← Quay lại trang sách

Chương 3 01

Sau khi nhóm truy tìm dấu vết qua camera giám sát và nhân lực của đồn công an Hưng Thành hợp nhất lại, tiến độ của việc điều tra ven theo đường Hưng Thành đã nhanh hơn. Lúc gần trưa, công tác điều tra cuối cùng đã giành được thu hoạch quan trọng.

Trong khu vực nhà cấp bốn ở ngõ Chính Nghị, có một người dân nhận ra gã đàn ông bí ẩn đeo chiếc ba lô leo núi trong bức ảnh trích xuất từ camera giám sát. Người đó nói rằng đã nhiều lần nhìn thấy gã đàn ông đó ra vào một khu nhà sát bên cạnh nhà mình, lời của anh ta được những người hàng xóm khác xác nhận. Đồng thời, mọi người đều cho rằng, người này không phải là cư dân ở trong khu ngõ này, chắc hắn ta mới thuê trọ ở đó không lâu.

Nhóm điều tra lập tức bố trí theo dõi xung quanh khu nhà, sau đó cử trinh sát viên vượt tường vào trong khu nhà. Họ hoàn toàn không tìm thấy hành tung của gã đàn ông bí ẩn trong đó, nhưng có một phát hiện chấn động khác khiến họ cảm thấy nơi này đúng là có một mối liên hệ vô cùng quan trọng.

Sau khi đội trưởng La Phi nhận được thông tin, anh lập tức đến hiện trường với tốc độ nhanh nhất.

Mặc dù những năm gần đây, lĩnh vực đầu tư xây dựng nhà ở ở thành phố Long Châu phát triển rầm rộ, nhưng cũng có không ít những khu ngõ cũ đại diện cho phong cách kiến trúc đơn giản cổ xưa được quan tâm bảo tồn, trong đó có ngõ Chính Nghị. Hầu hết những người ở lại sinh sống trong khu ngõ đều là những người già, hoặc ở độ tuổi trung niên, đã quen với cuộc sống gắn với ngôi nhà cấp bốn, cũng có những hộ chuyển đi nơi khác, cho những người từ nơi khác đến học tập, lao động ở thành phố này thuê nhà.

Hiện trường mục tiêu nằm ở số 41 ngõ Chính Nghị, diện tích khoảng 200 mét vuông, bốn căn nhà cấp bốn bao quanh một cái sân, có một vật thể lớn kì quặc dựng ở giữa sân.

Đó là một cái trụ tròn lớn làm bằng thủy tinh hữu cơ, cao khoảng 2 mét, đường kính khoảng 1 mét. Phần đỉnh nối với hai ống tròn bằng thủy tinh hữu cơ có đường kính khoảng 10 cen-ti-mét, tạo thành hai chỗ mở kết nối với thế giới bên ngoài.

Ống tròn thứ nhất chạy theo đường cắt thành trụ ở phần đỉnh thông với bên trong trụ, một đầu ống kéo dài ra mặt đất bên ngoài cái trụ, cuối cùng nối với một chiếc máy quạt gió có công suất lớn ở cách đó không xa.

Ống tròn thứ hai thì cắm ở chính giữa đỉnh trụ, một đầu cắm vào trong trụ khoảng ba mươi cen-ti-mét, đầu kia thò ra ngoài khoảng mười cen-ti-mét. Trông giống như một “ống khói” nhỏ xinh được lắp ở đỉnh trụ.

Ngoài hai lỗ hổng này, phía dưới thành trụ còn có một cái “cửa nhỏ” có thể đóng mở, cái cửa này rộng khoảng nửa mét, cao chừng một mét, đủ để một người lớn có thể khom người chui vào trong ống. Tại hiện trường, cái cửa nhỏ đóng chặt, mép cửa quấn băng dính đồng thời có làm móc khóa, móc khóa đã bị cài từ bên trong, đảm bảo cho toàn bộ ống trụ bị phong kín.

Tất nhiên, điều khiến người ta chú ý nhất không phải là bản thân thiết bị này, mà là cảnh tượng bên trong nó.

Một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi đổ gục ở đáy trụ, đã chết từ rất lâu. Do không gian có hạn, người cậu ta trong trạng thái co quắp, lưng dựa chếch vào vách trụ, đầu thõng xuống giữa ngực và nền đất, nhìn mặt mũi cậu ta có thể lờ mờ nhận ra được, người này chính là cậu thanh niên tên Lý Tiểu Cang mà cảnh sát đang gấp rút tìm kiếm.

Sở dĩ dùng hai chữ “lờ mờ”, là vì gương mặt người này gần như đã bị hủy hoại. Trên gương mặt cậu ta, chi chít những vết cứa nhỏ. Cho dù là trán, má, hay là miệng, mũi, tai, đều không thoát khỏi tình trạng đó.

Thực ra không chỉ trên mặt, gần như toàn bộ cơ thể người này đều chằng chịt những vết thương. Đang vào đầu hè, trên người Lý Tiểu Cang chỉ mặc áo cộc tay và quần soóc, bộ quần áo mỏng manh đó bị cắt vụn từ bao giờ, tay chân lộ ra ngoài trông càng thảm hại, hai vai, hai bắp đùi cũng đều dày đặc những vết thương, chỉ có phần từ đầu gối trở xuống còn có thể coi là lành lặn.

Những vết thương đó đều không dài hơn một đốt ngón tay, vừa mảnh vừa thẳng, giống như bị cứa bởi lưỡi dao cực sắc. Các vết thương phân bố không theo bất cứ quy tắc nào, ngang dọc đan xen, có chỗ giao cắt chồng chéo. Ngoài ra, một số vết thương ở cổ tay và cổ đã bị cứa vào động mạch, do đó chảy rất nhiều máu, thấm đỏ một khoảng xung quanh.

Tiểu Lưu đứng bên cạnh La Phi, cậu kinh ngạc trước tình trạng thê thảm của nạn nhân, không kìm được thốt lên: “Anh chàng này… không lẽ lăn ra từ núi dao?”

Đúng thế, bộ dạng thương tích đầy mình như vậy quả là giống như đã lăn qua núi dao.

Nhưng trong cái trụ bằng thủy tinh hữu cơ ở hiện trường rõ ràng không hề có lưỡi dao nào.

Không những không có dao, mà lại có một thứ mà rất nhiều người yêu thích - những tờ tiền.

Toàn bộ đều là những tờ tiền mệnh giá một trăm tệ, rơi thành một lớp ở đáy cái trụ, thoạt nhìn, tưởng như nạn nhân được đặt trên một chiếc giường bằng tiền. Máu nạn nhân loang ra trên những tờ tiền thành màu đỏ rực, ánh lên một khoảng sắc màu kì dị, vừa tham lam vừa tàn nhẫn.

Một ý niệm nảy ra trong đầu La Phi, hình ảnh máu me đó gợi nhắc khiến anh chợt hiểu ra ham muốn của Lý Tiểu Cang là gì.

Đối với một người phiêu dạt phấn đấu nơi đất khách, còn có ham muốn gì mãnh liệt, chân thực hơn khát vọng đối với tiền bạc?

Chỉ là ham muốn ấy đã tạo ra những vết cắt chằng chịt đầy cơ thể nạn nhân như thế nào?

Chuyện này La Phi không thể nghĩ được ra ngay lúc này, anh đành nhìn Trương Vũ, hi vọng ông bạn bác sĩ pháp y có thể đưa ra một số phán đoán chuyên môn.

Trong khoảng thời gian chưa đến một ngày, Trương Vũ đã đôn đáo có mặt ở hiện trường ba vụ án mạng, từ khi vào nghề đến giờ, anh chưa bao giờ phải tất tả di chuyển với cường độ cao như vậy. Vì cái trụ tròn bị khóa chết từ bên trong, cảnh sát lại tạm thời không muốn sử dụng biện pháp bạo lực phá hỏng hiện trường, Trương Vũ chỉ có thể quan sát qua lớp thủy tinh hữu cơ trong suốt. Sau một hồi quan sát, anh phân tích: “Có thể khẳng định sơ bộ, nguyên nhân tử vong của nạn nhân là do bị tổn thương bên ngoài dẫn đến tắt thở vì mất quá nhiều máu. Dựa vào quan sát những biểu hiện bên ngoài bằng mắt thường, nạn nhân đã tử vong khoảng chừng hai mươi tiếng.”

“Khoảng 20 tiếng…”, La Phi trầm ngâm nói, “Như vậy vừa khớp với thời gian Lý Tiểu Cang mất tích tối hôm qua. Có thể suy đoán, sau khi gọi Lý Tiểu Cang xuống dưới lầu, hung thủ đã tác động thôi miên cậu ta, rồi dẫn cậu ta đến hiện trường này. Tâm huyệt của Lý Tiểu Cang chính là ham muốn tiền bạc, chính số tiền rất lớn này đã dụ cậu ta chui vào bên trong cái trụ.”

Trương Vũ gật đầu tỏ ý tán đồng. Tác dụng ám thị của số tiền đó thực sự quá rõ ràng, anh cũng đã đoán ra tâm huyệt của nạn nhân lần này từ trước.

La Phi im lặng một lúc rồi hỏi: “Nguyên nhân gây ra những vết thương bên ngoài của cậu ta là thế nào?”

Trương Vũ đáp: “Chắc là một loại hung khí kiểu như lưỡi dao.”

Lưỡi dao? La Phi đưa mắt nhìn một lượt bên trong cái trụ tròn, không hề phát hiện ra đồ vật tương tự. Nhưng có rất nhiều tiền giấy chất dưới chân trụ, cũng có thể hung khí đã bị che mất. La Phi quan tâm đến một vấn đề khác hơn: “Anh nghĩ có khả năng là tự sát không?”

Mặc dù vừa chứng kiến hai vụ tử vong ly kỳ do tự sát, nhưng lần này Trương Vũ vẫn dứt khoát lắc đầu.

“Khả năng này rất thấp, anh nhìn chỗ này,” Trương Vũ vừa nói vừa ngồi xổm xuống, anh chỉ tay qua lớp thủy tinh hữu cơ, “Khoảng áo phông ở lưng nạn nhân cũng đã bị lưỡi dao cứa rách. Vị trí này người bình thường khó có thể với tới được. Anh nhìn xem, chỗ này cũng có tới hơn mười vết, nếu là tự mình cứa, thực sự là quá khó.”

Chỗ Trương Vũ chỉ là vị trí ở lưng, dưới cổ khoảng một bàn tay. Vị trí này rất khó chạm tới bằng tay của mình, muốn cầm những hung khí nhỏ như lưỡi dao cứa nhiều vết như vậy lại càng khó hơn.

“Nếu không phải là tự sát, thì hung thủ ra vào cái trụ tròn này bằng cách nào?” La Phi cau mày, lẩm bẩm một mình.

Trương Vũ hiểu được nỗi băn khoăn của La Phi nằm ở đâu, cửa ra vào cái trụ tròn đã bị khóa chết từ bên trong, có nghĩa là đã tạo thành một “phòng kín”, sau khi gây án xong, hung thủ làm thế nào để thoát khỏi “phòng kín này”?

“Có thể khi hung thủ rời đi, người bị hại vẫn chưa chết, nhưng cậu ta đã bị thương nặng.” Trương Vũ đưa ra một khả năng, “Sau khi hung thủ đi ra, người bị hại tự khóa chặt cửa lại. Một lúc sau, vì bị mất quá nhiều máu, cậu ta ngất đi và ngã xuống đất, cuối cùng tử vong.”

Nhưng La Phi lắc đầu phủ nhận suy đoán này: “Nếu như vậy, tất sẽ có vết máu để lại trên khóa cửa, nhưng trên thực tế lại không có.”

Đúng vậy, hai tay nạn nhân cũng đầy những vết thương, nếu hai bàn tay này chạm vào khóa cửa, chắc chắn sẽ để lại vết máu. Nhưng không chỉ khóa cửa rất sạch sẽ, mà ngay cả toàn bộ thành trụ cũng thấy rất ít vết máu. Gần như tất cả các vết máu đều tập trung ở chỗ gần thi thể nạn nhân, điều này cho thấy sau khi bị thương, nạn nhân không có cử động gì khác, mà ngã gục xuống đất tử vong.

Trương Vũ xòe tay, ý là khả năng của mình có hạn, chỉ nghĩ được thế thôi. Anh chờ đợi La Phi có thể đưa ra một vài hướng tư duy hợp lý hơn.

Nhưng lúc này La Phi đã quay ra chỗ khác, anh đưa mắt nhìn chiếc máy quạt gió ở phía không xa.

Chiếc máy quạt gió nối với lỗ hổng ở phần đỉnh cái trụ tròn qua một đoạn ống, nói một cách chặt chẽ, chiếc máy quạt gió này cũng là một phần của toàn bộ thiết bị.

Ánh mắt La Phi rất chăm chú, có vẻ như đang suy nghĩ một việc gì đó. Giây lát sau, anh quay đầu lại hỏi Trương Vũ: “Nếu bật cái máy quạt gió lên, anh nghĩ sẽ có tác dụng gì?”

Trương Vũ đưa ra suy đoán dựa trên kinh nghiệm sống của mình: “Chắc là sẽ tạo ra một luồng khí bên trong cái trụ, đi vào từ chỗ cắt, sau đó đi ra ở cái ống khói nhỏ trên đỉnh.” Đồng thời anh cũng thầm suy nghĩ trong đầu về ý nghĩa của chiếc máy quạt gió đối với toàn bộ thiết bị, nhưng không tìm ra được manh mối gì.

La Phi cũng đang băn khoăn về vấn đề này, anh hỏi ý kiến Trương Vũ: “Hay là bây giờ chúng ta bật lên xem thế nào?”

“Cái máy quạt gió?” Trương Vũ hơi do dự, “Tôi sợ phá hỏng hiện trường mất. Nhất là số tiền giấy này, rất có khả năng sẽ bị luồng khí đưa ra ngoài.”

Đây đúng là một điểm cần cân nhắc. Nhưng La Phi tin rằng chiếc máy quạt gió nhất định sẽ có ý nghĩa vô cùng quan trọng, thậm chí còn là chìa khóa quan trọng nhất trong việc tìm ra cách phá án. Cho dù có nguy cơ phá hỏng hiện trường, cũng đáng để thử.

“Bật lên nhé!” La Phi lại nói một lần nữa, lần này giọng rất quyết đoán.

Trương Vũ bị tác động bởi thái độ của La Phi, anh gật đầu không phản đối nữa.

La Phi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lưu, Tiểu Lưu nhanh chóng bước tới, khom người bấm công tắc của chiếc máy quạt gió.

Một tiếng ồn lớn vang lên, chiếc máy quạt gió bắt đầu chạy, một luồng khí cực mạnh theo đường ống lùa vào trong cái trụ. Đúng như điều Trương Vũ lo lắng, những tờ tiền rơi dưới đáy cột trụ lập tức bị tác động bởi luồng khí, rất nhiều tiền bị cuốn lên, bay lên phía trên của cái trụ.

Nhưng điều xảy ra tiếp theo lại vượt ra ngoài suy đoán của La Phi và những người khác: Những tờ tiền bay lên nhưng không bay ra ngoài cái “ống khói nhỏ” trên đỉnh cái trụ theo luồng khí, mà lượn vòng bên trong cái trụ. Giống như những hạt bụi bị gió xoáy tốc lên, những tờ tiền này tạo thành một xoắn ốc hình trụ tròn có đường kính khoảng nửa mét, mặc cho luồng khí vào ra, chúng chỉ xoáy tròn với tốc độ cực nhanh xung quanh tâm tròn cố định, nhìn từ bên ngoài, như thể có một vòng rèm màu đỏ được lắp trong trụ.

“Tại sao lại như vậy?” La Phi sờ cằm, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ.

Trương Vũ cũng ngơ ngác, không hiểu nguyên lý của hiện tượng này. Lúc này, nhiều cảnh sát khác ở trong và ngoài khu nhà nghe thấy tiếng động của chiếc máy quạt gió cũng tập trung lại, họ nhìn cảnh tượng kỳ lạ trong cái trụ, bàn tán xôn xao.

Bỗng có người nói một câu: “Tôi biết tại sao lại như vậy.”

La Phi lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói, người nói là một cảnh sát trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhìn số hiệu quân phục chắc là cảnh sát khu vực của đồn Hưng Thành.

“Anh biết à?” La Phi không bao giờ dựa vào xuất thân để đánh giá năng lực của người khác, anh nói với giọng khiêm tốn học hỏi: “Thế thì anh mau nói cho mọi người nghe xem.”

“Tôi tên là Nhiệm Thừa, trước đây từng làm việc ở nhà máy.” Người cảnh sát đó bước lên phía trước giới thiệu về mình, sau đó nói với giọng khẳng định, “Đây là một chiếc máy ly tâm thể khí.”

La Phi thấy cách anh ta nói có vẻ rất am hiểu về chuyên môn, liền đưa mắt nhìn khích lệ, ý bảo anh ta nói tiếp.

“Các anh xem, luồng khí tốc độ cao do chiếc máy phát gió tạo ra từ chỗ này đi vào trong trụ,” Nhiệm Thừa chỉ vào lỗ hổng theo hướng đường cắt ở phía trên cái trụ, vừa làm động tác minh họa vừa nói, “Sau khi đi vào bên trong, luồng khí này sẽ xoáy tròn sát mặt trong thành trụ, hướng thẳng xuống dưới, tạo thành một dòng xoáy. Khi luồng khí chạm đến đáy trụ, không còn chỗ để đi nữa, sẽ xoáy về giữa trụ, sau đó lại hướng thẳng lên trên, tạo thành một dòng xoáy khác bên trong, cuối cùng di chuyển ra ngoài qua cái ống khói nhỏ ở chính giữa đỉnh trụ. Vị trí của những tờ tiền chính là mặt phân cách giữa dòng xoáy bên trong và dòng xoáy bên ngoài, do lực tác động của dòng xoáy ngoài và trong cân bằng trên mặt phân cách, cho nên những tờ tiền này không chạy ra bên ngoài, cũng không chạy vào bên trong, chỉ xoáy quanh mặt phân cách cố định này.”

Hóa ra là vậy! Lời giải thích của Nhiệm Thừa có thể coi là đơn giản dễ hiểu, mặc dù La Phi chưa từng học những kiến thức liên quan về cơ học chất lưu, nhưng cũng nghe hiểu gần hết. Chỉ có một chi tiết anh vẫn phải hỏi sâu hơn một chút.

“Tại sao toàn bộ những tờ tiền bay đó đều tập trung ở nửa phía trên của cái trụ, khoảng nhỏ bên dưới này lại không có?”

Thực tế đúng như La Phi miêu tả, sau khi bay lên, những tờ tiền từ đáy trụ chuyển động lên trên, trong phạm vi độ cao khoảng hơn nửa mét hoàn toàn không có gì, không thấy một tờ tiền nào; Toàn bộ số tiền đều tập trung ở phần không gian từ đó lên trên.

Nhiệm Thừa giải thích: “Khoảng phía dưới là đường dẫn để dòng xoáy bên ngoài đi vào dòng xoáy bên trong, tiền sẽ không dừng lại trong khu vực này. Chỉ có chỗ cân bằng giữa dòng xoáy bên ngoài và dòng bên trong ở phía trên, tiền mới xoáy tròn suốt ở đó.”

“Rất tốt, rất tốt… Giờ đã hiểu hết rồi.” La Phi chăm chú nhìn những tờ tiền giấy trong cái trụ, vẻ như đã hiểu ra được điều gì đó. Sau đó anh lại nở một nụ cười nhăn nhó, “Đúng là thiết kế rất tinh xảo.” Giọng phẫn nộ, đồng thời cũng có phần khâm phục.

Trương Vũ nhìn La Phi hỏi: “Anh hiểu rồi?” Mặc dù anh cũng có một số suy đoán, nhưng vẫn muốn nghe đối phương nói trước.

“Quả thật không phải là tự sát, mà là hung sát. Nhưng hung thủ hoàn toàn không cần vào trong cái trụ, hung khí cũng không phải là lưỡi dao gì, mà là… La Phi đưa tay chỉ về phía trong trụ, “Số tiền giấy này!”

Trương Vũ gật đầu nói: “Giống như phán đoán của tôi. Toàn bộ số tiền này đều là tiền giấy mới, mép tờ tiền rất sắc. Người bị hại đứng trong trụ, chỉ cần máy quạt gió chuyển động, sẽ có vô số tờ tiền bay quanh người cậu ta, hiệu quả giống như lăn qua một ngọn núi dao. Cho nên toàn bộ cơ thể của cậu ta bị cứa rách rất nhiều chỗ, chỉ có phần từ đầu gối trở xuống là thoát được.”

Tiểu Lưu ở bên cạnh vẫn có chút nghi ngờ: “Mép tờ tiền có sắc đến mấy, cũng chỉ là một tờ giấy. Có thể gây ra thương tích chí mạng như vậy được sao?”

“Cậu đừng coi thường một tờ giấy!” La Phi đáp lời, “Nhân viên đếm tiền của ngân hàng khi đếm tiền đều mang bọc ngón tay, cho dù vậy, ngón tay của rất nhiều người vẫn bị cứa rách. Huống hồ khi cái máy quạt gió công suất lớn như vậy được bật lên, tốc độ xoáy của tiền giấy cực nhanh. Có thể nói, lúc đó mỗi một tờ tiền đều chẳng khác nào một lưỡi dao sắc!”

Nghe La Phi nói vậy, Tiểu Lưu cũng thấy rất có lý. Chuyện này cũng giống như khi lái xe lên đường cao tốc, một viên đá nhỏ bắn lên cũng có thể gây ra nguy hại rất lớn.

“Tại sao cậu ta lại không nằm bò xuống?” Không biết một cảnh sát nào ở vòng ngoài bình luận một câu, mọi người lập tức lên tiếng hưởng ứng theo.

Đúng thế, nếu phía dưới của cái trụ có một khu vực an toàn, thì sau khi bị số tiền giấy xoay quanh cứa vào người, chỉ cần kịp thời nằm bò xuống né tránh, chắc là có thể thoát nạn. Giống như tình hình hiện giờ, cho dù những tờ tiền dính máu đang bay lượn xoáy vòng ở phía trên, nhưng thi thể nạn nhân đang trong tư thế nằm sấp không hề bị ảnh hưởng.

Hầu hết tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều nghĩ như vậy. Còn La Phi và Trương Vũ nhìn nhau, nhưng chỉ có thể bất lực cười nhăn nhó.

Họ biết Lý Tiểu Cang sẽ không tránh, bởi vì cậu ta vốn rất thích thú quá trình đó.

Giống như hai nạn nhân trước đó, mặc dù tình trạng chết rất thê thảm, nhưng quan sát kĩ thi thể của Lý Tiểu Cang, khóe miệng cậu ta lại cũng thoáng hiện một nét cười.

Một nụ cười khi được thỏa mãn ham muốn.

La Phi có thể tưởng tượng ra những gì mà Lý Tiểu Cang nhìn thấy và cảm nhận trước khi chết. Khi đó vô số những tờ tiền một trăm tệ bay lượn xung quanh cậu ta, gần như tạo thành một bức tường kín như bưng. Cậu ta đắm mình trong thế giới tươi đẹp như mơ - một thế giới bị bao vây bởi tiền, chìm ngập trong tiền!

Tâm huyệt ham muốn đã hoàn toàn bị mở ra, cậu ta làm sao dứt lòng rời khỏi một thế giới như vậy?

02.

Quá trình dẫn đến tử vong của Lý Tiểu Cang đã được làm rõ thông qua việc mô phỏng hiện trường phạm tội. Trương Vũ bắt đầu khám nghiệm tử thi, còn La Phi tiến hành điều tra tìm hiểu thông tin qua chủ nhà và những người liên quan.

Chủ nhà tên là Dương Thụy Dân, là một người đàn ông địa phương khoảng chừng năm mươi tuổi, Dương Thụy Dân có một cậu con trai duy nhất. Năm năm trước con trai lập gia đình, hai vợ chồng già tích cóp được một món tiền giúp con trai mua một căn hộ chung cư ở khu đô thị mới. Sau đó, khi cháu ra đời, hai vợ chồng lại chuyển đến ở với con cháu, căn nhà cũ ở ngõ Chính Nghị cho người khác thuê từ lúc đó.

Vào khoảng sáng sớm, điều tra viên đã tìm được Dương Thụy Dân, đồng thời hỏi ông ta về thông tin của người thuê nhà. Dương Thụy Dân cũng đã xem tấm ảnh nghi phạm trích xuất từ camera giám sát, nhưng ông ta nói với cảnh sát là mình chưa bao giờ gặp người này, điều này khiến công việc điều tra thu thập thông tin đợt đầu của cảnh sát không có thu hoạch gì. Sau khi lực lượng hỗ trợ của nhóm truy tìm dấu vết qua camera giám sát có mặt, cảnh sát liền triển khai đợt điều tra thu thập thông tin thứ hai ở phạm vi rộng hơn. Trong đợt này, hàng xóm gần đó đã cung cấp được những manh mối có giá trị. Tiếp đó một nhóm cảnh sát nhảy tường vào trong hiện trường, nhóm kia đến gặp Dương Thụy Dân một lần nữa để xác thực tình hình, nhưng Dương Thụy Dân vẫn phủ định. Căn cứ vào đó, cảnh sát cho rằng Dương Thụy Dân rất có khả năng là đối tượng đồng phạm, liền đưa ông ta đến hiện trường để hỗ trợ cho việc điều tra.

Thấy có án mạng xảy ra trong sân nhà mình, Dương Thụy Dân trở nên vô cùng căng thẳng mặt ông ta trắng bệch, liên tục liếm môi, tâm trạng lo lắng bất an.

La Phi bước tới hỏi thẳng vào vấn đề: “Người thuê nhà của ông là người như thế nào?”

“Tôi… Tôi không thể nói được.” Ánh mắt Dương Thụy Dân lảng tránh, dường như muốn giấu giếm một điều gì đó.

“Ông không thể nói được? Thế thì để tôi nói cho ông biết nhé!” La Phi đột ngột lớn tiếng. Dương Thụy Dân giật bắn mình, ngước mắt nhìn lên thì thấy ánh mắt đối phương sắc lạnh như hai lưỡi dao. Dương Thụy Dân bị ánh mắt đó đâm trúng bất giác rùng mình.

Tình hình vụ án thực sự vô cùng bức bách, La Phi buộc phải tranh thủ từng giây từng phút để có bước đột phá. Anh nhận ra Dương Thụy Dân khá nhát gan, liền lên giọng dọa: “Gã đó là tội phạm giết người, đã giết ba người, vẫn có khả năng giết thêm nhiều người nữa! Ông nghĩ cho kĩ đi, nếu còn giấu giếm chuyện gì không nói ra, nhẹ thì cũng là tội bao che, nặng sẽ là tội đồng phạm.”

Dương Thụy Dân hoảng hốt giải thích: “Anh ta toàn giết người xấu, các anh không hiểu tình hình đâu.”

“Thế rốt cuộc tình hình như thế nào?” Thái độ của La Phi vẫn uy nghiêm, đồng thời cũng tỏ ra rất hứng thú.

“Tôi… Tôi không thể nói được.” Nhưng Dương Thụy Dân lại rụt lại, ông ta lẩm bẩm, “Đấy là một bí mật…”

“Tôi là cảnh sát! Có bí mật gì không thể nói cho tôi biết được?”

“Chuyện này quan trọng lắm, cảnh sát cũng không có quyền hỏi sâu.” Không biết tại sao, nói đến đó, nét mặt Dương Thụy Dân lại thoáng có vẻ phấn chấn.

Đối đáp qua lại một hồi, La Phi đã bắt thóp được tính khí của đối phương. Anh không để ý đến Dương Thụy Dân nữa, quay đầu khoát tay nói luôn với Tiểu Lưu: “Được rồi, dẫn người này đi, bắt giam khởi tố vì là nghi phạm giết người.”

Lần này Dương Thụy Dân hoảng hồn thật sự, ông ta vừa giãy giụa vừa hét to: “Tôi bị oan, tôi bị oan!” Thực ra, một người vóc dáng nhỏ bé như Dương Thụy Dân đối mặt với Tiểu Lưu chẳng khác nào gà con gặp đại bàng, nhưng Tiểu Lưu cố lỏng tay, để đối phương có thể lì ra không đi.

La Phi quay người đi, vừa bước được hai bước thì nghe thấy Dương Thụy Dân ở phía sau lưng kêu lên: “Tôi còn có chuyện muốn nói!”

La Phi dừng bước, hơi ngoái đầu lại vẻ không quan tâm: “Muốn nói thì nói mau đi.”

Dương Thụy Dân nhìn La Phi hỏi: “Anh là lãnh đạo đúng không?”

La Phi đáp: “Tôi là đội trưởng của họ, ở đây tất cả mọi người đều nghe tôi.”

Dương Thụy Dân nuốt nước bọt, như thể vô cùng quyết tâm. Sau đó ông ta nói với La Phi: “Chuyện này tôi chỉ có thể nói cho một mình anh biết, anh cũng phải giữ bí mật.”

La Phi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lưu, Tiểu Lưu hiểu ý đi ra chỗ khác. Dương Thụy Dân liền ghé sát lại nói khẽ: “Người đó là cảnh sát đặc nhiệm của Cục An ninh quốc gia, anh ấy đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật vô cùng quan trọng.”

La Phi cau mày hỏi: “Nhiệm vụ gì?”

“Tìm kiếm tài sản dân tộc. Tổng giá trị hơn một trăm tỉ đô la Mỹ!” Nhắc đến con số trên trời đó, nét mặt Dương Thụy Dân lại càng bí ẩn.

“Ồ.” La Phi có vẻ đã hiểu ra, anh nói theo đà câu chuyện của đối phương, “Khi Quốc dân Đảng chạy trốn, từng cất giấu rất nhiều vàng bạc châu báu ở khu vực Long Châu, giá trị vô cùng lớn. Bây giờ nhà nước cử cảnh sát đặc nhiệm đến, muốn tìm ra số tài sản này?”

Dương Thụy Dân ngạc nhiên liếc La Phi một cái: “Sao? Chuyện này anh cũng biết à?”

La Phi “ừ” một tiếng, cảm giác dở khóc dở cười. Cái gọi là “tìm kiếm tài sản dân tộc”, là một chuyện lừa đảo từng lưu truyền ở khu vực Long Châu, bọn lừa đảo lấy phần thưởng nhiều tiền làm mồi nhử, dụ dỗ những người bị lừa tham gia vào cái gọi là hành động bí mật quốc gia, mục đích để lừa thu “kinh phí hoạt động” từ những người tham gia. Chính La Phi là người phụ trách vụ án đó, anh vẫn còn nhớ bộ dạng bí ẩn của những người bị lừa giống hệt như Dương Thụy Dân ở trước mặt. Hơn nữa toàn bộ những người bị lừa đó đều hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của bọn lừa đảo, muốn giải thích rõ ràng cho họ tuyệt đối không dễ dàng.”

La Phi không có thời gian giải thích nhiều, anh chỉ muốn nhanh chóng có được thông tin mình cần. Thế nên anh hạ thấp giọng, nói vẻ bí mật: “Tôi cũng là một trong những cảnh sát đặc nhiệm, đang muốn tìm đồng chí của mình. Ông có biết họ tên và phương thức liên lạc của người đó không?”

Dương Thụy Dân lắc đầu: “Tôi làm sao mà biết được? Làm cảnh sát đặc nhiệm phải nghiêm túc giữ bí mật, những quy tắc này tôi đều hiểu! Người đó chỉ thuê nhà của tôi với giá cao, những tình hình khác tôi đều không hỏi.”

La Phi đành hỏi thông tin khác: “Thế anh ta ở ngôi nhà này của ông bao lâu rồi?”

“Đến vào ngày 10 tháng 5, chưa đến một tháng.” Dương Thụy Dân bùi ngùi thở dài một tiếng, “Chắc chắn là anh ấy không quay trở lại nữa rồi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì đặc vụ Quốc dân Đảng đã phát hiện ra chỗ này, anh ấy buộc phải đổi sang chỗ khác.”

“Đặc vụ Quốc dân Đảng?” La Phi ngây người, sau đó lập tức hiểu ra, anh quay đầu nhìn nạn nhân trong cái trụ tròn lớn.

Lúc này Dương Thụy Dân ở bên cạnh cũng nói vẻ đầy lo lắng: “Những tên đặc vụ đó không tìm thấy anh ấy được nữa, liệu có đến tìm tôi không? Các anh phải bảo vệ tôi đấy, tôi cũng là người từng có cống hiến đối với sự nghiệp.”

La Phi không có tâm trí đâu lãng phí thêm thời gian cho người này nữa, anh vẫy tay gọi Tiểu Lưu đang chờ ở một chỗ không xa. Khi trợ lý bước đến gần, anh phân công: “Mở khóa còng cho lão này, cử người đưa về đi.”

Tiểu Lưu đưa Dương Thụy Dân về, sau đó quay lại hỏi: “Thế nào ạ?”

La Phi bất lực xòe tay: “Lão đó đã hoàn toàn bị thôi miên rồi, không hỏi được thông tin gì có giá trị.” Dương Thụy Dân không biết bất cứ điều gì về danh tính thực của đối tượng tình nghi, bản thân ông ta lại không sống ở ngõ Chính Nghị, tìm gặp hàng xóm xung quanh sẽ có ích hơn là tiếp tục hỏi ông ta.

Chiều hôm qua, một phụ nữ ở gần đó trông thấy một người đàn ông đeo một chiếc ba lô leo núi, đi xe đạp điện rời khỏi ngõ Chính Nghị, trên xe còn có một chiếc thùng to. Chính thông tin do người phụ nữ cung cấp đã giúp cảnh sát xác định được điểm dừng chân của kẻ bí ẩn này.

Khoảng 9 giờ tối hôm qua, có hàng xóm ở bên cạnh nghe thấy tiếng ầm phát ra từ chiếc máy quạt gió, kéo dài trong thời gian khoảng hơn mười phút. Chắc chắn là hơn mười phút này chính là khoảng thời gian Lý Tiểu Cang bị hại.

Nhân viên kỹ thuật đã tiến hành lục soát kĩ càng khắp sân và bốn căn phòng nhỏ, họ cũng không phát hiện ra dấu vết sinh hoạt, chỉ tìm thấy một vài công cụ máy móc. La Phi phán đoán: đối tượng tình nghi thuê khu nhà này chỉ để chế tạo và cất giữ những “đạo cụ” gây án, chỗ ở thực sự của người đó không ở đây.

La Phi cũng tin rằng người đó sẽ không quay lại nữa. Phải biết rằng, bình thường khi ra vào gã không che giấu ngoại hình, như vậy rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Bây giờ khu nhà này đã trở thành hiện trường án mạng, gã còn có lý do gì để quay lại nữa?

Mặc dù cảm thấy tiếc, nhưng La Phi lại có một suy nghĩ nhẹ nhõm, nếu gã đó đã rời đi không quay lại, liệu có nghĩa là vụ án mạng liên hoàn sẽ kết thúc ở đó?

Nhưng hiện thực mau chóng đập tan suy nghĩ lạc quan của La Phi.

Trương Vũ bước đến, đưa một chiếc túi đựng vật chứng ra trước mặt La Phi, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, nói: “Tìm thấy cái này trong túi quần của nạn nhân, anh mau xem đi.”

Một mảnh giấy được niêm phong trong chiếc túi, qua lớp nilon có thể nhìn thấy đó là một tờ phiếu nhận hàng. Cột người nhận điền thông tin cá nhân của Lý Tiểu Cang, địa điểm nhận hàng chính là số 41 ngõ Chính Nghị.

La Phi thấy lạnh xương sống tất nhiên anh hiểu ý nghĩa của tờ phiếu nhận hàng này.

Hai vụ án trước, đối tượng tình nghi đều giả mạo nhân viên chuyển phát nhanh đưa đạo cụ sử dụng khi gây án đến chỗ ở của người bị hại. Căn cứ vào địa chỉ trên phiếu nhận hàng người bị hại sẽ tự đến nơi để “nhận cái chết”. Nếu so sánh, mặc dù về mặt chi tiết có hơi khác, nhưng tư duy gây án về cơ bản là giống nhau.

Cũng suy đoán như vậy, thông tin của người gửi hàng tiên tờ phiếu nhận hàng này cũng chính là “bản thông báo trước” về người bị hại tiếp theo!

Người gửi hàng ký tên là “Lâm Thụy Lân”, có lưu một số điện thoại di động và một địa chỉ gửi hàng: Số 243 đường Bách Hội.

La Phi lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho số điện thoại này. Từ ống nghe vọng ra tiếng nhạc chuông mà đối phương cài đặt, là một bài hát của Trang Hành - Đến muộn: “Em đến bên anh, mỉm cười, mang theo những phiền toái của anh. Trong lòng anh đã có một cô gái từ lâu, ồ… cô ấy đến trước em…”

Nghe giai điệu ngọt ngào tình cảm của bài hát, tâm trạng La Phi lại càng nặng nề. Anh biết e rằng mình đã đến rất muộn so với gã đàn ông bí ẩn đó.

Giai điệu bài hát tiếp tục vang lên, La Phi lại càng buồn bực hơn, sau đó đúng vào lúc bài hát sắp kết thúc, bỗng có người bắt máy.

“A lô?” Một người đàn ông lên tiếng, giọng rất to.

La Phi chưa có sự chuẩn bị về tâm lý trước sự thay đổi này, anh ngó ra một giây rồi mới hỏi: “Anh là Lâm Thụy Lân?”

“Đúng.” Người đàn ông ở đầu kia điện thoại hỏi lại, giọng thản nhiên như không, “Anh là ai?”

“Tôi ở bên đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu.” Sau khi niềm vui thoáng qua, tinh thần La Phi lại trở nên căng thẳng, anh vội hỏi, “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Đội cảnh sát hình sự gì?” Người đàn ông hỏi lại lần nữa, “Anh không phải là bọn lừa đảo đấy chứ?”

Chẳng dè lại bị nghi ngờ như vậy, La Phi chỉ còn cách cười nhăn nhó. Mấy năm gần đây các vụ lừa đảo qua điện thoại thường xuyên xảy ra, một trong những thủ đoạn của bọn chúng là mạo danh cảnh sát gọi điện thoại cho người bị hại. Vì thế mà Công an Long Châu đã từng tiến hành tuyên truyền với người dân thành phố về việc phòng chống lừa đảo. Không ngờ hôm nay chính mình lại bị liên lụy bởi việc này.

“Anh đừng ngắt máy, tôi không phải là bọn lừa đảo.” La Phi giải thích, “Những kẻ lừa đảo đều là người phía nam, anh nghe giọng tôi, chắc chắn là người vùng này.”

“Thế anh tìm tôi làm gì? Tôi có phạm pháp đâu.” Giọng của đối phương vẫn có chút cảnh giác.

“Giờ anh đang gặp nguy hiểm, chúng tôi phải qua để bảo vệ anh.”

“Tôi gặp nguy hiểm?”

“Đúng thế, bây giờ không kịp nói chi tiết về tình hình cụ thể. Mau cho tôi biết anh đang ở đâu.”

Giọng nói nghiêm nghị của La Phi khiến đối phương thay đổi thái độ, anh ta trở nên hợp tác: “Tôi đang ở nhà hàng.”

“Anh đang ăn cơm à? Nhà hàng nào?”

“Nhà hàng Cẩm Tú.” Người đàn ông đính chính, “Không phải là tôi đang ăn cơm, tôi đang ở nhà hàng của mình.”

“Ồ. Anh mở nhà hàng?” La Phi nhìn tờ phiếu chuyển hàng, “Địa chỉ ở số 243 đường Bách Hội?”

“Đúng thế.”

“Được. Chứng tôi sẽ qua gặp anh luôn.” La Phi suy xét giây lát, rồi lại hỏi, “Bây giờ trong nhà hàng của anh có người khác nữa không?”

“Có chứ. Đầu bếp, nhân viên phục vụ đều ở đây, sắp đến giờ mở cửa rồi mà.”

“Tốt. Anh tuyệt đối đừng đi ra ngoài, cứ ở bên trong nhà hàng, bảo nhân viên của anh ở đó cùng anh. Tạm thời đừng đón khách, cũng đừng cho bất cứ người lạ nào vào trong nhà hàng của anh. Đặc biệt là đừng tiếp xúc với nhân viên chuyển phát nhanh hoặc nhân viên của công ty dịch vụ vận chuyển. Điện thoại di động đừng tắt máy, tuy nhiên ngoài số điện thoại di động của tôi, đừng nhận điện thoại của bất cứ người nào. Tất cả mọi việc đợi tôi đến đã.” La Phi vội dặn dò một hồi, sau đó nhân giọng cảnh cáo, “Anh nhất định phải làm theo lời tôi dặn! Nhớ lấy, việc này liên quan đến tính mạng của anh đấy!”

Cách nói của La Phi làm người đàn ông hoảng sợ. Sau một lúc im lặng, mới nghe thấy anh ta thì thầm đáp: “Vâng.”

La Phi đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Mười phút nữa chúng tôi đến.”

03.

Số 243 đường Bách Hội, nhà hàng Cẩm Tú. Cái tên nghe rất sang, thực ra chỉ là một quán ăn nhỏ ở mặt phố.

La Phi và Tiểu Lưu đến cửa nhà hàng. Hai thanh niên to đô nét mặt cảnh giác đứng ở hiên, thấy La Phi và Tiểu Lưu bước đến gần, một thanh niên bước lên phía trước nửa bước, đưa tay ra ý ngăn lại, nói: “Bây giờ không mở cửa.”

“Chúng tôi không đến ăn,” La Phi lấy thẻ ra cho đối phương xem, “Chúng tôi là cảnh sát.”

Cậu thanh niên liền quay người hướng vào trong cửa hàng nói to: “Ông chủ ơi, cảnh sát đến rồi!”

Trong nhà hàng có người đáp: “Mau mời họ vào.” Nghe giọng đúng là người đàn ông đã nói chuyện điện thoại với La Phi trước đó.

Cậu thanh niên cho La Phi và Tiểu Lưu vào trong nhà hàng, thì thấy trong gian quán không lấy gì làm rộng rãi tập trung đến bảy tám người, có cả nam và nữ, họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn, trên mặt bàn còn bày mấy con dao thái đồ ăn sáng quắc.

La Phi hơi nhíu mày hỏi: “Các anh làm gì thế?”

Một người đàn ông béo tốt đứng lên huơ nắm đấm: “Chả bảo là có người đến gây chuyện sao? Mẹ kiếp, tôi cho nó biết, động vào lão này không phải là dễ đâu!” Anh ta nói rất ác liệt, nhưng bộ dạng khoa trương lại có vẻ không tự tin lắm.

La Phi nhìn người đàn ông: “Anh chính là Lâm Thụy Lân?”

Anh ta gật đầu. La Phi lại đưa thẻ ra và tự giới thiệu: “Tôi là La Phi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu, đây là Tiểu Lưu, trợ lý của tôi.”

Lâm Thụy Lân vội bắt tay La Phi: “Đội trưởng La, mời anh ngồi!”

La Phi gật đầu đáp lại lời mời, rồi đưa mắt nhìn một lượt toàn bộ đầu bếp và nhân viên phục vụ, nói: “Các anh chị cứ làm việc của mình đi.”

Lâm Thụy Lân cũng khoát tay: “Đi đi. Có đội trưởng La Phi đích thân đến đây rồi, không có gì phải lo nữa.”

Đám nhân viên liền lần lượt đứng dậy định rời đi, thì Lâm Thụy Lân lại dặn thêm: “Mang cả dao đi! Đừng có ngồi không, làm mấy món đặc biệt bưng lên mời hai vị cảnh sát nếm thử.”

Đã gần đến trưa, La Phi quả thực cũng đã hơi đói, nên không từ chối lời mời của đối phương. Anh dẫn Tiểu Lưu qua ngồi xuống cạnh Lâm Thụy Lân, ngước mắt quan sát tình hình bên trong và ngoài quán.

Diện tích quán khoảng chừng hơn năm mươi mét vuông, trong quán ngoài ông chủ và nhân viên ra, không có người nào khác. Phía ngoài quán là một con đường hai làn, vì khu vực gần đó giáp với một khu đô thị nhỏ, nên người qua lại trên đường cũng khá tấp nập.

Tất cả đều có vẻ rất bình thường. La Phi thôi không nhìn bên ngoài nữa, anh bắt đầu quan sát Lâm Thụy Lân ngồi bên cạnh mình.

Người đàn ông này nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng khá cao, chắc tầm hơn một mét tám, người hơi béo, cái bụng bia phệ ra, rất phù hợp với hình ảnh chủ hàng ăn.

Nhìn thần thái, cử chỉ, trạng thái tinh thần của anh ta cũng không có vấn đề gì, không giống như đã bị thôi miên mê hoặc.

La Phi thở phào, tâm trạng căng thẳng tích tụ lại sau ba vụ án mạng liên tiếp cũng đỡ hơn phần nào. Anh lấy ra một bức ảnh hỏi đối phương: “Anh có biết người này không?”

Đó chính là bức ảnh trích xuất từ camera giám sát hiện trường ba vụ án mạng trước, người đàn ông trong ảnh đeo một chiếc ba lô to, đầu đội một chiếc mũ bóng chày. Vì vành mũ sụp xuống khá thấp, nên khó có thể nhận ra mặt mũi của anh ta.

Lâm Thụy Lân cầm bức ảnh lên ngắm nghía hồi lâu, rồi chậm rãi lắc đầu bảo: “Không biết.”

Cách ăn mặc và đặc điểm hình thể của người trong ảnh tương đối rõ ràng, nếu như mới tiếp xúc với anh ta thì Lâm Thụy Lân chắc chắn không thể không có ấn tượng gì. La Phi thầm tính toán trong đầu, xem ra lần này mình đúng là đã nhanh hơn đối thủ một bước!

Nhưng La Phi vẫn hơi thấp thỏm bất an, nhờ đâu mà mình có thể nhanh được hơn đối phương?

Từ khi vụ án đầu tiên xảy ra cho đến bây giờ, cảnh sát luôn trong trạng thái mệt mỏi vì phải ứng phó theo tiết tấu của đối thủ. Còn từ khi xảy ra vụ án thứ ba đến bây giờ, cái tên “Lâm Thụy Lân” đã được “dự báo” trên tờ phiếu nhận hàng đó khoảng mười tiếng đồng hồ. Theo như hiệu suất gây án mà hung thủ thể hiện trước đó, người này đáng lý ra cũng không thể may mắn thoát chết.

Nhưng Lâm Thụy Lân đúng là vẫn đang còn sống sờ sờ, không thiếu một sợi tóc.

Sau cảm giác vui mừng vì dự đoán xấu chưa xảy ra, La Phi buộc phải nghiêm túc suy ngẫm một vấn đề: Rốt cuộc điều gì đã làm lỡ hành trình của đối tượng tình nghi?

Là do cảm nhận được áp lực quá lớn từ phía cảnh sát, cho nên tạm thời tiết chế? Hay là vì cảnh sát đã điều tra ra điểm dừng chân của hắn, khiến kế hoạch hành động tiếp theo gặp trở ngại? Nhưng chỉ cần nghĩ kĩ một chút, cả hai suy đoán này đều không hợp lý.

Lần nào gã đó cũng viết ra tên của người bị hại tiếp theo, rõ ràng là có ý thách thức cảnh sát. Một kẻ ngông cuồng lại có ham muốn biểu diễn mãnh liệt như vậy làm sao có thể dừng tay vì áp lực từ cảnh sát? Huống hồ hắn luôn chiếm thế chủ động, hà cớ gì mà không làm xấu mặt cảnh sát bằng cách tiếp tục gây án, để tận hưởng cảm giác hưng phấn mạnh hơn khi phạm tội?

Sau khi vụ án xảy ra chưa đến một ngày, cảnh sát đã điều tra ra điểm dừng chân của đối tượng tình nghi, đây vốn là một chiến tích rất tốt. Nhưng so với tiết tấu gây án của đối thủ, tốc độ đó vẫn quá chậm.

Lý Tiểu Cang chết vào 9 giờ tối hôm qua, khoảng mười tiếng sau cảnh sát mới điều tra ra hiện trường ở ngõ Chính Nghị. Nếu nghi phạm muốn ra tay sát hại Lâm Thụy Lân, thì khoảng thời gian đó là rất thoải mái. Hơn nữa, ở điểm dừng chân này, cảnh sát không hề phát hiện ra “đạo cụ” nào khác, cũng có nghĩa là việc điểm dừng chân này bị điều tra khám xét hoàn toàn không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với kế hoạch hành động của nghi phạm.

Cho nên hoàn toàn không phải là cảnh sát đã ngăn chặn kế hoạch hành động của nghi phạm, e rằng có nguyên nhân khác trong chuyện này. La Phi thầm suy đoán, có thể là do hành vi nào đó của chính Lâm Thụy Lân đã khiến nghi phạm không thể ra tay? Nên anh lại hỏi Lâm Thụy Lân: “Từ 9 giờ tối hôm qua cho đến lúc tôi gọi điện thoại cho anh, trong khoảng thời gian đó anh ở đâu, làm những gì?”

“Từ lúc 9 giờ tối hôm qua…”, Lâm Thụy Lân nhớ lại, “Ừm, lúc 9 giờ chính là khoảng thời gian khách ở bàn đầu tiên thanh toán, chắc là tôi ở cửa thu tiền. Sau đó cũng ở trong quán suốt. Đến khoảng 1 giờ sáng, khách ở bàn cuối cùng cũng ra về, tôi cầm số tiền bán hàng về nhà. Nhà tôi ở ngay trong khu Bảo Đới Tân Thôn gần đây, đi bộ khoảng mười phút là đến. Sau khi về nhà, tôi tắm một cái, rồi lên giường đi ngủ. 9 giờ sáng nay ngủ dậy, ăn sáng ở nhà, khoảng 9 rưỡi thì đến quán, sau đó ở quán chuẩn bị suốt.”

“Đón khách đến 1 giờ sáng?” La Phi thấy thời gian như vậy có phần vượt ra ngoài dự tính của anh, liền hỏi một câu: “Sao muộn thế?”

“Sang hè rồi, buổi tối sẽ bán đồ ăn đêm, bày mấy cái bàn ở bên đường ngay cửa quán, rất đông khách.”

Đúng vậy, trước cửa quán có một con đường nhỏ rộng chừng bốn năm mét, bày mấy cái bàn là có thể kinh doanh đồ ăn vặt. Buổi tối nhân viên quản lý đô thị hết giờ làm việc, thường cũng không có ai quản lý chuyện kinh doanh chiếm dụng lối đi như vậy.

La Phi tiếp tục hỏi: “Trong khoảng thời gian vừa nói, ừm… có người lạ nào gọi điện thoại cho anh không?”

Lâm Thụy Lân lắc đầu nói: “Không biết.”

“Không biết?” La Phi có phần không hiểu câu trả lời đó.

“Bởi vì điện thoại di động của tôi tắt máy,” Lâm Thụy Lân giải thích, “tối hôm qua vợ tôi gọi cho tôi, nói mấy chuyện linh tinh trong nhà. Cô ấy hay nói nhiều, mấy chuyện bé như con kiến cũng có thể nói cả nửa tiếng. Kết quả làm cho điện thoại di động hết pin. Cho nên tôi cũng không biết sau đó có ai gọi cho tôi không.”

“Ồ? Thế sau khi về nhà anh không sạc điện à?”

“Sạc rồi, nhưng không mở máy. Đến tận sáng hôm sau, ngủ dậy mới mở.”

La Phi thầm gật đầu: Như vậy là đúng rồi! Tối hôm qua điện thoại di động của Lâm Thụy Lân bất ngờ tắt máy, khiến cho đối tượng tình nghi không thế nào gọi được cho anh ta. Còn quán ăn lại tấp nập người vào ra, đối tượng tình nghi không tiện xuất hiện ở chỗ đông người, kế hoạch giết người của hắn vì vậy mà bị chậm lại. Đến hôm sau khi Lâm Thụy Lân mở máy, cảnh sát đã điều tra ra hiện trường ngõ Chính Nghị, đối tượng tình nghi cũng không dám mạo hiểm tiếp xúc với Lâm Thụy Lân nữa.

Hiểu ra được mắt xích này, thần kinh căng thẳng của La Phi mới được nới lỏng. Trong cuộc chơi cút bắt nguy hiểm khôn lường này, cuối cùng cảnh sát cũng đã có cơ hội đứng cùng đối tượng tình nghi trên một vạch xuất phát. Cơ hội này giành được hoàn toàn nhờ vào may mắn. Khi Lâm Thụy Lân phàn nàn về sự lắm lời của bà vợ, anh ta không bao giờ ngờ được rằng chính người phụ nữ đó đã cứu sống mình!

Sau khi trả lời liên tục một loạt các câu hỏi, Lâm Thụy Lân cũng không kìm được bật hỏi: “Cánh sát La, rốt cuộc là ai muốn gây hấn với người họ Lâm tôi đây?”

La Phi không trả lời, anh hỏi lại đối phương: “Anh thấy có thể là ai?” Mục tiêu của nghi trong phạm mấy vụ án này đều rất rõ ràng, kế hoạch chặt chẽ, động cơ gây án chắc hẳn rất rõ ràng. La Phi hi vọng Lâm Thụy Lân có thể dựa vào trực giác của mình nói ra một vài đối tượng khả nghi.

Lâm Thụy Lân đã suy nghĩ về việc này từ trước, lập tức nói: “Nói đến đối tượng khả nghi, người đầu tiên chính là Hàn Tùng ở nhà hàng bên cạnh, tôi bày bán đồ ăn vặt, hắn cũng bày bán đồ ăn vặt, tối nào cũng tranh giành địa bàn với tôi. Tôi đã nhịn hắn lắm rồi, nhưng hắn được đằng chân lân đằng đầu, hôm trước hắn còn bày bàn gần sát cửa quán nhà tôi. Tôi chửi hắn mấy câu, hắn liền nổi quạu với tôi, bảo sẽ cho người đập quán tôi.”

La Phi “ừ” một tiếng: “Còn nữa không?”

“Còn nữa?” Lâm Thụy Lân nghĩ một lúc, “Không thì là cái thằng Bành Cường? Nó vay tôi bảy trăm nghìn, mấy năm rồi chưa trả. Gần đây tôi giục nhiều, làm cho nó cáu. Nhưng chúng tôi bạn bè với nhau bao nhiêu năm rồi, chắc không đến mức như vậy chứ?”

La Phi tiếp tục hỏi: “Nghĩ kĩ xem, còn nữa không?”

“Còn…”, Lâm Thụy Lân chớp chớp mắt, dường như anh ta nghĩ đến chuyện gì đó, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

La Phi nhắc đối phương: “Đây là việc liên quan đến tính mạng, anh tuyệt đối đừng giấu cảnh sát điều gì.”

Lâm Thụy Lân gượng gạo xoa xoa mũi, nói: “Cũng có khả năng là lão Tào.”

“Ai? Nói họ tên đầy đủ.”

“Tào Vũ Phong, bạn tôi… Vợ ông ta có chút thích tôi, không biết liệu ông ta đã phát hiện ra chuyện này chưa.”

Cái gọi là “vợ ông ta có chút thích tôi” chẳng qua là cách nói lịch sự, thực ra là hai người đã có quan hệ nam nữ bất chính. La Phi hiểu rõ chuyện này. Nếu Lâm Thụy Lân đã nói ra cả mối quan hệ này, hẳn là anh ta đã liệt kê ra hết toàn bộ đối tượng khả nghi trong đầu mình.

La Phi quay đầu dặn Tiểu Lưu: “Cậu ghi cả ba người này lại, cử người đi điều tra.”

“Điều tra?” Lâm Thụy Lân há miệng ngạc nhiên, “Các anh cũng không biết người nào muốn hãm hại tôi?”

“Không biết.” La Phi nói thật, “Theo phán đoán của tôi, tên đó không nằm trong ba người mà anh vừa nhắc đến.”

‘Thế thì là ai?” Lâm Thụy Lân chăm chú nhìn La Phi một lúc, rồi lại hỏi: “Nếu các anh không biết gì, thì tại sao lại nói là có người sẽ hãm hại tôi?” Mắt anh ta trợn tròn, như muốn nói: Không phải các anh đang đùa tôi đấy chứ?

La Phi nhìn đối phương, anh thấy phải thẳng thắn nói cho đối phương biết rõ sự thật.

“Bắt đầu từ chiều hôm qua, trong thành phố liên tục xảy ra ba vụ án mạng, đều do một người gây ra. Hung thủ giả danh là nhân viên vận chuyển hàng tiếp xúc với người bị hại, sau đó sát hại đối phương bằng một thủ đoạn đặc biệt. Cho đến lúc này, cảnh sát vẫn chưa biết gì về danh tính tên này. Mỗi lần gây án hắn đều để lại ở hiện trường một tờ phiếu chuyển phát nhanh hoặc phiếu nhận hàng, mục người gửi trên tờ phiếu viết tên người bị hại.” Nói đến đây, La Phi đẩy một chiếc túi đựng vật chứng ra trước mặt Lâm Thụy Lân, “Anh xem đi, đây là thứ mà hắn để lại hiện trường vụ án mạng thứ ba.”

Trong chiếc túi đựng vật chứng niêm phong tờ phiếu nhận hàng mà Lý Tiểu Cang đã nhận được, trên tờ phiếu viết rõ họ tên và phương thức liên lạc của Lâm Thụy Lân.

Mặt Lâm Thụy Lân bắt đầu biến sắc. Trước đó khi nhận được thông báo của cảnh sát là có nguy hiểm, Lâm Thụy Lân vốn cho rằng có người phao tin định xử lý mình, nhưng tình hình thực tế khác hẳn với dự đoán của anh ta. Mặc dù La Phi đã thuật lại rất rõ ràng, nhưng anh ta vẫn không kìm được muốn xác nhận lại thông tin: “Ba người trước… đều chết rồi à?”

“Đúng thế. Hơn nữa chết rất thảm.”

Thớ thịt mỡ bên má Lâm Thụy Lân khẽ giật giật: “Anh đã nói rồi, họ đều bị giết chết bằng một thủ đoạn đặc biệt…”

La Phi nghiêm nghị gật đầu.

Lâm Thụy Lân đan hai tay vào nhau, ngón tay ấn chặt. Anh ta rất muốn hỏi xem “thủ đoạn đặc biệt” là gì, nhưng nét mặt nặng nề của La Phi khiến anh ta không dám lên tiếng. Giây lát sau, anh ta bỗng ngẩng đầu lên, nói to với một nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa: “Đồ ăn làm xong chưa?”

Nhân viên phục vụ đáp: “Xong rồi.”

Lâm Thụy Lân vẫy tay, nói liền hai câu: “Bưng lên đi! Bưng lên đi!”

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn ra từ bếp ở phía sau, có rau, có thịt, có đồ nóng, đồ nguội, có đồ xào, có canh hầm, bày kín một vòng trên chiếc mâm xoay của cái bàn tròn. Một thanh niên dáng vẻ trông giống như đầu bếp đi theo sau nhân viên phục vụ, những người khác đều đã lui ra, cậu ta vẫn ở lại bên cạnh bàn.

Lâm Thụy Lân cầm đũa lên mời La Phi và Tiểu Lưu: “Hai vị cảnh sát, mời các anh dùng bữa, đừng khách sáo.” Miệng anh ta bảo người khác đừng khách sáo, bản thân anh ta đúng là không khách sáo, tay trái đẩy chiếc mâm xoay, tay phải cầm đũa, nhanh chóng nếm hết một lượt toàn bộ các món trên bàn, xong còn không quên bình phẩm một hồi: “Món lươn xào mềm thì có mềm, nhưng hơi nhiều dầu; Món đậu phụ sợi chần trộn xốt bị quá lửa, cho nên vị hơi khô; Nhưng món canh đầu cá cậu nấu lần này là ngon nhất từ trước tới giờ đây, tôi phải ăn một bát to.”

Nói xong, quả nhiên Lâm Thụy Lân tự múc cho mình một bát canh đầy, còn lấy thêm nửa cái đầu cá. Anh ta ăn uống sì sụp.

Tiểu Lưu nhìn anh chàng đầu bếp đứng cạnh bàn, nói vui: “Hôm nay anh rất xuất sắc, ông chủ của các anh nếm thử tay nghề của anh là tâm trạng vui ngay.”

Nhưng anh chàng đầu bếp không vui lên được, cậu ta cười nhăn nhó: “Anh không hiểu ông chủ bọn tôi. Khi tâm trạng không vui, ông ấy mới càng say sưa ăn uống.”

Lâm Thụy Lân đang cắm cúi mút đầu cá. Anh ta dường như bực mình vì cậu đầu bếp nói nhiều, liền đưa tay trái lên xua xua. Cậu thanh niên hiểu ý lui ra.

Sau khi ăn hết bát canh, gặm xong đầu cá, Lâm Thụy Lân mới hẽ thở dài một tiếng, vừa thỏa mãn lại vừa như có điều gì buồn bã. Sau đó anh ta ngước mắt nhìn La Phi: “Rốt cuộc ba người đó đã chết như thế nào?”

La Phi không trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ khen ngợi một câu: “Ông chủ Lâm ăn tốt thật đấy!”

“Con người sống ở trên đời, phải trân quý cơ hội hưởng thụ chứ.” Lâm Thụy Lân nói đầy cảm xúc, “Những thứ khác đều giả lắm, chỉ có mĩ vị ăn vào trong miệng mới là chân thực nhất. Cho nên cho dù có xảy ra chuyện động trời, cũng không ảnh hưởng đến vị giác của tôi.”

La Phi chăm chú nhìn đối phương, cảm nhận sự sung sướng phát ra tự đáy lòng đó. Giây lát sau, anh lại lên tiếng hỏi: “Cho nên - đồ ăn ngon chính là ham muốn lớn nhất của anh, đúng không?”

“Đúng thế.” Lâm Thụy Lân vui vẻ nhìn La Phi, cảm giác như đã tìm thấy tri kỷ. Cảm hứng được khơi dậy, anh ta lại thao thao bất tuyệt: “Người xưa nói rất hay, ham muốn thực sắc vốn là bản tính của con người! Theo tôi, cái món nữ sắc thực sự không đáng tin cậy, khoái lạc không thấm vào đâu so với phiền toái mà nó mang lại, mĩ vị vẫn là tuyệt nhất! Ngày nào cũng được nếm những hương vị mới, sẽ khiến cho anh hài lòng mọi lúc mọi nơi. Nó không chê anh béo, không chê anh già, không phàn nàn rằng anh chưa đủ dịu dàng tâm lý; Nếu không hài lòng về nó, anh cứ thoải mái đổ vào thùng rác, đổi một suất mới. Cho nên, đối với tôi, mĩ vị mới là thứ tuyệt vời nhất trong cuộc đời.”

Nhưng La Phi lại phải dội cho đối phương một gáo nước lạnh: “Nhưng ham muốn ấy có khả năng sẽ lấy đi tính mạng của anh.”

“Lấy đi tính mạng của tôi?” Lâm Thụy Lân nhe miệng cười bảo, “Anh lo rằng tôi ăn no quá sẽ bội thực mà chết?” Vừa nói, anh ta vừa gắp thức ăn cho vào mồm nhồm nhoàm nhai.

“Tôi không đùa với anh đâu,” La Phi cảnh báo bằng giọng vô cùng nghiêm nghị, “Ba người đó đều đã chết vì ham muốn của mình.”

“Ồ?” Nụ cười của Lâm Thụy