CHƯƠNG 17
Cuốn Bí kíp quá giang vào Ngân Hà ghi chú rằng Miền Thảm Họa, một ban nhạc rock đã đoạt đĩa plutonium đến từ Vùng Tâm Trí Gagrakacka, thường không chỉ được coi là ban nhạc rock to mồm nhất dải Ngân Hà, mà thực tế còn là thứ tiếng ồn to nhất nói chung. Các khán giả thường đi xem họ biểu diễn đánh giá chất lượng âm thanh tốt nhất là nghe trong các boong ke xi măng rộng cách sân khấu chừng sáu mươi hai cây số, trong khi các nhạc sĩ chơi nhạc bằng điều khiển từ xa trên một phi thuyền được cách âm kỹ lưỡng đang bay theo quỹ đạo quanh hành tinh - hay thường gặp hơn là quanh một hành tinh hoàn toàn khác.
Các bài hát của họ về tổng thể thường rất đơn giản và chủ yếu đi theo chủ đề quen thuộc là sinh vật nam gặp sinh vật nữ dưới một vầng trăng bạc, rồi vầng trăng bỗng nổ tung mà không có lý do gì chính đáng cả.
Nhiều hành tinh giờ đã cấm họ biểu diễn, đôi khi vì lý do nghệ thuật, nhưng chủ yếu là vì hệ thống loa của ban nhạc vi phạm các hiệp ước giới hạn vũ khí chiến lược nội vùng.
Tuy nhiên, điều này không ngăn được thu nhập của họ đã đẩy lùi ranh giới của siêu toán học thuần túy, và viên kế toán nghiên cứu trưởng của họ vừa mới được bổ nhiệm chức Giáo sư Tân Toán Học ở Đại học Maximegalon, nhằm ghi nhận công phát hiện ra thuyết khai thuế rộng và thuyết khai thuế hẹp về Khai Báo Lợi Tức Đóng Thuế của Miền Thảm Họa, trong đó ông ta chứng minh rằng toàn bộ thể liên tục không thời gian không chỉ cong mà còn gập lại là đằng khác.
Ford lảo đảo quay về bàn nơi Zaphod, Arthur và Trillian đang ngồi đợi cuộc vui bắt đầu.
“Phải ăn chút gì đã,” Ford nói.
“Chào Ford,” Zaphod nói. “Chú nói chuyện với thằng cha gây ồn chưa?”
Ford đảo đầu, không ra gật cũng không ra lắc.
“Hotblack ấy à? Cũng có thể nói là tôi đã nói chuyện với hắn.”
“Hắn bảo sao?”
“Ờ, cũng không nhiều lắm. Hắn… ờ…”
“Sao?”
“Hắn đang chết một năm để được giảm thuế. Tôi phải ngồi xuống cái đã.”
Anh ta ngồi xuống.
Tay bồi bàn lại gần.
“Quý vị muốn xem thực đơn chứ ạ?” y nói. “Hay quý vị muốn gặp Món Đặc Biệt ngày hôm nay?”
“Hử?” Ford nói.
“Hử?” Arthur nói.
“Hử?” Trillian nói.
“Hay đấy,” Zaphod nói. “Cho bọn này gặp món thịt.”
Trong một căn phòng nhỏ bên trong một cánh của Nhà Hàng, một dáng người cao, gầy nhẳng kéo một tấm rèm ra và cõi diệt vong nhìn thẳng vào mặt ông ta.
Đó không phải là một khuôn mặt đẹp, có lẽ vì cõi diệt vong đã nhìn thẳng vào đó quá nhiều lần. Thứ nhất, nó quá dài, cặp mắt thì quá trũng và sùm sụp, má quá hóp, môi quá mỏng và quá rộng, và khi môi mở ra thì răng ông ta nhìn y hệt một ô cửa sổ lồi mới được lau chùi. Hai bàn tay nắm tấm rèm cũng dài và gầy: chúng còn lạnh ngắt nữa. Chúng đặt hờ dọc nếp rèm và nhìn như thể nếu ông ta không theo dõi chúng như diều hâu rình mồi thì chứng sẽ tự bò đi làm một việc gì đó rất khủng khiếp ở góc nhà.
Ông ta thả tấm rèm xuống và ánh sáng ghê rợn vừa chiếu lên mặt ông ta liền chuyển đi chiếu lên thứ gì khác lành mạnh hơn. Ông ta lom khom quanh căn buồng nhỏ của mình như một con bọ ngựa đang suy tính cuộc săn mồi tối hôm đó, rồi cuối cùng ngồi xuống một chiếc ghế cọc cạch bên cạnh một cái bàn chân chéo, và lật lật mấy tờ giấy viết các câu đùa.
Một tiếng chuông vang lên.
Ông ta đặt tập giấy mỏng sang bên và đứng dậy. Bàn tay ông ta ẽo ợt vuốt vuốt một triệu hạt kim tuyến màu cầu vồng đính trên áo khoác, rồi ông ta biến mất qua cửa.
Trong Nhà Hàng, đèn mờ dần, ban nhạc chơi nhanh hơn, và một ngọn đèn đơn độc rọi sâu xuống bóng tối nơi cầu thang dẫn lên trung tâm sân khấu.
Một dáng người cao, quần áo rực rỡ nhảy vọt lên cầu thang. Ông ta lao ra sân khấu, nhón bước nhẹ nhàng đến bên micro, đưa bàn tay dài gầy guộc làm một động tác nhanh gọn nhấc micro ra khỏi giá, rồi đúng cúi chào khán giả một lát, đón nhận những tràng pháo tay của họ và phô ra với họ ô cửa sổ lồi của ông ta. Ông ta vẫy tay chào những người bạn đặc biệt trong đám khán giả mặc dù không có ai như thế, và đợi tiếng vỗ tay lắng bớt.
Ông ta giơ tay lên và mỉm một nụ cười không những nhếch từ tai này đến tai kia mà dường như còn vượt ra khỏi phạm vi mặt ông ta.
“Xin cảm ơn quý vị!” ông ta nói lớn. “Cảm ơn quý vị rất nhiều. Rất cảm ơn quý vị.”
Ông ta dõi nhìn họ, mắt long lanh.
“Thưa quý vị,” ông ta nói, “Vũ Trụ như chúng ta biết đã tồn tại hơn một trăm bảy mươi ngàn triệu tỷ năm và sẽ tận diệt trong vòng khoảng hơn nửa tiếng nữa. Vì vậy xin nhiệt liệt đón chào quý vị đến với Milliways, Nhà Hàng Ở Tận Cùng Vũ Trụ!”
Bằng một cú vung tay thiện nghệ ông ta làm dậy lên một tràng pháo tay nữa. Bằng một cú vung tay khác ông ta làm nó ngưng lại.
“Tôi là người dẫn chương trình của quý vị đêm nay,” ông ta nói. “Tên tôi là Max Quordlepleen…” (tất cả đều đã biết cái tên này, chương trình của ông ta nổi tiếng khắp Ngân Hà, nhưng ông ta vẫn tuyên bố để được nhận một tràng pháo tay nữa, mà ông ta đáp nhận bằng một nụ cười khiêm nhường và một cái vẫy tay) “… và tôi vừa mới đến từ Tận Cùng Thời Gian ở đầu kia, nơi tôi vừa dẫn chương trình cho Bar Burger Bùm Bùm - ở đó chúng tôi đã có một buổi tối hết sức phấn khích, thưa quý vị - và tôi sẽ sánh bước cùng quý vị trong dịp trọng đại này, Tận Cùng Lịch Sử!”
Một tràng pháo tay nữa nhanh chóng ngưng bặt khi ánh sáng mờ đi thêm một chút. Trên mỗi bàn, những ngọn nến tự cháy sáng, khiến các thực khách khẽ kêu lên và bao bọc họ giữa hàng ngàn điểm sáng bập bùng và hàng triệu vùng tối riêng tư. Một luồng rung động hồi hộp truyền qua Nhà Hàng mờ tối trong lúc mái vòm vàng trên đầu họ bắt đầu từ từ mờ dần, tối đi, rồi biến mất hẳn.
Giọng Max trầm hẳn xuống, tiếp tục.
“Vậy đó, thưa quý vị,” ông ta thì thầm, “nến đã được thắp, ban nhạc chơi nhẹ nhàng và khi mái vòm trường lực trên đầu chúng ta chuyển sang trong suốt, lộ ra một bầu trời đen tối và ảm đạm trĩu nặng ánh sáng cổ xưa của những ngôi sao sưng phồng bầm tím, tôi cố thể thấy chúng ta sắp được chứng kiến một buổi tối tận thế tuyệt hảo!”
Rồi cả tiếng đàn sáo dịu êm của ban nhạc cũng ngưng lại khi cơn choáng váng sững sờ bao trùm lên những người chưa từng được thấy cảnh này.
Một thứ ánh sáng ghê gớm, rợn người đổ tràn lên họ, một thứ ánh sáng khủng khiếp, một thứ ánh sáng sôi sục, độc hại, một thứ ánh sáng có thể làm biến dạng cả địa ngục. Vũ Trụ đang đến hồi kết.
Trong vài giây dài dằng dặc, Nhà Hàng lặng lẽ quay tròn giữa hư vô cuồng nộ. Rồi Max lại lên tiếng.
“Với những người trong số quý vị đã từng mong được thấy ánh sáng ở cuối đường hầm,” ông ta nói, “thì nó chính là đây.”
Ban nhạc lại bắt đầu chơi.
“Xin cảm ơn quý vị,” Max nói to, “tôi sẽ quay lại ngay, còn trong lúc chờ đợi, tôi xin mời quý vị thưởng thức âm nhạc của ca sĩ Reg Về Mo và Nhóm Đại Hồng Thủy. Xin quý vị dành cho Reg và ban nhạc một tràng pháo tay thật lớn!”
Cảnh tượng hỗn loạn hung gở trên bầu trời vẫn tiếp tục.
Khán giả bắt đầu rụt rè vỗ tay và lát sau, trò chuyện bình thường đã quay trở lại. Max đi một vòng quanh các bàn, trao đổi những câu đùa, vừa nói to cười lớn cho xứng đồng tiền thực khách bỏ ra.
Một con vật cho sữa cỡ lớn tiến đến bàn Zaphod Beeblebrox, một con thịt bốn chân béo tốt đồ sộ, thuộc giống bò với đôi mắt to ướt nước, cặp sừng nhỏ, và gần như có thể gọi là một nụ cười lấy lòng trên môi.
“Chào buổi tối,” nó rống và nặng nhọc ngồi xuống trên mông. “Tôi là Món Đặc Biệt hôm nay. Tôi có thể mời quý vị các phần trên cơ thể tôi không?” Nó dặng hắng và ậm ọe một chút, xê dịch thân sau để ngồi cho thoải mái hơn, rồi bình thản ngước lên nhìn họ.
Cái nhìn của nó được đón nhận bởi vẻ sững sờ sửng sốt từ Arthur và Trillian, một cái nhún vai chịu trận từ Ford Prefect, và vẻ đói khát không che giấu từ Zaphod Beeblebrox.
“Một miếng vai chăng?” con vật gợi ý. “Hầm với xốt vang trắng chẳng hạn?”
“Ờ, vai của mày ấy à?” Arthur kinh hoàng thì thầm.
“Tất nhiên là vai của tôi rồi, thưa ngài,” con vật nói vẻ mãn nguyện, “tôi đâu có thể mời ngài vai của ai khác.”
Zaphod nhảy bật dậy và bắt đầu sờ nắn vai con vật vẻ thích thú.
“Phần mông cũng rất ngon,” con vật khẽ nói. “Tôi đã tập luyện nhiều và ăn nhiều ngũ cốc, nên ở đó có rất nhiều thịt ngon.” Nó khùng khục một tiếng, lại ậm ọe, rồi bắt đầu nhai lại. Rồi nó nuốt cục nhai lại xuống.
“Hay các vị muốn ăn thịt tôi hầm?” nó thêm vào.
“Ý anh là con vật này thực sự muốn chúng ta ăn nó sao?” Trillian thì thầm với Ford.
“Tôi ấy à?” Ford nói, mắt đờ đẫn. “Tôi chẳng có ý gì cả.”
“Thật là kinh khủng,” Arthur kêu lên, “điều ghê tởm nhất tôi từng nghe được.”
“Có chuyện gì à, Người Trái Đất?” Zaphod hỏi, giờ chuyển sang ngắm nghía bộ mông khổng lồ của con vật.
“Tôi không muốn ăn một con vật đứng đây mời tôi ăn nó,” Arthur nói. “Như thế thật là tàn nhẫn.”
“Còn hơn là ăn một con vật không muốn bị ăn,” Zaphod nói.
“Vấn đề chính không phải là ở đó,” Arthur phản đối. Rồi anh ngẫm nghĩ một lát. “Thôi được,” anh nói, “có lẽ đó là vấn đề chính. Tôi không cần biết, tôi sẽ không nghĩ việc đó bây giờ. Tôi sẽ chỉ… ờ…”
Trên đầu anh Vũ Trụ vẫn đang cuồng loạn trong con giãy chết.
“Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ ăn salad rau thôi,” anh lầm bầm.
“Tôi có thể mời ngài thử cân nhắc gan tôi được không?” con vật hỏi, “giờ chắc nó rất béo và mềm rồi đấy, tôi đã tự nhồi họng mình suốt mấy tháng rồi.”
“Salad rau,” Arthur cương quyết nói.
“Salad rau ấy à?” con vật nói, đảo mắt nhìn Arthur vẻ chê bai.
“Mày định bảo là tao không nên ăn salad rau à?” Arthur hỏi.
“À thì,” con vật nói, “tôi quen rất nhiều loại rau có ý kiến hết sức dứt khoát về điểm ấy. Chính vì vậy mà người ta đã quyết định giải quyết luôn vấn đề bằng cách tạo ra một con vật thực sự muốn bị ăn thịt và có thể nói ra điều đó một cách rõ ràng và dễ hiểu. Là tôi đây.”
Nó khẽ cúi chào một cái.
“Cho xin ly nước thôi vậy,” Arthur nói.
“Nghe này,” Zaphod nói, “chúng ta muốn ăn, chứ không muốn nhá nát cả vấn đề ra. Cho bốn bít tết tái, và nhanh lên. Bọn này đã không ăn suốt năm trăm bảy mươi sáu nghìn triệu năm rồi.”
Con vật loay hoay đứng dậy. Nó khẽ ậm ọe một tiếng.
“Tôi xin phép được nói, đây là một lựa chọn rất khôn ngoan, thưa ngài. Rất tốt,” nó nói. “Tôi sẽ ra đằng sau và tự bắn mình.”
Nó quay đi và thân thiện nháy mắt với Arthur.
“Xin ngài đừng lo,” nó nói, “tôi sẽ thực hiện một cách nhân đạo.” Nó thong thả lạch bạch đi về phía bếp.
Chỉ mấy phút sau tay bồi bàn đã đem ra bốn miếng bít tết kếch xù bốc hơi nghi ngút. Zaphod và Ford ngốn ngay mà không chần chừ một giây. Trillian ngập ngừng, rồi nhún vai và bắt đầu ăn miếng của cô.
Arthur nhìn miếng thịt của mình vẻ buồn nôn.
“Này, Người Trái Đất,” Zaphod nói với một nụ cười tinh quái trên cái miệng đang không bận nhồi nhét, “cái gì đang gặm nhấm cậu thế?”
Và ban nhạc vẫn tiếp tục chơi.
Quanh Nhà Hàng mọi người và mọi vật thư giãn và trò chuyện. Bầu không khí tràn ngập đủ loại chuyện gẫu, cùng mùi các loại kỳ hoa dị thảo trộn lẫn với mùi cao lương mỹ vị và mùi rượu phảng phất. Trong những khoảng vô tận theo mọi hướng, con đại hồng thủy toàn vũ trụ đang tích tụ tới một cao điểm choáng người. Max liếc đồng hồ rồi nhún nhảy quay lại sân khấu.
“Và giờ, thưa quý vị,” ông ta hớn hở, “tất cả các vị có đang tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng tuyệt vời không?”
“Có,” những người đáp lại là loại người thường đáp “có” khi các cây hài hỏi họ có đang tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời không.
“Thật tuyệt,” Max tán, “quả là tuyệt. Và khi những con bão photon kết lại thành từng đám mây cuộn xoáy trên đầu chúng ta, chuẩn bị xé toạc những mặt trời nóng đỏ cuối cùng, tôi biết các vị sẽ lắng mình lại và thư giãn và thưởng thức cùng tôi cái mà tôi biết sẽ thấy là một trải nghiệm tận thế vô cùng phấn khích.”
Ông ta ngừng lời. Ông ta liếc khán giả bằng một con mắt long lanh.
“Xin hãy tin tôi, thưa quý vị,” ông ta nói, “đây không phải là hạng nhì đâu.”
Ông ta lại ngừng lời. Đêm nay ông ta căn giờ quá chuẩn. Ông ta đã dẫn chương trình này không biết bao nhiêu lần, trong không biết bao nhiêu đêm. Mặc dù từ đêm chẳng có nghĩa gì ở điểm tận cùng thời gian này. Tất cả chỉ là khoảnh khắc cuối cùng ấy lặp đi lặp lại không ngừng, trong lúc Nhà Hàng từ từ trôi đến rồi rơi qua bờ rìa xa nhất của thời gian - rồi trôi ngược trở lại. Nhưng “đêm” nay thật trôi chảy, khán giả đã nằm gọn trong bàn tay xanh mét của ông ta. Giọng ông ta hạ xuống. Họ phải căng tai ra để nghe ông ta nói.
“Đây,” ông ta nói, “thực sự là kết cục tuyệt đối, cảnh hoang tàn rợn gáy cuối cùng, khi mà toàn bộ cõi sáng thế huy hoàng sẽ trở nên tuyệt diệt. Đây, thưa quý vị, chính là Tận Thế trong truyền thuyết.”
Ông ta hạ giọng thêm nữa. Giữa sự im lặng phăng phắc ấy, đến cả một con ruồi cũng không dám dặng hắng.
“Sau khoảnh khắc này,” ông ta nói, “sẽ chẳng còn gì nữa. Trống rỗng. Hư không. Tận diệt. Hoàn toàn chẳng còn gì…”
Mắt ông ta lại long lanh - hay là lấp lánh nhỉ?
“Chẳng còn gì… tất nhiên là trừ món tráng miệng và một danh mục rượu mùi Aldebaran hảo hạng!”
Ban nhạc điểm một nốt nhấn cho ông ta. Ông ta ước giá họ đừng làm vậy, ông ta không cần cái đó, không cần cho một nghệ sĩ hạng khủng như ông ta. Ông ta có thể chơi khán giả như chơi nhạc cụ. Họ đang nhẹ nhõm cười to. Ông ta nói tiếp.
“Và ít nhất một lần này,” ông ta vui vẻ hô, “quý vị sẽ không cần phải lo sáng mai có cảm thấy nhức đầu không - vì sẽ chẳng còn sáng mai nào nữa cả!”
Ông ta rạng rỡ trước đám khán giả đang vui vẻ cười lớn. Ông ta ngước lên nhìn bầu trời đang trải qua bài giãy chết như mọi đêm, nhưng chỉ thoáng một phần mấy giây thôi. Ông ta tin tưởng bầu trời sẽ làm đúng nhiệm vụ của mình, như một tay chuyên nghiệp tin tưởng một tay chuyên nghiệp khác.
“Và giờ,” ông ta nói, rảo bước quanh sân khấu, “mặc dù rất có thể sẽ phần nào nguội bớt không khí diệt vong và tuyệt vọng hết sức hào hứng của tối nay, tôi vẫn xin được đón chào một vài nhóm khách mời.”
Ông ta lôi một tấm thẻ từ trong túi ra.
“Ở đây có” - ông ta giơ tay lên để ngăn tiếng hoan hô - “Ở đây có Câu Lạc Bộ Bài Brit Zansellquasure Flamarion đến từ phía sau Hố Vort ở Qvarne không? Họ có đây không?”
Một tiếng hô đồng thanh vang dội vọng ra từ phía cuối phòng, nhưng ông ta giả vờ không nghe thấy. Ông ta vẫn dõi mắt nhìn quanh cố tìm họ.
“Họ có đây không?” ông ta hỏi lại để gọi một tiếng hô to hơn nữa.
Họ hô to hơn, đúng như ông ta mong đợi.
“À, họ kia rồi. Đặt cược lần cuối đi, các chàng trai - và đừng ăn gian nhé, hãy nhớ đây là một giây phút rất trang nghiêm.”
Ông ta hút lấy hút để tiếng cười.
“Và ở đây còn có, ở đây có… một nhóm tiểu thần đến từ Điện Asgard không?”
Từ phía bên phải ông ta vang lên một tiếng sấm ầm ầm. Sét vòng bổng qua sân khấu. Một nhóm nhỏ các gã râu tóc rậm rạp, đầu đội mũ sắt, vẻ dương dương tự đắc, nâng cốc lên chào ông ta.
Đúng là bọn hết thời, ông ta tự nhủ.
“Cẩn thận với cái búa đấy, thưa ngài,” ông ta nói.
Họ lại phóng sét làm trò. Max dành cho họ một nụ cười gượng gạo.
“Và thứ ba,” ông ta nói, “thứ ba là một nhóm Đảng Viên Trẻ của Đảng Bảo Thủ đến từ Thiên Lang B, họ có đây không?”
Một nhóm những chú chó choai choai ăn mặc bảnh tỏn vội ngưng ném bánh mì vào nhau và bắt đầu ném bánh mì lên sân khấu. Họ kêu ăng ẳng và sủa loạn lên, không ai hiểu nổi.
“Phải,” Max nói, “đều là lỗi của các bạn cả, các bạn biết chứ?”
“Và cuối cùng,” Max nói sau khi đã kêu gọi khán giả trật tự và soạn ra bộ mặt nghiêm trang nhất, “cuối cùng, tôi tin ở đây với chúng ta đêm nay có một nhóm tín đồ, tín đồ rất mộ đạo, đến từ Giáo Hội Tiên Tri Zarquon Vĩ Đại Tái Lâm.”
Có khoảng hai mươi người bọn họ, ngồi phía bên phải ở rìa sân khấu, ăn mặc khổ hạnh, bồn chồn nhấp nước khoáng và không tham gia vào cuộc vui chung. Họ cau mày chớp mắt khi ngọn đèn pha xoay ra chiếu vào họ.
“Họ kia rồi,” Max nói, “ngồi đó đầy kiên nhẫn. Ngài nói ngài sẽ lại giáng, và ngài đã bắt các bạn đợi lâu lắm rồi, vì vậy các bạn hãy mong là ngài nhanh chân lên, vì ngài chỉ còn tám phút nữa thôi!”
Đám tín đồ Zarquon ngồi im phăng phắc, nhất quyết không để bị nao núng bởi những tràng cười tàn nhẫn đang đổ lên đầu họ.
Max ra hiệu cho khán giả yên lặng.
“Thưa quý vị, xin nói nghiêm túc, tôi không có ý xúc phạm ai. Không, tôi biết chúng ta không nên giễu cợt những niềm tin sâu sắc, vì vậy xin quý vị một tràng pháo tay cho Nhà Tiên Tri Zarquon Vĩ Đại…”
Khán giả thành kính vỗ tay.
“… cho dù ngài đang ở đâu đi chăng nữa!”
Ông ta ném một cái hôn gió cho đám tín đồ mặt trơ như đá kia và quay về giữa sân khấu.
Ông ta lấy một cái ghế đẩu cao ngồi xuống.
“Nhưng thật phi thường,” ông ta thao thao, “khi thấy rất nhiều quý vị ở đây đêm nay - thật đấy, chẳng phải thế sao? Đúng, tuyệt đối phi thường. Bởi vì tôi biết rất nhiều người trong số quý vị đã quay lại đây rất nhiều lần, một điều mà tôi thấy là thực sự tuyệt vời, đến đây để ngắm cảnh tận diệt của vạn vật, rồi lại trở về nhà, về thời của các bạn… và lập gia đình, nỗ lực xây dựng những xã hội mới tốt đẹp hơn, tham gia những cuộc chiến khủng khiếp vì điều mà các bạn coi là đúng… Điều đó khiến ta thực sự hy vọng vào một tương lai tươi sáng cho mọi giống loài. Chỉ có điều tất nhiên,” - ông ta phẩy tay về phía cảnh hỗn loạn bão lửa bên trên và xung quanh họ - “chúng ta biết chẳng có tương lai nào cả…”
Arthur quay sang Ford - đầu óc anh vẫn chưa hiểu cho thấu chỗ này là thế nào.
“Nghe này,” anh nói, “nếu Vũ Trụ sắp kết thúc thì chắc chắn là… chúng ta cũng phải tiêu tùng cùng nó chứ?”
Ford ném cho anh một cái nhìn sau ba ly Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà, hay nói cách khác là một cái nhìn không được tập trung cho lắm.
“Không,” anh ta đáp, “nghe đây,” anh ta nói, “ngay khi đặt chân vào chỗ này cậu đã được bảo vệ trong một nếp uốn thời gian nằm giữa trường lực hết sức tuyệt diệu. Tôi nghĩ là vậy.”
“À,” Arthur nói. Anh quay lại chú mục vào bát xúp mà anh đã thuyết phục được tay bồi bàn đem ra thay cho miếng bít tết.
“Đây,” Ford nói. “Để tôi chỉ cậu thấy.”
Anh ta chộp lấy một cái khăn ăn trên bàn và vụng về xoay trở nó.
“Nhìn đây,” anh ta lại nói, “tưởng tượng cái khăn này, hả, là Vũ Trụ thời gian, được chứ? Còn cái thìa này là mô thức truyền tín hiệu trong mặt cong vật chất…”
Anh ta mất một lúc mới nói xong câu cuối, và Arthur rất ghét phải ngắt lời anh ta.
“Đấy là thìa tôi đang dùng để ăn,” anh nói.
“Được rồi,” Ford nói, “hãy tưởng tượng cái thìa này” - anh ta tìm thấy một cái thìa gỗ nhỏ trên khay đựng rau dưa - “cái thìa này…” - nhưng không nhặt nó lên được -“không, tốt hơn là cái dĩa này…”
“Ê, chú bỏ cái dĩa của anh ra được không?” Zaphod quát.
“Rồi,” Ford nói, “rồi, rồi. Vậy ta hãy nói là… vậy ta hãy coi ly rượu này là Vũ Trụ thời gian…”
“Ly rượu cậu vừa hất rơi xuống sàn ấy à?”
“Tôi vừa làm thế sao?”
“Ừ.”
“Rồi,” Ford nói, “quên nó đi. Ý tôi là… ý tôi là, này, cậu có biết - cậu có biết Vũ Trụ thực sự đã ra đời như thế nào không?”
“Chắc là không,” Arthur đáp, bụng thầm ước anh chưa bao giờ hỏi gì ngay từ đầu.
“Được rồi,” Ford nói, “tưởng tượng thế này nhé. Rồi. Kiếm một cái bồn tắm. Rồi. Một cái bồn tắm to tròn. Làm bằng gỗ mun.”
“Kiếm ở đâu?” Arthur hỏi. “Cửa hàng Harrods đã bị bọn Vog san phẳng rồi còn đâu.”
“Không quan trọng.”
“Cậu cứ nói thế.”
“Nghe đây.”
“Được rồi.”
“Cậu kiếm cái bồn tắm ấy, hiểu chứ? Cứ tưởng tượng là cậu có cái bồn tắm. Nó bằng gỗ mun. Và có hình nón.”
“Hình nón ấy à?” Arthur hỏi. “Bồn tắm kiểu gì…?”
“Suỵt!” Ford nói. “Nó có hình nón. Và cậu làm thế này này, cậu đổ đầy cát trắng mịn vào đó, hiểu chưa? Hoặc là đường. Cát trắng mịn và/hoặc đường. Cái gì cũng được. Không quan trọng. Đường cũng được. Và khi bồn tắm đầy, cậu tháo nút bồn ra… cậu có nghe không đấy?”
“Tôi đang nghe đây.”
“Cậu tháo nút bồn ra, và tất cả sẽ xoay mòng mà trôi đi hết, trôi đi hết cậu hiểu chưa, trôi ra khỏi lỗ.”
“Hiểu rồi.”
“Cậu không hiểu. Cậu chẳng hiểu gì sất. Tôi vẫn chưa nói đến phần hay nhất đâu. Cậu có muốn nghe phần hay nhất không?”
“Cho tôi nghe phần hay nhất xem nào.”
“Tôi sẽ cho cậu biết phần hay nhất.”
Ford ngẫm nghĩ một lúc, cố nhớ xem phần hay nhất là thế nào.
“Phần hay nhất,” anh ta nói, “là thế này. Cậu quay lại toàn bộ cảnh đó.”
“Hay thật,” Arthur đồng tình.
“Cậu kiếm một cái máy quay, và quay lại cảnh đó.”
“Hay thật.”
“Đấy chưa phải là phần hay. Đây mới là phần hay, tôi nhớ ra rồi, đây mới là phần hay. Phần hay nhất là sau khi quay xong cậu mắc phim vào máy chiếu… theo chiều ngược!”
“Chiều ngược ấy à?”
“Ừ. Mắc phim theo chiều ngược chính là phần hay nhất. Sau đó, khi cậu ngồi xem đoạn phim, tất cả nhìn sẽ như là đang trôi ngược theo đường xoắn ốc từ dưới lỗ lên để lấp đầy bồn tắm. Hiểu chưa?”
“Vậy là Vũ Trụ đã bắt đầu như thế à?” Arthur hỏi.
“Không,” Ford nói, “nhưng đấy là một cách cực hay để thư giãn.”
Anh ta với lấy ly rượu của mình.
“Ly rượu của tôi đâu?” anh ta hỏi.
“Ở trên sàn.”
“À.”
Ngả ghế ra sau để tìm ly rượu, Ford đụng vào tay bồi bàn bé nhỏ da xanh đang tiến lại bàn của họ với một chiếc điện thoại cầm tay.
Ford xin lỗi tay bồi bàn, giải thích là anh ta đang say khướt.
Tay bồi bàn nói không sao cả và y rất hiểu.
Ford cảm ơn tay bồi bàn đã thông cảm, đưa tay lên định giật túm tóc trên trán, nhưng hụt mất mười phân và trượt xuống dưới bàn.
“Ngài Zaphod Beeblebrox?” tay bồi bàn hỏi.
“Ờ, sao?” Zaphod hỏi, ngước lên từ miếng bít tết thứ ba.
“Ngài có điện thoại ạ.”
“Hở, cái gì?”
“Điện thoại gọi ngài ạ.”
“Gọi ta? Ở đây ấy à? Nhưng ai biết ta đang ở đây chứ?”
Một tâm trí của gã chạy hết tốc lực. Tâm trí kia vẫn âu yếm ngẫm về đống thức ăn mà nó đang bận rộn nhồi vào miệng.
“Tôi xin phép ăn tiếp nhé?” cái đầu đang ăn nói và tiếp tục.
Giờ thì đã có nhiều người đang đuổi theo gã đến nỗi gã chẳng đếm nổi nữa. Lẽ ra gã không nên vào đây lộ liễu như vậy. Mà chết tiệt, sao lại không chứ, gã tự nhủ. Làm sao ta biết là mình đang tận hưởng nếu không có ai nhìn ta tận hưởng?
“Có lẽ ai đó đã gọi điện cho Cảnh Sát Ngân Hà,” Trillian nói. “Ai cũng thấy anh bước vào mà.”
“Ý cô là họ muốn bắt ta qua điện thoại ấy à?” Zaphod hỏi. “Cũng có thể lắm. Khi bị dồn vào chân tường thì ta nguy hiểm lắm đấy.”
“Ờ,” một giọng nói vang lên dưới gầm bàn, “anh tan tành nhanh đến mức bắn cả mảnh văng vào người ta.”
“Ê, hôm nay là Ngày Phán Quyết chắc?” Zaphod quát.
“Chúng ta có được xem cả Ngày Phán Quyết không?” Arthur lo lắng hỏi.
“Tôi chẳng vội đâu,” Zaphod lầm bầm. “Rồi, thế thằng cha nào gọi điện cho ta?” Gã đá Ford một cái. “Này, dậy đi nhóc,” gã bảo anh ta. “Anh có thể cần đến chú đấy.”
“Bản thân tôi không quen quý ngài kim loại đó, thưa ngài,” tay bồi bàn nói.
“Kim loại ấy à?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Anh vừa nói là kim loại à?”
“Vâng, thưa ngài. Tôi nói là bản thân tôi không quen quý ngài kim loại đó…”
“Rồi, nói tiếp đi.”
“Nhưng tôi được cho biết là ngài ấy đã đợi ngài trở lại suốt nhiều thiên niên kỷ rồi. Hình như ngài đã rời khỏi đây một cách khá vội vàng.”
“Rời khỏi đây ấy à?” Zaphod hỏi. “Anh dở hơi à? Bọn này vừa mới đến mà.”
“Đúng thế, thưa ngài,” tay bồi bàn vẫn khăng khăng, “nhưng trước khi ngài đến đây, thưa ngài, thì tôi hiểu là ngài đã rời khỏi đây.”
Zaphod thử đưa cái ý này cho một bên não nghiền ngẫm, rồi đến não bên kia.
“Anh đang nói là,” gã nói, “trước khi bọn này đến đây thì bọn này đã rời khỏi đây rồi ấy hả?”
Sẽ là một đêm dài lắm đây, tay bồi bàn thầm nghĩ.
“Chính xác, thưa ngài,” y nói.
“Cho bác sĩ tâm lý của anh tiền trợ cấp độc hại đi, cưng à,” Zaphod khuyên.
“Không, đợi một phút đã,” Ford nói, lại nhô lên bên trên mặt bàn, “chính xác thì đây là đâu mới được chứ?”
“Nói chính xác hoàn toàn, thưa ngài, thì đây là hành tinh Sao Ếch B.”
“Nhưng bọn này vừa mới rời khỏi đó,” Zaphod cãi. “Bọn này rời khỏi đó đến Nhà Hàng Ở Tận Cùng Vũ Trụ.”
“Vâng, thưa ngài,” tay bồi bàn nói, cảm thấy mình đã gần về đến đích và đang chạy rất sung sức, “nhà hàng được xây dựng trên nền cũ của hành tinh.”
” A,” Arthur reo lên, “ý anh là chúng tôi đã du hành theo thời gian nhưng ở yên trong không gian chứ gì.”
“Nghe đây, con linh trưởng tiến hóa nửa vời kia,” Zaphod ngắt lời, “đi mà leo cây đi.”
Arthur xù lông.
“Đi mà đập đầu vào nhau đi đồ bốn mắt,” anh vặc lại với Zaphod.
“Không, không,” tay bồi bàn nói với Zaphod, “con khỉ của ngài hiểu đúng đấy, thưa ngài.”
Arthur lắp bắp tức tối nhưng chẳng nói được câu gì đáp lại, hay thậm chí còn chẳng nói được câu gì cho ra hồn.
“Tôi tin là các vị đã nhảy tới… năm trăm bảy mươi sáu ngàn triệu năm trong tương lai trong khi vẫn ở nguyên đích xác vị trí cũ,” tay bồi bàn giải thích. Y mỉm cười. Y có cảm giác tuyệt vời rằng cuối cùng y cũng đã vượt qua được những khó khăn tưởng chừng không vượt qua nổi.
“Đúng rồi!” Zaphod nói. “Ta hiểu rồi. Ta bảo máy tính đưa chúng ta đến quán ăn gần nhất, và nó đã làm đúng như vậy. Ngoài chuyện chênh lệch thời gian khoảng năm trăm bảy mươi sáu ngàn triệu năm hay đại loại thế thì chúng ta đã không hề di chuyển. Khá thật.”
Họ đều đồng tình là chuyện này rất khá.
“Nhưng thằng cha trên điện thoại là ai?” Zaphod nói.
“Marvin sao rồi?” Trillian hỏi.
Zaphod đập tay lên hai trán.
“Tên Rô Bốt Hay Hoảng Hốt! Ta đã bỏ quên nó trên hành tinh Sao Ếch B rồi.”
“Từ bao giờ?”
“Ờ thì, ta đoán là năm trăm bảy mươi sáu ngàn triệu năm trước,” Zaphod nói. “Ê, ờ, đưa gậy nói đây, cơ trưởng Đĩa Ẩn.”
Cặp mày tay bồi bàn chạy khắp trán y vẻ bối rối.
“Ngài nói sao ạ?” y hỏi.
“Đưa điện thoại đây, bồi bàn,” Zaphod nói và giật lấy cái điện thoại. “Trời đất, các anh nhà quê đến nỗi không hiểu sao mông các anh không rơi mất nhỉ.”
“Quả vậy, thưa ngài.”
“A lô, Marvin, mày đấy à?” Zaphod nói vào điện thoại. “Khỏe không, nhóc?”
Im lặng một lúc lâu trước khi một giọng trầm yếu ớt vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tôi nghĩ ông cần biết là tôi đang thấy buồn nản vô cùng,” nó nói.
Zaphod cúp tay che ống nói.
“Đúng là Marvin thật,” gã nói.
“Này Marvin,” gã lại nói vào điện thoại, “bọn tao đang vui lắm. Đồ ăn, thức uống, một chút hành xác và Vũ Trụ sắp sửa nổ bùm. Mày đang ở đâu?”
Lại im lặng.
“Ông không phải giả vờ quan tâm đến tôi đâu,” cuối cùng Marvin cũng lên tiếng. “Tôi biết rõ tôi chỉ là một tên người máy làm việc vặt thôi.”
“Rồi, rồi,” Zaphod nói, “nhưng mày đang ở đâu?”
” ‘Đảo chiều động cơ phản lực chính đi, Marvin,’ người ta chỉ nói với tôi như thế thôi, ‘mở khoang điều áp số ba đi, Marvin. Marvin, mày nhặt mẩu giấy kia lên được không?’ Tôi nhặt mẩu giấy kia lên được không! Tôi đây, não to bằng cả một hành tinh, mà họ lại bảo tôi…”
“Ừ, ừ,” Zaphod nói chẳng có vẻ gì là thông cảm.
“Nhưng tôi đã quen với việc bị lăng nhục rồi,” Marvin vẫn rề rề, “tôi thậm chí còn có thể vục đầu vào xô nước nếu ông muốn. Ông có muốn tôi vục đầu vào xô nước không? Tôi có sẵn xô nước đây. Đợi một lát.”
“Ờ, này, Marvin…” Zaphod ngắt lời, nhưng đã quá muộn. Những tiếng lạch cạch và òng ọc thiểu não vang lên từ đầu dây bên kia.
“Nó đang nói gì thế?” Trillian hỏi.
“Chẳng có gì cả,” Zaphod nói, “nó chỉ gọi điện để cho chúng ta nghe nó rửa đầu thôi.”
“Đấy,” Marvin nói, quay lại ống nghe với những tiếng lục bục, “tôi mong ông đã hài lòng…”
“Ờ, ờ,” Zaphod nói, “giờ thì mày cho bọn tao biết mày đang ở đâu được không?”
“Tôi đang ở bãi đỗ xe,” Marvin nói.
“Bãi đỗ xe ấy à?” Zaphod hỏi. “Mày làm gì ở đấy?”
“Đỗ xe, ở bãi đỗ xe thì còn làm gì khác được nữa?”
“Được rồi, đợi đấy, bọn tao xuống ngay.”
Bằng một động tác, Zaphod đứng bật dậy, ném cái điện thoại xuống và ngoáy hai chữ “Hotblack Desiato” lên tờ hóa đơn.
“Đi nào, mọi người,” gã bảo, “Marvin đang ở bãi đỗ xe. Xuống thôi.”
“Nó làm gì ở bãi đỗ xe?” Arthur hỏi.
“Đỗ xe chứ còn gì nữa? Đần độn.”
“Nhưng còn Tận Cùng Vũ Trụ thì sao? Chúng ta sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nhất.”
“Ta đã được xem rồi. Chẳng hay ho gì đâu,” Zaphod nói, “chỉ là một lợn nổ vú thôi.”
“Cái gì cơ?”
“Ngược với vụ nổ lớn. Đi nào, quàng chân lên.”
Chẳng mấy thực khách để ý khi họ luồn lách qua Nhà Hàng để tìm cửa ra. Mắt những người khác đang bận dán vào cảnh kinh hoàng trên bầu trời.
“Một hiệu ứng khá thú vị mà quý vị nên chú ý,” Max đang nói với họ, “là góc trên tay trái bầu trời. Nếu nhìn kỹ quý vị có thể thấy hệ sao Hastromil hóa thành sóng cực tím. Có ai ở đây đến từ Hastromil không?”
Có một hai tiếng hô ngập ngừng từ đâu đó ở phía cuối.
“Thôi,” Max vui vẻ cười với họ, “giờ thì đã quá muộn để băn khoăn xem các vị có quên tắt bếp không rồi.”