← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Vòng Xoáy Tầm Nhìn Toàn Cảnh lấy được hình ảnh về toàn bộ Vũ Trụ dựa trên nguyên tắc phân tích vật chất ngoại suy.

Tạm hiểu như thế này: vì mọi mẩu vật chất trong Vũ Trụ đều cách này cách kia chịu ảnh hưởng của mọi mẩu vật chất khác trong Vũ Trụ, nên theo lý thuyết, có thể ngoại suy toàn bộ Vũ Trụ - mọi mặt trời, mọi hành tinh, quỹ đạo của chúng, cấu tạo của chúng, cùng với lịch sử kinh tế xã hội của chúng, từ một thứ ví dụ như là một mẩu nhỏ bánh gatô xinh xinh chẳng hạn.

Người phát minh ra Vòng Xoáy Tầm Nhìn Toàn Cảnh đã phát minh ra nó chẳng qua là để chọc tức vợ mình.

Trin Tragula - vì đó chính là tên ông ta - là một người mơ mộng, một nhà tư tưởng, một triết gia tư biện, hay theo như vợ ông ta nói thì là một tên ngốc.

Và bà ta không ngừng càu nhàu vì những khoảng thời gian nhiều quá quắt ông ta bỏ ra để nhìn vào không gian, hay ngẫm nghĩ về cơ chế hoạt động của ghim băng, hay phân tích phổ ký bánh gatô.

“Ông phải ý thức được đến đâu là vừa chứ!” bà ta thường nói, đôi khi là đến ba mươi tám lần trong một ngày.

Và vì thế ông ta đã tạo ra Vòng Xoáy Tầm Nhìn Toàn Cảnh - chỉ để cho bà ta biết đến đâu thì vừa.

Và ở một đầu ông cắm vào toàn bộ hiện thực ngoại suy ra từ một miếng bánh gatô, còn đầu kia ông cắm vợ mình: để khi ông bật máy lên thì bà ta sẽ được thấy, trong một tích tắc, toàn bộ Vũ Trụ và vị trí của bản thân mình trong đó.

Trin Tragula kinh hoàng thấy cú sốc đã hoàn toàn tiêu diệt não vợ ông; nhưng ông hài lòng nhận ra mình đã chứng minh được một cách thuyết phục rằng nếu sự sống muốn tồn tại ở một Vũ Trụ có kích cỡ như vậy, thì một điều chắc chắn không được có ấy là ý thức đến đâu là vừa.

Cửa Vòng Xoáy bật mở.

Từ tâm trí không thân xác, Gargravarr rầu rĩ nhìn ra. Y đã thấy khá mến Zaphod Beeblebrox, theo một cách kỳ lạ nào đó. Rõ ràng gã có rất nhiều phẩm chất, dù gần như toàn là những phẩm chất xấu cả.

Y đợi gã ngã vật ra khỏi cái hộp, như tất cả các nạn nhân khác.

Nhưng gã lại bước ra.

“Chào!” gã nói.

“Beeblebrox…” tâm trí Gargravarr sửng sốt thốt lên.

“Cho tao ly rượu được không?” Zaphod hỏi.

“Anh… anh… đã vào trong Vòng Xoáy rồi chứ?” Gargravarr lắp bắp.

“Chính mày cũng thấy rồi mà, nhóc.”

“Và nó vẫn hoạt động chứ?”

“Chính xác.”

“Và anh đã thấy toàn bộ cõi Sáng Thế vô biên?”

“Hẳn rồi. Một chỗ thật hay, mày biết chứ?”

Tâm trí Gargravarr choáng váng vì kinh ngạc. Nếu cơ thể y có đó thì hẳn nó đã ngồi phịch xuống, miệng há hốc.

“Và anh cũng đã thấy bản thân mình,” Gargravarr nói, “trong tương quan với tất cả thứ đó?”

“Ờ, có chứ.”

“Nhưng… anh đã thấy thế nào?”

Zaphod vênh váo nhún vai.

“Nó chỉ cho tao biết cái tao đã biết từ lâu. Tao là một gã cực đỉnh, cực hay. Tao đã bảo mà, cưng, tao là Zaphod Beeblebrox!”

Gã đưa mắt lướt qua cỗ máy điều khiển Vòng Xoáy và đột nhiên dừng phắt lại.

Gã thở mạnh.

“Ê,” gã nói, “đấy có phải là một mẩu bánh gatô không?”

Gã giật miếng bánh ra khỏi mớ thiết bị cảm biến bao quanh.

“Nếu tao nói với mày là tao cần miếng bánh này đến mức nào,” gã thèm thuồng nói, “thì tao sẽ chẳng còn thời gian mà ăn nó nữa.”

Gã ăn nó.