← Quay lại trang sách

Chương 8

Thiếu Tá Diên Phi bước vào căn phòng Đại Tá Bảo Đình.

- Chào Đại tá. Tôi đến về vấn đề bàn ghế của Sở An ninh. Nhiều cái đã bị hư, cần phải thay thế, cả bàn ghế lẫn tủ... v...v... Xin Đại tá cho biết ý kiến.

Bảo Đình tỏ vẻ bực bội, quắc mắt nhìn Diên Phi.

- Hãy xếp việc ấy lại, chưa vội gì, mai mốt sẽ giải quyết.

Huy Ban thấy có viên thư ký đứng đó, hiểu ý Hồ Anh muốn trì hoãn câu chuyện. Chàng liền kính cẩn trả lới:

- Vâng, để vài ngày nữa cũng được. Thôi, xin kính chào Đại tá.

Chàng để tay lên mũ, chào Hồ Anh rồi đi ra. Nhưng chưa tới cửa, Hồ Anh đã gọi lại:

- Thiếu Tá Diên Phi hãy ở lại đây một lát. Tôi có chút việc khác muốn nhờ ông, Hồ Anh đưa tay ra hiệu cho viên thư ký rút lui. Huy Ban đóng cửa lại, rồi trở vào kéo ghế ngồi. Hồ Anh lên tiếng bằng một giọng cáu kỉnh:

- Biết chuyện cô Lan Anh chết đêm qua chưa? Bọn ác ôn lại thắng mình thêm keo nữa.

Huy Ban bình thản trả lời:

- Nhưng chúng ta đã thành công trong phần chính yếu là buộc chúng phải hành động trở lại. Không bắt được tên sát nhân và để cho Lan Anh chết đó là vì nhân viên của ta tồi quá. Dù sao chúng đã bắt đầu tiến vào cửa bẫy. Bây giờ xin anh cho biết chi tiết về vụ này.

- Bác sĩ Giang Điền đã tới khám nghiệm và kết luận rằng Lan Anh chết vì tai nạn, có lẽ nàng bị trượt chân trong bồn tắm và đập mạnh đầu vào rìa bồn rồi ngất đi. Trong lúc bất tỉnh, thân thể nàng chìm dần vào khối nước trong bồn tắm rồi bị chết đuối trong đó. Không tìm thấy một vết thương nào do bàn tay ngoại nhân. Và hai nhân viên Sở An ninh mai phục suốt đêm chung quanh nhà nàng, đều không thấy bóng ai ra vào...

- Họ ngồi rình như thế nào?

- Một người núp trong vườn căn nhà phía trước - đối diện với căn nhà của Lan Anh, người thứ hai núp ở khu vườn phía sau nhà. Sở dĩ tôi không dám cho họ mai phục ở sát cửa sau vì sợ dễ bị lộ bởi ánh trăng.

Huy Ban phì cười, đập tay lên bàn rồi nói:

- Hai tên chó chết! Tại sao không biết tùy cơ ứng biến mà cứ thi hành mệnh lệnh một cách mù quáng như vật. Đêm qua mưa lớn, trăng bị che lấp, trời tối đen như mực. Đứng cách xa như vậy thì nhìn sao thấy được quân gian luồng sát chân tường và bò sát đất. Nếu anh bảo chúng ngồi rình ở nhả anh như vậy một đêm mưa to gió lớn, tôi có thể lọt vào nhà để ám sát anh rồi thoát ra dễ dàng như trở bàn tay mà chúng cũng chẳng thấy gì...

Hồ Anh đỏ mặt vì thấy lỗi đó không hoàn toàn do hai nhân viên.

- Phải thú nhận rằng một phần lỗi là tại tôi không dặn trước họ đề phòng nếu gặp trời mưa, trăng sẽ bị che lấp và đêm sẽ tối đen. Nhưng bọn nhân viên không thể nào tài giỏi và thông minh như anh được.

Huy Ban cười và hài hước:

- Ông "Trùm Mật vụ" của tôi ơi! Xin ông đừng quên rằng bọn gián điệp Nga-Xô đều được huấn luyện rất tinh vi. Bản lãnh của chúng đạt tới mức độ siêu việt. Nhân viên "tép" của ta đối phó với chúng sao được. Từ nay anh nên thận trọng hơn chút nữa.

Rồi chàng đứng lên, tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Bên ngoài, trời đã gần trưa và nắng gay gắt. Các toán thợ đang sửa những mái nhà bị dông tố đêm trước làm hư hại. Nước mưa ứ đọng khắp nơi đang bốc lên ngột ngạt vì mang theo hơi đất và hơi lá cây mục.

Sau mấy phút yên lặng, Hồ Anh lên tiếng:

- Mười giờ đêm qua, Lan Anh còn gọi điện thoại cho tôi và cho biết nàng vừa tìm ra thứ hóa chất đã gây ra vụ nổ phòng thí nghiệm Y Tân. Nàng hẹn hôm nay sẽ thí nghiệm cho tôi coi để kiểm thực.

- Tôi cho là Lan Anh bị giết không phải vì nàng đã tìm ra hóa chất ấy. Nhà bác học nào cũng có thể làm được việc đó. Nhưng chúng phải giết Lan Anh vì sợ nàng nhớ ra danh tính của tên đồng bọn đã đứng nói chuyện với Y Tân vào phút chót trước khi chàng rời khỏi phòng dạ hội... Vì chúng mình đã phao tin như vậy, nên chúng sợ mà phải hạ thủ trước... Phải giết Lan Anh để phòng hậu họa.

Hồ Anh suy nghĩ rồi gật gù nói tiếp:

- Bác sĩ Giang Điền nhất định xác nhận rằng nàng ngã bị thương nặng, bất tỉnh rồi chết đuối vì bị trượt chân ngã đập đầu vào mép bồn tắm. Hoàn toàn không có một vết thương nào khác.

- Nhưng ngoài yếu tố đó, anh đã điều tra gì thêm chưa? Có thâu lượm được những chi tiết khả nghi nào không?

- Có chứ. Đã tới quan sát và làm biên bản đầy đủ. Nhưng tôi vẫn chưa tìm ra được manh mối...

- Những chi tiết ấy như thế nào?

- Hai nhân viên, Xuân Vi và Gia Ninh, mai phục tại đó tới 1 giờ khuya. Họ đều báo cáo, mỗi người trong một tờ trình riêng biệt rằng vào khoảng 10 giờ, Lan Anh bật hết mọi ngọn đèn trong biệt thự, rồi đi đóng chặt tất cả các cửa lớn nhỏ ở chung quanh nhà. Về phía Gia Ninh, vì đứng gần cửa phía sau, hắn đã thấy Lan Anh khóa cửa đó, tiếng chìa khóa xoay trong ổ rất rõ rệt. Sau đó, nàng còn đẩy thử xem cửa đã đóng thật vững chắc chưa. Nhưng sáng nay, khi tôi đến khám xét thì lại thấy cửa đó chỉ khép chặt khít lại mà thôi, và chìa vẫn nằm trong ổ ở phía trong nhà.

- Đúng rồi, tên sát nhân thông minh lắm. Hắn đợi gần sáng mới thoát ra khỏi nhà qua cửa đó. Sở dĩ hắn không đứng ngoài khóa cửa đó lại rồi mang chìa khóa đi, mà hắn chỉ khép chặt cửa và để chìa khóa lại trong ổ ở phía trong như vậy là để bọn mình tưởng Lan Anh đã quên không khóa cửa đó và cái chết của nàng là bởi tai nạn rủi ro.

Hồ Anh gật gù tỏ vẻ đồng ý. Huy Ban hỏi thêm:

- Đèn trong nhà còn sáng y nguyên hay đã tắt?

- Chỉ có hai ngọn trong phòng ngủ và phòng tắm, đèn vẫn còn để sáng nguyên chưa tắt.

- Lại thêm một yếu tố để chứng minh rằng tên sát nhân đã rút cầu chì gốc cho tắt hết mọi ngọn đèn trong khi thi hành thủ đoạn. Rồi trước khi đi, lại đặt cầu chì trả lại cho đèn phòng ngủ và phòng tắm...

Ngừng một phút, rồi Huy Ban hỏi thêm:

- Anh có cho tìm dấu tay, chân trong nhà hay ngoài vườn không?

- Có, nhưng không tìm được dấu vết gì cả, có lẽ hắn đã dùng găng cao su. Còn những vết tích ngoài sân và vườn đều đã bị nước mưa làm tiêu tan hết vì trời mưa lớn cho mãi tới 5 giờ sáng.

- Anh kết luận thế nào?

- Về mặt pháp lý, dĩ nhiên là phải kết luận rằng đây là một tai nạn. Và anh chàng Hòa Lạc phải nằm tù.

Huy Ban đưa tay lên gáy gãi nhẹ và suy nghĩ, rồi chàng gật gù nói tiếp:

- Tên này cao tay lắm. Hắn giết ba nhà bác học ngoại hạng của ta rồi bắt Hòa Lạc phải chịu tội. Đêm qua hắn lại lọt được vào nhà Lan Anh để giết nàng bằng cách gây cho nàng một tai nạn với tích chất rủi ro, rồi thoát ra ngoài êm như ru, không để lại một dấu vết nào. Và hắn dám hành động ngay trước mắt hai nhân viên của ta. Thủ đoạn tuyệt hảo! Thật tội nghiệp cho anh chàng Bảo Đình!

Hồ Anh nhún vai, đặt thêm câu hỏi:

- Còn Bạch Liên, đêm qua chị ta làm gì? Tôi cũng ngờ mụ ấy lắm... Có thể là...

Huy Ban cười rộ và im lặng nhìn Hồ Anh.

- Anh cười gì mà khoái trá vậy?

- Cười vì thấy anh ngờ rằng có lẽ Bạch Liên nhúng tay vào vụ này. Tôi có đủ yếu tố trăm phần trăm chắc chắn để chứng minh rằng từ 10 giờ đêm qua tới 6 giờ sáng nay nàng không bước chân ra khỏi nhà.

Hồ Anh trợn mắt chỉ vào mặt Huy Ban:

- À, anh đã bị "con bé" ấy bắt cóc suốt đêm... Anh đã bán linh hồn cho nó rồi à?

Huy Ban lại cười rộ và trả lời:

- Chằng biết ai bán linh hồn cho ai! Bạch Liên tin rằng Trời đã đưa tôi lại cho nàng... Nàng coi số tử vi và đoán điềm giấc mộng... rồi tin chắc như vậy. Thế là nguyên một đêm qua, tôi bị "bắt cóc".

Hai người cùng cười. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Hồ Anh cầm ống nghe:

- A lô. Đây! Đại Tá Bảo Đình.

- Chào Đại tá. Đây, Kiều Dung tại Tổng Hành Dinh. Tôi được biết rằng, Đại tá đang nhờ cô Lan Anh nhớ lại tên người đứng nói chuyện với Y Tân vào phút chót, trước khi ông ta chạy về phòng thí nghiệm...

Hồ Anh vội ra hiệu cho Huy Ban đặt ống nghe phụ lên tai...

- Đúng thế, nhưng không may...

Bảo Đình ngừng ngay lại khi nói tới đó để dò xem Kiều Dung đã biết tin về cái chết của Lan Anh chưa. Nhưng nàng nói tiếp:

- Tôi có thể cho Đại tá biết tên những người đó. Và chính tôi cũng đứng cạnh Y Tân đúng vào lúc ông ta rời khỏi phòng dạ hội.

- Lúc đó chỉ có một mình cô với ông ta à?

- Không. Cả một nhóm. Để tôi nhớ kỹ lại trong 1 phút.

- Vâng. Tôi cũng phải sửa soạn ghi chép.

Bảo Đình đặt ống nghe xuống để lấy giấy bút. Một phút sau, cuộc đàm thoại lại tiếp tục:

- Bốn người tất cả: Đức Yên - thiên văn gia; Hòa Lạc - thiên văn gia; Hà Minh - vật lý gia, và tôi - Kiều Dung.

- Còn ai nữa không?

- Không. Tôi nhớ rõ lắm, chỉ có bốn người thôi.

- Y Tân đã nói gì trước khi bỏ đi? Hoặc có ai nói gì làm ông ta bỏ về không?

- Y Tân ra về một cách rất tự nhiên. Ông ta rất điềm tĩnh khi từ biệt chúng tôi: "Xin lỗi các bạn. Tôi có việc phải trở về phòng thí nghiệm". Rồi bắt tay mọi người trước khi rời khỏi phòng dạ hội.

- Cô có nhớ được các vấn đề hay sự việc đã được nêu ra trong lúc nói chuyện không?

- Có chứ! Và vẫn nhớ đầy đủ tất cả. Chúng tôi nói về xe hơi vì Hà Minh vừa tậu một chiếc Ford "Thunderbird" và trước ngày dạ hội, anh chàng suýt bị nạn vì xe ấy trong lúc phóng quá nhanh trên xa lộ, chạy tới 180km/giờ và một bánh xe bị nổ. Hòa Lạc giải thích rằng loại ruột "Tubeness" không đủ sức chịu đựng những tốc độ quá lớn và khuyên Hà Minh nên dùng loại ruột xe khác nếu muốn chạy với tốc lực 150km/giờ. Rồi cả nhóm nhảy sang vấn đề vỏ xe đặc không cần ruột, kẻ đồng ý, người phản đối, và chẳng đi đến kết luận nào cả. Tất cả các câu chuyện chỉ có thế thôi, không có gì hơn nữa.

- Cô có thể nhớ lại được từng câu nói của mỗi người không?

Kiều Dung vừa cười, vừa nói:

- Thưa Đại tá, nhớ được như vậy là "cừ khôi lắm lắm". Vả lại câu chuyện về vỏ ruột xe lúc đó làm tôi phát ngấy, chẳng muốn nghe... Nếu cần, Đại tá cứ cho gọi mấy ông đó lại mà hỏi..., mấy ông bác học đều có trí nhớ kinh khủng, có lẽ họ chưa quên đâu.

- Thôi, biết như vậy cũng đủ rồi. Xin hết sức cảm ơn cô, và nếu cô có nhớ thêm được chi tiết nào nữa cũng xin cho biết.

- Vâng, nếu nhớ thêm được gì, tôi sẽ gọi điện thoại ngay. Xin kính chào Đại tá.

Hồ Anh vừa đặt máy xuống, Huy Ban hỏi ngay:

- Cô nào mà giọng nói như tiếng chim oanh hót vậy?

- Kiều Dung - phụ trách liên lạc với báo chí, cánh tay phải của "chủ soái".

- Những điều cô ấy vừa cho biết đều rất có giá trị và cho ta thấy rằng bọn chúng che đậy rất giỏi. Trong câu chuyện Kiều Dung vừa kể, vẫn thấy có Hòa Lạc... không làm sao gạt được hắn ra.

- Tức là ngay từ đầu, bọn chúng đã có chủ định dùng hắn làm bình phong. Nhưng chưa chắc trong lúc đó Y Tân mới nảy ra ý kiến trở lại phòng thí nghiệm. Có lẽ anh chàng đã có ý kiến đó từ một lúc trước, trong lúc chạy đi chào hỏi, chuyện trò với nhiều người khác trong phòng dạ hội...

Hồ Anh gật đầu:

- Như vậy tức là chúng ta vẫn đứng trong ngõ bí... trong cái vòng lẩn quẩn.

Huy Ban rút thuốc lá châm lửa hút một hơi dài, trầm ngâm một lát rồi nói với Hồ Anh:

- Tôi đã đọc lại mấy tập hồ sơ và nhận thấy có một điểm khá quan trọng mà chưa ai lưu ý tới.

Hồ Anh ngạc nhiên hỏi lại:

- Điểm nào?

- Ai đã gợi cho bà vợ Yên Lịch đi theo cuộc hành trình đó, hôm ông ta mất tích? Họ phải gợi ra trước, rồi khi bà ta đồng ý đi theo con đường ngoằn ngoèo ấy để tới khu đồi thông bên bãi biển họ mới biết chắc chắn là xe của Sở An ninh đã bị nạn, và đồng thời phục sẵn người để bắt cóc Yên Lịch. Tên nào đã gợi ý cho Lệ Lan rời bỏ xa lộ để đi vào con đường nhỏ ấy? Vì có gặp nhiều khúc ngoằn ngoèo, cái máy phun dầu mới có thể hoạt động được. Nếu xe cứ đi trên xa lộ thẳng tắp thì...

Hồ Anh cau mặt, gật đầu nhiều lần và tiếp lời Huy Ban:

- Đúng. Chưa ai nghĩ tới điểm ấy, chắc vẫn là tên đó... Hắn gợi ý và che đậy giỏi tuyệt.

Hồ Anh chưa tin hẳn như vậy, chàng nói:

- Vì Lệ Lan muốn chọc tức nhân viên Sở An ninh, muốn họ không chạy theo sau để cản trở cuộc "du dương" của đôi vợ chồng trẻ. Hồi ấy, bất cứ nhà bác học hay chuyên gia nào của Trung tâm cũng chơi khăm như vậy đối với xe An ninh mỗi khi họ ra khỏi trại vì bị xe này theo dõi ở phía sau.

Huy Ban giải thích thêm:

- Nhưng đừng quên rằng, nếu bọn gián điệp không biết rõ từ trước hành trình của Yên Lịch, cũng như của Y Tân, nhất là nếu chúng không lừa được họ vào một quãng đường rất ngoằn ngoèo thì chúng cũng không thể "hạ" được xe An ninh và cũng không biết mai phục ở chỗ nào để bắt cóc hai nhà bác học.

Chàng ngừng một phút để lấy thuốc lá, rồi nói tiếp:

- Đối với Y Văn, chúng gởi lá thư giả mạo và lấy Sơn la làm địa điểm cuối cùng cho cuộc hành trình. Nhưng đối với Yên Lịch, nhất định chúng phải phái người đến gợi ý trực tiếp hay gián tiếp cho Lệ Lan nên đi đường nào để có thể "quật ngã" được xe An ninh. Anh thấy chưa?

Tới đây, Hồ Anh mới hoàn toàn đồng ý. Chàng lấy cuốn niên giám điện thoại vừa tìm, vừa nói:

- Để coi số điện thoại của Lệ Lan, hiện đang ở Nga my với cha mẹ nàng. Rồi Hồ Anh quay máy điện thoại liên lạc với tổng đài nhờ gọi tới thành phố Nga my. Trong khi chờ đợi, chàng nói tiếp:

- Hôm đó, chính bác sĩ Giang Điền là người gợi ý cho Yên Lịch đi hóng gió vào ngày Chủ nhật, vì đã từ lâu nhà bác học này không chịu đi đâu và bị đuối sức.

Huy Ban nói đùa:

- Như vậy phải bắt Giang Điền vì hắn là người đã gợi ý cho Yên Lịch.

- Bắt sao được! Giang Điền chỉ khuyên Yên Lịch đi hóng gió chứ ông ta có đề nghị một hành trình nào đâu. Nhưng có lẽ ông ta đã nhiều lần tới nhà Yên Lịch và nói câu chuyện đi hóng gió trước mặt một số người và một tên trong số đó đã lợi dụng cơ hội để gợi ý cho Lệ Lan...

Chuông điện thoại reo, Hồ Anh cầm máy:

- Thưa Đại tá, đã liên lạc được với Nga my rồi.

Cuộc điện đàm với Lệ Lan bắt đầu. Huy Ban cũng đặt một ống nghe bên tai.

- Chào bà Yên Lịch. Tôi là Đại Tá Bảo Đình, người kế chân Mạc Kiên tại Trung tâm Pha tích. Chúng tôi đang nghiên cứu lại tập hồ sơ về vụ án của ông nhà ta... và cần biết thêm một số chi tiết chưa được ghi trong hồ sơ, xin bà làm ơn cho biết về điểm này: bà đã bỏ xa lộ và đi con đường nhỏ có nhiều khúc ngoằn ngoèo, với mục đích "quật ngã" xe An ninh, ai đã chỉ vẽ cho bà việc đó?

- Vâng, đúng thế. Tôi đã đi vào đó... vì... Nhưng xin cho biết, tại sao Đại tá lại hỏi về điểm ấy?

- Điểm ấy vô cùng quan trọng vì chính do đấy mà ông Yên Lịch bị bắt cóc. Bà nhớ kỹ lại xem ai đã gợi ý cho bà cuộc hành trình hôm đó?

Lệ Lan chưa biết gì về những khám phá của Sở An ninh sau khi xảy ra các vụ mất tích và phá hoại. Nàng không hiểu tại sao Sở An ninh lại chú trọng đến một điểm mà nàng chưa bao giờ lưu ý tới.

- Đại tá muốn biết như vậy là để tầm nã kẻ đã đổ dầu ra đường, sau khi chúng tôi đã đi qua đoạn đường ấy phải không?

Hồ Anh giả vờ đồng ý với nàng:

- Vâng, đúng thế. Xin bà nhớ lại xem trước lúc khởi hành và từ mấy ngày trước, ai đã tới gợi ý cho bà?

- Xin Đại tá đợi một lát, tôi gắng nhớ lại... Vâng, đúng vậy... hình như có người nói với tôi về con đường ấy... bảo rằng nó ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, rất dễ "quật ngã" xe của Sở An ninh.

- Ai? Tên gì? Bà nhớ ra chưa?

- Y Văn. Đúng! Y Văn.

Thấy Lệ Lan kể tên Y Văn, Hồ Anh cau mặt.

- Bà có chắc chắn là Y Văn không?

- Chắc chắn trăm phần trăm. Tôi nhớ rõ là chiều hôm trước, tức là chiều Thứ Bảy, tại Câu Lạc Bộ, chính anh ấy đã chỉ cho tôi con đường đó khi thấy tôi ngỏ ý ngày mai muốn đi hóng gió trên bờ biển và đồng thời muốn "quật ngã" xe An ninh, có như vậy chúng tôi mới được tự do vì không bị ai dòm ngó. Anh Y Văn bảo tôi: "Nếu muốn quật ngã bọn họ, chỉ cần đi vào con đường nhỏ và phóng hết tốc lực qua mấy khúc ngoằn ngoèo. Rồi anh ấy chỉ rõ cho tôi tất cả chi tiết về con đường ấy, những đoạn khó đi, ngã ba, ngã tư...v...v... trước khi tới đồi thông bên bãi biển.

- Lúc đó, ngoài Y Văn, còn ai ngồi cùng bàn với ông bà không?

- Cả một "tiểu đội": Giang Điền, Y Văn, anh chị Hòa Lạc, chị Y Tân, Kiều Dung, Phương Vinh...

- Phương Vinh là ai?

- Một nhà điện tử học, cũng thuộc đoàn bác học của Trung tâm Pha tích.

- Còn ai nữa không?

- Có lẽ còn một hai người nữa... để tôi nhớ lại và sẽ trả lời Đại tá trong một vài ngày. Ngoài ra, việc điều tra của Sở An ninh tiến hành tới đâu rồi?

Nghe nàng đổi giọng từ bình thản sang đau buồn, Hồ Anh tìm câu an ủi:

- Chúng tôi vẫn đang tiến hành, và đã có một vài tia sáng rồi... Sẽ báo cho bà rõ khi có tin tức gì của ông nhà. Hết lòng cảm ơn bà về mấy chi tiết bà vừa cho biết. Chào bà và chúc bà mạnh giỏi luôn.

- Cảm ơn và kính chào Đại tá.

Hồ Anh đặt máy xuống và nói với Huy Ban:

- Chán quá! Vẫn là mấy nhân vật đó. Và lúc nào cũng thấy có mặt anh chàng rùa: Hòa Lạc.

- Anh thấy chưa! Đối thủ của chúng ta là một tên rất lợi hại, vô cùng khôn khéo. Không bao giờ hắn trực tiếp gợi ý, đề nghị hoặc thúc đẩy người khác. Trái lại, hắn tìm cách khai thác triệt để và tinh vi những sự việc, hành vi, lời nói...v...v... của kẻ khác. Tức là chỉ cần thu mình, yên lặng nhưng mắt hắn không ngừng quan sát và tai luôn luôn nghe ngóng để chụp lấy cơ hội thuận tiện...

Hồ Anh gay gắt:

- Nhưng hắn là ai? Làm sao tóm cổ được hắn? Không lẽ chúng ta đành bó tay... Lan Anh chết rồi... Bây giờ ta làm gì? Chịu thua chúng à?...

Huy Ban không trả lời, trầm ngâm suy nghĩ một lát, bỗng nhiên mắt chàng bừng sáng, nét mặt cương nghị, rồi tuyên bố:

- Tôi tìm được một kế hoạch mới, nhưng táo bạo và rất nguy hiểm.

- Đưa chúng chất nổ đến tiêu hủy Trung tâm này à? Hay là hy sinh thêm vài ba chục nhân mạng nữa?

- Đâu đến nỗi thế. Nguy hiểm cho một vài người thôi... và cho chính tôi trước hết. Nhưng phải về Trung ương bàn kỹ với "chủ tướng" Sĩ Minh và phải được ông chấp thuận rồi mới thi hành.

- Tôi vẫn không hiểu anh định làm gì?

- Lần này tôi sẽ tình nguyện làm mồi để nhử bọn chúng. Dĩ nhiên chúng sẽ phải đối phó như khi ta dùng Lan Anh làm mồi, nhưng lần này chúng sẽ gặp tôi, chứ không gặp một phụ nữ yếu đuối như lần trước... Anh sẽ phải cực nhọc hơn chút nữa nhưng tôi sẽ phải đương đầu với cái chết... Một sống hai chết, có thế mới phá nổi bọn chúng. Anh thấy chưa?

Hồ Anh gật gù trả lời:

- Hiểu đại cương... nhưng vẫn chưa rõ các chi tiết của kế hoạch.

Huy Ban cười và tiếp lời:

- Bí mật nhà nghề, không thể tiết lộ được! Đợi tôi lên Hoa Thịnh Đốn thảo luận... rồi khi trở về anh sẽ rõ tất cả.