CHƯƠNG 6
“A lô? Vâng? Nhà xuất bản Megadodo, nơi xuất bản Bí kíp quá giang vào Ngân Hà , cuốn sách mười phần xuất chúng nhất trên toàn Vũ Trụ đã biết, xin nghe?” con côn trùng to tướng cánh hồng nói vào một trong số bảy mươi chiếc điện thoại nằm dọc cái bàn tiếp tân dài mênh mông bằng crôm đặt ngoài tiền sảnh văn phòng Bí kíp quá giang vào Ngân Hà . Nó đập cánh chấp chới rồi đảo mắt. Nó trừng mắt nhìn đám loài người nhếch nhác đứng đầy tiền sảnh, làm bẩn cả thảm trải và để lại những dấu tay dơ dáy trên đệm ghế. Nó rất thích được làm việc cho Bí kíp quá giang vào Ngân Hà , nhưng nó chỉ ước sao có cách nào đó khiến đám người quá giang kia tránh cho xa. Chẳng phải bọn họ nên lang thang ở mấy cái cảng không gian bẩn thỉu hay sao? Nó dám chắc mình đã đọc được đâu đó trong cuốn sách ấy về tầm quan trọng của việc lang thang ở mấy cảng không gian bẩn thỉu. Thật không may, phần lớn bọn họ lại đến lang thang ở cái tiền sảnh sạch sẽ sáng bóng xinh xắn này ngay sau khi lang thang ở những cảng không gian cực kỳ bẩn thỉu. Và họ chỉ biết kêu ca thôi. Cặp cánh của nó khẽ run lên.
“Gì cơ?” nó nói vào điện thoại. “Vâng, tôi đã nhắn lại với ông Zarniwoop rồi, nhưng tôi e là ông ấy đang quá mặt lạnh không gặp anh vào lúc này được. Ông ấy đang đi du thuyền quanh Ngân Hà.”
Nó vẫy một cái xúc tu cáu kỉnh với một trong số những người nhếch nhác đang giận dữ tìm cách thu hút sự chú ý của nó. Cái xúc tu cáu kỉnh chỉ cho người giận dữ kia hãy nhìn vào tấm biển báo trên tường phía bên trái nó chứ đừng cắt ngang một cuộc gọi quan trọng.
“Vâng,” con côn trùng nói, “ông ấy có mặt ở văn phòng, nhưng ông ấy đang đi du thuyền quanh Ngân Hà. Rất cảm ơn đã gọi đến.” Nó dập mạnh cái điện thoại xuống.
“Đọc biển báo đi,” nó nói với người giận dữ đang cố than phiền về một trong những thông tin thuộc loại sai lệch đến ngớ ngẩn và nguy hiểm hơn hết trong cuốn sách.
Bí kíp quá giang vào Ngân Hà là người bạn đồng hành không thể thiếu đối với những ai muốn lý giải cuộc sống trong một Vũ Trụ rối rắm và khó hiểu đến vô cùng, vì mặc dù không thể kỳ vọng nó hữu ích hay chứa đựng thông tin về mọi vấn đề, ít ra nó cũng khẳng định một điều đáng an tâm, đó là chỗ nào nó sai lệch, ít ra cũng là sai lệch chính xác . Trong những trường hợp khác biệt lớn, chính thực tại mới là sai.
Đó chính là nội dung tấm biển báo. Nó đề chữ “Cuốn Bí kíp là chính xác. Thực tại thường có sai sót.”
Điều này đã dẫn đến nhiều hệ quả thú vị. Ví dụ, khi các chủ biên của cuốn Bí kíp bị kiện bởi gia đình những người đã chết vì hiểu phần hướng dẫn dành cho hành tinh Traal theo nghĩa đen (hướng dẫn này viết “Quái Thú Bọ Rệp Phàm Ăn thường làm một bữa ăn ngon cho các du khách đến thăm” thay vì “Quái Thú Bọ Rệp Phàm Ăn thường làm một bữa ăn ngon bằng các du khách đến thăm”), thì họ tuyên bố rằng câu này viết theo cách trong sách nghe hay hơn về mặt thẩm mỹ, rồi cho gọi một thi sĩ có bằng cấp đến làm chứng trước tòa rằng cái đẹp là chân lý, chân lý là cái đẹp, và vì thế mong sao chứng minh được rằng Sự Sống chính là bên có tội trong vụ này vì chẳng đẹp mà cũng chẳng phải là chân lý. Các quan tòa đã đồng tình, và bằng một diễn văn cảm động tuyên án Sự Sống tội khinh thị tòa, đồng thời tịch thu thích đáng sự sống từ tất cả những người có mặt ở đó, trước khi đi chơi một chầu siêu cực golf trong một buổi tối thú vị.
Zaphod Beeblebrox bước vào tiền sảnh. Gã bước tới trước mặt con côn trùng lễ tân.
“Rồi,” gã nói, “Zarniwoop đâu? Gọi Zarniwoop ngay cho tao.”
“Xin lỗi ngài chứ?” con côn trùng đáp, giọng giá băng. Nó không thích bị hỏi chuyện theo cách này.
“Zarniwoop. Gọi lão đi, được chưa? Gọi lão ngay.”
“Thưa ngài,” con côn trùng mong manh gắt, “nếu ngài có thể giữ mặt lạnh hơn một chút…”
“Nghe đây,” Zaphod nói, “tao ngấy cái mặt lạnh lên tận cổ rồi, rõ chưa? Tao giờ lạnh kinh ngạc đến nỗi có thể trữ một tảng thịt ở trong tao đến cả tháng. Tao sành ngầu đến nỗi khó dòm nổi qua đầu chính tao nữa. Giờ thì có gọi lão không hay là để tao phải nổ đây?”
“ Thưa ngài , xin ngài để tôi giải thích,” con côn trùng nói, gõ gõ cái xúc tu cáu kỉnh nhất trong số mấy cái xúc tu của nó, “tôi e là giờ thì không thể vì ông Zarniwoop đang đi du thuyền liên Ngân Hà.”
Chết tiệt, Zaphod thầm nghĩ.
“Khi nào thì lão về?” gã hỏi.
“Về ư, thưa ngài? Ông ấy đang ở trong văn phòng rồi.”
Zaphod ngừng lại trong lúc não cố suy cho thấu cái ý nghĩ này. Gã không làm được.
“Thằng cha này đang đi du thuyền liên Ngân Hà… trong văn phòng của lão ư?” Gã cúi người ra trước và túm lấy một cái xúc tu đang gõ gõ.
“Nghe đây, đồ ba mắt,” gã nói, “đừng có cố kỳ quái hơn tao, tao có những thứ kỳ quái hơn mày tặng kèm miễn phí trong hộp ngũ cốc ăn sáng của tao đấy.”
“Thế anh nghĩ anh là ai hả anh giai?” con côn trùng khua chân cẳng hổn hển, cánh run lên vì giận dữ. “Zaphod Beeblebrox chắc?”
“Đếm đầu tao đi,” Zaphod hạ giọng khàn khàn nói.
Con côn trùng chớp mắt nhìn gã. Nó chớp mắt nhìn gã lần nữa.
“Ngài là Zaphod Beeblebrox thật ư?” nó ré lên.
“Ờ,” Zaphod đáp, “nhưng đừng nói to không đứa nào cũng sẽ đòi một miếng đấy.”
“Ngài Zaphod Beeblebrox có một không hai đấy ư?”
“Không, chỉ là một trong số các Zaphod Beeblebrox thôi; mày không biết tao bán theo gói sáu thằng à?”
Con côn trùng đập xúc tu vào nhau vẻ lo sợ.
“Nhưng thưa ngài,” nó the thé nói, “tôi vừa nghe trên bản tin radio hạ etha. Họ bảo ngài đã chết rồi…”
“Thì đúng thế,” Zaphod nói, “chỉ là tao chưa ngừng chuyển động thôi. Nào. Tao có thể tìm Zarniwoop ở đâu?”
“À thì, thưa ngài, văn phòng của ông ấy trên tầng mười lăm, nhưng mà…”
“Nhưng lão đang đi du thuyền liên Ngân Hà, biết rồi, làm sao để lên được chỗ lão?”
“Các Máy Vận Chuyển Người Theo Chiều Dọc Vui Vẻ của Tập Đoàn Điều Khiển Học Thiên Lang mới được lắp đặt ở góc kia, thưa ngài. Nhưng thưa ngài…”
Zaphod đã quay lưng định đi. Gã quay lại.
“Gì?” gã hỏi.
“Tôi có thể hỏi tại sao ngài lại muốn gặp ông Zarniwoop không ạ?”
“Được chứ,” Zaphod nói, bản thân gã cũng không rõ về điểm này, “tao đã tự bảo mình là phải làm thế.”
“Ngài nói sao ạ?”
Zaphod cúi người về phía trước vẻ bí mật.
“Tao vừa mới hiện hình ra từ không khí ở trong một quán cà phê của bọn mày,” gã nói, “hậu quả cuộc cãi nhau với hồn ma cụ của tao. Tao vừa có mặt ở đây thì thằng tao cũ, cái gã đã chọc ngoáy não tao ấy, hiện ra trong đầu tao và bảo ‘Đến gặp Zarniwoop đi.’ Tao chưa bao giờ nghe tên thằng cha này. Tao chỉ biết có thế. À với cả biết rằng tao phải đi tìm người cai quản toàn Vũ Trụ nữa.”
Gã nháy mắt.
“Thưa ngài Beeblebrox,” con côn trùng nói vẻ ngỡ ngàng đầy thành kính, “ngài kỳ quái đến nỗi ngài nên ở trong phim mới phải.”
“Ờ,” Zaphod đáp, vỗ vỗ lên cái cánh màu hồng lấp lánh của thứ đó, “còn mày, cưng ạ, thì nên gia nhập đời thực đi.”
Con côn trùng ngồi im trong chốc lát để tỉnh lại sau cú sốc này, rồi thò xúc tu ra nhấc lên một cái điện thoại đang đổ chuông.
Một bàn tay kim loại giữ nó lại.
“Xin lỗi,” chủ của bàn tay kim loại nói với giọng hẳn đã khiến một con côn trùng ủy mị hơn phải khóc òa.
Nhưng con này chẳng phải thuộc loại như thế, và nó không chịu được bọn người máy.
“Vâng, thưa anh ,” nó gắt, “tôi có thể giúp anh gì không?”
“Tôi ngờ là không,” Marvin đáp.
“Nếu đã như vậy thì xin phép anh…” Sáu cái điện thoại đang đổ chuông. Hàng triệu thứ đang cần sự chú ý của con côn trùng.
“Không ai có thể giúp tôi được,” Marvin rề rề tiếp.
“Vâng, thưa anh, nhưng mà…”
“Cũng chẳng phải là có ai từng thử giúp.” Bàn tay kim loại buông thõng xuống bên mình Marvin. Đầu nó hơi gục xuống.
“Thế cơ à,” con côn trùng chua ngoa nói.
“Giúp một tên người máy làm việc vặt thì đáng cho ai đâu, đúng không?”
“Tôi rất tiếc, thưa anh, nếu…”
“Ý tôi là, tỏ ra tử tế hay giúp đỡ một tên người máy thì lợi ích phân lạng gì nếu nó không có tí mạch biết ơn nào?”
“Và anh không có tí nào ư?” con côn trùng hỏi, dường như nó không thể dứt ra khỏi cuộc trò chuyện này được.
“Tôi còn chưa có dịp nào tìm hiểu,” Marvin trần tình.
“Nghe đây, đống sắt vụn khốn khổ kém hòa nhập kia…”
“Không định hỏi xem tôi muốn gì ư?”
Con côn trùng ngừng lại. Nó phóng cái lưỡi dài mảnh ra liếm mắt rồi lại thụt lưỡi vào.
“Có đáng không?” nó hỏi.
“Có thứ gì là đáng chứ?” Marvin đáp lại ngay.
“ Thế… anh… muốn… gì? ”
“Tôi đang tìm một người.”
“Ai?” con côn trùng rít.
“Zaphod Beeblebrox,” Marvin nói, “người đang ở đằng kia kìa.”
Con côn trùng run lên vì giận. Nó gần như không nói nổi.
“Thế sao anh còn hỏi tôi ?” nó thét lên.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cái gì đó,” Marvin đáp.
“Cái gì!”
“Thảm hại thật, phải không?”
Giữa những tiếng bánh răng kin kít, Marvin quay người lê bước đi. Nó bắt kịp Zaphod đang tiến về phía thang máy. Zaphod kinh ngạc quay ngoắt lại.
“Ê… Marvin?” gã hỏi. “Marvin! Sao mày đến được đây?”
Marvin buộc lòng phải thốt ra một điều mà khó khăn lắm nó mới chấp nhận được.
“Tôi không biết,” nó đáp.
“Nhưng…”
“Tôi đang ngồi trên tàu của ông và thấy buồn vô kể, thế rồi bỗng nhiên tôi lại đứng ở đây, cảm thấy cực kỳ khổ sở. Chắc do một Trường Bất Khả.”
“Ờ,” Zaphod nói, “tao đoán cụ tao cử mày theo làm bầu bạn với tao.”
“Cảm ơn cả lố nhé, cụ,” gã lầm bầm thêm vào.
“Thế mày thế nào?” gã hỏi to.
“À, cũng tạm,” Marvin nói, “giả sử ông tình cờ thích làm cái thân tôi đây, chuyện mà cá nhân tôi chẳng ưa gì.”
“Ờ, ờ,” Zaphod nói trong lúc cửa thang máy mở ra.
“Xin chào,” cái thang máy ngọt ngào nói, “tôi sẽ là thang máy của các bạn trong chuyến đi này đến tầng nào các bạn chọn. Tôi được thiết kế bởi Tập Đoàn Điều Khiển Học Thiên Lang để đưa bạn, khách đến thăm tòa nhà Bí kíp quá giang vào Ngân Hà , vào các văn phòng này. Nếu bạn thích chuyến đi sẽ rất nhanh và dễ chịu trong đó, có lẽ bạn cũng sẽ muốn thử các thang máy khác vừa được lắp đặt ở văn phòng của ban thu thuế Ngân Hà, Công Ty Thực Phẩm Trẻ Em Boobiloo và Bệnh Viện Tâm Thần Nhà Nước Sao Thiên Lang, nơi nhiều cựu giám đốc của Tập Đoàn Điều Khiển Học Thiên Lang sẽ rất vui mừng được đón chào bạn, nhận lòng thương cảm của bạn và nghe những câu chuyện vui về thế giới bên ngoài.”
“Rồi,” Zaphod bước vào thang máy và nói, “mày còn biết làm gì khác ngoài huyên thuyên không?”
“Tôi có thể đi lên,” cái thang máy nói, “hoặc xuống.” “Tốt,” Zaphod nói, “bọn tao đi lên.”
“Hoặc xuống,” cái thang máy nhắc.
“Ờ, ô kê, cho bọn tao đi lên.”
Im lặng một thoáng.
“Đi xuống cũng thích lắm,” cái thang máy khấp khởi gợi ý.
“Thế à?”
“Thật mà.”
“Tốt,” Zaphod nói, “giờ thì cho bọn tao đi lên được không?”
“Tôi có thể hỏi,” cái thang máy nói bằng giọng ngọt ngào nhất, biết điều nhất, “các bạn đã nghĩ đến những triển vọng mà việc đi xuống sẽ mở ra cho các bạn chưa?”
Zaphod đập một cái đầu vào bức tường trong thang máy. Gã không cần điều này, gã tự nhủ, nhiều nhất trong số tất cả những điều gã không cần đến. Gã đâu có đòi được đến đây. Nếu được hỏi vào lúc này gã muốn ở đâu thì có lẽ gã sẽ nói là mình muốn nằm ườn trên bãi biển với ít nhất năm mươi cô gái đẹp và một nhóm nhỏ các chuyên gia tìm ra những cách mới để mà cưng nựng gã, đó là câu trả lời gã thường dùng. Thêm vào đó, có lẽ gã sẽ bổ sung một câu gì say sưa về đề tài thức ăn nữa.
Điều mà gã không muốn làm là đuổi theo người cai quản Vũ Trụ, người chẳng qua đang làm một việc mà có lẽ là ông ta cứ nên tiếp tục làm, vì nếu chả phải là ông ta thì cũng chỉ là người nào đó khác. Hơn hết thảy, gã không muốn đứng trong một tòa nhà văn phòng cãi nhau với cái thang máy.
“Triển vọng khác tỷ như gì nào?” gã mệt mỏi hỏi.
“Ô,” giọng cái thang máy chảy như mật rưới lên bánh, “có tầng hầm này, tầng lưu trữ này, hệ thống sưởi này… ờ…”
Nó ngừng lại.
“Cũng không có gì thú vị lắm,” nó thừa nhận, “nhưng vẫn là những lựa chọn thay thế.”
“Zarquon thần thánh ơi,” Zaphod lầm bầm, “tôi có đòi một cái thang máy theo thuyết hiện sinh đâu?” Gã đấm tay lên tường.
“Cái thứ này bị làm sao vậy?” gã gắt.
“Nó không muốn đi lên,” Marvin đáp đơn giản. “Tôi nghĩ là nó sợ.”
“Sợ?” Zaphod kêu lên. “Sợ cái gì? Độ cao chắc? Một cái thang máy sợ độ cao?”
“Không,” cái thang máy khổ sở đáp, “tôi sợ tương lai…
“Tương lai?” Zaphod quát. “Thứ khốn nạn này muốn gì nữa, lương hưu chắc?”
Đúng lúc đó bỗng có tiếng ồn ĩ phía quầy tiếp tân sau lưng họ. Từ những bức tường quanh họ bỗng phát ra tiếng máy chạy rầm rầm.
“Tất cả chúng tôi đều có thể nhìn thấy tương lai,” cái thang máy thì thào vẻ kinh hoàng, “đó là một phần trong lập trình của chúng tôi.”
Zaphod nhìn ra ngoài thang máy - một đám đông tức tối đã tụ lại quanh khu vực chỗ thang máy, tay chỉ trỏ, miệng quát tháo.
Mọi thang máy trong tòa nhà đều đang đi xuống cực nhanh.
Gã thụt đầu vào trong.
“Marvin,” gã bảo, “mày làm thế nào cho cái thang máy này đi lên được không? Chúng ta phải đến chỗ Zarniwoop.”
“Tại sao?” Marvin rầu rĩ hỏi.
“Tao không biết,” Zaphod đáp, “nhưng khi tao tìm được lão, lão nên có một lý do thật chính đáng để giải thích tại sao tao lại muốn gặp lão.”
Thang máy hiện đại là những thực thể kỳ lạ và phức tạp. Loại thang máy cổ đại với ròng rọc điện và “trọng lượng tối đa tám người” nếu đem so với Máy Vận Chuyển Người Theo Chiều Dọc Vui Vẻ của Tập Đoàn Điều Khiển Học Thiên Lang thì cũng như so một gói hạt hỗn hợp ăn vặt với toàn bộ chái phía Tây của Bệnh Viện Tâm Thần Nhà Nước Sao Thiên Lang.
Dó là bởi vì chúng hoạt động theo một nguyên lý kỳ lạ gọi là “tiếp nhận thời gian mờ tiêu điểm”. Nói cách khác, chúng có khả năng nhìn loáng thoáng được tương lai gần, để cái thang máy có thể đến đúng tầng và đón bạn trước cả khi bạn biết là mình muốn đi thang máy, nhờ đó tránh được những việc tán gẫu, thư giãn, và kết bạn tẻ ngắt mà trước kia người ta phải làm mỗi khi đợi thang máy.
Cũng chẳng lạ gì là nhiều thang máy được trao cho trí thông minh và khả năng đoán trước tương lai đâm ra chán nản với cái việc đi lên đi xuống vô bổ, nên đã thử qua khái niệm đi ngang, như một kiểu biểu tình có tính hiện sinh, sau đó đòi được tham gia vào quá trình quyết định, và cuối cùng giận dỗi ngồi lì ở tầng hầm.
Ngày nay, một người quá giang túng tiền viếng thăm bất kỳ hành tinh nào trên hệ sao Thiên Lang có thể dễ dàng kiếm được kha khá bằng cách tư vấn cho các thang máy bị loạn thần kinh.
Đến tầng mười lăm, cửa thang máy bật mở thật nhanh.
“Tầng mười lăm,” cái thang máy nói, “và xin nhớ cho, tôi chỉ làm thế này vì tôi mến người máy của ngài thôi đấy.”
Zaphod và Marvin cuốn gói ra khỏi cái thang máy, nó dộng sập cửa lại và tụt xuống tầng một nhanh hết mức máy móc của nó cho phép.
Zaphod thận trọng nhìn quanh. Hành lang vắng tanh, im lìm, và không có manh mối nào cho thấy Zarniwoop có thể đang ở đâu. Tất cả cửa hai bên hành lang đều đóng kín và không có biển báo gì cả.
Họ đang đứng gần cây cầu dẫn từ tòa tháp này sang tòa tháp kia. Qua một ô cửa sổ lớn vầng mặt trời rực rỡ của Tiểu Hùng Tinh Beta đang đổ vào từng mảng ánh sáng, trong đó nhảy nhót những đốm bụi li ti. Một bóng đen lướt qua trong phút chốc.
“Bị một mợ thang của nợ đem bỏ chợ,” Zaphod lầm bầm, lòng dạ đùa cợt của gã đã xuống mức tối thiểu.
Họ đứng nhìn về cả hai phía.
“Mày biết gì không?” Zaphod nói với Marvin.
“Nhiều hơn ông tưởng tượng nhiều.”
“Tao dám chắc tòa nhà này không nên rung lắc thế này,” Zaphod nói.
Chỉ là một chút rung động dưới gót chân gã - rồi lại một chút nữa. Giữa những chùm nắng, đám bụi nhảy nhót hăng hơn. Một bóng đen nữa lướt qua.
Zaphod nhìn xuống sàn.
“Hoặc là,” gã nói, không tự tin lắm, “họ có một hệ thống rung để lên cơ bắp trong lúc làm việc, hoặc là…”
Gã bước đến chỗ cửa sổ và đột nhiên ngã dúi, vì đúng lúc này cặp kính Siêu sắc Nhạy Nguy Hiểm Joo Janta 200 của gã bỗng đen sì đi. Một bóng đen to tướng lướt qua cửa sổ, phát ra tiếng vo vo chói tai.
Zaphod giật cặp kính râm đi, và gã vừa làm vậy thì cả tòa nhà rung lên ầm ầm. Gã nhảy đến bên cửa sổ.
“Hoặc là,” gã nói, “tòa nhà đang bị ném bom!”
Một tiếng rầm nữa xé qua tòa nhà.
“Ai ở Ngân Hà này mà lại muốn ném bom một nhà xuất bản?” Zaphod hỏi, nhưng không nghe được tiếng trả lời của Marvin, vì đứng lúc đó tòa nhà rung lên vì một quả bom nữa. Gã cố lảo đảo chạy về chỗ thang máy - một quyết định vô ích, nhưng là cái duy nhất gã còn nghĩ được.
Bỗng nhiên, ở cuối hành lang chạy vuông góc với hành lang này, gã nhìn thấy một bóng người lao vào khung hình, một người đàn ông. Ông ta cũng nhìn thấy gã.
“Beeblebrox, ở đây!” ông ta gọi.
Zaphod nghi ngờ nhìn ông ta, trong lúc một quả bom nữa làm rung chuyển tòa nhà.
“Không,” gã nói. “Beeblebrox ở đây thì có! Ông là ai?”
“Một người bạn!” người đàn ông đáp lại. Ông ta chạy về phía gã.
“Thế à?” Zaphod hỏi. “Bạn của ai cụ thể không, hay chỉ là nhìn chung hành xử tử tế bạn bầy với tất cả?”
Người đàn ông chạy dọc hành lang, còn sàn nhà lên xuống dưới chân ông ta như một tấm chăn đang phấn khích. Ông ta người thấp bé, chắc nịch, da cháy nắng, và quần áo thì nhìn như thể đã đi quanh Ngân Hà rồi trở lại hai lần trong lúc ông ta vẫn còn mặc chúng.
“Ông có biết là tòa nhà của ông đang bị đánh bom không?” Zaphod hét vào tai ông ta lúc ông ta đến nơi.
Người đàn ông ra dấu ông ta biết rõ.
Trời bỗng ngừng sáng bất thình lình. Liếc nhìn qua cửa sổ xem vì sao, Zaphod há hốc mồm khi thấy một phi thuyền khổng lồ màu xanh nòng súng, nhìn như một con sên, đang trườn qua không trung đi ngang tòa nhà. Hai phi thuyền khác theo sau.
“Chính phủ mà anh bỏ rơi đang truy đuổi anh đấy, Zaphod,” người đàn ông rít lên. “Họ đã cử tới một phi đội Chiến Cơ Sao Ếch.”
“Chiến Cơ Sao Ếch!” Zaphod lẩm bẩm. “Zarquon ơi!”
“Anh hiểu tình hình chưa?”
“Chiến Cơ Sao Ếch là cái giống gì?” Zaphod chắc gã đã nghe ai đó nói về chúng hồi gã làm Tổng Thống, nhưng gã chẳng bao giờ để ý lắm đến chuyện chính sự.
Người đàn ông đang kéo ngược gã qua một ô cửa. Gã thuận theo. Một tiếng rít chói tai vang lên, rồi một vật nho nhỏ đen đen như con nhện vút qua không khí và biến mất cuối hành lang.
“Cái gì thế?” Zaphod rít giọng.
“Robot Trinh Thám Sao Ếch loại A đi dò tìm anh đấy,” người đàn ông đáp.
“Hử, cái gì?”
“Nằm xuống!”
Từ hướng ngược lại xuất hiện một vật đen đen như con nhện nhưng to hơn. Nó vèo qua đầu họ.
“Thế còn đấy là…?”
“Robot Trinh Thám Sao Ếch loại B đi dò tìm anh đấy.”
“Thế còn cái kia?” Zaphod hỏi, khi vật thứ ba véo qua không khí.
“Robot Trinh Thám Sao Ếch loại C đi dò tìm anh đấy.”
“Ha,” Zaphod cười thầm, “chỉ là một mớ người máy ngu si.”
Từ phía cầu bỗng phát ra tiếng rền vang ầm ầm khủng khiếp. Một vật to đùng đen sì đang tiến tới trên cầu từ tòa tháp đối diện, hình thù kích cỡ như cái xe tăng.
“Photon thiên địa ơi, cái gì thế kia?” Zaphod thì thào.
“Xe tăng,” người đàn ông nói. “Robot Trinh Thám Sao Ếch loại D đến bắt anh đấy.”
“Ta đi chứ?”
“Tôi nghĩ là ta nên đi thôi.”
“Marvin!” Zaphod gọi.
“Ông muốn gì?”
Marvin chui ra tù một đống gạch đá cuối hành lang và nhìn họ.
“Mày thấy con robot đang tiến về phía chúng ta chứ?”
Marvin nhìn vật to đùng đen sì đang nhích trên cầu về phía họ. Nó nhìn xuống thân hình kim loại nhỏ bé của mình. Nó lại ngước lên nhìn cái xe tăng.
“Tôi đoán ông muốn tôi chặn nó lại.”
“Ừ.”
“Trong khi ông tự cứu cái thân ông.”
“Ừ,” Zaphod nói, “hành động đi!”
“Miễn sao,” Marvin nói, “tôi biết mình đứng ở đâu thôi.”
Người đàn ông kéo tay Zaphod, và gã chạy theo ông ta qua hành lang.
Gã chợt nhận ra một điều.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” gã hỏi.
“Đến văn phòng của Zarniwoop.”
“Giờ nào rồi mà còn phải theo lịch hẹn?”
“Nhanh lên.”