← Quay lại trang sách

Chương 12

Sáu giờ chiều... Mặt trời bắt đầu lặn và không khí vẫn còn oi bức. Hai người tùy phái lững thững đi hóng mát trên lộ thứ 3. Đến trước ngôi biệt thự mới, khi ngó qua cửa sổ mở rộng tại phòng khách, họ thấy Yến Nương đang đẩy ghế xe đưa Lý Đan ra ngồi sát cửa...

Tồi hôm đó, toàn thể nhân viên quân sự cũng như dân sự trong Trung tâm đều biết tin "Nhà bác học mù" có tới cư ngụ tại ngôi biệt thự này. Họ lảng vảng quanh đó cố tìm cơ hội coi xem hình dáng con người vĩ đại ấy thế nào, đồng thời họ cũng chứa chan hy vọng rằng lần này với sự hợp tác của Lý Đan, Hoa Kỳ sẽ sớm vượt được Liên Xô trong Chương trình Thám hiểm Không gian. Và ai cũng biết là những tin nói rằng Lý Đan đã bị chết trong tai nạn máy bay tại Bắc Hải trước đây đăng trên các báo đều do các Sở Tình báo của Anh và Mỹ bịa đặt và tung ra để đánh lừa Liên Xô.

Hai người tùy phái dừng lại trước cửa sổ biệt thự chừng vài phút và chăm chú nhìn bộ mặt ghê gớm của nhà bác học. Sau đó, đến lượt hai ba người khác đi tới và dừng lại rồi ngó vào quan sát... nhưng họ không dám xúm đông lại và không tốp nào dám dừng lâu quá ba phút vì Sở An ninh đã ra thông báo cấm tụ tập quá ba người và cấm đứng quá ba phút trước ngôi biệt thự này.

Vào 6 giờ 30, Bác sĩ Quân y Giang Điền tới bấm chuông cửa và đứng đợi. Hai hôm trước ông ta cũng đã tự ý tới biệt thự và hứa sẽ năng lui tới để săn sóc nhà bác học, nhưng lần nào Yến Nương cũng xin lỗi và cho biết rằng chồng bà không bao giờ tiếp khách trong lúc đang làm việc trong phòng thí nghiệm. Hôm nay Giang Điền tạt vào vì đã nhìn thấy Lý Đan ngồi bên cửa sổ. Nghe tiếng chuông, người thiếu phụ chạy ra mở cửa.

- Chào bà, chắc hôm nay ông nhà rảnh rỗi... xin bà cho tôi được vào yết kiến.

Yến Nương mĩm cười:

- Vâng. Mời Bác sĩ vào. Nhà tôi hiện đang ngồi hóng gió bên cửa sổ phòng khách. Nhưng tôi cần dặn trước rằng, nhà tôi không ưa nói chuyện về công việc khảo cứu đang tiến hành, và cũng đã nhận được chỉ thị không được nói gì về công việc ấy. Ngoài ra, xin Bác sĩ nói lớn hơn giọng thường vì nhà tôi nặng tai...

- Bà đừng ngại, tôi xin giữ đúng như lời bà vừa dặn bảo.

Thiếu phụ đi trước hướng dẫn. Tới phòng khách, Giang Điền rất đỗi ngạc nhiên vì thấy chiếc xe ghế đã được xoay trở vào và Lý Đan ngồi hướng mặt về phía bàn sa lông chứ không quay ra đường như ban nãy nữa.

- Thưa bà, Bác sĩ có nhìn được chút ít không?

Yến Nương lắc đầu nhè nhẹ:

- Chỉ biết được mức độ ánh sáng thôi. Nhưng dựa theo tiếng động để đoán biết các sự vật chung quanh.

- Bác sĩ vẫn nghe được chút ít?

- Chỉ nghe được khi lắp máy trợ thính vào tai. Nhưng không nghe rõ tiếng nói nhỏ, nhất là khi nghe tiếng Mỹ.

Rồi này tiến lại sát bên nhà bác học tàn phế và nói lớn:

- Anh ơi, có Bác sĩ Quân y Giang Điền tới thăm. Hai hôm trước ông đã tới trong lúc anh mắc bận và em có nói lại. Anh còn nhớ không?

Giang Điền, với một giọng rất lễ độ và cảm động:

- Thật là một vinh dự rất lớn cho tôi được tiếp xúc với một bậc vĩ nhân trong làng khoa học thế giới.

Lý Đan trả lời trong cổ họng, môi không mấp máy:

- Rất hân hạnh. Mời Bác sĩ ngồi chơi. Yến Nương, em đi lấy rượu mời Bác sĩ.

Thiếu phụ nói:

- Bác sĩ dùng gì? Bia hay uýt ki?

- Xin bà cho một ly uýt ki.

Nàng xin lỗi, rồi đi vào phòng ăn. Sau đó Lý Đan hỏi Giang Điền:

- Có phải Bác sĩ là tác giả những bài về y học không gian đăng trong mấy tạp chí bách khoa mới đây không?

Giang Điền vừa lớn tiếng trả lời, vừa bước êm ra khép chặt cánh cửa thông sang phòng ăn.

- Vâng, chính tôi đã viết những bài ấy vì hiện nay chúng ta phải tiên liệu việc đưa người ra khỏi trái đất. Trên lộ trình bay tới Nguyệt cầu, Hỏa tinh hay Kim tinh, và khi đáp xuống ba tinh cầu ấy, cơ thể con người sẽ biến chuyển thế nào? Dĩ nhiên cơ thể yếu ớt này sẽ gặp nhiều đe dọa vô cùng nguy hiểm.

Một máy ảnh nhỏ xíu hiện ra trên tay vị Bác sĩ Quân y. Chàng xoay ống kính cho đúng độ trong lúc nhà bác học hỏi tiếp:

- Ông có theo dõi công cuộc nghiên cứu y học không gian của Giáo sư Ô Bích (Oberth) không? Ông ta đề nghị ướp lạnh các phi hành gia trong phi thuyền, cho họ ngủ một giấc triền miên ba bốn năm trong đó và chỉ đánh thức họ khi nào phi thuyền đạt tới Tinh cầu...

Quay nhìn tứ phía và biết chắc không ai dòm ngó, Giang Điền quỳ xuống, đưa máy lên ngắm rồi bấm "tạch, tạch" hai tấm hình tiền diện bộ mặt Lý Đan. Sau đó, chàng trả lời:

- Theo ý tôi thì người ta có thể ướp lạnh dễ dàng các phi hành gia và đặt họ vào phi thuyền, nhưng ai sẽ đánh thức họ khi tới Tinh cầu? Trừ khi tại đó sẵn có giống người Hỏa tinh hay người Kim tinh để làm giúp cho việc ấy....

Rồi Giang Điền đứng sang hai bên để chụp hai tấm hình bán diện trong khi Lý Đan nói:

- Nhưng ta có thể đặt một người máy vào phi thuyền để làm việc đó. Dù cách giống người Hỏa tinh hay Kim tinh có tới giúp, ta cũng không cần đến họ.

- Vâng, đúng vậy. Không hiểu tại sao tôi lại quên đi rằng từ lâu chúng ta đã chế tạo ra được người máy...

Có tiếng động ở cửa thông sang phòng ăn.

Biết là Yến Nương đã trở lại, Giang Điền vội bỏ máy ảnh vào trong túi áo rồi chạy ra mở cửa. Thiếu phụ bưng khay vào đặt lên bàn: ba chai rượu và gần một chục ly lớn nhỏ. Nàng vừa rót rượu vừa hỏi:

- Các ông đang thảo luận vấn đề gì đó?

Lý Đan trả lời:

- Vấn đề y học không gian. Bác sĩ đây là một chuyên gia trong ngành đó.

Giang Điền nói:

- Thưa, tôi chỉ là một người còn bập bẹ học hỏi chứ đã biết gì sâu rộng đâu.

Ba người cùng cười. Uống xong ly uýt ki nguyên chất, Giang Điền đứng dậy cáo biệt vì phải trở lại bệnh viện săn sóc một người đau nặng.

Yến Nương tiễn khách ra cửa:

- Thành thực cảm ơn bà. Tôi vô cùng sung sướng được gặp nhà đại bác học... Nhưng thưa bà... còn một điều nữa... tôi đã đề nghị với bà... tôi có thể hàng ngày tới đây săn sóc sức khỏe cho ông nhà được không ạ? Bà đã thưa lại với ông chưa?

Nàng hơi cau mặt:

- Bác sĩ đừng quên rằng, nhà tôi không muốn tiếp khách nhiều và cũng đã nhận được chỉ thị của Trung tướng. Mỗi tuần, Bác sĩ đến gặp nhà tôi một hai lần là quá đủ.

Giang Điền ngập ngừng:

- Nhưng tôi có ý định... muốn nghiên cứu trường hợp đặc biệt của Bác sĩ Lý Đan, một trường hợp rất hiếm có về phương diện y học... Bà làm ơn thuyết phục để ông nhà cho phép tôi...

Thiếu phụ bực mình hỏi lại:

- Ông vẫn có thể tới đây mỗi tuần một hai lần được cơ mà? Cho phép gì nữa?

- Thưa..., tôi muốn được phép khám nghiệm thân thể Bác sĩ..., như vậy mới có thể nghiên cứu được.

Yến Nương lạnh lẽo trả lời:

- Chắc chắn không được đâu, vì nhà tôi không bao giờ chịu làm một vật thí nghiệm. Tôi rất tiếc.

- Xin lỗi bà... Tôi cảm ơn bà rất nhiều... Kính chào bà.

Nàng gượng mĩm cười, chào trả lại, rồi đóng cửa trở vào phòng khách và nói nhỏ sát tai "chồng":

- Hắn muốn xin anh cho khám nghiệm toàn thân đấy. Em trả lời: Không được!

Không muốn cho Yến Nương biết việc mình bị Giang Điền chụp ảnh, Huy Ban giả vờ phòng đoán:

- Có lẽ ông ta tưởng rằng trường hợp của anh có tính cách rất đặc biệt và rất hiếm có về mặt y học. Cho hắn khám nghiệm thân thể mình thì hiển nhiên sẽ bị bại lộ tất cả kế hoạch "Tủ lạnh"... À này...

- Anh cần gì?

- Một lý uýt ki "séc"... Thèm rượu quá rồi. Tên quỷ đến ám nên mình không dám uống.

Nàng hỏi đùa:

- Phế nhân đui mù, què cụt... Bác sĩ đã cấm uống rượu mạnh cơ mà.

Chàng cười rộ:

- Chỉ bị cấm khi thực sự đóng vai phế nhân... Bây giờ hết là phế nhân rồi... Rót uýt ki mau lên!

Yến Nương lại giỡn:

- Xin tuân lệnh chủ nhân!

- Sao lại "chủ nhân"? Anh là "mình" của em, là "phu quân" của "Lý Đan phu nhân"

Nàng phát mạnh vào vai chàng.

- Vâng... "mình". Mình ơi! Rượu đây, uống cạn đi. Nhưng đừng say bét nhè... Phải đòn nghe.

Yến Nương ngước mắt nhìn qua cửa sổ.

- Kìa, có cô Kiều Dung, bí thư của Tướng Gia Điệp đến thăm chúng ta... sắp đến cổng rồi.

Nàng vội chuyển chai uýt ki và ly rượu sang bàn. Huy Ban uống cạn một chai sô đa cho nhạt mùi rượu, và trở lại vai trò Lý Đan trên chiếc ghế xe...

Đợi Kiều Dung bấm chuông, Yến Nương mới chạy ra mở cửa. Sau mấy câu chào hỏi, hai người dắt tay nhau tiến vào phòng khách.

Yến Nương giới thiệu bằng một giọng tiếng Anh đượm mùi Đức ngữ:

- Mình ơi! Cô Kiều Dung, tùy viên báo chí trong Trung tâm tới thăm chúng ta..., cô là một cộng sự viên thân cận của Trung Tướng Gia Điệp.

Lý Đan lắng nghe rồi nói trong cổ họng, môi không cử động và cũng là một thứ Anh ngữ đặc giọng Đức:

- Rất hân hạnh. Tôi đã nghe nói về cô... Mọi người đều khen cô là Đệ nhất Hoa khôi của Trung tâm.

Kiều Dung đỏ mặt và cải chính:

- Thưa Bác sĩ, trước đây là Đệ nhất Hoa khôi... nhưng bây giờ phải nhường chức ấy cho Lý Đan phu nhân rồi ạ.

Yến Nương cười:

- Tôi không dám... Tiếng đồn không sai... Quả thật cô đẹp như tiên giáng trần...

- Thôi, xin bà chi đừng quá khen... làm em hổ thẹn thêm...

- Cô uống gì? Dùng một chút uýt ki nhé?

- Vâng, cảm ơn bà chị.

- Tôi đi lấy rượu. Cô ngồi nói chuyện với nhà tôi... Nhớ nói thật lớn vì nhà tôi bị hư cả hai tai, phải dùng máy nghe đấy, nhưng vẫn không nghe rõ lắm đâu nếu cô nói nhỏ.

Yến Nương ra khỏi phòng... Vài ba phút yên lặng... Kiều Dung chăm chú quan sát thân hình nhà bác học tàn phế ngồi trầm ngâm trên ghế xe.

Lý Đan lên tiếng:

- Chắc cô bận nhiều việc lắm, vừa làm việc văn phòng của Trung tướng, vừa giao tiếp với các báo chí mọi nơi.

- Thưa Bác sĩ, đúng vậy... Bận rộn suốt ngày và làm việc chẳng có giờ giấc nào nhất định.

Trong lúc trả lời, Kiều Dung liên tưởng đến ba nhà bác học mất tích trước đây và lo ngại cho số phận của Lý Đan. Nàng tin chắc là bọn đặc vụ Nga sẽ hành động và không hiểu Sở An ninh đã tìm được biện pháp hữu hiệu nào để bảo vệ ông chưa?

Nhìn qua khe nhỏ xíu trên mặt nạ, Huy Ban bị dao động mạnh. Ngây ngất trước sắc đẹp mê hồn của nàng, chàng ngồi đờ người ra trên ghế xe như pho tượng. Cũng may là mặt nạ che giấu được những phản ứng trên mặt chàng lúc đó. Và Kiều Dung đinh ninh rằng nhà bác học là người ít nói hoặc ông đang mải mê suy nghĩ về một vấn đề gì nên ngồi im không nói thêm nửa lời...

Yến Nương trở lại phòng khách mang theo chai rượu và ly. Nàng rót uýt ki mời Kiều Dung và hai người vui vẻ nói chuyện về công việc thường ngày.

Mười phút sau, có tiếng chuông cửa. Yến Nương ta mở cửa, Hòa Lạc tự giới thiệu và cho biết chàng đến chào Lý Đan:

- Nghe danh nhà bác học từ lâu, tôi rất khao khát được gặp mặt. Bà có thể cho phép gặp ông bây giờ không?

- Nhà tôi đang rảnh rỗi. Xin mời ông vào.

Hòa Lạc đi theo nàng vào phòng khách. Yến Nương giới thiệu chàng với Lý Đan. Kiều Dung đứng dậy cáo từ, nại cớ bận việc.

- Lúc nào rảnh, tôi sẽ trở lại gặp chị để nói chuyện nhiều hơn.

Yến Nương đưa chân Kiều Dung ra tận lề đường. Hai người đứng lại nói thêm một vài chuyện khác.

Trong thời gian đó, trong phòng khách Hòa Lạc hết lời ca tụng Lý Đan. "Nhà bác học mù" cũng hết lời khen cuốn sách của Hòa Lạc:

- Nhà tôi đã đọc cho tôi nghe cuốn sách của ông, hai lần tất cả. Thật là một luận án bất hủ về thiên văn học.

Lợi dụng lúc Yến Nương còn đang đứng với Kiều Dung, Hòa Lạc vừa nói chuyện vừa đứng dậy êm bước đi dòm vào các tủ, rồi mở cửa để ngó sang các phòng bên, có vẻ muốn dò xét các vị trí...

Nghe tiếng chân Yến Nương đi trở vào, Hòa Lạc trở lại ngồi vào chỗ cũ.

Như mọi buổi tối khác, Huy Ban dưới hình thức Thiếu Tá Diên Phi bước ra khỏi Câu lạc bộ Sĩ quan và lững thững đi bộ vệ biệt thự.

Chàng đã thỏa thuận với Hồ Anh rằng từ nay hai người nên rất ít gặp nhau tại nơi công cộng để phe địch không thể nghi ngờ được rằng hai người có liên lạc mật thiết với nhau vì chắc chắn bọn chúng đang theo sát mọi hành vi và cử chỉ của Đại Tá Bảo Đình. Chúng thừa biết rằng Sở An ninh đã bố trí để bảo vệ Lý Đan vì thấy Bảo Đình thường hay lui tới ngôi biệt thự của nhà đại bác học.

Về tới nhà, Huy Ban đóng kín tất cả mọi cửa lớn nhỏ, rồi thay quần áo và luồn sang nhà Lý Đan. Chàng ngụy trang để trở lại vai trò "Nhà bác học mù".

Mười phút sau, Yến Nương báo tin Đại Tá Bảo Đình đến thăm. Lý Đan bảo nàng đưa Đại tá vào phòng thí nghiệm vì chàng đang bận làm việc tại đó không thể ra phòng khách được.

Sau khi Yến Nương đi xuống bếp, Hồ Anh và Huy Ban bắt đầu thảo luận. Huy Ban nói:

- Còn hai tiếng đồng hồ nữa, chúng ta sẽ bước sang ngày Chủ nhật thứ nhì trong tháng và địch sẽ tấn công.

- Chưa chắc chúng đã tấn công trong đêm nay vì mấy lần trước chúng đã hành động vào buổi trưa hoặc buổi tối Chủ nhật.

Huy Ban bực mình với lối lý luận ấy:

- Lần này khác. Chúng phải thay đổi giờ. Muốn vào trại để bắt cóc dễ dàng, chúng phải hành động vào lúc gần sáng, trong lúc mọi người đang say ngủ. Chiều nay tôi đã thấy có triệu chứng.

Rồi chàng kể lại những việc Giang Điền chụp ảnh trộm và Hòa Lạc ngầm dò xét các phòng và kết luận:

- Đáng ngờ lắm. Tại sao bọn họ lại làm những việc vụng trộm đó? Đừng quên rằng Giang Điền chính là người thúc đẩy Yên Lịch đi hóng gió, và Hòa Lạc đã bị tình nghi từ lâu.

Hai người yên lặng suy nghĩ hồi lâu. Sau hết Huy Ban lên tiếng:

- Linh tính tôi cảm thấy sẽ xảy ra nguy hiểm trong đêm nay. Chúng ta cần phải đề phòng cẩn mật.

- Tôi đã chỉ thị cho các nhân viên mật phải "bao vây" thật chặt và rất "mật" ngôi biệt thự này. Anh đừng quá lo ngại.

- Bọn chúng coi thường nhân viên của ta... Va cũng phải mở đường cho bọn chúng lọt được vào đây chứ. Nếu không... tôi sẽ phải bó tay.

- Tức là một mặt cứ mai phục, một mặt để cho chúng lọt vào nhà?

- Đúng! Miễn là các nhân viên của anh có đủ thông minh để phối hợp với tôi trong việc phản công bắt bọn chúng.

Đại Tá Bảo Đình ra về. Yến Nương tiễn chân rồi đóng chặt cửa và trở vào gặp "chồng" trong lúc chàng đã bỏ mặt nạ và đang kiểm soát lại cây súng "Long Rifle".

- Thôi khuya rồi, em hãy đi ngủ trước. Anh còn bận khá nhiều việc.

Nàng nũng nịu:

- Em không ngủ một mình đâu.

Huy Ban tình tứ hỏi lại:

- Em vẫn sợ ma à?

- Không sợ. Nhưng ngủ một mình thì lạnh chết đi được. Thôi được... Anh hôn em đã... Nếu không em cứ ngồi lì ở đây cho mà coi.