← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Marvin đứng ở cuối cầu. Thực ra nó cũng không phải là một tên người máy nhỏ nhắn gì cho lắm. Thân hình ánh bạc của nó sáng lên dưới những luồng bụi nắng và rung lên theo chấn động liên hồi tòa nhà đang gồng mình chịu đựng.

Tuy nhiên, nếu so với cái xe tăng đen sì khổng lồ đang lăn bánh thì dừng khựng trước mặt nó, thì nhìn nó quả là nhỏ bé đến thảm hại. Cái xe tăng kiểm tra nó bằng một cái que dò. Cái que dò rút về.

Marvin cứ đứng nguyên đó.

“Tránh đường cho tao đi chú robot nhỏ kia,” cái xe tăng gầm gừ.

“Tôi e là,” Marvin nói, “tôi đã được để lại đây để chặn đường ông.”

Cái que dò lại thò ra kiểm tra nhanh một lần nữa. Rồi nó lại rút về.

“Mày? Chặn đường tao?” cái xe tăng gầm. “Thôi đi!” “Không, thật đấy mà,” Marvin chỉ nói vậy.

“Thế mày có vũ khí gì?” cái xe tăng kinh ngạc rống lên. “Đoán thử xem,” Marvin nói.

Động cơ xe tăng kêu rầm rầm, các bánh răng của nó nghiến ken két. Các rơle điện kích cỡ phân tử sâu trong bộ vi não của nó lật qua lật lại trong nỗi bối rối.

“Đoán ấy à?” cái xe tăng hỏi.

Zaphod và người đàn ông vẫn chưa biết tên lảo đảo chạy lên một hành lang, xuống một hành lang khác, rồi chạy xuôi hành lang thứ ba. Tòa nhà vẫn tiếp tục rung lắc chao đảo, và điều này khiến Zaphod rất khó hiểu. Nếu chúng muốn đánh sập tòa nhà thì tại sao lại lâu thế?

Phải khó khăn lắm họ mới đến được một trong số những cánh cửa hoàn toàn vô danh không biển báo gì và đẩy ra. Nó bật mở sòng sọc và họ ngã nhào vào trong.

Mất bao nhiêu chặng đường, Zaphod thầm nghĩ, bao nhiêu rắc rối, bao nhiêu thời gian không-được-nằm-trên-bãi-biển-hưởng-thụ, chỉ vì cái gì? Độc một cái ghế, độc một cái bàn, và độc một cái gạt tàn bẩn trong một văn phòng trống trơn. Cái bàn, ngoài một chút bụi lơ lửng và độc một cái kẹp giấy có thiết kế mới cách mạng, còn thì cũng trống không.

“Zarniwoop đâu?” Zaphod hỏi, cảm thấy mức độ nắm bắt tình hình của gã, vốn đã khá mong manh, giờ đang run rẩy tuột về mo.

“Ông ấy đang đi du thuyền quanh Ngân Hà,” người đàn ông đáp.

Zaphod thử đánh giá người đàn ông. Kiểu thật thà, gã thầm nghĩ, không biết đùa tếu. Có lẽ ông ta bỏ ra kha khá thời gian để chạy ngược xuôi các hành lang rung lắc, đạp cửa và đưa ra những câu nói khó hiểu trong các văn phòng trống không.

“Cho phép tôi tự giới thiệu,” người đàn ông nói. “Tên tôi là Roosta, còn đây là khăn tắm của tôi.”

“Chào Roosta,” Zaphod nói.

“Chào khăn tắm,” gã nói thêm khi Roosta chìa ra cho gã một cái khăn tắm cũ mèm in hoa khá là dơ dáy. Không biết phải làm gì với nó, gã bắt lấy một góc của nó và khẽ lắc.

Ngoài cửa sổ, một trong mấy phi thuyền khổng lồ hình con sên có màu xanh nòng súng gầm gừ bay qua.

“Ừ, đoán đi,” Marvin nói với cỗ máy chiến đấu kếch xù, “ông sẽ chẳng đời nào đoán được đâu.”

“Ừmmm…” cái xe tăng nói, rung lên vì không quen suy nghĩ, “tia laser à?”

Marvin nghiêm trang lắc đầu.

“Không phải,” cái xe tăng lầm bầm bằng giọng trầm đục. “Dễ đoán quá. Tia phản vật chất à?” nó đoán.

“Còn dễ đoán hơn,” Marvin nhắc.

“Ừ,” cái xe tăng nói, vẻ hơi ngường ngượng. “Ờ… hay là mũi đẩy electron?”

Marvin chưa nghe đến thứ này bao giờ.

“Nó là cái gì?” nó hỏi.

“Là cái này này,” cái xe tăng hăm hở khoe.

Trong tháp pháo của nó nhô ra một cái chĩa sắc nhọn, từ đó phóng ra một tia sáng chói lòa chết người. Sau lưng Marvin một bức tường đổ sụp xuống đánh rầm, thành một đám bụi. Đám bụi phình lên trong chốc lát, rồi lắng lại.

“Không,” Marvin đáp, “không phải cái đó.”

“Nhưng mà nó hay thật, phải không?”

“Rất hay,” Marvin đồng tình.

“Tao biết rồi,” cỗ máy chiến đấu Sao Ếch thốt lên, sau một thoáng suy nghĩ, “chắc mày có Máy Phát Zenon Phá Ổn Định Tái Tổ Hợp Axít Xantic mới!”

“Máy đấy chiến thật nhỉ?” Marvin hỏi.

“Mày có máy đấy à?” cái xe tăng hỏi vẻ kính sợ.

“Không,” Marvin đáp.

“Ô,” cái xe tăng thất vọng nói, “thế thì chắc là…”

“Ông đang nghĩ sai hướng rồi,” Marvin nói. “Ông quên chưa tính đến một điều khá cơ bản trong mối quan hệ giữa con người với robot.”

“Ờ, tao biết chứ,” cái xe tăng nói, “có phải là…?” nó lại chìm vào suy nghĩ.

“Nghĩ xem,” Marvin giục, “họ để tôi, một người máy việc vặt tầm thường, chặn đường ông, một cỗ máy chiến đấu khổng lồ hạng nặng, trong lúc họ chạy đi cứu cái thân mình. Ông nghĩ họ sẽ trang bị cho tôi cái gì?”

“Ùm, ờ,” cái xe tăng luống cuống lầm bầm, “tao dự là một thứ gây sát thương kinh khủng.”

“Dự là!” Marvin kêu lên. “Ờ, cứ dự là thế đi. Tôi sẽ cho ông biết họ đã trang bị cho tôi cái gì để tự vệ nhé?”

“Được rồi, nói đi,” cái xe tăng nói, chuẩn bị tình thần sẵn sàng.

“Chẳng có gì cả,” Marvin nói.

Im lặng một cách đáng sợ.

“ Chẳng có gì cả ư” cái xe tăng gầm lên.

“Chẳng gì hết,” Marvin ủ rũ than vãn, “đến cả một cái xúc xích điện cũng không.”

Cái xe tăng thở phì phò tức tối.

“Thật là hay hớm làm sao!” nó gầm rú. “Chẳng có gì sất à? Họ chẳng nghĩ gì sất, phải không?”

“Trong khi đó,” Marvin hạ giọng thì thào, “tôi đây lại còn bị đau nhức ở tất cả các đi-ôt bên sườn trái nữa chứ.”

“Tức đến hộc máu ra ấy nhỉ?”

“Phải,” Marvin nhiệt tình đồng ý.

“Đến tao cũng tức thay!” cái xe tăng quát. “Tao phải đập bức tường này cho hả!”

Mũi đẩy electron lại phóng ra một tia sáng chói lòa nữa và đập tan bức tường cạnh cái xe tăng.

“Thế ông nghĩ tôi thì cảm thấy thế nào?” Marvin cay đắng nói.

“Chúng chạy đi và bỏ mày lại hả?” cái xe tăng lớn tiếng.

“Phải,” Marvin đáp.

“Tao nghĩ tao sẽ bắn sập trần của chúng nữa!” cái xe tăng gầm lên.

Nó bắn sập trần phía trên cây cầu.

“Thật là ấn tượng,” Marvin khẽ nói.

“Thế chưa là gì đâu,” cái xe tăng khoe. “Tao còn đập nát được cả sàn nữa, chẳng tốn giọt mồ hôi nào!”

Nó đập nát cả sàn cầu.

“Thiên địa quỷ thần!” cái xe tăng kêu lên trong lúc rơi thẳng mười lăm tầng xuống mặt đất bên dưới nát bét.

“Thật là một cỗ máy ngu ngốc đến phát thảm,” Marvin nói và lê bước bỏ đi.