← Quay lại trang sách

Chương 7

Lan Anh lặng lẽ đặt cuốn sách hóa học rất dày xuống thành ghế. Nàng đứng dậy bật hết mọi đèn lớn nhỏ trong phòng khách, không phải vì thiếu ánh sáng để đọc sách nhưng vì bên ngoài trời nổi dông tố lớn. Gió rít, mưa dồn, chớp giật, sấm vang kinh hồn trong đêm tối.

Căn phòng tuy đã sáng rực nhưng cô tịch, vì ngoài nàng ra, ngôi nhà này không có một bòng người thứ hai nào. Lan Anh trở về với chiếc ghế bành và cuốn sách. Nàng đọc thêm mấy dòng rồi lại đặt xuống... Nửa phút sau lại cầm lên đọc nhưng hai mắt lờ đờ tỏ vẻ lo âu. Mỗi tiếng gió hú, tiếng mưa đập vào cửa, tiếng cành cây cọ sát vào nhau...v...v.. đều làm cho nàng giật mình đánh thót. Phải chăng Lan Anh linh cảm thấy một điều bất thường sắp tới của nàng, hoặc trong lúc mỏi mệt, nàng đã bị mưa gió và sấm chớp bên ngoài làm rối loạn tâm thần?

Bỗng nhiên, mấy ngọn đèn công cộng gần đó tắt hẳn, có lẽ bị gió táp làm hư. Đường phố ở phía ngoài nhà nàng và mấy căn nhà lân cận trở nên tối om. Lan Anh đứng lên đi đóng chặt mọi cánh cửa ngoài, rồi kéo hết cái màn cửa bưng kín phòng khách để cảnh tượng giông tố không lọt vào nhà được nữa.

Nàng trở về ghế bành định đọc tiếp đoạn sách, nhưng một phút sau lại đứng lên châm thuốc hút rồi đi vào nhà trong bật hết các ngọn đèn trên các hành lang, đóng chặt các cửa lớn nhỏ, rồi trở ra phòng khách, vừa đi vừa kiểm soát lại từng cánh cửa.

Tới cửa phòng ngủ, một tiếng động nhỏ nhưng khác thường lọt tới tai nàng. Lan Anh giật mình đứng lại, tim đập mạnh. Rồi nàng tự trần tỉnh và tự nghĩ: các biệt thự trong Trung tâm đều thuộc loại nhà tiền chế nên mỗi khi thời tiết thay đổi, tất nhiên cách nguyên liệu bị co giãn, nứt rạn và gây ra những tiếng động, nhất là khi bị sức gió lớn làm lay chuyển.

Trở vào phòng khách, Lan Anh cặm cụi làm toán theo các công thức và phương trình ghi trong 4,5 trang ở đoạn cuốn hóa học, bỗng nàng hoan hỉ và tươi cười đứng dậy chạy tới máy điện để gọi tới Sở An ninh.

- A lô! Tôi muốn nói chuyện với Đại Tá Bảo Đình.

- Xin bà cho biết quý danh.

- Nữ hóa học gia Lan Anh.

Lúc ấy vào khoảng 10 giờ đêm, Bảo Đình không còn ngoài Sở. Chàng đã về nhà từ lâu và đang sửa soạn đi ngủ. Nghe tiếng chuông điện thoại, chàng vội tới nghe.

- A lô! Chào cô Lan Anh. Có gì mới lạ không?

- Xin lỗi Đại tá. Có việc cần nên mới gọi điện thoại vào giờ này.

- Việc gì đó. Xin cô cho biết.

- Tôi vừa tìm ra được hóa chất đã gây ra vụ nổ làm tan xác Y Tân. Đặc tính của nó là nếu gặp không khí thì tức khắc sôi lên rất mạnh, rồi phụt lên và lan tràn ra xung quanh không ai ngăn cản kịp. Và nếu nó gặp chát nguyên liệu đặc mà Y Tân đã phát minh nhưng chưa hoàn thành, thì tức khắc sẽ nổ với một sức mạnh kinh hồn.

- Cô làm ơn cho biết tên hóa chất đó.

- Tên là K13. Một thứ a xít tổng hợp mới phát minh, công thức của chất này hiện còn đang giữ bí mật. Nếu Đại tá đồng ý, ngày mai tôi sẽ thí nghiệm, nhưng chỉ dùng một lượng nhỏ xíu chừng một phần ngàn ly thôi với máy đo áp lực, như vậy ta sẽ tính được sức mạnh kinh khủng trong vụ nổ hôm đó.

- Thôi, xin cô cho phép đến mai chúng ta sẽ nói lại chuyện đó. Nhưng theo ý tôi, việc này chưa cần bằng việc chúng tôi nhờ cô trước đây mấy ngày. Đó mới là điều quan trọng bậc nhất. Thôi, chào cô. Chúc cô một đêm tốt lành.

Cuộc đàm thoại chấm dứt vì Bảo Đình đã đặt máy xuống và luồng điện bị cắt. Lan Anh không thể nói gì thêm được nữa. Bảo Đình chủ tâm làm như vậy với mục đích thực hiện quỷ kế của Huy Ban muốn dùng Lan Anh làm mồi để nhử phe địch, tức là kế "lấy dê nhử cọp" của thợ săn.

Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn. Một tiếng sấm lớn làm rung động các cửa kính phòng khách nhà Lan Anh. Nàng lại giật mình lo sợ...

Trong lúc đó, Xuân Vi đứng ẩn mình giữa bụi ngâu trong khu vườn căn nhà đối diện bên kia đường. Chàng phục sẵn tại đó từ 8 giờ tối, và từ vị trí này chàng có thể kiểm soát được tất cả những sự việc xảy ra tại phía trước mặt và phía tay trái căn nhà của Lan Anh. Cùng lúc ấy Gia Ninh cũng phụ trách một công tác tương tự, chàng nằm phục ở khu vườn phía sau nhà Lan Anh để có thể kiểm soát được cả phía tay phải. Hai người đều không hiểu tại sao Đại Tá Bảo Đình lại bắt họ tới đó rình mò như vậy, và họ tự hỏi nhà nữ bác học Lan Anh có liên can gì trong vụ nổ phòng thí nghiệm hay không? Hay là cấp trên phái họ ngồi đó phục kích để bắt bọn người bí mật nào sắp tới ám sát hoặc bắt cóc nàng?

Xuân Vi và Gia Ninh đều mang áo mưa đi theo, vì ngay từ sẫm tối hai người đã thấy mây đen bao phủ dày đặc khắp vòm trời, bầu không khí mỗi lúc càng thêm nặng trĩu và khó thở. Hôm đó đúng vào ngày trăng tròn, nhưng đêm tối đen như mực vì dông tố. Hai người thu mình trong bụi cây, lúc nào cũng phải trố mắt quan sát qua bóng tối, nhất là sau khi mấy ngọn đèn công cộng bị hư.

Vào khoảng 10 giờ, trong lúc họ đang bực bội vì mưa gió thì bỗng nhiên có tiếng chân người bước nhanh trên vỉa hè, ở phía ngoài đường. Nhìn kỹ, họ nhận ra một bóng đen mang y phục sĩ quan...

Huy Ban tất tả vượt trời mưa để tới nhà Bạch Liên, thấy đèn phòng khách còn sáng và ngó tứ phía không thấy ai qua lại, chàng bấm chuông cửa. Trong nhà có tiếng vọng ra qua cửa sổ:

- Ai đó?

- Diên Phi.

Bạch Liên tắt vụt đèn lớn chỉ để một ngọn đèn có chụp đủ chiếu sáng một góc phòng, rồi chạy ra mở cửa.

Huy Ban vào nhà và đóng cửa lại ngay.

- Hẹn chiều nay mà tại sao tới giờ anh mới tới?

- Bận nhiều việc quá. Và nếu đến vào lúc trời còn sáng người ta sẽ dòm ngó.

Huy Ban bỏ áo mưa và mũ, treo trên giá đặt ngoài hành lang, rồi chàng theo Bạch Liên vào phòng khách.

- Mong rằng đừng có ai trông thấy anh đi vào đây, danh dự của em sẽ bị hoen ố.

Huy Ban mĩm cười và tự nghĩ: Bạch Liên cóc cần gì danh dự, nàng vẫn công khai ngoại tình, có đếm xỉa gì đến dư luận đâu. Ngoại tình trước mặt chồng, bất chấp cả Hòa Lạc, coi chàng chẳng ra gì.

- Anh dùng ly rượu mạnh cho hết lạnh nhé. Anh thích rượu gì?

- Chạy từ nhà đến đây, trong người nóng bừng chứ có lạnh gì đâu. Uống gì cũng được.

Nàng chạy vào lấy một chai uýt ky đưa ra rót mỗi người một ly nhỏ.

- Trời lạnh, cứ uống "sec" cho nóng người... càng nóng càng tốt. Rồi Bạch Liên ngồi xuống đối diện với Huy Ban và nâng ly rượu mời chàng.

- Tôi đến để nghe chị giải thích thêm cho về giấc mộng đêm trước. Tôi chưa hiểu chị đoán mộng bằng phương pháp nào mà lại biết rõ đến như vậy? Suốt đêm qua, tôi cứ trằn trọc suy nghĩ và cả ngày hôm nay... bực mình hết sức, không hiểu tại sao chị lại biết được cái tên "Đào Nguyên Trang" mà chính tôi cũng không nhớ ra được.

Nàng nghiêng đôi mắt đắm đuối nhìn Huy Ban tiếp liền một nụ cười đầy tình tứ... Rồi Bạch Liên thỏ thẻ:

- Em đã nói là "duyên trời" mà... Trời đưa chúng ta đến với nhau... cho anh gặp em trong giấc mộng... Tại "Đào Nguyên Trang" là nơi em chào đời và sống với cha mẹ cho đến tuổi lớn... Rồi Trời lại dắt anh tới căn nhà này để chúng ta gặp nhau thực sự mà không cần ai giới thiệu.

Mặt nàng dần dần ửng hồng, đôi mắt mỗi lúc càng thêm đắm đuối, giọng nhỏ dần và kết thúc một cách nũng nịu:

- Có phải đúng là "duyên trời" không anh?

Huy Ban giả vờ kinh ngạc:

- Thật là kỳ dị!

Chàng cầm ly rượu uống cạn, rồi nói tiếp:

- Bây giờ, tôi mới thấy rõ sự huyền diệu của số mệnh đã... se duyên... đôi ta... Bạch Liên... Em...

Không thể tự chủ được nữa, Bạch Liên xích lại gần, ngã đầu vào vai Huy Ban. Chàng lặng lẽ tặng nàng một nụ hôn nồng nhiệt... Bên ngoài dông tố vẫn hoành hành dữ dội...

Trời vẫn mưa gió, sấm chớp... Sau cuộc điện đàm với Bảo Đình, Lan Anh trở vào phòng ngủ, cởi bỏ áo ngoài rồi bước sang phòng tắm. Nàng vẫn bồi hồi lo sợ một cái gì vô căn cứ.

Tối nào Lan Anh cũng tắm trước khi vào giường, tắm để dễ ngủ hơn. Hôm nay, mặc dầu bị ám ảnh bởi cảm tưởng trên, nàng cứ làm như thường lệ. Trong khi hai vòi nước nóng và lạnh tuông chảy vào thùng tắm, nàng đến trước tấm gương lớn để tự ngắm nghía và thấy sắc da mình hơi lợt lạt sau mấy tuần làm việc thâu đêm theo lệnh cấp trên. Rồi nàng rửa mặt, đánh răng...

Nước đã gần đầy bồn tắm, nàng nhún một bàn tay để thử nhiệt độ rồi bước vào nằm dai trong bồn nước.

Một phút sau, bỗng nhiên tất cả những đèn trong nhà đều tắt phụt cùng một lúc. Lan Anh giật nẩy mình, tim đập mạnh... nhưng nàng tự trấn tĩnh được ngay và cho rằng có lẽ đây là do dây điện chạm nhau làm nổ cầu chì ngoài đường vì gió thổi mạnh. Tốt hơn cả là cứ tiếp tục tắm, biết đâu trong thời gian đó đèn lại sáng lên...

Nhưng vài phút sau, một tiếng động khẽ phát ra ở phòng bên, tiếp đến một tiếng lăn mình trên sàn nhà... như một thân người rớt từ trên cao xuống rồi lăn đi mấy vòng. Lan Anh sợ quá muốn kêu nhưng không ra tiếng. Nhưng rồi nàng lại thấy yên lặng bình thường như trước... và cho rằng có lẽ một cái bình hoặc chậu cây gì đó bị đổ xuống thảm vì thiếu thăng bằng...

Rồi nàng nghe thấy một tiếng êm êm nhè nhẹ lướt đi rất chậm chạp và dần dần tiến về phía phòng tắm. Lần này Lan Anh không nghi ngờ gì nữa, nàng thấy rõ là có kẻ lạ mặt lọt được vào nhà mình không biết tự bao giờ.

Nàng không thể tin rằng đây là một chuyện ma quỷ xuất hiện, nhưng là một người - nhất định trăm phần trăm như vậy, và không biết hắn ta đã lọt vào đây bằng cách nào và ẩn kín trong xó nào trong khi nàng đi bật hết mọi đèn cho sáng khắp nhà. Ngay từ chập tối, nàng đã linh cảm thấy mối nguy và bồi hồi lo sợ. Và ngay lúc này nỗi sợ hãi ấy tăng lên tới cực độ.

Toàn thân nàng lạnh toát và hầu như hoàn toàn tê liệt mặc dù trước đó một vài giây nàng còn vẫy vùng trong bồn nước nóng.

Tiếng chân người lạ mặt đã tới gần bồn tắm, chỉ còn cách chừng vài ba bước. Tuy không nhìn thấy gì nhưng lúc đó tai nàng trở nên vô cùng minh mẫn nghe rõ được tiếng động rất nhỏ. Thấy hắn đã tới gần sát, Lan Anh thốt ra được một câu:

- Ai đó?... Đến đây làm gì?

Bóng đen cố nín cười, nhưng nàng nghe rõ tiếng hắn nén lại trong cổ họng. Lan Anh sợ cuống cuồng tính nhảy ra khỏi bồn để chạy trốn, nhưng toàn thân nàng run lẩy bẩy vừa đứng lên đã mất thăng bằng và trợt ngã ngửa ra, đầu đập vào rìa bồn tắm. Nàng kêu lên một tiếng cuối cùng đau đớn và thảm thiết "Trời ơi!", rồi im dần trong bóng đen tĩnh mịch.