← Quay lại trang sách

Chương 6

Hòa Lạc đã tới Sở An ninh, vẻ mặt đầy lo ngại, chàng ngồi đối diện với Đại Tá Bảo Đình, Xuân Vi ngồi đợi cạnh bàn máy chữ. Một bầu không khí nặng nề bao phủ văn phòng... không ai nói một lời nào...

Bảo Đình mở ngăn kéo lấy tập hồ sơ và rút tờ khai của Bạch Liên ra đọc bằng một giọng chậm chạp. Hòa Lạc tái mặt, kiên nhẫn ngồi nghe. Sau cùng chàng nổi giận nắm chặt hai tay, nói dằn từng tiếng:

- Con khốn nạn! Nó định giết tôi...

Bảo Đình vẫn nghiêm nghị ngồi im đợi Hòa Lạc giải thích, nhưng nhà thiên văn học không nói gì thêm nữa.

- Ông phải cho tôi biết lời khai của bà nhà đúng hay sai chứ?

Hòa Lạc gắt lên:

- Nó nói láo hết. Bao nhiêu năm nay nó lừa gạt tôi, nay nó dùng kế này để giam tôi lại cho nó được hoàn toàn tự do.

- Đó là việc riêng của ông bà, tôi không cần biết để làm gì. Sở An ninh muốn ông giải thích về những điểm Bạch Liên đã tố cáo. Đây là việc phá hoại an ninh quốc gia, ông đừng coi thường. Nếu ông không chịu khai, tôi bắt buộc phải giữ ông lại.

Hòa Lạc béo mập ngồi chật khít trong chiếc ghế bành, cổ rụt xuống, hai vai nhô lên, trông hệt như con rùa thu mình khi gặp nạn. Bảo Đình bắt đầu hỏi về từng điểm.

- Trước hết xin ông cho biết về chuyện chiếc chìa khóa phòng thí nghiệm của Y Tân. Bạch Liên khai rằng, ông đã bắt chẹt bà ta, bảo đi lấy trộm chìa khóa và nếu bà không chịu, ông sẽ tố cáo việc giao du thân mật giữa vợ ông và nhà hóa học. Có đúng như vậy không?

- Đúng, nhưng tôi không có ý định làm hại Y Tân, trái lại chỉ muốn cho Y Tân hoảng sợ một chút, rồi tôi sẽ trả lại chìa khóa ngay sau đó.

Bảo Đình chất vấn:

- Tôi không thể tin như vậy được. Các nhân viên trong Trung tâm đều nhận được chỉ thị đầy đủ về việc bảo vệ các bí mật khoa học cũng như về mặt an ninh với mục đích đề phòng bọn gián điệp Nga và tay sai của chúng không thể lọt vào do thám và phá hoại được. Nếu ông bắt buộc bà ấy phải lấy trộm chìa khóa phòng thí nghiệm trong khi ông đã biết rõ các chỉ thị trên, tôi chắc rằng không phải để làm một việc đùa giỡn mà vì một lý do đặc biệt quan trọng.

Hòa Lạc lắc đầu chối dài:

- Tôi định làm vậy để chọc tức Y Tân chứ không có chủ ý nào khác. Trong một phút điên rồ và căm tức đối với vợ tôi và Y Tân, tôi định làm khổ nàng bằng cách đó chứ không vì một lý do nào khác cả.

Xuân Vi trong góc phòng, dùng tốc ký ghi lại tất cả những lời khai. Bảo Đình hỏi tiếp:

- Chúng ta đi sang điểm thứ 2: câu chuyện ở Nga my. Khi ông bà tới thị trấn này hồi mấy tháng trước đây, ông có đưa một gói gì khá lớn cho một người lạ mặt. Bạch Liên hỏi đó là gói gì, ông nhất định không cho biết.

Hòa Lạc mĩm cười nói tiếp:

- Đúng. Người đó là Bạch Đức Sinh - em họ nhà thiên văn học Bạch Đức Yên, bạn đồng sự của tôi trong Trung tâm này. Đức Yên ngụ tại thị trấn Nga my, nhà số 763 đường Hạc Sơn. Lúc đó Đức Sinh vừa bị thất nghiệp, vừa bị thương trong một tai nạn xe hơi. Bởi vậy, Đức Yên nhờ tôi chuyển quà cho em. Trong gói đó có những đồ dùng lặt vặt và thuốc lá. Sở dĩ tôi không tôi không cho Bạch Liên biết trong ấy có gì chỉ vì muốn trêu tức nàng. Xin Đại Tá cứ gọi điện thoại tới Nga my hỏi xem có đúng như vậy không.

Bảo Đình quay điện thoại gọi cho nhà thiên văn học Đức Yên trong lúc Hòa Lạc bực dọc vì bị thẩm vấn, và cũng vì cái ghế quá hẹp bó chặt lấy thân mình chàng không cho cử động. Mồ hôi toát ra nhiều, và chàng phải lấy khăn ra lau mặt.

- A lô! Cho tôi nói chuyện với ông Đức Yên... Tôi Bảo Đình - trưởng Sở An ninh...

- Vâng. Tôi Đức Yên đây... Đại Tá muốn hỏi gì...?.

- Tôi muốn biết ông có người em nào tên Đức Sinh không...?

- Vâng có, vâng ở Nga my...

- Ông có trao cho ông bạn nào một cái gói chuyển cho Đức Sinh không...?

- Tôi đã trao cho Hòa Lạc.

- Bao lâu rồi, và trong gói có những gì...?

- Vâng, có thế thôi. Thành thật cảm ơn ông.

Bảo Đình đặt ống điện thoại xuống rồi nói với Hòa Lạc:

- Đức Yên công nhận đúng như vậy. Ông có nhớ đi Nga my vào tháng nào không?

- Có. Tôi nhớ lắm: hôm đó là ngày thứ bảy và tôi trao gói đó vào ngày hôm sau, đúng vào ngày Yên Lịch mất tích.

- Tức là ngày Chủ nhật thứ hai trong tháng Năm.

- Vâng, đúng.

Bảo Đình lấy thuốc lá mời Hòa Lạc, rồi hỏi tiếp:

- Còn điểm thứ ba. Chúng tôi đã đến khám nhà ông vì Bạch Liên tiết lộ rằng, ông giấu nhiều bí mật ở trong đó.

Hòa Lạc nhún vai phản kháng:

- Các ông không có quyền khám nhà tôi.

Bảo Đình vẫn thản nhiên nói tiếp:

- Chúng tôi đã khám thấy hai gói giấy bạc, tất cả là hai chục ngàn đô la, toàn giấy hai chục. Xin ông cho biết món tiền ấy ở đâu ra?

Một lần nữa, Hòa Lạc tỏ vẻ luống cuống:

- Đó là tiền tôi dành dụm được.

- Bà ấy nói ông đánh bạc liên hồi và chỉ thấy thua. Còn tiền đâu mà dành dụm?

Hòa Lạc đưa khăn lên lau mồ hôi ở mặt.

- Tôi muốn giấu không cho ai biết là tôi ham đánh bạc, nhưng Bạch Liên đã tiết lộ thì tôi cũng khai thật rằng ba tuần trước đây tôi vừa thắng một canh bạc lớn được hai mươi ba ngàn đô la. Tôi tiêu xài mất ba ngàn, còn giữ lại hai chục ngàn. Tôi không hề tiết lộ việc đó và giấu món tiền thật kín không cho Bạch Liên biết.

- Ông có gì để chứng minh không?

Hòa Lạc rút ví da và lấy chứng minh đưa cho Bảo Đình coi.

- Tôi đã phòng xa và đòi viên chủ sòng phải cấp cho một giấy chứng thực.

Bảo Đình đọc kỹ và công nhận là đúng.

- Nhưng tôi phải tạm giữ giấy này lại để kiểm thực. Sẽ hoàn lại cho ông trong một vài ngày.

- Được. Xin cứ giữ lại.

Sau cùng, Bảo Đình đứng dậy, dõng dạc chỉ vào góc phòng hỏi tiếp:

- Còn một điểm cuối nữa, quan trọng hơn nhiều... Ông có biết cái gì kia không?

- Cái gì vậy? Tôi không thấy rõ.

Xuân Vi cầm "cái bình kỳ lạ" đặt lên bàn giấy trước mặt Hòa Lạc. Bảo Đình nhìn kỹ nét mặt và các phản ứng của nhà thiên văn học, nhưng vẫn thấy ông ta hoàn toàn thản nhiên và quan sát cái bình một cách rất hiếu kỳ.

- Cái gì mà kỳ quặc thế này?

- Một thứ ám khí để giết người. Đổ ba bốn lít dầu nhớt vào trong đó rồi ráp vào phía dưới xe. Khi xe vượt qua một đoạn đường ngoằn ngoèo nhiều khúc cua, dầu bị lắc và đẩy cho bộ máy bên trong chạy. Máy này s3 đẩy nắp bình rớt xuống mặt đường và dầu sẽ phun ra thành một vũng lớn... Xe nào đi theo sau sẽ bị trượt bánh và bị lật... Chính cái bình này đã lật đổ hai xe An ninh trong hai vụ Yên Lịch và Y Văn mất tích.

Nhà thiên văn học chăm chú nghe với nhiều hứng thú. Sau hết chàng thốt ra:

- Tuyệt hảo! Một thứ ám khí vô cùng lợi hại. Đại Tá khám phá được nó ở đâu?

Rất thản nhiên, Bảo Đình trả lời:

- Trong "ga ra" của ông.

Hòa Lạc cũng thản nhiên hỏi lại:

- Đại Tá nói đùa đấy chứ?

- Không. Ở đây không phải chỗ đùa giỡn. Chúng tôi bắt được tại nhà ông trong lúc khám xét.

Một lần nữa, Hòa Lạc tỏ ra lo sợ, mặt tái xanh, trống ngực đập liên hồi... Bằng một giọng hổn hển, chàng trả lời:

- Không... không bao giờ... tôi không hề biết gì về cái bình ấy... bây giờ mới trông thấy nó... lần đầu.

- Chúng tôi đã đi cùng với vợ ông đến khám nhà. Chính bà ấy chứng kiến cuộc lục soát. Chính người ngồi kia, trước mặt ông là anh Xuân Vi đã khám phá ra được cái bình giấu trong đống bao bố ở góc "ga ra". Bà Hòa Lạc, tôi và Gia Ninh đều có mặt khi Xuân Vi lật tung đống bao bố và tìm được cái bình đó.

- Chúng âm mưu hại tôi... muốn giết tôi... Tôi hoàn toàn không biết gì về cái bình này... Chúng đã giấu cái bình vào đó... trong lúc tôi vắng nhà.

Bảo Đình nghiêm nghị:

- Ông không thể chối cãi được nữa vì cái bình này ở trong nhà ông. Lời giải thích của ông chỉ là để che đậy sự thật. Tốt hơn là ông nên thú nhận tất cả tội lỗi.

Một lần nữa Hòa Lạc lại nổi khùng, đứng phắt lên và la lớn:

- Tôi hoàn toàn vô tội. Tôi không biết gì về việc cái bình này. Xin các ông đừng buộc tội mập mờ như vậy.

Sau khi ký giấy tạm giữ Hòa Lạc lại Sở An ninh, Bảo Đình ngồi suy nghĩ về nhà thiên văn học. Mười phút sau, có tiếng gõ cửa rồi Huy Ban bước vào.

- Chào Đại Tá. Mạnh giỏi không? Tôi cần hỏi ông về việc tu sửa đồ đạc và nhà cửa trong khu vực Sở này.

Chàng nói lớn để các phòng bên có thể nghe rõ trong khi cửa chính còn để ngỏ. Huy Ban hiểu ý, đợi câu nói vừa chấm dứt, chàng lùi lại đóng cửa, rồi tới bàn giấy, kéo ghế ngồi và rút thuốc lá ra châm lửa. Bảo Đình hỏi nhỏ:

- Thế nào? Có tin tức gì không "bồ"?

- Chưa có thì giờ đi sâu vào công tác. Phải miễn cưỡng đóng vai quản gia cho Trung tâm. Thật bực mình! Hết gỗ đến gạch, hết gạch đến xi măng, rồi bàn, tủ, ghế,... trăm thứ "bà đằn"... Hôm nay mới rảnh đôi chút, vì thế bắt đầu xúc tiến mạnh việc của bọn mình.

- Phải che đậy để bọn chúng không thể nào biết được kế sách của mình. Tai mắt của địch luôn luôn dòm ngó và nghe ngóng đấy.

- Dĩ nhiên chắc chúng chưa biết gì đâu.

Rồi Hồ Anh (Bảo Đình) thuật lại mọi sự việc đã làm từ ngày bắt đầu nhận việc, cho tới cuộc thẩm vấn Hòa Lạc vừa qua, và kết luận:

- Hắn có vẻ không biết gì về "cái bình giết người", nhưng lại luống cuống giải thích về việc bắt buộc ép vợ phải đi lấy trộm chìa khóa phòng thí nghiệm. Chưa hiểu thực hư thế nào? Cứ giữ hắn lại để bọn chúng ở ngoài không biết gì về những bí mật vừa bị khám phá.

Huy Ban góp ý:

- Tôi không tin hắn là gián điệp. Bọn gián điệp không bao giờ chứa các đồ vật khả nghi và giữ nhiều tiền bạc trong nhà để bọn mình tới "chộp" như trở bàn tay. Bọn chúng không thể nào ngu ngốc tới mức đó.

- Theo ý anh, việc đó thế nào?

- Tôi cho rằng có một tên gián điệp núp đằng sau để giật dây, nhưng không trực tiếp. Phải là vô cùng quỷ quyệt mới mang được cái bình đó vào đây, rồi lần lượt lắp vào hai xe để mưu hại vụ bắt cóc Yên Lịch và Y Văn. Sau đó hắn lấy được mẫu chìa khóa phòng thí nghiệm và chế tạo một chìa khóa khác giống hệt để lọt vào đặt chất nổ. Không những thế, hắn còn khôn khéo dò biết tỏ tường về tính tình và sở thích...v...v.. của những người hắn định làm hại hoặc định lợi dụng, Bạch Liên và Hòa Lạc đều là nạn nhân. Hắn đã khéo léo xếp đặt để chúng ta bắt được nhà thiên văn học với bằng chứng rõ rệt và sau đó sẽ không xảy ra vụ nào nữa, như vậy chúng ta sẽ nhất định cho Hòa Lạc là thủ phạm và bọn chúng sẽ thoát êm ru...

- Anh có chắc là sẽ không còn xảy ra nữa không?

- Chắc chắn như vậy. Vì chúng chỉ cần triệt "ba cột trụ" của chúng ta, tức là ba nhà bác học đã mất tích. Mất ba "cột trụ" này, Chương trình Thám hiểm Không gian của Hoa Kỳ phải trì hoãn cho tới ngày tìm được ba người thay thế, có lẽ trong một hay hai năm nữa. Trong khi đó tại Liên Xô, họ đã sẵn sàng và sắp sửa phóng vệ tinh nhân tạo. Vấn đề chính yếu của họ là tạm thời ngăn chặn chúng ta cho tới ngày họ phóng được vệ tinh, họ chỉ cần bước đi trước mà không bị chúng ta cạnh tranh lấn vượt.

Hồ Anh nhăn mặt, mím môi suy nghĩ một lát rồi nói:

- Tôi thấy rồi. Lập luận của anh rất đúng. Bọn chúng có cài một tên nằm trong Trung tâm này. Tên này vô cùng lợi hại và rất khôn khéo. Hắn rất có tài che đậy hành vi. Bởi vậy người tai mắt của ta không biết được gì về hắn. Định dùng Hòa Lạc làm vật hy sinh, hắn lợi dụng sự bất hòa của hai vợ chồng để kích thích Bạch Liên đi tố cáo. Đồng thời, vì biết rõ nội bộ gia đình ấy trong đời tư hai người lẫn các ngõ ngách trong nhà, nên hắn đã sắp xếp trước tất cả..., và mọi sự đã xảy ra đúng như kế hoạch đó. Nếu thiếu tinh tường và không chịu suy luận sâu sắc, chúng ta sẽ lọt vào bẫy của hắn. Như vậy, nếu ta buộc tội Hòa Lạc rồi nhốt vào tù hoặc xử tử thì bọn chúng hoàn toàn thành công và mọi chuyện sẽ êm hết. Không xảy ra gì thêm nữa.

- Đúng thế. Nhưng chúng ta lại phải làm cho ngọc lửa bùng lên bắt chúng phải đối phó. Và lần này đến lượt ta đặt bẫy.

- Anh đã có kế hoạch gì chưa?

- Chưa. Nhưng đã có vài ý kiến. Trước hết cứ giữ Hòa Lạc ở lại đây để bọn chúng không thể dò hỏi hoặc xúi bẫy được gì, và đồng thời chúng thấy rằng ta vẫn theo đuổi cuộc điều tra. Rồi ta tiếp tục điều tra về vụ nổ phòng thí nghiệm và để lộ cho chúng thấy như vậy. Về vụ này, anh có tin là Y Tân bị bắt cóc không?

- Theo tôi, việc chính yếu của chúng là thủ tiêu ba nhà bác học "trụ cột" của ta, nếu có bắt cóc cũng là để thủ tiêu. Hai lần trước, chúng đã bắt cóc hai nhà bác học rồi mang đi thủ tiêu, như vậy mất nhiều công phu và khó giữ kín được lâu. Đối với Y Tân, chúng chỉ cần đặt chất nổ, rồi gợi ý cho ông ta chạy về phòng thí nghiệm để chịu "tử hình" tan xác. Chứ không cần bắt cóc ông ta làm gì.

- Bây giờ anh định hành động thế nào?

Huy Ban vỗ đùi cười rộ và hỏi chọc:

- Thông minh như anh mà chưa nghĩ ra à?

Hồ Anh vẫn bình thản mĩm cười đáp:

- Anh định lôi kéo Lan Anh nhập cuộc và buộc bọn chúng hành động để đối phó với ta chứ gì?

- Anh đoán đúng. Bây giờ tôi trình bày chi tiết. Trở lại việc Y Tân, chúng ta đã được Lan Anh cho biết về đặc điểm của bộ óc ông ta: Ý tưởng chỉ xuất hiện khi có một yếu tố bên ngoài kích thích, khêu gợi. Hôm đó, kẻ lạ mặt đã lẻn vào đặt sẵn chất nổ, nhưng lại gặp ngày chủ nhật, ngày nghỉ, chúng phải lập kế hoạch cho Y Tân phải bỏ dạ hội trở lại phòng thí nghiệm tức là dùng những yếu tố kích thích nói trên để cho một ý tưởng, một công thức mới nảy ra trong trong đầu óc chàng. Kẻ nào đã làm việc đó, hắn phải là người nói chuyện với Y Tân sau hết.

- Nhưng Lan Anh đã cho biết rằng, người nói chuyện sau hết với Y Tân là Bạch Liên.

- Lan Anh tưởng vậy nhưng không đúng, vì sau khi nói chuyện với Bạch Liên, Y Tân vẫn còn ở trong phòng dạ hội. Như vậy chúng sẽ phải...

-... sẽ phải giết Lan Anh?

- Dĩ nhiên chúng sẽ hành động như vậy nhưng ta sẽ mai phục để bắt tại trận.

***

Trời đã xế trưa, vào khoảng 2 giờ. Huy Ban vừa ra khỏi nhà thì gặp một người đàn ông trạc 30 tuổi, đeo kính râm, mặc quần xanh và sơ mi vàng. Người này chào hỏi:

- Chào ông, có phải ông là Thiếu Tá phụ trách về nhà cửa không?

- Vâng, chính tôi. Ông cần gì?

- Tôi là Đức Yên. Muốn nhờ ông tới coi bộ bàn ghế ở phòng khách rồi cho sửa lại giùm.

- Nhà ông cách đây bao xa?

- Rất gần đây, chừng 200 thước. Nếu không có gì cản trở, xin mời Thiếu Tá tới coi ngay bây giờ.

Huy Ban nhận lời và hai người tiến về phía nhà Đức Yên.

- Ông làm việc tại Sở nào?

- Tôi là một thiên văn gia.

Huy Ban hỏi thêm:

- Ông có biết bạn đồng sự của ông là Hòa Lạc vừa bị Sở An ninh bắt giữ sáng nay không?

Đức Yên thở dài đáp:

- Tội nghiệp! Anh Hòa Lạc làm gì mà bị giam giữ. Anh ấy tính tình cộc cằn, nóng nảy nhưng là một người tốt.

Huy Ban nói tiếp:

- Sáng nay, Sở An ninh gọi tôi tới để coi mấy bức tường cần sơn lại. Trong khi qua mấy phòng, tôi nghe thấy nhân viên bàn tán về việc cô Lan Anh - một nữ hóa học gia. Họ bảo rằng cô này biết rõ về một điểm bí mật trong vụ nổ phòng thí nghiệm.

- Cô ấy làm gì mà biết được?

- Tức là cô ấy biết được ai là kẻ sau hết đứng nói chuyện với Y Tân trước khi ông ta bỏ cuộc khiêu vũ để chạy về phòng thí nghiệm. Theo ý họ thì điểm này là chìa khóa của mọi bí mật khác liên quan tới vụ nổ.

Hai người đi ngang qua nhà Hòa Lạc. Đức Yên nhìn vào thấy Bạch Liên đang ngồi đọc báo ngoài phòng khách.

- Cặp vợ chồng Hòa Lạc - Bạch Liên thật chẳng đẹp đôi tí nào. Chàng là người thô lỗ, xấu trai, còn nàng thì như tiên giáng trần. Tôi quen nàng từ hồi còn nhỏ...

- Thật à? Ở đâu?

- Vì tôi với Bạch Liên là người đồng hương ở xứ Giang án (Georgia), cùng làng với tôi. Nhà nàng có một vườn đào rất lớn, bởi vậy cha nàng đặt tên là "Đào nguyên trang", và chúng tôi vẫn gọi đùa nàng là "Trái đào tiên".

- Người đẹp và tên cũng đẹp như người.

Đức Yên cười và tiếp:

- Nhưng còn đẹp hơn thế nữa, khu trang trại này ngoài vườn đào còn có một cây bách rất lớn và cổ kính, rất hiếm có tại Hoa Kỳ. Cây này mọc chính giữa sân, trước cửa một tòa biệt thự kiên cố. Nhiều loại cây leo mọc phủ kín phía ngoài các bức tường của căn nhà đồ sộ này... Xung quanh trại có tường thấp quét vôi trắng làm cho nổi bật khung cảnh bên trong. Thật là một thắng cảnh do tay người tạo tác...

- Ông có chơi thân với Bạch Liên không?

- Không. Tôi kém cô ta ba bốn tuổi, và khi lớn mỗi người đi học ở một tỉnh xa... Sau này cô ta tình nguyện gia nhập Đoàn Nữ Trợ Tá Quân Đội và đã sang Âu châu trong thời kỳ Chiến tranh Thế giới Thứ hai...

Mấy phút sau tới nhà Đức Yên, hai người bước vào phòng khách. Huy Ban quan sát cẩn thận bộ "xa lông", rồi hứa sẽ mua một bộ mới trong vòng hai ba ngày nữa.

Đức Yên cảm ơn, Huy Ban bắt tay cáo biệt. Rồi chàng trở lại phía nhà Hòa Lạc. Nghe có tiếng chuông gọi cửa, Bạch Liên đứng dậy ngó ra ngoài.

- Tôi muốn hỏi cô Lan Anh.

- Xin lỗi ông, đây là nhà ông Hòa Lạc. Nhà cô Lan Anh ở cách đây bốn căn.

- Xin lỗi bà. Tôi là Thiếu Tá Diên Phi, phụ trách về nhà cửa trong Trung tâm. Nếu bà cần sửa chữa hay thay thế cái gì trong nhà xin cho biết, đừng nên ngần ngại gì cả.

Bạch Liên nhoẻn miệng cười duyên dáng.

- Rất hân hạnh được biết Thiếu tá. Tôi là Bạch Liên, và nhà của thiên văn học Hòa Lạc. Nếu không bận gì, xin mời Thiếu tá vào chơi.

Rồi nàng ra mở cửa và bắt tay chàng.

- Vâng, xin lãnh ý bà. Vô cùng hân hạnh được làm quen với ông bà... À quên... xin cho tới chào ông nhà nữa...

- Cảm ơn Thiếu tá, nhà tôi đi vắng. Xin mời ngồi.

Huy Ban ngồi vào một ghế bành, Bạch Liên hỏi:

- Thiếu tá uống gì bây giờ? Rượu hay trà?

- Bà cho một ly bia.

Bạch Liên vào phòng ăn, mở tủ lạnh lấy một chai bia nhỏ, rót vào ly rồi mang ra đặt trước mặt chàng và mời uống.

Huy Ban kín đáo nhìn kỹ Bạch Liên trong khi uống.

- Thiếu tá đã gặp hết các bà, các cô trong trại này chưa?

- Tôi chưa có dịp để tiếp xúc với tất cả mọi người. Nhưng xin thú thật... có lẽ tại đây không thể có được một người thứ hai đẹp như bà.

- Thiếu tá quá khen. Tôi không dám nhận cái vinh dự đó, vì Thiếu tá chưa gặp hết các phụ nữ trong này.

- Đừng nói ở đây... nhưng ở đâu người đẹp cũng vẫn hiếm... nhất là một vị "tiên giáng trần" như bà...

Bạch Liên đỏ mặt sung sướng.

- Ông sinh vào ngày, giờ nào?

- Để làm gì? Bà cũng biết coi số tử vi à?

- Tôi bập bẹ khoa tử vi, và chỉ coi cho những người quen để thực hành. Tôi nghiên cứu gần hết các môn khoa học huyền bí.

- Tôi tuổi Mão, sinh đúng vào 12 giờ trưa.

Bạch Liên bấm đốt ngón tay, lẩm nhẩm tính, rồi nói:

- Ngày mai ông sẽ gặp nhiều may mắn... được hoàn toàn như ý trong công việc và... tình duyên nữa.

- Cả tình duyên nữa? Không thể có chuyện ấy được vì tôi bận bù đầu, làm gì có thời giờ đi lượn để "bắt bồ" với các cô mà... duyên với tình.

Nàng lườm Huy Ban.

- Mọi sự đều do số, không thể tránh được, rồi anh... À quên xin lỗi, rồi Thiếu ta sẽ thấy.

Đúng như lời đồn của mọi người, lúc đó chàng thấy rõ bản chất của Bạch Liên. Sau một phút yên lặng, Huy Ban hỏi:

- Có phải ông Hòa Lạc sáng này bị...

- Vâng. Bị gọi ra sở An ninh và bị giữ lại. Ban nãy tôi định giấu không nói, không ngờ đã có nhiều người biết chuyện ấy rồi.

- Làm gì mà có nhiều người. Sở dĩ tôi biết là vì sáng nay tôi đến xem xét nhà cửa tại Sở An ninh. Trong trại chắc rằng chưa mấy người biết.

- Biết càng hay chớ sao. Hòa Lạc rất đáng tội... tội phản quốc phải trừng phạt thật nặng.

Huy Ban hỏi chọc:

- Bà không thương ông ấy hay sao? Đối với người dưng nước lã cũng còn thương, huống chi đối với chồng...

Bạch Liên bực mình gắt lên:

- Chồng với con gì! Hắn ta tồi tệ lắm, sống với tôi chẳng có tình nghĩa gì... quá người dưng nước lã.

- Nhưng... tôi lại nghe thấy...

- Nghe thấy cái gì?

Huy Ban mĩm cười và nói tiếp:

- Nhưng tôi còn nghe thấy nhân viên Sở An ninh bàn tán với nhau rằng ông nhà chỉ bị tình nghi chứ không phải thủ phạm. Họ đang chở cô Lan Anh, cộng sự viên của nhà hóa học Y Tân giúp vào việc truy tầm: nếu cô ấy nhớ ra được người cuối cùng đứng nói chuyện với Y Tân trước khi ông ấy rời khỏi phòng dạ hội... kẻ đó mới là vai trò chính trong vụ này...

Bạch Liên nhún vai.

- Sao họ lẩm cẩm đến thế? Bắt được thủ phạm với đủ bằng chứng mà còn cho hắn là vô tội. Hòa Lạc bị bắt đúng vào ngày 13 - cứ mỗi lần đúng ngày 13 là anh ấy gặp tai họa... nhưng trái lại con số này lại rất tốt đối với tôi, cứ tới ngày 13 là tôi gặp nhiều may mắn.

- Hôm nay cũng ngày 13... Bà đã gặp điều gì tốt đẹp chưa?

Bạch Liên nhoẻn miệng cười tình và thỏ thẻ:

- Gặp Thiếu tá... Thôi xin phép gọi bằng "anh" cho thân mật...

Giả vờ không hiểu, Huy Ban trả lởi:

- Gọi tôi bằng anh cũng được chứ sao vì chúng ta cùng thuộc một lớp, tuổi cùng trẻ trung như nhau... và con số 13 cũng rất "hên" đối với tôi... vì thế hôm nay tôi mới được may mắn gặp "chị"

Bạch Liên lại tấn công thêm:

- Phải nói là "duyên trời" xui khiến mới đúng!... Trời cho chúng ta gặp nhau.

Huy Ban tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng trong tâm chàng biết đã đến lúc lợi dụng được tính lẳng lơ của Bạch Liên để thực hiện kế hoạch lùng bắt bọn gián điệp Nga. Bởi vậy chàng cúi đầu yên lặng, giả vờ e thẹn...

- Anh mơ mộng gì mà ngồi im lìm vậy?

Thực ra chàng đang suy nghĩ tìm một kế sách để đối phó với nàng.

- Có mơ mộng gì đâu... nhưng cũng là mơ mộng, vì giấc mơ đêm qua... một giấc mơ rất kỳ dị.

- Tôi cũng biết đoán mộng. Anh mơ thấy những gì mà nói là kỳ dị? Thử kể lại nghe nào.

Với chủ định chinh phục nàng, và biết rằng đã gặp cơ hội vô cùng thuận tiện, Huy Ban bịa ra một giấc mộng.

- Tôi mơ thấy trong một cuộc viễn du, tôi đặt chân vào một miền đầy danh lam thắng cảnh. Sau một thời gian lững thững đi bộ, hành lý đeo trên lưng như một hướng đạo sinh, và khi đã thấy trong người mỏi mệt, thì tôi bước tới một khu trang trại lớn trồng hàng ngàn cây đào đang mùa hoa nở. Tường gạch sơn trắng bao vây xung quanh trại. Trên cột cổng có tấm biển khắc tên trại là... là gì nhỉ?... Tôi không còn nhớ rõ... là... là... để tôi gắng nhớ lại xem... là...

Chàng tạm ngừng, chăm chú nhìn Bạch Liên, thấy mặt nàng biến sắc vì xúc động. Rồi Huy Ban kể tiếp:

- Tôi vượt qua cổng và tiến vào tới sân trại. Giữa sân có một cây bách cao lớn, hình dáng rất cổ kính...

Tới đó nét mặt Bạch Liên càng tỏ ra xúc động nhiều hơn, miệng mấp máy muốn nói rồi lại thôi và đưa tay ra hiệu cho Huy Ban kể tiếp.

-... Phía sau cây bách là một biệt thự kiểu cổ, có các loại cây leo bám vào tường và bao phủ um tùm. Khi tới gốc cây bách, tôi vừa ngừng lại thì bỗng nhiên trời biến thành đêm tối và chân tôi như bị trói chặt vào đó, không bước đi được nữa, nhưng trong lòng tôi và khung cảnh xung quanh đều có tính cách làm tôi phấn khởi, tức là tôi thấy say sưa, sung sướng chứ không cảm thấy có gì khiến cho mình phải e ngại, sợ sệt... Và ngay lúc đó, một thiếu nữ dưới bộ y phục nữ Trợ tá Quân đội không biết từ đâu tới đứng sát ngay bên cạnh và thỏ thẻ nói nhỏ: "Em đợi anh lâu quá. Sao mãi bây giờ mới tới?" Rồi nàng ôm choàng lấy tôi... Ngay lúc đó, tôi giật mình tỉnh dậy, tim đập liên hồi. Đại cương giấc mộng như vậy.

Bạch Liên tỏ vẻ hết sức băng khoăn và hồi hộp. Vì bị cảm xúc quá mạnh, nàng ngồi yên không nói được gì. Thừa biết tâm trạng của nàng vì chính chàng là tác giả của phản ứng tâm lý đó. Huy Ban cũng ngồi yên lặng và kín đáo theo dõi nét mặt cũng như mọi cử chỉ của Bạch Liên.

Mười phút sau, cảm xúc đã lắng dịu, nàng mới lên tiếng:

- Lạ quá! Sao lại có một giấc mơ kỳ lạ vậy?... Anh gắng nhớ lại tên của khu trang trại ấy.

Huy Ban đưa tay lên bóp trán, giả vờ suy nghĩ.

- Hình như là... "Đào Viên"... chưa chắc... để tôi gắng nhớ thêm... Là... là... một tên gần như vậy...

Một lần nữa, nàng lại cảm xúc mạnh và để hai tay lên ép ngực. Huy Ban nói tiếp:

- "Đào viên"... Không. "Đào", "Đào"... gì ấy, chứ không phải "Đào viên"... Chịu không thể nhớ ra được.

Không thể kiên nhẫn hơn nữa, Bạch Liên thốt ra:

- Có phải "Đào Nguyên" không?

Chàng giơ hai tay lên trời và đứng lên mừng rỡ.

- Đúng rồi! "Đào Nguyên Trang". Tại sao bà đoán ra được?

Bạch Liên mặt đỏ ửng, để lộ một niềm vui sướng khác thường.

- Đúng là duyên trời đưa lại... Thôi, van anh trăm nghìn lần, đừng xưng bà nữa..., gọi tôi là...

- Là gì được?

- Là gì cũng được.

- Là "chị"?

- "Chị" hay... "Em"... cũng như nhau chứ gì?

- Nhưng tôi chưa hiểu tại sao... tại sao "chị" lại đoán được tên khu trại đó là "Đào Nguyên Trang"?

Bạch Liên tình tứ ngước mắt lườm Huy Ban, rồi thỏ thẻ:

- Không cần phải đoán cũng có thể biết được... đúng là duyên trời...

Chàng vờ không hiểu:

- Tôi không thể nào hiểu được... xin giải thích cho biết...

Nàng chỉ mĩm cười không chịu giải thích gì thêm.

- Thôi, mai sẽ giải thích... Hôm nay nói thế đủ rồi. Hãy gắng đợi, vì số anh ngày mai sẽ gặp mọi sự tốt đẹp, thành công và hạnh phúc. Hôm nay chỉ là bước đầu sửa soạn cho ngày mai.

Huy Ban cầm ly bia uống cạn rồi đứng dậy cáo biệt.

- Tôi phải về văn phòng. Ở đây quá lâu rồi. Hẹn chiều mai sẽ trở lại.

Bạch Liên định tìm cách giữ chàng ở lại thêm mấy phút nữa. Nhưng giữa lúc đó, nhiều người qua lại ngó vào phòng khách, bởi vậy nàng cũng cảm thấy nên để chàng ra về... Rồi nàng đứng lên tiễn chân Huy Ban ra cửa. Khi hai người bắt tay tạm biệt, chàng nói:

- Rất sung sướng được gặp chị hôm nay!

Nàng siết chặt tay chàng không chịu rời ngay và nói nhỏ:

- Em cũng sung sướng được gặp anh... Đúng là duyên trời... Là tiền định. Mọi việc đều không tránh khỏi số mệnh... Mai anh nhớ trở lại nhé.

Huy Ban mĩm cười, khẻ gật đầu và tình tứ nhìn nàng lần chót. Ra khỏi nhà, chàng vội vã rảo bước trở về văn phòng, vẻ mặt tươi tỉnh, hân hoan.

Còn Bạch Liên, nàng trở vào phòng khách ngồi phịch xuống ghế bành, đặt tay lên trán và cúi đầu suy nghĩ về cuộc gặp gỡ vừa rồi và giấc mộng Huy Ban vừa bịa đặt, nhưng nàng lại tin là "duyên trời tiền định"...

Trên đường về, tới một ngã tư, Huy Ban gặp một thiếu phụ vui vẻ giơ tay ra hiệu muốn gặp chàng.

- Chào ông. Có phải ông là Sĩ quan phụ trách nhà cửa không?

- Vâng, chính tôi. Bà cần hỏi gì ạ?

- Hệ thống điện và ống dẫn nước trong nhà tôi bị hư nhiều chỗ. Xin ông sửa lại giùm.

- Vâng, tôi cho thợ lại ngay. Xin bà cho biết nhà.

- Nhà số 24, đường số 4.

- Có gần nhà ông Hòa Lạc không?

- Không. Nhà ông bà ấy cách nhà tôi gần 300 thước.

- Có phải sáng nay ông ta bị bắt không?

- Đúng. Nhưng Sở An ninh không tin rằng ông ta không dính líu gì vào vụ gián điệp phá hoại. Họ cho rằng, bọn chúng tìm cách gán tội cho Hòa Lạc. Hiện họ đang nhờ cô Lan Anh và trông vào cô ta để giúp họ tìm ra thủ phạm.