← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Căn hầm đó có trần thấp, lờ mờ sáng, và rộng mênh mông. Ở phía cuối, cách chỗ họ chừng ba trăm mét, là một ô cửa vòm dẫn sang một căn hầm tương tự, cũng xếp những thứ tương tự.

Ford Prefect khẽ huýt lên một tiếng sáo trầm trong khi bước xuống sàn hầm.

“Rồ dại thật,” anh ta nói.

“Người chết thì có gì hay?” Arthur hỏi, lo lắng bước theo anh ta.

“Chịu,” Ford trả lời. “Ta cùng xem sao hả?”

Khi đến gần họ thấy các quan tài nhìn giống quách hơn. Chúng cao ngang hông và được làm bằng thứ vật liệu nhìn như cẩm thạch trắng, mà gần như chắc chắn nó chính là vậy - một vật liệu nhìn như cẩm thạch trắng. Nắp trong mờ, qua đó có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong là những người quá cố và có lẽ cũng được thương tiếc. Họ có dạng người, và rõ ràng đã bỏ lại những bận bịu trong thế giới cũ nào của họ sau lưng, nhưng ngoài hai điều đó ra thì chẳng đoán được gì thêm nữa.

Từ từ uốn lượn trên sàn nhà quanh những cái quách là một thứ khí trắng nặng, đặc quánh mà mới đầu Arthur tưởng chỉ là để cho căn phòng có chút không khí rùng rợn, cho tới khi anh phát hiện ra nó làm cổ chân anh lạnh cóng. Những cái quách sờ vào cũng lạnh ngắt.

Ford đột nhiên khom người bên cạnh một cái quách. Anh ta lôi một góc khăn tắm từ trong túi ra và bắt đầu cọ mạnh thứ gì đó.

“Nhìn này, cái này có gắn biển,” anh ta giải thích với Arthur. “Nó bị băng bám kín cả.”

Anh ta lau sạch lớp băng và tìm hiểu những ký tự khắc trên đó. Arthur thấy chúng như dấu chân của một con nhện đã say mèm vì uống quá nhiều thứ nước gì nhện thường uống khi chúng đi chè chén, nhưng Ford thì lập tức nhận ra bảng chữ cái Ngân Hà Ddêễđđoọc kiểu cũ.

“Biển đề chữ ‘Hạm đội Thuyền Lớn của Golgafrincham, Tàu B, Khoang Bảy, Thợ Vệ Sinh Điện Thoại Hạng Hai’ - cùng với một số xêri.”

“Một thợ vệ sinh điện thoại ấy à?” Arthur hỏi. “Một thợ vệ sinh điện thoại đã chết?”

“Loại tốt nhất trong số họ.”

“Nhưng ông ta làm gì ở đây?”

Ford nhìn qua nắp quách ngắm người nằm trong đó.

“Chẳng làm gì mấy,” anh ta nói, và đột nhiên nở cái nụ cười toe toét thường luôn khiến người ta nghĩ rằng anh ta đã hơi lao lực quá độ và nên nghỉ ngơi một chút.

Anh ta nhảy tới bên một cái quách khác. Một cú lau nhanh nữa và anh ta tuyên bố:

“Đây là một gã thợ làm đầu đã chết này. Ái chà!”

Cái quách tiếp theo hóa ra là nơi an nghỉ của một giám đốc quảng cáo; cái tiếp theo đó chứa một tay bán ô tô cũ, hạng ba.

Một ô cửa sập trên sàn đột nhiên khiến Ford chú ý, và anh ta quỳ xuống mở nó ra, vừa làm vừa gạt đi những cuộn khí lạnh ngắt đang hòng nuốt chửng anh ta.

Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Arthur.

“Nếu đây chỉ là quan tài,” anh nói, “thì tại sao phải bảo quản lạnh như thế?”

“Hay tại sao phải bảo quản nói chung,” Ford nói, kéo ô cửa sập lên. Những cuộn khí đổ ào xuống dưới. “Tại sao có người lại phải tốn công tốn của chở năm ngàn cái xác qua không gian?”

“Mười ngàn chứ,” Arthur nói, chỉ vào cánh cửa vòm dẫn sang một căn buồng lờ mờ sáng khác.

Ford thò đầu qua ô cửa sập. Anh ta lại ngước lên.

“Mười lăm ngàn,” anh ta nói. “Dưới này có một lô nữa.”

“Mười lăm triệu mới đúng,” một giọng nói vang lên.

“Nhiều thật,” Ford nói. “Cực cực nhiều.”

“Quay lại, từ từ thôi,” giọng nói nọ quát, “và giơ tay lên. Động đậy gì khác là tao bắn cho nát bét.”

“Xin chào?” Ford nói, từ từ quay lại, giơ tay lên, và không động đậy gì khác.

“Tại sao, chẳng ai vui vẻ gì khi gặp chúng ta cả?” Arthur Dent nói.

Đứng sấp bóng trong khuôn cửa mà họ vừa đi qua để vào hầm là kẻ không vui vẻ gì khi gặp họ. Sự bất mãn của hắn được thể hiện một phần bằng giọng quát tháo ầm ĩ và một phần bằng cái vẻ dữ dằn khi hắn vung vẩy một khẩu súng Diệt Cái Xẹt dài màu bạc về phía họ. Người thiết kế khẩu súng này rõ ràng đã được hướng dẫn là không phải quanh co vòng vèo gì. “Làm cho nó xấu xa tai hại vào,” ông ta đã được dặn như vậy. “Làm sao để người ta thấy rõ là khẩu súng này có một đầu tốt và một đầu xấu. Làm sao để người đứng ở đầu xấu biết ngay là mọi chuyện sẽ rất tồi tệ với họ. Nếu cần phải gắn lên đủ thứ que, gai nhọn và các mẩu đen thì hãy gắn. Đây không phải là súng để treo trên lò sưởi hay để bỏ vào trong giá đựng ô, đây là khẩu súng để làm người khác khốn khổ.”

Ford và Arthur rầu rĩ nhìn khẩu súng.

Kẻ cầm khẩu súng rời khỏi khuôn cửa và đi vòng quanh họ. Khi hắn bước vào khoảng sáng, họ có thể thấy bộ đồng phục màu đen và vàng của hắn, những cái khuy đã được đánh bóng cho tới khi sáng chói đến nỗi nếu có một người lái mô tô đang tiến lại thì anh ta hẳn sẽ phải nháy đèn vì bực tức.

Hắn chỉ về phía cửa.

“Ra,” hắn nói. Những người có lượng hỏa lực như vậy không cần phải nói nhiều lời. Ford và Arthur đi ra, bám sát theo sau là đầu xấu của khẩu súng Diệt Cái Xẹt và những cái khuy.

Rẽ vào hành lang, họ bị xô đẩy giữa hai mươi tư người chạy bộ, giờ đã tắm rửa và thay quần áo, đang lao qua họ để tiến vào căn hầm. Arthur quay đầu nhìn họ vẻ bối rối.

“Bước!” kẻ bắt được họ gầm lên.

Arthur bước.

Ford nhún vai và bước.

Trong hầm, những người chạy bộ đến bên hai mươi tư cái quách trống nằm dọc tường, mở ra, chui vào, và chìm vào hai mươi tư giấc ngủ không mộng mị.