Chương 13
Đột nhiên Huy Ban bừng tỉnh và nhảy ra khỏi giường vì từ chập tối linh tính đã báo trước cho chàng mối nguy sẽ tới trong đêm nay. Trước lúc đi ngủ, chàng đã đinh ninh như vậy. Khi tỉnh dậy, không bỏ phí giây phút nào, chàng ngụy trang thành Lý Đan một cách chớp nhoáng, kiểm điểm lại cây súng và đèn pin.
Chưa đầy 5 phút, bỗng đèn tắt phụt và phòng bên có tiếng lạch tạch liên tục phát ra trên trần, tiếp đến mùi khói bay tới. Huy Ban giật mình, biết rằng nhà mình đã bắt lửa. Chàng vội bấm đèn pin chạy sang phòng Yến Nương, lay vai nàng và gọi nhỏ:
- Thức dậy mau, nhà mình bị cháy. Cháy. Dậy mau. Lay gọi chừng nửa phút nàng mới tỉnh, ngồi dậy lấy chiếc áo choàng khoác vội vào người.
Bên ngoài, tiếng kêu lớn: "Cháy! Cháy!", rồi tiếp đến những tiếng đập cửa thình thình:
- Ông bà Lý Đan ra khỏi nhà mau lên. Mau lên, nhà đang cháy.
Yến Nương định chạy ra mở cửa, nhưng Huy Ban giơ tay cản lại và nói nhỏ:
- Khoan đã. Đợi anh một phút.
Nàng đứng lại hồi hộp... Huy Ban nhờ nàng cầm đèn pin chiếu để chàng kiểm điểm lại các chi tiết hóa trang trên người, nhất là trên đầu và mặt: đôi kính đen lớn, máy trợ thính, mũ nồi rộng vành... rồi vào nằm trở lại trên giường.
- Xong rồi. Em ra mở cửa... Lửa đã cháy tới phòng ngủ... ở phía sau.
Yến Nương mở cửa sổ ngó ra giữa lúc còi báo động của Trung tâm bắt đầu hú lên từng hồi dài ghê rợn. Một tốp người đã đứng sẵn bên ngoài.
- Các ông vào cứu nhà tôi mau lên! Lửa đã cháy tới phòng ngủ rồi.
Hai người nhảy qua cửa sổ, chạy tới phòng "Lý Đan". Họ vực ông ta ngồi dậy và khiêng ra sát cửa. Ba người bên ngoài giúp Yến Nương nhảy ra trước, rồi giơ tay đỡ lấy "Nhà bác học mù" do hai người bên trong nâng lên đưa qua thành cửa. Một người chạy tới nói với bọn này:
- Đưa ông Lý Đan sang nhà tôi ở bên kia đường, ngay trước cửa biệt thự này. Tôi đã mở cửa sẵn.
Huy Ban nhìn rõ người đó chính là Đức Yên, nhà thiên văn học, bạn của Hòa Lạc. "Nhà bác học mủ" liền được khiêng sang đó, Yến Nương theo sát đằng sau.
Lửa vượt lên khỏi nóc nhà, bốc lên cao vút. Còi báo động tiếp tục hú liên hồi... Sang tới căn nhà đối diện, bên trong tối om, họ đặt Huy Ban nằm dài ở ngoài thềm.
Chàng cố gắng nằm im lìm, đờ ra như người bất tỉnh. Ngay lúc đó Huy Ban cảm thấy như bị một mũi kim nhỏ đâm vào mông, nhưng chàng vẫn cố gắng chịu không hề nhúc nhích chút nào. Chàng tự hỏi: "Không hiểu cái kim quái gở ấy lọt từ đâu tới? Có lẽ nó bị vướng kẹt trong quần áo chàng từ trước... hoặc là... Vừa nghĩ tới đó thì chàng thấy chóng mặt và chân tay bủn rủn, rồi tự nhiên một vật mềm nhũn như bông gòn chụp kín mặt chàng. Trước khi bị hoàn toàn bất tỉnh, chàng còn nghe rõ tiếng rên rĩ và nghẹt thở của Yến Nương ở phía sau.
Đúng lúc đó, đoàn xe cứu hỏa chạy tới. Rồi đến xe của Sở An ninh có Đại Tá Bảo Đình đi theo. Vừa bước ra khỏi xe, Bảo Đình nghe có tiếng ai nói lớn:
- Ông bà Lý Đan đã chạy... sang căn nhà đối diện. Không ai có việc gì cả.
Nhìn sang căn nhà đó, nhờ ánh lửa của đám cháy, Hồ Anh thấy thấp thoáng bóng vợ chồng "Nhà bác học mù".
Mắt giương lớn, chàng nhìn thật kỹ: đúng là Lý Đan với cặp kính đen và chiếc mũ nồi đang ngồi trong ghế xe và Yến Nương đứng sát sau lưng.
Hồ Anh thở phào, hết lo ngại cho số phận Huy Ban. "Nhà bác học mù" đã thoát hiểm và đang ngồi sờ sờ tại đó.
Nhân lúc lộn xộn, chàng làm ám hiệu gọi hai nhân viên An ninh tới và rỉ tai họ:
- Các anh phải canh chừng và sẵn sàng để bảo vệ ông bà Lý Đan đang ngồi ở thềm cửa nhà bên kia... Nhưng đứng cách xa chừng năm sáu chục thước, không được đến gần.
Nhìn theo tay Hồ Anh chỉ sang căn nhà đối diện, hai người thấy rõ cặp vợ chồng "Nhà bác học mù" tại đó.
- Vâng. Xin tuân lệnh Đại tá.
Sở dĩ Hồ Anh không chạy sang gặp Huy Ban vì biết rằng người của phe địch đang có mặt tại chỗ và sắp xông vào bắt cóc "Nhà bác học mù". Nếu chàng và nhân viên An ninh ở sát bên "ông" thì bọn chúng sẽ không dám xông tới. Phải đợi chúng xuất hiện và hành động trước. Huy Ban thừa sức đối phó và lực lượng Sở An ninh sẽ nhảy vào khi Hồ Anh ra hiệu...
Đoàn chữa lửa ráo riết hoạt động. Các vòi rồng tới tấp phun nước, nhưng sức lửa rất mạnh và tràn lan mau lẹ sang căn nhà sát vách. Hồ Anh nghe tiếng xôn xao, mọi người lo cho số phận của Thiếu Tá Diên Phi vì họ chưa nhìn thấy bóng dáng của viên Sĩ quan này và tưởng ông ta còn ngủ say trong phòng.
Một toán lính cứu hỏa định phá cửa để xông vào căn nhà đó, Hồ Anh vội chạy lại bảo họ:
- Không cần cứu ông ta. Tôi biết rõ là Thiếu Tá Diên Phi đi công tác ở xa từ chập tối.
Toán lính trở ra để tiếp tục phun nước. Một phút sau, mái nhà bị sập. Một làn gió nóng phát ra mang theo một đám mây tàn lửa dày đặc. Mọi người phải chạy lui ra khỏi chỗ cũ khoảng mười hay mười lăm thước...
Đại Tá Bảo Đình quay nhìn sang nhà đối diện và thấy vợ chồng Lý Đan vẫn ngồi y nguyên tại chỗ dưới ánh sáng chập chờn của đám cháy. Chắc chắn hai người đã được nhân viên An ninh bí mật bảo vệ và do đấy phe địch không dám tấn công, bởi vậy chàng tưởng rằng có lẽ không phải do bọn chúng gây ra để tạo thành cơ hội bắt cóc "Nhà bác học mù"...
Trong lúc mãi suy nghĩ, chàng xô mạnh vào một người đứng trước. Nhìn kỹ, người đó là Tướng Gia Điệp, ông cũng vừa chạy tới vì rất lo ngại khi nghe tin căn nhà của Lý Đan phát hỏa. Đại Tá Bảo Đình vội xin lỗi và báo cáo ngay:
- Thưa Trung tướng, ông bà Lý Đan hoàn toàn vô sự. Hai người đang ngồi đợi ở căn nhà bên kia.
- Có. Tôi đã nhìn thấy từ phút đầu ngay khi tới đây. Thật là Trời giúp chúng ta. Thoạt đầu mới nghe tin nhà cháy, tôi hoảng hồn chạy vội lại đây. Có phải hôm nay là ngày Chủ nhật thứ nhì trong tháng này không?
- Thưa đúng. Kể từ nửa đêm...
- Đại tá phải hết sức canh chừng để bảo vệ ông bà ta... Nếu họ bị chúng xâm phạm bằng bất cứ cách nào... tất cả bọn mình sẽ bị đày lên Bắc cực..., khổ sai chung thân đấy! Còn Diên Phi, sao không thấy mặt hắn? Chết cháy rồi à?
- Thưa Trung tướng, anh ấy đã xin phép đi nghỉ cuối tuần từ chiều hôm qua.
- Bây giờ phải giải quyết vấn đề nơi ăn chốn ở cho ông bà Lý Đan. Diên Phi đi vắng, không biết anh ta còn căn nhà chưa cấp phát nào không?
- Thưa, tôi không rõ.
- Thôi được... Nhà tôi còn một phòng lớn. Phiền Đại tá đưa ông bà ta lại ở với tôi... tạm trong ít ngày.
Đoàn lính cứu hỏa hăng say chiếu đấu với thần lửa. Đám cháy được dập tắt trong khoảng hơn một giờ sau... Lúc đó, Hồ Anh cho rằng phe địch đã biết rõ lực lượng An ninh đang bí mật ráo riết canh chừng, bởi vậy chúng đành bó ta không dám hành động... Vợ chồng "Nhà bác học mù" vẫn còn ngồi đợi ở phía bên kia. Bây giờ phải đưa họ về tư dinh Tướng Gia Điệp.
Đại Tá Bảo Đình dùng ám hiệu gọi hai nhân viên An ninh đi theo sang căn nhà đối diện. Ánh lửa đám cháy đã tàn, không còn đủ chiếu sáng tới đây. Ra tới giữa đường, ba người phải dùng đèn pin.
Bước qua cổng, Bảo Đình lên tiếng:
- Phu nhân Lý Đan, xin mời ông bà về ở tạm bên tư dinh "chủ soái".
Ông bà Lý Đan vẫn còn đó mà không một tiếng trả lời. Ba người cùng chiếu đèn pin đi tới, và khi đến sát bên cả ba cùng giật mình... Viên Đại tá đứng đờ ra như người mất hồn. Hai nhân viên cũng vô cùng ngạc nhiên: vợ chồng "Nhà bác học mù" đã biến mất không biết từ lúc nào... Hai người ở đó chỉ là một cặp tượng đúc bằng sáp ong với trang phục đúng như vợ chồng Lý Đan.
Bảo Đình lạnh toát người. Nhưng hai phút sau Bảo Đình phát khùng, vung tay đẩy mạnh và giơ chân đạp đổ sập hai pho tượng sáp.
Giữa lúc ấy, có tiếng nhiều người la lớn: một xe vận tải cho đoàn lính cứu hỏa tới chữa cháy và đậu gần đó đã biến mất, Bảo Đình biết ngay là bọn chúng đã lấy trộm xe này để chở vợ chồng Lý Đan.
Chàng vội đẩy cửa chạy vào dùng máy điện thoại nhà này để gọi ra đồn kiểm soát ngoài cổng Trung tâm:
- A lô! Đây, Đại Tá Bảo Đình. Các anh có thấy một xe vận tải của đoàn cứu hỏa vừa thoát ra khỏi trại không?
- Thưa có. Xe ấy đã đi khỏi khoảng một giờ rồi. Họ bảo là các vòi rồng trong Trung tâm bị hư, họ phải ra Thị trấn Pha tích để mượn những vòi rồng khác. Vì quá khẩn cấp, họ không có thời giờ đến xin giấy Sở An ninh. Bởi vậy chúng tôi đã cho họ đi. Đại tá hỏi chiếc xe ấy làm gì vậy?
- Không có gì quan trọng. Thôi, cảm ơn anh.
Bảo Đình và hai nhân viên ra khỏi nhà, tiến về chỗ chiếc xe bị mất. Một nhân viên An ninh khác chạy tới cho biết anh ta vừa tìm được hai nhân viên chữa lửa nằm bất tỉnh trong một khu vườn sát đó, họ bị lột hết quần áo thuộc bộ đồng phục cứu hỏa. Chàng nghe xong báo cáo gật gù không trả lời và đứng yên lặng suy nghĩ.
Hai phút sau, Đại Tá Bảo Đình dùng ám hiệu gọi thêm hai nhân viên An ninh. Tất cả năm người đứng đợi lệnh. Chàng bảo họ kiểm điểm lại súng và đèn pin, rồi theo ra xe đậu cách đó chừng trăm thước.
Tới đồn kiểm soát, lính canh trông thấy Đại Tá - Giám đốc Sở An ninh, liền mở cửa ngay cho xe ra khỏi Trung tâm.
Bảo Đình hướng xe về phía nghĩa trang "Vĩnh Phúc" và nhấn hết ga. Bọn nhân viên ngơ ngác nhìn nhau không hiểu họ sắp tới đâu và sẽ đối phó cách nào với địch?
- Phải tới đó kịp thời... Nếu không, "vợ chồng" Lý Đan sẽ chết ngạt trong quan tài.
Nghe câu nói đó, bọn họ hiểu ngay vợ chồng "Nhà bác học mù" đã bị quân địch bắt cóc mang đi chôn sống, nhưng chưa biết ở đâu. Họ vẫn ngồi im lìm không dám hỏi.
Gần tới nghĩa trang, Bảo Đình tắt đèn pha cho xe chạy chậm, rồi tiến vào dừng lại dưới lùm cây hôm trước. Chàng giơ tay ra lệnh và nói nhỏ:
- Các anh rút súng, lên đạn và cầm sẵn trong tay... Bây giờ đi nối đuôi theo tôi. Có lệnh mới được bắn. Tôi bảo gì làm nấy, theo đúng các hiệu lệnh.
Bảo Đình đi trước, năm nhân viên theo sát phía sau tiến vào nghĩa trang tối đen vì trăng đã bị mây đen dày đặc bao phủ. Đoàn người bước đi yên lặng giữa hai hàng cổ thụ, tới khúc đường trống nằm giữa khu mộ phần. Tới đây, Bảo Đình không nhớ ngôi đình nhỏ nằm ở phía nào vì hôm trước chàng không có thời giờ quan sát kỹ trong lúc đi theo Huy Ban, và lúc này chàng lại không nhìn thấy bóng ngôi đình ấy vì trời rất tối.
Nhưng linh tính nhà nghề đã hướng chàng đi đúng chiều sau một phút lưỡng lự... Năm phút sau, đoàn người tới cửa đình. Không một tiếng động, không chút ánh đèn. Bảo Đình tự hỏi không biết bọn chúng đã tới chưa? Hay là chúng đã chôn giấu hai nạn nhân xong và đã tẩu thoát ra khỏi đây rồi.
Rồi chàng ra lệnh cho nhân viên bao vây chặt chẽ chung quanh. Một mình chàng, tay súng, tay đèn tiến vào trong và đi xuống tầng hầm một cách rất thận trọng, chỉ bật đèn lên trong nháy mắt rồi tắt đi ngay và sau mỗi lần như vậy chàng tiến thêm vài ba bước rồi đứng lại nghe ngóng.
Đi hết bậc thang là tới sàn hầm, Bảo Đình ngừng lại một phút trong bóng tối và nép mình vào sát tường để nghe ngóng rất kỹ, chàng vẫn không thấy động tĩnh gì, xung quanh vẫn hoàn toàn yên lặng, tối đen.
- Ai trong đó? Giơ tay lên! Ba chục nhân viên võ trang đã chiếm giữ cửa hầm và vây chặt ngôi đình này. Không tài nào trốn thoát được đâu. Quy hàng mau!
Không có tiếng trả lời sau khi câu nói của Bảo Đình vang dội trong tầng hầm. Chàng bật đèn rọi vào đường hầm, không một bóng người. Cảnh âm u sầu não hiện ra với các lỗ huyệt hình tổ ong.
Bảo Đình bực dọc suy nghĩ: Bọn chúng vừa thoát ra khỏi trại chừng năm mươi phút trước bọn mình. Chúng phải dành ít nhất là một giờ để khiêng xác tới đây, phá cửa hai căn mồ cũ, lấy quan tài ra, mở nắp, đổ hài cốt hai người dòng họ Lộc Di vào bao bố..., rồi đến việc chôn sống hai nạn nhân và hoàn tất việc bịt gắn hai cửa huyệt với hai tấm bia đá... và sau hết còn phải tiêu hủy mọi vết tích từ trong hầm ra tới cửa... Tất cả việc ấy đòi hỏi ít nhất là hai tiếng đồng hồ.
Như vậy, tức là bọn chúng chưa tới đây. Bảo Đình liền chạy ra khỏi hầm, hạ lệnh cho nhân viên An ninh phân tán mai phục cách xa khoảng mười chín hai mươi thước, núp sau các ngôi mộ chung quanh đình và giải thích cho họ biết rằng có lẽ bọn chúng sắp tới, phải gắng bắt sống cả bọn. Các nhân viên tuân lệnh và phân tán đi tìm chỗ núp. Bảo Đình ở lại và ngồi thu mình trong một xó.
Tất cả đều kiên nhẫn đợi phe địch cho tới lúc có tiếng gà gáy từ xa vọng lại và ánh hừng đông hé lộ... mà không thấy người lạ mặt nào xuất hiện. Họ gắng đợi mãi tới 6 giờ... nhưng vô ích. Bảo Đình thở dài, biết rằng lần này bọn chúng định bắt cóc Lý Đan đưa về Liên Xô như lời Huy Ban đã tiên đoán. Chàng tập họp nhân viên, từ biệt nghĩa trang "Vĩnh Phúc".
Trên đường về Trung tâm Pha tích, Hồ Anh vô cùng bực tức và lo ngại cho tính mạng của Huy Ban hiện nằm trong tay địch.