Chương 8 1
Lần biểu diễn thôi miên thứ hai của Hạ Mộng Dao cũng thành công như vậy. Lần biểu diễn này của cô vẫn lấy “hoài cổ” làm chủ đề. Vì cuộc biểu diễn tiến hành ở trường Đại học Long Châu nên lần hoài cổ này lấy cuộc sống thời phổ thông trung học làm bối cảnh. Dưới sự dẫn dắt bằng lời của Hạ Mộng Dao, những người tham dự đã thơ thẩn trong thế giới tiềm thức. Dường như họ đã trở lại với ngôi trường thời trung học, trên bàn xếp đầy những chồng sách, thầy giáo đang say sưa giảng bài trên bục giảng, tiếng người ồn ào huyên náo bên ngoài cửa sổ, tất cả đều rất đỗi quen thuộc, tất cả đều chứa đầy hy vọng.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, có không ít người ngồi dưới nước mắt chan hòa. Họ biết, trong cuộc đời con người, đã có rất nhiều điều tốt đẹp trôi qua, có rất nhiều điều nuối tiếc đã không thể nào bù đắp được. Nếu như có thể thực sự quay trở lại thì tốt biết bao. Cho dù chỉ là ôn lại những hồi ức đã ngủ quên, họ cũng sẵn sàng chìm mình trong đó và không bao giờ tỉnh lại.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, La Phi khéo léo từ chối lời mời đi ăn cơm của Lăng Minh Đỉnh. Thế là buổi chúc mừng thành công đó đã trở thành cuộc hẹn riêng giữa Lăng Minh Đỉnh và Hạ Mộng Dao. La Phi đã nhìn thấy một thứ tình cảm nào đó vượt qua tình hữu nghị đang nhen nhóm giữa hai người, anh thầm chúc phúc cho họ. Lăng Minh Đỉnh mất vợ, Hạ Mộng Dao thì độc thân, nam tài nữ sắc, có gì mà không tốt?
Mấy ngày tiếp sau đó đều bình yên. Sau khi trở về, Sở Duy và Đỗ Na tiếp tục làm ăn ở câu lạc bộ và không có hành động gì khác thường. “Hội liên hiệp các nhà thôi miên Trung Quốc” cũng tạm thời im hơi lặng tiếng. Trong tình hình ấy, “lý luận tâm huyệt” và “thuật trị liệu tâm cầu” của Lăng Minh Đỉnh lại lấy được thanh thế. Người có công nhất trong chuyện này tất nhiên là thuộc về Hạ Mộng Dao. Sự quan tâm của các phương tiện truyền thông đã khiến cô trở thành người hot nhất trong nghề thôi miên. Nhờ ảnh hưởng của cô, những hiểu lầm từng có của mọi người về thôi miên đã dần dần tiêu tan, họ bắt đầu thấy thích thú, thậm chí là say mê thế giới tiềm thức đầy bí hiểm ấy.
Số lượng các fan của Hạ Mộng Dao tăng lên nhanh chóng. Đã có những người nhạy bén đánh hơi thấy thời cơ làm ăn trong đó nên bắt đầu sắp xếp cho Hạ Mộng Dao một sân khấu biểu diễn càng rộng mở hơn. Cuối tuần sẽ có một cuộc biểu diễn thôi miên mới, tất cả các nhà mạng lớn nhất trên cả nước sẽ tiến hành truyền hình trực tiếp. Điều đó có nghĩa là các fan của Hạ Mộng Dao chỉ cần đeo tai nghe ngồi trước máy tính là có thể tiến hành một chuyến thôi miên theo giọng nói của cô gái này
Tình hình xem ra rất tốt, nhưng trong lòng Lăng Minh Đỉnh luôn cảm thấy mối lo lắng vẫn còn. Ông biết, mặc dù Bạch Á Tinh đã ở trong trại giam, nhưng âm mưu nhằm vào ông của gã thì không vì thế mà dừng lại.
Bình lặng chỉ là bề ngoài, còn những dòng nước ngầm thì vẫn cuồn cuộn chảy. Tất cả mọi người dường như đều đang chờ điều gì đó.
Tiền duyên trên trận tuyến của hai bên chính là cuộc đối đầu giữa La Phi và Bạch Á Tinh. Kết quả của cuộc đối đầu này có lẽ sẽ là tiếng còi cho trận đấu phía sau.
Ngày thứ 7 sau cuộc thẩm vấn, cũng là ngày mà Viện kiểm sát có câu trả lời về đề nghị bắt giam của đội cảnh sát hình sự. Buổi sáng hôm đó, La Phi nhận được điện thoại của ông Lỗ - sếp cao nhất và là Giám đốc Sở cảnh sát thành phố, ông bảo anh lập tức tới phòng làm việc của ông một chuyến.
La Phi đến phòng làm việc của giám đốc. Giám đốc Lỗ đã ở độ tuổi gần nghỉ hưu, mái tóc đã điểm bạc, trông như một ông già hiền từ. Nhưng La Phi biết, từ trước đến nay ông luôn là người rất dứt khoát và thận trọng trong công việc.
Quả nhiên, La Phi vừa ngồi xuống ghế, giám đốc Lỗ đã mang một cặp hồ sơ ra. ông không hỏi han gì mà đi ngay vào vấn đề chính: “Đây là tài liệu mà các cậu gửi đến Viện kiểm sát và bị trả về vào sáng nay.”
La Phi giật mình. Theo trình tự, lẽ ra Viện kiểm sát phải thông báo để đội cảnh sát hình sự lấy về, tại sao nó lại được chuyển thẳng đến tay giám đốc sở? Không lẽ đã xảy ra tình hình gì đó?
La Phi vừa giở cặp hồ sơ vừa hỏi với vẻ thấp thỏm: “Không phê chuẩn ạ?”
“Không chỉ là vấn đề không phê chuẩn.” Giám đốc Lỗ chăm chú nhìn La Phi một lúc, rồi nói với vẻ nghiêm nghị, “Ngày hôm qua, luật sư của Bạch Á Tinh lần lượt tố cáo với tôi và lãnh đạo Viện kiểm sát, anh ta nói rằng trong quá trình thẩm vấn, đội cảnh sát hình sự các anh đã dùng thủ đoạn bức cung, ép Bạch Á Tinh đưa ra những lời khai không thật.”
“Bức cung?” La Phi không khỏi thấy nực cười, “Chuyện này quá hoang đường! Trước khi vào trại giam, Bạch Á Tinh đã qua kiểm tra sức khỏe, mọi người có thể xem ghi chép trong hồ sơ lưu trữ để biết xem trên người anh ta có một chút vết thương nào không?”
“Anh ta nói các anh bức cung, không nói là các anh động thủ.” Giám đốc Lỗ dừng một lát rồi chuyển sang hỏi: “Khi Bạch Á Tinh đến đội cảnh sát hình sự, có phải các anh còn tạm giữ hai người, một người là Sở Duy, một người là Đỗ Na không?”
La Phi trả lời thật thà: “Đúng vậy. Hai người đó có liên quan đến một vụ án gây thương tích. Có điều không có đủ bằng chứng nên sau khi triệu tập xong thì chúng tôi cho về.”
Giám đốc Lỗ “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Hai người đó có quan hệ với Bạch Á Tinh không?”
“Có quan hệ, thậm chí chúng tôi nghi ngờ rằng họ là đồng bọn với Bạch Á Tinh.”
Giám đốc Lỗ trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Bạch Á Tinh nói rằng hai người đó đều là bạn thân của anh ta. Các anh đã lợi dụng hai người đó để uy hiếp anh ta, ép anh ta phải thừa nhận tội không có thật, sau đó các anh mới chịu thả người.”
“Đúng là toàn lời nói bậy!” La Phi liên tục lắc đầu, “Những lời không có căn cứ đó lẽ nào Viện kiểm sát lại tin?”
Câu nói sau đó của giám đốc lỗ càng khiến La Phi ngạc nhiên: “Họ có bằng chứng.”
La Phi tròn mắt: “Bằng chứng gì?”
“Chính là trong tay cậu.” Giám đốc Lỗ hơi hất cằm, “Bản ghi chép khẩu cung đó.”
La Phi đã lấy tập hồ sơ từ trong túi ra, tờ trên cùng chính là phần trả lời thẩm vấn do Tiểu Lưu ghi. La Phi lật ra xem: “Ở đây có vấn đề sao?”
Giám đốc Lỗ hỏi lại La Phi: “Trong ghi chép đó thì là ngày 7 tháng 11, Bạch Á Tinh thực hiện tội thôi miên đối với Diêu Bách ở rạp chiếu phim Mỹ Gia ở tòa nhà Bảo Lực. Lúc đó họ đã cùng xem một bộ phim, giờ chiếu bắt đầu từ lúc 3 giờ 20 phút, đúng không?”
La Phi lập tức trả lời: “Đúng thế.” Chi tiết này anh nhớ rất rõ, không cần phải giở ra đối chiếu.
“Nhưng bằng chứng mà luật sư cung cấp cho thấy, 3 giờ chiều ngày 7 tháng 11, Bạch Á Tinh dẫn một cô gái tên là Hàn Tuyết đến văn phòng bất động sản ở khu Hoa Đỉnh lấy hợp đồng mua căn hộ. Mà khu Hoa Đỉnh cách tòa nhà Bảo Lực ít nhất cũng phải là nửa giờ đi xe, vì vậy Bạch Á Tinh không thể có thời gian để gây án trong rạp chiếu phim.”
La Phi ngây người, hỏi theo phản xạ: “Bằng chứng có đáng tin không?”
Giám đốc Lỗ đáp: “Có ghi chép về việc nhận hợp đồng mua căn hộ do ban quản lý nhà cung cấp, có lời làm chứng của những người có liên quan, và còn có cả hình ảnh trong camera ngày hôm đó. Trong camera hiển thị rõ hình ảnh Bạch Á Tinh và Hàn Tuyết vào văn phòng ban quản lý lúc 3 giờ 25 phút, đến 4 giờ 7 phút thì ra khỏi đó.”
La Phi thấy bối rối. Sổ ghi chép bằng chữ và lời khai của nhân chứng có thể là giả, nhưng còn hình ảnh trong camera thì không thể nào giả được. Như vậy, đúng là Bạch Á Tinh không có thời gian để gây án, không lẽ vụ án đó không phải do anh ta gây ra?
Giám đốc Lỗ tiếp tục nói: “Trong bản ghi chép lời khai còn nhắc đến một vụ án mạng trên tỉnh. Trong vụ án đó, Bạch Á Tinh và bị hại Hứa Lệ gặp mặt nhiều lần, địa điểm là một quán cafe có tên là “Tĩnh Tâm”, thời gian vào giữa tháng 9 năm ngoái.”
La Phi gật đầu, bụng thầm nghĩ, không lẽ Bạch Á Tinh cũng cung cấp những bằng chứng cho thấy anh ta không có mặt ở đó trong vụ việc này?
Giám đốc Lỗ nói: “Luật sư cung cấp bản đăng ký của sở công thương, cho thấy quán cafe này mới khai trương vào tháng 5 năm nay.”
Gì chứ? Nói như vậy, vào tháng 9 năm ngoái, cái gọi là “quán cafe Tĩnh Tâm” hoàn toàn không có. La Phi ngạc nhiên, im lặng, cuối cùng anh chỉ còn biết mỉm cười đau khổ, anh biết nói gì bây giờ? Trước những bằng chứng mạnh mẽ như thế anh hoàn toàn không thể bác bỏ được.
Nhưng Giám đốc lỗ không chịu bỏ qua cho La Phi, ông tiếp tục hỏi: “Đối với những vấn đề xuất hiện trong bản ghi chép lời khai như vậy, cậu giải thích thế nào?”
La Phi bất lực liếm môi: “Bạch Á Tinh đã cố tình gài hai nút đó trong quá trình thẩm vấn để chuẩn bị lật lại án sau này. Tôi chưa điều tra kỹ càng mà đã tin vào lời khai của anh ta, tất nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm.”
Giám đốc Lỗ nhìn La Phi không nói, ông có vẻ rất không vừa lòng với lời giải thích đó.
La Phi nhìn lại sếp của mình, anh cảm thấy cần phải nhấn mạnh một điểm: “Cho dù thế nào, tôi khẳng định là Bạch Á Tinh có liên quan đến mấy vụ án đó, vì trong lời khai của anh ta có rất nhiều chi tiết trùng khớp với điều tra của phía cảnh sát.”
Giám đốc Lỗ thở dài, nói: “Chi tiết điều tra của phía cảnh sát và lời khai của nghi phạm trùng khớp, không có nghĩa là nghi phạm nhất định có liên quan đến vụ án. Còn có một khả năng nữa…” Nói đến đây, ông dừng lại lắc đầu, vẻ như định nói rồi lại thôi.
La Phi đã hiểu, anh cười đau khổ nói nốt giúp giám đốc Lỗ câu nói còn bỏ lửng: “Có thể bản khẩu cung này hoàn toàn là do một tay cảnh sát tạo ra.”
Giám đốc Lỗ nói với vẻ nghiêm nghị: “Luật sư của Bạch Á Tinh luôn giữ quan điểm này.”
Tội danh đó thật là to. La Phi buộc phải phản bác cho mình: “Trên bản bản ghi chép lời khai đó có chữ ký và dấu điểm chỉ ngón tay của Bạch Á Tinh, chứng tỏ lúc đó anh ta đã đọc và công nhận nội dung trên bản bản ghi chép lời khai đó. Bây giờ anh ta nói bị cảnh sát đe dọa, khẩu cung hoàn toàn là do phía cảnh sát tạo ra, vậy anh ta có bằng chứng gì không?”
La Phi hoàn toàn không ngờ được, bằng chứng đó có thật.
“Luật sư của Bạch Á Tinh đã đề nghị làm giám định đặc điểm ngôn ngữ đối với bản ghi chép lời khai kết quả giám định đã có vào ngày hôm qua.” Giám đốc Lỗ ngừng một lát, rồi nói ngắn gọn, “Bản ghi chép lời khai cuộc thẩm vấn ngày hôm đó chia làm hai phần buổi sáng và buổi chiều. Căn cứ giám định, trong hai bản ghi chép lời khai đó, đặc điểm ngôn ngữ mà khẩu cung của nghi phạm cung cấp có sự khác biệt rất rõ. Nói cụ thể hơn, khẩu cung trong bản ghi chép buổi sáng phù hợp với đặc điểm khẩu ngữ vùng Tây Nam, Trung Quốc, còn khẩu cung trong bản ghi chép buổi chiều thì lại thể hiện đặc trưng khẩu ngữ của vùng An Huy.”
Nghe xong những lời này, La Phi không khỏi thấy trong lòng lạnh toát. Anh biết là mình đã rơi vào cái bẫy do Bạch Á Tinh thiết kế ra.
Giám định đặc trưng ngôn ngữ là một kiểu giám định văn tự của tư pháp. Mỗi một người khi nói hoặc viết đều có thói quen tổ chức văn tự riêng. Thói quen đó có liên quan đến khu vực, tính cách cá nhân và trình độ văn hóa. Vì vậy, cho dù là cùng biểu đạt một ý, nhưng cách dùng từ đặt câu của mỗi người lại khác. Ví dụ, câu trả lời khẳng định khi được hỏi, có người thì quen nói: “Không sai”, có người thì quen nói “đúng thế”, có người thì quen nói “phải rồi”.
Buổi chiều hôm thẩm vấn đó, La Phi luôn cảm thấy lời khai của Bạch Á Tinh có gì đó là lạ, nhưng không thể nói ra là vấn đề ở đâu. Bây giờ, cuối cùng anh đã biết, lúc đó Bạch Á Tinh đã cố ý bắt chước thói quen ngôn ngữ của Tiểu Lưu. Anh ta đã dùng tiếng của vùng Tây Nam để thể hiện phong cách ngôn ngữ của An Huy, nghe ra tất nhiên sẽ thấy gượng ép.
Dụng ý đối phương làm vậy vô cùng hiểm ác. Gã muốn tạo ra một hiện tượng giả: khẩu cung thẩm vấn buổi chiều hôm đó (tức phần có liên quan đến mấy vụ án mạng) hoàn toàn là do một tay người ghi chép là Tiểu Lưu gây ra, còn những nội dung không quan trọng buổi sáng mới là do chính miệng Bạch Á Tinh nói ra.
Thảo nào mà lúc đó Bạch Á Tinh nhiều lần châm chọc Tiểu Lưu, khiến cho cậu hết sức cẩn thận ghi chép. Vì như vậy mới có thể khiến gã thể hiện một cách hoàn mỹ đặc trưng ngôn ngữ mà gã cố ý ngụy tạo.
Trong lúc La Phi đang suy nghĩ, giám đốc Lỗ lại lên tiếng giục: “Lần này thì cậu giải thích thế nào?”
“Đó là một âm mưu.” La Phi chỉ có thể nói thật, “Bạch Á Tinh đã từng là cảnh sát hình sự trong nhiều năm, nên tất nhiên rất hiểu về quy trình thẩm vấn. Anh ta đã cố ý giăng ra một cái bẫy cho phía cảnh sát, tôi và Tiểu Lưu đã mắc bẫy của anh ta.”
“Ý của cậu là, anh ta đã cố ý bắt chước đặc trưng ngôn ngữ của Tiểu Lưu, rồi lấy đó vu oan cho các cậu là bức cung?”
“Đúng thế.”
Giám đốc Lỗ chìa tay ra: “Cậu thấy cách giải thích đó có được không?”
Chuyện này đúng là không thể giải thích được, nếu như La Phi không phải là đương sự, thì e rằng đến cả anh cũng không tin nổi. Nhưng anh không cam tâm, ít nhất thì anh cũng còn hai nhân chứng nữa. La Phi cảm thấy cần phải đưa điểm mấu chốt đó ra.
“Trong khi thẩm vấn ngày hôm đó, ngoài tôi và Tiểu Lưu trong phòng thẩm vấn ra, còn có hai người khác quan sát ở phòng giám sát bên cạnh. Một người là Trần Gia Hâm, một người là Lăng Minh Đỉnh. Họ có thể làm chứng cho tôi.”
“Trần Gia Hâm là thân tín mà cậu đặc biệt chiêu mộ về đội cảnh sát hình sự. Còn ông Lăng Minh Đỉnh… theo tôi được biết, thì ông ta có tư thù với Bạch Á Tinh. Hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của ông ta, các anh mới liệt Bạch Á Tinh vào hàng nghi phạm trong vụ án này, đúng không?”
Ngầm ý của giám đốc Lỗ trong câu nói này rất rõ, hai người đó có liên quan lợi ích thiết thực với việc này, vì vậy lời làm chứng của họ không có mấy hiệu lực.
La Phi định phân giải thêm mấy câu nữa, nhưng cuối cùng đành kìm lại. Chuyện này nói đến cùng vẫn là mình thua Bạch Á Tinh. Nếu đã như vậy, nói nhiều thì ích lợi gì? Kẻo không lại kéo cả Trần Gia Hâm vào cuộc.
Thấy La Phi không nói gì nữa, giám đốc Lỗ lại khẽ thở dài. Ông nói với cấp dưới của mình bằng giọng vừa động viên vừa giải thích: “Thực ra, không phải là tôi không tin cậu… Nhưng cậu phải biết, cũng có rất nhiều người tin Bạch Á Tinh giống như tôi tin cậu, bao gồm cả một số nhân vật cao cấp trong giới cảnh sát.”
Đúng vậy, Bạch Á Tinh từng là con cưng của giới cảnh sát, cho dù sau này gã phạm phải “sai lầm”, nhưng vị trí của gã trong lòng một số người thì vẫn vững chắc như vậy. Huống chi, bây giờ trong tay gã có một khoản tiền khổng lồ, khả năng “quan hệ công chúng” càng không thể xem thường. La Phi muốn khai đao với Bạch Á Tinh thì sẽ phải gặp muôn ngàn trở lực từ trong nội bộ cảnh sát, anh cũng đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý về mặt này. Chỉ có điều, anh không nghĩ rằng mình lại nhanh chóng trúng chiêu và rơi vào bị động như vậy.
Nghĩ thông xong, La Phi cũng không muốn làm khó cho lãnh đạo, anh tự giác đưa ra: “Giám đốc Lỗ, anh thấy nên giải quyết thế nào thì cứ thế mà giải quyết. Cho dù thế nào, bản ghi chép lời khai đó cũng còn những lỗ hổng, là đương sự, tôi không thể đổ lỗi cho ai được.”
Giám đốc Lỗ gật đầu: “Trong bản ghi chép lời khai có chữ ký của cậu và Tiểu Lưu, vì thế hai cậu không thể tránh được.” Ông đắn đo một lát rồi nói, “Với nội bộ thì sẽ nói là đình chỉ công tác, với bên ngoài thì sẽ nói là bị ốm, nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian.”
“Là như vậy ạ?” La Phi nhìn giám đốc Lỗ, vẻ hơi ngạc nhiên. Với trách nhiệm “Làm giả lời khai” thì hình phạt đó rõ ràng là quá nhẹ.
Giám đốc Lỗ hiểu ý của La Phi: “Chỉ cần cậu đồng ý với điều kiện mà bên Bạch Á Tinh đưa ra, thì chuyện này coi như chấm dứt ở đây.”
La Phi biết ngay là không đơn giản như vậy, anh liếm môi hỏi: “Điều kiện gì?”
“Chuyện này hoàn toàn không khó” giám đốc Lỗ nói, “Anh ta muốn cậu tới trại giam đón anh ta ra.”
02.La Phi vừa đến trại giam, trại trưởng Tiết đã đến kêu khổ với anh: “Chúng tôi đã thả anh ta ra, nhưng anh ta cứ ở lỳ trong buồng không chịu đi.” Thì ra từ sáng sớm trại giam đã biết tin phóng thích Bạch Á Tinh. Nhưng đưa đến thì dễ, bảo đi mới khó, đối phương không chịu đi, trại giam cũng không thể đối xử thô bạo với gã.
La Phi đáp: “Anh ta đang chờ tôi.”
“Chờ anh?” Trại trưởng Tiết nhớ lại tình hình bàn giao Bạch Á Tinh tuần trước, tặc lưỡi hỏi: “Anh đến đón anh ta thật?”
La Phi cười chua chát không nói, trại trưởng Tiết cũng đã thấy được nội tình nên không truy vấn nữa, mà đưa La Phi tới buồng biệt giam đó. Cửa buồng mở rộng, từ bên ngoài nhìn vào thì thấy Bạch Á Tinh đang trong tư thế nửa nằm ở đầu giường, vẻ rất thoải mái, tự đắc.
Trại trưởng Tiết bước vào trong buồng trước, nói: “Bạch Á Tinh, anh nhìn này, đội trưởng La đích thân đến đón anh đấy, bây giờ thì có thể đi được rồi chứ?”
Bạch Á Tinh vẫn không nhúc nhích, mà chỉ đưa mắt liếc ra phía cửa: “Đội trưởng La, mời ngồi.”
Bên cạnh giường có một chiếc ghế cũ nát, trông như cố ý chuẩn bị trước. La Phi biết đối phương sẽ không dễ dàng rời đi, bèn bước tới ngồi lến chiếc ghế đó, rồi đưa mắt nhìn đối phương chăm chú, ánh mắt ấy sắc nhọn và đầy gai góc.
Bạch Á Tinh làm như không thấy vẻ thù địch của La Phi, gã đưa hai tay ra phía sau gáy với vẻ lười biếng, nói: “Đội trưởng La, tôi muốn hỏi anh mấy câu. Anh trả lời chính xác thì chúng ta đi.”
La Phi cố nén cơn giận dữ: “Anh hỏi đi.”
Bạch Á Tinh nhướn mắt, đầu tiên hỏi: “Đây là nơi nào?”
La Phi biết những câu mà đối phương muốn hỏi nhất định không phải là với ý tứ trên mặt chữ, nhưng anh chẳng có tâm trạng nào chơi trò đoán đố đó nên trả lời rất đơn giản: “Trại giam.”
Bạch Á Tinh tiếp tục hỏi: “Những người ở ngoài sân kia là ai?”
Lúc đó là giờ giải lao của trại giam, tất cả người bị giam đều tập trung hoạt động ở sân, Bạch Á Tinh chỉ vào những người đó. La Phi trả lời vẫn rất thẳng thật: “Họ là những nghi phạm chờ xét xử. Tất nhiên cũng có một số phạm nhân đã được định tội nhưng không cần thiết phải chuyển đến nhà tù, ví dụ những người bị tuyên phạt tử hình hoặc người có thời hạn bị giam giữ không đủ một năm.”
“Cũng có nghĩa là, đại bộ phận trong số họ sau này sẽ phải đến nhà giam chấp hành hình phạt?” Bạch Á Tinh khẽ lắc lư cái đầu, tiếp tục hỏi: ‘Vậy, nhà tù là nơi như thế nào?”
“Nhà tù ư? Đó là nơi cải tạo tội phạm. Những người vi phạm luật hình sự sẽ chấp nhận giáo dục ở đó để chờ cơ hội làm lại.”
Bạch Á Tinh “ồ” một tiếng, nghe giọng có vẻ hơi thất vọng. Sau đó, anh ta quay đầu nói với trại trưởng Tiết: “Anh ra trước đi, tôi với đội trưởng La còn phải nói chuyện với nhau.”
Trại trưởng Tiết nhìn La Phi, thăm dò ý kiến của anh bằng ánh mắt, La Phi gật đầu, nét mặt không thay đổi.
“Vâng, vậy tôi đi.” Trại trưởng Tiết lẩm bẩm một câu rồi quay người rời đi. Trong buồng chỉ còn lại hai người, La Phi và Bạch Á Tinh.
La Phi biết là trò chính bắt đầu rồi đây. Quả nhiên, trại trưởng Tiết vừa ra khỏi chưa xa thì Bạch Á Tinh đã lên tiếng.
“Xin lỗi vì đã để đội trưởng La phải tiếp tôi trong buồng giam.” Đầu tiên gã tỏ ý xin lỗi, sau đó lại nói, “Có điều, anh đã nhốt tôi trong buồng biệt giam một tuần, tôi để anh phải chờ ba, bốn chục phút cũng không phải là quá đáng, đúng không?”
“Việc gì phải giả bộ khách sáo thế?” La Phi lạnh nhạt đáp, “Cảm ơn ân huệ của anh, bây giờ tôi đã không còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự gì nữa.”
“Thế thì tốt.” Bạch Á Tinh cười, “Trước đây chúng ta đều là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bây giờ đều từ quan. Không làm quan lại thấy nhẹ nhõm, tự do tự tại, cũng rất tuyệt.”
La Phi lạnh lùng hỏi: “Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn anh mới đúng?”
Bạch Á Tinh gật đầu nghiêm túc, vẻ như coi những lời châm biếm của La Phi là thật, “Đúng là anh phải cảm ơn tôi.” Gã nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Vì tôi đã phá vỡ xiềng xích trói buộc anh.”
“Xiềng xích?” La Phi trợn mắt phản bác, “Đội trưởng đội cảnh sát hình sự là chức trách của tôi. Tôi trừng trị tội ác, bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật. Từ trước tới giờ, tôi không cảm thấy đó là xiềng xích!”
“Anh hoàn toàn không hiểu ý tôi.” Bạch Á Tinh nằm ra giường, hai chân vắt tréo nhau, sau đó hỏi lại đối phương: “Anh thực sự trừng trị được tội ác không? Không, đến cả khả năng định tội cho tội ác anh cũng không có! Việc mà anh có thể làm được chẳng qua chỉ là bắt những người đó vào trại giam, còn công tố, xét xử sau đó thì có liên quan gì đến anh? Trừng trị tội ác? Xì, nếu anh thực sự có khả năng đó thì tại sao tôi lại được phóng thích?”
Đối phương cố tình chọc vào nỗi đau của La Phi, nhưng La Phi không nói gì. “Đó là đặc trưng của pháp chế.” Anh nói với vẻ nghiêm nghị, “Lập pháp, tư pháp và hành pháp tam quyền phân lập là để đảm bảo cho tất cả mọi phán quyết đều công bằng, công khai, minh bạch. Với loại người như anh, có thể chỉ may mắn một lúc, cuối cùng vẫn không thể thoát được chế tài của pháp luật.”
“Sao anh vẫn chưa tỉnh ngộ như thế?” Bạch Á Tinh lắc đầu vẻ lấy làm tiếc, “Luật pháp chính là xiềng xích của anh! Chỉ cần thoát ra khỏi sự hạn chế đó thì tài năng trừng phạt tội ác của anh mới thực sự được phát huy.”
La Phi nhìn Bạch Á Tinh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Từ trước đến giờ, tôi không cảm thấy mình phải chịu sự hạn chế nào.”
“Đúng vậy, anh không cảm thấy.” Bạch Á Tinh vừa nói vừa ngồi dậy ra khỏi giường, bước tới trước cửa thông khí trong buồng giam, nhìn chăm chú ra phía xa ngoài cửa sổ. Có tới hơn một trăm người đang trong thời gian bị giam giữ đang hoạt động ở cái sân đó.
“Vì anh hoàn toàn không hiểu họ.” Bạch Á Tinh hất cằm về phía ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại hỏi với vẻ nhấn mạnh: “Anh có hiểu họ không?”
La Phi nhếch miệng “hừ” một tiếng lạnh lùng, cảm thấy vẻ tự đắc hoang tưởng của đối phương có phần hơi quá: “Trong số đó ít nhất có một nửa được đưa vào đây là qua tay tôi, tôi không hiểu được họ sao?” Trong lúc nói câu đó, anh bước tới trước cửa sổ, đưa mắt liếc nhìn một lượt và phát hiện ra một số hình bóng quen thuộc.
“Người đàn ông gầy đen ở phía đông kia tên là Lý Thành Bằng, là một kẻ phạm tội hiếp dâm chính tay tôi bắt vào tháng trước. Ông già đứng trước mặt anh ta năm nay đã 65 tuổi rồi, là một người quen ăn trộm, tính cả lần trước thì có lẽ là “bốn lần vào cung”. Cậu thanh niên trẻ đang ngây người tựa vào gốc cây kia là Ngô Vân, bị bắt vì tội buôn bán ma túy, thời hạn chấp hành án phạt ít nhất trên 10 năm. Người đang ngồi xổm ở góc tường đằng tây kia,” nói đến đây La Phi đưa mắt nhìn Bạch Á Tinh một cái, “tên là Chu Kiện, phạm tội cố tình gây thương tích vào tuần trước, có lẽ anh biết anh ta chứ?”
Chu Kiện chính là người đàn ông đã cầm dao chém người ở câu lạc bộ Quân Lâm Thiên Hạ, La Phi tin rằng trước khi phạm tội anh ta đã bị thôi miên mê hoặc. Còn bàn tay đen lên kế hoạch cho chuyện này có tới chín phần chính là Bạch Á Tinh.
Bạch Á Tinh không tiếp những lời đó, gã vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Mặc dù La Phi đã nói về những người đang bị giam làu làu như món đồ quý trong nhà, nhưng gã vẫn lắc đầu không vừa lòng.
“Anh chỉ hiểu về tình hình vụ án, nhưng anh không hiểu những con người đó.” Khi nói đến chữ “người”, Bạch Á Tinh rất nhấn mạnh.
Ở mức nào thì mới gọi là hiểu về một con người? Nếu nói ở mức độ hiểu biết về tâm hồn, thì tất nhiên là La Phi không đạt tới điều đó. Anh cảm thấy đối phương cứ bám lấy chuyện này chắc hẳn là cố ý vạch lá tìm sâu, nến chuyển từ phòng thủ sang tấn công, vặn hỏi đối phương: “Không lẽ anh hiểu những “người” đó?”
Bạch Á Tinh gật đầu nói với vẻ không hổ thẹn: “Tất nhiên là tôi hiểu.”
La Phi trề môi, hoàn toàn không tin. Mặc dù Bạch Á Tinh có khả năng tìm hiểu về thế giới tinh thần của đối tượng thôi miên, nhưng một tuần nay gã bị nhốt trong buồng giam này, hoàn toàn không tiếp xúc với những người ngoài sân kia, làm sao có thể nói là “hiểu” được?
Bạch Á Tinh biết đối phương nghĩ gì, gã mỉm cười, nói: “Hàng ngày, mỗi khi họ được ra sân, tôi lại tới đứng bên cửa sổ. Tôi nhìn họ, quan sát từng người một. Tôi có thể tưởng tượng ra quá khứ của họ, cũng có thể đoán được tương lai của họ, mà điểm này thì anh tuyệt đối không thể làm được.”
Đúng là La Phi không làm được. Mặc dù anh cũng có thói quen quan sát nhân quần, nhưng quan sát của anh chỉ là tiến hành phân tích suy lý đối với những đặc trưng đã có của đối tượng, cũng có lúc suy đoán về quá khứ của đối phương, còn đoán tương lai thì điều đó gần như là phải bói. Trong thế giới duy vật, ai có thể có bản lĩnh ấy?
Bạch Á Tinh nói tiếp: “Hoàn toàn không phải là tôi lợi hại hơn anh, mà là kinh nghiệm của chúng ta không giống nhau. Anh là sinh viên xuất sắc của trường cảnh sát, được đào tạo chính quy, sớm có chí hướng. Sau khi tốt nghiệp, mặc dù bị phân về đồn cảnh sát, nhưng khởi điểm cũng vẫn tốt hơn rất nhiều so với cảnh sát bình thường. Vừa vào anh đã là trưởng phòng rồi nhỉ? Hai năm sau thì thăng là phó đồn trưởng, ba năm sau nữa thì là đồn trưởng, tiếp đó là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Long Châu.”
La Phi nhìn Bạch Á Tinh, mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Đối phương nắm rõ lý lịch của anh như lòng bàn tay! Nhất là giai đoạn bị hạ giáng sau khi tốt nghiệp, vì chuyện này có liên quan đến một vụ đại án vẫn chưa được phá, vốn thuộc về tin tức tuyệt mật, tại sao Bạch Á Tinh lại biết rõ như vậy?
Bạch Á Tinh thấy được vẻ hoang mang của đối phương, gã cười kỳ quái, nói: “Tôi đã vào thế giới tinh thần của anh.”
Lòng La Phi nặng trĩu. Đúng thế, lần ấy ở trên tỉnh, mình đã từng trúng chiêu và bị thôi miên, mặc dù Lăng Minh Đỉnh đã đến kịp thời ứng cứu, nhưng tư duy của mình đã từng có một khoảng trống 20 phút. Trong 20 phút ấy, Bạch Á Tinh đã đi sâu vào nội tâm mình và lén nhìn thấy rất nhiều bí mật.
La Phi cảm thấy một cảm giác lạ lùng, vừa phẫn nộ vừa khó xử. Giống như việc bất ngờ bị người khác lột áo, để lộ hết thân hình trên phố. May mà Bạch Á Tinh không bám riết chuyện đó, gã nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
“Thôi, lại nói về tôi.” Gã khẽ thở dài, “Tôi không may mắn như anh. Tôi sinh ra ở thành phố hỗn độn nhất vùng biên giới tây nam, tỉ lệ phạm tội ở đó anh không thể nào tưởng tượng nổi đâu. Tôi đã lê lết trên đường phố, lớn lên cùng những kẻ như vậy. Bên cạnh tôi, đâu đâu cũng thấy trộm, cướp, buôn lậu ma túy, tôi đã quá quen với những cảnh đó. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, đầu tiên tôi làm bảo vệ trong một nhà máy, sau đó được đồn công an mời tham gia lực lượng hỗ trợ cho cảnh sát, nhiệm vụ cụ thể là trà trộn vào các băng nhóm lưu manh, làm người cung cấp thông tin cho cảnh sát. Sau khi vụ án đó được phá tôi cũng coi như lập được công và mới chính thức được khoác áo cảnh sát. Tôi đã đi lên như thế đó, già nửa đời người tôi đều là làm bạn với những tội phạm bậc thấp nhất. Tôi cùng ăn cùng ở với họ, làm sao tôi không hiểu họ được? Tôi biết câu chuyện của mỗi người họ, bao gồm cuộc sống của họ, tham vọng của họ, quá khứ của họ, thậm chí, tương lai của họ.”
“Hiểu biết” mà Bạch Á Tinh nói đến thì ra là ý này. Từ tầng lớp thấp nhất từng bước đi lên, tiếp xúc gần gũi với những kẻ sa đọa đủ dạng, sự từng trải phong phú ấy đúng là La Phi không thể so sánh được. Nhưng cho dù là như vậy, La Phi vẫn giữ một số ý kiến, anh chất vấn đối phương: “Anh làm sao biết được tương lai của họ? Tương lai của mỗi người sẽ có rất nhiều biến đổi.”
“Biến đổi? Có thể đúng là rất nhiều.” Bạch Á Tinh không phủ nhận, nhưng gã lập tức chuyển mũi nhọn vấn đề, “Nhưng, kết cục thì chỉ có một.”
La Phi dồn mắt, hỏi: “Sao cơ?”
Bạch Á Tinh không trả lời ngay. Gã đưa mắt từ từ lướt khắp sân, ánh mắt đó chứa đựng vẻ lạnh lùng sắc lạnh. Cuối cùng, gã lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Hủy diệt.”
“Như thế có quá tuyệt đối không?” La Phi khó mà đồng ý với điều đó, “Không lẽ không có cơ hội làm lại sao?”
“Anh tin là họ có thể làm lại, đó chính là điều khác biệt giữa tôi với anh.” Bạch Á Tinh một chút, rồi hỏi, “Nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được anh, vì tôi cũng đã từng như anh.”
Nói xong câu này, Bạch Á Tinh chìa bàn tay phải của mình về phía La Phi, La Phi nhìn thấy trong lòng bàn tay của đối phương có một vết sẹo đáng sợ kéo dài từ giữa ngón cái và ngón trỏ đến hết lòng bàn tay, sâu đến tận xương.
“Anh có muốn biết lai lịch của vết sẹo này không?” Bạch Á Tinh bình thản hỏi.
La Phi gật đầu vẻ hứng thú, anh rất muốn nghe câu chuyện “đã từng” của đối phương.
Bạch Á Tinh bắt đầu kể: “Đó là chuyện 20 năm trước. Lúc đó, tôi vẫn còn là người giúp việc cho cảnh sát, được cử thâm nhập vào một băng nhóm côn đồ để làm người cung cấp tin. Băng nhóm côn đồ đó chủ yếu là thanh thiếu niên. Tôi đã ở cùng họ hơn ba tháng, đã tìm hiểu rõ về cơ cấu tổ chức của băng nhóm này, và cũng đã nắm được đủ chứng cứ. Một hôm đúng vào ngày sinh nhật của kẻ đứng đầu băng nhóm, cả bọn kéo đến tụ tập trong KTV, thế là phía cảnh sát quyết định cất lưới cả bọn.
“Có tôi làm nội ứng hiện trường nên hành động tóm bắt tiến hành rất thuận lợi. Nhưng có một cậu tên là Tiểu Hoa nhân lúc hỗn loạn trèo lên, rồi nấp vào tấm rèm cửa sổ định trèo sang phòng bên cạnh và chạy trốn.
“Tôi gọi cậu ta là cậu bé, vì năm đó cậu ta mới chỉ 16 tuổi. Cậu bé ấy trắng trẻo, thoạt nhìn cứ ngỡ như con gái. Mọi người thấy cậu xinh xẻo nên đã đặt cho cậu một cái tên con gái: Tiểu Hoa. Lúc đó, Tiểu Hoa đang trèo trên cửa sổ, những người khác đều không để ý, nhưng tôi thì đã nhìn thấy. Thế là tôi chạy tới, kéo rèm cửa sổ ra, trong tay Tiểu Hoa cầm một con dao phay, lập tức bổ về phía tôi. Tôi né người tránh, nhát dao đó không trúng, còn cậu ấy mất đà rơi ngay từ cửa sổ xuống.
Phòng Vip của KTV đó ở tầng 5, nên cú ngã đó nếu không chết cũng là bị thương nặng. Lúc đó, tôi không kịp nghĩ gì, bèn đưa tay ra nắm định kéo đối phương lại. Nhưng tôi đã không túm được cậu ấy mà túm phải lưỡi dao, nửa người tôi bị Tiểu Hoa kéo ra ngoài cửa sổ theo quán tính, may mà tay trái tôi vẫn kịp túm lấy khung cửa sổ nên mới không bị rơi xuống cùng với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa vẫn giữ chặt con dao không chịu buông, toàn thân treo lơ lửng phía dưới cửa sổ, cánh tay phải của tôi bị kéo hết cỡ, tất cả sức nặng của đối phương thông qua lưỡi dao truyền đến bàn tay phải của tôi. Lưỡi dao sắc cứ thế cứa vào da thịt tôi, máu từ vết thương tóe ra. Tôi chỉ cảm thấy một cơn đau nhói đến tận óc, nên tay không khỏi buông lỏng ra, lưỡi dao cũng chịu tác động, theo đà rơi xuống của Tiểu Hoa cứa sâu vào tay tôi. Tiểu Hoa kêu lên kinh hoàng, và ngước đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn. Đúng lúc đó, một dòng máu theo con dao rơi xuống đúng vào mặt Tiểu Hoa. Tôi biết đó là máu của mình. Tôi cảm thấy, một phần sinh mệnh của tôi cũng đã theo dòng máu đó đi vào thân thể Tiểu Hoa, thế là tôi lại nắm chặt tay lại một lần nữa, cho dù lưỡi dao đã cứa vào đến xương của tôi tôi cũng không buông tay ra.”
Nghe đến đây, La Phi cảm thấy lòng bàn tay của mình cũng hơi tê đi. Mặc dù không ở trong hoàn cảnh ấy, nhưng anh cũng cảm nhận được cảnh tượng kinh hoàng đó.
Bạch Á Tinh nói tiếp: “Các cảnh sát phát hiện ra bèn vội chạy đến giúp đỡ, cuối cùng đã giải cứu được Tiểu Hoa. Sau đó, cậu ta bị xử tù 3 năm. Bàn tay tôi mặc dù bị thương nặng, nhưng trong lòng rất vui, vì tôi đã cứu được cậu bé đó. Việc “cứu” mà tôi nói đến không chỉ là cứu sống cậu ấy, mà tôi cho rằng, tôi còn cứu cả linh hồn cậu ấy.”
Khi nói đến câu cuối cùng, Bạch Á Tinh quay đầu lại nhìn La Phi, dường như muốn nhấn mạnh điều gì đó.
La Phi hiểu ý của đối phương. Chịu nỗi đau rất lớn để cứu một đứa bé vung dao về phía mình, đứa bé đó hẳn đã chịu một tác động lớn? Khi máu của Bạch Á Tinh rơi xuống mặt của Tiểu Hoa, linh hồn của cậu có lẽ cũng đã được rửa sạch. Như vậy, vết thương mà gã phải chịu đau trở nên có ý nghĩa, vết sẹo đó cũng mang đầy vinh quang giống như chiếc huân chương.
Đáng tiếc là câu chuyện mà Bạch Á Tinh muốn kể không đi đến kết cục như vậy.
“10 năm sau, tôi gặp lại Tiểu Hoa. Anh đoán xem, tình hình như thế nào?”
“Cậu ta lại gây ra án?” La Phi đoán theo ngữ khí của Bạch Á Tinh
Bạch Á Tinh cười, tiếp tục kể về quá khứ của mình: “Lúc đó tôi đã là cốt cán của cảnh sát, sau đó phía tỉnh tây nam muốn tấn công vào một băng nhóm xã hội đen, nên lại điều tôi đi làm cơ sở. Tôi xuống nằm vùng ở đó mấy tháng, các đại ca trong băng nhóm càng ngày càng coi trọng tôi. Có một hôm, đại ca ở đó cử tôi tới biên giới thực hiện một cuộc giao dịch ma túy. Tới địa điểm giao dịch, vừa nhìn thấy hai người của đối phương, tôi lập tức ngây người. Vì một trong hai người đó chính là Tiểu Hoa.”
Nghe đến đây, La Phi biết đó chính là vụ án mà mình đã đọc. Anh ngạc nhiên hỏi: “Chính là Tiểu Hoa đã bắn anh bị thương?”
Bạch Á Tinh cười đau khổ, nói một câu: “Đúng vậy”, rồi sau đó im lặng như đang nhớ lại điều gì đó. Một lát sau, anh ta mới nói: “Thực ra, khi nhận ra đối phương thì cũng là lúc tôi đã rút súng ra, chỉ cần tôi lập tức bóp cò là có thể hoàn toàn giành quyền chủ động.”
“Lúc đó… anh đã mềm lòng?”
“Tôi nhìn thấy mặt cậu ta, trắng trẻo, dường như chẳng khác gì 10 năm trước. Trên đôi má dường như vẫn còn giữ lại máu tươi của tôi. Thế là tôi do dự, có lẽ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng, đúng trong khoảnh khắc ấy, Tiểu Hoa cũng rút súng ra, song cậu ta không hề do dự, móc súng ra là lập tức bóp cò. Phát đạn ấy suýt nữa thì lấy mất mạng của tôi, tôi vội vàng bắn trả, phát đầu tiên bắn ngã Tiểu Hoa. May mà hai người kia vẫn chưa hiểu tình hình gì, tôi lập tức bắn mỗi người một phát, tiêu diệt tất cả bọn họ. Lúc đó, tôi phát hiện ra Tiểu Hoa nằm trên đất vẫn còn động đậy, thì ra, phát đạn đầu tiên không trúng chỗ hiểm, cậu ta vẫn còn sống.
“Tôi cố nén cơn đau từ vết thương, bước đến tì nòng súng vào trán của Tiểu Hoa. Lần này, tôi cũng vẫn không nổ súng ngay, vì tôi muốn nhìn vào mắt cậu ta. Giống như mười năm trước, cậu ta nhìn tôi với vẻ van xin, hy vọng tôi lại cứu sống. Nhưng tôi cứu cậu ta thế nào đây? Tôi hoàn toàn không thể cứu được cậu ta! Tôi nổ súng, khi máu của cậu ta bắn vào mặt tôi, giữa hai chúng tôi coi như đã hết.”
Nghe xong câu chuyện như vậy, trong lòng La Phi đầy thổn thức. Nhất là câu “Tôi hoàn toàn không thể cứu được cậu ta!” Sự bất lực và buồn thương trong đó làm sao không khiến người ta thấy xúc động cho được? Cho dù người kể chuyện đó là đối thủ sinh tử của mình. Lúc này, La Phi hoàn toàn đồng cảm với đối phương.
“Nếu có thể quay trở lại lúc đầu, trở về hôm ở KTV hôm đó, tôi nhất định sẽ buông tay ra. Chỉ đáng tiếc là tôi hiểu ra quá muộn.” Bạch Á Tinh thở dài, nhìn La Phi nói tiếp: “Tôi kể cho anh nghe chuyện này, hy vọng anh đừng có đi theo vết xe đổ của tôi.”
Câu nói này rõ ràng có ẩn ý. La Phi “hử” một tiếng để thay cho câu hỏi.
Bạch Á Tinh chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Ví dụ như cái tay hiếp dâm kia, tôi nghe nói khi bắt hắn, hắn đã dùng dao để kháng cự, là anh đã mạo hiểm tính mạng xông lên chế phục hắn. Bây giờ tôi hỏi anh, nếu hắn đã kháng cự, tại sao anh lại không nổ súng bắn chết hắn tại chỗ?”
La Phi lập tức lắc đầu, đáp: “Anh ta chỉ mắc tội hiếp dâm, tội không đáng chết.”
“Sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ tự hủy diệt.” Bạch Á Tinh nói bằng giọng nhắc nhở, “Anh bắn hắn chết sớm một chút, may còn có thể cứu thêm mấy cô gái bị hại.”
“Tôi biết anh muốn nói gì thông qua câu chuyện vừa rồi. Nhưng, anh đã nhầm, anh đang lấy một ví dụ cá biệt để suy ra cho cái phổ biến.” La Phi trịnh trọng nói, “Phạm nhân nếu đã chịu sự chế tài của luật pháp thì sẽ có cơ hội sửa chữa sai lầm, cơ hội đó không ai có quyền được tước mất nó.”
“Anh cho rằng, hắn có cơ hội sửa chữa sai lầm trong nhà tù ư?
“Đúng vậy. Cải tạo chính là mục đích cơ bản của sự tồn tại của nhà tù, trừng phạt chỉ ở vị trí thứ hai.”
Bạch Á Tinh cười to, như thể nghe thấy những ngôn luận hoang đường nhất thế gian. “Cải tạo?” Gã khom người, làm như cười đến đau cả bụng, “Có thể cải tạo được gì? Vì thế tôi mới nói anh hoàn toàn không hiểu gì về những tội phạm đó, không hiểu chút nào! Thằng cha đó tại sao lại phạm tội hiếp dâm? Vì cơn thèm muốn có khuynh hướng bạo lực của hắn không có chỗ để trút bỏ! Điều đó có thể cải tạo được không? Cải tạo như thế nào? Khi hắn mãn hạn và ra tù, ham muốn của hắn có giảm đi không? Hoặc là hắn trở nên có tiền, có sức hấp dẫn, từ đó không thiếu đàn bà nữa? Không đâu, cảnh ngộ của hắn sẽ càng tệ hơn mà thôi! Nhà tù hoàn toàn không thay đổi được nguyên nhân cơ bản dẫn đến phạm tội của hắn. Điều mà nhà tù có thể làm được chỉ là tạm thời áp chế dục vọng của hắn. Điều này cũng nực cười giống như lý luận tâm cầu, chỉ chữa được ngọn, không chữa được gốc! Đến khi hắn ra tù, sức mạnh áp chế cũng mất đi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ lại đi vào con đường cưỡng dâm.”
La Phi lạnh lùng nhìn Bạch Á Tinh, vừa không đồng ý nhưng cũng không muốn tranh cãi với gã.
Bạch Á Tinh thấy thế bèn thôi cười, hỏi với vẻ nghiêm chỉnh: “Trong khi trinh sát điều tra các vụ án nghiêm trọng, đội cảnh sát hình sự các anh đầu tiên sẽ điều tra về những người có tiền án tiền sự, đúng không?”
Chuyện này đúng là như vậy. La Phi gật đầu công nhận.
Bạch Á Tinh tiếp tục truy vấn: “Tại sao?”
“Vì phần lớn những kẻ gây ra các vụ án hình sự nghiêm trọng đều là kẻ có tiền án tiền sự.”
“Tỉ lệ cụ thể là 70%. Anh có biết, điều đó có nghĩa gì không?” Bạch Á Tinh ngừng trong giây lát, sau đó chỉ vào những người ngoài sân, lớn tiếng nói: “Nếu những người kia đều bị bắn bỏ, thì tỉ lệ xảy ra các vụ án hình sự nghiêm trọng ít nhất có thể giảm xuống 70%!”
“Suy nghĩ của anh quá cực đoan.” La Phi lắc đầu, nói: “Đúng là có rất nhiều tội phạm sau khi ra tù lại gây án, nhưng không có nghĩa là ai cũng thế. Lấy ví dụ như Lý Thành Bằng, không lẽ phạm tội hiếp dâm một lần thì nhất định sẽ phạm lại lần thứ hai? Mọi sự đều có thể thay đổi, anh ta cũng có thể sẽ lấy vợ sinh con và từ đó ổn định cuộc sống. Tại sao lại phải vì một tội lỗi chưa hẳn đã có mà lại thực hiện chế tài trước với anh ta?”
“Không phải là tôi quá cực đoan, mà là suy nghĩ của anh bị trói buộc!” Bạch Á Tinh tỏ ra vẻ sẽ tranh luận đến cùng. Sau một chút đắn đo, gã đổi góc độ, phân tích: “Nói thế này này, nếu có hai người đứng trước mặt anh, một người là Lý Thành Bằng, và một người là cô gái xinh đẹp, trong trắng, cả hai người đó gặp phải nguy hiểm về tính mạng, mà anh chỉ có thể cứu một trong hai người đó, anh sẽ lựa chọn ai?”
“Tất nhiên là cô gái.”
Bạch Á Tinh cười ranh mãnh, rồi nói tiếp: “Bây giờ chúng ta giả thiết, khả năng sau khi Lý Thành Bằng ra tù tiếp tục gây án là 50%, dự đoán này có thể giữ được chứ? Nếu như lúc đầu anh nổ súng bắn chết hắn, có nghĩa là có 50 % khả năng cứu được cho một cô gái vô tội. Nếu anh tha cho hắn, tức là có 50% khả năng cứu được một Lý Thành Bằng cải tà quy chính. Thôi được, Lý Thành Bằng hay là cô gái, anh lựa chọn thế nào?”
Lần này đúng là La Phi thấy bí, anh mở miệng nhưng không biết trả lời thế nào. Cùng một xác suất để cứu một người, tất nhiên là anh sẽ lựa chọn cô gái. Nhưng đáp án đó chẳng phải sẽ trúng với ý muốn của Bạch Á Tinh sao?
Bạch Á Tinh nở nụ cười của kẻ chiến thắng: “Vừa rồi anh đã có câu trả lời rồi, nhưng trong hiện thực, anh lại đưa ra sự lựa chọn ngược lại. Anh vẫn cứ bao biện cho sự lựa chọn sai lầm đó, tại sao vậy?”
La Phi vẫn chưa chịu thua, anh trịnh trọng trả lời đối phương: “Vì tôi là một cảnh sát. Trong quá trình chấp pháp, tôi nhất định không để cho cái tốt xấu của cá nhân lay chuyển. Chuẩn tắc duy nhất chỉ đạo cho hành động của tôi, đó là luật pháp.”
“Luật pháp chính là sự trói buộc của anh! Nhiệm vụ của anh vốn nên là bảo vệ kẻ yếu, chứ không phải là thương xót những linh hồn bị bóng tối ăn mòn.” Bạch Á Tinh khẽ vỗ vào vai của La Phi, “Nếu anh cũng cởi bỏ bộ cảnh phục giống như tôi, thì tầm nhìn của anh cũng sẽ mở rộng hơn rất nhiều, anh sẽ biết được rằng cái gì mới là sự nghiệp thực sự có ý nghĩa.”
Nghe đến đây, La Phi chợt thấy giật mình. Anh nhớ đến Sở Duy, anh ta vốn cũng là cảnh sát, nhưng bây giờ đã thôi việc và tự xưng là đầu tư vào “một sự nghiệp vĩ đại.” Xem ra, anh ta cũng đã bị mê hoặc giống như vậy.
Chuyện cũng đã nói khá nhiều, bây giờ đã đến lúc mở bài ngửa. La Phi dồn mắt, hỏi: “Vậy, anh hãy nói thử xem, sự nghiệp có ý nghĩa rốt cuộc là gì?”
Bạch Á Tinh giơ tay chỉ ra cái sân ngoài cửa sổ, nhưng lại quay trở lại với mấy vấn đề ban đầu: “Đây là đâu? Họ là ai? Họ phải đi về đâu?”
La Phi vẫn đưa ra câu trả lời như lúc trước: “Đây là trại giam, họ là những nghi phạm, nơi mà họ sẽ tới là nhà tù.”
“Anh sai rồi!” Bạch Á Tinh quay ngoắt lại nhìn chăm chăm vào La Phi, sau đó nói rành từng chữ: “Đây là trạm trung chuyển rác, bọn họ đều là rác rưởi, nơi mà họ phải đến là bãi chôn rác!”
Bãi chôn rác? La Phi chợt hiểu ra: trong lúc thẩm vấn một tuần trước, Bạch Á Tinh nói thao thao bất tuyệt về công nghệ xử lý rác thải, thì ra ngụ ý chính là ở đây! Hiểu rõ điểm quan trọng đó, La Phi trầm ngâm nói: “Ý của anh là đưa những tội phạm này nhốt vào nhà tù cũng giống như việc chôn rác, chẳng có ý nghĩa gì?”
“Đúng thế.” Ánh mắt của Bạch Á Tinh một lần nữa lại hướng ra ngoài cửa sổ, “Những người kia đều là rác rưởi. Trong thế giới tinh thần của họ sớm đã có những mầm mống tội ác. Tội ác đó sẽ theo họ suốt cuộc đời, bất cứ sự che đậy hoặc bù đắp nào cũng đều không có ý nghĩa. Còn nhà tù là một bãi rác, những rác rưởi đó sẽ lên men, phân hủy, nhưng sẽ mãi mãi không biến mất. Sẽ đến một ngày họ lại nhìn thấy ánh mặt trời, những cặn bã, nước thải bốc ra mùi hôi thối sẽ tỏa ra tứ phía và mỗi người chúng ta đều sẽ bị nó làm hại.”
“Vì vậy, anh đang đầu tư vào một kỹ thuật xử lý tốt hơn, và anh gọi nó là “công trình tịnh hóa”?”
“Không sai.”
La Phi nheo mắt, đi vào vấn đề then chốt nhất: “Vậy anh định làm thế nào?”
“Liệu pháp bạo phá.” Mắt Bạch Á Tinh vẫn dõi theo đám người ngoài cửa sổ, nói với vẻ đầy cảm hứng: “Không có tái sinh, chỉ có hủy diệt!”
Bạo phá? Thực hiện như thế nào? La Phi vừa suy nghĩ cẩn thận, vừa đưa mắt nhìn đám người ngoài cửa sổ. Lúc đó, có một quản giáo ra sân hô mấy tiếng, các nghi phạm đang tản mác bốn phía nhanh chóng tập trung lại, xếp thành bảy, tám hàng, có vẻ như thời gian giải lao đã hết, họ chuẩn bị trở về buồng giam. Nhưng có mấy người cuối hàng cứ lề mề, trong đó có cả Chu Kiện. Anh ta đang so đầu rụt cổ, dường như muốn trốn tránh. Hành động của Chu Kiện khiến một gã đàn ông trọc đầu trong hàng giận dữ, gã đàn ông đó lớn tiếng quát: “Lề mề cái gì thế? Nhanh lên cho tao!”
La Phi biết gã đàn ông đó nhất định là trùm sỏ trong buồng giam đó. Lúc này, gã ra mặt quát nạt vừa là để lấy uy vừa là lấy lòng quản giáo, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Bị quát nạt, quả nhiên Chu Kiện vội rảo bước, anh ta đi mỗi lúc một nhanh, cuối cùng chạy vế phía gã đầu trọc. Mấy phần tử lạc hậu khác cũng giống như anh ta, động tác chạy trong lúc vội vàng thậm chí trông có phần giống điên khùng.
La Phi cảm thấy có gì đó không được bình thường, anh bất giác chau mày lại. Đúng lúc đó, bên tai anh vang lên một hồi còi chói tai. Anh quay đầu về phía phát ra tiếng còi, thì thấy nó phát ra từ miệng của Bạch Á Tinh. Gã ta đưa ngón tay lên miệng làm còi, thóp bụng ra sức thổi, âm thanh phát ra rất thảm thiết, còn người thổi ra nó thì lại vô cùng nghiêm nghị.
La Phi lập tức nghĩ đến vật kích hoạt là chiếc còi trước khi Chương Minh nhảy lầu. Anh thầm kêu lên: “Gay rồi!” Tiếp đó đưa tay gỡ bàn tay của Bạch Á Tinh xuống, quát lên: “Anh định làm gì thế?”
Bạch Á Tinh không trả lời cũng không phản kháng mà chăm chú nhìn ra ngoài sân ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
“Ối!”, có tiếng kêu thảm thiết từ ngoài sân vọng đến, có vẻ như ai đó bị đau và kêu lên. La Phi vội đưa mắt ra ngoài cửa sổ, thấy Chu Kiện đã xông đến bên cạnh gã đầu trọc rồi dang hai cánh tay ôm lấy tay phải của người kia, đặt hai hàm răng lên và cắn mạnh cổ tay của đối phương.
Gã đầu trọc vừa kêu đau, vừa giơ chân lên đạp vào bụng của Chu Kiện hai ba phát, cuối cùng mới đạp ngã đối phương trên đất. Gã đầu trọc xoa cổ tay, chửi: “Mẹ mày, mày là chó à? Sao lại cắn người?”
Chu Kiện không nói gì, theo đà ngã xuống lăn mấy vòng trên đất rồi lại ôm lấy chân của một người khác trong hàng, tiếp tục nhe răng ra cắn mạnh vào người đó.
Người bị cắn vừa kêu vừa chửi, vừa cố sức vùng ra. Quản giáo ở phía trước thấy thế bèn nghiêm giọng quát: “Làm cái gì thế? Dừng ngay lại!” Nói rồi anh ta lấy chiếc roi điện trên người ra, đi nhanh đến chỗ Chu Kiện.
Tuy nhiên, diễn biến của sự việc vượt qua dự liệu của quản giáo. Mấy người lúc trước cũng lề mề như Chu Kiện lúc này đã xông vào các hàng khác và cũng bắt đầu cắn người khác một cách điên cuồng. Hàng ngũ lúc trước rất chỉnh tề lúc này như một tổ ong vỡ, người thì vội tránh, người thì chạy tới can ngăn. Nhưng Chu Kiện và mấy người kia vẫn cứ lao bừa trong đám đông, vớ được ai thì cắn người ấy. Cái vẻ bất chấp tất cả ấy như thể muốn cùng chết.
Lúc đó đúng là lúc sau buổi trưa, ánh nắng trong sân rực rỡ. Dưới ánh nắng rực rỡ mà lại diễn ra cảnh tượng vô lý, ngớ ngẩn người cắn người thì đúng là điều rất lạ lùng.
Quản giáo bị đám đông hỗn loạn kẹp chặt nên dã không còn đủ sức để kiểm soát tình hình. Anh ta đành phải lấy chiếc còi ra, thổi một hồi dài để cầu viện. Lập tức có bảy, tám quản giáo khác chạy ra sân, chia nhau dẹp đám đông.
Cuối cùng, dưới sự uy hiếp của chiếc roi điện, Chu Kiện và mấy người như anh ta đã bị các phạm nhân khác chế phục. Bọn họ bị đè chặt xuống đất trong tư thế mặt úp xuống đất, trên lưng người nào cũng là mấy người đàn ông khác nên không thể động cựa gì.
“Điên rồi, mẹ kiếp, điên cả lũ rồi!” Người quản giáo đứng đầu tức giận tới xám cả mặt, anh ta vung chiếc roi điện ra lệnh: “Trước hết, bịt hết miệng họ lại cho tôi!”
Lập tức, có mấy phạm nhân cởi áo, xé thành miếng nhét bừa vào miệng của Chu Kiện và mấy người kia, có người không cẩn thận bị người nằm dưới cắn tiếp cho mấy nhát. Không cam chịu, những người bị cắn đứng dậy, giơ chân đá cho người nằm dưới mấy nhát cho hả cơn giận dữ.
La Phi trợn mắt nhìn cảnh tượng đó, sau đó mới quay lại chất vấn Bạch Á Tinh đang đứng bên: “Rốt cuộc, anh muốn làm gì thế?”
Bạch Á Tinh vỗ tay, mỉm cười đáp: “Đừng căng thẳng, đây chỉ là một lần thí nghiệm.” Nói xong, gã quay người ra khỏi buồng giam, bước chân của gã nhẹ nhõm, nhanh chóng, đầy vẻ đắc thắng.
03.Mặc dù trong trại giam vừa xảy ra một trận hỗn loạn, nhưng trại trưởng Tiết vẫn không ngăn Bạch Á Tinh lại. Ông cũng biết lực lượng đằng sau của người đó. Miếu nhỏ không chứa được tượng lớn, chỉ mong đối phương càng đi khỏi sớm càng tốt.
Trong lòng La Phi biết rõ, chuyện hôm nay nhất định có liên quan đến Bạch Á Tinh, nhưng một là trại giam trực thuộc Sở cảnh sát, đội cảnh sát hình sự không có quyền nhúng tay vào; hai là, La Phi đã bị đình chỉ công tác, làm sao có thể buộc người khác nhúng tay vào việc này được? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách đề nghị giám đốc Lỗ phối hợp xử lý.
Giám đốc Lỗ nghe xong báo cáo của La Phi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế này vậy, tôi sẽ gọi điện cho trại trưởng Tiết để tìm hiểu tình hình. Cậu hãy tạm tránh đi đã.”
La Phi rút ra khỏi phòng làm việc. Chừng 7 phút sau, giám đốc Lỗ mở cửa gọi La Phi vào. Sau khi La Phi ngồi xuống, giám đốc Lỗ nói: “Tôi đã hỏi rồi, có tất cả 5 ng