← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Ở quầy rượu, Zaphod đang nhanh chóng mệt nhoài đi như con kỳ nhông. Hai cái đầu gã gục vào nhau và nụ cười của chúng không còn ăn khớp nữa. Gã đang sung sướng đến khốn khổ.

“Zaphod,” Ford nói, “trong khi vẫn còn nói được thì anh làm ơn cho tôi biết cái photon gì đã xảy ra được không? Anh đã ở đâu? Chúng tôi đã ở đâu? Chuyện nhỏ thôi, nhưng tôi vẫn muốn làm cho rõ.”

Cái đầu bên trái của Zaphod tỉnh rượu, để cái đầu bên phải càng chìm sâu vào say xỉn.

“Ờ,” gã nói, “anh đã đi đây đó. Họ muốn anh tìm ra người cai quản Vũ Trụ, nhưng anh chẳng buồn gặp ông ta. Anh tin là ông ta không biết nấu ăn.”

Cái đầu bên trái của gã quan sát cái đầu bên phải nói vậy rồi gật gật.

“Đúng đấy,” nó nói, “làm một ly nữa đi.”

Ford gọi thêm một ly Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà nữa, thứ rượu được miêu tả là giống với một vụ trấn lột -vừa tốn tiền vừa hại não. Dù chuyện gì đã xảy ra thì Ford cũng quyết định là anh ta chẳng để tâm lắm.

“Nghe này, Ford,” Zaphod nói, “mọi thứ đều ngầu và soái cả.”

“Ý anh là mọi thứ đều đã được kiểm soát chứ gì.”

“Không,” Zaphod nói, “anh không có ý mọi thứ đều được kiểm soát. Như thế chẳng có gì là ngầu và soái cả. Nếu chú muốn biết đã có chuyện gì thì cứ tạm nói là anh đã thâu tóm được tất cả tình hình trong túi đây rồi. Ô kê?”

Ford nhún vai.

Zaphod cười khúc khích vào ly rượu. Rượu tràn qua thành ly và ăn thủng cả mặt quầy cẩm thạch.

Một tên di gan trời da đủ màu sắc tiến đến gần họ rồi chĩa cây vĩ cầm điện vào họ mà chơi cho đến khi Zaphod cho hắn thật nhiều tiền và hắn đồng ý đi chỗ khác.

Tên di gan đến gần Arthur và Trillian đang ngồi ở một khu khác của quầy rượu.

“Anh không biết chỗ này là cái gì,” Arthur nói, “nhưng anh nghĩ nó làm anh sởn cả gai ốc.”

“Uống một ly nữa đi,” Trillian nói. “Thư giãn xem nào.”

“Làm cái nào đây?” Arthur hỏi. “Hai cái đó loại trừ lẫn nhau.”

“Arthur tội nghiệp, anh quả là không quen được với cuộc sống kiểu này phải không?”

“Em gọi đây là cuộc sống à?”

“Anh bắt đầu nói như Marvin rồi đấy.”

“Marvin là kẻ suy nghĩ tỉnh táo nhất mà anh từng biết. Em nghĩ chúng ta làm cách nào mới đuổi được tên chơi vĩ cầm này đi nhỉ?”

Tay bồi bàn tiến lại.

“Bàn của quý vị đã sẵn sàng,” y nói.

Nhìn từ bên ngoài, mà nó vốn chẳng bao giờ được nhìn từ bên ngoài, thì Nhà Hàng trông giống một con sao biển lấp lánh khổng lồ mắc cạn trên một hòn đá bị bỏ quên. Mỗi một cánh sao biển lần lượt là quầy rượu, nhà bếp, máy phát trường lực để bảo vệ toàn bộ tòa nhà cùng mẩu hành tinh đổ nát trên đó nó tọa lạc, và các Tuabin Thời Gian luôn chầm chậm đưa đẩy tất thảy công trình này tới lui ngang qua khoảnh khắc quan trọng kia.

Ở trung tâm lừng lững một mái vòm vàng khổng lồ, gần như một quả cầu tròn xoe, và Zaphod, Ford, Arthur và Trillian đang tiến vào chính nơi này.

Riêng kim tuyến đã có ít nhất là năm tấn được đổ vào đây trước bọn họ, phủ lên mọi bề mặt có thể phủ được. Những bề mặt khác không còn chỗ phủ nữa là vì chúng đã cẩn đầy đá quý, vỏ sò quý hiếm từ hệ sao Santraginus, vàng lá, mảnh sứ khảm, da thằn lằn, và hàng triệu thứ đồ trang trí không tên khác. Thủy tinh long lanh, bạc óng ánh, vàng lấp lánh, mắt Arthur Dent sóng sánh.

“Ối chà,” Zaphod nói. “Chu cha.”

“Không thể tin được!” Arthur thì thào. “Nhìn mọi người kìa…! Nhìn những vật kia kìa…!”

“Những vật đó,” Ford Prefect nói nhỏ, “cũng là người đấy.”

“Mọi người kìa…” Arthur nói tiếp, “những… người khác kìa…”

“Những chùm đèn…!” Trillian nói.

“Bàn ăn…” Arthur nói.

“Quần áo…!” Trillian nói.

Tay bồi bàn thầm nghĩ họ cứ như hai nhân viên tịch thu tài sản vậy.

“Nhà hàng Tận Cùng Vũ Trụ rất nổi tiếng,” Zaphod vừa nói vừa loạng choạng luồn lách giữa những cái bàn kê san sát, một số làm bằng cẩm thạch, một số bằng gỗ ngoại gụ nâu bóng, một số thậm chí còn làm bằng bạch kim, và ở mỗi bàn là một nhóm các sinh vật kỳ dị đang tán gẫu và xem thực đơn.

“Mọi người thích mặc đẹp khi đến đây,” Zaphod nói tiếp. “Cho có vẻ dịp long trọng.”

Những cái bàn được xếp thành một vòng tròn tỏa rộng xung quanh khu vực sân khấu ở chính giữa, nơi một ban nhạc nhỏ đang chơi nhạc nhẹ, có ít nhất một nghìn cái bàn theo Arthur đoán, và xen kẽ ở giữa là những cây cọ đu đưa, các đài phun nước réo xì xì, những bức tượng kỳ quái, tóm lại là tất cả những đồ linh tinh thường thấy trong các nhà hàng thuộc loại chẳng tiếc tiền để tạo ấn tượng là họ không tiếc tiền chút nào. Arthur nhìn quanh, gần như chờ đợi sẽ thấy ai đó đang quay quảng cáo cho thẻ American Express.

Zaphod lảo đảo đâm vào Ford, Ford lảo đảo đâm lại vào Zaphod.

“Ối chà,” Zaphod nói.

“Chu cha,” Ford nói.

“Chắc cụ anh đã làm cái máy tính lộn tùng phèo cả lên rồi, chú biết không,” Zaphod nói. “Anh bảo nó đưa chúng ta đến quán ăn gần nhất, thế mà nó lại đưa chúng ta đến Tận Cùng Vũ Trụ. Nhớ nhắc anh đối xử tử tế với nó một ngày nào đó nhé.”

Gã ngưng lời.

“Này, ai cũng có mặt ở đây cả đấy. Tất cả những người đã từng có vai vế.”

“Đã từng ư?” Arthur nói.

“Ở Tận Cùng Vũ Trụ thì phải dùng thời quá khứ rất nhiều,” Zaphod nói, “vì mọi chuyện đều đã xảy ra rồi mà. Chào các bạn,” gã gọi sang bàn bên cạnh, nơi một nhóm sinh vật dạng kỳ đà khổng lồ đang ngồi. “Các bạn đã khỏe chứ?”

“Có phải đấy là Zaphod Beeblebrox không?” một kỳ đà hỏi một kỳ đà khác.

“Tôi nghĩ là phải,” kỳ đà kia đáp.

“Chà, thế có hay không chứ,” kỳ đà đầu tiên nói.

“Cuộc sống, cứ kỳ lạ thật,” kỳ đà kia nói.

“Là ta làm nên cả thôi,” con kỳ đà đầu tiên nói, rồi họ lại chìm vào im lặng. Họ đang đợi buổi biểu diễn hoành tráng nhất Vũ Trụ.

“Anh Zaphod này,” Ford nói, định túm lấy tay Zaphod nhưng vì ly Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà thứ ba, anh ta túm trượt. Anh ta đưa một ngón tay lảo đảo lên chỉ.

“Một người bạn cũ của tôi đang ngồi kia kìa,” anh ta nói. “Hotblack Desiato đấy! Anh thấy thằng cha mặc bộ vét màu bạch kim ngồi ở bàn bạch kim không?”

Zaphod cố đưa mắt nhìn theo ngón tay của Ford nhưng gã thấy chóng cả mặt. Cuối cùng gã cũng nhìn thấy.

“À ừ,” gã nói, rồi lát sau chợt nhận ra. “Này,” gã nói, “thằng cha ấy nổi ghê lắm! Nổi hơn cả thứ nổi nhất trên đời. Ngoài ta ra.”

“Hắn thì là ai chứ?” Trillian hỏi.

“Hotblack Desiato ấy à?” Zaphod kinh ngạc hỏi. “Cô không biết à? Cô chưa nghe đến Miền Thảm Họa bao giờ à?”

“Chưa,” Trillian nói, vì đúng là như thế.

“Đó là ban nhạc rock nổi tiếng nhất,” Ford nói, “to mồm nhất…”

“Giàu có nhất…” Zaphod gợi ý.

“… trong lịch sử của…” Ford lúng túng tìm từ.

“… của chính lịch sử,” Zaphod nói.

“Chưa hề,” Trillian đáp.

“Chu cha,” Zaphod nói, “chúng ta đã đến Tận Cùng Vũ Trụ mà cô còn chưa sống cho ra hồn. Cô đã bỏ lỡ nhiều đấy.”

Gã dẫn cô đến chỗ tay bồi bàn đang đợi từ nãy đến giờ bên bàn của họ. Arthur đi theo họ, cảm thấy vô cùng lạc lõng và đơn độc.

Ford lách qua đám đông để đến nối lại tình bạn cũ.

“Này, ờ, Hotblack,” anh ta gọi, “cậu khỏe chứ? Thật tuyệt được gặp lại cậu, to xác ạ, nhạc nhẽo thế nào? Trông cậu tuyệt lắm, béo phị và không khỏe tí nào. Hay thật.” Anh ta vỗ lưng tên kia và hơi ngạc nhiên khi thấy y không hề đáp lại. Nhưng mấy ly Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà đang óc ách trong bụng bảo anh ta cứ mặc kệ mà tiếp tục.

“Còn nhớ hồi xưa không?” anh ta nói. “Bọn mình hay la cà cùng nhau, phải không nhỉ? Ở Quán Phạm Pháp này, nhớ không? Cả Bách Hóa cổ Họng Slim nữa? Và Nhậu Trường Ác Cung nữa, hồi ấy vui thật, nhể?”

Hotblack Desiato không cho ý kiến gì về việc hồi ấy có vui thật hay không. Ford vẫn không hề thoái chí.

“Và khi nào bọn mình đói thì bọn mình lại giả vờ làm nhân viên kiểm dịch y tế công, cậu có nhớ không? Đi tịch thu đồ ăn thức uống, nhỉ? Cho đến khi bọn mình bị ngộ độc thức ăn. À còn cả những đêm dài tán phét và chén chú chén anh ở mấy cái buồng hôi rình trên Café Lou ở Gretchen Town, New Betel nữa, còn cậu thì lúc nào cũng ở phòng bên sáng tác nhạc trên đàn ajuitar và bọn này thì ghét đặc mấy bài hát ấy. Rồi cậu nói là cậu cóc thèm quan tâm, còn bọn tôi thì bảo là bọn tôi có quan tâm vì bọn tôi ghét mấy bài hát ấy lắm.” Mắt Ford đã bắt đầu rưng rung.

“Rồi cậu nói cậu không muốn làm ngôi sao,” anh ta nói tiếp, đắm chìm trong hoài niệm, “vì cậu ghét chế độ phân cấp hệ sao. Rồi bọn tôi bảo - Hadra và Sulijoo và tôi - bảo là bọn tôi nghĩ cậu có muốn làm sao cũng chẳng được. Thế mà giờ thì cậu đã thế nào? Cậu mua được cả các hệ sao ấy chứ!”

Anh ta quay người và cất tiếng gọi những thực khách ngồi ở các bàn xung quanh.

“Đây,” anh ta nói, “là một người mua được cả các hệ sao!”

Hotblack Desiato không chối mà cũng không khẳng định câu nói này, và sự chú ý của đám khán giả tạm thời kia nhanh chóng sụt giảm.

“Tôi nghĩ ai đó say rồi,” một sinh vật nhìn như một bụi cây màu tím lầm bầm nói vào ly rượu của mình.

Ford hơi lảo đảo, rồi ngồi phịch xuống ghế đối diện Hotblack Desiato.

“Cái bài cậu vẫn hay chơi là gì ấy nhỉ?” anh ta nói, dại dột túm lấy một cái chai để ngồi cho vững làm nó đổ gục sang bên - tình cờ thế nào lại đổ vào đúng một cái ly cạnh đó. Không muốn phung phí một sự ngẫu nhiên may mắn, anh ta nốc cạn ly rượu.

“Cái bài nổi như cồn ấy,” anh ta tiếp tục, “nó như thế nào nhỉ? ‘Bùm! Bùm! Bađa!!’ đại loại thế, và khi biểu diễn trên sân khấu thì cậu kết thúc bằng cảnh phi thuyền đâm vào mặt trời, và cậu cho đâm phi thuyền thật! ”

Ford đập nắm đấm vào lòng bàn tay bên kia để miêu tả kỳ công này. Anh ta lại đánh đổ cái chai.

“Tàu! Mặt trời! Bùm bang!” anh ta kêu lên. “Ý tôi là quên laser và các thứ đại loại thế đi, các cậu có tai lửa mặt trời và bỏng nắng thật! Và các bài hát dở tệ nữa.”

Mắt anh ta dõi theo dòng chất lỏng đang òng ọc chảy ra từ cái chai trên bàn. Cần phải làm gì đó để xử lý chuyện này, anh ta thầm nghĩ.

“Này, cậu muốn làm một ly không?” anh ta nói. Bộ não chảy nhão của anh ta đang dần dần nhận ra buổi sum họp này còn thiếu một thứ gì đó, và cái thứ thiêu thiếu đó hình như có liên quan đến việc cái tên béo phị mặc bộ đồ màu bạch kim và đội cái mũ bạc ngồi đối diện anh ta chưa hề lên tiếng nói “Chào Ford” hay “Thật tuyệt được gặp lại cậu sau bao nhiêu lâu” hay thực ra là nói bất kỳ cái gì. Hơn thế nữa, y còn chẳng hề nhúc nhích.

“Hotblack?” Ford gọi.

Một bàn tay to như khúc giò đập lên vai anh ta từ phía sau và gạt anh ta sang bên. Anh ta vụng về trượt khỏi ghế và ngước nhìn lên xem có thấy chủ nhân của bàn tay khiếm nhã nọ không. Chủ nhân bàn tay không hề khó tìm, vì nỗi thể hình của hắn cao đến hơn hai mét và hơn nữa lại cũng chẳng lấy gì làm mảnh mai. Thực ra hắn có thân hình khá giống một cái xô pha bằng da, tức là bóng loáng, lồi lõm, và được nhồi chật cứng. Bộ vét mà thân hình hắn được nhét vào hình như chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là chứng tỏ nhét được thân hình như thế vào bộ vét là khó đến mức nào. Bộ mặt có làn da của một quả cam và màu sắc của một quả táo, nhưng điểm giống nhau giữa nó với những thứ ngọt ngào cũng dừng lại ở đó.

“Nhóc…” một giọng nói phát ra từ miệng hắn như thể nãy giờ nó đã rất khổ sở trong lồng ngực hắn.

“Ờ, sao?” Ford vui vẻ nói. Anh ta lảo đảo đứng dậy và thất vọng tràn trề khi thấy đỉnh đầu mình không nhoi lên cao được hơn thân người tên kia.

“Xéo đi,” hắn nói.

“Thế hả?” Ford nói, bụng thầm hỏi mình làm vậy là khôn ngoan cỡ nào. “Thế anh là ai?”

Tên đàn ông ngẫm nghĩ về câu hỏi này một lát. Hắn không quen bị hỏi những câu như vậy. Nhưng một lát sau hắn cũng nghĩ ra câu trả lời.

“Tao là thằng đang bảo mày xéo đi,” hắn nói, “trước khi mày bị tống đi.”

“Này, nghe đây,” Ford bồn chồn nói - anh ta chỉ mong đầu mình đừng quay mòng mòng nữa mà hãy bình tĩnh lại để nắm bắt tình hình - “Này, nghe đây,” anh ta nói tiếp, “tôi là một người bạn lâu năm của Hotblack và…”

Anh ta liếc nhìn Hotblack Desiato, y vẫn không hề nhúc nhích dù là một sợi lông mi.

“… và…” Ford nhắc lại, không biết sau “và” nên nói từ gì cho đúng.

Tên to con thì nghĩ ra được cả một câu để nối tiếp từ “và”. Hắn nói ra.

“Và tao là vệ sĩ của ngài Desiato,” câu đó là thế, “và tao chịu trách nhiệm cho thân thể của ngài chứ không phải chịu trách nhiệm cho thân thể mày, vì thế hãy vác tấm thân mày ra khỏi đây trước khi nó bị hư hại.”

“Đợi một phút đã,” Ford nói.

“Không phút nào cả!” tên vệ sĩ gầm lên, “không đợi gì nữa! Ngài Desiato không nói chuyện với ai hết!”

“Có lẽ anh nên để anh ta nói xem bản thân anh ta nghĩ gì về chuyện này,” Ford nói.

“Ngài không nói chuyện với ai hết!” tên vệ sĩ lại quát lớn.

Ford lo lắng liếc nhìn Hotblack và buộc phải thừa nhận là xem ra tên vệ sĩ nói có sự thực làm bằng. Hotblack chẳng hề chuyển động, chứ đừng nói đến chuyện để tâm xem Ford có bình an không.

“Vì sao?” Ford hỏi. “Hắn làm sao vậy?”

Tên vệ sĩ cho anh ta biết.