← Quay lại trang sách

Chương 9 1

Trong con mắt của Bạch Á Tinh, những người bị giam trong trại giam kia đều là những rác rưởi không có ý nghĩa tái sinh, cần phải dùng cách “bạo phá” để loại bỏ. Còn thuật thôi miên không để lại dấu vết, khó tìm ra chứng cứ, chính là biện pháp tốt nhất để thực hiện thành công kế hoạch này.

Bấy giờ thì La Phi đã hiểu vì sao Bạch Á Tinh ra tay mạnh với lý luận tâm cầu của Lăng Minh Đỉnh.

Cái gọi là “công trình tịnh hóa” chắc chắn là một kế hoạch có quy mô lớn, lần hỗn loạn ở trại giam Long Châu chỉ là một lần “thí nghiệm”. Các trại giam trên cả nước Trung Quốc có tới con số hàng trăm, hàng ngàn, vì vậy khi kế hoạch đó chính thức triển khai, Bạch Á Tinh càng cần nhiều hơn các nhà thôi miên làm việc cho mình.

“Lý luận tâm cầu” do Lăng Minh Đỉnh khởi xướng, về bản chất đối lập hoàn toàn với tư duy của “liệu pháp bạo phá”, phản đối “thuật tâm cầu” chính là phản đối nhà tù, phản đối chôn vùi. Bạch Á Tinh cần phải phá hủy uy tín của Lăng Minh Đỉnh trong giới thôi miên vì những người theo đuổi “thuật tâm cầu” hoàn toàn không thể tham gia “công trình tịnh hóa” của gã.

Nhân cơ hội tiến hành đại hội các nhà thôi miên gây khó dễ cho Lăng Minh Đỉnh, từ đó thành lập một liên hiệp nghề mới hoàn toàn lấy lý luận thôi miên bạo phá làm tôn chỉ, chiêu binh mãi mã cho kế hoạch của mình, đó mới chính là mục đích chính của việc Bạch Á Tinh đến Long Châu.

Bạch Á Tinh gần như đã thắng hoàn toàn, nhưng không ngờ lại bị Hạ Mộng Dao đột nhiên xuất hiện xoay chuyển tình thế. Khi cô gái xinh đẹp đó trở thành con cưng của cả giới, liên minh mà Bạch Á Tinh khổ công xây dựng lập tức mất đi lực hướng tâm vốn có.

Tất nhiên là Bạch Á Tinh không thể chấp nhận để cho chướng ngại đó tồn tại, nhất định gã sẽ có hành động. Xét từ một góc độ khác, bảo vệ tốt cho Hạ Mộng Dao chính là đòn ngăn trở hữu hiệu nhất đối với “công trình tịnh hóa”, đó chính là trận tuyến thứ hai mà La Phi chuẩn bị dốc toàn lực vào.

Buổi chiều chủ nhật trời âm u, mây dày, nhiều gió, xem ra chuẩn bị đón một trận tuyết đầu mùa đông.

Trong đại hội đường của thành phố Long Châu, người đông đúc, không khí náo nhiệt bên trong khán phòng hoàn toàn đối lập với thời tiết giá lạnh bên ngoài.

Cuộc biểu diễn thôi miên lần thứ ba của Hạ Mộng Dao chuẩn bị được tiến hành ở đây. Lần biểu diễn này không chỉ thu hút đông hơn những người đi theo mà các nhà mạng lớn nhất trong cả nước cũng sẽ truyền hình trực tiếp. Sức ảnh hưởng của cá nhân Hạ Mộng Dao chắc chắn sẽ tiến lên một nấc thang mới.

La Phi đến chỗ phía sau sân khấu từ sớm. Anh là người bị đình chỉ công tác nên không tiện xuất hiện với thân phận công khai trong trường hợp nhạy cảm như thế này. Phía sau sân khấu đúng là một địa điểm rất tuyệt, nấp sau màn sân khấu có thể quan sát toàn khán phòng từ trên cao, hơn nữa lại còn không bị đối thủ phát hiện ra.

Công tác bảo đảm an toàn công khai đã giao cho Trần Gia Hâm phụ trách. Trong đội cảnh sát hình sự Long Châu, người duy nhất mà La Phi còn có thể dùng được chính là cậu. Trần Gia Hâm đưa theo một số nhân viên bảo vệ an ninh chốt ở tất cả các lối ra vào quan trọng, hễ có người khả nghi xuất hiện, thông tin sẽ lập tức được phản ánh kịp thời đến La Phi qua máy bộ đàm.

Người dẫn chương trình vẫn là cô sinh viên lần trước. Lần biểu diễn đầu tiên, do thư ký Viêm có vấn đề về tinh thần nên tạm thời mời cô gái đó thay thế. Không ngờ, kết quả của buổi biểu diễn rất tốt, sau đó tiếp tục có lần biểu diễn thứ hai rồi thứ ba. Lăng Minh Đỉnh cảm thấy cô gái đó vẫn có thể hoàn thành tốt công việc nên không thay người khác. Bây giờ Hạ Mộng Dao đã nổi tiếng nên đến cả cô gái dẫn chương trình của cô cũng được mọi người biết đến, các fan trên mạng của cô gái cũng không ít, đúng là “một người làm quan, cả họ được nhờ.”

Khí thế hôm nay khiến cô gái dẫn chương trình rất phấn chấn. Trong lúc khán giả vào khán phòng, cô không nén được tò mò nhìn ra ngoài từ sau phía tấm màn, đồng thời liên tục thông báo cho những người đằng sau cánh gà biết.

“Đông người lắm, hôm nay chắc chắn khán phòng sẽ hết chỗ.”

“Chiếc máy quay kia thật tuyệt, lại còn có cả tay quay rất chuyên nghiệp nữa!”

“Người của đài truyền hình tỉnh cũng đến, họ sẽ phát trên kênh truyền hình của tỉnh phải không? Lát nữa phải hỏi xem khi nào thì phát!”

“Ôi, còn có cả người nước ngoài nữa kìa! Tuyệt quá!”

Câu nói cuối cùng khiến La Phi chú ý, anh bước tới phía sau cô gái nhìn ra. Quả nhiên có ba người nước ngoài đang đi vào. Từ trang phục của họ thì thấy có lẽ đó là người vùng Trung Đông.

La Phi cảm thấy hơi lạ. Lần biểu diễn này có rất nhiều người ăn theo theo trong tỉnh và thành phố tham gia, chuyện này La Phi đã biết từ trước, nhưng đến cả người nước ngoài cũng đến thì đúng là hơi lạ. Anh rất muốn tìm hiểu tình hình, nên dùng máy bộ đàm hỏi Trần Gia Hâm đang làm nhiệm vụ ở cửa lớn.

“Mấy người nước ngoài kia là như thế nào?”

“Là lưu học sinh của Đại học Long Châu.” Trần Gia Hâm giải thích, “Lần trước chẳng phải biểu diễn ở đại học Long Châu sao? Mấy người ấy được mấy người bạn học ở đó nói cho biết nên lần này đã đến xem.”

“Ồ.” La Phi quan sát một lúc, không phát hiện ra điều gì khác thường nên tắt máy bộ đàm. Lúc đó, Lăng Minh Đỉnh cũng ghé lại xem sau đó quay lại nói với Hạ Mộng Dao: “Có nhiều người yêu thích em lắm, đến cả người nước ngoài cũng đến.”

Hạ Mộng Dao ngồi xuống chiếc ghế nghỉ, cô chỉ hơi nhếch môi thay cho câu trả lời.

Lăng Minh Đỉnh làm một động tác mời: “Em không lại đây xem à? Rất đáng chúc mừng đấy chứ!”

Hạ Mộng Dao lắc đầu, ánh mắt có vẻ bối rối.

“Em sao thế?” Lăng Minh Đỉnh vừa hỏi vừa bước đến bên cạnh Hạ Mộng Dao. Trong bụng ông thầm nghĩ, có phải là tại cảnh tượng quá lớn khiến cô ấy hồi hộp không nhỉ?

“Em không biết… có nên vui mừng vì điều đó không?” Hạ Mộng Dao nhìn Lăng Minh Đỉnh, giống như một cô học sinh bối rối nhìn người thầy không có gì là không biết của mình.

Lăng Minh Đỉnh hỏi lại: “Tại sao lại không vui mừng?”

“Nhiều người đến xem em biểu diễn như vậy, thực ra không phải vì họ thích em… mà họ thích cảm giác hoài cổ, đúng không?”

Biểu diễn thôi miên của Hạ Mộng Dao luôn lấy hoài cổ làm chủ đề, chủ đề đó đúng là rất có sức hấp dẫn. Nhưng, tại sao lại chất vấn mình về điều đó? Lăng Minh Đỉnh cười lớn rồi khuyên nhủ: “Cảm giác đó là do em mang lại cho họ, họ thích hoài cổ, chẳng phải là cũng thích em sao?”

Hạ Mộng Dao cụp mắt xuống vẻ bối rối: “Không phải là em lo chuyện họ có thích em hay không.”

“Vậy em lo lắng điều gì?”

Hạ Mộng Dao im lặng một lát, sau đó ngước mắt lên nhìn Lăng Minh Đỉnh, hỏi với vẻ rầu rầu: “Họ thích hoài cổ, điều đó có nghĩa là hiện tại họ không hạnh phúc, đúng không?”

Lăng Minh Đỉnh ngây người ra, ông chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nên trong một lúc không biết nên trả lời thế nào.

“Đội trưởng La,” Hạ Mộng Dao đột nhiên nhìn về phía La Phi, “Anh có thích phần biểu diễn thôi miên của tôi không?”

La Phi trả lời nước đôi: “Phần biểu diễn của cô rất xuất sắc.”

“Nhưng anh lại không thích.” Hạ Mộng Dao nói bằng giọng phán xét, “Anh là một người tự tin, mục tiêu của anh luôn ở phía trước, chứ không phải những gì đã qua.”

La Phi thầm công nhận, đúng là anh không thích hoài cổ. Lần biểu diễn thứ nhất của Hạ Mộng Dao, anh đã rút lui giữa chừng. Quá khứ đối với anh phần nhiều là đau khổ, nhưng đau khổ chưa bao giờ có thể ngăn được bước chân của anh.

“Những người mất niềm tin đối với chính bản thân mình, trong hiện thực không tìm thấy niềm vui và hy vọng.” Ánh mắt của Hạ Mộng Dao lại rời khỏi chỗ La Phi quay trở lại chỗ Lăng Minh Đỉnh, “Vì thế, càng có nhiều người thích tôi, thì cũng có nghĩa là càng có nhiều người không cảm thấy hạnh phúc. Làm sao tôi có thể vui vì điều đó được?”

Cuối cùng Lăng Minh Đỉnh cũng đã biết được tại sao cô lại thấy không vui. Ông chợt nhớ đến lời cầu nguyện trong ngày sinh nhật của Hạ Mộng Dao

“Tôi hy vọng tất cả mọi người đang sống đều được hạnh phúc.”

Chỉ có một tâm hồn lương thiện trong suốt như thủy tinh thì mới có được tình cảm như vậy, mới có thể cảm nhận được nỗi khổ như vậy.

“Em nên cảm thấy vui mừng.” Lăng Minh Đỉnh mỉm cười nói, “Vì thôi miên của em đã khiến họ quay trở lại được với quá khứ, em đã giúp cho họ tìm thấy hạnh phúc, hơn nữa, họ thích sự giúp đỡ đó của em.”

Lông mày của Hạ Mộng Dao dãn ra, điều mà cô cần chính là sự an ủi như vậy. “Cảm ơn thầy, thầy Lăng.” Cô nói như trút được gánh nặng, “Thầy luôn giúp em gạt bỏ những đám mây đen trong lòng.”

“Không cần phải cảm ơn tôi. Đó là sức mạnh của tâm cầu, chính em đã mang nó đến cho càng nhiều người hơn.” Lăng Minh Đỉnh trịnh trọng nói, “Tôi phải cảm ơn em mới đúng.”

Dùng biện pháp thôi miên đưa người ta trở về với quá khứ, để ôn lại những hạnh phúc đã bị mất, đó đích thực được xem là sự ứng dụng tốt đẹp của thuật tâm cầu? Nhưng sau khi tỉnh lại khỏi thôi miên thì sao? Những người đó có cảm thấy càng cô đơn và hối hận không? Với tương lai, họ sẽ lấy lại dũng khí hay lại càng trở nên bàng hoàng? La Phi thầm nghĩ, thậm chí anh còn nghĩ, nếu theo “liệu pháp bạo phá” của Bạch Á Tinh thì sẽ nên giải quyết những vấn đề này như thế nào?

Máy bộ đàm phát ra tín hiệu, cắt đứt luồng suy nghĩ của La Phi, sau khi nối thông thì nghe thấy giọng của Trần Gia Hâm: “Đội trưởng La, Sở Duy và Đỗ Na đã đến!”

Vẻ mặt La Phi lập tức trở nên nghiêm nghị, anh vội nhìn ra khỏi tấm rèm. Quả nhiên, Sở Duy và Đỗ Na đang bước vào hội trường và đưa mắt tìm kiếm chỗ ngồi.

La Phi ghé sát miệng vào chiếc micro hỏi: “Có nhìn thấy Bạch Á Tinh không?”

“Vẫn chưa thấy.”

“Bố trí người chuyên theo dõi Sở Duy và Đỗ Na, sau đó cậu tiếp tục duy trì cảnh giác.”

“Rõ!”

Lăng Minh Đỉnh nghe thấy đoạn đối thoại xong bèn bước đến hỏi với vẻ lo lắng: “Liệu có vấn đề không?”

Nếu Sở Duy và Đỗ Na đã đến hiện trường, thì nhất định sẽ có vấn đề, xem ra một sự va chạm trong hôm nay sẽ khó mà tránh khỏi. Nhưng lúc này cũng không cần phải quá lo lắng, La Phi động viên Lăng Minh Đỉnh: “Chúng tôi sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Hạ, đây là nơi công cộng, lại có rất nhiều cơ quan truyền thông, bọn họ sẽ không dám làm bậy đâu.”

Lăng Minh Đỉnh quay đầu nhìn Hạ Mộng Dao, ánh mắt kiên nghị. Ông nói mạnh mẽ như đang thề: “Tôi đã không bảo vệ được cho vợ của tôi, bây giờ, tôi quyết không để cho bất cứ ai làm tổn thương cô gái này!”

Hai giờ chiểu, buổi biểu diễn thôi miên chính thức bắt đầu.

Hoài cổ vẫn là chủ đề không thay đổi. Lần này, Hạ Mộng Dao đưa mọi người về lại với thời thơ ấu xa hơn. Ở đó có thế giới tươi đẹp vô lo vô nghĩ, mỗi một đứa trẻ đều là trung tâm của thế giới này, họ có đủ các loại ước mơ kỳ quái, đồng thời được nếm trải niềm vui bình dị đơn giản nhất.

Quá trình thôi miên diễn ra rất tốt đẹp, nhưng khi thôi miên kết thúc, trên nét mặt của nhiều người hiện rõ cảm giác mất mát đáng kể. Họ lại trở về với hiện thực, những ước mơ và niềm vui ấy đã bị thời gian tàn nhẫn làm vỡ vụn.

Trong mắt của những người ấy, Hạ Mộng Dao trở thành nữ thần có thể xoay chuyển được thời gian. Họ sùng bái một cách thành kính, cho dù buổi biểu diễn đã kết thúc rồi cũng không muốn ra về.

Lăng Minh Đỉnh đã khéo léo tận dụng tinh thần đó, ông bố trí một cuộc ký tên bán sách, để người hâm mộ và thần tượng có cơ hội tiếp xúc gần gũi hơn nữa. Tất nhiên, mục đích chính của ông vẫn là truyền bá lý luận thôi miên của mình.

Cuốn sách đó có tên là “Cầu vồng tâm hồn”, nội dung chủ yếu là trình bày về thuật thôi miên tâm cầu do Lăng Minh Đỉnh sáng lập. Hạ Mộng Dao lấy danh nghĩa là tác giả, nhưng người cầm bút thực sự chính là Lăng Minh Đỉnh.

Những người mua sách xếp thành một hàng dài trong hội trường, Hạ Mộng Dao ngồi ở trên bục ở sân khấu, kiên nhẫn ký tên vào mỗi một cuốn sách. Ở phía chênh chếch xa xa, La Phi đang nấp đằng sau bức màn quan sát toàn bộ hội trường.

Cuộc biểu diễn rất thuận lợi, nhưng Sở Duy và Đỗ Na vẫn ngồi lại trên hàng ghế khán giả. Bọn họ đã đến đây, nhất định không phải chỉ là đơn giản đến quan sát, nhất định họ muốn làm gì đó.

Nhưng dường như họ đã không làm được gì, lúc này lấy Hạ Mộng Dao làm trung tâm thì có tới ba tầng bảo vệ nghiêm ngặt sẵn sàng vào trận.

Tầng ngoài cùng là Trần Gia Hâm, cậu cùng hai nhân viên an ninh canh gác bậc thềm dẫn đến sân khấu. Mỗi một người trước khi bước lên bục đều phải qua sự kiểm duyệt của họ, hễ thấy ai khả nghi, Trần Gia Hâm sẽ lập tức thẩm vấn và những thông tin có liên quan sẽ được phản ánh đến cho La Phi ngay.

Vị trí mà La Phi đang đứng cùng với Trần Gia Hâm, Hạ Mộng Dao hình thành nên một tam giác, cũng có nghĩa là, anh canh chừng đoạn quan trọng từ chỗ lối vào bậc thềm đến chỗ của Hạ Mộng Dao. Mặc dù người trên sân khấu và dưới sân khấu đều không nhìn thấy anh nhưng chỉ cần có tình huống là trong nháy mắt anh đã có thể xông ra kiểm soát tình hình.

Phòng tuyến cuối cùng do Lăng Minh Đỉnh và một nhân viên an ninh nữa tạo thành, hai người này đứng đằng sau Hạ Mộng Dao, chăm chú quan sát mỗi một người đi đến gần. Nhất là Lăng Minh Đỉnh, mắt ông sáng quắc, luôn ở tư thế sẵn sàng.

Hạ Mộng Dao tâm không vướng bận, chỉ việc chăm chú ký tên vào các cuốn sách. Thỉnh thoảng có một fan cuồng đề nghị được chụp ảnh với cô, cô cũng cố gắng đáp ứng. Chừng hơn nửa tiếng sau, hàng người dài dằng dặc đã vợi đi hơn một nửa, người ở cuối hàng đã đến chỗ lối lên bậc thềm.

Cũng có một số người mặc dù muốn có được chữ ký nhưng lại không muốn xếp hàng. Những người đó cứ ngồi chờ ở hàng ghế khán giả, lúc này nhìn thấy hàng người cơ bản đã sắp hết, bèn lục tục đứng dậy đi về phía sân khấu. Sở Duy và Đỗ Na lập tức hòa vào đám người đó.

La Phi để ý thấy thay đổi đó, anh lập tức nói với Trần Gia Hâm qua máy bộ đàm: “Chú ý, Sở Duy và Đỗ Na hình như muốn đến đấy. Cậu hãy cố gắng ngăn họ lại, đừng để họ đến gần Hạ Mộng Dao.”

“Rõ.” Trần Gia Hâm cảnh giác nhìn Sở Duy và Đỗ Na, chuẩn bị nghênh chiến.

Không khí trên sân khấu vẫn yên tĩnh. Một người đàn ông gầy gò đến trước mặt Hạ Mộng Dao, người này để tóc dài, phong thái rất nhã nhặn và phong độ. Trong lúc Hạ Mộng Dao ký tên, anh ta chủ động giới thiệu: “Chào cô, tôi là nhà sản xuất chuyên mục “Thần Châu Đạt Nhân Tú” của đài truyền hình vệ tinh tỉnh.”

Hạ Mộng Dao hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn đối phương. “Thần Châu Đạt Nhân Tú” là một chương trình giải trí nổi tiếng của truyền hình vệ tinh tỉnh, có số lượng người theo dõi rất đông. Nhà sản xuất chương trình này có thể nói là một sếp bự trong ngành rồi.

Người đàn ông lại lấy tập danh thiếp ra, đưa cho Hạ Mộng Dao một tấm. Hạ Mộng Dao vội đứng dậy đón lấy với vẻ tôn kính. Người đàn ông cũng đưa cho Lăng Minh Đỉnh một tấm và chào: “Chào thầy Lăng, đây là danh thiếp của tôi, xin được chỉ giáo.”

Lăng Minh Đỉnh đón tấm danh tiếp và xem kỹ. Trên tấm danh thiếp đó liệt kê khá nhiều danh xưng, cuối cùng có hai chữ: “Nhạc Phi”, cái tên này Lăng Minh Đỉnh đã nghe thấy từ lâu rồi, quả nhiên là nhà sản xuất cỡ bự của truyền hình vệ tinh tỉnh. Lăng Minh Đỉnh đáp lại bằng mấy từ: “Rất vinh hạnh”, rồi trao lại tấm danh thiếp của mình, trong bụng thầm nghĩ, không lẽ chúng ta có dịp được hợp tác với truyền hình vệ tinh tỉnh chăng?

Quả nhiên, Nhạc Phi liền nói ngay sau đó: “Phần biểu diễn của cô Hạ rất xuất sắc, không biết mọi người có hứng thú cùng làm một chương trình với “Thần Châu Đạt Nhân Tú” không?”

Hạ Mộng Dao mừng rỡ đáp: “Rất hứng thú ạ!” Lăng Minh Đỉnh cũng rất phấn chấn, nhưng ông cố giữ sự vui mừng không để lộ ra ngoài, chỉ bình thản đáp: “Cảm ơn anh Nhạc đã khen. Có cơ hội được hợp tác tất nhiên là một chuyện rất tốt, chúng ta sẽ cùng thử.”

“Mọi người không cần cảm ơn tôi. Người thực sự thích cô Hạ chính là nhà đầu tư cho chuyên mục của chúng tôi, tôi chỉ là làm thuê cho người ta thôi.” Nhạc Phi khiêm tốn nói, “Bây giờ là thời buổi kinh tế thị trường quyền lên tiếng của các nhà đầu tư cao hơn tất cả.”

Tất nhiên là Lăng Minh Đỉnh hiểu tầm quan trọng của nhà đầu tư, ông vội hỏi: “Hôm nay người ấy có đến không?”, ý của câu đó là, nếu người đó đến thì nếu không có gì phiền phức, rất mong được gặp mặt một chút.

Nhạc Phi nhún vai vẻ lấy làm tiếc: “Ông ấy không tiện đến. Nhưng mọi người cứ yên tâm, chuyện này rất đáng tin cậy. Nhà đầu tư của chúng tôi đã chú ý đến cô Hạ từ lâu rồi, ông ấy là fan trung thành của cô. À, ông ấy còn dặn tôi, nếu cô Hạ có thời gian thì nhất định gọi điện cho ông ấy một cuộc điện thoại nhé.”

Hạ Mộng Dao nhìn Lăng Minh Đỉnh như muốn trưng cầu ý kiến của ông. Lăng Minh Đỉnh bèn nói với Nhạc Phi: “Vậy phiền anh để lại số điện thoại đó, lát nữa xong việc chúng tôi sẽ gọi.”

“Không cần phiền thế đâu. Bây giờ tôi bấm số.” Nhạc Phi vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Làm quen một chút, cùng chào nhau một tiếng.”

Nhạc Phi vừa nói xong bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ phía xa, mọi người đưa mắt nhìn về đó thì thấy ở lối ra vào sân khấu có một đôi nam nữ đang tranh cãi với một người mặc cảnh phục.

Lăng Minh Đỉnh nhận ra đôi nam nữ đó chính là Sở Duy và Đỗ Na, còn người cảnh sát đang ngăn họ lại chính là Trần Gia Hâm. Lúc đó, Sở Duy lớn tiếng gào lên: “Không phải chúng tôi đến gây rối, dựa vào đâu mà không cho chúng tôi đi lên?”

“Xin lỗi, là cô Hạ không muốn gặp hai người.” Trần Gia Hâm đứng ngang trên bậc thềm, chắn lối đi lên của đối phương.

“Câu đó phải để cho chính miệng cô Hạ nói chúng tôi mới tin.” Sở Duy càng nói to, cố ý để cho những người trên sân khấu nghe thấy. Hạ Mộng Dao không rõ tình hình nên rất lấy làm ngạc nhiên, nhưng vì vướng Nhạc Phi bên cạnh, cô không tiện lên tiếng hỏi, đành đưa mắt cầu cứu Lăng Minh Đỉnh.

Lăng Minh Đỉnh nhíu mày, thầm nghĩ, hai người kia đến gây chuyện, không biết có phải là nhằm vào Nhạc Phi không? Mình phải cố gắng át đi mới được, không thể để cho đối thủ làm hỏng mất chuyện tốt đang đến.

Cuộc tranh cãi giữa Sở Duy và Trần Gia Hâm ngày càng gay gắt. Sau khi kêu to lên xong, Sở Duy chen thẳng lên bậc thềm, hoàn toàn coi như không có Trần Gia Hâm. Trần Gia Hâm cũng không khách khí nữa mà túm lấy cánh tay của Sở Duy. Sở Duy xoay cổ tay, khóa chặt lấy khuỷu tay của Trần Gia Hâm, rồi nhân đà đó đẩy một cái, Trần Gia Hâm không đứng vững, “ối” một tiếng, ngã lăn từ bậc thềm xuống.

Sở Duy nhìn Trần Gia Hâm trong tư thế từ trên cao xuống rồi cười nhạo: “Nghe nói cậu nửa đường xuất gia mới làm cảnh sát hình sự? Sức vóc ấy còn phải luyện thêm nhiều vào nhé.”

Trần Gia Hâm nghiến răng, quát lên với hai nhân viên an ninh dưới quyền: “Nhanh chóng kéo anh ta xuống!” Hai nhân viên an ninh chạy lên từ hai phía, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị Sở Duy đá cho mỗi người một cái, khiến cả hai ngã lăn.

“Hai chúng mày thì đáng gì? Cũng dám vô lễ với tao à?” Sở Duy chửi xong thì quay người bước lên bậc. Đỗ Na cũng thong thả đi theo anh ta.

Các fan trên sân khấu thấy đánh nhau, vội tản ra. Nhạc Phi cũng vừa mới thông điện thoại với nhà đầu tư, anh ta ngạc nhiên nhìn hai người bọn Sở Duy, đồng thời đưa chiếc di động vào tay Hạ Mộng Dao.

Lăng Minh Đỉnh bước tới, chặn trước mặt Hạ Mộng Dao và Nhạc Phi. Nhân viên an ninh bên cạnh cũng nhanh trí, lập tức bảo Hạ Mộng Dao tránh vào góc cửa sân khấu. Hạ Mộng Dao vừa lùi về sau vừa cố trấn tĩnh nói chuyện với nhà đầu tư ở đầu dây bên kia.

Chờ Sở Duy tới trước mặt, Lăng Minh Đỉnh dang hai tay ra chặn lại, “Anh có việc gì?”

“Người mà tôi tìm không phải là ông!” Sở Duy vừa nói vừa đưa tay định đẩy Lăng Minh Đỉnh sang bên, nhưng lần này tay của anh ta vừa giơ lên được một nửa thì lập tức một người xuất hiện bên cạnh anh ta.

Đó là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt sắc sảo. Người ấy túm chặt lấy cổ tay của Sở Duy, mạnh tới mức như một chiếc kim. Trong tình hình ấy, Sở Duy không thể nào thực hiện được thế võ, đành mỉm cười gượng gạo, nói với người ấy một câu: “Đội trưởng La, thì ra anh cũng đến.”

Người đàn ông bất ngờ xuất hiện chính là La Phi. Anh bình thản đáp: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, chớ có động thủ.”

Thấy La Phi xuất hiện, Lăng Minh Đỉnh thở phào một cái. Lúc này, Trần Gia Hâm và hai nhân viên an ninh lúc trước cũng đã chạy lên, lực lượng của bên mình đã mạnh hơn hẳn. Nếu Sở Duy và Đỗ Na mà còn muốn dùng cách thô bạo thì chắc chắn sẽ chuốc phải điều không hay.

Sở Duy dường như cũng đã nhận thấy tình hình, anh ta nhún vai như người vô tội: “Thế thì nói chuyện tử tế. Vì chính các anh mới là người động thủ trước.”

La Phi buông cổ tay của đối phương, chờ xem anh ta sẽ nói ra điều gì.

Sở Duy nhìn về phía sau lưng Lăng Minh Đỉnh: “Tôi đến là để đón người.”

Lăng Minh Đỉnh cảnh giác hỏi lại: “Đón ai?” Phía sau lưng ông chỉ có Nhạc Phi và Hạ Mộng Dao.

“Thì là hai người họ.” Dường như muốn châm biếm Lăng Minh Đỉnh rằng đã biết rõ rồi mà còn hỏi, Sở Duy lại nhấn rất mạnh: “Cô Hạ, Hạ Mộng Dao và Nhạc Phi tiên sinh.”

Lăng Minh Đỉnh cười lạnh lùng, hỏi bằng giọng rất cứng: “Họ thì có quan hệ gì với cậu? Cần gì mà cậu đến đón?”

“Chúng tôi có hợp tác.” Sở Duy đáp một câu đơn giản, tiếp đó như thể không muốn tốn lời với Lăng Minh Đỉnh, đi thẳng về phía Nhạc Phi, gọi: “Nhạc tiên sinh, đã liên hệ xong rồi chứ?”

Lúc đó, Hạ Mộng Dao cũng vừa nói chuyện điện thoại xong, đang đưa điện thoại cho Nhạc Phi. Nghe tiếng Sở Duy gọi, Nhạc Phi bèn quay người lại, nhưng ông không biết Sở Duy nên ngây người hỏi: “Anh là ai?”

Sở Duy đáp: “Là Bạch tiên sinh bảo tôi đến đón hai người.”

“Ồ”, Nhạc Phi đã hiểu ra, bèn đùa: “Tôi thì có gì mà phải đón, tôi thấy chủ yếu là đến đón cô Hạ kìa.”

“Bạch tiên sinh?”, vẻ mặt của Hạ Mộng Dao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Đúng là nhiệt tình quá, tôi cũng vừa mới nói chuyện điện thoại xong.”

Ba người đó đối đáp xong, La Phi và Lăng Minh Đỉnh đều ngớ người ra. Lăng Minh Đỉnh lập tức đi đến bên cạnh Hạ Mộng Dao, hạ thấp giọng hỏi: “Em muốn nói tới ông Bạch nào?

“Thì là nhà đầu tư của chúng ta, ông Bạch Á Tinh. Ông ấy hẹn em và ông Nhạc tối nay cùng ăn cơm, đến lúc đó sẽ bàn chi tiết về chuyện tiết mục hợp tác ở đài truyền hình vệ tinh.” Khi Hạ Mộng Dao nói những lời này, khóe mắt cô hơi nheo, đầy vẻ mơ mộng.

Lăng Minh Đỉnh thấy như có một gáo nước lạnh giội từ trên xuống: “ Không được, em không thể đi được!”

Hạ Mộng Dao chớp chớp đôi mắt to: “Tại sao?”

“Người đó không phải là người tốt!” Lăng Minh Đỉnh giải thích với đối phương, nhưng Hạ Mộng Dao không hiểu những điều phức tạp trong đó. Thế nên ông đành phải tìm một lý do tạm thời, “ông ta không chịu lộ mặt, có thể đó là một kẻ lừa đảo?”

“Thực ra ông ấy đã đến rồi, chỉ là…”, Hạ Mộng Dao nhìn Lăng Minh Đỉnh, định nói nhưng lại thôi.

“Chỉ là vì sao?” Lăng Minh Đỉnh căng thẳng nhìn bốn xung quanh. Kẻ đó đã đến rồi? Hắn đang ở đâu nhỉ?

“Ông ấy nói thầy có thành kiến với ông ấy, nên không tiện vào.” Hạ Mộng Dao để ý thấy thái độ không bình thường của Lăng Minh Đỉnh, cô thất vọng cụp mi xuống, rồi nói, “Xem ra ông ấy đã nói đúng sự thật.”

“Đúng thế, ông chủ Bạch của chúng tôi luôn chờ ở phía ngoài hội trường, chỉ vì lo xảy ra chuyện không vui với ông Lăng nên mới không vào.” Sở Duy đứng bên chen vào, “Bây giờ nếu đã nói ra rồi thì tôi cũng chẳng cần phải giấu giếm nữa.” Nói xong, anh ta đưa mắt ra hiệu với Đỗ Na, Đỗ Na bèn lấy di động ra bấm số rồi nói: “Có lẽ không có vấn đề gì đâu, anh vào đi.”

Tất cả mọi người đều hiểu câu nói đó có nghĩa là gì và đều đổ dồn mắt nhìn về lối vào hội trường. Ngay lập tức, quả nhiên thấy một người đàn ông đang bước vào, bước chân của người ấy không nhanh cũng không chậm, toàn thân toát lên một khí chất rất khó nói. Người đó đi giữa hội trường gần như đã trống không, trông giống như một ngôi sao lớn đang lướt trên vũ đài của mình.

Mồ hôi rịn ra trên trán của Lăng Minh Đỉnh, ông có một dự cảm rất không lành. Trong lúc gay cấn này, ông cần phải nói ra những sự việc vốn được cất giấu.

“Em không được tin người này.” Lăng Minh Đỉnh dùng hai tay giữ lấy vai của Hạ Mộng Dao, “Em còn nhớ những kẻ gây rối trong đại hội các nhà thôi miên lần trước không? Chính là Bạch Á Tinh đã đứng sau tiếp tay cho bọn họ. Còn cả “Hội liên hiệp các nhà thôi miên” nữa, cũng là do ông ta tạo ra.”

Sự tiếp xúc về cơ thể ở nơi công cộng khiến Hạ Mộng Dao có chút bối rối, cô khẽ gạt tay Lăng Minh Đỉnh ra, đồng thời nói: “Tất cả điều đó em đều đã biết rồi. Ông ấy chỉ là nhà đầu tư, luôn có hứng thú với thôi miên, thầy đừng oán hận ông ấy vì chuyện đó. Bây giờ ông ấy rất thích phần biểu diễn của em, cũng lại muốn đầu tư cho chúng ta, như thế chẳng phải là một chuyện tốt sao?”

Mặt Lăng Minh Đỉnh trắng nhợt ra, xem ra, ông cần phải đưa ra một nước cờ mạnh hơn mới được. “Anh ta là hung thủ!” Ông nói bằng giọng khàn khàn, “Hai vụ án mạng tháng trước đều là do anh ta gây nên!”

Hạ Mộng Dao chỉ cười nhẹ: “Điều đó là không thể.” Cô nhìn Bạch Á Tinh đang mỗi lúc một đi đến gần, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Lăng Minh Đỉnh thấy lòng nặng trĩu, ông biết lúc này có nói gì với Hạ Mộng Dao cũng là vô ích. Ông bước nhanh đến bên La Phi, khẽ nói: “Phiền phức rồi!”

La Phi cũng đã sớm nhận thấy không khí khác thường, anh lập tức hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Tiểu Hạ đã bị Bạch Á Tinh thôi miên rồi!” Lăng Minh Đỉnh ghé sát vào tai La Phi giải thích, “Vừa rồi, trong lúc tôi đối phó với Sở Duy, Bạch Á Tinh đã nói chuyện qua điện thoại với Tiểu Hạ!”

La Phi nhớ lại tình hình vừa rồi và lập tức hiểu ra. Sở Duy cố ý gây chuyện với Trần Gia Hâm và mấy nhân viên an ninh, chính là để thu hút sự chú ý mọi người, còn Bạch Á Tinh thì nhân cơ hội đó nói chuyện qua điện thoại và thôi miên Hạ Mộng Dao.

Lăng Minh Đỉnh nói tiếp: “Hắn đã lợi dụng mong muốn biểu diễn của Tiểu Hạ, tự xưng là nhà đầu tư, Tiểu Hạ hoàn toàn không để phòng hắn. Bây giờ thì Tiểu Hạ đã hoàn toàn bị hắn mê hoặc, cô ấy sẽ rời khỏi đây theo hắn.”

“Vậy bây giờ cần phải làm gì?” La Phi chau mày hỏi. Những chuyện về thôi miên thì phải nghe ý kiến từ Lăng Minh Đỉnh.

“Nhất định phải giữ Tiểu Hạ lại, sau đó tôi mới nghĩ ra biện pháp để phá giải.”

La Phi gật đầu. Tình hình bây giờ là Bạch Á Tinh đã đặt một tâm miêu cho Hạ Mộng Dao, Lăng Minh Đỉnh đã mò ra được nguồn lạch của tâm miêu đó, nhưng việc phá giải đích thực cần phải có thời gian và quá trình. Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là ngăn không cho Bạch Á Tinh đưa Hạ Mộng Dao đi, nếu không sẽ vô cùng bị động.

Trong lúc La Phi và Lăng Minh Đỉnh bàn đối sách, thì Bạch Á Tinh đã đi lên sân khấu. Nhạc Phi bước lên bắt tay với Bạch Á Tinh: “Ôi, anh cho người đến đón là được rồi, sao lại phải đích thân đến làm gì?”

“Tôi là fan trung thành của cô Hạ. Nếu không đích thân đến đón thì thất lễ quá.” Bạch Á Tinh mỉm cười với Hạ Mộng Dao từ phía xa. Bạch Á Tinh mang trên người một bộ trang phục cao cấp, trông vô cùng điển trai và phong độ.

Hạ Mộng Dao có vẻ rất thích ánh mắt ấy của Bạch Á Tinh, cô chủ động bước lên, chào: “Chào ông Bạch, rất vinh hạnh.”

La Phi nghiêng người ngăn giữa Bạch Á Tinh và Hạ Mộng Dao.

“Tiểu Hạ, cô đừng vội đi theo anh ta.” Anh nghiêm mặt, “Bây giờ có một số việc phía cảnh sát đang điều tra, có thể là có liên quan đến anh Bạch này. Hiện tại, cô không nên tiếp xúc với anh ta.”

Hạ Mộng Dao nhìn La Phi, rồi lại nhìn Bạch Á Tinh, vẻ hơi do dự. Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên có người bên cạnh nói xen vào: “Đội trưởng La, tôi thấy anh hơi căng thẳng rồi. Cô Hạ và ông Bạch chỉ là bàn chuyện hợp tác, chuyện này không có liên quan gì đến phía cảnh sát chúng ta nhỉ?”

La Phi quay lại, ngạc nhiên. Người nói câu đó chính là Trần Gia Hâm, cậu ta còn nói tiếp: “Có ông Nhạc ở đấy, tôi nghĩ có lẽ ông Bạch không phải là một kẻ lừa đảo đâu.”

“Ông Bạch làm sao lại là kẻ lừa đảo được? Kể từ năm ngoái ông ấy đã bắt đầu đầu tư cho chuyên mục của chúng tôi, chúng tôi là người quen cũ rồi.” Nhạc Phi phụ họa, rồi để tăng thêm hiệu quả ông còn nửa đùa nửa thật lấy giấy chứng minh thư và giấy chứng nhận công tác ra, “Các anh không nghi ngờ cả tôi nữa đấy chứ? Đây là giấy chứng nhận của tôi, mọi người hãy kiểm tra đi!”

Hạ Mộng Dao cười và xua tay: “Không cần đâu, tôi tin các ông. Nếu ông Bạch có ý gì xấu thì sao ông ấy lại đến đón tôi long trọng thế này, hơn nữa lại còn trước mặt cảnh sát nữa.”

Bạch Á Tinh mừng rỡ: “Vậy, mời cô Hạ và ông Nhạc, ta đi thôi. Tôi đã đặt khách sạn rồi, tối hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện thật chi tiết.”

Thấy tình hình càng ngày càng mất kiểm soát, Lăng Minh Đỉnh cuống lên, đưa tay kéo vai Hạ Mộng Dao: “Không, em không thể đi được!”

Hạ Mộng Dao đỏ mặt, khẽ lên tiếng trách: “Thầy làm gì thế? Mau buông em ra!” Lăng Minh Đỉnh cũng nhận ra là mình đã có phần thất lễ, vội thu tay về.

Trần Gia Hâm bước đến trước mặt Lăng Minh Đỉnh, đưa tay ngăn lại, nói: “Cô Hạ đã là người trưởng thành rồi, cô ấy có quyền tự do hành động. Đi hay không đi nên để cho cô ấy tự quyết, chúng ta không có quyền can thiệp.”

Lăng Minh Đỉnh trừng mắt nhìn Trần Gia Hâm, vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Rất dễ thấy là cậu ta đã đứng hoàn toàn về phía Bạch Á Tinh, có lẽ cảnh cậu ta giằng co với Sở Duy lúc trước cũng là một màn được lên kế hoạch từ trước.

Bạch Á Tinh nhìn Hạ Mộng Dao với vẻ tự tin: “Cô Hạ, cô nói câu gì đi.”

Hạ Mộng Dao gật đầu với Bạch Á Tinh, sau đó nói với Lăng Minh Đỉnh: “Thầy yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu mọi người đều đã muốn đẩy mạnh ngành nghề thôi miên, tại sao lại không đoàn kết lại nhỉ?”

Thái độ trong câu nói đó đã rất rõ. Sở Duy bèn khom người, nói: “Ông Nhạc, cô Hạ, mời hai vị đi theo tôi.” Nói xong, anh ta đi xuống sân khấu trước, Nhạc Phi và Hạ Mộng Dao cũng sánh vai xuống theo. Bạch Á Tinh tiếp tục chắn ở trước mặt Lăng Minh Đỉnh, đề phòng ông chạy ra ngăn lại.

“Không được để cho họ đi!” Lăng Minh Đỉnh cuống quýt đập vào tay La Phi.

La Phi chăm chú nhìn Trần Gia Hâm, Trần Gia Hâm cũng nhìn lại anh, ánh mắt không có ý trốn tránh. Anh lắc đầu buồn bã, bụng biết rằng thất bại trong lần này là điều không thể nào xoay chuyển được.

Trong hai cảnh sát có mặt ở đó, La Phi đã bị đình chỉ công tác, chỉ còn Trần Gia Hâm là có quyền chấp pháp. Bây giờ, Trần Gia Hâm và mấy nhân viên an ninh đều vây quanh Bạch Á Tinh, khiến cho phía của La Phi ở vào thế yếu tuyệt đối. Hơn nữa, Hạ Mộng Dao đúng là đã bằng lòng rời đi, La Phi cũng không còn cách nào khác.

Nhìn thấy Hạ Mộng Dao từng bước đi ra khỏi hội trường, Bạch Á Tinh đắc ý vỗ tay, rồi cười và nói với Lăng Minh Đỉnh: “Ông Lăng, lần này phải cảm ơn ông. Có được một thần tượng của đám đông như Hạ Mộng Dao thì sự nghiệp của tôi nhất định sẽ như hổ mọc thêm cánh.”

Lăng Minh Đỉnh nghiến răng: “Anh tưởng rằng anh có thể lợi dụng được Hạ Mộng Dao ư? Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ hiểu được bộ mặt thật của anh.”

“Ha, ha. Hiểu, tất nhiên là hiểu!” Bạch Á Tinh cười lớn, “Đàn bà đều thích hiểu tôi, sau đó họ sẽ hết lòng yêu tôi.”

Đỗ Na đứng đằng sau Bạch Á Tinh, cô ta đang nhìn người đàn ông đó bằng ánh mắt đắm đuối, đó chính là sự giải thích rất hiện thực cho những lời nói ngông cuồng của Bạch Á Tinh.

Đúng vậy, từ Cao Mai, Đỗ Na, đến Hàn Tuyết, những cô gái đẹp đó cuối cùng đều rơi vào vòng tay của Bạch Á Tinh và không thể nào rút ra được, không lẽ Hạ Mộng Dao rồi cũng sẽ đi theo con đường giống như vậy?

Lăng Minh Đỉnh làm sao có thể chấp nhận được giả thiết đó? Ông lập tức chửi thẳng vào mặt: “Đừng có mà mơ! Hạ Mộng Dao chỉ say sưa với việc biểu diễn thôi miên nên mới tạm thời bị anh lừa gạt. Cô ấy làm sao có thể yêu nổi anh!”

“Không lẽ cô ấy nên yêu ông?” Bạch Á Tinh nhún vai, chọc tức ông, “Nhưng vừa rồi cô ấy không cho ông động vào, trước đấy, hai người chắc đến cái nắm tay cũng chưa đâu nhỉ?”

Lăng Minh Đỉnh cũng đốp lại: “Sự qua lại giữa đàn ông với đàn bà cứ nhất định phải có tiếp xúc bằng thân thể sao? Sự trao đổi về mặt tinh thần mới là càng sâu sắc hơn!”

“Vì thế mới nói ông hoàn toàn không hiểu về đàn bà. Tôi nghĩ, từ trước đến giờ ông chưa bao giờ thực sự chinh phục được một người đàn bà.” Ánh mắt của Bạch Á Tinh dần dần dồn lại, “Nếu ông đã chinh phục được, cô ấy đã không rời xa ông.”

Từ “cô ấy” ở đây càng mang một ý bóng gió sắc nhọn hơn. Lăng Minh Đỉnh thấy lòng như bị một mũi kim đâm, đau đớn vô cùng. Ông trừng mắt phẫn nộ nhìn đối phương, ngọn lửa giận dữ như đang bùng cháy.

Ông gầm lên: “Mày là đố khốn kiếp!” Sau đó lao vào đối phương trong tư thế sẵn sàng liều mạng, may mà La Phi đứng bên đã kịp thời kéo ông lại.

“Hãy kiềm chế bản thân đi!” La Phi quát khẽ, nhắc nhở, ánh mắt anh không nhìn Lăng Minh Đỉnh cũng chẳng nhìn Bạch Á Tinh.

Anh đang nhìn Đỗ Na, ánh mắt rất chăm chú, dường như vừa phát hiện ra một sự việc rất không bình thường.

Lăng Minh Đỉnh lấy lại bình tĩnh. Đúng vậy, phải kiềm chế, nếu mất kiểm soát có nghĩa là tự bộc lộ tâm huyệt trước mặt Bạch Á Tinh, đó sẽ là một sự việc vô cùng nguy hiểm.

“Vậy, anh hãy nghĩ cách đi!” Lăng Minh Đỉnh chỉ còn cách trút hy vọng sang cho La Phi.

Cuối cùng, La Phi thu ánh mắt từ chỗ Đỗ Na về và nhìn sang Trần Gia Hâm. Chàng trai được một tay La Phi cất nhắc đang đứng sừng sững trên sân khấu, mắt nhìn chăm chăm vào La Phi và Lăng Minh Đỉnh.

“Cậu đã trở thành người của Bạch Á Tinh rồi?” La Phi thử lật quân bài của đối phương.

Trần Gia Hâm lặng im không nói.

La Phi mỉm cười chua chát, tiếp tục hỏi: “Trong lần thẩm vấn hôm trước, Bạch Á Tinh cố ý đuổi cậu ra, thực ra là để bảo vệ cậu, đúng không? Còn cả người báo cáo với Giám đốc Lỗ cũng là cậu?”

Cuối cùng Trần Gia Hâm cũng lên tiếng: “Tôi và anh không có bất cứ mối oán hận riêng tư nào, tôi làm cũng không phải vì tham muốn cá nhân.”

“Thôi nào, chúng ta đi thôi.” Dường như Bạch Á Tinh không muốn để cho hai người này nói chuyện nhiều với nhau, gã xua tay rồi đi xuống sân khấu trước. Đỗ Na và Trần Gia Hâm đi theo gã, càng đi bước chân càng gấp gáp.

“Trần Gia Hâm!” La Phi gọi.

Trần Gia Hâm dừng bước ở chỗ cách đó không xa và quay đầu lại.

“Tại sao?” Dường như La Phi nhất định muốn hỏi cho ra nhẽ.

Trần Gia Hâm trầm ngâm giây lát, cuối cùng trịnh trọng thốt ra 5 chữ: “Chiến đấu với cái ác!” Ánh mắt của cậu vô cùng kiên định, giống như đang hô một lời thề.

02.

“Thế là để cho họ đi rồi! Để cho họ đi như thế ư?” Lăng Minh Đỉnh đi vòng quanh La Phi hai vòng, vẻ vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ. Lúc này, những người khác đều đã ra về hết, chỉ còn lại hai người đứng trơ trọi trên sân khấu.

“Không cho họ đi thì làm thế nào?” La Phi hỏi lại, “Bây giờ anh có đấu lại với bọn họ được không?”

Lăng Minh Đỉnh đưa nắm đấm lên đập vào đầu mình, vẻ vô cùng buồn bã.

La Phi vỗ vai ông: “ít nhất cũng phải giành lại Trần Gia Hâm.”

“Giành như thế nào? Tôi đã thiết lập tâm miêu cho cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy vẫn bị Bạch Á Tinh mê hoặc!” Lăng Minh Đỉnh lắc đầu, cảm giác bất lực.

“Không phải là tâm miêu của anh không phát huy tác dụng, mà là Bạch Á Tinh đã ra tay trước!”

“Sao cơ?” Vẻ mặt của Lăng Minh Đỉnh sững sờ. Không lẽ Bạch Á Tinh đã biết được rằng mình sẽ dùng Trần Gia Hâm làm mồi nhử nên đã nhanh tay trước thiết lập tâm miêu cho Trần Gia Hâm? Nếu thế thì đúng là anh ta dự liệu như thần.

Sự thật thực ra phức tạp hơn suy đoán của Lăng Minh Đỉnh, La Phi phải giúp ông giải câu đố đó.

Nửa tiếng sau, La Phi đưa Lăng Minh Đỉnh về phòng làm việc của mình, lấy một cuốn sách từ trên giá xuống. Trên bìa sách nổi bật hàng chữ in tên sách và tác giả: “Chiến đấu với cái ác” - Kiếm Long.

“Trần Gia Hâm chịu ảnh hưởng của cuốn sách này nên mới lập chí làm cảnh sát hình sự. Đáng tiếc, cậu ấy đưa sách cho tôi từ lâu, nhưng tôi vẫn chưa đọc kỹ.” La Phi than thở với vẻ tiếc nuối, rồi lật nhanh cuốn sách.

“Chiến đấu với cái ác!” Đó chính là câu trả lời La Phi của Trần Gia Hâm trước lúc rời đi. Lăng Minh Đỉnh đã hiểu được mối quan hệ giữa hai điều đó, vội ghé sát vào La Phi và cùng đọc cuốn sách đó.

Toàn bộ cuốn sách hơn 100 ngàn chữ, chỉ cần nắm nội dung chính cũng đã mất gần hai tiếng đồng hồ.

Đây là một cuốn tiểu thuyết về đề tài cảnh sát đấu tranh với tội phạm. Nhân vật chính trong truyện là Phương Bằng, một đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Người này tính cách cương trực quyết liệt, ghét cái ác như kẻ thù. Phần trước của cuốn sách tập trung miêu tả Phương Bằng đã phá các vụ án hình sự như thế nào, tình tiết rất gay cấn, hồi hộp, cuốn hút. Nhân vật chính cũng là một hình tượng trí dũng song toàn và là một tấm gương sáng.

Gần đến nửa cuốn truyện, số phận của Phương Bằng gặp phải bước ngoặt to lớn, một tội phạm cuồng dâm do anh bắt sau khi ra tù tiếp tục gây án và người bị hắn ra tay chính là vị hôn thê của Phương Bằng. Cô gái ấy đã nhảy lầu để kháng cự lại, mặc dù cô giữ được sự trinh tiết, nhưng cuối cùng tấm thân ngọc ngà không tránh khỏi ngọc nát hương tan. Phương Bằng vô cùng đau khổ, anh điên cuồng tìm kiếm tông tích kẻ gây án. Cuối cùng, vào một đêm mưa, khi kẻ cưỡng dâm đó đang tiếp tục gây án thì bị Phương Bằng bắt ngay tại trận. Phương Bằng không thể nào kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng, nên đã bắn chết kẻ phạm tội khi hắn đã bị chế phục.

Cô gái được cứu đã giấu kín bí mật đó cho Phương Bằng, khiến cho hành động lạm dụng giết người đó của anh trốn tránh được chế tài. Kể từ đó, Phương Bằng biến thành một người chấp pháp đề cao bạo lực, anh không còn tin vào vai trò cải tạo của nhà tù nữa, anh đã tạo ra cơ hội để mình có thể bắn chết các tội phạm trong khi bị truy bắt.

Tác giả đã dồn tâm huyết tuyên truyền về mặt tình cảm cho đoạn này, khiến cho cuốn sách đọc lên đầy tính kích động. Tinh thần của độc giả cũng giống như nhân vật chính, đi từ phẫn nộ đến trút bỏ, đến cảm nhận khoái cảm hả hê được trả thù trong hành động trừng phạt trái luật pháp.

Phương Bằng trong giai đoạn này là người cô độc, cô gái kia là người hiểu anh duy nhất. Cô đã sớm có tình cảm với anh, nhưng Phương Bằng không thể nào quên được vị hôn thê của mình, nên hai người chỉ trở thành bạn tri kỷ của nhau. Cô luôn theo đuổi anh, sau này thậm chí trở thành trợ thủ của anh những khi anh hành động.

Cao trào của cuốn truyện được bắt đầu từ lần sai lầm thứ nhất của Phương Bằng. Trong một lần thực hiện sự trừng phạt trái luật pháp, hành động của anh bị đồng nghiệp phát hiện và tố cáo. Phương Bằng bị bắt giam. Trong tù, có rất nhiều phạm nhân từng do chính tay anh bắt, những người này đã ngầm lên kế hoạch, định tạo ra sự cố trong lúc lao động để giết chết anh. Phương Bằng đã tương kế tựu kế, đưa những kẻ đó đến một góc hẻo lánh của nông trường, rồi dùng những sợi đá lạnh sắc nhọn làm vũ khí giết hết bọn họ. Đối diện với một mạng lưới dày đặc các cảnh sát canh giữ, Phương Bằng không sao chạy thoát được, đành trèo lên một tháp nước cao và tung người nhảy xuống, tuẫn tiết cùng với vị hôn thê, cũng là để hoàn thành việc tự cứu rỗi mình bằng cái chết.

“Anh thấy thế nào?” Đọc xong toàn bộ cuốn sách, La Phi hỏi Lăng Minh Đỉnh bằng giọng trưng cầu.

“Cái tên “Kiếm Long” này rõ ràng là bút danh của Bạch Á Tinh.” Lăng Minh Đỉnh nói, “Đây là một tác phẩm mang tính tự truyện, nhất là hành trình trong tư duy của nhân vật chính, hoàn toàn là phiên bản tình cảm tự thân của Bạch Á Tinh. Hơn nữa, sức truyền cảm của cuốn sách rất mạnh, khi đọc, độc giả rất dễ nảy sinh cảm giác được dẫn dắt, từ đó luôn giữ sự thống nhất trong tình cảm với nhân vật chính.”

La Phi gật đầu: “Trần Gia Hâm đã bị cuốn sách này mê hoặc từ trước, vì thế tâm miêu mà anh thiết lập cho cậu ấy đã không có tác dụng gì.”

Lăng Minh Đỉnh cười đau khổ: “Đúng là thật không may, ai mà ngờ được rằng cấp dưới của anh lại say mê với tiểu thuyết do Bạch Á Tinh viết?”

“Không, đây không phải là vấn đề không may, mọi thứ đã được tính toán kỹ.” La Phi trầm giọng nói, “Đó là một kế hoạch đáng sợ.”

Lăng Minh Đỉnh nhìn La Phi, ông không hiểu lắm ý của anh.

“Anh xem chỗ này đi”, La Phi lật đến trang tiêu đề, “Ở đây có cách thức liên hệ với tác giả, Trần Gia Hâm đã có sự trao đổi thư từ với Bạch Á Tinh qua hòm thư. Bạch Á Tinh đã khích lệ Trần Gia Hâm làm một cảnh sát hình sự, đồng thời đưa ra cho cậu ta rất nhiều ý kiến.”

“Điều đó có nghĩa là Trần Gia Hâm hoàn toàn do một tay Bạch Á Tinh đào tạo ra, là nội tuyến mà hắn cài cắm vào trong giới cảnh sát Long Châu?” Lăng Minh Đỉnh nói, “Đúng là hắn đã rắp tâm từ trước!”

Cuốn “Chiến đấu với cái ác” được xuất bản từ 4 năm trước, thời gian mà Bạch Á Tinh viết nó có lẽ còn sớm hơn nữa. Nhiều năm trước gã đã chuẩn bị cho cuộc chiến đấu ở Long Châu, còn bọn La Phi gấp rút ứng chiến, làm sao không thất bại được?

“Thảo nào mà hắn chọn Long Châu để ra tay!” Lăng Minh Đỉnh nghĩ một lát rồi cảm thấy có đôi chút không đúng, “Nhưng sau khi vụ án xảy ra anh mới xin Trần Gia Hâm về đội cảnh sát hình sự cơ mà, hơn nữa, việc anh và Trần Gia Hâm quen nhau hoàn toàn là ngẫu nhiên. Không lẽ những chuyện đó cũng là từ kế hoạch của Bạch Á Tinh?”

La Phi lắc đầu: “Kế hoạch của Bạch Á Tinh tất nhiên không cụ thể như thế, nhưng kế hoạch đó rất lớn, giống như tung một mẻ lưới lớn, khiến anh chỉ nhìn thấy một con cá trong lưới, và tất nhiên là sẽ cảm thấy số phận của con cá đó rất ngẫu nhiên. Nhưng những ngẫu nhiên với số lượng lớn cuối cùng có thể dẫn tới một kết quả tất nhiên.”

Lăng Minh Đỉnh nhíu mày, lờ mờ nhận ra một số điều gì đó.

La Phi lại chỉ vào các thông tin trên trang tiêu đề: “Số lượng in của cuốn sách này là năm mươi ngàn cuốn, số lượng độc giả có thể còn nhiều hơn thế. Anh nghĩ mà xem, trong số đó sẽ có bao nhiêu người sẽ viết thư cho Bạch Á Tinh? Có người có lẽ cũng giống như Trần Gia Hâm, xây nên ước mơ làm cảnh sát hình sự, cũng có người vốn là cảnh sát, nhưng chỉ cần họ viết thư cho Bạch Á Tinh là chắc chắn trở thành môn đệ của Bạch Á Tinh.”

Lăng Minh Đỉnh lập tức nhớ đến một người: “Sở Duy cũng bị Bạch Á Tinh mê hoặc như vậy.”

“Phần nhiều là thế.” La Phi nghiêm mặt nói, “Chúng ta chỉ nhìn thấy Trần Gia Hâm và Sở Duy, những người mà chúng ta không nhìn thấy không biết sẽ là bao nhiêu? Ở Long Châu hoặc ở nơi khác… Một tấm lưới lớn đã giăng sẵn từ trước rồi, Trần Gia Hâm chẳng qua chỉ là một con cá nhỏ bình thường trong tấm lưới ấy.”

“Đúng là… đúng là kế hoạch to lớn.” Lăng Minh Đỉnh khẽ nói, lúc này ông mới thực sự hiểu được hàm ý của hai từ “đáng sợ” mà La Phi thốt ra. Những đối thủ mạnh mà họ nhìn thấy thực ra chỉ là một góc nhỏ trên bề mặt của tảng băng.

La Phi gập sách lại trầm ngâm một lúc, sau đó anh bắt đầu trình bày tư duy của mình: “Bây giờ xem ra, ngay từ mấy năm trước, Bạch Á Tinh đã khởi động cái gọi là “công trình tịnh hóa”, thực chất của nó là muốn loại bỏ hết những tội phạm hình sự trên phạm vi cả nước. Kế hoạch lớn như vậy dựa vào một mình anh ta thì không thể làm nổi, nên việc đầu tiên anh ta phải làm là bồi dưỡng ra các fan của mình. Thế là anh ta đã viết ra cuốn “Chiến đấu với cái ác”, đem khởi nguyên và quan điểm thực hiện “công trình tịnh hóa” gửi đến độc giả. Thông qua cách thức trao đổi thư tín, một bộ phận người đã bị Bạch Á Tinh thôi miên, những người đó giấu mình trong đội ngũ cảnh sát ở khắp nơi trên đất nước Trung Quốc, sau này sẽ trở thành lực lượng trung kiên để thực hiện “công trình tịnh hóa”.

“Tiếp sau đó, Bạch Á Tinh bắt đầu tính toán đến việc tìm nguồn vốn khổng lồ mà việc thực hiện kế hoạch cần đến, anh ta đã lựa chọn cách thức cướp xổ số trúng thưởng vừa rất bí mật vừa đạt hiệu quả nhanh. Hứa Lệ trở thành con mồi của Bạch Á Tinh, và thế là anh ta đã cướp được số tiền hàng mấy trăm triệu.”

“Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ gió đông thổi đến. “Công trình tịnh hóa” cuối cùng đã đến giai đoạn thực thi. Phương thức bạo lực trong cuốn sách rõ ràng là không khả thi, ngọc đá cùng nát có nghĩa là không thể nào tiếp tục được, cho dù tài lực và nhân lực nhiều đến đâu cũng sẽ nhanh chóng cạn kiệt. Bạch Á Tinh cần một phương thức an toàn, lâu dài và thuật thôi miên không nghi ngờ gì là một biện pháp tốt nhất. Thông qua thôi miên làm cho các phạm nhân bị bắt cùng hủy diệt nhau, giống như phản ứng trung hòa trong hóa học, vừa tạo ra hiệu quả thanh lý gấp hai lại vừa không để lại bất cứ dấu vết nào.

“Vì thế, kế hoạch này ngoài việc cần đến nội gián trong cảnh sát lại cần đến một lượng lớn các nhà thôi miên đắc lực. Vì vậy, Bạch Á Tinh đã đến Long Châu, thử dùng “liệu pháp bạo phá” của anh ta để đánh đổ “thuật trị liệu tâm cầu” của anh. Sau khi chiêu dụ một loạt các nhà thôi miên, anh ta sẽ tìm ra những người thực hiện “công trình tịnh hóa” từ trong số đó.”

Lăng Minh Đỉnh vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, sau cùng tổng kết: “Bây giờ Bạch Á Tinh đã lừa được Hạ Mộng Dao đi, lợi dụng ảnh hưởng của cô ấy để phục vụ cho mình, thu nạp tất cả nhân tài trong giới thôi miên vào trong hội liên hiệp nghề chó chết của hắn?”

“Đúng thế.”

“Vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

La Phi đẩy cuốn sách đến trước mặt Lăng Minh Đỉnh, hỏi lại: “Sau khi xem xong cuốn sách này, anh có thể phá được tâm miêu của Trần Gia Hâm không?”

Lăng Minh Đỉnh trả lời: “Có lẽ được.” Tình tiết trong truyện chính là quá trình Trần Gia Hâm bị mê hoặc, chỉ cần lập lên tâm cầu nhằm vào những chi tiết quan trọng trong đó là có thể ngăn được những ảnh hưởng tiêu cực mà Bạch Á Tinh tạo ra.

“Vậy thì chúng ta hãy lấy Trần Gia Hâm làm khâu đột phá, xuyên một mũi khoan vào trong kế hoạch của anh ta!”

Lăng Minh Đỉnh hiểu ý của La Phi. Hiện tại, Trần Gia Hâm đã trở thành hạt nhân trong kế hoạch hiện thời của Bạch Á Tinh, vậy thì việc giành lại Trần Gia Hâm để làm việc cho bên mình là một chiến thuật đáng để mong đợi. Nhưng… lúc này, điều mà Lăng Minh Đỉnh đang lo lắng lại là một vấn đề khác.

“Phương án này tốt thì có tốt, nhưng hiệu quả chậm!” Ông cân nhắc rất kỹ rồi đưa mắt nhìn đồng hồ, “Bây giờ đã gần 8 giờ tối rồi, điện thoại của Tiểu Hạ vẫn cứ tắt. Tôi sợ là…” Ông định nói nhưng rồi lại thôi và thở dài nặng nề.

La Phi biết là Lăng Minh Đỉnh lo cho sự trong trắng của Hạ Mộng Dao. Bạch Á Tinh đã bộc lộ rõ ràng ý định làm cho Hạ Mộng Dao sẽ dựa vào mình, gã là nhà đầu tư của chuyên mục truyền hình vệ tinh, lại rất giỏi thôi miên, Hạ Mộng Dao rơi vào tay anh gã chẳng khác gì cừu sa miệng hùm. Lăng Minh Đỉnh lo lắng như ngồi trên đống lửa cũng là điều dễ hiểu.

Có điều, có một số việc Lăng Minh Đỉnh vẫn còn chưa biết, bây giờ đã đến lúc nhắc cho ông.

“Anh đừng có quá lo lắng.” La Phi an ủi, “Tôi cảm thấy Bạch Á Tinh sẽ không thực sự làm tổn hại Hạ Mộng Dao đâu.”

“Tại sao?” Lăng Minh Đỉnh hỏi với vẻ rất mong chờ. Ông biết, La Phi không bao giờ nói ra những lời thiếu căn cứ.

“Anh có chú ý đến quan hệ giữa Đỗ Na và Bạch Á Tinh không?”

“Đỗ Na là người tình của Bạch Á Tinh, vì Bạch Á Tinh cứ không cắt đứt được quan hệ với Đỗ Na nên mới dẫn đến chuyện v