CHƯƠNG 5
Có người nói Tiểu Hùng Tinh Beta là một trong những nơi kinh khủng nhất trên toàn Vũ Trụ đã biết.
Mặc dù nó giàu nứt đố đổ vách, nắng rực rỡ đến khủng khiếp, lại đầy nhóc những người thú vị tuyệt vời hơn cả quả lựu đầy hột, ta không thể không nhắc đến việc, khi một số tạp chí Dân chơi gần đây cho đăng một bài báo với tiêu đề “Chán Tiểu Hùng Tinh Beta tức là ta đã chán đời”, thì số người tự tử nơi đây lập tức tăng lên gấp bốn chỉ trong vòng một đêm.
Cũng chẳng phải là trên Tiểu Hùng Tinh Beta có đêm.
Nó là một hành tinh thuộc vùng Tây, và do một quái tật khó hiểu và hơi đáng ngờ về địa hình, cả hành tinh chỉ toàn bờ biển cận nhiệt đới. Do một quái tật cũng đáng ngờ không kém về mặt tĩnh học tương đối của thời gian, ở đó hầu như lúc nào cũng là chiều thứ Bảy ngay trước giờ các quán bar ven biển đóng cửa.
Dạng sống chính trên Tiểu Hùng Tinh Beta không đưa ra lời giải thích hợp lý nào cho hai việc này, mà chủ yếu dành thời gian để tìm đến sự giác ngộ tâm linh bằng cách chạy quanh các bể bơi và chúc các Viên Chức Điều Tra đến từ ủy Ban Quản Lý Địa-Thời Gian Ngân Hà “có một buổi dị thường tốt lành”.
Chỉ có một thành phố duy nhất trên Tiểu Hùng Tinh Beta, và nó chỉ được gọi là thành phố vì bể bơi ở đó nằm dày đặc hơn các nơi khác chút xíu.
Nếu đến gần thành phố Ánh Sáng bằng đường không - và cũng không có cách nào khác để đến đó, không đường bộ, không bến cảng - nếu bạn không bay tàu bay thì người ta sẽ chẳng thèm đón bạn ở thành phố Ánh Sáng - bạn sẽ thấy tại sao nó có cái tên này. Ở đây mặt trời chiếu sáng rực rỡ hơn tất cả, chói lọi trên các bể bơi, long lanh trên những đại lộ trắng tinh, hai bên trồng cọ, lung linh trên những thân hình rám nắng khỏe mạnh đi ngược xuôi trên đường, lấp lánh trên các biệt thự, các bãi đáp phi thuyền mờ ảo, các quán bar bãi biển, và vân vân.
Đặc biệt mặt trời chiếu rọi trên một tòa nhà, một tòa nhà cao tuyệt đẹp gồm hai tòa tháp trắng ba mươi tầng được nối với nhau bởi một cây cầu ở quãng giữa.
Nơi này là mái nhà của một cuốn sách, và nó được xây ở đây bằng tiền thu được sau một vụ kiện bản quyền khác thường giữa các biên tập viên cuốn sách và một công ty ngũ cốc ăn sáng.
Cuốn sách là một cuốn bí kíp, một cuốn cẩm nang du lịch.
Nó là một trong những cuốn sách xuất chúng nhất, và chắc chắn là cuốn sách thành công nhất từng ra lò từ những tập đoàn xuất bản vĩ đại trên Tiểu Hùng Tinh - được yêu thích hơn Đời bắt đầu ở tuổi năm trăm năm mươi , bán chạy hơn Thuyết Vụ Nổ Lớn - Cái nhìn cá nhân của Eccentrica Gallumbits (cô điếm ba vú trên hành tinh Eroticon 6) và gây nhiều tranh cãi hơn cuốn sách bom tấn mới nhất của Oolon Colluphid có tên Tất cả những điều bạn chưa bao giờ muốn biết về tình dục nhưng bị bắt ép phải tìm ra .
(Ở nhiều trong số các nền văn minh thoải mái hơn trên Rìa Viễn Đông Ngân Hà, nó đã từ lâu hất cẳng Bách Khoa Toàn Thư Ngân Hà vĩ đại trong vai trò kho tiêu chuẩn chứa mọi tri thức lẫn trí khôn, vì cho dầu bỏ lơ nhiều điều không nhắc đến lẫn bao hàm vô khối ngụy tác, hoặc ít ra cũng thiếu chính xác cực kỳ, nó lại vượt điểm công trình ì ạch hơn, già cỗi hơn kia ở hai khía cạnh. Thứ nhất, nó hơi rẻ hơn một tí, và thứ hai nó có hai chữ ĐỪNG HOẢNG rập nổi khổ to thân thiện trên bìa.)
Tất nhiên, cuốn sách này chính là bạn đồng hành không gì sánh nổi cho tất cả những ai muốn nhìn ngắm các kỳ quan của Vũ Trụ chỉ với chưa đến ba mươi đô la Ngưu Lang một ngày - Bí kíp quá giang vào Ngân Hà .
Nếu đứng quay lưng lại sảnh chính của khu văn phòng Bí kíp (với điều kiện bạn đã hạ cánh và đi bơi rồi tắm một chút cho sảng khoái) rồi đi về phía Đông, bạn sẽ đi xuôi bóng mát rợp lá của đại lộ Sự Sống, kinh ngạc trước màu vàng óng nhạt của những bãi biển trải dài bên tay trái, sững sờ chứng kiến những tay lướt sóng tâm linh thản nhiên lơ lửng cách đầu ngọn sóng hơn nửa mét như thể chẳng có chuyện gì đặc biệt, ngạc nhiên và rốt cuộc là hơi khó chịu với những cây cọ khổng lồ cứ ngâm nga những nốt phô vô nghĩa suốt lúc ban ngày, hay nói cách khác là liên tục.
Nếu đi đến cuối đại lộ Sự Sống, bạn sẽ tiến vào khu mua sắm Lalamatine, với những cây bolonut và những quán cà phê vỉa hè, nơi người dân THT-Beta đến thư giãn sau một buổi chiều vất vả thư giãn trên bãi biển. Khu Lalamatine là một trong những nơi hiếm hoi trên hành tinh không tận hưởng một chiều thứ Bảy vĩnh hằng - thay vào đó, ở đây lúc nào cũng là cái mát mẻ của một tối thứ Bảy. Đằng sau đó là các hộp đêm.
Nếu, vào cái ngày, cái buổi chiều, hay buổi tối cụ thể này - bạn gọi nó là gì thì tùy - bạn đã tiến vào quán cà phê vỉa hè thứ hai bên tay phải, bạn sẽ thấy những nhóm người THT-Beta quen thuộc đang tán gẫu, uống nước, và thư giãn như thường lệ, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ của nhau xem chúng đắt đến mức nào.
Bạn cũng sẽ thấy một cặp quá giang tàu bay quần áo xộc xệch từ Algol, họ vừa tới nơi sau mấy ngày đi nhờ vất vả trên một tàu khủng vận sao Người Giữ Gấu. Họ tức tối và kinh ngạc phát hiện ra rằng ở đây, ngay sát văn phòng Bí kíp quá giang vào Ngân Hà , mà một ly nước hoa quả bình thường lại có giá tới hơn sáu mươi đô la Ngưu Lang.
“Bọn phản thùng,” một trong hai người cay cú nói.
Nếu lúc đó bạn nhìn sang bàn sát bàn bên, bạn sẽ chỉ thấy Zaphod Beeblebrox đang ngồi vẻ bối rối sững sờ.
Lý do khiến gã bối rối là mới năm giây trước gã còn đang ngồi trên đài chỉ huy của phi thuyền Trái Tim Vàng .
“Đúng là phản thùng,” giọng nói nọ lại lên tiếng.
Zaphod lo lắng liếc mắt nhìn hai người quá giang tàu bay xộc xệch ở bàn bên. Gã đang ở chỗ quái nào thế này? Làm sao gã đến được đây? Phi thuyền của gã đâu? Tay gã sờ mó tay ghế gã đang ngồi, rồi sờ đến cái bàn trước mặt. Chúng có vẻ khá chắc chắn. Gã ngồi im như tượng.
“Sao họ có thể ngồi viết sách hướng dẫn cho người quá giang tàu bay ở một chỗ như thế này?” giọng nói kia tiếp tục. “Cứ nhìn quanh xem. Nhìn mà xem!”
Zaphod đang nhìn đây. Chỗ này cũng được đấy, gã nghĩ. Nhưng đây là đâu? Và tại sao?
Gã lục trong túi lấy hai cặp kính râm. Cũng trong cái túi ấy gã thấy có một mẩu kim loại rất nặng, nhẵn, cứng, không biết là gì. Gã lôi nó ra ngắm. Gã chớp mắt nhìn nó kinh ngạc. Sao gã lại có nó nhỉ? Gã bỏ nó lại vào túi rồi đeo kính lên, cáu kỉnh khi phát hiện ra mẩu kim loại đã làm xước một mắt kính. Nhưng dù sao gã cũng thấy dễ chịu hơn nhiều khi đeo kính xong. Đó là cặp kính đúp Siêu Sắc Nhạy Nguy Hiểm Joo Janta 200, được thiết kế đặc biệt để giúp người đeo vào có tâm thế thoải mái trước mối hiểm nguy. Ngay khi có mối nguy, cặp kính sẽ đổi sang màu đen sì và do đó tránh cho bạn phải nhìn thấy bất kỳ điều gì có thể khiến bạn hoảng hốt.
Ngoại trừ vết xước thì mắt kính vẫn trong. Gã thoải mái hơn, nhưng chỉ một chút thôi.
Tên quá giang tàu bay vẫn đang tiếp tục giận dữ trừng mắt nhìn ly nước hoa quả đắt cắt cổ của hắn.
“Chuyển đến Tiểu Hùng Tinh Beta chính là điều tệ nhất có thể xảy ra với cuốn Bí kíp,” tên này làu bàu, “họ đâm ra ẻo lả hết. Mày biết không, tao còn nghe nói họ đã tạo ra cả một Vũ Trụ điện tử tổng hợp trong một văn phòng để có thể đi thực tế viết bài vào ban ngày còn ban đêm vẫn tiệc tùng được. Mặc dù ở đây ngày với đêm thì cũng chẳng có nghĩa gì.”
Tiểu Hùng Tinh Beta, Zaphod thầm nghĩ. Ít ra thì giờ gã cũng biết mình đang ở đâu. Gã đoán việc này là do cụ của gã, nhưng tại sao?
Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu gã, khiến gã rất khó chịu. Đó là một ý nghĩ hết sức rõ ràng và cụ thể, và giờ gã đã biết cách nhận ra những ý nghĩ kiểu ấy. Bản năng của gã là lờ chúng đi. Chúng là những ý nghĩ đã được định đoạt sẵn từ trong khu tối tăm và khóa kín của tâm trí gã.
Gã ngồi yên và hung hãn tảng lờ ý nghĩ đó. Nó dằn vặt gã. Gã lờ nó đi. Nó dằn vặt gã. Gã lờ nó đi. Nó dằn vặt gã. Gã đành chịu thua.
Mẹ kiếp, gã tự nhủ, cứ buông xuôi vậy. Gã đã quá mệt, bối rối, và đói nên chẳng còn lòng dạ nào mà cưỡng lại nữa. Gã còn chẳng biết ý nghĩ đó nghĩa là gì.