← Quay lại trang sách

Chương 11

Chiếc "Station Wagon" màu lục tươi dừng lại trước ngôi biệt thự song lập vừa hoàn thành trên lộ thứ 3 trong Trung tâm Pha tích.

Hai nhân viên dân sự ra khỏi xe, một người là tài xế, một người đi theo phụ lực. Trong xe, một thiếu phụ kiều diễm tóc vàng óng ngồi sát bên để ôm giữ một người đàn ông tàn phế đến mực tạo ghê rợn cho những người xung quanh.

Ông ta chụp trên đầu một chiếc "bê rê" rộng vành che kín hai tai, mắt mang cặp kính đen đồ số gọng đồi mồi, trên người mặc bộ y phục đen, cổ áo ngoài nâng lên trùm kín cổ. Mặc dù che đậy như vậy, nhưng trên mặt ông ta vẫn còn lộ những vết thương cũ do lửa đốt, tuy nay đã khỏi đau...

Tiếp theo sát phía sau là xe của Sở An ninh cũng dừng lại cùng một lúc. Ngay lúc đó, bốn nhân viên võ trang tiểu liên lẹ làng nhảy ra khỏi xe này rồi nghiêm chỉnh đứng dàn ra hai bên phía ngoài cổng vào biệt thự.

Hai nhân viên dân sự mở cửa sau chiếc "Station Wagon" và khiêng ra một chiếc ghế bành có bốn bánh, loại đặc chế dành cho người tàn phế.

Họ đặt rất nhẹ nhàng ghế này xuống đất rồi đẩy sang phía tay mặt, sát vào cửa xe đã mở sẵn. Rồi họ bước vào xe hợp lực với người đàn bà để di chuyển con người ta phế nói trên ra ngoài, rồi đặt ông ta vào cái ghế bành đặc biệt ấy. Lúc đó ai cũng nhìn rõ thân hình phế nhân từ đầu xuống chân. Ngoài những đặc điểm trên, ông ta còn tê liệt cả hai chân.

Thiếu phụ tóc vàng đẩy chiếc ghế xe qua cổng. Tới cửa chính căn nhà bên tay phải, nàng dừng lại đợi hai nhân viên chạy tới mở cửa rồi quay trở ra khiêng cả ghế lẫn người lên thềm. Bà ta đẩy xe vào nhà rồi đóng cửa lại ngay. Rồi nàng lại trở ra mở cửa đứng nhìn ra đường.

Trong khi toàn thể toán nhân viên vừa rồi lên hai xe trở về Sở, thì một chiếc xe vận tải lớn chở hành lý tới đậu trước cổng. Ba nhân viên lần lượt khuân vác 10 va li lớn và trĩu nặng vào nhà, trên cái nào cũng thấy hai chữ "L.D". Đợi cho chiếc xe này đi khỏi, thiếu phụ đóng cửa trở vào.

Thiếu phụ để mặc người đàn ông tàn phế ngoài phòng khách. Nàng đi quan sát một lượt tất cả các phòng và cơ sở phụ thuộc cho tới khi nghe tiếng xe hơi dừng lại, rồi tiếp đến là tiếng chuông ngoài cửa chính.

Như đã hẹn trước, Tướng Gia Điệp tới thăm. Thiếu phụ rảo bước đi ra mở cửa đón vị "chủ soái" của Trung tâm.

- Kính chào Lý Đan phu nhân. Đáng lẽ tôi phải ra đón ông bà từ cổng trại, nhưng phút chót lại có điện thoại của Chính phủ Trung ương gọi về một việc cấp bách nên không đi được. Bây giờ tôi mới tới chào ông bà. Xin ông bà miễn thứ cho.

Thiếu phụ ngượng nghịu, tỏ ra không thạo Anh ngữ. Với giọng nói sặc mùi Đức ngữ, bà ta trả lời:

- Cảm ơn Trung tướng. Mời Trung tướng vào gặp nhà tôi.

Rồi Gia Điệp đi theo thiếu phụ vào phòng khách. Người đàn ông tàn tật vẫn ngồi lì trên chiếc ghế xe đặt quay mặt ra cửa sổ.

- Mình ơi, Trung Tướng Gia Điệp tới thăm đó.

- Kính chào Bác sĩ Lý Đan (1). Được Bác sĩ sang đây hợp tác thật là một vinh hạnh lớn cho Mỹ quốc và chúng tôi vô cùng sung sướng được tiếp đón một đại khoa học gia tới làm việc tại Trung tâm này.

Rồi Tướng Gia Điệp chăm chú nhìn kỹ vào phế nhân, nhưng ông ta vẫn ngồi im lìm.

Thiếu phụ trả lời thay chồng:

- Xin lỗi Trung tướng, nhà tôi bị hư cả hai tai. Để tôi đặt máy nghe lên tai thì nhà tôi mới nghe được.

Nàng tới sát bên chồng, rút máy nghe lắp vào hai tai ông ta. Tướng Gia Điệp nhắc lại câu nói trên. Lúc đó nhà bác học mới gật gù đáp lại bằng Anh ngữ với một âm giọng giống hệt âm giọng của vợ.

Lý Đan dặn nhắc thiếu phụ:

- Yến Nương đã trình bày với Trung tướng về tình trạng tàn phế của anh chưa? Em nhớ yêu cầu Trung tướng nói lớn hơn chút nữa.

Rồi ông nói tiếp:

- Xin Trung tướng đặt cho tôi một phòng làm việc trong nhà này với những điều kiện thích hợp với tình trạng đặc biệt của tôi. Ngoài ra, phòng đó phải rất kín và kiên cố.

- Vâng. Tôi đã cho làm việc đó trước khi Bác sĩ tới đây. Bây giờ xin mời phu nhân đi coi căn phòng ấy với tôi.

Lý Đan gật đầu đồng ý. Tướng Gia Điệp hướng dẫn Yến Nương sang một căn phòng mà khi mới tới nàng thấy khóa kín và không thấy để sẵn chìa khóa ở cửa ra vào như những căn khác.

Tướng Gia Điệp mở cặp da lấy chìa khóa trao cho Yến Nương. Cửa mở, hai người đi vào, và Tướng Gia Điệp chỉ dẫn lần lượt các chi tiết. Phòng này được kiến tạo một cách riêng biệt để thích ứng với các thể tật của Lý Đan. Ngoài ra bức tường và cửa ra vào đều bọc thép dày. Máy điều hòa không khí và hệ thống đèn điện thay thế hệ thống cửa kính và cửa sổ. Sau hết là một hàng tủ sắt kê sát tường đối diện với cửa ra vào. Tướng Gia Điệp chỉ vào dãy tủ sắt và nói:

- Sát lưng với dãy tủ và bức tường này, phía bên kia là nhà Thiếu Tá Diên Phi - Sĩ quan phụ trách nhà cửa trong Trung tâm. Chính ông ta là người đã tạo tác tòa biệt thự và căn phòng này. Nếu cần gì thêm, xin bà cứ sang hỏi bên đó.

- Thưa, tôi chưa nghe rõ tên ông ta. Diên... Diên... gì ạ?

- Diên Phi... Thiếu Tá Diên Phi. Bà nhớ rồi chứ?

Yến Nương lẩm nhẩm nhắc đi nhắc lại ba bốn lần, rồi cảm ơn. Sau đó hai người trở ra phòng khách.

Đứng trước mặt nhà bác học, Tướng Gia Điệp nói lớn để từ biệt:

- Thưa Bác sĩ, tôi đã hướng dẫn phu nhân tới coi căn phòng đó. Bây giờ xin chúc ông bà mọi sự tốt lành và công cuộc nghiên cứu của Bác sĩ thành công rực rỡ. Nếu có việc gì cần đến tôi, xin điện thoại tới văn phòng hoặc nhà riêng cho tôi biết bất cứ lúc nào dù là giờ ngủ... kính chào ông bà.

Sau khi tiễn đưa vị "chủ soái" của Trung tâm ra cổng, Yến Nương trở vào mở va li lấy các đồ đạc lớn nhỏ ra sắp xếp, bày biện vào những nơi thích hợp.

Tám giờ tối hôm ấy, một nhân viên của Câu Lạc Bộ mang bữa ăn tới vì Yến Nương không có thời giờ đi mua thực phẩm và làm bếp. Nhưng ngay sau khi người này ra khỏi nhà và các cửa lớn nhỏ đã đóng kín, Lý Đan đứng phắt dậy, nhảy ra khỏi ghế xe, đi lại mấy bước như một người lành mạnh, bỏ cặp kính đen, mũ nồi và chiếc mặt nạ cao su đã phủ kín từ đầu tới cổ làm cho ông ta có một bộ mặt ghê tởm.

Mồ hôi nhễ nhại, Huy Ban vừa cười vừa nói:

- Thật không gì cực bằng vai trò lừa bịp này. Lần sau dù thách trăm triệu tôi cũng không dám nhận nữa.

Yến Nương cười rộ, nói giễu:

- Ai bảo anh dại dột... tự mình bày kế, rồi tự mình sắm vai chính, còn phàn nàn gì nữa.

Không đợi nàng nói thêm, Huy Ban chạy vội sang buồng để gội đầu, rửa mặt. Rồi chàng chạy ra phòng khách nói với Yến Nương:

- Tôi xin lỗi không thể ăn bữa tối với cô được. Bây giờ tôi phải trở lại vai trò Thiếu Tá Diên Phi và đến ăn cơm như thường lệ tại Câu lạc bộ Sĩ quan. Nếu có ai tới hỏi, xin cô trả lời rằng Bác sĩ Lý Đan đang bận trong phòng thí nghiệm và không tiếp ai trong lúc ông đang làm việc...

- Anh có trở về đây nữa không?

- Cô hỏi làm gì? Thiếu Tá Diên Phi phải trở về "nhà Diên Phi" chứ. Nếu cần, tôi sẽ nhảy sang đây ngay. Chỉ trong vòng nửa phút, qua lổ tường và cửa tủ sắt là tới phòng làm việc của Bác sĩ, và năm phút sau là trở thành Diên Phi. Cô muốn tôi ngủ bên nhà này à?

Yến Nương đỏ mặt cúi xuống và thỏ thẻ:

- Vâng, vì em sợ ma lắm...

Huy Ban tình tứ mĩm cười. Chàng bỏ hết các đồ vật dùng để hóa trang vào ngăn kéo bàn giấy rồi khóa lại liền. Sau đó chàng mở cửa tủ sắt để thoát sang "nhà Diên Phi".

Thay quần áo xong, Huy Ban sửa lại mái tóc và đứng ngắm nghía trước tủ gương. Với bộ quân phục, chàng đã trở thành Thiếu Tá Diên Phi. Rồi xuống ga ra lấy xe và phóng tới Câu lạc bộ Sĩ quan. Đại Tá Bảo Đình đã có mặt tại đó với đa số các Sĩ quan khác. Chỉ thiếu chừng ba bốn người, không kể Thiếu Tá Diên Phi.

Sau bữa ăn, Bảo Đình và Diên Phi đi chung xe để tới Câu lạc bộ Dân sự. Trên đường, hai người nói chuyện về nhà bác học Lý Đan. Bảo Đinh hỏi đùa:

- Chắc anh biết rằng ông bà Lý Đan đã tới đây vào 3 giờ chiều nay.

- Bà ta là một thiếu phụ đẹp như tiên giáng trần, mà lại gặp anh chồng tàn phế, điếc, mù...

- Anh lên Hoa Thịnh Đốn tán tỉnh thế nào mà Tướng Sĩ Minh lại cho nàng tiên ấy cặp kè trở về đây?

Huy Ban cười đắc chí:

- Đã tự nguyện hy sinh thì phải được đền bù một cách thích đáng. Tướng Sĩ Minh là người rất công bằng.

Trở lại vấn đề chính yếu, Huy Ban trình bày:

- Đừng quên bọn gián điệp Nga-Xô đã biết tin nhà bác học Lý Đan đã tới đây rồi. Đến Chủ nhật thứ nhì sắp tới, hoặc trước sau đó một hai ngày, bọn chúng sẽ hành động. Vì ông Lý Đan vừa mù, điếc lại tê liệt cả hai chân, chúng sẽ vào trại và đến tận nhà để bắt cóc chứ không nhử ông ta ra khỏi nhà. Dĩ nhiên chúng không hại như đối với Yên Lịch và Y Văn, sẽ không giết ông ta mà sẽ bắt cóc ông ta đưa về Liên Xô và sẽ hành động trong đêm tối... Chúng ta phải sửa soạn ngay để đối phó.

Bảo Đình hỏi:

- Theo ý anh, chúng sẽ phái những phần tử nào tới đây, và có cử tên nào trong số nhân viên của Trung tâm làm nội tuyến cho chúng không? Tôi đã kiểm lại các vết tay in trên nắp quan tài lấy được hôm trước rồi so sánh với vết tay tất cả mọi người trong Trung tâm, thì thấy rằng không có tên nào ở trong trại này cả.

- Như vậy không có nghĩa là chúng không có nội tuyến nằm sẵn tại đây trong số các nhà bác học. Người này phải là một kẻ rất tỉnh táo, tinh tường và xảo quyệt. Hắn quan sát và điều tra một cách kín đáo, rồi ngầm chuyển tin ra ngoài cho "toán hành động". Mối liên lạc giữa trong và ngoài cũng phải rất liên tục và vô cùng bí mật, tinh vi, do vậy chúng ta chưa thể khám phá ra được.

- Bọn người của chúng ta tồi quá... Phải tống cổ hết đi, và xin một đám nhân viên mới cho Sở An ninh.

- Họ chẳng đến nổi quá tồi, nhưng gặp phải những "tay tổ" của địch nên họ phải bó tay. Bây giờ, chính bọn mình trực tiếp hành động tôi tin rằng sẽ khám phá ra được bọn chúng. Và biết đâu tên cầm đầu của bọn họ lại chẳng nằm ngay trong Trung tâm này và chắc là hắn sẽ tới thăm "nhà bác học mù" của chúng ta.

- Hắn sẽ giáp mặt Huy Ban... và anh sẽ đối phó thế nào?

- Lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến... chưa thể nói trước được vì chưa biết hắn có lộ mặt ra không? Làm sao biết được hắn sẽ tới bằng cách nào. Chắc hắn sẽ lẩn vào đám các nhà bác học khi họ kéo tới chào thăm Lý Đan.

- Như vậy chúng ta vẫn chưa thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn giống hệt như trường hợp ba nhà bác học Yên Lịch, Y Văn, Y Tân, tức là vẫn những gương mặt quen thuộc: Giang Điền, Hà Minh, Đức Yên... và Hòa Lạc.

Nhắc đến tên Hòa Lạc, Hồ Anh chợt nhớ tới Bạch Liên:

- Còn nàng Bạch Liên của anh, hiện giờ anh đang giấu nàng ta ở đâu vậy?

- Rất kín... gần như ở trong hang núi giữa rừng sâu vậy. Bọn chúng không thể nào biết được chúng ta đã khám phá ra được bí mật tại nghĩa trang Vĩnh Phúc... Chúng vẫn tưởng nàng đã trở thành thây ma trong mồ... Chúng thừa biết là tôi chẳng quan tâm gì tới Bạch Liên ở hay đi... một chuyện rất bình thường đối với một người đàn bà lẳng lơ và một gã giang hồ lãng tử.

Hồ Anh hỏi tiếp:

- Anh có chắc rằng bọn chúng sẽ tới bắt cóc "Nhà bác học mù" vào ngày Chủ nhật thứ nhì không? Hôm nay là mồng 8 rồi... chỉ còn gần một tuần nữa thôi.

Huy Ban cười và hỏi đùa:

- Anh sợ chúng à? Hay anh lo là tôi sẽ bị bọn chúng hạ sát?

- Phải tiên liệu mọi chuyện có thể xảy ra để lo việc đề phòng và đối phó... Nhất là bí mật mai phục người chung quanh biệt thự của "Nhà bác học mù".

- Nhưng đừng mai phục như lần trước, Lan Anh bị chúng hạ sát ngay trước mắt các nhân viên của anh... Bây giờ đến lượt tôi bị chúng cắt cổ, có phải không?

Hồ Anh phát cáu:

- Nói bậy! Lần trước chẳng may gặp trời mưa gió lớn. Nhưng lần này chắc chắn sẽ thành công.

Xe tới cửa Câu lạc bộ Dân sự, Đại Tá Bảo Đình và Thiếu Tá Diên Phi cùng bước xuống. Trước mặt mọi người, hai Sĩ quan nói lãng sang câu chuyện nhà cửa.

- Căn biệt thự song lập ấy chẳng có gì vững chắc, là nhà tiền chế vì dựng lên chớp nhoáng...

Chú thích:

(1) Dân Anh Mỹ quen dùng danh từ "Bác sĩ" để xưng hô với các nhà bác học và học giả.( Bác sĩ là danh từ Doctorat)