← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Đêm đó phi thuyền đâm xuống một hành tinh xanh lơ xanh lá bé tí cực kỳ tầm thường, quay xung quanh một mặt trời vàng nhỏ bé không ai buồn để ý, nằm xa tít ngoài vùng hẻo lánh không có trên bản đồ, ở tận cùng lỗi mốt của nhánh xoắn ốc phía Tây của Ngân Hà.

Mấy tiếng trước khi đâm xuống, Ford Prefect đã điên cuồng tìm cách mở khóa bộ điều khiển của phi thuyền bỏ đường bay đã được định sẵn nhưng vô ích. Anh ta nhanh chóng nhận ra phi thuyền đã được lập trình để đưa các hành khách đến ngôi nhà mới một cách an toàn, cho dẫu hơi bất tiện, nhưng đồng thời cũng khiến cho phi thuyền bị hư hại đến mức không thể sửa chữa được.

Cú rơi gầm rú rực lửa khi phi thuyền lao qua bầu khí quyển đã làm lột mất gần hết phần thân trên và vỏ ngoài của nó, và cú ngã dập bụng vụng về cuối cùng xuống một đầm lầy âm u đã khiến phi hành đoàn chỉ còn vài tiếng đồng hồ trong bóng tối để hồi sinh và bốc dỡ khối hàng đông lạnh và chẳng ai thèm chứa kia, vì phi thuyền đã chìm xuống gần như ngay tức thì, từ từ chổng ngược cả thân hình đồ sộ giữa đống bùn lầy nước đọng. Một hai lần gì đó trong đêm nó in bóng nổi bật trên nền trời khi những thiên thạch bốc cháy - mảnh vụn sau vụ hạ cánh của nó - lóe sáng bay qua bầu trời.

Trong ánh sáng mờ xám trước lúc bình minh, phi thuyền phát ra một tiếng gầm òng ọc ghê người và chìm vĩnh viễn xuống đáy sâu thăm thẳm hôi thối.

Sáng hôm sau, mặt trời mọc rọi ánh nắng nhàn nhạt ẩm ướt lên một vùng rộng lớn nhưng nhúc những thợ làm đầu, giám đốc quảng cáo, người thăm dò ý kiến và những kẻ còn lại, tất cả đều đang gào khóc tìm cách bò lên đất cứng.

Một vầng mặt trời kém ý chí hơn hẳn đã lại lặn xuống ngay tức thì, nhưng vầng mặt trời này thì vẫn tiếp tục leo lên bầu trời, và sau một hồi lâu những tia nắng ấm áp của nó đã bắt đầu giúp những sinh vật đang yếu ớt vật lộn kia tinh táo lại chút ít.

Chẳng ngạc nhiên gì, rất nhiều người trong số họ đã bỏ mạng dưới đầm lầy trong đêm và hàng triệu người nữa đã bị nhận chìm cùng với phi thuyền, nhưng số người sống sót vẫn lên đến hàng trăm ngàn, và trong ngày hôm đó họ bò lên được vùng đất quanh đầm lầy, mỗi người tìm lấy cho mình một vài mét vuông đất vững chãi để nằm gục xuống và hồi phục lại sau thử thách ác mộng vừa rồi.

Có hai người di chuyển xa hơn.

Từ một sườn đồi gần đó, Ford Prefect và Arthur Dent ngắm cảnh tượng kinh hoàng kia mà không thể thấy mình là một phần trong đó.

“Chơi bẩn thật,” Arthur lầm bầm.

Ford lấy một cái que cào cào lên mặt đất và nhún vai.

“Tôi thì lại nghĩ đấy là một giải pháp rất sáng tạo,” anh ta nói.

“Tại sao người ta không thể sống với nhau một cách yên bình và hòa hợp?” Arthur hỏi.

Ford bật ra một tiếng cười to, trống rỗng.

“Bốn mươi hai!” anh ta nói với một cái cười nhăn nhở hiểm độc. “Không, không phù hợp. Thôi bỏ đi.”

Arthur nhìn Ford như thể anh ta đã hóa điên, và khi thấy không có gì chứng tỏ điều ngược lại, anh nhận ra rằng hoàn toàn hợp lý khi nghĩ đúng là Ford đã điên thật.

“Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với họ?” một hồi sau anh hỏi.

“Trong một Vũ Trụ vô biên thì điều gì cũng có thể xảy ra,” Ford nói. “Kể cả sống sót. Kể cũng lạ đấy nhưng đúng vậy.”

Một vẻ kỳ lạ hiện lên trong mắt Ford đang lướt qua khung cảnh xung quanh rồi lại nhìn xuống cảnh tượng khốn khổ dưới chân họ.

“Tôi nghĩ họ sẽ xoay xở được một thời gian,” anh ta nói.

Arthur ngẩng phắt lên.

“Sao cậu lại nói thế?” anh hỏi.

Ford nhún vai.

“Là linh cảm thôi,” anh ta đáp, và không chịu trả lời thêm câu hỏi nào nữa.

“Nhìn kìa,” đột nhiên anh ta nói.

Arthur nhìn theo ngón tay anh ta chỉ. Dưới đó giữa đám người nằm la liệt kia một dáng người đang di chuyển - hay có lẽ đang lảo đảo mới là diễn đạt chính xác hơn. Dường như hắn đang vác một cái gì đó trên vai. Khi hắn lảo đảo đi từ người đang nằm dài này sang người đang nằm dài kia, dường như hắn lại khua cái vật gì đó ấy vào mặt họ như người say. Một lát sau hắn cũng bỏ cuộc và nằm gục thành một đống.

Arthur chẳng hiểu anh phải hiểu cảnh tượng này như thế nào.

“Máy quay phim,” Ford nói. “Quay lại thời khắc lịch sử này.”

“Thôi, tôi không biết ý cậu thế nào,” một lát sau Ford lại nói, “nhưng tôi đi đây.”

Anh ta ngồi im lặng một hồi lâu.

Sau một hồi lâu, hành động này có vẻ cần một câu nhận xét.

“Ờ, khi cậu nói là cậu sẽ đi, ý cậu chính xác là sao?” Arthur hỏi.

“Câu hỏi hay đấy,” Ford nói. “Tôi chỉ bắt được toàn im lặng thôi.”

Khi ngoái nhìn qua vai, Arthur thấy anh ta đang loay hoay với mấy cái núm trên một chiếc hộp nhỏ màu đen. Ford từng giới thiệu với Arthur cái hộp này là thiết bị Cảm Biến Tự Động Hạ Etha, nhưng Arthur chỉ lơ đễnh gật đầu và không tìm hiểu gì thêm. Trong tâm trí anh Vũ Trụ vẫn chỉ được chia làm hai phần - Trái Đất, và tất cả các thứ còn lại. Việc Trái Đất bị san phẳng để lấy chỗ xây đường cao tốc siêu không gian đã khiến cái nhìn đó có phần lệch lạc, nhưng Arthur vẫn cố bám lấy cái sự lệch lạc ấy, coi nó là đường dây cuối cùng nối anh với quê nhà. Thiết bị Cảm Biến Tự Động Hạ Etha chắc chắn là thuộc về “tất cả các thứ còn lại” rồi.

“Chẳng thấy cái xúc xích gì,” Ford nói, lắc lắc cái hộp.

Xúc xích, Arthur tự nhủ trong lúc uể oải đưa mắt nhìn thế giới hoang sơ xung quanh, mình sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để được ăn một cái xúc xích Trái Đất thật ngon.

“Cậu có tin được là,” Ford bực tức nói, “không có một tín hiệu nào được truyền đi trong đường kính mấy năm ánh sáng quanh cái xó lạc hậu này không? Cậu có nghe tôi nói không đấy?”

“Gì cơ?” Arthur hỏi.

“Chúng ta gặp rắc rối rồi,” Ford đáp.

“A,” Arthur nói. Chuyện này với anh nghe như mẩu tin cũ rích từ tháng trước.

“Trừ phi chúng ta bắt được gì đấy trên cái máy này,” Ford nói, “cơ hội để chúng ta thoát khỏi đây là zêrô. Có thể từ trường của hành tinh này có hiệu ứng sóng dừng kỳ quái thế nào đó - nếu vậy thì chúng ta sẽ đi vòng vòng cho đến khi tìm thấy chỗ tiếp được sóng. Cậu đi chứ?”

Anh ta nhặt cỗ máy lên và bước đi.

Arthur nhìn xuống đồi. Người vác máy quay đã lảo đảo đứng lên vừa kịp lúc để quay cảnh một đồng nghiệp của hắn gục xuống.

Arthur ngắt một cọng cỏ và đi theo Ford.