← Quay lại trang sách

Chương 7 1

Kết quả biểu diễn thôi miên của Hạ Mộng Dao rất tốt, những người tham dự đã chia sẻ rộng rãi cảm nhận của họ trên mạng, các trang báo in cũng tích cực đưa tin. Mọi người tổng kết lần biểu diễn này là “trải nghiệm hoài cổ tốt đẹp nhất do nhà thôi miên xinh đẹp đem lại”. Với tiêu đề như vậy, hiệu quả hình ảnh của Hạ Mộng Dao lại càng được lan tỏa, rất nhiều người từ trước đến nay không quan tâm đến chuyện này cũng bị thu hút, hơn nữa còn có nhà đầu tư nhạy bén tìm đến Lăng Minh Đỉnh với mong muốn hợp tác triển khai biểu diễn mục đích thương mại với quy mô lớn hơn nữa.

Lăng Minh Đỉnh rất vui nhưng cũng không khỏi cảm thấy lo ngại. Bên mình đang nổi như cồn, thậm chí còn có khả năng xoay chuyển tình thế như vậy, đối thủ làm sao ngồi im cho được? Nhưng kẻ kia dường như biến mất, suốt mấy ngày không thấy động tĩnh gì. Sự im ắng bất thường đó hẳn chứa đựng những cơn sóng ngầm và một khi trào dâng thì hậu quả sẽ rất khó lường.

Lăng Minh Đỉnh chỉ còn biết gửi gắm hy vọng đề phòng vào những người như La Phi, trong đó Trần Gia Hâm là một quân cờ mà ông rất mất công sắp đặt. Vào ngày thứ ba sau khi buổi biểu diễn kết thúc, cuối cùng thì quân cờ đó cũng đã mang lại thông tin hữu dụng.

Theo phản ánh của Trần Gia Hâm, mấy nhà thôi miên mà cậu theo dõi mấy ngày nay thường xuyên ra vào câu lạc bộ giải trí có tên là “Quân Lâm Thiên Hạ” ở phía tây thành phố. Thế là cậu bèn ngầm tiến hành điều tra về câu lạc bộ này. Kết quả đã phát hiện ra cách đấy không lâu câu lạc bộ đó có sự thay đổi về cổ đông, cổ đông mới là một người đàn ông có tên là Sở Duy. Xem ảnh của Sở Duy thì lập tức nhận ra đó chính là gã đàn ông cao gầy đã dụ La Phi vào bẫy. Trần Gia Hâm báo cáo lại tình hình với La Phi, La Phi lập tức quyết định tới câu lạc bộ để kiểm tra trên thực địa.

Môi trường bên trong câu lạc bộ rất phức tạp, các loại âm nhạc, ánh đèn và tiếng cười nói ồn ào rất dễ bị lợi dụng và tạo ra một tình huống thôi miên mê hoặc nguy hiểm. Để tránh cho La Phi và những người đi cùng khỏi bị trúng chiêu như lần trước, Lăng Minh Đỉnh cũng đi cùng.

Câu lạc bộ này bắt đầu hoạt động từ lúc 7 giờ tối, thông thường tới 9 giờ là cao điểm khách khứa ra vào. La Phi, Tiểu Lưu, Trần Gia Hâm và Lăng Minh Đỉnh tới nơi lúc 9 giờ rưỡi. Cả bốn người đều cải trang nên dưới ánh đèn mờ ảo của câu lạc bộ thì dù là người quen cũng khó mà nhận ra họ.

Trong câu lạc bộ có một sàn rộng, bên bức tường phía nam kê thành một sân khấu nhỏ, DJ, ban nhạc và ca sĩ trên sân khấu đó làm chủ không khí âm nhạc của toàn căn phòng. Ba mặt khác của sàn đều đặt bàn và sofa để mọi người uống rượu và nghỉ ngơi. Giữa là một sàn nhảy. Khi La Phi cùng ba người kia bước vào thì sân khấu đang chơi một bản nhạc rất bốc lửa, rất nhiều đàn ông và phụ nữ đang nhảy như điên trong sàn nhảy, không khí vô cùng sôi động.

La Phi chọn một vị trí trong góc, từ đó vừa dễ quan sát toàn bộ căn phòng đồng thời lại không dễ bị người khác phát hiện. Bốn người ngồi xuống chừng hai ba phút sau thì bản nhạc bốc lửa kết thúc, thay vào đó là một bản nhạc chậm và êm ái. Trong phòng tạm thời lắng xuống. Lúc đó, một nhân viên phục vụ đi tới, đặt lên bàn một khay bia đầy.

La Phi và những người đi cùng đưa mắt nhìn nhau và đều cảm thấy ngạc nhiên, vì họ chưa gọi menu? Nhân viên phục vụ đó mỉm cười, nói: “Mời bốn vị dùng đi ạ, đây là của ông chủ tôi mời.”

Vừa nghe vậy, La Phi biết là hành tung của bên mình đã bị lộ. Đối phương chờ mà không hề sợ hãi, bên mình đường đường chính chính đến điều tra không lẽ lại sợ bọn họ? Thế là La Phi bèn nở nụ cười, đĩnh đạc nói với nhân viên phục vụ: “Ông chủ của các anh đâu? Hay là mời ông ấy đến đây ngồi cùng đi.”

Nhân viên phục vụ bèn đưa tay ra hiệu về phía sau, một người đàn ông mặc comple và thắt cà vạt chậm rãi bước ra, La Phi vừa nhìn thì nhận ra ngay đó chính là gã đàn ông đã bám theo và sau đó dụ anh đến sân chơi trên tỉnh.

Gã đàn ông cao gầy bước nhanh đến bên bàn, gã chủ động chìa tay ra với La Phi, lịch sự nói: “Chào đội trưởng La.”

La Phi cũng chìa tay bắt tay đối phương, đồng thời chăm chú nhìn gã, nói một câu đầy ẩn ý: “Chào anh, hình như chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Gã kia cũng không phủ nhận, đáp: “Lần trước trên tỉnh có chút mạo phạm, hy vọng đội trưởng La không giận.” Giọng nói của gã rất thành thực, sau đó còn tự giới thiệu: “Tôi là Sở Duy, trước đây cũng từng là cảnh sát.”

“Anh cũng đã từng là cảnh sát?” La Phi có vẻ không tin, sau đó mời đối phương: “Mời ngồi.”

Tiểu Lưu đẩy một chiếc ghế bên cạnh về phía Sở Duy, cậu biết chuyện La Phi gặp nguy hiểm trên tỉnh, vì vậy giữ vẻ mặt không thiện cảm với gã.

Sở Duy không để ý đến điều đó, gã ngồi xuống và sai nhân viên phục vụ: “Mở bia.” Nhằn viên phụ vụ mở nút tất cả các chai bia. Sở Duy cầm một chai lắc lắc về phía La Phi: “Tôi xin được cạn trước.” Nói xong thì cầm chai bia lên tu ừng ực.

La Phi cũng cầm một chai bia lên, nhưng chỉ chạm môi một cách tượng trưng.

Sở Duy uống hết chai bia, thấy La Phi vẫn giữ nguyên chai bia trong tay thì mỉm cười, nói: “Đội trưởng La cứ tùy ý nhé, chai bia nãy coi như tôi xin tạ tội với anh.”

La Phi không có tâm trạng hàn huyên với đối phương, nên hỏi thẳng: “Anh đã từng là cảnh sát, sao bây giờ không làm nữa?” Vốn dĩ anh đang đoán không biết đối phương có phải là thuộc cấp cũ của Bạch Á Tinh không, nhưng nghe giọng nói của gã thì lại thấy không phải là người của phía tỉnh tây nam.

Sở Duy trả lời thật thà: “Bây giờ tôi đang có một sự nghiệp khác.”

“Sự nghiệp?” La Phi cảm thấy từ đó hơi lạ, hơn nữa lại được nói ra với vẻ trịnh trọng, nghe có cảm giác như người nói đang làm công tác phát triển nhân lực.

“Một sự nghiệp vĩ đại, khiến người ta mơ ước.” Sở Duy hơi nheo mắt lại, say sưa với tưởng tượng tốt đẹp về “sự nghiệp” đó.

La Phi nghiêm mặt, nói: “Đối với tôi, nghề mơ ước chính là cảnh sát.” Dường như anh có ý châm biếm việc Sở Duy đã phản bội lại lý tưởng ban đầu của mình.

Sở Duy hỏi vặn lại: “Là một cảnh sát, ước mơ của anh là gì?”

La Phi chưa trả lời thì Trần Gia Hâm đã lên tiếng: “Bảo vệ chính nghĩa, đấu tranh với tội ác! Tiêu diệt gian tà, bảo vệ những người yếu đuối lương thiện!”

Đấu tranh với tội ác, đó là tên của một cuốn tiểu thuyết, chính cuốn sách đó đã ảnh hưởng tới việc lựa chọn nghề của Trần Gia Hâm. Bây giờ, khẩu hiệu mà Trần Gia Hâm đọc ra đó có lẽ cũng là lý tưởng của cuốn sách? La Phi cảm thấy mấy lời này đúng là tiêu biểu cho ước muốn về nghề của cảnh sát, thế là anh gật đầu tán thành.

“Cảnh sát…” Ánh mắt của Sở Duy lần lượt nhìn La Phi, Tiểu Lưu và Trần Gia Hâm, rồi đột nhiên hỏi: “Các anh thực sự có thể bảo vệ được cho những người yếu?”

Câu nói đó ẩn chứa gai nhọn, La Phi chau mày, không vội vàng trả lời. Sau một hồi giằng co như vậy, Sở Duy hơi quay đầu lại, chỉ về mé sau bên cạnh, hỏi: “Các anh có nhìn thấy cô gái đó không?”

Theo tay chỉ của Sở Duy thì thấy ở cách đó không xa có một chiếc bàn, có hai cô gái ngồi đối diện ở đó. La Phi không hiểu cụ thể đối phương muốn nói tới ai.

Sở Duy bổ sung: “Cô gái tóc ngắn, mặt tròn. Các anh cảm thấy cô ấy là người như thế nào?”

Tóc ngắn, thế thì là cô gái ngồi quay mặt lại đám đông. Cô gái ấy chừng hai mươi tuổi, mắt to, trông ngoan ngoãn. Cô có vẻ không quen lắm với vẻ ồn ào ở đây nên cứ cúi đầu, trông rất gò bó.

La Phi nói ra suy đoán của mình: “Đó có vẻ là một cô gái rất thật thà, đứng đắn.”

Sở Duy gật đầu, nói: “Ở phía sau cô gái ấy, ở phía trên chếch bên trái, trong sàn có một người đàn ông, anh nhìn thấy chưa?”

Đúng thế, ở đó có một người đàn ông đeo kính đen. Người đó ngồi một mình, mặc sơ mi và quần âu, từ vẻ toát ra thì có thể thấy cũng không phải là khách thường xuyên của câu lạc bộ.

“Hai người họ quen nhau?” La Phi để ý thấy người đàn ông đeo kính cứ chăm chăm nhìn vào cô gái, vì thế mới hỏi vậy.

Sở Duy gật đầu, rồi giải thích về quan hệ của hai người đó: “Cô gái tên là Cảnh Gia Gia, là một giáo viên mầm non. Đúng như anh đoán, cô gái đó rất ngoan, tính cách nhẹ nhàng, thậm chí là rất nhút nhát. Một năm trước cô ấy quen với người đàn ông kia qua giới thiệu của người khác. Còn người đàn ông tên là Chu Kiện, làm ở ngân hàng, xem ra điều kiện rất tốt. Lúc đầu hai người quen nhau xong thì sống thử như người yêu, nhưng sống thử được một thời gian, Cảnh Gia Gia nhận ra là Chu Kiện rất hẹp hòi, hơn nữa cố chấp. Anh ta không cho Cảnh Gia Gia tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào. Có lần, hết giờ làm việc, Cảnh Gia Gia nói chuyện một lúc với một ông bố đến đón con thì bị Chu Kiện nhìn thấy. Anh ta đã xông tới chửi rủa và đánh Cảnh Gia Gia ngay trước mặt đứa bé. Cảnh Gia Gia không chấp nhận nổi nữa đã đề nghị chia tay. Nhưng Chu Kiện không chịu để cô ấy đi. Anh ta cứ bám riết lấy cô ấy, liên tục tìm đến nhà và cơ quan của cô ấy gây rối, thậm chí còn đe dọa cả người nhà của cô ấy. Anh ta càng không cho phép cô yêu người khác và ra lời rằng, ai mà dám yêu cô ấy thì sẽ giết chết người ấy. Cô gái ấy rất đau khổ, nhưng không biết làm thế nào. Hôm nay Chu Kiện bám theo Cảnh Gia Gia đến đây. Anh ta chẳng khác nào con sên nhớt không thể nào gạt bỏ đã dùng cách thức vô cùng độc ác để chà đạp cuộc sống của Cảnh Gia Gia.”

Nghe Sở Duy nói vậy, La Phi cũng cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia luôn ánh lên vẻ tối tăm, như hai chiếc móc bám vào thân hình cô gái. Còn ánh mắt của cô gái thì hoang mang, chứng tỏ cô đang rất hoảng sợ. Cô không biết người đàn ông ấy ở phía sau, nhưng đối phương đã tạo thành một ám ảnh quá sâu trong cô. Ám ảnh đó trùm lên thế giới tinh thần của cô, rất khó mà thoát ra được.

Sở Duy quay mặt lại, nhìn thẳng vào La Phi hỏi: “Đội trưởng La, tôi muốn hỏi, liệu anh có thể bảo vệ được cô gái đó không?”

La Phi im lặng một lát rồi trả lời: “Tôi là cảnh sát, những chuyện tình cảm như vậy tôi không có quyền nhúng tay vào. Có điều, cô gái đó có thể đến báo cánh sát, để các đồng chí ở đồn cảnh sát địa phương ngăn chặn đối phương.”

“Anh tưởng là cô ấy chưa từng thử hay sao? Người đàn ông kia đã tới đồn cảnh sát mấy lần rồi, nhìn thấy cảnh sát anh ta liền trở nên rất ngoan ngoãn, một mực thừa nhận mình sai. Cảnh sát biết làm thế nào? Cùng lắm thì cũng chỉ là giáo dục, khuyên bảo. Nhưng gã kia vừa ra khỏi đồn là lại trở lại bản chất, tiếp tục quấy rối cô gái kia hơn nữa. Cứ như vậy mấy lần, cô ấy đã mất lòng tin vào việc đi báo cảnh sát.”

La Phi nhướn mày bất lực, chuyện này đúng là có phần khó giải quyết. Hành động của Chu Kiện ảnh hưởng rất lớn đến cô gái, nhưng không cấu thành tội vi phạm pháp luật, cảnh sát cũng không thể nào áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với anh ta. Nhưng theo La Phi, điều đó không có nghĩa là cảnh sát không bảo vệ được cô gái, anh cần phải nói rõ quan điểm của mình với Sở Duy: “Gã kia bây giờ chưa vi phạm pháp luật, nhưng nếu gã thực sự gây hại cho cô gái thì gã phải chịu sự chế tài của pháp luật.”

Sở Duy vặn lại: “Một khi tổn hại đã gây ra rồi, thì chế tài chỉ là trừng trị Chu Kiện, như thế, đối với cô gái thì có ý nghĩa gì lớn đâu? Vì thế, tôi mới nói cảnh sát không thể bảo vệ được cô gái kia, tôi không nói oan cho các anh đấy chứ?”

La Phi hết lý lẽ, không thể trả lời trong một lúc.

Sở Duy mỉm cười đắc thắng, đưa mắt nhìn sang Lăng Minh Đỉnh: “Thầy Lăng, ông là một nhà thôi miên nổi tiếng, cũng là một chuyên gia tâm lý. Tôi muốn hỏi ông, với người như Chu Kiện, khả năng cuối cùng mà anh ta làm tổn hại đến Cảnh Gia Gia là bao nhiêu?”

Lăng Minh Đỉnh nói thẳng: “Rất lớn. Loại nhân cách cố chấp và hoang tưởng này nếu không đạt được mục đích thì không chịu thôi. Nếu cô gái kia không nhanh chóng thoát khỏi anh ta, thì tương lai rất đáng lo ngại.”

La Phi cũng thầm tán thành. Trước đây anh đã từng tiếp xúc với rất nhiều vụ án hình sự nảy sinh từ những rắc rối tình cảm, thủ phạm thường là những kẻ cố chấp, hoang tưởng như thế, còn nạn nhân phần nhiều là yếu đuối và nhẫn nhịn, dù đã cố gắng vẫy vùng nhưng cuối cùng khó mà thoát khỏi bàn tay độc ác. La Phi cũng đã từng nhận xét với đồng nghiệp, phụ nữ gặp phải loại đàn ông như vậy đúng là nghiệp báo của đời trước. Lời nhận xét đó thực ra cũng đã cho thấy một sự bất lực nào đó của những người làm cảnh sát.

Sở Duy lại hỏi Lăng Minh Đỉnh: “Thầy Lăng, nghe nói thầy có một bộ lý luận thôi miên, có thể chữa trị vấn đề tâm lý của bệnh nhân. Xin hỏi, đối với những ca như thế này, thầy có biện pháp tốt nào không?”

Lăng Minh Đỉnh dường như đã có sự chuẩn bị, ông mỉm cười tự tin, đáp: “Tất nhiên là có biện pháp. Chỉ cần để tôi tiến hành một lần thôi miên đối với Chu Kiện, tôi chắc chắn anh ta sẽ không quấy rối Cảnh Gia Gia nữa.”

“Sao?” Sở Duy gặng hỏi, “Thầy có thể thay đổi nhân cách cố chấp, hoang tưởng của anh ta?”

“Nhà thôi miên không thể làm thay đổi tính cách của bệnh nhân, nhưng tôi có thể lợi dụng tính cách của anh ta. Kiểu người này thường coi mình là trung tâm, tôi có thể làm cho anh ta tin rằng, điều kiện của anh ta tốt hơn Cảnh Gia Gia rất nhiều, cô ấy hoàn toàn không xứng với anh ta. Nếu anh ta chấp nhận ám thị đó, anh ta sẽ không còn thấy có tình cảm với Cảnh Gia Gia nữa và vì thế tự nhiên không còn quấy rầy cô ấy nữa.”

Mắt La Phi sáng lên, cảm thấy đấy đúng là một cách hay.

Sở Duy không phủ định, trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Đây chính là lý luận tâm cầu mà ông luôn theo đuổi đúng không?”

“Đúng vậy. Tâm huyệt là thứ không thể xóa bỏ được, nhưng có thể che đậy. Giống như dựng một cây cầu trên miệng hố, chúng ta có thể đi trên cây cầu ấy và tránh được nguy hiểm xảy ra.”

Sở Duy chăm chú nhìn Lăng Minh Đỉnh một hồi lâu, rồi đột nhiên thốt lên một câu: “Một lý luận nực cười!”

Đối phương bất ngờ nói ra những lời bất kính khiến cho Lăng Minh Đỉnh không kịp phản ứng, mặt ông đỏ lên, giận mà không thốt lên lời.

Sở Duy tiếp tục chất vấn: “Ông đã nói là dựng cầu, và cái hố đó vẫn còn. Cứ cho là yên ổn được một lúc đi thì có ý nghĩa gì? Có đảm bảo được rằng cây cầu đó vững chắc mãi không? Có đảm bảo rằng cái hố đó sẽ không ngày một lớn không? Chờ đến khi tâm cầu đó bị cái hố đen nuốt chửng, e rằng hậu quả lại càng khủng khiếp hơn?!”

Lăng Minh Đỉnh đanh mặt không nói gì, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối sắc mặt ông trắng bệch đến đáng sợ. La Phi chợt nhớ đến quá trình vợ của Lăng Minh Đỉnh tự sát, chuyện đó dường như đang chứng minh cho những lời vừa rồi của Sở Duy. Xem ra, Sở Duy đã được sự chỉ đạo của Bạch Á Tinh nên một mực ra tay nhằm vào tâm huyệt của Lăng Minh Đỉnh.

Thấy vẻ mặt đó của Lăng Minh Đỉnh, Sở Duy lại cười và nói tiếp: “Thật ra chúng ta không cần đưa câu chuyện đi quá xa, vẫn cứ hãy nói về Chu Kiện và Cảnh Gia Gia thôi. Theo lý luận tâm cầu của ông, ông có thể làm cho Chu Kiện rời xa Cảnh Gia Gia. Cảnh Gia Gia được giải thoát rồi, nhưng vấn đề của chính Chu Kiện có được giải quyết không? Đối với anh ta, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?”

Đuôi mắt của Lăng Minh Đỉnh nheo lại, ông định nói gì nhưng rồi lại thôi.

“Ông biết đáp án.” Sở Duy nói xong với Lăng Minh Đỉnh thì lại nhìn La Phi, nói: “Đội trưởng La, anh cũng biết đáp án.”

Đúng là La Phi biết đáp án, anh trầm giọng nói: “Anh ta… sẽ làm tổn thương một cô gái khác.”

Sở Duy lại dồn ánh mắt lên người Lăng Minh Đỉnh, chìa tay nói: “Phương pháp trị liệu bằng tâm cầu của ông tưởng là rất hiệu quả, nhưng về căn bản thì nó hoàn toàn không giải quyết bất cứ vấn đề thực tế nào.”

“Vậy, tôi muốn biết kiến giải của anh, anh sẽ giải quyết vấn đề thực tế kiểu đó như thế nào?” Lăng Minh Đỉnh chăm chú nhìn vào mắt của Sở Duy, ông muốn dùng đòn phản kích để xoay chuyển tình thế bị động.

“Ông hỏi rất hay.” Hai tay của Sở Duy lại đan vào nhau, gã mỉm cười, nói: “Gần đây tôi quen với một số người bạn là nhà thôi miên, họ đang bàn về một lý luận trị liệu mới, gọi là “liệu pháp bạo phá”.

Nghe đến đây, Lăng Minh Đỉnh giật mình, vội đưa mắt nhìn La Phi. “Những người bạn là nhà thôi miên” mà Sở Duy nói tới chính là bọn người có ý đồ khác. Hôm nay phía cảnh sát đến đây chính là để thăm dò động tĩnh của bọn người đó. Bấy giờ, Sở Duy đưa ra vấn đề này, bề ngoài thì thấy gã đang chiếm ưu thế về mặt ngôn ngữ, nhưng xét về đại cục chính là đang trúng ý đồ của La Phi và đồng nghiệp.

Vì vậy, Lăng Minh Đỉnh tỏ ra phối hợp với những lời của đối phương, gặng hỏi: “Thế sao? Liệu pháp bạo phá đó là như thế nào?”

Sở Duy trả lời: “Chỉ cần tìm thấy tâm huyệt, rồi làm nó bộc lộ triệt để, hoặc là tái sinh, hoặc là hủy diệt, sẽ mãi mãi không còn hậu họa nữa!”

Câu nói này được nói ra với vẻ rất mạnh mẽ, đúng như thái độ chứa đựng đằng sau nó. Lý luận của liệu pháp này đúng là rất khác so với thuật tâm cầu của Lăng Minh Đỉnh, xét từ một góc độ nào đó, lý luận này chẳng khác gì một sự đánh cược cực đoan và tuyệt vọng.

Tất nhiên là Lăng Minh Đỉnh không thể chấp nhận được điều này, ông cười khẩy một tiếng, đưa tay chỉ về phía Cảnh Gia Gia, hỏi: “Vậy, theo “liệu pháp bạo phá”, các anh định bảo vệ cô gái kia như thế nào?”

“Tất nhiên là phải làm cho tính cố chấp của Chu Kiện bộc phát hoàn toàn. Nếu như sau khi bộc phát hoàn toàn mà anh ta không gây ra sự tổn thương đối với Cảnh Gia Gia, thì chứng tỏ anh ta chỉ là một con cừu đội lốt sói, từ đó trở đi Cảnh Gia Gia không cần phải sợ anh ta nữa.”

“Nếu anh ta thực sự là một con sói thì sao?”

“Thế thì sau khi bộc phát anh ta sẽ đi tới chỗ tự diệt vong.”

“Đó là cách các anh bảo vệ Cảnh Gia Gia?” Lăng Minh Đỉnh cười không thành tiếng, “Sau khi anh ta bộc phát, thì người đầu tiên bị hủy diệt lẽ nào không phải là Cảnh Gia Gia?”

Câu hỏi trên dường như đã hỏi đúng chỗ quan trọng. Sở Duy im lặng, khẽ gõ ngón tay trên bàn, suy nghĩ một lúc sau thì hỏi: “Ông Lăng, ông có biết phản ứng trung hòa không?”

Lăng Minh Đỉnh ngây người: “Gì cơ?”

“Phản ứng trung hòa giữa axit và kiềm. Axit có tính ăn mòn, kiềm cũng có tính ăn mòn, hai loại này đều có hại đối với cơ thể. Nhưng chỉ cần chúng trung hòa với nhau thì sẽ trở thành trung tính và hoàn toàn vô hại.”

“Tất nhiên là tôi biết điều đó.” Lăng Minh Đỉnh chau mày, ông không hiểu tại sao đối phương lại nói tới kiến thức hóa học của trẻ con đó.

Sở Duy quay đầu, đưa mắt tìm kiếm trong sàn nhảy một hồi. Vì lúc này đang là một bản nhạc chậm nên người trong sàn nhảy không nhiều, chỉ có chừng mươi đôi nam nữ đang ôm nhau khẽ đu đưa. Một lát sau Sở Duy đã tìm thấy mục tiêu, gã nói với mọi người: “Mọi người có nhìn thấy người đàn ông mặc chiếc áo phông bó sát người, tóc chải bóng mượt kia không?”

La Phi và ba người khác gật đầu. Đó là một người đàn ông trẻ dáng người cao, mặt mũi điển trai, quần áo trên người rất chau chuốt. Anh ta đang ôm một cô gái rất quyến rũ, rồi vừa nhảy vừa ghé sát tai cô thì thầm điều gì đó. Cô gái chốc chốc lại bị anh ta đùa bật cười khúc khích.

“Anh ta tên là Đặng Tiệp, là một công tử ăn chơi nổi tiếng ở đây.” Sở Duy giới thiệu, “Đêm nào anh ta cũng tới nhà hàng bao gái, nhưng không bao giờ có chuyện tình cảm mà chỉ là chơi bời. Chơi chán rồi thì vứt, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo. Mọi người nghĩ gì về kiểu người này?”

Lăng Minh Đỉnh nhận xét một câu đầy vẻ coi thường: “Rác rưởi.” Trong con mắt của ông, gã kia thậm chí còn không bằng Chu Kiện. Chu Kiện chỉ vì nguyên nhân trong tính cách, ích kỷ và cố chấp, còn loại người như Đặng Tiệp chỉ dựa vào tiền và khuôn mặt để làm hại các cô gái, nên thuộc loại có vấn đề về nhân phẩm, đê tiện và bỉ ổi hơn.

“Nói rất đúng, rác rưởi!” Sở Duy chìa ngón cái về phía Lăng Minh Đỉnh, như muốn tán dương lập trường đạo đức của ông. Đúng lúc đó, bản nhạc chậm cũng kết thúc, các cặp nam nữ trong sàn nhảy tản ra về chỗ nghỉ ngơi của mình. Trước khi đi, Đặng Tiệp còn véo lên má cô gái kia một cái, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng để tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Sở Duy giơ cao tay, vẫy hai cái về phía DJ trên sân khấu. DJ như nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt đầu một bản nhạc mới. Đó là một bản nhạc chú trọng trống phách, xen tiếng hát như gào của ca sĩ, khiến máu trong người cũng đều như sôi lên.

Cô gái ngồi đối diện Cảnh Gia Gia lúc này mới đứng lên, tiến về chỗ của Đặng Tiệp. Lúc trước, cô gái đó luôn ngồi quay lưng lại phía của La Phi và đồng nghiệp của anh, nên khi cô đứng dậy mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt và dáng người cô. Đó là một cô gái không cao, nhưng thân hình rất mảnh mai, duyên dáng, khuôn mặt trái xoan, tóc túm như đuôi ngựa, da ngăm đen, tuổi chừng ba mươi.

Cô gái bước tới bên cạnh Đặng Tiệp, ghé vào tai đối phương nói câu gì đó. Đặng Tiệp vừa nghe vừa đưa mắt nhìn về phía Cảnh Gia Gia, giữa chừng còn bảo nhân viên phục vụ đi qua cho hai lon bia.

Cảnh Gia Gia luôn chăm chú dõi theo cô gái tóc đuôi ngựa, khi cô gái kia đi xa, vẻ mặt của cô càng trở nên hoảng hốt, may mà cô gái kia nhanh chóng quay trở lại. Đặng Tiệp cũng đi theo sau cô gái đó, tay cầm một lon bia.

Đến trước bàn, Đặng Tiệp đưa một lon bia cho Cảnh Gia Gia, đồng thời nói câu gì đó, nhìn thì thấy hình như mời cô uống bia. Cảnh Gia Gia vội xua tay, ra hiệu mình không biết uống. Đặng Tiệp không để ý, đưa lon còn lại trong tay lên tu ừng ực hết già nửa lon rồi ghé mông ngồi xuống sát bên Cảnh Gia Gia, vòng tay ôm ngay cô vào lòng. Nhưng, hành động suồng sã đó của anh ta lập tức bị ngăn lại bằng bạo lực, một người từ phía sau lật chiếc ghế của anh ta, khiến anh ta ngã ra sàn.

Người đó chính là Chu Kiện, mặt anh ta méo đi vì cơn giận dữ cực độ. Nhìn thấy Đặng Tiệp ngã ra sàn, Chu Kiện không nói gì, đưa tay vào trong thắt lưng, loáng một cái, một con dao sáng loáng lập tức được giơ ra trên bàn tay phải.

La Phi và mấy đồng nghiệp từ nãy đến giờ cứ lặng lẽ quan sát, khi Đặng Tiệp bước tới mời Cảnh Gia Gia uống bia, La Phi đã dự cảm rằng rất có thể Chu Kiện sẽ nhảy ra gây xung đột, nhưng không ngờ anh ta lại mang theo hung khí. Lúc này nhìn thấy con dao sáng loáng, La Phi vội lao ngay đến. Nhưng đã muộn, Chu Kiện đã vung dao vào hạ bộ của Đặng Tiệp, Đặng Tiệp há miệng kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Chu Kiện nghiến răng, tiếp tục thao tác mấy cái ở hạ bộ của Đặng Tiệp. Lúc này La Phi đã chạy tới, bằng một cú phi người anh khiến cho Chu Kiện ngã lăn xuống. Tiểu Lưu và Trần Gia Hâm cũng chạy tới, ba người túm chặt lấy Chu Kiện và cướp lấy con dao. Vì là mặc thường phục, nên La Phi và mọi người không mang theo còng tay, họ đành lấy thắt lưng của Chu Kiện trói hai tay anh ta lại. Miệng Chu Kiện kêu lên ú ớ, nhưng đã mất khả năng phản kháng.

Những người khác trong câu lạc bộ thấy sự việc máu me, người thì kêu ré lên và bỏ chạy, nhưng cũng có những người tò mò xúm lại xem. Khi Đặng Tiệp ngã xuống, Cảnh Gia Gia vướng tay quàng của anh ta nên cũng ngã theo. Lúc này mặt cô trắng nhợt, nằm nhũn ra trên sàn nhà không thể nào ngồi dậy được.

Chỉ có hai người là vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Một người là Sở Duy, một người là cô gái tóc buộc đuôi ngựa. Họ lặng lẽ đứng im bên cạnh, cái vẻ bình thản đó tạo thành sự đối lập rất rõ với hoàn cảnh xung quanh.

La Phi thấy lòng rất nặng nề. Anh biết, vụ việc này hoàn toàn không phải là một sự ngẫu nhiên, mà là một âm mưu đã được tính toán rất kỹ càng.

Tiếng nhạc ầm ĩ dừng lại, tiếng kêu thảm thiết của Đặng Tiệp càng chói tai, khiến người ta nổi cả da gà. Tiếng quát to của La Phi khiến mọi người như bừng tỉnh.

“Nhanh chóng gọi ngay xe cấp cứu!” Quát xong, anh chỉ vào Sở Duy và cô gái tóc đuôi ngựa gầm lên: “Hãy khống chế hai người đó lại!”

Tiểu Lưu và Trần Gia Hâm đứng dậy, lần lượt tiến đến bên hai người đó. Lăng Minh Đỉnh cũng ghé đến sát người Sở Duy, có vẻ ông lo lắng một mình Tiểu Lưu không đối phó nổi với đối phương.

Sở Duy ngược lại không có ý phản kháng, gã để mặc cho Tiểu Lưu túm lấy cánh tay, đồng thời nhắc lại một lần nữa danh từ hóa học đó.

“Phản ứng trung hòa.” Gã mỉm cười, nói.

02.

Đặng Tiệp không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phần dưới cơ thể thì bị thương nghiêm trọng, một bên tinh hoàn bị đứt, có lẽ phần đời còn lại anh ta sẽ không còn có thể gây họa cho các cô gái được nữa.

Chu Kiện bị cảnh sát hình sự tạm giữ. Trong lúc thẩm vấn, anh ta vẫn trong trạng thái hung hăng, hoàn toàn không nhận ra tội lỗi của mình. Anh ta cứ nhấn mạnh nhiều lần rằng mình và Cảnh Gia Gia đã yêu nhau trong thời gian dài, hai người có tình cảm sâu sắc với nhau. Còn Đặng Tiệp là kẻ thứ ba bỉ ổi, một đồ rác rưởi chuyên bỡn cợt các cô gái, hành động của mình hoàn toàn là vì loại bỏ tai họa cho dân.

Về hung khí, Chu Kiện giải thích đó là con dao gọt hoa quả mà anh ta mang theo, trong tình huống cấp bách mới lấy ra.

Chu Kiện nói như thể mình là người rất chính nghĩa, nhưng La Phi đã thấy được tính cách ích kỷ, cố chấp tối tăm của anh ta. Hơn nữa, anh tin rằng, mặt đen tối của Chu Kiện đã bị kẻ khác dẫn dắt một cách ác ý và cuối cùng gây ra thảm kịch đó.

Lăng Minh Đỉnh hoàn toàn tán thành suy đoán đó của La Phi, ông phân tích dưới góc độ chuyên môn rằng, nhất định có người đã tiến hành thôi miên đối với Chu Kiện, kiểu thôi miên đó đã làm cho dục vọng kiểm soát ích kỷ trong lòng Chu Kiện hoàn toàn kích phát, khiến anh ta coi Cảnh Gia Gia như tài sản cá nhân của mình, không cho bất cứ ai nhìn và chạm đến. Hơn nữa, lần thôi miên này phần lớn là những ám thị về “tình dục” nên Chu Kiện càng phẫn nộ và khi hành hung thì đã nhằm vào chỗ hiểm yếu ở phần dưới cơ thể của đối phương.

Muốn vạch trần bàn tay đen tối của kẻ thôi miên đứng đằng sau Chu Kiện hoàn toàn không dễ dàng, vì thủ đoạn của kẻ kia rất cao tay, hơn nữa cũng không để lại bất cứ dấu vết gì có thể lần theo trong thế giới tinh thần của anh ta. Còn Chu Kiện cũng phủ nhận việc mình bị người khác ám thị hay gây ảnh hưởng.

Muốn tiếp tục điều tra, chỉ còn cách tìm khâu đột phá từ mấy đương sự khác ở hiện trường.

Đầu tiên, La Phi hỏi han Cảnh Gia Gia. Cô gái vẫn còn chưa hết hoảng sợ ấy kể lại chuyện đã qua. Theo lời cô, thời gian gần đây, Chu Kiện luôn tìm cách gây rối cô một cách điên cuồng, khiến tinh thần cô gần như suy sụp. May mà cô đã kết bạn với một chị, chính là cô gái tóc buộc đuôi ngựa ở hiện trường. Người chị đó thường xuyên an ủi và bảo ban cô, khiến cho tâm trạng của cô vui vẻ hơn. Chiều nay, chị bạn ấy lại gọi điện cho cô, nói là sẽ giới thiệu để cô làm quen với một người bạn. Theo lời của chị bạn thì người kia rất giỏi, có thể giúp cô thoát khỏi sự đeo bám của Chu Kiện.

Theo lời dặn của chị bạn, buổi tối Cảnh Gia Gia đã tới câu lạc bộ giải trí “Quân Lâm Thiên Hạ”. Chị bạn đã tìm một chiếc bàn và ngồi xuống rồi gọi hai tách cafe cùng cô nhâm nhi, chuyện trò. Cô không hề biết là Chu Kiện luôn bám theo mình, nhưng bằng trực giác của phụ nữ, cô luồn cảm thấy rất bất an, như thể sắp xảy ra chuyện lớn.

Hai người cứ ngồi và chờ như thế hơn một tiếng, cuối cùng thì chị bạn nói với Cảnh Gia Gia rằng người bạn kia đã đến. Sau đó, chị bạn đó đã dẫn Đặng Tiệp tới. Đặng Tiệp vừa đến đã mời cô uống bia, thậm chí còn động tay động chân, khiến cô rất hoảng sợ. Cô chưa kịp định thần vì chuyện đó thì Chu Kiện bất ngờ xuất hiện và chuyện đã xảy ra ngay sau đó.

La Phi tin là Cảnh Gia Gia không nói dối. Trong vụ án này, cô chỉ là một đạo cụ không rõ tình hình. Có người đã lợi dụng cô để hoàn thành cái gọi là “phản ứng trung hòa” và “liệu pháp bạo phá”.

Cô gái tóc buộc đuôi ngựa rõ ràng là một trong những kẻ giật dây, La Phi lập tức tiến hành thẩm vấn cô ta.

Cô gái đó tuy thân hình yếu đuối, nhưng ngồi trước mặt La Phi rất vững vàng, vẻ mặt không có chút nào tỏ ra sợ hãi. Dường như trong cô ta ẩn giấu một sức mạnh rất to lớn.

Đầu tiên La Phi hỏi: “Tên cô là gì?”

Cô gái trả lời: “Đỗ Na.”

Đỗ Na? La Phi ngây người, anh ngẩng đầu lên nhìn lại đối phương một lượt, rồi hỏi: “Hộ khẩu ở đâu?”

“Đức Hùng, Vân Nam.”

La Phi đã hiểu, đây chính là người phụ nữ đã từng cứu sống Bạch Á Tinh. Sau này, Bạch Á Tinh đã bỏ Cao Mai vì cô ta, từ đó dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền khiến Cao Mai tự tử và Bạch Á Tinh thôi việc. Trong quá trình Bạch Á Tinh thay đổi, cô ta là nhân vật manh mối cực kỳ quan trọng.

Những suy nghĩ đó diễn ra rất nhanh trong đầu La Phi, còn vẻ mặt anh thì hầu như không thay đổi. Vì hiện tại vẫn chưa biết Bạch Á Tinh đang ở đâu, La Phi quyết định đầu tiên chưa chọc đến lớp cửa sổ giấy đó, thế nên anh tiếp tục đưa ra những câu hỏi thông thường như quy định.

“Cô làm nghề gì ở Long Châu?”

Đỗ Na đáp: “Tôi là bạn của Sở Duy, tôi giúp việc cho anh ấy ở câu lạc bộ.”

“Cô đã quen với Cảnh Gia Gia như thế nào?”

“Tôi cô ấy gặp ở công viên trong lúc đi bộ vào tuần trước, chúng tôi nói chuyện với nhau mấy câu và rồi sau đó là thân nhau.”

“Tại sao hôm nay cô lại hẹn cô ấy đến câu lạc bộ?”

“Cô ấy nói có một người đàn ông cứ bám riết lấy cô ấy. Tôi muốn giới thiệu cho cô ấy một người bạn mới, cũng là muốn có người bảo vệ cô ấy.”

“Cô muốn giới thiệu ai?”

“Đặng Tiệp. Anh ta thường đến đây chơi. Anh ta không thiếu tiền, cũng lại biết thương phụ nữ. Tôi cảm thấy anh ta rất phù hợp.”

“Cô có quen với Chu Kiện không?”

“Không quen.”

“Là người sau đó làm bị thương Đặng Tiệp.”

“Tôi không quen.” Đỗ Na ngừng một chút thì nói tiếp: “Tôi đoán có lẽ anh ta là người cứ bám riết Gia Gia?”

Những câu trả lời của Đỗ Na rất chặt chẽ, cô ta đã vạch rõ liên quan của mình với vụ án này. Trong một lúc, La Phi cũng không tìm được chỗ hổng nào để phản bác lại. Anh đành phải bảo đối phương ký vào bản lời khai, rồi sau đó cho gọi Sở Duy vào phòng thẩm vấn.

Sở Duy rõ ràng là biết Chu Kiện, điều này thì không thể nào chối được. Thực ra, trong những lời trao đổi lúc ở câu lạc bộ, Sở Duy đã thừa nhận mình là đạo diễn của bi kịch đó, lúc này khi vào phòng thẩm vấn, gã cũng vẫn không che giấu điều đó.

“Đúng thế, là do tôi sắp đặt. Tôi đã bảo Đỗ Na hẹn Cảnh Gia Gia đến câu lạc bộ, tôi cũng biết Chu Kiện sẽ theo đến, kể cả việc giới thiệu Cảnh Gia Gia với Đặng Tiệp cũng là do tôi lên kế hoạch.” Sở Duy trả lời đàng hoàng, “Như thế thì sao nào?

La Phi hỏi: “Giữa Chu Kiện và Đặng Tiệp xảy ra xung đột, chuyện đó cũng nằm trong kế hoạch của anh chứ?”

“Câu này không thể nói bừa được.” Sở Duy lắc đầu, “Tôi làm sao biết được là nhất định họ sẽ xung đột với nhau? Tôi đã giải thích rồi, đó là “liệu pháp bạo phá”. Chu Kiện có thể công kích Đặng Tiệp, cũng có thể là không. Đối với anh ta thì tấn công có nghĩa là hủy diệt, không tấn công có nghĩa là tái sinh. Cho dù kết cục của Chu Kiện thế nào, Cảnh Gia Gia cũng đều được giải thoát, đây mới là điều quan trọng nhất.”

La Phi chăm chú nhìn đối phương, anh bắt đầu hiểu được sự ghê gớm của gã. Gã thẳng thắn tới mức gần như ngông cuồng, nhưng mỗi một lời nói của gã đều rất chừng mực, hoàn toàn không vượt quá giới hạn.

Nhìn vẻ nghiêm nghị của La Phi, Sở Duy bật cười, gã nói: “Tôi bảo vệ cô gái ấy, tôi đã làm một việc mà các anh muốn làm nhưng lại không có khả năng. Tại sao các anh lại dùng thái độ kỳ lạ đó với tôi?”

La Phi buộc phải nhắc nhở đối phương: “Anh còn gây ra một vụ huyết án.”

“Đúng thế. Chu Kiện chém bị thương Đặng Tiệp, nhưng các anh không cảm thấy đó là một chuyện tốt à?” Sở Duy nhìn vào mắt La Phi một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Đội trưởng La, khi Đặng Tiệp đi về phía Cảnh Gia Gia, anh có nghĩ rằng anh ta sẽ xung đột với Chu Kiện không?”

La Phi im lặng không trả lời.

“Anh đã nghĩ ra rồi, đúng không?” Sở Duy đưa mắt nhìn những người có mặt, trong đó có Lăng Minh Đỉnh, “Các anh đều đã nghĩ ra, nhưng không có ai bước lên ngăn lại, tại sao? Vì các anh muốn nhìn thấy họ xung đột, các anh cũng muốn được chứng kiến một phản ứng trung hòa tuyệt vời.”

La Phi ngắt lời của đối phương: “Chúng tôi không ai biết Chu Kiện mang theo dao.”

“Đó chỉ là cái cớ.” Sở Duy cười lạnh lùng với vẻ không giấu giiếm, “Cho dù biết Chu Kiện mang dao, thì lúc đó anh cũng sẽ nói: “Không ai trong chúng tôi nghĩ rằng anh ta lại bất ngờ ra tay, chúng tôi không kịp ngăn anh ta”. Tất cả những điều đó chỉ là cái cớ, sự thật giấu trong tiềm thức của các anh. Các anh muốn hai gã đó gặp phải sự trừng phạt, nên mới để mặc cho sự việc phát triển. Sau khi sự việc trở nên xấu đi, trách nhiệm của cảnh sát khiến các anh không thể không đứng ra. Bây giờ anh cảm thấy phẫn nộ, hoàn toàn không phải là vi Đặng Tiệp bị tổn thương, mà là vì một vụ án hình sự diễn ra ngay trước mắt các anh, anh cảm thấy mất mặt, thậm chí là nhục nhã, đúng không?”

La Phi cứng lưỡi, trong chốc lát không biết biện hộ cho mình như thế nào, vì những lời đối phương nói đều là sự thật.

Sở Duy tiếp tục nói: “Dù anh có phẫn nộ thế nào thì cũng chớ nên trút giận sang tôi. Tôi không làm bất cứ việc gì vi phạm pháp luật. Bản chất của vụ án này là hai tâm hồn bẩn thỉu xảy ra va chạm. Chúng ta chỉ là những người đứng ngoài quan sát. Sau khi hai tâm hồn ấy va chạm, thì giống như phản ứng trung hòa, sự nguy hại của họ đều dần dần mất đi. Đó không phải là một việc tốt hay sao?”

La Phi không trả lời đối phương, anh quay lại nói với Tiểu Lưu đang phụ trách việc ghi lại lời khai: “Cậu hãy ghi lại toàn bộ lời nói của anh ta, rồi đưa cho anh ta ký.”

Tiểu Lưu ghi xong thì đẩy cuốn sổ đến trước mặt Sở Duy. Trong lúc Sở Duy ký, La Phi nói: “Chúng tôi sẽ chuyển bản ghi chép lời khai của anh cho chuyên gia của Viện kiểm sát nghiên cứu, xem sẽ truy cứu trách nhiệm gì đối với anh.”

“Không sao, tôi sẽ không có trách nhiệm gì.” Sở Duy ký xong, ném chiếc bút, mỉm cười nói: “Tôi là một người hiểu pháp luật. Vì vậy, từ trước đến giờ tôi không bao giờ vi phạm pháp luật.”

Cuộc thẩm vấn kết thúc cũng là lúc chuyển sang sáng sớm ngày thứ hai. Sau khi Sở Duy được đưa đi, Tiểu Lưu hỏi La Phi: “Đội trưởng La, xử lý hai người đó như thế nào?” Tất nhiên ý của cậu muốn nói đến Sở Duy và Đỗ Na.

“Chắc chắn là không đủ cấu thành việc giam giữ hình sự.”

La Phi cân nhắc một lát rồi nói, “Hãy tạm giữ họ theo quy định triệu tập hình sự trong 12 tiếng. Chờ cho họ ra khỏi thì cử người bám theo sau.”

“Đúng.” Lăng Minh Đỉnh tán thành phương án này, “Hai người đó đều là tâm phúc của Bạch Á Tinh, chỉ cần theo dõi cho chặt thì không lo không tìm được Bạch Á Tinh.”

Tiểu Lưu lại hỏi: “Nên bố trí ai theo dõi ạ?” Qua quá trình thẩm vấn vừa rồi, Tiểu Lưu đã biết được rằng hai đối tượng trên đều là những kẻ gai góc, đã có bài học thất bại trong lần theo dõi trước, cậu không thể không thận trọng.

La Phi nghĩ một lúc, nói: “Trần Gia Hâm và cậu theo dõi Sở Duy, còn Đỗ Na để tôi phụ trách.” Sự sắp xếp này vừa hư vừa thực. Để Trần Gia Hâm theo dõi Sở Duy thực ra là để cậu làm mồi nhử đối phương, để xem đối phương có nuốt mồi nhử đó không; còn manh mối mà phía cảnh sát thực sự quan tâm chính là Đỗ Na. La Phi tin rằng quan hệ giữa người phụ nữ đó và Bạch Á Tinh không phải là bình thường, vì thế anh quyết định mình sẽ trực tiếp vào trận.

Sắp xếp ổn thỏa xong, mọi người tản ra tìm chỗ nghỉ ngơi. La Phi không muốn đi đi lại lại nên đến nằm ở sofa trong phòng làm việc ngủ một giấc ngon lành. Cho đến khi anh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa thì trời cũng đã sáng bạch.

La Phi đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Lưu, anh vội giơ tay lên nhìn đồng hồ và hỏi: “Sắp hết 12 tiếng rồi à?”

“Không phải.” Vẻ thể hiện của Tiểu Lưu hơi khác thường, cậu nói với anh: “Đội trưởng La, anh không cần phải đi theo dõi người phụ nữ ấy nữa đâu.”

La Phi ngạc nhiên: “Sao thế?”

“Bạch Á Tinh đã tự mình tìm đến rồi.”

“Thật à?” La Phi không tin vào tai mình, nhưng nhìn vẻ mặt của Tiểu Lưu không có vẻ gì là đùa, anh vội hỏi dồn: “Hắn đang ở đâu?”

“Đang ngồi ở phòng đón tiếp.”

La Phi quay vào phòng vơ vội chiếc áo khoác, rồi lập tức theo Tiểu Lưu tới phòng đón tiếp. Đi được nửa đường thì cũng thấy Trần Gia Hâm vội vàng đi tới, có lẽ cậu cũng đã biết được tin tức mới nhất.

Nhìn thấy La Phi, Trần Gia Hâm vội hỏi: “Đội trưởng La, có theo dõi Sở Duy nữa không?”

“Cậu không cần đi nữa.” La Phi lập tức điều chỉnh chiến lược, “Hãy bố trí hai người khác lần lượt bám theo Sở Duy và Đỗ Na.”

“Vậy, tôi sẽ làm gì ạ?” Trần Gia Hâm có vẻ rất muốn được vào cuộc, cậu đoán có lẽ mình sẽ thực hiện nhiệm vụ quan trọng hơn.

La Phi ra lệnh: “Cậu nhanh chóng đón ông Lăng Minh Đỉnh đến đây. Càng nhanh càng tốt!”

“Rõ!” Trần Gia Hâm đáp bằng một tiếng rất to rồi nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.

03.

Phòng đón tiếp của đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu.

Trên ghế sofa lúc này là một người đàn ông và một cô gái. Cô gái chừng hơn 20 tuổi, trên mình mặc một bộ trang phục đắt tiền, mặt mày xinh đẹp. Một cô gái xinh đẹp như vậy đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của cánh đàn ông.

Nhưng lúc này, cô gái xinh đẹp ấy chỉ là một vai phụ, vì người đàn ông bên cạnh cô tỏ ra rất khí phách, vẻ khí phách ấy làm người khác không thể không nhìn.

Người đàn ông chừng 40 tuổi, tuy không cao nhưng cơ thể rất săn chắc. Giữa thời tiết đã bắt đầu lạnh, thế mà anh ta chỉ mặc một chiếc áo phông cổ tròn bó sát người màu đen, chiếc áo ấy chật căng lên bởi những bắp thịt căng đầy, nhìn vào thì thấy có một nguồn sức mạnh to lớn tiềm tàng trong thân hình đó và có thể bật ra bất cứ lúc nào.

Người đàn ông có khuôn mặt của người phương Đông điển hình, các đường nét mềm mại, tỉ lệ hài hòa, làn da ngăm đen và đôi lông mày lưỡi mác rậm càng làm tăng thêm vẻ đẹp mạnh mẽ cho khuôn mặt đó. Đôi mắt hai mí của anh ta được che dưới một đôi kính đen, những người xung quanh hầu như không thể nào chộp được ánh mắt của anh ta. Tuy nhiên, anh ta ngồi rất tự nhiên xuống ghế và đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Cho dù bạn đang ở trong góc nào của căn phòng thì cũng vẫn cảm thấy áp lực do người đàn ông đó mang tới.

Đó là một người đàn ông bẩm sinh đã khác với những người bình thường và dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều chủ định trở thành nhân vật chính.

Mặc dù lần đầu gặp mặt nhưng La Phi vừa nhìn đã nhận ra ngay, người này chính là Bạch Á Tinh mà mình đã mất bao công truy tìm.

Bạch Á Tinh nhìn thấy La Phi đi vào, khóe miệng nhếch một nụ cười thoảng qua rồi chủ động chào: “Đội trưởng La, được nghe thấy tên anh từ lâu.” Nói rồi tay kia gã đưa lên gỡ cái kính đen xuống.

La Phi đứng ở chỗ cách chiếc sofa chừng hai, ba mét, nhìn thẳng vào Bạch Á Tinh một lúc. Đôi mắt sáng và tinh anh của đối phương ẩn chứa rất nhiều trạng thái, La Phi cảm thấy trong đó vừa có vẻ dám thách thức rất rõ, đồng thời còn có cả vẻ tôn trọng và ngưỡng mộ.

La Phi thử đoán động cơ tự chui đầu vào rọ của đối phương, nhưng không tìm ra bất cứ đầu mối nào. Đối đầu với một đối thủ như thế nếu lấy tĩnh chế động có lẽ là biện pháp phù hợp hơn cả. Vì vậy, La Phi cũng không nói gì nhiều, anh chỉ bình thản đáp lại một câu: “Chào anh”, rồi sau đó bước tới bàn làm việc và ngồi xuống.

Tiểu Lưu cũng đi theo tới phòng đón tiếp, cậu kéo một chiếc ghế bên cạnh La Phi đang định ngồi xuống thì nghe thấy La Phi nói: “Mang trà lên mời khách.”

Tiểu Lưu “vâng” một tiếng rồi lấy trà và ấm chén từ trong tủ ra. Bạch Á Tinh thấy vậy cười lớn rồi quay sang nói với cô gái bên cạnh: “Em thấy chưa, đội trưởng La là một người tốt, em không cần phải lo lắng đâu.”

Cô gái cứ ngồi sát bên Bạch Á Tinh, ngoan ngoãn như một con mèo. Ánh mắt của cô như dán vào mặt Bạch Á Tinh, như thể trên thế giới này chỉ có sự tồn tại của một mình gã. Lúc này, nghe thấy Bạch Á Tinh nói như vậy, cô mới quay sang mỉm cười với La Phi, thay cho một lời chào. Sau đó cô lại quay lại, khẽ nắm lấy cánh tay của Bạch Á Tinh, nói: “Nhưng em vẫn không muốn rời xa anh.”

Giọng nói dịu dàng đến vô cùng của cô gái vừa như nũng nịu vừa như van nài, người bên cạnh nghe thấy cũng không khỏi thấy xốn xang. Nhưng Bạch Á Tinh ngược lại đanh mặt lại, nói bằng giọng nghiêm nghị: “Không được, em phải rời xa rồi, tôi có việc quan trọng phải làm.”

Cô gái phụng phịu vẻ tủi thân, mắt dường như có ngấn nước. Cô còn định nói thêm câu gì nữa nhưng Bạch Á Tinh thấy thế bèn trừng mắt lên với cô và nói: “Chúng ta đã nói trước rồi. Em không nghe lời phải không?” Lời của gã với cô gái chẳng khác gì thánh chỉ không cho phép phản kháng, vì thế cô đành ngoan ngoãn đứng dậy, nói với vẻ ủ rũ: “Vậy thì em đi đây.”

Bạch Á Tinh hơi nghiêng đầu, nói một câu: “Đi đi”, tiếp đó gã nhắc Tiểu Lưu: “Sĩ quan Lưu, cậu không cần phải chuẩn bị trà cho cô ấy đâu.”

Tiểu Lưu ngây người, không hiểu hai người đó vừa diễn bài gì? Cậu vẫn còn chưa hết ngạc nhiên thì cô gái kia đã đi ra khỏi phòng. Đi đến cửa, cô ta lại dừng chân quay đầu nhìn với vẻ đầy lưu luyến. Nhưng Bạch Á Tinh chỉ khẽ chau mày với cô mà không hề có ý giữ lại.

Cô gái khẽ thở dài rồi lặng lẽ rời đi một mình.

Tiểu Lưu quay lại nhìn La Phi dường như định hỏi câu gì đó. La Phi hiểu ý, nói: “Cậu sắp xếp một chút, cử ai đó đưa cô ấy về.” Tiểu Lưu tuân lệnh rời đi. Sau khi ra khỏi đó, tất nhiên cậu sẽ tìm một cảnh sát nhanh nhẹn, trên danh nghĩa là đưa cô gái về, nhưng sẽ ngầm làm rõ những bí mật của đối phương.

Bạch Á Tinh nheo mắt, nhìn La Phi với vẻ phấn chấn. Từng là một cảnh sát hình sự nên gã dễ dàng hiểu được dụng ý của đối phương, tuy nhiên gã không nói ra mà chỉ cười hì hì và nói như đùa: “Đàn bà mà, chỉ toàn thấy phiền phức.”

La Phi cũng nhìn Bạch Á Tinh, đối với con người này, đàn bà đúng là “phiền phức”. Cao Mai và Đỗ Na chính là hai người phụ nữ đã làm thay đổi cuộc đời của Bạch Á Tinh. Bây giờ Cao Mai đã chết rồi, còn Đỗ Na đã đến Long Châu, thế mà bên cạnh Bạch Á Tinh lại còn xuất hiện thêm một người đẹp nữa. Rốt cuộc thì giữa họ là quan hệ gì đây?

Những ý nghĩ đó lướt qua trong đầu La Phi. Điều quan trọng bây giờ cần làm rõ là: tại sao Bạch Á Tinh lại đến đây? Gã thách thức một cách không che giấu như vậy rốt cuộc là với mục đích gì?

Đối phương đã nói ra từ “phiền phức” thì La Phi sẽ thăm dò bằng cách hỏi ẩn ý xem sao: “Xem ra, anh là một người thích chuốc phiền phức nhỉ?” La Phi hỏi.

Bạch Á Tinh lập tức phản ứng lại bằng vẻ ăn miếng trả miếng: “Đàn ông nếu không thích chuốc phiền phức thì sống còn có ý nghĩa gì?”

Tưởng chừng đó chỉ như những câu đối đáp đơn giản, nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy gai góc. Sau những thăm dò ban đầu, thì sự va chạm chính thức giữa hai bên khó bề tránh khỏi.

La Phi quyết định nói rõ vấn đề. Anh bê tách trà mà Tiểu Lưu đã chuẩn bị xong đến trước mặt Bạch Á Tinh và nói: “Cô gái đó đã đi rồi, vậy anh hãy nói việc chính của anh đi.”

Bạch Á Tinh không đón lấy tách trà đó, gã vẫn ngồi yên: “Chuyện chính nhất định sẽ nói, nhưng hoàn cảnh này thì không hợp.”

“Thế sao?” La Phi chau mày, “Bạch tiên sinh cảm thấy chỗ của tôi đơn giản quá chăng?”

“Đội trưởng La, anh hoàn toàn hiểu sai rồi.” Bạch Á Tinh cười châm biếm, “Là tôi cảm thấy anh rất khách khí với tôi. Lúc này, lẽ ra anh lên tra còng vào tay rồi đưa tôi vào phòng thẩm vấn. Anh cũng không cần phải gọi tôi là “Bạch tiên sinh”, cách gọi chính xác nên là nghi phạm Bạch Á Tinh.”

Sao La Phi lại không muốn lập tức tra còng và trông coi nghiêm ngặt đối phương? Nhưng anh phải nhắc nhở mình rằng nhất định không được nôn nóng, hiện phía cảnh sát vẫn chưa nắm được những bằng chứng thực sự về việc Bạch Á Tinh có liên quan đến vụ án. Thế mà đối phương đã tìm đến cửa, tất nhiên gã phải có những tính toán phía sau. Nếu mình hành động thiếu thận trọng chưa biết chừng sẽ trúng kế của gã.

Quyết định như vậy xong, La Phi bèn mỉm cười với Bạch Á Tinh rồi nói: “Xem ra, không những anh thích chuốc phiền phức mà còn là một người rất nôn nóng?”

Bạch Á Tinh xòe tay ra, nói: “Anh đã tìm tôi nhiều ngày như vậy rồi, cơ sở của tôi cũng bị anh điều tra rõ ràng, liệu không nôn nóng được không?”

“Nóng vội cũng không tác dụng gì.” Tay La Phi vẫn bê tách trà đó, nếu đối phương không uống thì anh uống vậy. Anh thong thả uống hết tách trà đó xong thì mới nói: “Cảnh sát giải quyết vụ án là phải có trình tự. Chúng tôi cần phải có đầy đủ bằng chứng xác thực thì mới bắt giữ anh, vì vậy, hiện tại anh chưa đủ tư cách là nghi phạm.”

Bạch Á Tinh nhìn La Phi với vẻ trịnh trọng: “Bằng chứng sẽ có nhanh thôi. Hôm nay tôi đến đây là để đầu thú.”

Đầu thú? La Phi sững người. Sự thay đổi này đúng là nằm ngoài dự liệu của anh. Điều đó giống như việc anh đứng trước một đối thủ mạnh và đúng vào lúc anh không hề nghĩ rằng mình sẽ chiến thắng thì đối thủ đột nhiên tuyên bố đầu hàng. Chuyện này có vẻ rất hoang đường và không hợp logic, dù cho đó là người lạc quan nhất thì cũng cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng Bạch Á Tinh tiếp tục nói, càng nói lại càng hùng hồn: “Tôi chịu trách nhiệm về vụ án Diêu Bách cắn mặt người và Chương Minh nhảy lầu, cả hai người đó đều bị tôi thôi miên nên mới có những hành động hoang đường. Tôi đã liên quan đến tội cố ý làm gây thương tích và cố ý giết người, anh nên lập tức bắt và giam giữ tôi.”

Vừa nói Bạch Á Tinh vừa chìa hai bàn tay ra trong tư thế chờ bị tra còng. La Phi không phản ứng lại hành động của đối phương ngay lập tức, anh vẫn cầm tách trà đứng trước mặt Bạch Á Tinh, nhíu chặt lông mày suy nghĩ. Hai người cứ trong trạng thái kỳ quặc ấy, không ai động đậy, không ai nói gì, trong phòng tiếp đón bỗng trở nên im ắng lạ thường.

Một lát sau, sự im ắng đó bị một loạt tiếng bước chân vội vã phá tan, đó là tiếng bước chân của Tiểu Lưu sau khi hoàn thành việc La Phi giao và quay trở về. Cảnh tượng trong phòng khiến cho cậu đứng ngây người một lát không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó cậu mới thận trọng hỏi: “Đội trưởng La, có chuyện gì thế ạ?”

La Phi nhướn mày thoát khỏi trạng thái suy nghĩ. Anh nhìn chăm chăm vào Bạch Á Tinh trong mấy giây, sau đó đặt tách trà xuống bàn, nói to vẻ nghiêm nghị: “Hãy còng tay anh ta lại và đưa tới phòng thẩm vấn!”

Tiểu Lưu lấy ra một chiếc còng, “tạch” một cái còng hai tay của Bạch Á Tinh lại. Bạch Á Tinh rất phối hợp, đứng dậy, chủ động nói: “Đi thôi”, nói xong thì đi ra trước.

Tiểu Lưu không đi theo ngay, chờ cho Bạch Á Tinh đi được một đoạn rồi mới hạ giọng hỏi La Phi: “Tại sao đột nhiên lại còng tay lại thế ạ?”

“Anh ta muốn đầu thú.” La Phi nói to, tuy là trả lời Tiểu Lưu nhưng cố ý để cho Bạch Á Tinh nghe thấy, “Cậu hãy chuẩn bị một chút để ghi lại lời khai của anh ta!”

Tiểu Lưu trợn mắt nhìn La Phi rồi lại nhìn Bạch Á Tinh với vẻ hết sức kinh ngạc. Trong một khoảng thời gian ngắn cậu không kịp nghĩ kỹ, chỉ biết vội vàng đi tới đưa Bạch Á Tinh vào phòng thẩm vấn trước.

Ba người nhanh chóng tới nơi. Tiểu Lưu còng Bạch Á Tinh vào ghế dành cho tù nhân, Bạch Á Tinh lên tiếng: “Chiếc ghế này vẫn rất cứng” rồi dịch người như muốn để cho mình ngồi thoải mái hơn.

“Cứng à? Ai bảo anh sống tử tế lại không muốn? Phải đến chỗ này đều là do tự mình chuốc lấy!” Tiểu Lưu nghiêm giọng quát.

Bạch Á Tinh nheo mắt hỏi: “Sao? Cậu sợ tôi à?”

Tiểu Lưu ngây người, rồi lập tức phản bác: “Tôi sợ gì anh?”

Bạch Á Tinh thong thả nói: “Khi cảnh sát thẩm vấn phạm nhân có một nguyên tắc trong thái độ, đó là: “Gặp mềm thì mềm, gặp cứng thì càng cứng; có nghĩa là gặp người yếu đuối thì thái độ phải mềm mỏng, có như vậy thì mới làm giảm bớt tâm lý đề phòng và lo lắng của đối phương, còn đối với người cứng đầu thì phải cứng rắn hơn, có như vậy mới áp chế được cơn giận dữ của đối phương. Tôi luôn rất thật thà, nhưng cậu lại dùng thái độ đó với tôi, điều đó cho thấy trong lòng cậu đã thầm thừa nhận tâm thế của kẻ yếu. Cậu sợ tôi, đúng không?”

Tiểu Lưu cắn môi, không biết nên phản ứng