CHƯƠNG 8
“Thế chúng ta cứ ngồi đây thôi à?” Zaphod giận dữ hỏi; “mấy thằng ngoài kia muốn gì?”
“Chúng muốn anh, Beeblebrox,” Roosta nói. “Chúng định đưa anh tới Sao Ếch - thế giới mười phần độc ác nhất Ngân Hà.”
“Thế hả?” Zaphod nói. “Thế thì chứng phải đến mà bắt tôi trước đã.”
“Chúng đã đến bắt anh rồi đấy,” Roosta nói. “Nhìn ra cửa sổ mà xem.”
Zaphod nhìn, và há hốc miệng.
“Mặt đất đang biến mất!” gã lắp bắp. “Chúng đem mặt đất đi đâu thế?”
“Chúng đang đem tòa nhà đi,” Roosta nói. “Chúng ta đang ở trên không.”
Mây lướt qua cửa sổ văn phòng.
Bên ngoài không trung, một lần nữa Zaphod nhìn thấy vòng vây Chiến Cơ Sao Ếch màu lục sẫm quanh tòa tháp đã bị nhổ bật gốc. Chúng phát ra một mạng lưới tia lực giữ chặt tòa tháp.
Zaphod lắc đầu bối rối.
“Tôi đã làm gì để phải chịu cảnh này?” gã nói. “Tôi bước vào một tòa nhà, chúng đem tòa nhà đi.”
“Chúng không lo về chuyện anh đã làm,” Roosta nói, “mà là lo chuyện anh sắp làm kia.”
“Chẳng phải tôi có quyền định đoạt cái đó sao?”
“Anh đã định đoạt rồi, từ nhiều năm trước rồi. Anh nên bám vào cái gì đi, chúng ta sắp đi một chuyến rất nhanh và xóc đấy.”
“Nếu có lúc nào gặp chính bản thân mình,” Zaphod nói, “tôi sẽ tự đấm mình mạnh đến nỗi tôi không biết cái gì đã đấm mình nữa.”
Marvin ì ạch tiến vào qua ô cửa, nhìn Zaphod vẻ trách móc, rồi gục xuống một góc và tự tắt nguồn.
Trên đài chỉ huy phi thuyền Trái Tim Vàng , tất cả đều im lặng. Arthur nhìn thanh chắn trước mặt mình và suy nghĩ. Anh bắt gặp ánh mắt của Trillian nhìn anh dò hỏi. Anh nhìn lại thanh chắn.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy.
Anh nhặt năm miếng nhựa vuông nhỏ đặt lên bàn nằm trước thanh chắn.
Trên năm miếng nhựa vuông có năm chữ cái E, X, Q, U và I. Anh đặt chúng cạnh các chữ S, I, T, E.
“ Exquisite , tuyệt đẹp,” anh nói, “trên ô nhân ba cả từ. Anh e là được nhiều điểm lắm đấy nhé.”
Phi thuyền nẩy lên, làm những chữ cái bắn tung không biết đến lần thứ bao nhiêu rồi.
Trillian thở dài và bắt đầu sắp lại các chữ cái.
Trong những hành lang lặng ngắt chỉ vang lên tiếng bước chân của Ford Prefect đi đi lại lại, đập đập lên các máy móc im lìm.
Tại sao phi thuyền cứ rung lắc? anh ta tự hỏi.
Tại sao nó lại đảo đồng đảo địa?
Tại sao anh không thể biết họ đang ở đâu?
Tóm lại là họ đang ở đâu?
Tòa tháp bên trái của văn phòng Bí kíp Quá giang vào Ngân Hà lao qua không gian giữa những vì sao với vận tốc mà trước đó cũng như sau này không đơn nguyên văn phòng nào trong Vũ Trụ có thể đạt được.
Trong một căn phòng nằm ở độ cao giữa tòa tháp, Zaphod Beeblebrox đang tức tối đi đi lại lại.
Roosta thì ngồi trên mép bàn bảo dưỡng khăn tắm định kỳ.
“Này, ông bảo cái nhà này đang bay đến đâu ấy nhỉ?” Zaphod hỏi.
“Sao Ếch,” Roosta đáp, “nơi mười phần độc ác nhất trên toàn Vũ Trụ.”
“Ở đó có thức ăn không?” Zaphod hỏi.
“Thức ăn ấy à? Anh đang đến Sao Ếch mà anh lại đi lo xem ở đó có thức ăn không ấy à?”
“Nếu không có thức ăn thì chưa chắc tôi đã sống sót đến được Sao Ếch.”
Ngoài cửa sổ, họ chẳng nhìn thấy gì khác ngoài ánh sáng lập lòe của các luồng tia lực, và những vệt xanh lờ mờ chắc là hình thù của các Chiến Cơ Sao Ếch bị méo mó đi. Với vận tốc này thì bản thân không gian đã biến thành vô hình và thậm chí là còn không có thực nữa.
“Đây, anh mút tạm cái này,” Roosta nói, chìa cái khăn tắm ra cho Zaphod.
Zaphod nhìn ông ta như thể gã mong chờ một con chim cúc cu gắn trên lò xo bay ra khỏi trán ông ta vậy.
“Nó được thấm đầy chất dinh dưỡng đấy,” Roosta giải thích.
“Ông là cái kiểu gì, ăn uống văng vãi lắm hay sao?” Zaphod hỏi.
“Những vạch vàng chứa nhiều chất đạm, vạch xanh có vitamin B và C tổng hợp, còn những bông hoa nhỏ màu hồng có tinh chất mạch nha.”
Zaphod cầm lấy cái khăn tắm và kinh ngạc ngắm nghía nó.
“Thế còn những vệt nâu này là gì?” gã hỏi.
“Vạch xốt thịt nướng,” Roosta nói, “để phòng khi tôi chán mạch nha.”
Zaphod nghi ngại ngửi cái khăn.
Rồi còn nghi ngại hơn nữa, gã mút một góc. Gã nhổ nó ra ngay.
“Ọe,” gã tuyên bố.
“Ừ,” Roosta nói, “khi phải mút đầu khăn ấy tôi thường phải mút đầu kia một chút nữa.”
“Vì sao,” Zaphod nghi ngờ hỏi, “trong đó có gì?”
“Thuốc chống trầm cảm,” Roosta nói.
“Thôi tôi xin kiếu cái khăn này,” Zaphod nói và trả nó lại.
Roosta đón lấy cái khăn, nhảy xuống khỏi bàn, đi vòng ra sau để ngồi xuống ghế và gác chân lên.
“Beeblebrox này,” ông ta nói, chắp tay ra sau đầu, “anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh trên Sao Ếch không?”
“Chúng sẽ cho tôi ăn à?” Zaphod khấp khởi đoán mò.
“Chúng sẽ cho anh,” Roosta nói, “ăn quả Vòng Xoáy Tầm Nhìn Toàn Cảnh!”
Zaphod chưa bao giờ nghe về thứ này. Gã tin là mình đã biết hết những thứ hay ho trên toàn Ngân Hà, nên gã đồ rằng Vòng Xoáy Tầm Nhìn Toàn Cảnh chẳng có gì là hay hớm. Gã hỏi Roosta nó là cái gì.
“Chỉ là,” Roosta nói, “thứ dụng cụ tra tấn tàn bạo nhất mà một sinh vật có ý thức có thể phải chịu qua.”
Zaphod gật đầu cam chịu.
“Thế là, không ăn uống gì, hả?” gã nói.
“Nghe đây!” Roosta khẩn thiết nói. “Anh có thể giết một người, hủy hoại thân xác hắn, bẻ gãy tinh thần hắn, nhưng chỉ có Vòng Xoáy Tầm Nhìn Toàn Cảnh là có thể tiêu diệt linh hồn một con người! Nó chỉ kéo dài vài giây, nhưng hậu quả sẽ còn đến hết đời!”
“Ông đã uống Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà bao giờ chưa?” Zaphod gắt hỏi.
“Cái này tệ hơn nhiều.”
“Úi chà chà!” Zaphod thốt lên vẻ đầy ấn tượng.
“Ông có biết vì sao bọn này lại muốn tra tấn tôi như vậy không?” lát sau gã hỏi.
“Chúng tin rằng đó là cách tốt nhất để tiêu diệt anh vĩnh viễn. Chúng biết anh đang đi tìm cái gì.”
“Thế chúng gửi tôi cái tin nhắn cho tôi biết với được không?”
“Anh biết mà,” Roosta nói, “anh đã biết rồi, Beeblebrox ạ. Anh muốn tìm gặp người cai quản Vũ Trụ.”
“Ông ta có biết nấu ăn không?” Zaphod hỏi. Sau khi suy nghĩ một lát gã thêm vào:
“Tôi ngờ là không. Nếu biết nấu ăn tử tế thì ông ta đã chẳng lo gì đến Vũ Trụ rồi. Tôi muốn gặp một đầu bếp.”
Roosta thở dài đánh thượt.
“Mà ông làm gì ở đây?” Zaphod hỏi. “Những chuyện này thì liên quan gì đến ông?”
“Tôi là một trong những người lên kế hoạch cho chuyện này, cùng với Zarniwoop, cùng với Yooden Vranx, cùng với cụ của anh, và cùng với anh nữa, Beeblebrox ạ.”
“Tôi ấy à?”
“Ừ, chính anh đấy. Tôi được biết là anh đã thay đổi, nhưng tôi không nhận ra là thay đổi đến mức này.”
“Nhưng…”
“Tôi chỉ có mặt ở đây để làm một việc. Tôi sẽ hoàn thành nó trước khi đi.”