Chương 5
Hồ Anh tuy đứng tuổi nhưng nét mặt vẫn như một thanh niên 25-26, tính tình hoạt bát, vui vẻ, hào phóng, đầy thiện cảm với mọi người, nhưng cũng rất nguy hiểm mỗi khi phải dùng thủ đoạn để đối phó với kẻ địch.
Hôm nay - và kể từ lúc được đề cử thay Mạc Kiên tại Pha tích, chàng được thăng Đại Tá. Tới đây, chàng cũng cảm thấy nhẹ nhàng như khi còn làm việc cạnh Trung Tướng Sĩ Minh. Và để ngụy trang, Hồ Anh đội tên giả là Bảo Đình.
Có tiếng chuông báo hiệu, Bảo Đình đứng dậy đón Lan Anh - cộng sự viên của hóa học gia Y Tân. Nàng là người đầu tiên được mời tới Sở An ninh sau ngày Mạc Kiên bị cất chức.
- Chào cô! Rất hân hạnh được gặp một nữ bác học. Tôi là Đại Tá Bảo Bình, vừa mới nhận chức tại đây thay thế Đại Tá Mạc Kiên thuyên chuyển về Trung ương.
Lan Anh tỏ vẻ hơi luống cuống vì đôi mắt sắt bén và cử chỉ cương quyết của viên Đại Tá Giám đốc An ninh, lúc đó không mang đồng phục quân nhân. Nàng tự trấn tỉnh và kéo ghế ngồi, Bảo Đình nói tiếp:
- Tôi vừa vào đây chưa được một ngày, bởi vậy tôi chưa biết gì về Trung tâm này, chưa có một chút nào rảnh để đọc hồ sơ, nhất là về "vụ nổ phòng thí nghiệm". Về vụ này, có lẽ Đại Tá Mạc Kiên đã thẩm vấn cô.
- Vâng, tôi đã bị ông ta thẩm vấn và đã nói tất cả những gì tôi biết. Xin Đại Tá cứ đọc lại tờ khai đó là đủ.
Bảo Đình mĩm cười:
- Nếu chỉ có thế, tôi đã không mời cô trở lại đây làm gì. Tôi cần biết những chi tiết mà Mạc Kiên chưa hỏi cô. Trong vụ này chỉ có cô mới biết nhiều và biết chắc chắn hơn bất cứ ai, vì cô là cộng sự viên thân tín của nhà bác học Y Tân.
Lan Anh hơi đỏ mặt:
- Vâng, chỉ là cộng sự viên vì nhiệm vụ thôi.
- Dù sao cô cũng biết ông ta rõ hơn nhiều người khác.
- Chỉ đúng phần nào thôi, vì có người còn biết ông ta rõ hơn tôi, thí dụ như bà Y Tân.
Một phút yên lặng, Bảo Đình nhún vai trả lời:
- Tôi không tin như vậy, vì mỗi ngày Y Tân chỉ về nhà vào giờ ăn và giờ ngủ thôi. Ông ta làm việc gần một ngày, cho tới khuya trong phòng thí nghiệm, và trong những giờ đó cô thường ở bên cạnh. Như vậy, cô phải biết rõ ông ta hơn cả vợ ông nữa...
Ngừng một giây, Bảo Đình lại nói tiếp:
- Theo ý cô, Y Tân có ở trong phòng thí nghiệm lúc xảy ra vụ nổ không?
Lan Anh không suy nghĩ trả lời ngay:
- Ông Mạc Kiên cũng đã hỏi như vậy rồi. Xin Đại Tá coi lại hồ sơ, tôi đã nói hết cả, bây giờ không còn gì để nói thêm nữa. Tóm lại đối với tôi: Y Tân đã mất tích từ lúc ra khỏi phòng khiêu vũ.
- Theo ý cô, đây có phải là một cuộc dàn cảnh và Y Tân đã...
Nghe câu đó, nàng nổi xung, quắc mắt lên và nói bằng một giọng bực tức:
- Đại Tá nói gì vậy?
Bảo Đình vẫn bình tĩnh và yên lặng...
- Đại Tá cho rằng Y Tân đã đi theo địch hay sao?
Lúc đó Bảo Đình mới trả lời:
- Thưa cô, tôi không có ý định nói như vậy. Đó là giả thiết của Mạc Kiên chứ không phải của tôi. Về phía tôi, tôi ngờ rằng bọn phá hoại bắt có Y Tân đem giấu đi... Có thể ông ta chưa chết, tức là bọn chúng đã làm nổ phòng thí nghiệm và dàn cảnh trong đó như là Y Tân đã tan nát thành tro bụi rồi.
- Xin lỗi Đại Tá, tôi đã hiểu lầm và nóng nảy...
- Bây giờ tôi muốn tìm hiểu tại sao Y Tân đã lẳng lặng rút lui khỏi phòng khiêu vũ mà chẳng báo cho ai biết kể cả vợ ông ta là Thanh Thúy?
- Có thể là trong lúc đó, bất thần có một ý tưởng rất mới lạ về công thức hóa chất nẩy ra trong đầu óc khiến cho Y Tân bỏ cuộc vui chạy vội về phòng thí nghiệm lấy các hóa chất ra thử ngay tức khắc.
- Tại sao lúc đó ông ta không tìm cô về giúp trong phòng thí nghiệm?
- Thường có nhiều việc Y Tân không cần tôi giúp mà cứ lẳng lặng làm một mình, đến khi xong mới cho tôi biết kết quả.
Rồi Lan Anh nói tiếp:
- Y Tân còn là người rất nhã nhặn và lịch thiệp, bởi vậy ông ta không muốn tôi bỏ dở cuộc vui để trở về phòng thí nghiệm.
Bảo Đình đứng dậy đi đi lại lại ở phía sau bàn giấy.
- Xin cô cho biết lề lối làm việc của Y Tân như thế nào? Thí dụ cách xuất phát ý tưởng trong đầu óc của ông ta như cô vừa nói sơ sơ...
Nàng chau mày và cắn môi suy nghĩ.
- Về phương diện đó, trí tưởng tượng của Y Tân khác hẳn nhiều nhà thông thái khác. Ý tưởng không bao giờ xuất phát một cách tự nhiên. Khi làm việc thực sự thì ý tưởng không nảy ra ngay, trái lại nó xuất hiện vào những lúc bất ngờ. Bởi vậy ông ta phải mang để sẵn các sách thi ca trong phòng thí nghiệm. Chính là lúc ông ngâm nga ca hát thì ý tưởng cũng theo tiếng ca điệu hát mà tới, hoặc nó tới trong khi ông đi bách bộ ngắm cây cỏ, mây trời... Có lẽ khối óc kỳ cục ấy cần được một yếu tố bên ngoài kích thích: một danh từ hay âm điệu hoặc là một hình thể như cây cối hay nhà cửa chẳng hạn. Do đấy, tôi cho rằng trong giờ khiêu vũ, một cuộc nói chuyện với bạn hoặc một điệu nhạc đã làm nảy ra cho ông một ý tưởng mới lạ, ý tưởng ấy có thể là một công thức hóa học mà ông đang tìm kiếm. Do đấy, ông phải bỏ cuộc vui, chạy vội về phòng thí nghiệm để ghi chép hay thử làm ngay. Có lẽ đầu óc của Y Tân cũng là một hiện tượng đặc biệt đáng để cho các nhà tâm lý học nghiên cứu.
Bảo Đình rất chăm chú nghe Lan Anh kể, rồi hỏi thêm:
- Câu chuyện cô vừa kể là một tài liệu rất quý. Như vậy tức là Y Tân đã trở về phòng thí nghiệm?
- Có thể tin được tới tám chín mươi phần trăm.
- Có ai trông thấy Y Tân ra khỏi phòng khiêu vũ không?
- Điều đó tôi không rõ.
- Cô thấy Y Tân đứng với ai lần chót?
- Đứng với Hòa Lạc - nhà thiên văn học. Rồi sau hết, tôi nghe tiếng Đại Tá Mạc Kiên tới hỏi Thanh Thúy xem Y Tân đứng đâu, nhưng bà vợ cũng chẳng rõ chồng mình ở chỗ nào. Tôi có nói nhỏ với bà ta bảo Đại Tá tới hỏi Bạch Liên, vợ Hòa Lạc.
Bảo Đình trợn mắt và cười rộ:
- Tức là cô biết rõ câu chuyện ngoại tình giữa Y Tân và Bạch Liên?
- Vâng, trong trại này ai cũng biết ít nhiều về chuyện đó. Nhưng tôi biết rõ hơn vì vợ chồng Y Tân luôn luôn bất hòa, còn cô Bạch Liên lại rất đa tình. Như vậy trường hợp của Y Tân cũng đáng tha thứ.
- Thanh Thúy có biết gì về việc đó không?
- Có lẽ nàng cũng nghe thấy tiếng vang, nhưng thực sự thì chưa xảy ra chuyện ghen tương gì cả.
- Còn Hòa Lạc, ông ta có biết chuyện vợ mình "nhăn nhện" với Y Tân không?
- Tôi không rõ.
- Xin cô cho tôi biết sơ qua về Bạch Liên.
- Cô ta đẹp lắm, đàn ông nào cũng phải mê, nhất là lại có tài quyến rũ. Cô ta rất say mê khoa học huyền bí. Chiều hôm đó, trước mặt tôi, chính cô ta nài xin Y Tân hãy coi chừng vì theo cô ta sắp có tai nạn xảy ra cho Trung tâm. Và cô ta cho rằng lần nảy rất có thể Y Tân sẽ trở thành nạn nhân.
Bảo Đình hết sức chăm chú nghe.
- Bạch Liên căn cứ vào đâu mà quyết đoán như vậy?
- Chị ta nhận thấy rằng hai lần trước, các tai nạn đều xảy ra vào ngày chủ nhật thứ nhì trong tháng và tên hai nạn nhân đều bắt đầu bằng chữ Y. Hôm đó, buổi tiếp tân của Tướng Gia Điệp cũng đúng vào ngày Chủ nhật thứ nhì... và nàng thấy Y Tân cũng có tên bắt đầu bằng chữ Y... Lúc đó suýt nữa Bạch Liên xung đột với tôi vì tôi không tin khoa học huyền bí. Nhưng bây giờ tôi phải thán phục nàng.
- Thường thường Bạch Liên có hay đoán trúng như vậy không?
- Tôi thấy nhiều người công nhận rằng nàng bói bài và coi số tử vi rất giỏi, và thường đoán rất trúng.
Bảo Đình trở lại vụ nổ:
- Tôi thấy nói trong phòng thí nghiệm của Y Tân, không có hóa chất nào có thể tạo ra tiếng nổ dữ dội như vậy.
- Đúng. Tôi biết rõ những hóa chất ấy. Dù hòa trộn tất cả các loại chất nổ trong đó bằng đủ mọi công thức cũng không có cách nào có thể tạo được một chất có sức mạnh kinh hồn như thế mà chỉ được một phần ba hoặc một phần tư sức đó mà thôi.
- Tức là phải kết luận rằng có một kẻ ngoại lai nào đó đã lọt vào đặt chất nổ siêu hạn đó?
Trong khi Lan Anh nói chuyện với Bảo Đình thì Bạch Liên cũng được mời tới Sở An ninh. Nàng ngồi đợi ở phòng bên, rồi đến lượt Bạch Liên vào gặp Bảo Đình.
- Chào bà! Rất hân hạnh được gặp bà. Tôi là Đại Tá Bảo Đình, mới về thay thế Đại Tá Mạc Kiên.
Bạch Liên rất tự nhiên và không chút dè dặt:
- Chào Đại Tá! Tôi đang mong đợi có người đến thay Mạc Kiên. Ông ta ngu độn lắm, bị tống đi là phải.
Rồi nàng chăm chú nhìn tướng mạo Bảo Đình để phỏng đoán tính tình, thân thế... Rồi theo đà tự nhiên, nàng đặt câu hỏi:
- Tôi muốn biết Đại Tá sinh vào ngày giờ nào?
Chàng cười rộ, vặn lại:
- Bà hỏi làm gì?
- Để coi xem Đại Tá có thành công trong nhiệm vụ hiện tại không và sau này có làm nên sự nghiệp lớn hay không? Vì tôi chuyên nghiên cứu khoa tướng số.
- À ra thế. Tôi sinh ngày 18 tháng 8 năm 1930 vào khoảng 6 giờ chiều... Bà thử coi xem cuộc đời tôi như thế nào?
- Tức là năm Ngọ..., giờ Dậu... Ngọ tuổi "Ngựa" không ngòi một chỗ, phải di chuyển và hành động nhiều. Với ngày, giờ ấy không giàu có, nhưng lúc nào cũng có tiền và có rất nhiều, hàng triệu... nhưng cũng sớm tiêu tan, rồi lại có món khác... Trong công việc phải tranh đấu nhiều, gặp nhiều khó khăn trở lực, nhưng kết cục vẫn thành công, sự nghiệp trung bình... Nay ông Đại Tá có thể thành công đến Thiếu Tướng là cùng.
- Chịu thầy! Đại cương rất đúng. Bây giờ là bà thử coi xem tôi có thành công trong nhiệm vụ mới tức là việc của tôi tại Trung tâm này không?
Bạch Liên tính trên các đốt tay, lẩm bẩm "tí, sửu, dần, mão...", rồi tuyên bố:
- Thành công rực rỡ, nhưng gặp nhiều đe dọa và nguy hiểm.
- Hết sức cảm ơn bà. Bây giờ tôi xin phép đi sang câu chuyện công việc. Hôm nay tôi mời bà đến để hỏi thêm về vụ nổ phòng thí nghiệm.
- Tôi cũng chỉ là một nạn nhân chứ có biết gì nhiều hơn mọi người. Hôm đó tôi có gặp Y Tân rồi đứng nói chuyện một lát, sau đó có nhảy một bài. Y Tân ra khỏi phòng khiêu vũ không rõ lúc nào... rồi vụ nổ xảy ra. Tôi chỉ biết có thế thôi, và lần trước đến đây tôi đã khai hết cả.
- Nhưng trước đây, bà có cho mấy người biết rõ là mấy tai nạn đều xảy ra vào ngày Chủ nhật thứ nhì và tên các nạn nhân đều bắt đầu bằng chữ "Y". Có đúng như vậy không?
Bạch Liên cười trả lời:
- Đúng! Nhưng tôi chỉ đoán như vậy chứ có biết chắc chắn đâu?
- Tại sao bà đoán được?
Nàng phá lên cười và lấy thuốc lá ra hút.
- Tôi suy luận mà biết chứ làm sao nữa? Đại Tá cứ mở lịch ra coi sẽ thấy ngay: Chủ nhật thứ nhì không trăng trời tối. Như vậy bọn chúng dễ hành động hơn những đêm trăng trời sáng. Điều đó dễ hiểu quá.
Thấy nàng nói hợp lý, Bảo Đình hỏi tiếp:
- Theo bà thì kẻ nào cầm đầu bọn này?
Bạch Liên thản nhiên trả lời ngay:
- Phụ nữ chúng tôi không cần biết những chuyện rắc rối của các ông, nhưng...
Bảo Đình nghiêm nghị:
- Nhưng khi phụ nữ xen vào bất cứ câu chuyện nào thì cũng xảy ra nhiều sự lạ!
- Tôi không hiểu Đại Tá muốn nói gì?
- Tức là bà biết mà không chịu nói. Chắc bà muốn đặt điều kiện gì với tôi?
- Không. Tôi ngại lắm... nên không nói. Vì nói ra sẽ có kẻ bị tử hình. Rồi bọn chúng sẽ giết tôi.
- Vâng, tôi cũng hiểu như vậy. Nhưng tôi hứa sẽ làm mọi cách để bảo vệ bà.
Hai người cùng im lặng. Một lát Bảo Đình nói tiếp:
- Không những tôi và Trung tâm này, cả Chính phủ Trung ương nữa. Bà đồng ý không?
- Vâng! Nhưng... Tôi rất ngại...
Thấy nàng vẫn do dự không chịu tiết lộ bí mật, Bảo Đình chưa biết tím cách nào. Bỗng nàng thốt ra:
- Người đó là Hòa Lạc - chồng tôi, đâu có phải kẻ xa lạ nào. Một nhà thiên văn mắt để trên trời nhưng chân lại bám chặt lấy đất. Mới đây Hòa Lạc có bảo tôi tìm cách lấy trộm chìa khóa phòng thí nghiệm của Y Tân, viện cớ là muốn "chơi một vố" cho anh ta hoảng hồn, tức là chỉ đùa thôi chứ không làm Y Tân thiệt hại gì. Vì tôi không chịu nên Hòa Lạc dọa sẽ tố cáo sự giao du thân mật giữa Y Tân và tôi, nhưng tôi bất chấp nhất định không chịu.
Bảo Đình ngạc nhiên hỏi chặn:
- Chuyện ấy có thật à? Bà có dám khai trên giấy không?
- Tôi sợ gì? Nhưng để tôi kể hết đã vì còn một bằng chứng nữa. Trước đây hai tháng, Hòa Lạc và tôi đi Nga mi (Miami). Tới đó, chàng có trao gói gì cho người lạ mặt. Tôi hỏi trong gói đó có gì, chàng nhất định không cho biết. Bây giờ Đại Tá cứ ghi lạ lời khai này, tôi sẽ ký tên.
Bạo Đình ngạc nhiên:
- Đâu có chuyện ấy! Không thể như thế được! Chắc giữa hai ông bà có chuyện xích mích lớn nên bà oán ghét rồi gán cho ông chồng tội này. Hoặc vì Hòa Lạc đã biết chuyện giao du thân mật giữa bà và Y Tân nên bà tìm cách hại ông ta?
Bạch Liên khùng lên, gay gắt trả lời:
- Đại Tá cho tôi là đứa hèn như thế à? Hòa Lạc thừa biết tôi có cảm tình đối với Y Tân nhưng không tỏ ý ghen tuông gì cả. Tôi cũng chẳng oán ghét gì anh ấy, nhưng tôi chỉ nói sự thật vì tôi biết rõ. Trước hết là quyền lợi quốc gia.
Đoạn Bạch Liên châm thuốc hút và nói tiếp:
- Tôi không bao giờ muốn tố cáo chồng. Bây giờ tôi nói thì Đại Tá lại không tin. Nếu Đại Tá tin lời tôi là đúng sự thật thì tôi mới nói.
- Vậy, đồng ý. Xin bà cho biết.
Bảo Đình tỏ vẻ vui sướng vì thấy bức màn bí mật bắt đầu hé mở. Chàng gọi viên nữ thư ký mang máy đánh chữ tới ghi lại lời khai của Bạch Liên. Sau đó chàng hỏi:
- Chúng tôi tới xét nhà bà được không? Nếu Hòa Lạc đi vắng thì bà chứng kiến cuộc lục soát. Có lẽ giờ này ông ấy đang ngủ vì các nhà thiên văn thường làm việc vào ban đêm.
- Không. Ông ấy vẫn đêm ngủ, ngày đi làm. Vì ở đây không có đài thiên văn, các nhà thiên văn học chỉ ngồi làm toán cùng các chuyên gia hỏa tiễn để ấn định đường bay của "Nguyệt cầu tí hon". Giờ này anh ấy đang làm việc ngoài sở.
Bảo Đình hỏi sơ về nội tình của gia đình Bạch Liên:
- Chắc bà với Hòa Lạc không ngủ chung phòng?
- Vâng. Anh ấy có phòng riêng, cả bàn giấy và giường ngủ đều ở đó. Mỗi lần đi khỏi là khóa chặt trái cửa, cho nên tôi chẳng biết bên trong ấy có những gì.
- Thôi, mời bà cùng đi.
Ra khỏi văn phòng, Bảo Đình gọi thêm hai nhân viên Xuân Vi và Gia Ninh. Cả bốn người cùng đi một xe đến thẳng nhà Hòa Lạc, thuộc khu cư xá của Trung tâm cách Sở An ninh khoảng nửa cây số.
Khu cư xá có thể gọi là một thị trấn nhỏ, rất yên tĩnh, nhưng có một đặc điểm là mọi căn nhà đều giống hệt nhau. Ngoài đường, trẻ con đùa giỡn rải rác, năm ba phụ nữ tưới và săn sóc cây cỏ trong vườn, hoặc vừa ở chợ về, tay xách nặng các túi hoặc giỏ thực phẩm và đồ lặt vặt. Và không thể ngờ rằng cách đó không xa - chừng 200 mét là khu nghiên cứu và các phòng thí nghiệm tối tân siêu đẳng, nơi tập trung các nhà bác học siêu hạng của Hoa Kỳ để thực hiện "Chương trình Thám hiểm Không gian".
Năm phút sau, xe An ninh tới nơi, Bảo Đình xuống trước, và theo phép lịch sự Tây phương, giơ tay đỡ Bích Liên xuống theo. Hai nhân viên cũng ra khỏi xe, rồi Bạch Liên hướng dẫn ba người vào nhà.
Việc đầu tiên là tới lục soát phòng riêng của Hòa Lạc. Phòng này nhỏ hẹp hơn những phòng khác trong nhà, trên tường treo những hình đào xi nê khỏa thân, bên cạnh là những bức thiên đồ và những bức ảnh chụp các tinh tú.
Nhìn một lượt tổng quát, Bảo Đình phê phán:
- Nhà thiên văn có khác, toàn là tinh tú. Sao trên trời và sao trần thế đủ loại.
Bàn giấy khóa chặt. Đoán là trong đó phải chứa đựng những gì quan trọng. Bảo Đình mở cặp da lấy một túi chìa khóa - những loại chìa khóa đặc biệt của thám tử. Vài phút sau, ngăn kéo và cánh chặn hông đều mở tung. Bạch Liên định tiến lại xem có những gì trong hai ngăn, nhưng Bảo Đình không chịu.
- Mời bà chịu khó ngồi bên giường. Chúng tôi cam đoan không lấy chút gì trong đó, trừ ra nếu khám thấy giấy tờ hay đồ vật gì khả nghi, khi ấy cũng sẽ đưa bà coi để có sự chứng thực.
- Tại sao tôi lại không được ngó vào trong đó?
- Vì hai ông bà bất hòa với nhau. Có thể là trong hai ngăn này có những tài liệu riêng về việc gia đình, thí dụ như việc xin ly dị mà ông ấy giấu kín không cho bà rõ... Chúng tôi không được phép tiết lộ hoặc trao những tài liệu ấy cho bà. Xin bà ra ngồi bên giường.
Bạch Liên phải nghe theo. Bảo Đình lục lọi từng cặp giấy, coi kỹ từng tờ. Hết tập này sang tập khác, nhưng thấy chỉ toàn là những tài liệu khoa học. Một lát sau, chàng tìm được ở ngăn hông hai gói giống nhau, dán bằng giấy keo. Mở ra thấy toàn là giấy bạc 20 đô la, đếm tất cả được 1.000 tờ, tức là 20.000 đô la, một món tiền khá lớn.
Đếm xong món tiền, Bảo Đình hỏi Bạch Liên:
- Đây có phải là tiền ông ấy để dành được không?
Bạch Liên rất ngạc nhiên về món tiền quá lớn đó.
- Lấy tiền đâu mà để dành? Có đồng nào là nướng vào cá ngựa hết sạch. Nếu tôi không bắt chia lương thì chỉ cuối tuần lễ tháng đầu tiên là tiêu tan hết.
- Bà đếm lại hai xấp đi... đúng hai chục ngàn đô la. Chúng tôi sẽ ghi vào biên bản và tạm đưa món này về Sở. Và Hòa Lạc phải tới giải thích tiền đó lấy ở đâu... Nếu đúng là tiền "chân chính", chúng tôi sẽ hoàn lại.
Sau đó Bảo Đình cùng hai nhân viên lục soát mọi nơi mọi chỗ trong phòng nhưng không tìm được gì khả nghi nữa.
- Ông ấy còn chỗ nào để giấu đồ vật bí mật không?
Bạch Liên đếm tiền xong, trao lại, suy nghĩ rồi trả lời:
- Còn nhà để xe hơi nữa. Chẳng bao giờ tôi xuống dưới đó.
Nàng dẫn ba người đi khỏi phòng riêng của Hòa Lạc, đi qua một hành lang rồi đến "ga ra" chứa vừa gọn một chiếc Chevrolet "Bel Air". Bảo Đình hạ lệnh cho hai nhân viên đi lục lọi mọi chỗ.
- Bà không biết lái xe à?
- Tôi có tập và lái tạm được, nhưng ngay sau khi biết lái tôi bị một tai nạn, từ đó tôi không bao giờ lái xe nữa.
Vài phút sau bỗng nhiên Bảo Đình hỏi:
- Ban nãy có một điểm quan trọng tôi quên không hỏi bà. Trước khi Đại Tá Mạc Kiên tới phòng khiêu vũ để tìm Y Tân, thì có người đàn bà nào đó gọi điện thoại cho ông ta biết Y Tân sắp gặp nạn. Mạc Kiên hỏi lại tổng đài và được biết người đàn bà ấy đã gọi từ phòng tiếp tân của Tướng Gia Điệp. Bà có biết đó là ai không?
Bạch Liên hơi đỏ mặt.
- Chính tôi đó. Tôi đã phỏng đoán theo chiêm tinh học vì tôi lo ngại cho Y Tân nên dùng kế ấy để làm cho Mạc Kiên phải nghĩ đến việc bảo vệ chàng. Nhưng tôi có đoán chắc điều gì đâu.
Đột nhiên Xuân Vi la lớn:
- Không hiểu đây là cái gì?
Gia Ninh chạy tới. Bảo Đình cũng bỏ dỡ câu chuyện tiến sang chỗ đó.
Xuân Vi vừa khám phá ra được một cái bình dẹp giấu trong đống bao bố cũ. Bình này tròn và dẹp như cái đĩa, miệng bình ở phía trên, có ba chân khoang sẵn lỗ để có thể dùng đinh ốc lắp bình này vào một chỗ nào đó. Mặt dưới có một cái nắp gắn liền với một bộ máy nằm ở bên trong. Trong bình còn lại chừng một lít dầu máy.
Bảo Đình cau mày suy nghĩ.
- Cái gì mà kỳ cục vậy? Không hiểu dùng để làm gì?
Bạch Liên đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào chỗ ba người.
- Tôi chẳng bao giờ đặt chân xuống dưới này và cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái quái gở ấy. Theo ý các ông, đó là cái gì?
- Chúng tôi cũng chịu. Một thứ máy bí mật để giết người?...
- Đại Tá nói gì vậy? Một dụng cụ giết người?
Bảo Đình phá lên cười và nói tiếp:
- Có thể giết người được... nhưng biết đâu nó chẳng là một dụng cụ để cứu người. Phải đợi nghiên cứu rồi mới rõ được. Bây giờ chúng ta đi tìm viên kỹ sư cơ khí.
Sau khi lấy bao bố bọc chặt chẽ cái bình lại đời, cả bố người ra khỏi nhà Hòa Lạc và cùng lên xe tới cơ xưởng. Bốn người ngồi đợi ngoài văn phòng trong khi người thơ ký dùng máy nói gọi vào phía trong. Khi viên kỹ sư vừa ra tới, Bảo Đình đưa ngay cái bình cho ông này coi.
- Theo ý ông, cái này dùng để làm gì?
Viên kỹ sư mĩm cười, đỡ lấy cái bình rồi giơ lên quan sát kỹ hai mặt trên và dưới. Không thấy rõ bộ máy bên trong, ông phải lấy một cái đèn pin rọi ánh sáng vào để có thể nhìn cho rõ. Rồi ông đặt cái bình xuống bàn và gọi lấy hai lít dầu máy đổ vào. Sau đó ông đậy nắp lại, nắp này đậy lại rất chặt và kín nhờ miếng cao su hình tròn. Sau đó ông đặt ngược bình, để ba chân lên trời, rồi cầm bình lắc mạnh từ phải sang trái nhiều lần, mắt vẫn chăm chú quan sát...
Mấy phút sau ông mới lên tiếng (từ phút đầu ông vẫn im lặng):
- Xin quý vị đứng lui ra cách bính này độ 5 mét.
Mọi người làm theo như vậy. Bỗng nhiên mấy cái nắp mở và rớt ra khỏi bình rồi dầu nhớt phun xuống nền thành một vũng rộng lớn.
Bảo Đình vui mừng:
- Tôi đã đoán trước rằng đâu là cái máy tưới dầu. Bây giờ xin kỹ sư giải thích rõ hơn về cái bình này.
- Nó rất đơn giản. Tất cả bí quyết là từ bộ máy bên trong và cái nắp phía dưới. Nó chỉ có tác động khi đặt nghiêng sang một bên và phải nghiêng đi nghiêng lại nhiều lần thì cái nắp sẽ mở và bộ máy sẽ phun dầu ra ngoài. Sau đó cái nắp rời khỏi bình.
Ngừng một chốc, viên kỹ sư nói thêm:
- Tôi chỉ giải thích tác động của cái bình kỳ lạ này, nhưng thực ra tôi chẳng hiểu gì về công dụng của nó.
Bạch Liên nói lớn:
- Bọn chúng dùng để giết người đấy. Ông có tưởng tượng được như vậy không?
Không đợi viên kỹ sư trả lời, Bảo Đình hỏi tiếp:
- Bây giờ xin ông giải thích thêm về điểm này: nếu ta lắp ba chân bình này vào mặt dưới một chỗ sát đuôi xe hơi, tức là để cho nắp bình hướng xuống mặt đường. Nếu xe chạy lượn rất nhanh qua một khúc đường rất ngoằn ngoèo, theo ý ông, khi đó khối dầu đang bị lắc đi lắc lại rất nhiều lần và khá mạnh liệu có đủ sức làm cho bộ máy bên trong hoạt động nhằm vào việc đẩy nắp bình cho dầu phun mạnh xuống đường và kéo cái nắp xuống theo. Tôi dựa trên lời ông vừa giải thích để đặt giả thuyết trên đây. Ông nghĩ sao?
Viên kỹ sư gật đầu:
- Rất đúng. Giả thuyết của ông hoàn toàn ăn khớp với những đặc tính của cái bình. Với điều kiện là đừng đổ đầy dầu vào đó.
- Tức là...?
- Vì nếu đổ đầy chặt, khối cầu sẽ đứng yên không di chuyển, như vậy bộ máy bên trong sẽ không có tác động gì, Bình này đựng được 5 lít, nhưng nếu muốn cho máy có thể chạy được khi gặp nhiều khúc ngoẹo chì chỉ nên đổ 4 lít thôi.
Bảo Đình hỏi tiếp:
- 4 lít có thể đủ tạo thành một vũng lớn ở trên mặt đường không?
- Vừa rồi mới có 2 lít mà đã phun thành một vũng lớn như vậy. Đổ tất cả 4 lít, cái vũng sẽ lớn gấp đôi.
Bảo Đình gật gù khoan khoái vì đã nắm được một bảo vật chứng minh đầy đủ về hai vụ mất tích kèm theo hai tai nạn xe hơi trước đây. Bạch Liên cũng lộ vẻ tự hào vì chính nhờ nàng mà cả ba vụ sắp sửa được tìm ra manh mối. Sau hết, Bảo Đình nồng nhiệt cảm tạ viên kỹ sư, rồi cả bốn người lên xe.
- Bây giờ bà làm ơn hướng dẫn chúng tôi đến nhà Yên Lịch và Y Văn để coi lại xe của hai ông này.
Xuân Vi trả lời thay Bạch Liên:
- Hai chiếc xe đó hiện bị niêm phong tại xưởng xe hơi chứ không để ở nhà.
Xe an ninh chạy sang xưởng xe hơi. Cả hai xe Ford và Desoto đều nằm trong đó, bụi phủ dày đặc.
Bảo Đình bỏ áo ngoài và sai Gia Ninh đi tìm hai bao bố lớn để trải xuống dưới gầm đuôi hai xe. Rồi chàng đích thân chui xuống, nằm dài ngửa mặt lên quan sát, Gầm xe hơi tối nên khó nhìn rõ chi tiết.
- Tìm cho tôi cái đèn pin.
Xuân Vi chạy ra ngoài lấy đèn để sẵn trên xe An ninh. Bảo Đình bấm đèn và chưa tới một phút đã khám phá ra được ba lỗ nhỏ khoan dưới thùng xe, ở ngay phía sau bình xăng.
- Đưa tôi cái "bình giết người".
Xuân Vi cầm bình chuyền cho Bảo Đình. Ba chân bình được đặt vào ba lỗ khoan sẵn dưới gầm xe.
- Đúng rồi. Tôi đã vặn xong "bù loong". Chân cái bình hoàn toàn ăn khớp với ba lỗ khoan sẵn.
Bảo Đình lại tháo bình ra và đi sang xe bên cạnh. Lại cũng tìm ra ba lỗ khoan như ở xe kia và ba chân bình cũng ăn khớp đúng như vậy.
Sau đó chàng đi rửa tay, rồi trở ra nói với ba người:
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta đã tìm ra một bí mật, chìa khóa của nhiều bí mật khác trong vụ hai nhà bác học Yên Lịch và Y Văn mất tích cùng hai tai nạn xe hơi. Bây giờ phải tìm Hòa Lạc... để ông ta giải thích giùm.
Bạch Liên giật mình, biến sắc:
- Tôi phải đối chất với chồng tôi à? Thôi, cho tôi về. Các ông cứ hỏi riêng Hòa Lạc, đừng bắt tôi có mặt trong cuộc thẩm vấn.
- Xin bà cứ yên tâm. Không có gì để bà phải ngại ngùng, sợ sệt. Đây là công việc quốc gia. Chính bà là người lãnh công đầu. Chúng tôi sẽ báo cáo để cấp trên rõ công trạng của bà.
Bạch Liên nín lặng theo ba người trở về Sở An ninh.