Chương 6 1
Sau khi về đến Long Châu, việc đầu tiên mà La Phi làm là đến mạng nội bộ của cảnh sát tra tài liệu chi tiết về Bạch Á Tinh. Theo như hồ sơ ghi chép, năm 19 tuổi Bạch Á Tinh gia nhập lực lượng cảnh sát, năng lực chuyên môn xuất sắc, chưa đầy 30 tuổi đã trở thành cốt cán trinh sát hình sự của khu vực. Tám năm trước, một mình anh ta xuống nằm vùng, phá tan một thế lực đen tối lớn nhất ở tỉnh phía tây nam. Vì chuyện này, anh ta đã lập được chiến công hạng nhất, đồng thời được đặc cách đề bạt làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Nhưng, chỉ một năm sau, Bạch Á Tinh đã xin thôi việc vì mắc bệnh.
Trong tài liệu không nói cụ thể Bạch Á Tinh mắc phải bệnh gì, nên trong lòng La Phi không khỏi thấy hoài nghi. Anh nghi rằng việc Bạch Á Tinh thôi việc có lý do khác, lý do đó đã được giấu và không công khai, vì vậy mà lý do “mắc bệnh” cũng là một trong các cách thường dùng để miễn nhiệm cán bộ trong thể chế.
Sau đó, La Phi lấy ảnh trong hồ sơ của Bạch Á Tinh in ra, rồi đưa cho Lăng Minh Đỉnh, nói: “Người này là Bạch Á Tinh, anh nhìn xem có quen không?”
Trong ảnh là một người đàn ông mặc bộ cảnh phục có khuôn mặt tròn dài, da hơi ngăm đen, cao chừng 1,75 mét, trông cường tráng, nhanh nhẹn. Lăng Minh Đỉnh cảm thấy quen quen, ông nhăn trán nghĩ một lúc, rồi thốt lên: “Là anh ta!”
La Phi thấy vậy, hỏi: “Anh quen à?”
“Cũng không thể gọi là quen, nhưng đúng là tôi và anh ta đã từng gặp nhau một lần. Cũng phải vào 7, 8 năm trước rồi…” Lăng Minh Đỉnh nhìn kỹ tấm ảnh, sau đó đập xuống bàn một cái, nói chắc chắn: “Đúng rồi, chính là anh ta!”
Cảnh tượng 7, 8 năm trước, bây giờ vẫn còn nhớ được thì có nghĩa là cuộc gặp mặt đó không được bình thường lắm. Xét về thời gian thì 7, 8 năm trước cũng chính là khi mà Bạch Á Tinh chuẩn bị thôi việc, không biết có mối liên hệ nào trong chuyện này không? La Phi hỏi với vẻ mong chờ: “Rốt cuộc là như thế nào?”
Lăng Minh Đỉnh đáp: “Năm đó, tôi đi nói chuyện ở các nơi trong nước, đồng thời cũng tổ chức một số lớp bồi dưỡng thôi miên ngắn hạn. Người này đăng ký tham gia bồi dưỡng, nhưng tôi đã không nhận. Vì chuyện này, anh ta đến tìm gặp tôi nói chuyện, do đó mà ấn tượng của tôi về anh ta khá đậm.”
“Tại sao anh lại không nhận anh ta?” La Phi thấy hơi lạ. Các lớp bồi dưỡng đó mở ra là để thu lợi, chỉ cần nộp tiền thì sẽ được theo học.
“Trước khi thu nạp học viên, tôi phải tiến hành sát hạch.” Lăng Minh Đỉnh giải thích, “Lúc đó người này không vượt qua sát hạch.”
“Sao cơ? Nhưng bây giờ anh ta là một nhà thôi miên vô cùng lợi hại rồi.” Ý của La Phi là: lúc đó chắc anh đã nhìn nhầm chăng?
Lăng Minh Đỉnh cười chua chát, đáp: “Tôi đã biết ngay được sự lợi hại của anh ta, anh ta đã đạt được điểm số rất cao trong phần đánh giá tiềm năng trong nghề. Nhưng đề thi mà tôi đưa ra có hai phần, ngoài phần tiềm năng ngành nghề, còn có một phần phân tích tâm lý hành nghề, anh ta đã đạt điểm rất thấp ở phần này, với một học viên như vậy, tôi dứt khoát không nhận.”
“Phân tích tâm lý hành nghề?” La Phi nhíu mày, có vẻ rất khó hiểu.
“Thực ra, đó là phần trắc nghiệm tâm lý, đánh giá nhận thức của người dự thi đối với nghề thôi miên bằng hình thức hỏi đáp. Nói rõ hơn là hỏi: tại sao bạn lại muốn học thôi miên. Anh ta đã đạt điểm thấp ở phần này, chứng tỏ động cơ của anh ta không tốt. Anh ta hoàn toàn không muốn tham gia vào nghề này mà là mang một tham vọng cá nhân rất mãnh liệt, anh ta muốn thông qua thôi miên để đạt tới một mục đích cá nhân nào đó, điều này sẽ rất nguy hại tới an toàn của người khác. Đặc biệt là tiềm lực nghề của người này lại rất cao, như thế lại càng nguy hiểm. Vì thế mà tôi tuyệt đối không thể thu nạp anh ta.”
Thì ra là như vậy! La Phi gật đầu: “Phán đoán của anh rất chuẩn xác. Kẻ đó quả nhiên bây giờ đã trở thành một phần tử nguy hiểm!”
Lăng Minh Đỉnh thở dài: “Không phải tất cả các nhà thôi miên đều nghĩ như tôi. Anh ta đã học được thuật thôi miên từ chỗ khác. Anh ta đã tìm cách gây khó dễ cho tôi ở mọi chỗ, không lẽ chỉ là vì hận tôi đã không chấp nhận anh ta?”
“Chuyện đó… không đến nỗi phải hận đến như thế chứ nhỉ?”
“Khó nói lắm. Năm đó, khi tìm tới tôi, tinh thần anh ta khá kích động, tôi đã thấy anh ta đang rất mong mỏi được theo học. Cũng có thể anh ta đang rất muốn dùng thuật thôi miên để hoàn thành một chuyện gì đó chăng? Tôi từ chối anh ta, cũng có nghĩa là đã bóp chết tham vọng của anh ta, vì vậy mà anh ta đã hận tôi.”
La Phi không nén được hỏi: “Vậy, tham vọng của anh ta là gì? Trong bài thi có thể hiện ra không?”
Lăng Minh Đỉnh lắc đầu: “Không. Đề thi chỉ có được một số kết quả mang tính định hướng. Muốn tìm hiểu tâm lý của anh ta, ít nhất cũng phải tiến hành một lần thôi miên. Nhưng lúc đó tôi không có hứng thú. Trong mắt tôi, anh ta là một người có tư chất nhưng không thích hợp với việc học thôi miên, chỉ như vậy mà thôi.”
La Phi thất vọng nhún vai. Nếu có thể nắm được động cơ cụ thể của việc học thuật thôi miên của Bạch Á Tinh, thì sẽ rất hữu ích đối với việc hiểu về đối thủ và phân tích tình hình vụ án. Đáng tiếc, cơ hội đó đã bị Lăng Minh Đỉnh bỏ qua. Sau đó, La Phi chuyển suy nghĩ sang hướng khác, hỏi: “Vậy, sau này anh ta đã học thuật thôi miên từ ai? Thầy giáo của anh ta có lẽ rất hiểu anh ta?”
Lăng Minh Đỉnh đáp: “Tôi đâu có biết anh ta đã học ai? Thời gian vừa rồi, các lớp bồi dưỡng thôi miên nhiều như lá.”
“Một lớp bồi dưỡng thuật thôi miên bình thường có đào tạo ra được một nhà thôi miên cao tay như hắn không?” La Phi hỏi với vẻ không chịu từ bỏ, anh cảm thấy Bạch Á Tinh có một thầy dạy trong nghề vô cùng xuất sắc.
“Đội trưởng La, anh không hiểu lắm về nghề này. Trình độ của nhà thôi miên cao hay không, chủ yếu là dựa vào khả năng bẩm sinh. Có những lúc tôi nghĩ nên so sánh thôi miên như một môn nghệ thuật chứ không phải là kỹ thuật. Cũng giống như việc sáng tác,” Lăng Minh Đỉnh lấy ví dụ, “Trình độ của nhà văn được quyết định bởi hiểu biết về cuộc sống của người ấy, còn trình độ của nhà thôi miên thì được quyết định bởi việc hiểu về tâm lý của con người. Nhà văn dựa vào hướng dẫn của thầy giáo ư? Không cần thiết, anh ta chỉ cần học được cách dùng từ đặt câu là được. Cũng giống như vậy, nhà thôi miên chỉ cần học được biện pháp thôi miên cơ bản, thành tích làm nghề sau này sẽ trông chờ vào cá nhân người ấy.”
“Có nghĩa là, chúng ta hoàn toàn không thể xác định được thầy giáo của Bạch Á Tinh, hơn nữa, thầy giáo ấy cũng chưa chắc đã hiểu hết Bạch Á Tinh?”
“Đúng vậy.”
“Xem ra, phải tìm hiểu về anh ta qua một kênh khác. Việc này để tôi. Ngoài ra, chúng ta phải nhanh chóng điều tra ra hành tung của người này.” La Phi sắp xếp kế hoạch làm việc của mình xong, đặc biệt chú ý nhắc Lăng Minh Đỉnh: “Anh cũng phải hết sức cẩn thận đấy.”
La Phi nói với vẻ rất nghiêm trang, Lăng Minh Đỉnh “ừ” một tiếng.
“Động cơ của anh ta không rõ, điều đó rất không có lợi với anh. Anh phải biết, lần này anh ta gây khó dễ cho anh, nguyên nhân trong đó không phải là hai chữ “lợi ích””.
Lăng Minh Đỉnh tiếp thu ý kiến đó, ông lặng lẽ gật đầu. Bạch Á Tinh đã là một người ngồi trên khối tài sản hàng trăm triệu tệ, nên việc phân chia lợi ích mà đại hội các nhà thôi miên đề cập đến đối với anh ta hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì, nhưng anh ta liên tiếp thò tay vào, trong đó chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa hơn.
Ân oán cá nhân chăng? Sự tranh giành về môn phái chăng? Những giả thiết đó rất thiếu sức thuyết phục trước một nhà tỉ phú.
Vậy rốt cuộc anh ta vì cái gì? Nhất định phải là một lý do khác thường, lớn lao.
Lăng Minh Đỉnh trong một lúc không thể tìm ra đáp án, nhưng ông biết, cho dù đối phương gây ra sóng gió gì thì mình cũng vẫn cứ ở trung tâm của những cuồng phong ấy.
Hãy đứng vững, anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu! Đó chính là ý ngầm của La Phi.
02.Để tìm hiểu sâu hơn về hoàn cảnh quá khứ của Bạch Á Tinh, La Phi đi đến phía tỉnh tây nam một chuyến. Ở đó, anh đã gặp được Hà Hân, lãnh đạo cao nhất của Bạch Á Tinh năm đó.
Hà Hân từng là Phó cục trưởng trinh sát hình sự Sở công an, bây giờ đã rút về ở tuyến hai. Nhắc đến Bạch Á Tinh, mặt ông thoáng hiện lên vẻ nuối tiếc.
“Anh đoán đúng, cái gọi là bị bệnh chỉ là một cách nói tránh đi, nguyên nhân chính là do đời sống cá nhân của Bạch Á Tinh có vấn đề, hậu quả rất nghiêm trọng, ảnh hưởng rất xấu. Chuyện này nếu đúng ra phải bị kỷ luật ở mức khai trừ, nhưng xét thấy trước đây cậu ta từng lập được chiến công, nên cuối cùng đã giải quyết cho cậu ta ở hình thức “nghỉ việc do bệnh tật.”
“Chuyện này có thể nói cụ thể hơn được không?”
Cục trưởng Hà thở dài một tiếng: “Bạch Á Tinh có một người bạn gái, tên là Cao Mai, là một giáo viên tiểu học. Vốn dĩ, tình cảm giữa hai người rất tốt, nhưng vì Bạch Á Tinh có người mới ở bên ngoài nên đã bỏ rơi Cao Mai. Cô gái đó nghĩ quẩn, nên đã tự sát. Chuyện này khiến bên ngoài bàn tán ầm ĩ cả lên, do đó chúng tôi không thể không xử lý.”
“Cô gái đó có vẻ đã quá si mê Bạch Á Tinh.”
“Có lẽ thế. Chuyện riêng nên tôi cũng không hiểu nhiều. Chúng tôi chỉ có thể tiến hành xử lý Bạch Á Tinh theo trình tự tổ chức.”
La Phi gật đầu, tỏ ý hiểu điều đó, sau đó hỏi: “Ông cảm thấy con người Bạch Á Tinh như thế nào ạ?”
“Là một người tốt, nhưng đáng tiếc!” Cục trưởng Hà thở dài, đáp: “Cậu ta là do tôi cất nhắc lên, cho dù là về chuyên môn hay con người cũng đều không có gì phải phàn nàn. Không ngờ, cuối cùng lại vướng vào chuyện quan hệ nam nữ. Có điều, chuyện này nói cụ thể ra thì cũng phải có nguồn cơn…”
Cục trưởng Hà dường như có vẻ rộng lượng với môn sinh của mình nên định nói rồi lại thôi. La Phi bèn hỏi dò với vẻ phụ họa: “Đúng thế, đàn ông mà, đang độ sung sức nên phạm sai lầm trong chuyện này cũng khó tránh khỏi. Hơn nữa, tình cảm là chuyện của hai người, đúng sai, phải trái trong đó người ngoài khó mà nói cho rõ được.”
Câu nói này của La Phi khiến cục trưởng Hà thấy anh có lập trường giống mình, nên yên tâm mở lời: “Người mới của Bạch Á Tinh là một cô gái mà cậu ta quen trong khi nằm vùng, cô gái ấy đã từng cứu mạng cậu ta. Trong hoàn cảnh nguy hiểm ấy, giữa đàn ông và phụ nữ rất dễ nảy sinh tình cảm, vì vậy, tôi thấy không nên quá khắt khe với cậu ta, chỉ có điều, cậu ta đã không xử lý tốt quan hệ với Cao Mai, để xảy ra án mạng, do vậy mà chẳng thể nào làm khác được.”
La Phi biết sự tích Bạch Á Tinh nằm vùng phá băng nhóm xã hội đen, nhưng không ngờ trong đó còn có cả một chuyện tình cảm. Cục trưởng Hà thấy La Phi có vẻ vẫn còn điều muốn hỏi nên nói: “Nếu anh vẫn muốn biết về chuyện này thì có thể đến xem hồ sơ vụ án năm đó.”
“Vâng.” La Phi lập tức nói, “Nếu tiện thì tôi muốn được xem bây giờ.”
“Vậy để tôi sắp xếp một chút.” Cục trưởng Hà nhấc điện thoại, sắp đặt mọi việc một cách thuận lợi, chỉ chờ người mang hồ sơ đến. Trong lúc chờ đợi, La Phi lại hỏi: “Sau khi thôi việc, Bạch Á Tinh làm gì?”
“Chuyện này thực sự tôi không biết. Hình như là cậu ta đi nơi khác, cũng đổi cả số di động. Tôi muốn liên lạc với cậu ta cũng không được.” Nói đến đây, Cục trưởng Hà dừng lại một chút, sau đó hỏi lại La Phi: “Anh đến đây lần này là vì vụ án cậu ta phạm phải ở Long Châu à?”
“Bây giờ vẫn chưa xác định.” La Phi cân nhắc rồi đáp, “Chỉ có thể nói là có một vài vụ án có thể liên quan đến anh ta, chúng tôi muốn tìm anh ta để phối hợp điều tra.”
Cục trưởng Hà “ừ” một tiếng. Là một cảnh sát già, ông có thể hiểu được hàm ý trong câu nói của La Phi. Trước khi La Phi tới, lãnh đạo cao cấp cũng đã gọi điện đến trước, như vậy chuyện e là không phải nhỏ. Nhưng ông thực sự không tin là Bạch Á Tinh sẽ đi lầm đường, nên có một số điều ông không thể không nói.
“Tôi nghe nói là có liên quan đến một vụ án cướp của giết người?” Cục trưởng Hà trầm ngâm, “Thứ lỗi nếu tôi nói thẳng thế này, với bản tính và năng lực của Bạch Á Tinh thì nhiều khả năng là cậu ấy không liên quan đến những vụ án như vậy đâu.”
Cướp của giết người? Đây không lẽ là xác định tính chất về vụ án xổ số ở tỉnh của các lãnh đạo? La Phi lắc đầu, cảm thấy không chính xác. Bây giờ anh cũng không có nhiều thời gian để nghĩ đến các vấn đề pháp lý đó, nên anh chỉ mỉm cười đáp lại Cục trưởng Hà: “Tôi có thể hiểu được thái độ của anh đối với Bạch Á Tinh. Có điều, vụ án này liên quan tới một khoản tiền quá lớn, đủ để làm thay đổi tất cả.”
“Lớn đến bao nhiêu?” Cục trưởng Hà nheo mắt, thái độ đó như muốn nói rằng: anh đừng nghĩ tôi là người không hiểu sự đời!
La Phi nói rõ rành từng tiếng: “570 triệu nhân dân tệ”.
Lần này thì Cục trưởng Hà mở to mắt, một hồi lâu cũng không nói gì.
Một lát sau đó, nhân viên phòng hồ sơ mang cuốn hồ sơ đến. Trước khi vụ án đó xảy ra trong bước ngoặt thay đổi số phận của Bạch Á Tinh, rốt cuộc người này đã biến từ một người ưu tú trong ngành cảnh sát thành một nhà thôi miên như thế nào nhỉ? La Phi hy vọng có thể tìm thấy một chút manh mối từ trong cuốn hồ sơ đó.
Vụ án đó là một hành động tấn công chuyên nhằm vào băng nhóm tội phạm của phía tỉnh tây nam, tình hình vụ án rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều người. Vì thế xếp chồng toàn bộ hồ sơ lại cao đến hàng mét, trong đó, phần có liên quan đến Bạch Á Tinh có hai cuốn dày. La Phi chăm chú xem hết hai cuốn đó, rồi tóm tắt những nội dung có giá trị lại và ghi nhớ trong đầu.
Theo ghi chép trong hồ sơ, lúc đầu, Bạch Á Tinh không công tác ở phía tỉnh tây nam. Trước khi vụ án xảy ra anh ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở một thành phố trực thuộc. Năm đó, tổ chuyên án lên kế hoạch sẽ cài cắm một người xuống địa bàn đảm đương nhiệm vụ chuyển tin tình báo và thu thập chứng cứ. Nhiệm vụ này rõ ràng là không thể giao cho một cảnh sát hình sự ở địa phương được, vì thế mà Bạch Á Tinh đã được điều động. Anh ta bí mật thâm nhập tỉnh này và thực hiện nhiệm vụ cài cắm trong 2 năm.
Quá trình nằm vùng tất nhiên sẽ xảy ra rất nhiều cuộc chiến đấu ngầm cam go, trong đó có tình tiết khiến La Phi phải chú ý, vì Bạch Á Tinh đã quen với người tình mới chính trong sự kiện này.
Lúc đó, Bạch Á Tinh đã chui sâu được vào trong nhóm tội phạm đó được 7 tháng, dần dần có được sự tin cậy của kẻ đứng đầu băng nhóm. Một ngày, anh ta được cử tới biên giới tây nam, mua ma túy từ những kẻ buôn bán ma túy.
Đó là lần đầu tiên Bạch Á Tinh tham gia vào việc buôn bán ma túy, anh ta cùng với một đại ca đến địa điểm giao dịch. Bên kia cũng có hai người đến, trong đó một là trùm ma túy Malaysia, một người được trùm ma túy chiêu mộ từ nội địa, tên là Mã Tử. Bạch Á Tinh không thể nào ngờ được Mã Tử chính là người vi phạm pháp luật mà anh ta từng bắt trước đây.
Người đó cũng nhận ngay ra Bạch Á Tinh, nên hắn vừa kêu to: “Cảnh sát!”, vừa rút súng ra bắn. Thế là một cuộc hỗn chiến đã xảy ra giữa bốn người. Cuối cùng, Bạch Á Tinh bắn chết ba người kia, nhưng anh ta cũng bị Mã Tử bắn trúng và bị thương rất nặng.
Bạch Á Tinh cố gắng rời khỏi điểm giao dịch, cuối cùng thì ngất lịm ở bên đường. May sao, có một phụ nữ đi ngang qua đã cứu sống Bạch Á Tinh.
Người phụ nữ đó tên là Đỗ Na, là chủ của một cơ sở khám chữa bệnh tại thị trấn đó. Chị ta đã mang Bạch Á Tinh về cơ sở khám chữa bệnh của mình và tận tình cứu chữa. Cô nam, quả nữ ở cùng nhau, khó tránh khỏi sự thân mật, gần gũi. Một tháng sau, Bạch Á Tinh lành vết thương và trở về tỉnh, mang theo cả Đỗ Na. Bạch Á Tinh nói rằng cần Đỗ Na giải thích giúp cho một số chuyện, lấy đó để xóa bỏ sự hoài nghi của đầu sỏ nhóm tội phạm đối với anh ta. Nhưng thực ra, trong trận đọ súng ấy chỉ một mình Bạch Á Tinh là còn sống sót, nên mọi chuyện như thế nào thì chỉ cần mồm của anh ta bịa ra là được, hoàn toàn không cần đến một phụ nữ khác ngoài cuộc.
Sau đó, Đỗ Na ở lại thị trấn cùng với Bạch Á Tinh, hai người gần như đã trở thành người tình của nhau. Chuyện này càng giúp cho Bạch Á Tinh che giấu thân phận, vì trong con mắt của băng nhóm tội phạm này thì một người đàn ông không tìm đến phụ nữ là một điều không bình thường.
Một năm sau, phía cảnh sát cất vó, cả băng nhóm tội phạm đều bị tóm gọn. Bạch Á Tinh một mình giành chiến công hàng đầu, đồng thời được đặc cách thăng làm đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự của tỉnh.
Sau đó, giữa Bạch Á Tinh, Đỗ Na và Cao Mai xảy ra chuyện tình tay ba. Chuyện này không thấy đề cập trong hồ sơ, nhưng La Phi rất muốn tìm hiểu thực hư thế nào. Anh hỏi thăm cục trưởng Hà về cách thức liên lạc với bố mẹ của Cao Mai, định tranh thủ thời gian đến thăm họ.
Bố mẹ của Cao Mai ở ngay tỉnh lỵ, căn nhà đó vốn là nhà do tổ chức tặng thưởng cho Bạch Á Tinh, nhưng do nhiều lý do, cuối cùng trở thành nơi ở của bố mẹ Cao Mai. Khi La Phi đến, cả hai ông bà đều ở nhà. Họ tiếp khách với vẻ rất nhã nhặn lịch thiệp, có thể thấy đó là những người có văn hóa và hiểu biết.
Bố của Cao Mai cùng La Phi ngồi ngoài phòng khách, còn mẹ của Cao Mai thì bận rộn với việc pha trà. La Phi nhanh chóng bị thu hút bởi một bức ảnh treo trên tường. Đó là một bức ảnh chụp chung cỡ lớn, người đàn ông trong bức ảnh da ngăm đen và khỏe mạnh chính là Bạch Á Tinh, tiếp đó là một phụ nữ dựa vào ngực anh ta. Người phụ nữ đó mặc váy trắng, khuôn mặt hài hòa, xinh đẹp, nụ cười tươi rói, trông vô cùng hạnh phúc.
Bố của Cao Mai để ý thấy ánh mắt đó của La Phi, ông khẽ thở dài buồn bã.
La Phi cảm thấy có phần lạ lùng, anh không ngờ ảnh của Bạch Á Tinh mà vẫn được treo ở nhà của bố mẹ Cao Mai, vì thế không nén được bật ra câu hỏi đầu tiên: “Ông bà không hận anh ta à?”
Bố của Cao Mai thu ánh mắt từ bức ảnh về, nhìn La Phi, rồi buồn bã nói: “Không hận là điều không thể. Nhưng chúng tôi đều coi Bạch Á Tinh là con, mà người làm cha mẹ thì dù có hận con đến đâu cũng chẳng biết làm thế nào cả!”
La Phi gật đầu, thì ra tình cảm của bố mẹ Cao Mai đối với Bạch Á Tinh là như vậy. Từ đó có thể thấy, Bạch Á Tinh và gia đình Cao Mai đã từng có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Những lời kể của bố Cao Mai sau đó càng chứng tỏ cho phán đoán của La Phi.
Cha mẹ Bạch Á Tinh và cha mẹ Cao Mai sớm đã thân thiết với nhau, giữa hai nhà rất gắn bó. Bạch Á Tinh lớn hơn Cao Mai 5 tuổi, từ nhỏ thường xuyên chơi với Cao Mai và đối với cô như với một người em gái. Sau khi lớn lên, Bạch Á Tinh làm cảnh sát hình sự, Cao Mai thì làm cô giáo tiểu học, quan hệ giữa hai người càng ngày càng gắn bó. Hai gia đình cũng có ý tác hợp cho họ, vì vậy họ đã quyết định yêu nhau.
Sau đó, Bạch Á Tinh nhận nhiệm vụ nằm vùng phải lên tỉnh, anh ta giải thích với Cao Mai rằng xin nghỉ việc để đi làm ăn. Do yêu cầu giữ bí mật, anh ta đã đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với người thân và bạn bè. Thời gian hai năm đối với những người quan tâm đến Bạch Á Tinh đúng là một sự tra tấn, họ không biết Bạch Á Tinh đi đâu, càng không biết rốt cuộc là anh ta làm gì.
Một mình trong khuê phòng, Cao Mai lại càng đau khổ hơn ai hết, tuy nhiên, điều đó không hề làm lung lay tình cảm cô dành cho Bạch Á Tinh. Hai năm sau, Bạch Á Tinh công thành danh toại trở về, hai người được đoàn tụ bên nhau.
Để bù đắp cho những thiệt thòi tình cảm của Cao Mai trong hai năm đó, Bạch Á Tinh đã cố gắng rất nhiều. Anh ta đã tận dụng mọi quan hệ để xin cho Cao Mai lên tỉnh dạy, rồi nhường lại ngôi nhà được tổ chức tặng thưởng vì chiến công cho gia đình Cao Mai ở. Mặt khác, hai người bắt đầu hẹn hò nhiều hơn, lần nào gặp nhau cũng dính như sam. Mọi chuyện tưởng chừng rất tốt đẹp, người trong hai gia đình đều mong họ có cuộc sống hạnh phúc bên nhau về sau.
Tuy nhiên, nguy cơ đã dần dần hình thành từ vẻ ngoài bình lặng đó.
Theo cái nhìn từ cha mẹ Cao Mai, đầu tiên họ cảm thấy tinh thần của con gái có vấn đề, sau đó thì lại thấy giữa hai người trẻ ấy không ít lần cãi cọ. Là người đã từng trải, bố mẹ Cao Mai cảm thấy giữa hai con người chuyện va chạm là điều khó tránh khỏi nên cũng không chú ý nhiều lắm. Đồng thời, họ nghĩ, hai đứa đều không còn nhỏ nữa nên đã nêu ra chuyện cưới xin, và giục giã trước mặt Cao Mai mấy lần. Lúc đầu Cao Mai ậm ừ đối phó, khi cô bị hỏi dồn thì cô ấm ức khóc to.
Lúc đó, bố mẹ Cao Mai mới cảm thấy chuyện có phần nghiêm trọng nên kiên nhẫn gặng hỏi, cuối cùng thì Cao Mai cũng nói ra những ấm ức trong lòng.
Thì ra, kể từ sau khi gặp lại, bề ngoài Bạch Á Tinh tỏ ra thân thiết với Cao Mai như ban đầu, nhưng thực ra là anh ta có phần xa lánh. Cao Mai là người rất nhạy cảm, nên dần dần thấy nghi ngờ trước tình cảm đó. Cao Mai cũng đã đem ý kiến của bố mẹ cô về chuyện cưới xin ra nói lại với Bạch Á Tinh, nhưng lần nào Bạch Á Tinh cũng viện cớ công việc bận rộn để thoái thác. Mấy lần như vậy, Cao Mai sinh nghi, thế là cô bí mật kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Bạch Á Tinh, phát hiện ra anh ta thường xuyên liên lạc với một phụ nữ và người này chính là Đỗ Na.
Thực ra, cả nhà Cao Mai sớm đã biết được sự tồn tại của Đỗ Na, biết người đó đã từng cứu sống Bạch Á Tinh nên rất lấy làm cảm kích. Tuy nhiên, Bạch Á Tinh thì nói, quan hệ là người tình của nhau giữa anh ta và Đỗ Na là giả, là để che mắt bọn tội phạm, còn thực ra giữa họ chỉ là quan hệ bạn bè. Lúc đầu Cao Mai cũng tin vào lời giải thích đó, nhưng sau khi thấy Bạch Á Tinh cứ liên tục từ chối chuyện cưới xin, cô không khỏi hoài nghi có gì ẩn khuất bên trong.
Trước lời chất vấn của Cao Mai, cuối cùng Bạch Á Tinh cũng đã thừa nhận, quan hệ giữa anh ta và Đỗ Na không phải là quan hệ bình thường, thậm chí anh ta còn nói rõ là không muốn kết hôn với cô, vì cho đến lúc đó anh ta vẫn chưa quyết định dứt khoát nên lựa chọn ai. Câu trả lời đó khiến Cao Mai rất sốc, sau một hồi cãi cọ rất gay gắt, hai người đã tuyên bố chia tay.
Là một cô gái xinh đẹp, từ trước đến lúc đó Cao Mai không thiếu gì người theo đuổi. Sau khi chia tay với Bạch Á Tinh, cô nhanh chóng nhận lời cầu hôn của một người con trai khác. Người con trai đó tên là Chu Tân Vũ, có một công ty xuất nhập khẩu gia đình, được coi là tuổi trẻ mà sớm thành đạt.
Nhưng bố mẹ Cao Mai rất hiểu con gái, họ biết con gái làm như vậy là một hành động cho bõ tức, cô chỉ muốn cho Bạch Á Tinh biết, anh không muốn kết hôn với tôi, thì có người khác sẽ rất muốn làm điều đó! Nếu anh không biết quý trọng thì tôi sẽ trở thành vợ của người khác!
Hành động của Cao Mai dường như thực sự tác động đến Bạch Á Tinh. Anh ta đã đến tìm Cao Mai mấy lần để hàn gắn lại tình cảm giữa hai người. Nhưng hễ động chạm đến vấn đề bản chất thì Bạch Á Tinh lại chần chừ không quyết, rõ ràng là anh ta cũng không muốn bỏ người phụ nữ có tên là Đỗ Na kia.
Tình hình đó mỗi ngày một xấu đi. Cao Mai và Chu Tân Vũ quyết định ngày cưới, Cao Mai lấy ngày đó làm hạn cuối cùng cho Bạch Á Tinh, buộc đối phương phải cúi đầu khuất phục mình.
Bố mẹ Cao Mai biết con gái mình hoàn toàn không thích chàng trai họ Chu kia, nhưng họ lại không có khả năng an ủi, sẻ chia với con gái. Hy vọng duy nhất của họ là Bạch Á Tinh thực sự quay đầu trở lại, vì chỉ có anh ta mới cứu vớt được cuộc đời con gái họ.
Ngày cưới cứ đến gần, nhưng quan hệ giữa Bạch Á Tinh và Cao Mai vẫn không hàn gắn được. Bố Cao Mai nghĩ, chẳng nên chờ đợi nữa, ông đã tìm gặp Bạch Á Tinh với tư cách của người làm cha mẹ, nói chuyện giữa những người đàn ông với anh ta. Trong khi trò chuyện, bố của Cao Mai cảm thấy rất rõ rằng Bạch Á Tinh vẫn rất yêu Cao Mai, nhưng đúng là có một trở ngại rất lớn ngăn trở hai người, khiến cho anh ta không thể nào mà quyết định dứt khoát được. Bố của Cao Mai đã trịnh trọng cho Bạch Á Tinh biết: nếu cậu cứ bỏ mặc chuyện này thì phần đời còn lại của Cao Mai sẽ chìm trong đau khổ, còn cậu chính là hung thủ đã đẩy Cao Mai xuống vực thẳm.
Cuộc nói chuyện đó đã tác động đến Bạch Á Tinh, đúng vào trước ngày cưới của Cao Mai và Chu Tân Vũ, Bạch Á Tinh đã đưa ra đề nghị gặp riêng Cao Mai. Bố mẹ Cao Mai đã rất hy vọng vào lần gặp mặt đó, họ cảm thấy đó là cơ hội tốt nhất để cho đôi trẻ quay lại với nhau, nên họ đã cố tình rời khỏi nhà, dành lại không gian riêng cho hai người. Đáng tiếc là cuối cùng họ đã phải đón nhận một bi kịch không thể nào sửa chữa được.
8 giờ sáng ngày hôm đó, Bạch Á Tinh đến nhà của Cao Mai, mãi cho tới hơn 11 giờ, bố mẹ Cao Mai cứ quanh quẩn bên ngoài, không biết hai người đó đã nói chuyện ra sao. Cuối cùng, bố Cao Mai không chờ thêm được nữa đã gọi điện cho con gái, nhưng không thấy ai nghe máy. Thế là ông lại gọi cho Bạch Á Tinh, Bạch Á Tinh nói rằng đã rời khỏi đó từ lúc hơn 9 giờ. Bố mẹ Cao Mai vội vàng chạy về, vào đến phòng của con gái thì thấy Cao Mai nằm trên giường và hôn mê từ lâu. Họ vội vàng đưa con gái đến bệnh viện, song đã muộn. Cao Mai đã tắt thở vì dùng một lượng lớn thuốc ngủ.
Bạch Á Tinh biết tin cũng chạy ngay đến bệnh viện, anh ta phục xuống trước di thể của Cao Mai khóc với vẻ đau đớn. Thì ra, trong cuộc nói chuyện buổi sáng, Bạch Á Tinh chỉ khuyên Cao Mai nên xóa bỏ hôn ước với Chu Tân Vũ, còn về chuyện tình cảm giữa mình với Cao Mai thì lại không có câu trả lời rõ ràng. Thế là hai người chia tay trong không khí rất không vui. Sau khi tuyệt vọng cùng cực, Cao Mai đã quyết định uống thuốc ngủ tự tử để kết thúc một kết cục tàn nhẫn.
Bố mẹ Cao Mai mặc dù rất đau đớn, nhưng họ cũng không làm khó dễ cho Bạch Á Tinh. Chỉ có chồng chưa cưới của Cao Mai là Chu Tân Vũ thì không chịu được phẫn nộ. Anh ta nhiều lần tìm đến lãnh đạo sở cảnh sát, tố cáo Bạch Á Tinh bỡn cợt với phụ nữ, phá hoại cuộc hôn nhân của anh ta. Trước áp lực đó, Bạch Á Tinh đành “nghỉ việc vì bị bệnh”, không lâu sau đó thì anh ta rời khỏi phía tỉnh tây nam, rồi từ đó bặt vô âm tín.
Trên đây là những lời kể của bố mẹ Cao Mai về chuyện tình cảm giữa con gái họ và Bạch Á Tinh. Chính mối ân oán đó đã tạo ra bước ngoặt trong cuộc đời của Bạch Á Tinh. La Phi nghe xong, sắp xếp các tình tiết lại trong đầu một lượt, thấy rằng có những điểm cần phải hỏi thêm.
“Vừa rồi ông nói là lúc mới đầu Bạch Á Tinh bề ngoài thì ra vẻ rất thân thiết với Cao Mai, nhưng thực ra thì cố ý tránh né. Sự né tránh đó cụ thể là như thế nào?”
Bố của Cao Mai đáp: “Đó là trong lúc chuyện trò thì đều rất ổn, nhưng không có cảm giác giữa những người yêu nhau. Ví dụ như, có lúc Bạch Á Tinh đến, chúng tôi nghĩ nên tránh mặt một chút để hai đứa được ở riêng với nhau một lúc, nhưng Bạch Á Tinh lại tỏ ra không muốn ở riêng với Cao Mai, chúng tôi lấy cớ đi mua thức ăn thì cậu ta lại tranh lấy và nói muốn mua gì thì để cậu ta đi mua… Có mấy lần chúng tôi giữ cậu ta ở lại ăn cơm, rồi bảo cậu ta ở lại nhưng cậu ta nhất quyết không đồng ý. Dù sao thì cảm giác đó cũng hoàn toàn khác hẳn trước đây, bề ngoài nói nói cười cười, nhưng chẳng có gì là vẻ của trai gái đang yêu nhau.”
La Phi dường như đã hiểu, anh lại hỏi sâu thêm: “Vậy, hồi trước họ như thế nào? Có chuyện… tiếp xúc thân mật với nhau không?”
Bố của Cao Mai có vẻ hơi ngượng, ông “ừ” một tiếng rồi nói: “Trước khi chúng nó xa nhau tất nhiên là rất tốt. Thực ra, những chuyện có thể xảy ra giữa chúng thì cũng đã xảy ra rồi… Thanh niên bây giờ mà, chúng tôi cũng không can thiệp quá nhiều.”
La Phi gật đầu. Đúng là những biểu hiện sau này của Bạch Á Tinh không được bình thường. Anh nghĩ một lát, rồi lại hỏi: “Vẻ ngoài của Bạch Á Tinh có phải là cố tạo ra không? Thực ra anh ta đã không còn tình cảm gì với Cao Mai nữa phải không?”
“Nói là cố tạo ra thì cũng không phải.” Bố Cao Mai trầm ngâm nói, “Cao Mai mà đau đầu cảm mạo gì thì cậu ta đều rất lo, những điều đó có lẽ là sự thể hiện của tình cảm thật. Kể cả chuyện Cao Mai tự tử sau này, vẻ đau đớn của cậu ta không thể nào là giả vờ được. Vì vậy mà tôi cảm thấy cậu ta vẫn rất quan tâm đến Cao Mai, nhưng không thể nào quên được người phụ nữ khác. Mà Cao Mai cũng quá nôn nóng, sao lại không cho cậu ta thêm thời gian? Cũng tại chúng tôi lúc thường chiều chuộng con bé quá, nên mới khiến tính nết nó như vậy…”
Bố Cao Mai nói đến đây, mẹ cô ngồi bên lặng lẽ gạt nước mắt. Mặc dù chuyện xảy ra đã nhiều năm rồi, nhưng nỗi đau đó vẫn còn y nguyên trong lòng những người làm cha mẹ.
La Phi chuyển sang chủ đề thứ hai, “Thuốc ngủ mà Cao Mai uống là lấy từ đâu ra ạ?”
“Là nó tự mua, vào hôm trước khi xảy ra chuyện,” bố Cao Mai đáp. “Khi chúng tôi sắp xếp lại di vật, thì thấy hóa đơn mua thuốc ngủ trong túi của nó.”
“Nói như vậy, thì trước đó một ngày cô ấy đã có sự chuẩn bị cho việc tự tử.” La Phi tiếp tục hỏi: “Ông bà có để ý thấy những dấu hiệu bất thường không?”
Bố Cao Mai thở dài một tiếng: “Nghĩ kỹ lại thì cũng thấy là có, nhưng lúc đó ai mà lại nghĩ theo hướng đó cơ chứ? Tôi nhớ buổi tối hôm đó nó có nói rằng, nếu Bạch Á Tinh không chịu quay đầu lại, thì nhất định nó sẽ làm cho cậu ta hối hận cả đời. Câu nói đó tưởng chỉ là sự giận dỗi, sau khi chuyện xảy ra rồi nghĩ lại thì mới thấy là đáng sợ…”
“Được rồi. Câu hỏi cuối cùng: chắc ông nhớ rõ ngày xảy ra chuyện đó chứ ạ?”
“Sao lại không nhớ được? Đó là ngày 23 tháng 11.” Bố Cao Mai nhắm mắt lại. Đó là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời ông, cho đến tận bây giờ ông vẫn không thể đối diện được với sự thật đó.
“Cảm ơn ông.” La Phi đứng dậy ra về, anh muốn nhanh chóng kết thúc cuộc viếng thăm buồn bã này.
03.Sau khi về Long Châu, La Phi đến đội cảnh sát hình sự trao đổi vắn tắt với các cấp dưới một lúc rồi tới ngay tòa nhà Mậu Nghiệp. Có một số việc anh muốn bàn bạc với Lăng Minh Đỉnh.
Cửa phòng họp vẫn dán hàng chữ: “Văn phòng liên hệ đại hội các nhà thôi miên Trung Quốc lần thứ nhất”, những người trẻ tuổi bên trong đó cũng vẫn bận rộn như lần trước. Trên nét mặt của họ không hề thấy dấu vết của việc đại hội bị gặp rắc rối lớn.
Chỉ có vẻ mặt của thư ký Viêm là không được tốt lắm, chị ta đanh mặt lại, lông mày cũng nhíu chặt.
La Phi biết là Lăng Minh Đỉnh lại dùng biện pháp thôi miên để khích lệ nhân viên của mình, có điều biện pháp đó không được dùng với thư ký Viêm, nên tinh thần của chị ta mới có vẻ xuống như vậy chăng? Hay là vì một nguyên nhân nào khác? Khi La Phi theo chị ta bước vào phòng của Lăng Minh Đỉnh, thì đáp án đã hiện ra trước mắt anh.
Hạ Mộng Dao cũng đang ở trong đó, cô ngồi đối diện với Lăng Minh Đỉnh, hai người đang nói chuyện gì đó, không khí có vẻ rất hòa hợp, vui vẻ.
Nhìn thấy La Phi đi vào, Lăng Minh Đỉnh đứng dậy đón. Hạ Mộng Dao cũng đứng dậy chào: “Chào đội trưởng La.”
La Phi đáp: “Chào cô.” Anh thấy hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hạ Mộng Dao lại xuất hiện ở phòng làm việc của Lăng Minh Đỉnh.
“Chúng tôi đang bàn kế hoạch tiếp theo sau đại hội các nhà thôi miên.” Lăng Minh Đỉnh nhìn thấy vẻ thắc mắc của La Phi, nên giải thích bằng một câu ngắn gọn, sau đó quay sang nói với Hạ Mộng Dao, “Em ra ngoài chờ một lát, tôi có mấy điều muốn nói với đội trưởng La.”
Hạ Mộng Dao gật đầu, rồi cùng với thư ký Viêm đi ra ngoài. Thư ký Viêm vừa đi vừa hỏi: “Bàn chuyện thế nào rồi?”
“Cũng được ạ”, Hạ Mộng Dao cười, đáp: “Lát nữa xin chị Viêm cho ý kiến. Tất nhiên phương án cụ thể thì vẫn phải là do thầy Lăng quyết định.”
Thư ký Viêm nói: “Vậy thì đừng hỏi tôi nữa, dù tôi có nói cũng chỉ là vô ích thôi mà.” Mặc dù khi nói chị ta mỉm cười, nhưng ánh mắt thì lại không hề có thiện ý.
Rất rõ là vẻ không vui của thư ký Viêm là do Hạ Mộng Dao. Ngồi bàn bạc kế hoạch trong phòng làm việc với Lăng Minh Đỉnh chẳng phải là công việc của thư ký Viêm sao? Tại sao lại để cho một cô gái không có liên quan trở thành nhân vật chính? Dù là một người không thích tò mò chuyện của người khác như La Phi thì lúc này cũng rất muốn tìm hiểu có bí mật gì trong đó.
Nhưng Lăng Minh Đỉnh đã đưa ra một vấn đề khác trước anh.
“Tìm thấy kẻ kia chưa?” Ông hỏi với vẻ nôn nóng, thậm chí quên cả việc mời La Phi ngồi xuống.
La Phi lắc đầu, rồi tự mình bước tới ngồi xuống trước bàn làm việc, vị trí đó chính là chỗ Hạ Mộng Dao ngồi lúc trước. La Phi nhìn thấy trên bàn có một tập bản thảo, tờ trên cùng có tiêu đề: “Kế hoạch đại hội biểu diễn thôi miên”.
“Sao lại không tìm thấy?” Lăng Minh Đỉnh ngồi xuống trước mặt La Phi, vừa thất vọng vừa nôn nóng, “Ảnh, rồi cả tài liệu về nhân thân kẻ đó rất rõ ràng, tại sao lại không tìm được?”
“Đúng là không tìm được.” La Phi xòe tay vẻ bất lực, “Trong mấy ngày tôi đi công tác, Tiểu Lưu và những người khác đều đã sàng lọc hết các khách sạn, nhà hàng ở Long Châu, nhưng không thấy chút manh mối nào.”
“Vậy là anh ta không ở khách sạn? Liệu anh ta có mua nhà và có chỗ ở riêng tại Long Châu không?”
“Chuyện này tôi cũng đã điều tra rồi, ở Long Châu không có bất động sản nào thuộc về Bạch Á Tinh.”
“Nhưng nhất định là anh ta đang ở Long Châu! Anh ta còn có thể ở đâu được?”
La Phi rất hiểu tâm trạng của Lăng Minh Đỉnh, nhưng anh buộc phải nhắc ông đối diện với hiện thực: “Đừng hy vọng là có thể dễ dàng tìm thấy Bạch Á Tinh. Anh nên nhớ là, kẻ đó có khả năng phản trinh sát rất tốt, hơn nữa còn sở hữu cả một khoản tiền khổng lồ. Anh ta muốn che giấu bản thân là chuyện rất dễ dàng.”
Lăng Minh Đỉnh dựa người vào ghế, có vẻ chán nản. Nhưng một lát sau ông lại ngồi thẳng người dậy, và đề nghị: “Cần lập tức đóng băng tài sản của anh ta lại, đồng thời ra thông báo treo giải thưởng trên phạm vi cả nước.”
La Phi lắc đầu: “Chuyện đó không thể được, chúng ta hoàn toàn không có quyền hạn đó.”
“Không có quyền hạn?” Lăng Minh Đỉnh không hiểu, “Các anh là cảnh sát, tại sao lại không có quyền hạn?”
“Chúng tôi đúng là cảnh sát, nhưng Bạch Á Tinh không phải là tội phạm.” La Phi kiên nhẫn giải thích, “Sự nghi ngờ của chúng ta đối với anh ta hoàn toàn là suy đoán chủ quan, chứ chưa nắm được dù chỉ là một bằng chứng xác đáng. Vì vậy, bây giờ chúng ta đến gặp Bạch Á Tinh thì chỉ có thể nói là mời anh ta phối hợp điều tra, chứ hoàn toàn không có quyền áp dụng bất cứ biện pháp cưỡng chế nào.”
Lăng Minh Đỉnh đưa tay đỡ lấy trán: “Cũng có nghĩa là nói, cho dù bây giờ tìm thấy anh ta cũng không thể bắt được?”
“Tất nhiên là không thể. Nhưng tìm được anh ta thì có thể theo dõi được anh ta, dù sao thì cũng tốt hơn tình hình hiện nay nhiều.”
“Đúng thế.” Lăng Minh Đỉnh đồng ý với ý kiến của La Phi, ông phẫn nộ nói: “Anh ta luôn đứng đằng sau để giở trò, mấy ngày nay cũng vẫn không chịu thôi!”
La Phi ồ một tiếng, thảo nào Lăng Minh Đỉnh nôn nóng như vậy. Anh bèn hỏi ngay: “Anh ta đã làm những gì?”
“Anh ta định đánh gục tôi hoàn toàn. Hiện tại bọn Dương Băng cũng đã lôi kéo mọi người thành lập nên “Hội liên hiệp nghề thôi miên Trung Quốc”. Đã có rất nhiều nhà thôi miên gia nhập hội liên hiệp của ông ta, các phương tiện truyền thông cũng giúp sức tạo thanh thế. Tôi cảm thấy bọn Dương Băng không thể có khả năng lớn như vậy, hơn nữa cái gọi là hội liên hiệp đó hoàn toàn chẳng có tiền đồ nghề gì nhưng tại sao lại có nhiều người bị lôi kéo như vậy? Đằng sau đó chắc chắn có bàn tay khống chế của Bạch Á Tinh.”
La Phi gật đầu, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Gần đây bọn họ có tiến hành công kích nhằm vào cá nhân anh không?”
“Cái đó thì không.” Lăng Minh Đỉnh thấy vẻ trang nghiêm của La Phi, bèn hỏi lại: “Sao thế?”
La Phi nheo mắt nói: “Bây giờ tin chắc là, Bạch Á Tinh có mối thù cá nhân rất sâu đậm đối với anh.”
“Thật à?” Lăng Minh Đỉnh cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý về chuyện này song cũng vẫn không hiểu rõ lắm, “Tại sao chứ? Chỉ là vì tôi đã từ chối yêu cầu xin học của anh ta ư?”
“Nguyên nhân trực tiếp thì là như vậy.” La Phi khẽ thở dài rồi nói, “Tất nhiên là anh không biết, lần anh từ chối anh ta dường như đã làm thay đổi cuộc đời của anh ta.”
Lăng Minh Đỉnh ngơ ngác, ông chỉ còn biết chăm chú nhìn La Phi, chờ nghe anh giải đáp.
La Phi kể lại cho Lăng Minh Đỉnh nghe những tình hình đã tìm hiểu được ở phía tỉnh tây nam, trọng tâm là quan hệ tay ba giữa Bạch Á Tinh với hai người phụ nữ và chuyện Cao Mai đã dùng thuốc ngủ tự vẫn như thế nào.
Lăng Minh Đỉnh nghe xong, xòe tay ra, hỏi với vẻ vô tội: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?”
“Thời gian cụ thể Cao Mai tự tử là ngày 23 tháng 11 bảy năm về trước. Tôi đã tra ghi chép báo chí địa phương thì thấy anh hội thảo và mở lớp bồi dưỡng thôi miên ở đó vào tháng 11.” Nói xong những lời gợi ý đó, La Phi hỏi lại: “Anh còn cảm thấy cái chết của Cao Mai không có liên quan gì đến mình nữa không?”
Lăng Minh Đỉnh giật mình: “Ý anh là, lúc đó Bạch Á Tinh nôn nóng học thôi miên là để xử lý những rắc rối trong chuyện tình cảm?”
La Phi gật đầu, sau đó bắt đầu giải thích kỹ càng: “Lúc đó, anh ta kẹt giữa Cao Mai và Đỗ Na, nên rất mong tìm được một cách giải quyết nguy cơ. Đúng lúc đó, anh ta nghe nói đến hội thảo của anh, nên đã nghĩ có thể dùng thôi miên để chế ngự tình cảm của hai người phụ nữ kia. Đúng như anh nói, mục đích anh ta xin được học mang dục vọng cá nhân quá mạnh, nên đã không qua được phần thi. Sau khi bị anh từ chối, những tính toán của anh ta không có cách nào thực hiện được, thế là anh ta đành trả lời lại thông điệp cuối cùng của Cao Mai bằng một biện pháp cứng nhắc. Sau đó, Cao Mai quá đau lòng đã tự vẫn, đó là một bi kịch mà Bạch Á Tinh không thể nào chịu đựng nổi. Anh ta tự trách mình rất nhiều, khi muốn giải tỏa bớt sự bức bối đó thì anh đương nhiên trở thành nơi trút giận tốt nhất của anh ta. Bạch Á Tinh vô cùng căm hận sự bàng quan của anh, căm hận sự lạnh lùng và tự cao của anh. Trong thế giới tinh thần của anh ta, anh đã hoàn toàn trở thành hung thủ giết chết Cao Mai. Sau đó, anh ta đã học được thuật thôi miên từ chỗ khác, bèn tìm đến Long Châu để chuyên tâm trả thù anh. Không biết anh có để ý hay không, quá trình cái chết giữa Cao Mai và vợ anh rất giống nhau, đều là từ việc cảm thấy sự phản bội của người mình yêu rồi uống thuốc ngủ tự tử. Điều này không phải là đã giải thích cho động cơ hành động của Bạch Á Tinh rồi sao? Anh ta muốn anh cũng phải chịu nỗi đau giống như vậy!”
Lăng Minh Đỉnh ngây người nghe xong, một hồi lâu không nói gì. 5 năm rồi, cuối cùng ông cũng đã biết tại sao mình và vợ đã trúng kế của người khác! Trong lòng ông trào dâng một cảm giác chua xót, phiền muộn và vô cùng phẫn nộ.
Nhìn vẻ mặt đó của Lăng Minh Đỉnh, La Phi không nén được, an ủi: “Anh cũng đừng quá buồn. Cái chết của vợ anh không phải là lỗi của anh. Ngược lại, tôi cho rằng anh đã có một sự lựa chọn vô cùng chính xác.”
Lăng Minh Đỉnh ngẩng đầu lên nhìn La Phi, La Phi nói bằng giọng càng chắc chắn hơn: “Nếu tất cả các nhà thôi miên khác đều giữ đúng nguyên tắc như anh, thì thuật thôi miên đã không trở thành công cụ phạm tội trong tay một số người.”
Nét mặt của Lăng Minh Đỉnh dãn bớt ra, ông nói: “Cảm ơn anh đã hiểu.” Một lát sau, ông giận dữ nói: “Cứ cho là kẻ kia có lý do để hận tôi, nhưng cũng không thể đến mức cứ bám riết không buông tha như vậy chứ? Hắn đã hại chết vợ tôi, như thế là hai bên đã hòa, tại sao hắn lại còn phá hoại đại hội các nhà thôi miên của tôi?”
“Tôi cũng đang muốn thảo luận với anh về vấn đề này. Anh hãy nhớ lại những chi tiết trong cuộc gặp mặt với Bạch Á Tinh hồi đó xem còn có điểm nào khiến anh ta tức giận nữa không? Nhất là những điều có liên quan đến lý luận thôi miên của anh.”
Lăng Minh Đỉnh hiểu ý của La Phi, ông cố gắng nhớ lại một lúc, rồi bất lực lắc đầu: “Không có lẽ như vậy… Anh ta quyết tâm xin học như vậy, chứng tỏ rất tin lý luận thôi miên của tôi. Sau đó, khi chúng tôi tranh cãi, tôi chỉ nói rằng cá tính của anh ta không thích hợp với việc học thôi miên. Anh ta hận tôi thì thôi, nhưng lại cũng bài xích như thế với lý luận tâm huyệt, tôi thực sự không hiểu có nguyên nhân gì trong đó.”
La Phi không chịu từ bỏ, anh tiếp tục khích lệ Lăng Minh Đỉnh: “Có thời gian anh cứ nghĩ kỹ xem. Điều này rất quan trọng, nếu nghĩ được ra thì sẽ rất có lợi cho việc chúng ta phán đoán hành động tiếp theo của Bạch Á Tinh là gì.”
Lúc trước Lăng Minh Đỉnh cũng đã nói, dưới bàn tay thao túng của Bạch Á Tinh, bọn Dương Băng đang xây dựng một hội liên hiệp nghề nghiệp quy mô to lớn, tính mục đích của nó cho đến nay vẫn chưa được rõ. Một đoàn thể các nhà thôi miên mang tính toàn quốc như vậy chẳng may trở thành công cụ của các đối tượng gian ác thì hậu quả khó mà lường hết. Vì vậy, La Phi rất muốn nhanh chóng làm rõ động cơ hành động của Bạch Á Tinh. Lăng Minh Đỉnh cũng hiểu rõ cái lợi hại trong đó, ông gật đầu, nói: “Vâng, tôi sẽ nghĩ xem, nhưng về phía cảnh sát các anh cũng chủ động một chút, không thể cứ chờ như thế này được.”
“Tất nhiên rồi. Tiếp sau đây phải điều chỉnh lại hướng suy nghĩ. Tôi định sẽ không điều tra hành tung của Bạch Á Tinh nữa, mà sẽ điều người theo dõi các nhà thôi miên tham gia hội liên hiệp đó.” La Phi dừng một chút, rồi nói với vẻ đắn đo: “Có điều, theo dõi các nhà thôi miên là việc không đơn giản, không cẩn thận sẽ thành dở ẹc.”
Đã từng thất bại trong lần theo dõi ba người nhóm Dương Băng lần trước, Lăng Minh Đỉnh biết rõ không phải là La Phi sợ bóng sợ gió. Thậm chí, trong lúc ở tỉnh, đến cả La Phi cũng đã trúng chiêu. Song, Lăng Minh Đỉnh suy nghĩ theo hướng khác rồi đưa ra ý kiến:
“Có lẽ chúng ta nên tương kế tựu kế, biết đâu lại có thể thâm nhập vào trong nội bộ của họ.”
“Sao cơ?” La Phi thấy rất hứng thú với đề nghị này, “Tương kế tựu kế như thế nào?”
Lăng Minh Đỉnh cân nhắc một lát, rồi nói với La Phi: “Tôi muốn mượn một người của anh.”
La Phi nheo mắt, hỏi: “Ai?”
“Trần Gia Hâm.”
La Phi nghi ngại: “Tại sao lại là cậu ấy?”
“Cậu Trần là người bên cạnh anh, lại đã cùng chúng ta lên tỉnh. Bạch Á Tinh chắc chắn rất chú ý đến cậu ấy.” Lăng Minh Đỉnh giải thích, “Chỉ cần thôi miên Trần Gia Hâm thì Bạch Á Tinh có thể thông qua cậu ấy nắm được hành động của phía cảnh sát.”
“Anh muốn dùng Trần Gia Hâm làm mồi nhử để đối phương mắc bẫy?”
“Phải. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Chúng ta hiểu điều này, Bạch Á Tinh chắc cũng hiểu. Cậu Trần ở gần anh như vậy, lại là người rất nhạy cảm, nếu anh cử cậu ấy đi điều tra, khẳng định sẽ thu hút được sự chú ý của Bạch Á Tinh. Anh ta sẽ tưởng một miếng là nuốt trôi miếng thịt béo, không ngờ lại nuốt phải Tôn Ngộ Không, khiến ruột gan anh ta bị lộn tùng phèo.”
La Phi hiểu rõ ý tưởng đó của Lăng Minh Đỉnh, nhưng anh vẫn thấy rất lo: “Như lời anh nói, Trần Gia Hâm là người rất nhạy cảm, vậy thì làm sao đảm bảo được là cậu ấy sẽ phát huy tác dụng là một mồi nhử? Biết đâu cậu ấy lại chẳng trở thành miếng mồi béo thật và bị Bạch Á Tinh nuốt trôi chẳng để lại chút nào?”
“Tất nhiên là tôi có cách để khống chế, nhưng vẫn phải trưng cầu ý kiến của anh.” Lăng Minh Đỉnh nhìn La Phi, nói, “Vì vậy tôi mới nói, tôi muốn mượn một người.”
La Phi hỏi lại: “Mượn như thế nào?”
“Để tôi tiến hành thôi miên trước cho Trần Gia Hâm, nhấn mạnh nhiệm vụ lần này trong đầu cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy chấp nhận thôi miên của tôi thì sẽ hoàn toàn trung thành với hành động lần này, cho dù đối phương có mê hoặc thế nào thì cậu ấy cũng sẽ không có những hành động nguy hại đến chúng ta.”
La Phi nghe mà thấy bán tín bán nghi: “Chuyện đó có chắc chắn không?”
“Tất nhiên là chắc chắn.” Lăng Minh Đỉnh tiếp tục giải thích từ góc độ chuyên môn: “Đó là một kỹ thuật khống chế tâm lý đã chín muồi, thuật ngữ chuyên ngành gọi là “thuật tâm miêu”. Giống như việc trước đó tôi thả một mũi mỏ neo trong thế giới tinh thần của anh, sau đó tư duy của anh sẽ chịu sự khống chế của mũi neo đó, không thể nào ra khỏi được phạm vi đã xác định. Hơn nữa, đối tượng chịu “thuật tâm miêu” càng nhạy cảm thì mũi neo cắm càng sâu. Do đó, chúng ta muốn ném cho Bạch Á Tinh một miếng mồi, thì cậu Trần là người thích hợp nhất.”
“Bạch Á Tinh chắc cũng biết kỹ thuật này chứ? Anh có chắc chắn là mỏ neo này không bị đối phương phá giải không?”
“Không đâu, biện pháp của mỗi người không giống nhau. Về mặt lý luận mà nói, mỏ tâm miêu mà tôi thả xuống thì chỉ có tôi mới phá giải được. Ví dụ, cậu Trần vì ảnh hưởng của một cuốn sách nên mới lập chí làm cảnh sát hình sự, điều đó cho thấy cậu ấy là một đối tượng nhạy cảm với tâm miêu. Cậu ấy nhìn thấy sách viết về cảnh sát hình sự là muốn làm cảnh sát hình sự, suy nghĩ này thâm căn cố đế, rất khó thay đổi. Sau này anh có đưa cho cậu ấy xem những cuốn sách viết về luật sư hay thẩm phán thì cũng không làm lay chuyển được ý muốn làm cảnh sát hình sự của cậu ấy. Nhưng ngược lại thì sao, nếu cậu ấy đọc được một cuốn sách về luật sư trước, thì có thể lý tưởng lúc đầu của cậu ấy là làm một luật sư, lý tưởng này cũng rất khó lay chuyển. Sau này, anh có đưa cho cậu ấy đọc cuốn sách viết về cảnh sát hình sự, cậu ấy cũng không muốn làm cảnh sát hình sự nữa.”
“Có nghĩa là, người như cậu ấy một khi đã có quyết tâm gì thì sẽ không thay đổi?”
“Muốn thay đổi cũng có thể thay đổi, nhưng phải biết trước đó cậu ấy đã bị ảnh hưởng như thế nào.”
“Vậy bây giờ anh còn có thể làm thay đổi lý tưởng của cậu ấy à? Bảo cậu ấy đừng làm cảnh sát hình sự nữa.” Nói đến đây, La Phi có ý đùa.
“Nếu tôi đọc được cuốn sách đó thì có thể. Tôi cần phải biết những tình tiết nào ảnh hưởng đến cậu ấy thì sau đó mới tiến hành phá giải trúng đích được.”
“Không đọc được cuốn sách đó thì không thể phá được?” La Phi nhớ tới cuốn sách đang để trong tủ sách ở phòng làm việc của mình, gần đây bận rộn với việc giải quyết vụ án quá nên anh cũng chưa đọc nó.
“Không thể được. Vì thế, Bạch Á Tinh cũng không thể phá giải được mũi neo cắm sâu trong lòng cậu Trần.” Lăng Minh Đỉnh gõ xuống bàn, nói với vẻ hết sức tự tin, “Kế hoạch này có hai loại kết quả. Kết quả lý tưởng nhất là Bạch Á Tinh không biết chuyện cậu Trần đã được tôi thả tâm miêu, nên khi hắn tiếp xúc với cậu Trần, thì cậu Trần sẽ trở thành tai mắt của chúng ta. Kết quả xấu là Bạch Á Tinh biết rõ kế hoạch của chúng ta, thế là hắn sẽ không mạo hiểm tiếp xúc với cậu Trần, như vậy chúng ta cũng sẽ không tạo ra mối đe dọa nào thêm.”
La Phi nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Nếu nói như vậy thì cứ thế đi. Nhưng anh vẫn phải có được sự đồng ý của cá nhân Trần Gia Hâm đã.”
Lăng Minh Đỉnh mỉm cười, đáp: “Tôi tin là cậu ấy sẽ không từ chối. Cậu ấy là một chàng trai rất nhiệt thành và chính nghĩa.”
La Phi cũng mỉm cười. Anh đồng ý với nhận xét này của Lăng Minh Đỉnh. Sau đó, La Phi chuyển chủ đề, chỉ vào đám giấy tờ trên bàn, hỏi Lăng Minh Đỉnh: “Vừa rồi, cụ thể là anh đang bàn chuyện gì với Hạ Mộng Dao vậy?”
Lăng Minh Đỉnh như nhớ ra chuyện gì đó, khẽ đấm vào đầu, đáp: “Phải rồi. Tôi chưa nói kỹ chuyện này với anh. Hiện nay, Tiểu Hạ là vũ khí bí mật trên chiến trường chính diện của tôi, tôi đang chuẩn bị cung cấp cho cô ấy một vũ đài rộng lớn để cô ấy tiện bề thể hiện.”
La Phi ngây người: “Nói như vậy là sao?”
“Anh không biết đấy thôi, những ngày vừa qua Tiểu Hạ đã giúp cho tôi rất nhiều.” Lăng Minh Đỉnh cảm kích nói, “Trong ngày đại hội các nhà thôi miên, Tiểu Hạ đã che trước mặt tôi và bị phóng viên chụp ảnh đấy thôi? Bức ảnh đó không những được đăng trên báo mà còn được lan truyền trên mạng, kết quả thu hút khá đông người ủng hộ. Tiểu Hạ còn lập một trang mạng, giao lưu, kết bạn với nhiều người, nên hiện giờ cô ấy có rất nhiều người theo dõi. Vì Tiểu Hạ là người ủng hộ đại hội các nhà thôi miên và lý luận tâm huyệt nên từ đó đã thu hút những người theo dõi cô ấy cũng trở thành người ủng hộ đại hội các nhà thôi miên, thậm chí có một bộ phận truyền thông cũng bị cuốn vào và đưa tin chính thống, công khai về chúng tôi.”
Thì ra là như vậy, La Phi bất giác mỉm cười. Chuyện này nghe ra thì bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ cũng thấy là thường tình. Bản thân Hạ Mộng Dao là một người đẹp tuyệt sắc, trước ống kính hôm đó trông cô đầy khí phách. Bức ảnh như vậy truyền đi trên mạng làm sao không khiến cộng đồng mạng bị thu hút cơ chứ? Bây giờ