CHƯƠNG 4
Cách đó mười năm ánh sáng, Gag Halfrunt nhếch nụ cười rộng ra thêm vài nấc nữa. Khi ngắm nhìn hình ảnh trên màn hình của mình, được truyền qua mạng hạ etha từ đài chỉ huy trên tàu Vog, hắn thấy những mảnh trường lực cuối cùng của Trái Tim Vàng rách toạc, và chiếc phi thuyền biến mất giữa một cụm khói.
Tốt, hắn thầm nghĩ.
Hết đời mấy kẻ sống sót cuối cùng còn lại sau vụ phá hủy Trái Đất do hắn ra lệnh, hắn thầm nghĩ.
Kết thúc cái thí nghiệm đầy nguy hiểm (đối với ngành tâm lý học) và phá hoại (cũng đối với ngành tâm lý học) hòng tìm ra Câu Hỏi cho Câu Trả Lời Tối Thượng về Sự Sống, Vũ Trụ và Vạn Vật, hắn thầm nghĩ.
Sẽ có ăn mừng với các đồng nghiệp hắn tối nay, và sáng mai cả bọn sẽ gặp lại những bệnh nhân khốn khổ, bối rối, và cực kỳ ra tiền của mình, an tâm biết rằng từ giờ Ý Nghĩa Cuộc Sống sẽ không còn được hé lộ dứt điểm, thực sự và hay hớm nữa, hắn thầm nghĩ.
“Người nhà lúc nào cũng đến xấu hổ nhỉ?” Ford nói với Zaphod khi khói bắt đầu tan dần.
Anh ta ngừng lại, rồi nhìn quanh.
“Zaphod đâu?” anh ta hỏi.
Arthur và Trillian ngơ ngác nhìn quanh. Họ tái mét, run rẩy, và không biết Zaphod đang ở đâu.
“Marvin?” Ford gọi. “Zaphod đâu?”
Một tích tắc sau anh ta hỏi:
“Marvin đâu?”
Góc tên người máy vừa đứng trống không.
Cả phi thuyền im lặng như tờ. Nó nằm giữa không gian đen thẳm. Chốc chốc nó lại lắc lư và chao đảo. Mọi máy móc đều tắt ngóm, mọi màn hình đều tắt ngóm. Họ hỏi máy tính. Nó nói:
“Rất tiếc tôi đang tạm thời ngắt mọi kênh liên lạc. Trong lúc chờ đợi, xin mời thưởng thức chút nhạc nhẹ.”
Họ tắt nhạc nhẹ.
Họ tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trên phi thuyền, mỗi lúc một bối rối và hoảng hốt hơn. Đâu đâu cũng im lặng chết chóc. Không thấy dấu vết nào của Zaphod hay Marvin.
Một trong những khu vực cuối cùng họ tìm là cái khoang nhỏ nơi đặt chiếc máy Dinh Dưỡng Tự Động.
Trên đĩa lấy đồ của Máy Tổng Hợp Đồ Uống Dinh Dưỡng Tự Động là một cái khay nhỏ, với ba chiếc chén kèm đĩa sứ mỏng, một bình sứ đựng sữa, một ấm trà bằng bạc đựng thứ trà ngon nhất Arthur từng được nếm và một mẩu giấy nhỏ in chữ “Xin đợi”.