bí ẩn chôn giấu suốt nhiều năm.
Tsukumi cũng ôm hoài bão trở thành họa sĩ manga. Kugimiya không biết cậu ấy có ước mơ trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp hay không, song chắc chắn cậu ấy đã muốn thử tự mình vẽ truyện tranh. Cuốn vở này chính là bước chuẩn bị. Xem ra việc Tsukumi để mắt đến Kugimiya và muốn kết bạn với cậu là vì cậu ấy cảm thấy gần gũi với người cùng chung khát vọng.
Vậy tại sao Tsukumi lại không thành thực nói ra nhỉ? Chỉ cần cậu ấy nói rằng mình cũng muốn vẽ truyện tranh, cho dù Kugimiya không đến mức đưa ra được lời khuyên thì cũng vẫn có rất nhiều điều hai đứa có thể thảo luận được với nhau kia mà.
Nhìn những hình minh họa mà Tsukumi vẽ, Kugimiya đoán có lẽ lý do chỉ đơn thuần là vì cậu ấy cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Thú thực, khó mà nói rằng Tsukumi là người vẽ giỏi. Bố cục không cân đối, nét vẽ cũng không đẹp. Nhân vật nam trông không ngầu, nhân vật nữ nhìn cũng chẳng dễ thương. Từ hồi học cấp một, Kugimiya đã có thể vẽ đẹp hơn thế này gấp mấy lần rồi.
Chắc hẳn bản thân Tsukumi cũng tự ý thức được điều đó. Chính vì thế, cho dù đã phác thảo câu chuyện mà mình nghĩ ra, cậu ấy cũng không vẽ thành truyện tranh. Hoặc có thể cậu ấy cũng định vẽ nhưng nhìn truyện tranh của Kugimiya, cậu ấy cảm thấy sốc vì tranh của mình không thể nào địch nổi nên đành từ bỏ. Ngẫm ra thì Tsukumi từng nói: Giá mà mình cũng có tài năng giống như Kugimiya.
Kugimiya không khỏi nghĩ rằng, nếu Tsukumi chịu nói ra thì tốt biết mấy. Ngay cả trong số những họa sĩ manga chuyên nghiệp cũng có những người không giỏi vẽ cho lắm. Chỉ cần luyện tập, ai cũng có thể vẽ được những bức tranh ở mức tàm tạm. Cũng có những phong cách vẽ tranh được độc giả yêu thích, nhưng dù gì yếu tố quan trọng nhất vẫn là cốt truyện.
Về điểm đó…
Những câu chuyện mà Tsukumi viết trong vở, truyện nào truyện nấy đều rất hấp dẫn. Có truyện khoa học viễn tưởng, phiêu lưu mạo hiểm, cũng có truyện tuổi học trò truyện trinh thám. Truyện nào cũng đầy tính độc đáo, không có truyện nào gây cảm giác là được xào xáo lại từ một tác phẩm đã có từ trước.
Đặc biệt, Kugimiya bị cuốn hút mạnh mẽ bởi một tác phẩm đồ sộ được đặt tên là Đại chiến Zero–One . Tác phẩm lấy bối cảnh trong tương lai gần. Những nhà khoa học thiên tài cảm thấy bi quan trước việc môi trường trái đất bị hủy hoại đã cùng các đồng chí của mình trên khắp thế giới chìm vào giấc ngủ lạnh lẽo. Họ kết nối não mình với máy tính và sống trong một không gian ảo rộng lớn. Không những thế họ còn điều khiển mạng lưới điện nhằm phá hủy thế giới thực. Để ngăn chặn việc này chỉ còn cách cử ai đấy đột nhập vào không gian ảo và dừng chương trình kiểm soát đó. Người được chọn thực hiện nhiệm vụ ấy chính là nhân vật chính, vốn từng là nhà thám hiểm thế giới, nay vì tai nạn nên chân tay không còn cử động được nữa. Có thật là cậu ta sẽ cứu được thế giới hay không… Đại chiến Zero–One có nội dung hoành tráng như vậy.
Thật đáng tiếc, tận đáy lòng Kugimiya đã nghĩ vậy. Nếu chuyển thành truyện tranh, thế nào nó cũng trở thành kiệt tác.
Kugimiya cho quyển vở vào phong thư rồi nhét lên giá sách. Cậu tự nhủ ngay cả khi nhà bị cháy thì chỉ riêng thứ này cậu sẽ sống chết đem ra ngoài.
Tuy nhiên, một thời gian sau, Kugimiya đã lãng quên bảo bối quan trọng đó. Việc đưa những ý tưởng của mình thành các tác phẩm hoàn thiện đã đủ choán hết tâm trí cậu.
Lên cấp ba, Kugimiya bắt đầu đăng các tác phẩm của mình lên tạp chí truyện tranh và đã có mấy lần được bình chọn là tác phẩm xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp, Kugimiya vào một trường đại học dân lập ở Tokyo song cậu chẳng thiết tha gì chuyện học hành. Cậu muốn có thời gian để vẽ truyện tranh.
Cuối cùng, một biên tập viên ở nhà xuất bản đã tiếp cận Kugimiya, trao cho cậu cơ hội đăng bài lên tạp chí truyện tranh. Kugimiya cho anh ta xem một vài tác phẩm tập sự của mình, trong đó Một cái tôi khác là hồn ma đã lọt vào mắt xanh của anh ta, và sau khi được Kugimiya vẽ lại, nó đã trở thành tác phẩm trình làng của cậu.
Sau đó còn có vài tác phẩm khác cũng được đăng lên tạp chí. Song tác phẩm nào cũng ngắn, mãi vẫn không có tác phẩm nào để đăng tải dài kỳ.
Người phụ trách đã nói với Kugimiya rằng: “Thêm một bước nữa thôi, cậu vẫn còn thiếu cái gì đó.”
“Các tác phẩm của cậu từ trước đến giờ cũng hay đấy. Nhưng sao tôi không thể cảm nhận được sức lôi cuốn, kiểu như nó quá cô đọng, hoặc có thể nói câu chuyện quá nhỏ bé. Về phần mình, tôi mong có thêm một tác phẩm bứt phá khỏi thứ gì đó. Nếu có một tác phẩm như vậy, tôi sẵn sàng xin phép cậu cho đăng tải định kỳ ngay bây giờ.”
Câu nói đó mặc dầu khiến Kugimiya tổn thương song cậu cũng thừa nhận đúng là như vậy. Điều anh ta chỉ ra cho cậu, chính bản thân cậu cũng đã nhận ra rồi.
“Cậu đã bắt tay vào tác phẩm tiếp theo chưa?”
“Chưa, sắp sửa thôi.”
“Thế cậu đã có ý tưởng chưa? Nếu có rồi thì nhất định phải nói cho tôi nghe nhé.”
“Chuyện đó… Tôi cũng có một vài ý tưởng rồi.”
Kugimiya quyết định trình bày ý tưởng tác phẩm tiếp theo mà cậu đang định vẽ. Song cậu không khỏi bồn chồn khi nhìn nét mặt người phụ trách. Trông anh ta không có vẻ gì hứng thú.
“Trước mắt cậu cứ vẽ thử đi, khi nào xong thì liên hệ tôi. Để tôi xem rồi chúng ta sẽ bàn tiếp. Nhiều khi phải chuyển thành truyện tranh mới thấy ấn tượng hoàn toàn thay đổi mà.”
Tóm lại, ý anh ta là nếu chỉ nghe ý tưởng không thôi thì chưa thấy hấp dẫn.
Rốt cuộc mình phải vẽ một câu chuyện như thế nào mới được đây?
Về đến nhà, Kugimiya thử nghĩ lại ý tưởng mà cậu vừa trình bày với người phụ trách, đúng là ấn tượng mà nó đem lại hơi nghèo nàn. Mặc dù đó là đề tài mà bản thân Kugimiya cảm thấy dễ vẽ, song lật ngược lại vấn đề thì thế giới của cậu chưa rộng mở. Cậu đang cố gói gọn nó chỉ trong phạm vi kiến thức của mình. Ngay cả tác phẩm Một cái tôi khác là hồn ma cũng không chệch một bước khỏi đời sống thường nhật.
Thời gian cứ trôi đi trong khi Kugimiya vẫn chưa nảy ra được ý tưởng nào đáng kể, cảm giác nôn nóng bắt đầu bủa vây lấy cậu. Nếu cứ mãi mãi không vẽ được gì thế này, không chừng người phụ trách đó sẽ phát chán cậu mất. Đối với anh ta mà nói, Kugimiya chẳng qua chỉ là một kẻ tập sự non nớt trong hằng hà sa số những họa sĩ manga có thể có triển vọng mà thôi.
Giữa lúc Kugimiya đang phiền muộn về chuyện đó thì bỗng một ngày nọ, cậu sực nhớ đến quyển vở của Tsukumi. Nó vẫn nằm nguyên trong thùng carton, từ ngày lên Tokyo cậu chưa mở ra lấy một lần.
Cậu bèn lôi quyển vở đó ra, trong đầu không nghĩ gì sâu xa. Cậu cũng không định vay mượn ý tưởng đó. Cậu cho rằng lần đầu đọc thì thấy thú vị nhưng rốt cuộc đó chỉ là suy nghĩ của một học sinh cấp hai. Giờ đọc lại chắc hẳn cậu sẽ thấy nó thật ấu trĩ. Nhưng Kugimiya vẫn đọc lại một lần nữa trên tinh thần có thể sẽ thu lượm được gợi ý gì đó.
Và rồi, một lần nữa, cậu cảm thấy ấn tượng mạnh mẽ.
Đúng là cũng có nhiều phần trẻ con và đơn giản quá. Song Kugimiya vẫn phải cảm phục trước sự độc đáo của ý tưởng cốt lõi. Sự kinh ngạc của cậu trong lần đầu tiên mục sở thị quyển vở không phải ảo giác gì cả. Quyển vở này chính là một kho tàng ý tưởng đầy mới lạ.
Tsukumi thường gọi Kugimiya là thiên tài, song cậu nhận ra phải là ngược lại mới đúng. Chính Tsukumi mới là thiên tài. Chỉ đơn giản là cậu ấy chưa có được những kỹ năng để biến ý tưởng thành hình mà thôi.
Tất cả những ý tưởng mà Tsukumi để lại trong cuốn vở đó đều xuất sắc nhưng lôi cuốn hơn cả, quả nhiên vẫn là Đại chiến Zero–One . Đã có nhiều tác phẩm truyện tranh, trò chơi điện tử hay phim ảnh khai thác đề tài không gian ảo, song việc gắn nó với vấn đề hủy hoại môi trường ở thế giới hiện thực lại là một điểm mới mẻ. Thật không thể tin đây lại là ý tưởng của một học sinh cấp hai.
Chi tiết nhân vật chính vốn đang nằm liệt giường lại có thể tự do cử động trong thế giới ảo cũng rất cuốn hút. Rất có thể Tsukumi đã lồng ghép hình ảnh đó với bản thân mình đang nằm trên giường bệnh để mở rộng ý tưởng.
Kể từ ngày hôm đó, Đại chiến Zero–One cứ bám rịt lấy tâm trí Kugimiya không rời. Mặc dù tự nhủ phải nghĩ ra câu chuyện của riêng mình, vậy mà cuối cùng cậu đã hình dung các nhân vật trong truyện và vẽ ra từ lúc nào chẳng hay.
Đúng vào thời điểm đó, cậu nhận được liên lạc từ người phụ trách. Anh ta nóng lòng muốn biết tình hình tiến triển đến đâu rồi.
Kugimiya trả lời rằng cậu đang chuẩn bị bắt tay vào vẽ.
“Tốt quá. Ý tưởng của cậu là gì?”
Lúc anh ta hỏi như vậy, Kugimiya bèn nêu ra ý tưởng. Không gì khác, đó chính là nội dung của Đại chiến Zero–One .
Mặc dù Kugimiya chỉ giải thích ngắn gọn, song rõ ràng phản ứng của đối phương đã khác hẳn lần trước.
“Một tác phẩm đồ sộ, hoàn toàn khác so với các tác phẩm trước đây nhỉ? Tôi thấy hay đấy. Cậu hãy vẽ thử đi, chỉ cần đoạn mở đầu thôi cũng được. Không cần phải cố nặn ra đoạn kết đâu.”
Nghe giọng điệu của người phụ trách, Kugimiya có thể cảm nhận được sự sốt sắng của anh ta.
Trong lòng Kugimiya, cảm giác yên tâm và mặc cảm tội lỗi xen lẫn với nhau. Một mặt cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng sắp sửa tiến lên được một bước, nhưng mặt khác cậu cũng phân vân không biết liệu mình chiếm đoạt tác phẩm của Tsukumi như vậy có được hay không.
Có điều, Tsukumi đã không còn trên cõi đời này nữa. Chừng nào Kugimiya còn chưa vẽ thì Đại chiến Zero–One còn chưa được nằm dưới ánh sáng mặt trời. Quan trọng hơn cả, không một ai biết đó là tác phẩm của Tsukumi.
Kugimiya quyết tâm vẽ tác phẩm đó. Đây không phải lúc để do dự. Nếu vụt mất thời cơ này, không chừng cậu sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội được đăng truyện dài kỳ trên tạp chí nữa.
Những ngày sau đó, Kugimiya dành hết tâm trí để vẽ không ngừng nghỉ. Khoảng một tháng sau, cậu ôm theo tác phẩm đã hoàn thành đến nhà xuất bản. Người phụ trách ngồi đọc ngay tại chỗ, thế rồi nét mặt anh ta trở nên nghiêm túc hẳn, cuối cùng anh ta nói “Cậu đợi tôi một lát,” rồi mang theo tập truyện tranh đó, biến đi đâu mất.
Một lúc sau, người phụ trách quay trở lại, theo sau là một người đàn ông đã có tuổi. Nhận lấy tấm danh thiếp ông ta đưa cho, Kugimiya bỗng trở nên căng thẳng. Đó chính là tổng biên tập.
Những gì diễn ra sau đó nằm ngoài dự đoán của Kugimiya. Họ ngỏ ý hỏi xem cậu có muốn đăng dài kỳ bắt đầu từ tập truyện tranh mà cậu vừa vẽ lần này hay không. Trước mắt, họ sẽ thử đăng khoảng mười kỳ, nếu được đánh giá tốt thì sẽ cứ thế đăng tiếp.
Kugimiya không thể tin ngay vào chuyện này. Giọng cậu khi nói ra câu “Tôi sẽ cố gắng,” nghe thật run rẩy. Phải đến khi về nhà, cất danh thiếp của vị tổng biên tập vào ngăn kéo bàn, trong lòng Kugimiya mới dấy lên cảm giác rằng đây là sự thật.
Kugimiya đã trải qua nhiều lần trao đổi qua lại với người phụ trách. Tiêu đề tác phẩm được đổi từ Đại chiến Zero–One sang Mê cung những bộ não ảo . Họ cũng thêm thắt cho các nhân vật. Tuy nhiên, về cơ bản thì cốt truyện vẫn như cũ.
Và như thế, tác phẩm bắt đầu được đăng tải dài kỳ. Kỳ đầu tiên kể về chuyện người của chính phủ tìm đến nhà nhân vật chính hiện đang nằm liệt giường sau một vụ tai nạn, trong bối cảnh thế giới đang hứng chịu thiệt hại do biến đổi khí hậu gây ra. Câu thoại “Chỉ có cậu mới cứu được trái đất này,” xuất hiện ở phân cảnh cuối cùng.
Vào ngày phát hành tạp chí, suốt từ sáng Kugimiya đã thấp thỏm không yên. Không biết độc giả sẽ có cảm nghĩ như thế nào. Nghĩ bụng cứ thế này cũng chẳng biết được điều gì, Kugimiya bèn thơ thẩn ghé qua một hiệu sách gần nhà.
Độ hay dở của tác phẩm được đánh giá thông qua kết quả khảo sát từ độc giả. Vài ngày sau khi phát hành, Kugimiya nhận được liên lạc, thông báo tác phẩm của cậu đứng thứ năm trong bảng xếp hạng các tác phẩm được yêu thích. Kugimiya không xác định được kết quả này là tốt hay xấu, theo lời người phụ trách thì có vẻ như là “tạm được”.
Trong khoảng một thời gian sau đó, tác phẩm vẫn đứng ở vị trí thứ năm hoặc thứ sáu, nhưng khi nhân vật chính chính thức bước vào cuộc phiêu lưu ở thế giới ảo thì thứ hạng của tác phẩm cũng bắt đầu được nâng lên. Theo lời người phụ trách thì sự đối lập giữa việc nhân vật chính trong đời thực đang nằm liệt giường nhưng lại xông xáo như một siêu anh hùng ở không gian ảo đã được độc giả đón nhận nồng nhiệt.
Cuối cùng Mê cung những bộ não ảo cũng giành được vị trí dẫn đầu trong bảng xếp hạng các tác phẩm được yêu thích và được kéo dài thời gian đăng dài kỳ. Sự kiện đó đã củng cố lòng tự tin cho Kugimiya, rằng mình có đủ năng lực của một nhà sáng tác truyện tranh. Cậu đã thuyết phục bố mẹ và bỏ ngang đại học.
Rốt cuộc series Mê cung những bộ não ảo đã kéo dài gần mười năm, mặc dù giữa chừng cũng có một vài lần tạm nghỉ. Nếu muốn, không chừng Kugimiya vẫn còn có thể kéo dài thêm nữa. Ý tưởng ấy dễ dàng mở rộng đến mức đó kia mà.
Sau khi kết thúc series, Kugimiya đã nhận trả lời một vài bài phỏng vấn. Câu hỏi đầu tiên mà ai cũng đặt ra cho cậu chính là “Làm thế nào cậu nghĩ ra được một câu chuyện đồ sộ đến như vậy?”
Cậu đã trả lời rằng: “Hồi mới ra mắt độc giả, tôi hay lấy cảm hứng từ những điều xảy ra thường ngày, đến khi người phụ trách nhà xuất bản góp ý là tôi nên phá vỡ vỏ bọc của mình hơn nữa, tôi bèn nghĩ hay là mình lấy bối cảnh là toàn bộ trái đất này, nếu được thì tạo thêm một trái đất nữa ở không gian ảo rồi cũng lấy đó làm bối cảnh luôn, để rồi cuối cùng khi tôi vẽ thử trên tinh thần hơi giống như kiểu đánh liều một phen thì lại nhận được đánh giá tốt từ mọi người.”
Đương nhiên, Kugimiya không dám đả động gì đến cuốn vở của Tsukumi, song bản thân cậu cũng không tự ý thức được rằng mình đang dối trá. Suốt ngày cậu chỉ nghĩ đến Mê cung những bộ não ảo . Không biết từ lúc nào cậu bắt đầu có cảm giác mọi thứ đều do mình tự tạo ra.
Mê cung những bộ não ảo được chuyển thể thành phim hoạt hình và cũng lại gây được tiếng vang lớn. Có khi phải nói rằng chính nhờ bộ phim hoạt hình ấy mà dư luận biết nhiều hơn đến tác phẩm của cậu.
Thái độ của mọi người xung quanh cũng thay đổi. Những người ở nhà xuất bản trước đây từng nhìn cậu với thái độ trịch thượng thì nay cũng quay ra tâng bốc cậu đến mức lộ liễu. Không một ai dám trái ý cậu.
Ngay cả ở quê hương, Kugimiya cũng bất ngờ được đối xử như người hùng. Rồi thì kế hoạch xây dựng Ngôi nhà mê cung ảo được đề xướng. Họ ký hợp đồng thông qua nhà xuất bản nên mãi sau này Kugimiya mới biết nhà thầu chính là công ty xây dựng Kashiwagi. Hồi còn học cấp một, cậu đã bị tay Kashiwagi Koudai, phó giám đốc công ty ấy bắt nạt ra trò. Mặc dù có lẽ bản thân cậu ta chẳng còn nhớ gì nữa. Đặc biệt phải kể đến Kokonoe Ririka. Cô ấy đã lấy được thông tin liên lạc của Kugimiya từ nhà xuất bản. Hình như Kokonoe đã nói với người phụ trách rằng: “Kugimiya là cậu bạn khác giới thân thiết nhất của tôi thời cấp hai.”
Thời cấp hai, Kokonoe Ririka chính là thần tượng của Kugimiya và phải nói thêm rằng đó là người khiến cậu khiếp sợ thì đúng hơn là cảm mến. Cậu cho rằng mình không xứng đem lòng quý mến người bạn gái ấy. Cậu thậm chí còn không nhớ Kokonoe Ririka từng nói chuyện tử tế với mình chứ đừng nói đến chuyện hai người thân nhau. Hay tin người con gái ấy muốn gặp mình, Kugimiya bỗng thấy lòng lâng lâng.
Quả nhiên sau mười mấy năm gặp lại, Ririka đã trở nên rất xinh đẹp. Cô mang đậm nét quyến rũ của một phụ nữ trưởng thành, lúc chào hỏi Kugimiya còn chẳng thốt nên lời.
Vậy mà về phần Ririka, cô lại bất ngờ gọi cậu bằng tên húy Katsuki. Chuyện đó chưa từng xảy ra hồi cấp hai. Mặc dù biết mục đích của Ririka là vì chuyện làm ăn, song Kugimiya vẫn lấy làm vui mừng. Ririka nói rằng cô muốn hỗ trợ trong mọi công việc liên quan đến nhà xuất bản của Kugimiya và ngỏ ý được đồng hành cùng cậu, Kugimiya không có lý do gì để từ chối.
Lúc nhận được lời mời tham dự buổi họp lớp, Kugimiya cho đó là một cơ hội tốt. Mặc dù dự án Ngôi nhà mê cung ảo đã chết yểu, song chắc hẳn người dân quê cậu vẫn còn trông chờ vào những dự án khác. Cậu cam đoan khi mình trở về quê nhà, người ta sẽ mang đến cho cậu rất nhiều đề xuất. Cậu muốn trực tiếp lắng nghe những ý tưởng đó thay vì phải thông qua nhà xuất bản. Dĩ nhiên cậu cũng muốn cho những người bạn cũ thấy được sự thành công của mình. Tuy vậy, cậu tự nhủ phải chú ý không để người khác nghĩ mình là kẻ kiêu căng, ngạo mạn.
Sau khi Kugimiya về quê, mọi chuyện diễn ra đúng như cậu dự đoán. Hầu như ngày nào cũng có người liên lạc với cậu, đề xuất những thương vụ xoay quanh tác phẩm Mê cung ảo . Thật may cho Kugimiya vì đã có Ririka. Cô ấy tuyên bố với các bên rằng mình đóng vai trò cầu nối và thực chất đã ngăn chặn không để mọi người trực tiếp liên lạc với Kugimiya. Ngay cả tay Kashiwagi đó cũng không dám trái lời Ririka. Lúc nghe cậu ta nhịn nhục gọi mình là “tiên sinh”, Kugimiya như mở cờ trong bụng.
Cũng chính Ririka là người đề nghị đến thăm hỏi thầy Kamio. Cô ấy đoán chừng bọn Kashiwagi sẽ đến nhờ thầy Kamio nói giúp để có được sự hợp tác của Kugimiya, vì thế họ phải chặn trước.
Đã lâu không gặp, thầy Kamio tuy có già đi phần nào song nom thầy vẫn rất khỏe. Thầy đã biết đến sự thành công của Kugimiya và nói rằng thầy rất tự hào về điều đó. Lúc nghe chuyện về bọn Kashiwagi, thầy đáp “Thầy hiểu rồi,” tỏ ý đã nắm rõ sự tình.
Thầy Kamio liên lạc lại với Kugimiya vào ngày 2 tháng 3 của tuần sau đó. Thầy bảo có chuyện muốn nói liên quan đến buổi họp lớp và hỏi xem liệu hai thầy trò có thể gặp nhau không, vì vậy họ đã hẹn gặp nhau vào tối hôm sau. Kugimiya không đoán ra được đó là chuyện gì. Giọng thầy Kamio trên điện thoại nghe khá vui vẻ nên cậu đoán không phải chuyện nghiêm trọng.
Ngày hôm sau, Kugimiya đến nhà thầy. Thầy Kamio tươi cười, mở đầu câu chuyện rằng trong lễ tưởng nhớ Tsukumi, thầy muốn công khai bài văn của cậu ấy trước mặt mọi người, không biết như thế có vấn đề gì không.
“Bài văn của Tsukumi ấy ạ?”
“Em còn nhớ hồi mới lên lớp 9, thầy đã giao cho các em viết một bài văn không? Tsukumi mặc dù đang nằm viện nhưng vẫn nộp bài đầy đủ cho thầy. Sau đó, thầy không còn cơ hội trả lại cho em ấy nữa, thành thử thầy đã cất giữ nó cùng với tuyển tập các bài văn tốt nghiệp của bọn em.”
“Vậy hả thầy? Em xin lỗi, em không nhớ lắm. Nhưng sao thầy lại hỏi ý kiến em về chuyện này?”
“Vì thầy nghĩ nội dung của bài văn đó có liên quan đến em.”
“Em ư?”
“Em cứ đọc khắc biết,” thầy Kamio liền chìa ra mấy tờ giấy được ghim lại với nhau. Đó là loại giấy viết văn cỡ B4.
Kugimiya liền nhận lấy, đưa mắt nhìn xuống tập giấy. Trên đó có những dòng chữ nắn nót được viết bằng bút chì. Nhìn bút tích quen thuộc của Tsukumi, Kugimiya không khỏi thấy nhớ thương. Chủ đề của bài văn đó là “Ước mơ ngày sau”. Mở đầu bằng câu: “Tôi có một ước mơ.”
“Tôi có một ước mơ. Đó là sau này được trở thành một họa sĩ manga. Nhưng tôi không nói với ai, bởi vì tôi vẽ rất dở. Đặc biệt là với người bạn Kugimiya, tôi không dám nói ra vì xấu hổ. Kugimiya cũng đang hướng đến mục tiêu trở thành họa sĩ manga nhưng tài vẽ tranh của cậu ấy thì tôi không thể nào sánh bằng.”
Tay Kugimiya bắt đầu run rẩy khi đọc tiếp bài văn.
Từ đoạn giữa, Tsukumi đã viết ra ý tưởng cụ thể về việc mình muốn vẽ một tác phẩm truyện tranh như thế nào. Kế hoạch khủng khiếp của các nhà khoa học thiên tài muốn sử dụng không gian ảo để tiêu diệt loài người. Đó chính xác là Đại chiến Zero–One . Tsukumi đã viết tương đối chi tiết chứ không chỉ đơn giản là tóm lược.
Lúc Kugimiya đọc xong và ngẩng mặt lên khỏi xấp bản thảo, thầy Kamio bèn hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
“Thế nào ư?…”
“Em cũng biết rồi đúng không? Chuyện Tsukumi cũng khát khao trở thành họa sĩ manga ấy. Trong bài, em ấy viết là không dám thổ lộ với em vì xấu hổ, nhưng rốt cuộc Tsukumi lại tâm sự với mình em thôi. Có phải vậy không?”
Thấy Kugimiya im lặng không đáp, Kamio bèn nói: “Tác phẩm đó. Tác phẩm tiêu biểu của em với tên gọi Mê cung những bộ não ảo . Lần đầu tiên đọc nó, thầy đã ngớ ra. Vì thầy có cảm giác mình đã từng đọc nó ở đâu rồi. Mãi sau thầy mới nhớ ra, đó chính là câu chuyện được viết trong bài tập làm văn của Tsukumi. Tại sao Kugimiya lại chuyển thể câu chuyện mà Tsukumi sáng tác thành một tác phẩm truyện tranh nhỉ? Sau một hồi suy nghĩ, thầy đã hiểu ra sự tình. Phải rồi, chắc hẳn Tsukumi đã gửi gắm nó cho em. Trước khi mất, Tsukumi đã nhờ em việc đó đúng không? Em ấy mong rằng đến một lúc nào đó, em sẽ chuyển câu chuyện ấy thành truyện tranh. Đó chính là ước nguyện của em ấy. Có phải vậy không nhỉ?”
Kugimiya cứng họng. Một sự hiểu nhầm ngoài sức tưởng tượng. Song nghĩ như vậy cũng không phải không có lý. Khi thấy Kugimiya không bác bỏ câu nào, Kamio xem ra càng tin chắc vào điều đó, thầy nói tiếp, ánh mắt càng thêm phần long lanh.
“Ngay khi nhận ra điều đó, thầy đã rất xúc động. Sợi dây liên kết giữa các em mới mạnh mẽ làm sao, tình bạn của các em mới vững chãi làm sao. Tóm lại Mê cung những bộ não ảo chính là tác phẩm đồng sáng tác giữa em và người bạn thân thiết đã qua đời khi còn trẻ. Những câu chuyện cảm động như thế này không có nhiều đâu. Từ trước đến giờ, thầy chưa từng kể với ai về bài văn của Tsukumi nhưng khi nghe tin các em định tổ chức lễ tưởng nhớ Tsukumi trong buổi họp lớp, thầy chợt nghĩ phải chăng đây chính là cơ hội để cho mọi người biết chuyện này.”
Nghe câu nói đó, Kugimiya cảm giác như sắp sửa có một cơn hoa mắt chóng mặt. Thầy Kamio định đọc to bài văn này trước mặt mọi người ư?
“Em thấy sao? Thầy thì nghĩ cũng không có vấn đề gì cho lắm.”
Nghe Kamio nói chuyện một cách vô tư lự như vậy, Kugimiya chỉ chực bịt miệng ông thầy này lại. Không có vấn đề gì cho lắm? Sao lại như vậy được kia chứ?
“Ấy đừng, thầy ơi… Chuyện đó hơi có vấn đề đấy ạ.”
“Hả? Có vấn đề ở chỗ nào?”
“Thực ra em đã hứa với Tsukumi. Rằng cả đời này sẽ giữ bí mật chuyện cậu ấy đã từng ấp ủ ước mơ trở thành họa sĩ manga.”
Kamio liền chau mày vẻ không bằng lòng. “Tại sao?”
“Thì đúng như cậu ấy viết trong bài văn đó thôi ạ. Cậu ấy xấu hổ khi để mọi người biết chuyện đó.”
“Có gì đáng xấu hổ nhỉ? Đó chẳng phải một ước mơ rất tuyệt vời hay sao? Không những thế, xét về khía cạnh nào đó thì em ấy đã thực hiện được ước mơ của mình. Mặc dù cần nhờ đến sự giúp sức của người bạn thân.”
“Nhưng, chuyện đó… Quả thực em mong thầy giữ kín chuyện này ạ. Mê cung những bộ não ảo là bí mật mà chỉ có em và Tsukumi biết với nhau thôi… Em xin thầy,” Kugimiya cúi đầu xuống.
Song Kamio nghiêng đầu, tỏ vẻ không thể hiểu được.
“Nhưng thầy lại nghĩ đây là một câu chuyện đẹp đẽ. Nếu giai thoại này được mọi người biết đến rộng rãi thì Mê cung những bộ não ảo sẽ càng trở thành chủ đề để dư luận bàn tán và lại càng bán chạy hơn chứ sao.”
“Không cần đâu thầy. Em không muốn mọi người bàn tán về chuyện đó.”
“Vậy ư?” Kamio mặt mày tiu nghỉu song vẫn gật đầu. “Nếu em đã nói đến mức đó thì về phần mình, thầy cũng không thể đòi hỏi quá đáng được. Thầy hiểu rồi. Vậy lần này thầy sẽ từ bỏ ý định ấy. Biết đâu sau này cũng vẫn còn cơ hội nhỉ? Đến lúc đó thầy sẽ lại bàn bạc với em nhé.”
“Em biết rồi. Em cảm ơn thầy.”
“Nhưng kể ra cũng tiếc thật đấy. Thầy đang nghĩ nhất định phải nói cho các bạn biết cơ.”
Sau khi nhìn chằm chằm bài văn của Tsukumi với ánh mắt đầy luyến tiếc, Kamio bèn đứng lên, lại gần giá sách, rút ra một tập hồ sơ xếp trên đó rồi quay trở lại.
“Đây là tuyển tập các bài văn tốt nghiệp của các em. Chắc chắn cũng có cả bài văn của em đấy. Xem này, nó ở đây. Kugimiya Katsuki lớp 9A.”
Đúng là bài văn của Kugimiya đã được gấp lại và nhét trong trang đó. Cậu hoàn toàn không nhớ mình đã viết gì. Cậu bèn đọc thử một đoạn, quả nhiên nội dung không có gì to tát. Chỉ có vỏn vẹn hai tờ.
“Vậy, trước mắt thầy sẽ trả nó về chỗ cũ,” Kamio cẩn thận kẹp bài văn của Tsukumi vào tập hồ sơ.
Ngay cả khi đã rời khỏi nhà thầy Kamio và trở về nhà mình, Kugimiya vẫn bồn chồn không yên. Bài văn của Tsukumi cứ bám riết lấy tâm trí cậu. Ai ngờ trên đời này lại tồn tại một thứ như thế?…
Mặc dù lần này thầy Kamio đã từ bỏ ý định đọc bài văn trong buổi họp lớp nhưng chắc hẳn sau này khi có cơ hội, thầy sẽ lại thăm dò ý tứ của Kugimiya. Mà không, nếu thầy ấy chịu hỏi dò đã tốt, đằng này rất có khả năng thầy sẽ kể lể cho một người nào đó khi chưa bàn bạc với cậu. Dù sao thì thầy Kamio cũng đang coi đó là một “câu chuyện đẹp đẽ”. Phải chăng thầy sẽ nghĩ chỉ cần rào trước rằng đây là chuyện bí mật thì cho dù có tiết lộ ra cũng không thành vấn đề. Chưa kể, chẳng có gì đảm bảo thầy sẽ nói chuyện này chỉ cho một, hai người.
Đến lúc ấy, mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào nhỉ? Nếu bất kể ai nghe chuyện đều giữ mồm giữ miệng như đã hứa thì tốt rồi, nhưng sao có thể hy vọng vào điều đó? Thế nào cũng có vài người đăng tin lên các trang mạng xã hội. Không chừng họ còn chụp bài văn đó và công khai hình ảnh lên mạng. Giữa thời đại này, những thông tin như vậy sẽ lan truyền ngay tức khắc.
Cách đây vài năm, có một tác phẩm truyện tranh từng bị chỉ trích trên mạng rằng nó đã ăn cắp ý tưởng từ một tác phẩm nổi tiếng khác. Thậm chí còn xuất hiện một trang web đăng một vài phân đoạn trong tác phẩm đó và tác phẩm gốc để so sánh xem chúng giống nhau đến mức nào. Rơi vào tình thế không thể ngụy biện đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhà xuất bản đành phải bình luận rằng “Đang điều tra chi tiết.” Không lâu sau đó, tác giả đã phải tạ tội và còn tuyên bố giải nghệ.
Kugimiya run rẩy khi nhớ lại sự việc đó. Liệu câu chuyện tương tự có xảy đến với cậu hay không? Cậu cũng lo lắng vì đã trả lời phỏng vấn một vài tạp chí. Cậu đã trót hăng say kể về việc mình đã nhào nặn ý tưởng cho Mê cung những bộ não ảo như thế nào. Cậu có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh những người từng đọc các bài phỏng vấn đó làm ầm lên vì chuyện họ đã bị lừa gạt.
Kugimiya cũng lo sợ phản ứng của những người trong nghề. Chắc hẳn họ sẽ chĩa ánh mắt nghi hoặc vào tài năng của cậu. Nhất là những người phụ trách ở nhà xuất bản, rất có thể họ sẽ cảm thấy thất vọng về cậu.
Kugimiya còn lo lắng cả về Kokonoe Ririka và Kashiwagi nữa. Cậu dám cá cả hai đều sẽ rời bỏ cậu. Mà nào chỉ có thế, biết đâu họ sẽ giội vào cậu những lời lẽ khinh miệt. Có khi Ririka còn đòi cậu bồi thường không chừng.
Tóm lại, đối với Kugimiya thì bài văn đó là thứ mà đời này kiếp này cậu không thể công khai cho người khác biết. Song, một khi nó còn nằm trong tay thầy Kamio thì cậu chẳng thể biết khi nào nó sẽ bị tiết lộ. Ngay cả vụ họp lớp lần này Kugimiya cũng chưa thể yên tâm được. Khả năng thầy Kamio khi được đám học trò cũ vây quanh sẽ trở nên phấn khích mà buột miệng lỡ lời là hoàn toàn có thể xảy ra.
Dù thế nào Kugimiya cũng phải tìm cách gì đó. Cậu không thể yên lòng chừng nào bài văn đó vẫn còn hiện hữu trên cõi đời này.
Kugimiya đã nghĩ ngay đến việc đánh cắp nó. Cậu sẽ lẻn vào nhà để lấy trộm tập hồ sơ đó. À không, lấy cả tập hồ sơ thì lại lộ liễu quá. Nếu cậu chỉ rút mỗi bài văn đó ra thôi thì cũng có khả năng thầy Kamio sẽ không nhận ra nhà mình bị trộm.
Có điều, nếu thầy ấy phát hiện ra thì sao nhỉ? Hoặc cho dù không phát hiện ra nhưng nếu thầy sớm mở tập hồ sơ đó ra xem lại thì sẽ thế nào? Biết bài văn của Tsukumi biến mất, phải chăng người thầy nghi ngờ đầu tiên sẽ là Kugimiya?
Đằng nào cũng thế, chi bằng chôm luôn thứ đồ có giá trị thì sao? Để thầy tưởng rằng tên trộm vớ được cái gì là chôm cái đấy, trong đó có lẫn cả tập hồ sơ kia.
Kugimiya bèn lắc đầu. Cách đó không được.
Làm gì có chuyện một tên trộm bình thường lại đi ăn cắp tuyển tập các bài văn tốt nghiệp của bọn học sinh cấp hai. Ngay cả chuyện chỉ có mỗi tập hồ sơ của khóa Kugimiya bị đánh cắp nghe cũng thật phi lý. Nếu đã lấy thì phải lấy hết mọi thứ trong nhà, không chừa lại gì, mà chuyện đó thì Kugimiya không làm nổi.
Nghĩ đến đây, cậu chợt nảy ra một ý.
Tuy rằng không thể lấy trộm tất cả mọi thứ nhưng phải chăng cậu có thể làm chúng biến mất? Tiêu hủy chúng, à không, để chúng cháy rụi hết đi. Nếu xảy ra hỏa hoạn khiến mọi thứ cháy sạch thì sẽ không ai biết được mục đích của hung thủ. Ngay cả thầy Kamio cũng không thể ngờ thứ hung thủ nhắm đến lại là bài văn của Tsukumi. Nhà của ông thầy ấy là một ngôi nhà kiểu truyền thống cũ kỹ. Chỉ cần châm ngòi, chắc chắn ngọn lửa sẽ cháy lan ngay tức thì.
Chỉ cần bài văn ấy biến mất thì cho dù thầy Kamio có nói gì cũng không còn là vấn đề lớn nữa. Vì không có bằng chứng nên chỉ cần Kugimiya giả vờ không biết là xong. Chưa kể về phần thầy Kamio mà nói, khi nhà bị cháy, thầy ấy đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện này và phải chăng sớm muộn gì cũng sẽ lãng quên nó thôi.
Càng nghĩ Kugimiya càng tin chắc rằng đây chính là một ý tưởng hay. Đồng thời cậu cũng nghĩ ngoài ra không còn con đường nào khác. Chỉ còn cách làm như vậy thôi.
Chưa kể còn có một thời điểm tuyệt vời để cậu thực hiện việc này.
Hôm Kugimiya đến nhà thầy Kamio, vừa được một lúc thì thấy có điện thoại. Nghe thầy Kamio trò chuyện trên điện thoại, cậu được biết tối thứ Bảy thầy sẽ lên Tokyo gặp ai đó. Kugimiya cũng biết chuyện Mayo, con gái thầy Kamio hiện đang làm việc ở Tokyo. Mặc dù không rõ thầy ấy lên Tokyo vì việc gì, nhưng có lẽ thầy sẽ tiện thể đi gặp con gái. Biết đâu tối hôm đó thầy sẽ ngủ lại Tokyo không chừng. Nếu trong nhà không có ai thì cho dù Kugimiya phóng hỏa cũng phải lâu sau mới có người báo cảnh sát. Quan trọng nhất là, cậu không muốn lôi thầy Kamio vào vụ hỏa hoạn này.
Tối thứ Bảy, ngày 6 tháng 3, Kugimiya nhét một cái lọ nhỏ đựng loại dầu chuyên dùng cho bật lửa, bao diêm và một chiếc khăn mặt cũ vào trong ngực áo rồi ra khỏi nhà. Để không bị phát hiện danh tính trong tình huống bất trắc, chẳng may bị camera an ninh ở đâu đó ghi lại hình ảnh, Kugimiya đã đội chiếc mũ lưỡi trai có vành dài thấp xuống, che cả mắt, đeo khẩu trang và khoác áo gió màu đen. Tất cả những thứ đó cậu đều mua để dùng cho ngày hôm nay. Vì đều là hàng bán theo số lượng lớn nên có lẽ cảnh sát sẽ không thể xác định được người mua. Cậu định sau khi gây án sẽ tiêu hủy chúng ngay lập tức.
Gần đến nhà thầy Kamio, sau khi xác nhận xung quanh không có người, Kugimiya liền mau chóng chạy tới cổng, mở cánh cửa ra và đột nhập vào bên trong. Cậu đã đeo găng tay nên không lo bị để lại dấu vân tay.
Kugimiya không thấy ánh đèn lọt qua khung cửa sổ. Quả nhiên thầy Kamio đã đi vắng. Cậu bèn men theo tường rào, vòng ra sau nhà. Giá sách nơi cất giữ bài văn nọ nằm trong phòng khách trông ra vườn sau. Chỉ cần phòng khách đó bị cháy, Kugimiya sẽ không cần phải thiêu rụi toàn bộ ngôi nhà. Và vì ngôi nhà đằng sau nằm cách phòng khách một khoảng vườn nên cũng không lo lửa sẽ lan được đến đấy.
Kugimiya bèn ngồi xổm xuống, nhòm vào dưới khe cửa song bên trong tối như mực thành thử cậu chẳng nhìn thấy gì. Nhưng chắc cậu chỉ cần châm lửa vào chiếc khăn mặt đã tẩm sẵn dầu rồi ném vào thì ngọn lửa sẽ cháy lan khắp sàn nhà.
Cứ thử xem nào, nghĩ vậy Kugimiya bèn lấy khăn mặt và lọ dầu ra khỏi túi ngực. Đúng lúc cậu vừa mở nắp lọ và đang thận trọng tẩm dầu vào khăn mặt, có tiếng cửa mở đánh cạch một cái. Kugimiya giật mình ngẩng lên, suýt chút nữa thì cổ họng bật ra thành tiếng. Có một người đang đứng trong căn phòng tối om.
“Ai đấy,” giọng nói sắc lạnh đó là của thầy Kamio. “Đang làm gì ở đấy thế?”
Kugimiya cuống cuồng đóng nắp lọ dầu lại, toan tháo chạy. Nhưng khi cậu đứng lên thì chân đăm đá chân chiêu, thành thử lại ngã lăn ra. Kugimiya định khẩn trương ngồi dậy song tay trái của cậu đã bị tóm.
“Ai vậy hả? Tôi gọi cảnh sát đấy nhé,” thầy Kamio toan giật khẩu trang của Kugimiya ra.
Mất hết ý thức, Kugimiya liền khua khoắng chân tay loạn xạ đặng chống cự. Thế rồi, theo đà thầy Kamio bị mất thăng bằng, ngã xuống nền đất. Kugimiya liền trèo lên lưng thầy.
Chiếc khăn mặt rơi dưới nền đất đập vào mắt cậu. Kugimiya tóm lấy nó, vòng qua cổ thầy Kamio, dồn hết sức lực của cả cơ thể để siết.
Cậu không biết mình đã làm như vậy bao lâu. Lúc nhận ra thì thầy Kamio đã không còn cử động nữa rồi. Cũng không có dấu hiệu gì của hơi thở.
Kugimiya loạng choạng đứng dậy. Cậu nhìn xuống tấm lưng thầy Kamio bấy giờ vẫn đang nằm sấp xuống đất. Cậu không đủ dũng khí để nhìn mặt thầy.
Tôi đã làm chuyện đó, tôi đã giết người mất rồi…
Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này kia chứ? Kugimiya vốn không hề nghĩ đến việc cướp đi tính mạng của thầy Kamio. Chính vì thế cậu mới chọn lúc thầy đi vắng. Chỉ cần bài văn đó bị thiêu cháy là đủ rồi.
Song, cậu đã không thể đảo ngược tình thế được nữa. Thầy Kamio chết rồi. Điều cậu cần nghĩ đến lúc này là làm thế nào để không bị bắt.
Trong bóng tối mờ mịt, Kugimiya dốc hết sức suy nghĩ cho thật lung.