← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Sảnh tiếp tân gần như trống không, nhưng Ford vẫn luồn lách qua nó.

Zaphod túm chặt tay anh ta đẩy vào một quầy nhỏ nằm một bên sảnh vào.

“Ông định làm gì cậu ấy?” Arthur hỏi.

“Cho cậu ta tỉnh rượu,” Zaphod nói và nhét một đồng xu vào một cái khe. Đèn lập tức nhấp nháy, khí phun ra xì xì.

“Chào,” lát sau Ford bước ra và nói, “chúng ta đi đâu đây?”

“Xuống bãi đỗ xe, đi nào.”

“Sao không dùng Máy Dịch Chuyển Tức Thời cá nhân?” Ford hỏi. “Ta sẽ quay thẳng về tàu Trái Tim Vàng .”

“Ờ, nhưng anh chán cái tàu ấy rồi. Để nó cho Zarniwoop. Anh không muốn chạy theo trò chơi của lão. Để xem chúng ta tìm được gì.”

Một Máy Vận Chuyển Người Theo Chiều Dọc Vui Vẻ của Tập Đoàn Điều Khiển Học Thiên Lang đưa họ xuống các địa tầng sâu bên dưới Nhà Hàng. Họ nhẹ cả người khi phát hiện ra nó đã bị phá hoại và vì thế không tìm cách làm họ vui lên trong lúc đưa họ xuống.

Đến chân cầu thang, cửa thang máy mở ra và một luồng khí lạnh ẩm thấp xộc vào mặt họ.

Cái đầu tiên họ thấy khi ra khỏi thang máy là một bức tường xi măng dài với hơn năm mươi cánh cửa dẫn đến buồng vệ sinh dành cho năm mươi dạng sống chính. Tuy thế, cũng như mọi bãi đỗ xe khác trên toàn Ngân Hà trong suốt lịch sử của các bãi đỗ xe, bãi đỗ xe này chủ yếu bốc mùi sốt ruột.

Họ vòng qua một khúc quanh và thấy mình đứng trên một thang cuốn nằm ngang giữa không trung di chuyển quanh một căn hầm mênh mông kéo dài tít tắp về nơi xa xăm mờ tối.

Căn hầm được chia thành nhiều khoang nhỏ, mỗi khoang có đỗ một chiếc phi thuyền của những thực khách trên lầu, một số là những mẫu nhỏ thực tiễn được sản xuất hàng loạt, một số khác lại là những phi thuyền limo to kềnh sáng bóng, đồ chơi của dân siêu giàu.

Mắt Zaphod sáng lên với một vẻ có thể phải hoặc không phải là lòng tham khi gã đi qua chúng. Thật ra, tốt nhất nên nói rõ điểm này - chắc chắn đó là lòng tham.

“Nó kia rồi,” Trillian nói. “Marvin kia kìa.”

Họ nhìn theo hướng tay cô chỉ. Họ lờ mờ thấy một dáng người bé nhỏ bằng kim loại đang uể oải dùng giẻ chùi một góc chiếc du thuyền mặt trời khổng lồ màu bạc.

Cách từng quãng ngắn đều đặn trên thang cuốn là những ống rộng trong suốt dẫn xuống sàn nhà. Zaphod bước khỏi thang cuốn, tiến vào một ống, và nhẹ nhàng trôi xuống. Những người khác đi theo. Sau này khi nhớ lại, Arthur Dent nghĩ đây là trải nghiệm thích thú nhất trong tất cả các hành trình của anh ở Ngân Hà.

“Chào, Marvin,” Zaphod nói, tiến về phía tên người máy. “Này, nhóc, bọn tao rất vui khi gặp mày.”

Marvin quay lại, và nếu một bộ mặt kim loại hoàn toàn đờ đẫn có thể tỏ ra trách móc được thì đó chính là vẻ mặt của nó lúc này.

“Không phải,” nó nói, “chẳng ai vui khi gặp tôi cả.”

“Tùy mày thôi,” Zaphod nói và quay đi nhỏ dãi trước các phi thuyền. Ford đi cùng gã.

Chỉ có Trillian và Arthur là đến chỗ Marvin.

“Không, thật sự bọn ta rất vui mà,” Trillian nói và vỗ vỗ lên người nó theo một cách mà nó cực kỳ ghét, “mi đã ngồi đợi bọn ta suốt bao lâu như thế.”

“Năm trăm bảy mươi sáu ngàn triệu, ba nghìn năm trăm bảy mươi chín năm,” Marvin nói. “Tôi đã đếm từng năm.”

“Ờ, giờ thì bọn ta đã ở đây rồi,” Trillian nói và cảm thấy - rất đúng đắn, theo quan điểm của Marvin - rằng nói như vậy là hơi ngớ ngẩn.

“Mười triệu năm đầu tiên là tệ nhất,” Marvin nói, “và mười triệu năm thứ hai cũng là tệ nhất nữa. Mười triệu năm thứ ba tôi cũng chẳng thích thú gì. Sau đó tôi có suy sụp phần nào.”

Nó ngừng lại vừa đủ lâu để hai người kia cảm thấy họ cần phải nói gì đó, rồi ngắt lời họ.

“Chính những người tôi gặp trong lúc làm công việc này mới khiến tôi buồn nản nhất,” nó nói rồi lại ngừng lời.

Trillian hắng giọng.

“Có phải…”

“Cuộc trò chuyện hay nhất tôi có được là cách đây hơn bốn mươi triệu năm,” Marvin nói tiếp.

Lại ngừng.

“Ôi ch…”

“Và đó là với một cái máy pha cà phê.”

Nó đợi.

“Thật l…”

“Các vị không thích nói chuyện với tôi phải không?” Marvin nói bằng giọng lí nhí thiểu não.

Trillian liền quay sang nói chuyện với Arthur.

Cách đó một quãng Ford Prefect đã tìm thấy một thứ mà anh ta rất thích, thực ra là một vài thứ thì đúng hơn.

“Zaphod,” anh ta khẽ nói, “nhìn mấy cái tàu sao này mà xem…”

Zaphod nhìn và cũng thích.

Phi thuyền họ đang ngắm thực ra khá nhỏ nhưng rất khác thường, và rõ ràng là đồ chơi cho một công tử nhà giàu. Nhìn nó cũng không có gì đáng kể. Nó cũng chỉ giống một chiếc máy bay giấy dài chừng sáu mét làm bằng giấy bạc mỏng nhưng chắc chắn. Ở đuôi máy bay là một buồng lái nhỏ nằm ngang đủ chỗ cho hai người ngồi. Nó có một động cơ hạt duyên bé tí, nên không có khả năng đi với vận tốc lớn cho lắm. Nhưng nó lại có một bộ tản nhiệt.

Bộ tản nhiệt có khối lượng chừng hai ngàn tỷ tấn và được chứa trong một hố đen lắp vào một trường điện từ đặt ở khoảng giữa phi thuyền, và bộ tản nhiệt này cho phép lái phi thuyền đến gần một mặt trời vàng chừng vài kilomet, để đón và lướt trên các tai lửa bùng phóng ra từ bề mặt của mặt trời đó.

Lướt tai lửa là một trong những môn thể thao kỳ lạ và phấn khích nhất trên đời, và những người dám và có tiền để chơi môn đó là những gã được tán tụng nhất ở Ngân Hà. Tất nhiên nó cũng mạo hiểm đến đần độn đờ đẫn cả người - những ai không chết khi lướt tai lửa thì kiểu gì cũng chết mệt vì được vui vẻ quá nhiều trong một trong những bữa tiệc Hậu Tai Lửa ở Câu Lạc Bộ Daedalus.

Ford và Zaphod ngắm nghía nó rồi đi tiếp.

“Còn bé cưng này,” Ford nói, “tàu đơn xuyên sao màu vỏ quýt với mái che mặt trời màu đen…”

Tàu đơn xuyên sao đó cũng là một phi thuyền nhỏ - và lại còn là phi thuyền bị đặt sai tên, vì thứ duy nhất nó không thể vượt qua được chính là những khoảng cách liên sao. Về cơ bản nó chỉ là một phi thuyền liên hành tinh kiểu dáng thể thao, được chưng diện thành một thứ nó chẳng phải. Nhưng đường nét kể thì cũng đẹp. Họ đi tiếp.

Phi thuyền tiếp theo khá to, dài ba mươi mét - một phi thuyền limo chở khách rõ ràng là được thiết kế chỉ với một mục đích, đó là khiến người nhìn phải phát ốm vì ghen tị. Hình sơn và các chi tiết trang trí đang nói rõ, “Tôi không chỉ đủ giàu để mua được chiếc phi thuyền này, tôi còn đủ giàu để coi nó chẳng là gì cả.” Nó xấu đến tuyệt diệu.

“Nhìn mà xem,” Zaphod nói, “động cơ hạt quark đa tầng, bậc lên xuống bằng perspulex. Chắc chắn là đồ đặt hàng ở Lazlar Lyricon rồi.”

Gã xem xét từng centimet.

“Đúng rồi,” gã nói, “nhìn xem, logo thằn lằn màu hồng-hồng ngoại trên nắp máy neutrino. Đúng là biểu tượng của Lazlar. Lão ta chẳng biết ngượng là gì.”

“Tôi từng bị một mẹ như thế này vượt mặt, ở đằng tinh vân Axel,” Ford nói. “Tôi đang đi hết tốc độ, thế mà thứ này cứ nhởn nha vượt qua trước tôi, động cơ hầu như chẳng kêu tí gì. Hết sảy.”

Zaphod huýt sáo vẻ tán thưởng.

“Mười giây sau,” Ford nói, “nó đâm thẳng vào mặt trăng thứ ba của Jaglan Beta.”

“Thế hả?”

“Nhưng đúng là đẹp thật. Nhìn như cá, di chuyển như cá, chỉnh hướng thì lại như bò.”

Ford nhìn sang phía bên kia.

“Này, ra đây mà xem,” anh ta gọi, “bên này có vẽ bích họa to lắm. Một mặt trời đang nổ - biểu tượng của Miền Thảm Họa. Chắc đây là phi thuyền của Hotblack.

Thằng chó may mắn thật. Anh biết không, bọn chúng chơi cái bài hát chán kinh người kết thúc bằng một tàu bay mạo hiểm đâm vào mặt trời. Để làm một màn ngoạn mục ấy mà. Nhưng tốn tàu bay mạo hiểm phải biết.”

Nhưng Zaphod đang mải chú ý vào thứ khác. Gã đang chăm chú nhìn phi thuyền đứng cạnh chiếc limo của Hotblack Desiato. Cả hai cái miệng của gã há hốc.

“Cái này,” gã nói, “cái này… hại mắt quá…”

Ford nhìn. Anh ta cũng đứng sững.

Đó là một phi thuyền có thiết kế đơn giản, cổ điển, như một con cá hồi dẹt, dài chừng hai mươi mét, rất cân đối, đường nét mượt mà. Ở nó chỉ có một điểm khác biệt duy nhất.

“Nó… đen quá!” Ford Prefect nói. “Gần như không nhìn ra nổi hình dạng của nó… như là ánh sáng rơi tuột hết vào trong đấy ấy!”

Zaphod không nói gì. Chỉ đơn giản là gã đã say như điếu đổ.

Màu đen của chiếc phi thuyền đậm đặc đến nỗi gần như không thể biết được ta đang đứng gần nó tới mức nào.

“Mắt ta cứ trượt khỏi nó…” Ford ngỡngàng nói. Một khoảnh khắc đầy cảm xúc. Anh ta cắn môi.

Zaphod tiến tới gần phi thuyền, chầm chậm như một người bị thứ gì đó xâm chiếm - hay đúng hơn là như một người muốn chiếm lấy gì đó. Tay gã chìa ra định vuốt ve nó. Tay gã dừng lại. Tay gã lại chìa ra định vuốt ve nó nữa. Tay gã lại dừng lại lần nữa.

“Lại đây sờ bề mặt này mà xem,” gã thì thào.

Ford cũng chìa tay ra. Tay anh ta cũng dừng lại.

“Tôi… tôi chẳng cảm thấy…” anh ta nói.

“Thấy chưa?” Zaphod nói. “Hoàn toàn không có chút ma sát nào. Con này mà đi thì chắc là êm lắm…”

Gã quay sang nhìn Ford chăm chú. Ít nhất là một cái đầu của gã làm vậy - còn cái đầu kia vẫn tiếp tục nhìn chiếc phi thuyền vẻ ngưỡng mộ.

“Chú nghĩ sao, Ford?” gã hỏi.

“Ý anh là… ờ” - Ford ngoái nhìn qua vai - “ý anh là chôm nó ấy à? Anh nghĩ chúng ta có nên không?”

“Không.”

“Tôi cũng nghĩ là không nên.”

“Nhưng chúng ta sẽ…, phải không?”

“Sao có thể không chứ?”

Họ ngắm chiếc phi thuyền thêm chút nữa, cho tới khi Zaphod đột nhiên trấn tĩnh lại.

“Chúng ta phải nhanh chân lên,” gã nói. “Chỉ chốc lát nữa Vũ Trụ sẽ tận diệt và bọn cơ trưởng Tọc Mạch sẽ ùn ùn đổ xuống đây để tìm những cái tàu bay trưởng giả của chúng.”

“Zaphod,” Ford nói.

“Sao?”

“Chúng ta chôm nó bằng cách nào đây?”

“Đơn giản thôi,” Zaphod nói. Gã quay đi. “Marvin!” gã gọi.

Một cách chậm chạp, khó nhọc, với hàng triệu tiếng lục cục và kẽo kẹt nhỏ mà nó đã học cách vờ phát ra, Marvin quay người đáp lại tiếng gọi.

“Lại đây,” Zaphod nói. “Bọn tao có việc cho mày đấy.”

Marvin lê bước đến chỗ họ.

“Tôi sẽ chẳng thích thú gì đâu,” nó nói.

“Có chứ,” Zaphod huênh hoang, “có cả một cuộc đời mới trải rộng trước mặt mày mà.”

“Chao, đừng có lại nữa chứ,” Marvin rên lên.

“Mày im miệng và nghe đây!” Zaphod rít. “Lần này sẽ đầy phấn khích và nhiều trò vui và những thứ cực kỳ điên rồ.”

“Nghe thật kinh khủng,” Marvin nói.

“Marvin! Tao chỉ đang muốn nhờ mày…”

“Tôi đoán là ông muốn tôi mở cửa phi thuyền này cho ông phải không?”

“Hả? Ờ… phải. Đúng rồi,” Zaphod bồn chồn đáp. Ít nhất ba con mắt gã đang dán lên cửa ra vào. Thời gian đang cạn dần.

“Tôi mong ông cứ nói thẳng chứ đừng tìm cách làm tôi hào hứng nữa,” Marvin nói, “vì tôi không có óc hào hứng đâu.”

Nó đến bên phi thuyền, chạm vào đó, và một ô cửa mở ra.

Ford và Zaphod trố mắt nhìn ô cửa.

“Không cần cảm ơn tôi,” Marvin nói. “À mà các vị có cảm ơn đâu.” Nó lại lê bước đi.

Arthur và Trillian xúm lại quanh họ.

“Có chuyện gì thế?” Arthur hỏi.

“Nhìn mà xem,” Ford nói. “Nhìn bên trong cái tàu bay này mà xem.”

“Càng lúc càng kỳ quái,” Zaphod thì thầm.

“Nó đen ngòm,” Ford nói. “Tất cả mọi thứ bên trong nó đều đen ngòm…”

Ở Nhà Hàng, mọi thứ đang nhanh chóng tiến tới khoảnh khắc mà sau đó sẽ chẳng còn khoảnh khắc nào nữa.

Mọi con mắt đều đổ dồn lên mái vòm, ngoại trừ mắt tên vệ sĩ của Hotblack Desiato, đang chăm chú nhìn Hotblack Desiato, và mắt của chính Hotblack Desiato, mà tên vệ sĩ đã vuốt lại cho phải phép.

Tên vệ sĩ nhoài người về phía trước. Giá Hotblack Desiato còn sống, có lẽ y sẽ nghĩ đây là lúc nên ngả về phía sau, hoặc thậm chí là đi dạo một chút. Vệ sĩ của y không phải là dễ coi gì hơn ở cự ly gần. Nhưng vì tình trạng không may của mình, nên Hotblack Desiato vẫn nằm im thin thít.

“Thưa ngài Desiato?” tay vệ sĩ thì thầm gọi. Mỗi khi hắn lên tiếng, nhìn như thể các bó cơ hai bên mép hắn đang trèo lên nhau để tránh đường.

“Ngài Desiato? Ngài có nghe tôi nói không?”

Theo lẽ tự nhiên, Hotblack Desiato chẳng nói gì.

“Hotblack?” tên vệ sĩ rít.

Một lần nữa, vẫn theo lẽ tự nhiên, Hotblack Desiato không đáp lại. Nhưng y lại đáp theo cách siêu nhiên.

Trên bàn trước mặt y một ly rượu khẽ rung lên, rồi một cái dĩa bay lên chừng hai phân và khẽ gõ vào cái ly. Rồi nó lại nằm xuống bàn.

Tên vệ sĩ ậm ừ vẻ hài lòng.

“Đến lúc ta đi rồi, ngài Desiato,” tên vệ sĩ khẽ nói, “tôi không muốn bị kẹt trong đám đông lúc ra về với tình trạng của ngài. Ngài cần đến buổi biểu diễn tiếp theo trong tình trạng thật thư giãn đấy. Khán giả buổi ấy đông lắm. Đông số một đấy. Kakrafoon mà lại. Năm trăm bảy mươi sáu ngàn lẻ hai triệu năm trước. Ngài đã có sẽ trông đợi nó rồi chưa?”

Cái dĩa lại bay lên, dừng lại, ngúc ngoắc vẻ lưỡng lự, rồi lại hạ xuống.

“Thôi nào,” tên vệ sĩ nói, “sẽ đã rất vui mà. Ngài làm họ ngã ngửa hết.” Nếu Tiến sĩ Dan Streetmentioner mà nghe được tên vệ sĩ nói thì chắc sẽ lên con đột quỵ.

“Lần nào họ cũng thích vụ phi thuyền đen lao vào mặt trời, và cái phi thuyền mới này đẹp lắm. Thật tiếc vì nó sẽ bị phá. Nếu chúng ta xuống bãi đỗ xe ngay thì tôi sẽ cài chế độ lái tự động cho phi thuyền đen, còn chúng ta sẽ đi trên chiếc limo. Được chứ?”

Cái dĩa gõ một tiếng tỏ ý đồng tình, còn ly rượu không hiểu bằng cách nào lại tự cạn.

Tên vệ sĩ đẩy ghế của Hotblack Desiato ra khỏi Nhà Hàng.

“Và giờ,” Max nói từ giữa sân khấu, “chính là giây phút quý vị hằng mong đợi!” Ông ta vung tay lên không trung. Đằng sau ông ta, ban nhạc tuôn ra một tràng chiêng trống và tổng hợp cầm như sấm rền. Max đã cãi nhau với họ về việc này nhưng họ khăng khăng nói chuyện đó có trong hợp đồng nên họ sẽ chơi. Đành phải để người đại diện của ông ta xử lý vậy.

“Bầu trời bắt đầu sôi sục!” ông ta kêu lớn. “Tự nhiên đổ sụp xuống cõi hư vô thét gào! Chỉ trong vòng hai mươi giây nữa, bản thân Vũ Trụ cũng sẽ chấm hết! Hãy nhìn xem ánh sáng vĩnh cửu bừng chiếu trên đầu chúng ta!”

Cảnh hủy diệt thịnh nộ gớm guốc cháy rừng rực quanh họ - và đúng lúc đó bỗng có một tiếng kèn nhỏ nghe như vẳng đến từ một nơi xa xôi vô tận. Mắt Max lập tức ngoắt sang lườm ban nhạc. Không ai trong số họ đang thổi kèn cả. Đột nhiên một cụm khói uốn lưọn chập chờn xuất hiện trên sân khấu ngay cạnh ông ta. Có thêm nhiều tiếng kèn nữa. Đã hơn năm trăm lần Max dẫn chương trình này rồi mà chuyện thế này chưa từng xảy ra. Ông ta hốt hoảng lùi ra xa cụm khói, và ông ta vừa làm thế thì một dáng người từ từ hiện hình trong cụm khói, dáng một cụ cố già râu dài, vận áo thụng và khắp mình bao bọc trong ánh sáng. Trong mắt ngài là những vì sao, còn trên đầu ngài là một chiếc mũ miện vàng.

“Gì đây?” Max thì thào trố mắt hỏi. “Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Ở cuối Nhà Hàng, đám người mặt trơ như đá đến từ Giáo Hội Tiên Tri Zarquon Vĩ Đại Tái Lâm sung sướng nhảy bật dậy, vừa cầu kinh vừa khóc.

Max chớp mắt lia lịa vì kinh ngạc. Ông ta vung tay lên với khán giả.

“Một tràng pháo tay thật lớn, thưa quý vị,” ông ta hét to, “cho Nhà Tiên Tri Zarquon Vĩ Đại! Ngài đã đến! Zarquon đã tái lâm!”

Tiếng vỗ tay nổi lên như sấm trong lúc Max bước ngang qua sân khấu và trao micro cho Nhà Tiên Tri.

Zarquon khẽ ho một tiếng. Ngài nhìn đám khán giả xung quanh. Những ngôi sao trong mắt ngài long lanh vẻ bồn chồn. Ngài cầm cái micro một cách lúng túng.

“Ờ…” ngài nói, “xin chào. Ờ, ta xin lỗi đã đến muộn. Ta bận bù đầu, đủ thứ cứ đến phút cuối mới nảy sinh ra.”

Ngài có vẻ hồi hộp trước sự im lặng đầy kính sợ và chờ đợi. Ngài hắng giọng.

“Ờ, chúng ta còn nhiều thời gian không?” ngài hỏi. “Ta muốn xin một ph…”

Và thế là Vũ Trụ kết thúc.