Chương 4
Huy Ban, tức là Chàng Ba, thám tử bậc nhất trong Sở Tình báo Hoa Kỳ tới gặp Trung Tướng Sĩ Minh - Giám đốc cơ quan này. Người tùy phái chạy tới đón chào.
- Trung Tướng đã hẹn với tôi vào giờ này.
- Không thấy ông Tướng dặn tôi.
- Dĩ nhiên, trong cơ quan chúng ta, việc gì cũng phải giữ tuyệt đối bí mật dù là việc rất nhỏ. Anh cứ trình với ông là C.3 đã tới.
Người tùy phái ấn nút máy nói:
- Gì đó?
- Thưa Trung Tướng, C.3 đang đợi ngoài này.
- Mời ông ấy đợi tôi năm phút nữa.
Huy Ban ngồi tựa lưng trên một chiếc ghế bành. Nét mặt chàng tỏ ra vô cùng sắc sảo và rắn rõi, với đôi mắt sáng quắc, tóc hớt "cua", bộ râu ngắn và rậm. Chàng mặc một bộ đồ lớn màu xanh đậm với sơ mi trắng và cà vạt xanh đậm. Từ đầu đến chân đều gọn gàng, chải chuốt, biểu lộ một cuộc đời ham vui sống và hoạt động.
Chàng ngồi rất yên lặng, không cử động và đăm chiêu suy nghĩ làm cho anh tùy phái phải ngạc nhiên vì phần lớn những người tới gặp Tướng Sĩ Minh đều tỏ vẻ băng khoăn, ngồi chưa nóng chỗ họ đã đứng dậy.
Một tiếng chuông báo hiệu.
- Mời ông vào.
Huy Ban đứng dậy, từ từ bước vào văn phòng Trung Tướng qua một cánh cửa sắt mở đóng tự động.
Trong phòng chỉ có một bàn giấy lớn, trên không có sách báo, giấy tờ gì trừ một trái địa cầu lớn và một tập hồ sơ mỏng. Ngoài ra còn ba tấm địa đồ thế giới, Mỹ châu và Hoa kỳ choán cả một bức tường.
Chủ nhân, Trung Tướng Sĩ Minh, trạc 50 tuổi, hơi mập, đầu hói, mắt cận thị nặng. Ông chào Huy Ban:
- Cậu Ba. Mạnh giỏi chứ?
- Cảm ơn Trung Tướng.
Tới lúc đó, Huy Ban - Chàng Ba, tức C.3 mới nhìn thấy một người đứng bên cửa sổ, đó là Thiếu Tá Hồ Anh, cố vấn chuyên môn của Tướng Sĩ Minh.
- Chào Thiếu Tá. Ngài đang trầm ngâm gì đó?
- Chào Chàng Ba. Có gì lạ không?
- Có gì lạ thì Thiếu Tá đã biết cả rồi.
Sau phần chào hỏi, Huy Ban kéo ghế ngồi xuống. Hồ Anh vẫn đứng lại bên cửa sổ. Tướng Sĩ Minh bỏ kính ra lau chùi thật kỹ bằng miếng da "Sa moa" để sẵn trong bao kính, vừa lau ông vừa nói:
- Chàng Ba vừa đi nghỉ hè ở đâu?
- Dạ, về thăm quê quán rồi ở lại đó trong một tháng.
- Quê anh hồi này có gì đặc biệt không?
- Dạ bình thường thôi, nhưng ở đó là miền núi cao, khí hậu rất mát mẻ, phong cảnh rất đẹp. Các cô cũng rất xinh.
- Nghỉ hè xong rồi, bây giờ trở lại nhận công tác chứ?
- Dĩ nhiên là phải "công tác". Chắc hôm nay Trung Tướng định trao "công tác" gì đây?
Tướng Sĩ Minh lau kính xong, đeo lên mắt. Yên lặng một phút rồi nói tiếp:
- Chàng Ba có nghe tin "Vụ nổ Pha tích" không?
Huy Ban hơi cau mặt, trả lời:
- Thưa có, các báo có đăng vụ ấy, nhưng không nói gì đến nguyên nhân cả.
Thiếu Tá Hồ Anh cũng tới bàn giấy kéo ghế ngồi góp chuyện. Tướng Sĩ Minh nói tiếp:
- Thực ra tôi tin rằng "vụ nổ" không phải là một tai nạn rủi ro. Là một cuộc phá hoại! Một âm mưu nằm trong một kế hoạch! Bọn gián điệp Nga- Xô đang tìm cách ngăn chăn chúng ta đưa "Nguyệt cầu tí hon" lên quỹ đạo. Chúng phải triệt hạ những nhà bác học và chuyên gì cừ khôi, những người đang xúc tiến việc đó tại Trung tâm Pha tích.
Hồ Anh góp ý kiến:
- Chúng không cần mua chuộc và dụ dỗ họ trốn sang Nga làm gì. Bên đó cũng có dư các nhà bác học và chuyên gia rồi.
Chúng ta chưa tìm thấy một vết tích nào có thể chứng minh rằng ba nhà bác học - nạn nhân tại Pha tích đã liên lạc với địch. Mạc Kiên nói rằng họ trốn sang Nga, đó chỉ là một giả thiết vô căn cứ. Như vậy phải coi là Yên Lịch và Y Văn bị chúng bắt cóc rồi bí mật thủ tiêu, còn Y Tân thì bị chúng đặt chất nổ vừa để giết chàng vừa phá luôn phòng thí nghiệm.
Huy Ban hỏi:
- Tôi chưa biết rõ chi tiếc "vụ nổ" ấy. Có thấy xác Y Tân không? Hoặc là nếu xác bị tiêu tan thì còn vết tích gì chứng minh rằng chàng đã bị thiêu hủy trong phòng không?
Tướng Sĩ Minh cau mặt, đưa tay lên nắn lại kính và trả lời:
- Không tìm thấy vết tích gì trừ đôi giày còn dính chặt trên trần phòng thí nghiệm. Tất cả đều biến thành tro bụi... Tất cả... trừ đôi giày, chúng đã biến ra than. Theo lời khai của tất cả toán hóa học gia thì trong phòng thí nghiệm của Y Tân, không có hóa chất nào có thể làm tiêu tan được xác người. Cách hóa chất trong phòng nếu phát nổ thì cũng chỉ đủ sức xét nát xác được thôi. Như vậy tức là phải có kẻ lạ mặt lọt được vào phòng và đặt sẵn chất nổ đặc biệt... hoặc là Y Tân đã...
Huy Ban hỏi chặn ngay:
- Y Tân bị bắt cóc mang đi chứ không bị giết?
- Tôi cho là như vậy vì thấy rằng trước đó hai nhà bác học Yên Lịch và Y Văn cũng đều bị bọn phá hoại bắt cóc và mang đi mất tích sau khi chúng gây tai nạn cho xe An ninh để cản xe này không thể tới nơi để can thiệp được.
Rồi ông kể lại chi tiết đã thâu lượm được về các nạn nhân, xe hơi, đường đi và các sự việc đã xảy ra trong hai vụ mất tích lần trước - những chi tiết ấy đã cho Sở Tình báo Trung ương thấy rõ ràng các nhà bác học đã bị bắt cóc chứ không phải họ đào ngủ theo địch (theo giả thiết của Mạc Kiên). Rồi ông nói tiếp:
- Nhưng chúng ta vẫn chưa biết bọn chúng làm cách nào để gây tai nạn một cách rất chớp nhoáng, tức là chỉ trong 15 giây sau khi xe nhà bác học chạy qua địa điểm đã xảy ra tai nạn cho xe An ninh đi theo dõi ở phía sau.
Huy Ban chăm chú nghe một cách đầy thích thú. Sau hết chàng phê bình:
- Thật là "bí mật, ly kỳ"... nhưng chưa "rùng rợn".
Tướng Sĩ Minh tiếp lời:
- Sao lại không "rùng rợn"? Vụ nổ phòng thí nghiệm không rùng rợn hay sao?
- Nhưng tôi chưa biết rõ sự việc xảy ra từ đầu như thế nào?
- Đây, tôi kể lại vụ nổ đó từ đầu.
Y Tân là một nhà bác học danh tiếng, một hóa học gia chuyên về nhiên liệu và chất nổ.
Chúng ta có phóng được vệ tinh nhân tạo lên quỹ đạo hay không, đó là nhờ loại nhiên liệu ông ta đang nghiên cứu nhưng chưa tìm ra. Mọi việc chế tạo khác đều đã hoàn thành xong rồi, chỉ còn đợi loại nhiên liệu đó để phóng "Nguyệt cầu tí hon".
Tầng thứ 3 của hỏa tiễn đòi hỏi một loại nhiên liệu "đặc" có sức chịu đựng một nhiệt độ rất cao mà không bốc cháy khi chưa gặp tia lửa điện, tới nay chúng ta chưa chế ra được chất đó. Mấy thứ đã mang dùng thử trước đây đều tự bốc cháy khi gặp sức nóng phát ra do hỏa tiễn cọ xát vào không khí trên thượng tầng không gian...
Nhưng khi Y Tân sắp thành công, thì ông ta lại mất tích trong vụ nổ vừa rồi.
Vụ này cũng như hai vụ trước đều xảy ra vào ngày Chủ nhật thứ nhì trong tháng. Ba tháng liền, ba vụ liền, ba trụ cột của chương trình thám hiểm không gian. Có lẽ chúng bắt có ba nhà bác học giam vào một nơi bí mật nào chăng? Chúng sẽ thủ tiêu họ hay định đưa họ sang Liên xô? Tôi vẫn chưa dám quyết đoán như Thiếu Tá Hồ Anh rằng họ đã bị thủ tiêu...
Huy Ban gật gù hỏi:
- Thưa Trung Tướng, tôi vẫn chưa biết vụ nổ xảy ra như thế nào?
- Hôm đó, Thiếu Tướng Gia Điệp - vị chỉ huy Trung tâm Pha tích tổ chức một dạ hội. Vợ chồng Y Tân có đến dự. Trong giờ khiêu vũ, Đại Tá Mạc Kiên - Giám đốc Sở An ninh lúc đó đang ở văn phòng, bỗng nhiên thấy chuông điện thoại gọi, và một người đàn bà nào đó bảo cho ông biết rằng Y Tân sắp bị mất tích. Mạc Kiên vội lên xe chạy sang nơi dạ hội để đích thân canh chừng Y Tân, nhưng khi tới nơi thì nhà bác học này vừa đi khỏi chừng năm bảy phút. Rồi mấy phút sau tại phòng thí nghiệm phát ra tiếng nổ long trời lở đất.
Huy Ban hỏi thêm:
- Ở Trung tâm Pha tích, mọi người có cách nào lọt ra bên ngoài mà không bị người khác trông thấy không?
- Trên lý thuyết thì không thể lọt ra được nếu không có giấy phép. Chung quanh trại đều có canh phòng nghiêm ngặt, hàng rào dây kẽm gai rất kiên cố, dày đặc và có truyền điện mạnh, như vậy đến con mèo cũng khó chui lọt. Nhưng trên thực tế, như ta đã thấy tại các trại tập trung ở khắp nơi, tù binh vẫn có thể trốn thoát được. Vả lại, Trung tâm Pha tích lại không lưu ý đến các nhân viên trong trại, trái lại chỉ chăm chú đến phía ngoài, chỉ ngăn cản người ngoài đột nhập thôi.
- Như vậy có thể là một chú lính nào đã vì dễ tính mà để cho Y Tân thoát ra. Đến lúc xảy ra vụ nổ, người này sợ bị trừng phạt nặng nên không dám thú tội.
- Rất có thể. Nhưng sự việc liên hệ và trầm trọng hơn cả là Chương trình Thám hiểm Không gian của chúng ta đã bị Liên Xô phá hoại được rồi. Chắc chắn ta đã bị thua họ vì đã mất ba nhà bác học trụ cột của Chương trình. Bây giờ chúng ta phải tìm xem bọn phá hoại là bọn nào và chúng ở đâu? Ba nhà bác học ấy còn sống không và bị chúng giam giữ chỗ nào? Ở Pha tích có nhiều người trong Trung tâm nhận thấy rằng cả ba tai nạn đều xảy ra vào ngày Chủ nhật thứ nhì trong tháng, và ba cái tên của ba nạn nhân đều bắt đầu bằng chữ "Y". Tại sao lại có sự trùng ngày và trùng mẫu tự như vậy?
- Còn Đại Tá Mạc Kiên, ông ta có khám phá được gì thêm không?
- Tôi đã thuyên chuyển ông ta đi nơi khác rồi.
- Thưa, đã có ai tới thay Mạc Kiên chưa?
- Có. Tôi cử Thiếu tá Hồ Anh. Trong vài hôm, hai anh sẽ cùng đến Pha tích. Đây là việc có tính cách quốc phòng. Quân đội không muốn để cho Sở Tình báo Chính trị nhúng tay vào. Hai người sẽ tới đó và coi việc này như một cuộc thuyên chuyển thường lệ.
- Xin Trung Tướng cho biết kế hoạch hành động.
- Hồ Anh sẽ giữ chức vụ Giám đốc An ninh thay thế Mạc Kiên, còn anh sẽ giữ chức Quản nhiệm Cư xá - một chức vụ hành chánh: sửa chữa và phân phối gia ốc và đồ đạc trong nhà cho các nhân viên cao cấp trong trại. Bề ngoài thì chỉ thế thôi.
Huy Ban nói tiếp theo:
- Nhưng bên trong và thật sự là việc đột nhập từng căn để quan sát, giao tiếp và kết thân với từng gia đình để rồi tìm hiểu từng người và theo dõi họ, nếu cần...
- Đúng. Con nhà nghề có khác. Tôi đặt hết tin tưởng vào hai anh. Hai người phải gặp nhau ngay để thảo luận phần chi tiết sai chi thật đầy đủ và tinh vi vì đây là một công tác vô cùng trọng đại. Đừng quên rằng trong Trung tâm Pha tích đã có sẵn tai mắt của địch rồi, phải hết sức khôn khéo và thận trọng.
Hồ Anh nói thêm:
- Xin tuân lệnh Trung Tướng. Tối nay, hai chúng tôi sẽ thảo luận kỹ với nhau, mai sẽ tới trình diện và báo cáo, ngày mốt sẽ lên đường.
Trung Tướng Sĩ Minh mĩm cười khoan khoái, rồi ông đứng dậy bắt tay tạm biệt hai người.