Chương 4 01
Ngồi trước mặt La Phi là một người đàn ông 30 tuổi, dáng người không cao, ngoại hình không có gì nổi bật, nếu cởi bỏ bộ quân phục cảnh sát trên người, chắc chắn là một người bình thường, quẳng ra phố là không tìm thấy đâu.
Anh ta tên là Chu Tư Tuấn, là một cảnh sát thuộc trung đội 4, đại đội đường cao tốc, chi đội cảnh sát giao thông, Công an thành phố Long Châu. Anh ta chính là người đứng ra xử lý sự việc tắc đường nửa năm trước.
Chu Tư Tuấn lật xem mấy tấm ảnh trong tay, sau khi xem xong anh ta chia số ảnh ra cầm ở hai tay, tay trái 3 tấm, tay phải 1 tấm.
“Anh nói là Long Châu xuất hiện một tên sát nhân hàng loạt, ba người này đã bị hại…” Chu Tư Tuấn giơ tay trái lên trước, bỏ xuống rồi giơ tay phải lên, “còn người này là mục tiêu tiếp theo của hắn.”
La Phi gật đầu, đồng thời quan sát phản ứng của đối phương.
Chu Tư Tuấn cau mày, ánh mắt mơ hồ, cho thấy suy nghĩ của anh ta dường như đã không còn tập trung vào cuộc nói chuyện nữa.
La Phi kéo đối phương trở lại: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì.” Chu Tư Tuấn gượng gạo cười nhạt, đó là vẻ mặt thường thấy khi cấp dưới muốn lấy lòng cấp trên, sau đó anh ta nhe miệng bảo, “Chỉ là tôi thấy hơi khoa trương, không chân thực lắm…”
La Phi xòe tay: “Nhưng những chuyện này đúng là đã xảy ra.”
“Thôi được.” Chu Tư Tuấn ghìm lại những suy nghĩ phiêu dạt, chuẩn bị trả lời câu hỏi trước đó của La Phi. Anh ta dồn bốn tấm ảnh trong tay lại với nhau, huơ huơ và nói: “Mấy người này, tôi đều đã gặp trong vụ xung đột nửa năm trước.”
“Ồ?” Câu trả lời hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của La Phi, anh lập tức đưa người về phía trước truy hỏi, “Anh có khẳng định chắc chắn không?”
“Tôi khẳng định chắc chắn.”
La Phi và trợ lý bên cạnh nhìn nhau, vừa vui mừng lại vừa có chút băn khoăn khó hiểu.
Nếu đúng là cả bốn người này đều can dự vào vụ xung đột đó, có nghĩa là cuối cùng cảnh sát cũng đã tìm ra mối nối liên quan giữa bốn người bị hại. Việc này tạo cơ sở vững chắc cho công tác điều tra tiếp theo của cảnh sát - kể cả việc điều tra ra danh tính hung thủ và việc đề phòng ngăn chặn không để xảy ra vụ án mạng tiếp theo.
Nhưng Lâm Thụy Lân lại kiên quyết khẳng định rằng anh ta chưa từng gặp Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn, chuyện này rốt cuộc là sai ở đâu? Là Lâm Thụy Lân cố tình giấu giếm điều gì? Hay là Chu Tư Tuấn nhớ nhầm?
La Phi cầm lấy mấy tấm ảnh từ tay Chu Tư Tuấn, anh lấy riêng hai tấm ảnh của Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn ra, gợi ý cho đối phương: ‘Theo như Lâm Thụy Lân phản ánh, lúc đó anh ta không thấy hai người này ở hiện trường.”
“Đúng là anh ta không thấy.” Chu Tư Tuấn giải thích, “Hai người này đến sau cùng, lúc đó Lâm Thụy Lân đã về rồi.”
Hóa ra là vậy! La Phi không còn băn khoăn nữa, anh bắt đầu tìm hiểu những chi tiết liên quan trong sự việc.
“Hai người này cũng đến để cứu số chó đó phải không?” La Phi huơ huơ tấm ảnh của Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn, tiếp tục hỏi. Anh cảm thấy với tính cách và cuộc sống như vậy, gần như không thể có chuyện hai người này sẽ tham gia vào những hoạt động công ích như thế này.
Quả nhiên, câu trả lời của Chu Tư Tuấn đã chứng thực là có nguyên nhân khác: “Họ đến để tìm chó.”
“Tìm chó?”
“Trước đó cô này có nuôi một con chó, sau chạy lạc mất. Cô ta thấy trên mạng đưa tin có chiếc xe chở chó bị chặn đường liền đưa người yêu đến, muốn tìm xem con chó của mình có ở đó không.”
La Phi gật đầu, thế là hợp lý rồi. Triệu Lệ Lệ vô cùng coi trọng con chó mình nuôi, vì muốn tìm chó nên mới không ngại đến một nơi hỗn loạn như vậy.
La Phi lại hỏi: “Thế cô ta có tìm thấy không?”
Chu Tư Tuấn nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Hình như không.”
La Phi “ừm” một tiếng tiếp tục hỏi: “Vừa nãy anh nói cô ta đọc thấy tin trên mạng?”
“Vâng.”
“Việc này được đưa lên mạng nhanh vậy sao?”
“Vốn là những người chặn xe tập hợp lại với nhau trên mạng.” Chu Tư Tuấn nói, “Họ đều là những người thích nuôi chó, chủ yếu là những người trẻ tuổi, bình thường thích giao lưu trên mạng. Họ còn lập một nhóm QQ chuyên về chủ đề này. Hôm đó đã hẹn qua nhóm QQ từ trước, tập hợp được hai ba mươi người đến chặn xe. Sau khi đến hiện trường, những người đó lại chụp ảnh đăng lên mạng, tuyên truyền tạo sức ảnh hưởng trên mấy diễn đàn về thú cưng. Sau đó nhiều người khác lần lượt kéo đến. Cặp đôi này đến muộn nhất.”
La Phi đánh hơi được một vài hướng tư duy qua chuyện này, lập tức phân công Tiểu Lưu: “Cử một kĩ thuật viên của cảnh sát đi kiểm tra máy tính cá nhân của Lý Tiểu Cang, tìm ra nhóm QQ đó và những diễn đàn liên quan. Cuối cùng, cái tôi cần là danh sách những người tham gia vào vụ chặn xe hôm đó, càng đầy đủ càng tốt!”
Tiểu Lưu liền gọi điện thoại cử người làm nhiệm vụ, La Phi tiếp tục hỏi thêm thông tin từ Chu Tư Tuấn.
Chu Tư Tuấn chỉ vào bức ảnh trong tay La Phi: “Chắc là cái cậu Lý Tiểu Cang đó. Vì cậu ta chính là người cãi nhau với Lâm Thụy Lân hăng nhất. Sau đó tôi đề xuất mọi người góp tiền mua chó, Lý Tiểu Cang cũng là người đầu tiên hưởng ứng, cậu ta gần như dốc hết tiền trên người ra, tôi còn nhớ là có 700 tệ, cuối cùng chỉ giữ lại một ít tiền lẻ.”
“Số chó đó về sau xử lý thế nào?”
“Nghe họ nói là chuyên đến trạm cứu trợ chó hoang, cụ thể có chuyển đi hay không thì tôi không biết.” Chu Tư Tuấn nhún vai, “Nhiệm vụ của tôi chỉ là giải quyết vụ xung đột chặn xe ở lối lên đường cao tốc, còn số chó đó, nói thật, tôi chả hơi sức đâu mà quan tâm.”
La Phi “ừ” một tiếng, tỏ ý thông cảm với thái độ của Chu Tư Tuấn. Sau đó anh đưa những bức ảnh trong tay cho Tiểu Lưu, còn mình thì cầm một bản tư liệu khác trên bàn lên xem.
Đó là bản ghi chép nhiệm vụ tại hiện trường của cảnh sát do Chu Tư Tuấn viết, ghi lại nguyên nhân vụ xung đột nửa năm trước và quá trình xử lý. Trước đó La Phi đã xem một lần, bây giờ xem lại lần nữa.
Thời gian: Ngày 6 tháng 12.
Người báo án: Lâm Thụy Lân, nam, 42 tuổi, số chứng minh thư, số điện thoại.
Địa điểm xảy ra sự việc: Trạm thu phí Dương Trang, đường cao tốc phía nam ven thành phố.
Quá trình xảy ra sự việc: 9 giờ sáng, chiếc xe tải có biến số là… do Lâm Thụy Lân thuê chở 228 con chó còn sống, xuất phát từ đường Bách Hội trong thành phố, chuẩn bị vận chuyển đến huyện Biện, Từ Châu để bán. Trong quá trình chiếc xe tải di chuyển trong thành phố, bị Lý Tiểu Cang (nam, 24 tuổi, số chứng minh thư, số điện thoại) nhìn thấy, Lý Tiểu Cang liền đưa tin lên nhóm QQ, anh ta hô hào cư dân mạng tập trung lại, chặn xe cứu chó. Đề xuất của anh ta được một số cư dân mạng hưởng ứng.
Khoảng 10 giờ sáng, chiếc xe chở chó đi đến trạm thu phí Dương Trang, đường cao tốc phía nam ven thành phố. Lý Tiểu Cang lái một chiếc xe nhỏ biển số là… chặn chiếc xe tải lại. Tiếp đó vài chục cư dân mạng gồm Bành X, Trần Y… lần lượt kéo đến. Lý Tiểu Cang yêu cầu Lâm Thụy Lân thả toàn bộ số chó còn sống trên xe tải ra, Lâm Thụy Lân không đồng ý, hai bên liền tranh cãi. Vụ xung đột gây ra cản trở đối với giao thông ở khu vực gần đó.
Vào 10 giờ 22 phút sáng, Lâm Thụy Lân gọi điện thoại báo cảnh sát.
Kết quả xử lý: 10 giờ 37 phút sáng, Chu Tư Tuấn (mã hiệu cảnh sát…), cảnh sát thuộc đại đội Cao tốc, chi đội cảnh sát giao thông, Công an thành phố Long Châu có mặt tại hiện trường trạm thu phí Dương Trang, hòa giải vụ xung đột giữa hai bên. Sau khi điều tra, phát hiện xe tải biển số… có đầy đủ giấy tờ hợp lệ, đồng thời đã làm thủ tục cần thiết để vận chuyển chó thịt. Yêu cầu bắt giữ xe chở chó mà Lý Tiểu Cang và những người còn lại đưa ra là vô lý, không được ủng hộ. Do xuất phát điểm của bên Lý Tiểu Cang là để bảo vệ động vật, hành động này phù hợp với giá trị quan của phần đông xã hội, vì vậy đề nghị Lâm Thụy Lân có thể nhượng bộ ở mức độ phù hợp, hai bên cùng bàn bạc giải quyết vụ xung đột.
Khoảng 2 giờ chiều, hai bên thống nhất ý kiến về việc xử lý vụ xung đột: Lâm Thụy Lân giao toàn bộ số chó mình vận chuyển cho bên Lý Tiểu Cang xử lý, đồng thời bên Lý Tiểu Cang cùng góp tiền, trả cho Lâm Thụy Lân tròn 50 nghìn tệ để bù đắp thiệt hại cá nhân của đối phương.
Khoảng 3 giờ chiều, bên Lý Tiểu Cang góp đủ tròn 50 nghìn tệ, giao cho Lâm Thụy Lân. Sau đó Lâm Thụy Lân rời khỏi hiện trường. Bên Lâm Thụy Lân chuyển 228 con chó sống đi. Vụ việc kết thúc, giao thông ở khu vực gần trạm thu phí Dương Trang trở lại bình thường.
Bản ghi chép nhiệm vụ tại hiện trường này tương đối đơn giản, điều này cũng có thể hiểu được, bởi vì những vụ xung đột như vậy đối với cảnh sát thực sự không phải là việc gì to tát.
Xem xong toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, La Phi cảm thấy có một chi tiết cần phải tìm hiểu sâu hơn.
“Trong này có viết “Vụ xung đột gây ra cản trở đối với giao thông ở khu vực gần đó”, tình hình giao thông bị cản trở nghiêm trọng đến mức nào?”
Chu Tư Tuấn trả lời: “Không nghiêm trọng lắm. Lúc đó, mặc dù có khá nhiều ô tô tập trung ở chỗ đó, nhưng mọi người đều có ý thức đỗ xe sát vào lề đường. Khu vực trạm thu phí Dương Trang cũng tương đối rộng, chỉ có lối vào ở ngoài cùng là bị tắc đường, những lối khác đều di chuyển được bình thường.”
“Ồ. Thế chắc là không phát sinh thêm chuyện gì vì vấn đề giao thông đúng không?”
Chu Tư Tuấn khẳng định rất chắc chắn: “Không.”
Nếu như vậy, mọi căn nguyên đều nằm trong vụ xung đột đó. La Phi tiếp tục nghiên cứu bản ghi chép, hi vọng có thể tìm ra dấu tích của tên sát nhân hàng loạt đó qua mấy trăm chữ ngắn ngủi này, nhưng anh xem đi xem lại, vẫn không thể tìm được ra manh mối gì. Cuối cùng, La Phi bất lực để bản ghi chép sang một bên, anh lại quay sang chỗ Chu Tư Tuấn, hi vọng có thể khai thác được điều gì đó từ trí nhớ của đối phương.
Nhưng La Phi cũng không biết cụ thể còn có thể hỏi được gì nữa, cuối cùng anh đành đưa ra một giả thiết chung chung: “Nếu lúc đấy kẻ giết người hàng loạt đó cũng có mặt ở hiện trường, dựa vào cảm giác đầu tiên của anh để phán đoán, người đầu tiên anh nghĩ đến là ai?”
Chu Tư Tuấn ngây người ra hồi lâu, anh ta dường như rất cố gắng suy nghĩ, nhưng câu trả lời đưa ra lại khiến người ta thất vọng.
“Tôi không thể nghĩ ra được ai.” Anh ta nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy đó chỉ là một vụ xung đột nhỏ, hơn nữa tôi đã xử lý rất tốt. Ai lại giết người vì việc đó được cơ chứ? Mà lại còn giết liền một lúc mấy người liền, tôi thực sự không sao lý giải được.”
Từ góc độ suy luận thông thường, đúng là không thể lý giải được. Nhưng La Phi biết, những kẻ giết người hàng loạt vốn đã không phải là người bình thường, những người này thông thường đều có một loại tình cảm khác biệt, kì quặc (việc nảy sinh loại tình cảm này có liên quan mật thiết với những trải nghiệm cuộc sống trước đây của họ), những biến động vô cùng nhỏ bé đối với người ngoài đều có khả năng tạo thành phong ba bão táp trong lòng họ.
Chu Tư Tuấn chỉ là một cảnh sát bình thường, nếu bảo anh ta đưa ra một phán đoán mà ngay cả anh ta cũng cảm thấy khó hiểu, điều này e rằng đúng là có phần làm khó anh ta.
Bây giờ chỉ còn lại chút hi vọng cuối cùng, mặc dù mong manh, nhưng cũng phải thử xem sao.
La Phi phân công Tiểu Lưu: “Đưa tấm ảnh trích xuất từ camera giám sát cho cậu ấy xem.” Trợ lý của anh liền lấy ra tấm ảnh trích xuất từ camera giám sát đã được in ra, vừa đưa cho Chu Tư Tuấn vừa hỏi: “Anh có ấn tượng về người này không?”
Chu Tư Tuấn xem một lúc rồi ngơ ngác lắc đầu.
Người trong camera giám sát không nhìn thấy mặt mũi, chỉ phân biệt được dáng người và cách ăn mặc. Cho dù hắn có từng xuất hiện ở hiện trường vụ chặn xe, mùa đông nửa năm trước trang phục của hắn ắt cũng hoàn toàn khác với bây giờ, như vậy thì Chu Tư Tuấn phán đoán thế nào được?
“Thôi được.” La Phi đành tạm kết thúc cuộc nói chuyện lần này, anh đứng dậy, “Hôm nay tạm thời thế đã, nếu anh lại nghĩ ra được điều gì, hãy liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
02.Sau khi La Phi chào từ biệt Chu Tư Tuấn không lâu, kĩ thuật viên được cử đến kiểm tra máy tính cá nhân của Lý Tiểu Cang có thông tin báo về: Bằng cách tìm kiếm nhóm QQ mục tiêu và mấy diễn đàn về thú cưng, đã tìm ra được các nội dung được đăng liên quan trên diễn đàn và lịch sử cuộc nói chuyện nửa năm trước, dựa vào đó đã xác định sơ bộ được 24 người tham gia vào vụ chặn xe cứu chó. Tiếp theo, triển khai gặp mặt điều tra 24 người này, chắc chắn sẽ nhanh chóng có được danh sách đầy đủ hơn về những người liên quan.
“Rất tốt.” La Phi đưa ra mệnh lệnh tiếp theo, “Điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát có thể lập tức triển khai điều tra, tôi không những cần thấy được danh sách đầy đủ, mà còn cần xem tư liệu chi tiết của từng người, bao gồm lí lịch và chu trình hoạt động trong ngày gần đây nhất của họ.”
Khi công việc điều tra vòng ngoài được gấp rút triển khai, La Phi cũng cố gắng tìm kiếm bước đột phá từ bên trong.
“Chúng ta đã nắm được thông tin cá nhân của bốn mục tiêu bị hại, mối nối liên hệ giữa họ cũng đã rõ. Nhiệm vụ bây giờ, chính là tìm ra bóng đen ẩn mình đó,” La Phi nheo mắt phân tích, “Gã đó chắc chắn có liên quan đến vụ xung đột nửa năm trước, hơn nữa chắc là hắn đứng ở phía đối lập với toàn bộ mục tiêu bị hại.”
Tiểu Lưu tán thành với phân tích của La Phi, nhưng khi suy nghĩ tiếp theo hướng đó, thì xuất hiện mâu thuẫn.
“Chỉ có hai phía đối lập trong cuộc xung đột đó: ăn thịt chó và cứu chó. Mà Lâm Thụy Lân và Lý Tiểu Cang chính là nhân vật đại diện cho hai phía, bản thân họ đối lập với nhau, còn có thể cùng đối lập với phía nào nữa?” Tiểu Lưu sờ trán vẻ băn khoăn. Đừng nói bốn người, chỉ hai người này thôi, cậu cũng không hiểu nổi.
La Phi liếc nhìn trợ lý của mình, đột nhiên hỏi: “Cậu có cảm thấy Lý Tiểu Cang có gì đó bất bình thường không?”
“Anh ám chỉ điều gì?” Tiểu Lưu vừa hỏi vừa chớp chớp mắt cố gắng suy nghĩ.
“Cậu thấy một người như Lý Tiểu Cang có bao nhiêu hứng thú đối với chuyện nuôi chó?”
“Chắc là không có hứng thú gì đâu ạ,” Tiểu Lưu đoán, “cậu ta còn chẳng nuôi được bản thân mình cho tử tế làm gì còn tâm trí nào mà nuôi chó?”
“Cậu nói đúng. Ngay cả vấn đề sinh tồn của mình, Lý Tiểu Cang còn chưa giải quyết xong, nuôi chó gì chứ? Theo tôi, cậu ta có thể có hứng thú hơn đối với chuyện ăn thịt chó,” Nói đến đây La Phi đổi giọng “nhưng cậu ta lại gia nhập một nhóm QQ trao đổi về chuyện nuôi chó, hơn nữa còn đứng ra tổ chức vụ chặn xe cứu chó đó.”
Tiểu Lưu suy nghĩ giây lát rồi nói: “Chuyện này có thể hiểu được. Cậu ta kinh doanh về thú cưng, sử dụng cách này để lấy lòng khách hàng cũng là một sách lược bán hàng.”
La Phi nói: “Nếu chỉ là để lấy lòng khách hàng, thì cái giá mà cậu ta phải trả có vẻ quá lớn”
“Bỏ ra bảy trăm tệ để mua chó?” Tiểu Lưu cân nhắc nói, “Với điều kiện kinh tế của cậu ta, số tiền đó đúng là không nhỏ.”
La Phi “hừm” một tiếng và nói: “Không chỉ chuyện bảy trăm tệ, cậu ta còn chuẩn bị một cái xe nữa chứ.”
Tiểu Lưu cũng nhớ ra: “Đúng thế, trong bản ghi chép nhiệm vụ tại hiện trường của cảnh sát có viết là cậu ta lái một chiếc xe con. Bản thân cậu ta chắc chắn không có xe, chiếc xe đó là cậu ta đi thuê?”
“Thuê hoặc mượn đều có khả năng, nhưng kiểu gì cũng phải bỏ ra ít nhiều. Hơn nữa tôi tin là: không phải là Lý Tiểu Cang tình cờ thấy chiếc xe chở chó đó, cậu ta đã lên kế hoạch, có sự chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước.”
“Vâng, rất có thể!” Tiểu Lưu tán thành, “Nếu như vậy, đúng là cậu ta đã bỏ ra rất nhiều, cả tiền bạc và công sức.”
“Cho nên, chuyện này nếu chỉ là để lấy lòng khách hàng, thì có phần ôm rơm rặm bụng… e rằng cậu ta còn có mục đích khác.”
“Mục đích khác?” Tiểu Lưu một lần nữa đào sâu suy nghĩ, “Có thể là gì nhỉ?”.
“Cứ ngồi đó mà nghĩ thì vô ích.” La Phi đứng dậy vỗ vào vai Tiểu Lưu và đưa ra ý kiến, “Chúng ta qua trạm cứu trợ chó hoang một chuyến, xem sau khi mua chó xong, anh chàng này đã làm những gì.”
Thành phố Long Châu chỉ có một trạm cứu trợ chó hoang, được thành lập và quản lý bởi hội bảo vệ chó vô chủ, hiệp hội khuyển nghiệp thành phố Long Châu. Địa chỉ trạm cứu trợ nằm ở chân núi Nam Minh thuộc vùng ngoại ô thành phố, La Phi từng nhiều năm làm đồn trưởng đồn công an địa phương ở đó, vô cùng quen thuộc khu vực này. Sau khi đến trạm cứu trợ, trạm trưởng Tôn Ngọc Xuyên đích thân tiếp đón La Phi và Tiểu Lưu.
Trạm trưởng Tôn xác nhận nửa năm trước đúng là có tiếp nhận một lô chó được cứu thoát, anh dẫn La Phi vào trong trạm cứu trợ. Vừa vào trong đã nghe thấy tiếng chó kêu hết chỗ này đến chỗ khác, đưa mắt nhìn, có đến cả trăm con chó được nhốt nuôi trong các dãy chuồng, đủ các giống khác nhau, con thì bám sát vào thành chuồng sủa to; con thì yên lặng nằm im trong góc, trông rất buồn bã đáng thương.
“Khi số chó đó được đưa đến, có 203 con, sau đó một số con bị ốm chết, mấy hôm trước lại có người đến nhận nuôi một số. Bây giờ số còn sống còn hơn 130 con.” Trạm trưởng Tôn chỉ vào hàng loạt dãy chuồng chó nói, “Đều ở đây hết.”
La Phi lập tức nghe ra vấn đề: “Số chó mà họ cứu được phải là 228 con chứ, sao đến chỗ anh lại thiếu mất 25 con?”
“Thiếu mất 25 con?” Trạm trưởng Tôn cười thành tiếng, bảo, “Số đó chắc chắn là những con chó tốt giống xịn, đã có người nhận nuôi trước rồi. Những con được đưa đến chỗ tôi toàn là loại chó ta, chó bệnh không có ai nhận nuôi.”
“Ồ?” La Phi thấy cách nói của trạm trưởng Tôn lại có mâu thuẫn, “Nếu số chó còn lại đều không có ai nhận nuôi, sao lại bảo là mấy hôm trước có người đến nhận nuôi một số?”
“Người đó không nhận về để nuôi kiểu thú cưng, mà làm chó canh trong nhà máy. Cho nên không chọn giống, chỉ cần to con, hung dữ là được.” Trạm trưởng Tôn giải thích, sau đó lại phàn nàn, “Nếu được người ta nhận nuôi hết thì tốt. Vứt ở chỗ tôi, tự dưng lại thêm một gánh nặng lớn.”
La Phi tiếp lời hỏi: “Nuôi số chó này tốn khá nhiều tiền phải không?”
“Tiền ăn cho mỗi con chó một ngày ít cũng phải năm sáu tệ, nhiều thế này, anh thử tính xem - đó là còn chưa kể tiền chữa bệnh, anh đừng coi thường lũ chó này, mời bác sĩ thú y đến khám bệnh, có lúc còn đắt hơn cả người đấy.”
“Thế thì đúng là tốn không ít.” La Phi lại hỏi, “Kinh phí của trạm cứu trợ từ đâu ra?”
“Chúng tôi là tổ chức công ích xã hội, nguồn kinh phí chủ yếu dựa vào sự quyên góp của xã hội. Trước đây toàn là căn cứ vào đầu vào để tính toán đầu ra, phải khống chế tổng số lượng chó nhận vào. Họ đùng một cái đưa đến hai trăm con, chúng tôi chịu sao nổi!”
“Thế nhưng các anh vẫn cứ nhận đấy thôi.”
Trạm trưởng Tôn cười nhăn nhó vẻ bất lực: “Đám người đó nhiệt tình vô cùng, riêng mua chó đã mất mấy chục nghìn, lại chụp ảnh, rồi đưa lên mạng, chúng tôi không nhận cũng không được. Hơn nữa lúc đó họ cũng hứa, sẽ phụ trách tiền lương thực của số chó đó.”
“Thế họ có giữ lời hứa không?”
“Lúc đầu họ làm khá tốt, tuần nào cũng đến một chuyến, mang đến đủ lương thực. Nhưng dần dần thì không được như vậy nữa, càng ngày càng ít đến, hơn nữa số lương thực mang đến cũng không đủ ăn. Hai tháng gần đây còn chẳng đến nữa luôn, bây giờ còn không cả gọi được điện thoại cho họ.”
Nói đến đây, tình hình cơ bản ở chỗ này coi như đã được làm rõ, đã đến lúc chuyển chủ đề sang chuyện vụ án. La Phi bèn hỏi: “Người mà anh nói là không nghe điện thoại ấy, có phải tên là Lý Tiểu Cang không?”
Trạm trưởng Tôn lắc đầu: “Không phải, người đó tên là Thạch Tuyền Nam.”
“Thạch Tuyền Nam?” Lần đầu tiên La Phi nghe nói đến cái tên này, “Anh ta là ai?”
“Là hội viên hiệp hội của chúng tôi, chính anh ta giới thiệu đưa số chó này đến đây. Chúng tôi cũng vì anh ta là hội viên, nên mới tin lời anh ta, không ngờ cuối cùng lại rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống.”
Câu chuyện xem chừng lại nảy thêm nhánh mới, nhưng La Phi không dễ gì từ bỏ manh mối này, anh nói với trạm trưởng Tôn: “Cho tôi số điện thoại của người này, để tôi liên lạc với anh ta.”
Trạm trưởng Tôn xòe tay: “Số điện thoại mà anh ta đưa không còn dùng nữa rồi. Tôi đoán là anh ta đã đổi số mới.”
La Phi mỉm cười. Mấy chiêu trò lặt vặt kiểu ve sầu thoát xác này với người bình thường còn được, nhưng trước mặt cảnh sát hình sự chuyên nghiệp thì có tác dụng gì? Anh lập tức gọi điện thoại cho điều tra viên.
“Trong 24 người đã điều tra ra đầu tiên, có người nào tên là Thạch Tuyền Nam không?”
“Có. Chúng tôi đã tìm được anh ta, đang xác thực thông tin cá nhân của anh ta.”
“Đưa anh ta đến đội.” La Phi nói với đầu bên kia điện thoại, “Tôi cần đích thân gặp người này.”
03.Lúc về đến đội cảnh sát hình sự, trời đã tối. La Phi gặp Khang Hạo, cảnh sát phụ trách điều tra tìm hiểu thông tin, ở cửa phòng khách, anh tiện thể hỏi luôn: “Tình hình thế nào?”
“Đã tìm được 63 người, tạm thời chưa phát hiện thấy đối tượng khả nghi.” Khang Hạo dừng lại giây lát, rồi lại nói: “Có một số người sau khi thấy tin trên mạng liền đến luôn, không đăng gì lên mạng, cũng không quen những người khác. Những trường hợp này có khả năng không điều tra ra được.”
“Những trường hợp không thể điều tra ra được thì cũng đành chịu, cứ làm hết những việc có thể đi.” Dứt lời, La Phi liền đi vào phòng khách cùng Tiểu Lưu, anh nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở chiếc ghế dành cho khách phía trước bàn làm việc, biết ngay người này chính là Thạch Tuyền Nam.
Theo tư liệu Khang Hạo cung cấp, Thạch Tuyền Nam năm nay 27 tuổi, là thạc sĩ tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng hiện giờ đang làm việc cho một công ty ngoại thương, ở thành phố này có thể coi là thành phần tri thức có thu nhập trung bình khá. Giống như rất nhiều người trẻ thuộc tầng lớp này, Thạch Tuyền Nam theo đuổi một cuộc sống tự do, bảo vệ môi trường, thời thượng, đối với anh ta, việc nuôi chó vừa là một thú tiêu khiển, cũng là một cách tốt để thể hiện lòng nhân ái.
La Phi ngồi xuống trước mặt Thạch Tuyền Nam, quan sát đối phương một hồi. Anh chàng đeo kính, trông rất nho nhã. Có lẽ đây là lần đầu tiên bị đưa đến đội cảnh sát hình sự, tâm trạng anh chàng vừa hoang mang lại vừa có chút căng thẳng.
La Phi tự giới thiệu: “Tôi là La Phi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu.”
Thạch Tuyền Nam vội liếm môi một cái, hỏi: “Anh gặp tôi rốt cuộc là có việc gì?”
La Phi đi thẳng vào vấn đề: “Nửa năm trước ở trạm thu phí Dương Trang đường cao tốc phía nam ven thành phố, có một chiếc xe tải chở chó bị chặn lại, anh có tham gia việc này đúng không?”
Thạch Tuyền Nam hoàn toàn không ngờ lại là chuyện này. Anh ta ngớ ra giây lát, lập tức trở nên khẳng khái: “Tôi có tham gia, thì sao? Chó là bạn tốt của con người, chúng cần được ở bên chủ của mình, chứ không phải là xuất hiện trên bàn ăn của thực khách! Lần đó chúng tôi cứu được hơn 200 con chó, như vậy là có trách nhiệm với tự nhiên, có trách nhiệm với sự sống, hơn nữa là có trách nhiệm với nhân loại chúng ta. Cho dù bên ngoài có đánh giá thế nào đi nữa, tôi vẫn kiên định quan điểm, việc chúng tôi làm không hề sai!”
Qua thái độ quyết liệt của đối phương La Phi thấy một tâm hồn tràn đầy nhiệt tình nhưng cũng có phần trẻ con. Anh không hề thấy phản cảm đối với một tâm hồn như vậy, ai chẳng có một thời trẻ tuổi?
Những người trẻ thường mang trong mình một lý tưởng hào hùng kiểu “số phận trao cho ta trách nhiệm lớn lao đó”, nhưng có mấy người thực sự hiểu được hàm nghĩa của hai chữ “trách nhiệm”? La Phi quyết định gợi nhắc.
“Anh cứ nhắc đi nhắc lại về trách nhiệm,” La Phi nhìn thẳng vào mắt cậu thanh niên, “thế thì tôi hỏi anh, số chó anh đưa đên trạm cứu trợ, anh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề lương thực, bây giờ tại sao không quan tâm thăm hỏi gì, thậm chí còn đổi cả số điện thoại?”
Nhuệ khí của Thạch Tuyền Nam lập tức biến mất, cậu ta đuối lý cúi đầu tránh ánh mắt đối phương. Sau giây lát xấu hổ, cậu ta lại tức giận biện hộ cho bản thân: “Việc này không thể trách tôi được, tôi cũng bị người khác lừa, không còn cách nào khác.”
“Bị người khác lừa như thế nào?”
“Có một anh chàng tên là Lý Tiểu Cang, mọi việc đều do anh ta sắp đặt. Bản thân anh ta kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại đẩy tôi ra phía trước gánh tội thay.”
Bản thân hoàn toàn không cố ý dẫn dắt, nhưng câu chuyện lại tự động chuyển hướng sang người liên quan đến vụ án nên La Phi cảm thấy phấn chấn hẳn lên, tiện đà hỏi luôn: “Anh chàng Lý Tiểu Cang này có quan hệ như thế nào với anh?”
“Không có quan hệ gì, chỉ là quen qua mạng. Tôi tự lập một nhóm QQ, tên là “Gia đình yêu chó”. Tôi là chủ nhóm, Lý Tiểu Cang cũng gia nhập vào nhóm đó. Anh ta bán đồ dùng dành cho thú cưng, rất hay nói chuyện với tôi, thực ra là muốn kiếm thêm mối bán hàng.” Thạch Tuyền Nam kể về quan hệ ban đầu trước, sau đó bắt đầu thuật lại chi tiết toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, “Hôm sự việc xảy ra, Lý Tiểu Cang là người đầu tiên chụp ảnh chiếc xe chở chó đăng lên trong nhóm, kêu gọi mọi người đi chặn xe. Tôi cũng đi. Sau đó mọi người góp tiền mua lại số chó, liên hệ với trạm cứu trợ qua mối quan hệ của tôi. Lúc đầu người bên trạm không đồng ý nhận, họ không gánh được chi phí cho bấy nhiêu con chó. Lý Tiểu Cang chủ động đề xuất, nói là anh ta sẽ giải quyết vấn đề thức ăn cho chó. Thế là tôi lại trao đổi với trạm cứu trợ, bảo chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề thức ăn cho chó. Lúc đó trạm cứu trợ mới đồng ý nhận nuôi số chó đó. Sau đó hàng tuần đều gọi điện thoại cho tôi đòi thức ăn cho chó.”
“Thế Lý Tiểu Cang thì sao? Anh ta có cung cấp thức ăn cho chó cho anh không?”
“Cung cấp thì có cung cấp, nhưng hoàn toàn không phải là vì anh ta muốn làm việc thiện, mà chỉ là để kiếm tiền.”
La Phi không hiểu: “Anh ta cung cấp thức ăn cho chó miễn phí, không phải là mất tiền hay sao? Kiếm tiền thế nào được?”
Thạch Tuyền Nam bĩu môi: “Miễn phí? Làm gì có chuyện? Anh ta tổ chức “bán hàng từ thiện”, để cư dân mạng mua thức ăn cho chó ở gian hàng của anh ta, thu được tiền xong mới chuyên giao số thức ăn cho chó bán được cho tôi. Anh ta còn bảo tôi giúp anh ta đăng thông tin trên mạng để tạo dựng tiếng tăm. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, thế là bị anh ta lợi dụng.”
Nói thế là hiểu ngay. Lý Tiểu Cang vòng một đường xa, hóa ra là muốn dựa vào việc này để bán thức ăn cho chó. Lượng thức ăn cho hơn 200 con chó ắt có thể coi là một đơn hàng lớn, thảo nào cậu ta nhiệt tình như vậy. La Phi thấy phục đầu óc kinh doanh của Lý Tiểu Cang, anh không kìm được vẫn muốn hỏi xem kết quả thế nào: “Bán hàng kiểu đó, lượng tiêu thụ thế nào?”
“Vô cùng khả quan. Lúc đó sự việc chặn xe cứu chó rất sốt ở trên mạng không chỉ Long Châu, mà những người thiện tâm trên toàn quốc đều quan tâm theo dõi sự việc này. Hơn nữa, tôi cũng có chút danh tiếng trong giới này, khi tôi đứng ra kêu gọi, lượng tiêu thụ thức ăn cho chó mỗi tuần được bán ra rất khả quan.”
“Nếu như vậy,” La Phi quay lại câu chuyện ban nãy, “sau đó tại sao các anh lại phải nợ trạm cứu trợ thức ăn cho chó?”
Thạch Tuyền Nam thẳng thắn không né tránh: “Vì tôi không muốn bị anh ta lợi dụng nữa. Anh ta bán thức ăn cho chó trên mạng giá thì đắt, lại còn tính toán nhập nhèm. Rất nhiều cư dân mạng đều phát hiện ra vấn đề, thậm chí có người còn nghi ngờ tôi cũng tư lợi kiếm chác từ việc này. Nên tôi thông báo công khai trên mạng nói rõ là mình không liên quan đến chuyện bán lương thực cho chó. Thế là càng nhiều người bắt đầu nghi ngờ cái gọi là “bán hàng từ thiện”, lượng thức ăn cho chó bán được càng ngày càng ít. Lý Tiểu Cang rất không hài lòng về tôi, chúng tôi cãi nhau một trận to và cắt đứt liên lạc từ đó.”
Chuyện kể đến đây, nguyên nhân kết quả của sự việc đã rất rõ ràng, vai diễn của Lý Tiểu Cang trong sự việc này đã lộ rõ. La Phi chăm chú nhìn Thạch Tuyền Nam một lúc, đổi giọng hỏi: “Có phải là anh thấy Lý Tiểu Cang cũng đáng ghét như Lâm Thụy Lân?”
“Lâm Thụy Lân?” Thạch Tuyền Nam chớp chớp mắt, hoàn toàn không nhớ cái tên này.
La Phi gợi ý: “Chính là người buôn chó trong vụ đó.”
“Ồ.” Thạch Tuyền Nam cân nhắc giây lát rồi nói: “Tôi thấy Lý Tiểu Cang đáng ghét hơn! Người buôn chó tự mua đi bán lại, còn Lý Tiểu Cang lại lợi dụng lòng tốt của chúng tôi để kiếm tiền. Nếu mọi người đều giống như anh ta, sau này ai còn tin tưởng các hoạt động công ích như thế này nữa?”
La Phi thầm gật đầu. Như vậy, trong mắt của những người yêu chó, Lý Tiểu Cang và Lâm Thụy Lân đứng ở cùng một phía đối lập với họ. Anh tiếp tục hỏi Thạch Tuyền Nam: “Những cư dân mạng tham gia chặn xe hôm đó, có phải rất nhiều người quen biết anh?”
Thạch Tuyền Nam đáp: “Đúng là rất nhiều.”
La Phi lấy ra tấm ảnh chụp nghi phạm trích xuất từ camera giám sát: “Anh nhìn xem, có ấn tượng về người này không?”
Phản ứng cũng giống như Chu Tư Tuấn, nhìn tấm ảnh, Thạch Tuyền Nam cũng chỉ lắc đầu ngơ ngác.
La Phi nghĩ một lúc, rồi lại hỏi: “Anh thấy trong số những người yêu chó, liệu có người nào có hành động cực đoan đối với Lý Tiểu Cang hoặc là Lâm Thụy Lân không?”
“Hành động cực đoan gì?” Thạch Tuyền Nam cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta cau mày hỏi lại, “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
La Phi cũng không giấu nữa, anh nói thẳng: “Lý Tiểu Cang đã chết rồi, Lâm Thụy Lân cũng đang bị đe dọa sẽ phải chết. Cảnh sát đang điều tra truy tìm đối tượng có khả năng là hung thủ.”
Thạch Tuyền Nam giật bắn mình. Khi hiểu ra ngầm ý của đối phương, anh ta vội rối rít xua tay: “Tuyệt đối không phải là chúng tôi gây ra. Đến những con vật nhỏ chúng tôi còn không nỡ giết, làm sao có thể giết người được?”
La Phi không có thời gian phản bác logic trẻ con đó, anh lại lấy ra hai tấm ảnh đưa cho đối phương xem: “Hai người này anh đã gặp bao giờ chưa?”
Hình ảnh kiều diễm của Triệu Lệ Lệ trong tấm ảnh lập tức khơi dậy trí nhớ của Thạch Tuyền Nam, đồng tử của anh ta dãn to, đồng thời gật đầu vẻ phấn chấn.
La Phi lại nói: “Nghe nói lúc đó hai người này cũng đã đến hiện trường, nhưng đến rất muộn.”
Thạch Tuyền Nam xác nhận điều đó: “Khi họ đến, chúng tôi đã đưa số chó lên xe, chuẩn bị rời đi.”
“Anh có ấn tượng như thế nào về hai người này?”
“Không tốt lắm.”
La Phi truy hỏi: “Tại sao?”
“Họ không giống như chúng tôi. Anh chàng đó lái một chiếc xe xịn, dáng vẻ rất ngạo mạn. Hai người đó nói chó của mình bị mất, muốn tìm xem, kết quả làm chúng tôi mất khoảng mười phút. Nhưng anh ta hoàn toàn không cảm thấy có lỗi, cứ như thể chúng tôi sinh ra đã phải coi anh ta là trung tâm, tất cả đều phải quay xung quanh anh ta.”
La Phi để ý thấy những lời phàn nàn của Thạch Tuyền Nam chỉ hướng vào Diêu Thư Hàn, không hề nhắc đến Triệu Lệ Lệ. Xem ra anh chàng này cũng như phần lớn đàn ông, có thiện cảm một cách bản năng đối với các cô gái đẹp.
La Phi tiếp tục hỏi: “Thế giữa họ và người của các anh có xảy ra xung đột gì không?”
Thạch Tuyền Nam lắc đầu: “Không có xung đột gì. Chỉ là có một người khích bác họ một chút.”
“Khích bác thế nào?”
“Họ sốt ruột muốn tìm chó mà, tìm hết một lượt vẫn không thấy. Sau đó có người cố tình chọc tức họ, nói là trên xe tải vẫn còn mấy con chó, hay là họ sang bên đó tìm xem?”
“Họ phản ứng thế nào?”
“Họ không nhận ra câu nói đó có ý bỉ mặt họ, lại sang chỗ xe tải tìm thật.” Nhớ lại tình cảnh lúc đó, khóe miệng Thạch Tuyền Nam thoáng hiện nụ cười giễu cợt, như thể tìm được cảm giác hơn người về trí tuệ.
La Phi tiếp tục khai thác các chi tiết liên quan: “Thế cuối cùng họ có tìm thấy không?”
“Chuyện này thì tôi không biết.” Thạch Tuyền Nam xòe tay, “Họ sang bên chỗ xe tải tìm chó, thì chúng tôi cũng lái xe rời đi.”
La Phi trầm ngâm một lúc, dường như không còn gì để hỏi thêm nữa, anh đưa tay ra hiệu cho Tiểu Lưu ngồi ở cách đó không xa. Tiểu Lưu hiểu ý, đứng dậy nói với Thạch Tuyền Nam: “Được rồi, không còn việc gì nữa, tôi tiễn anh nhé.”
Thạch Tuyền Nam đứng dậy luôn, lịch sự chào La Phi, rồi rảo bước theo Tiểu Lưu ra ngoài, không chút lưu luyến.
Sau khi tiễn Thạch Tuyền Nam về, Tiểu Lưu quay trở lại, thì thấy La Phi ngả người ngồi trên chiếc ghế làm việc, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, nhắm mắt, không biết đang nghĩ gì.
“Đội trưởng La.” Tiểu Lưu gọi một tiếng rồi hỏi, “Anh đang nghĩ gì thế?”
La Phi mở mắt nói: “Tôi đang nghĩ, Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn sang bên chỗ xe tải tìm chó, tiếp đó có khả năng xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Lưu gãi đâu lẩm bẩm: “Cũng không biết họ có tìm được không.”
La Phi phân công: “Cậu gọi điện thoại cho Chu Tư Tuấn hỏi thử xem sau khi họ sang bên chỗ xe tải thì có những chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Lưu bèn gọi điện thoại cho Chu Tư Tuấn, sau một hồi trao đổi, anh báo cáo với La Phi: “Chu Tư Tuấn cũng không biết. Nói là sau khi Lý Tiểu Cang và những người khác ra về, anh ta cũng đi luôn. Hay là tìm người lái chiếc xe tải xem? Trong bản ghi chép nhiệm vụ tại hiện trường có lưu lại biển số xe đấy, tìm lái xe chắc là không khó.”
La Phi xua tay: “Không cần tra biển số xe nữa. Lâm Thụy Lân chắc chắn sẽ có phương thức liên lạc của lái xe, hỏi là biết ngay.”
Đúng thế! Bây giờ Lâm Thụy Lân đang ở trong đội cảnh sát hình sự. Tiểu Lưu quay người định đi: “Em đi hỏi luôn.”
“Đợi đã.” La Phi gọi Tiểu Lưu lại, anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Cũng muộn rồi. Thế này nhé, cậu gọi cả Lâm Thụy Lân, chúng ta cùng ra nhà ăn, vừa ăn tối vừa nói chuyện.”
04.“Thật khó nuốt.”
Lâm Thụy Lân nhìn khay đồ ăn trước mặt hồi lâu, cuối cùng đưa ra một câu bình luận như vậy.
Tiểu Lưu ở bên cạnh bất mãn phản bác: “Anh đã ăn đâu, làm sao mà biết là khó nuốt?”
“Lại còn phải ăn?” Lâm Thụy Lân chỉ vào các món ăn trong khay bắt đâu tình phẩm: “Cậu xem lá hẹ to thế này, chắc chắn là già đến mức chả nhai được; Món gà kho này ấy hả, là loại gà thịt nhanh lớn, chả có chút mùi thơm nào; Còn món cá này, rõ ràng là đã bị đông lạnh, mắt đã lõm vào…”
“Anh nếm thử món mọc này,” Tiểu Lưu giới thiệu với đối phương, “đây là món tủ của nhà ăn chúng tôi, vừa ngon vừa mềm.”
“Bày trông cũng ngon,” Lâm Thụy Lân hiếm hoi khen được nửa câu, nhưng liền đó lắc đầu luôn: “nhưng bây giờ là mùa hè mà, vị nên thanh đạm một chút. Tỉ lệ thịt băm cần ít thịt mỡ một tí, cho thêm tí củ mã thầy vào thì ngon lắm!”
Tiểu Lưu lườm đối phương một cái, gắp một viên mọc, ăn với cơm hết sức ngon lành. Thanh niên to khỏe, lại vất vả đi lại cả ngày trời, đang cần những món béo ngấy như thế này để tăng cường thể lực.
Lâm Thụy Lân nhăn nhó nhìn Tiểu Lưu, lại nhìn La Phi.
La Phi cũng bắt đầu ăn cơm, như thể không hề nghe thấy lời kêu ca phàn nàn của đối phương.
Lâm Thụy Lân không chịu nổi nữa, anh ta đưa ra yêu câu: “Tôi bảo nhân viên ở quán mang ít đồ ăn đến.”
La Phi không đồng ý, thái độ kiên quyết: “Không được.” Ham muốn lớn nhất của Lâm Thụy Lân chính là ăn uống, nghi phạm rất có khả năng nhắm vào điểm này để mưu hại anh ta, La Phi làm sao dám để anh ta tiếp xúc với đồ ăn mang từ bên ngoài vào?
Lâm Thụy Lân vứt đũa xuống bàn như trẻ con, giận dỗi làu bàu: “Sao không được?”
“Vì sự an toàn của anh.” La Phi cũng không nói nhiều, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy chữ cũng đã đủ sức nặng để đối phương hoàn toàn từ bỏ ý định.
Lâm Thụy Lân thở dài một tiếng, đầy sầu não. Sau đó anh ta lại cầm đũa lên, gắp một chút rau hẹ bỏ vào miệng, nhai một cách vô cùng khó nhọc.
Sau khúc đệm ngắn, La Phi bắt đầu đi vào vấn đề chính. Anh liếc nhìn Lâm Thụy Lân một cái: “Người lái xe tải giúp anh vận chuyển chó nửa năm trước, anh có quen anh ta không?”
“Anh nói lão Thỏ?” Lâm Thụy Lân lập tức trả lời, “Quen, trước đây lần nào cần vận chuyển chó đến huyện Biện, tôi đều nhờ ông ấy.”
“Lão Thỏ?” La Phi và Tiểu Lưu nhìn nhau, đều thấy tên gọi đó thật kì lạ.
“Đó là biệt hiệu của ông ta, tên thật của ông ta là Từ Liên Sinh. Nhưng những người biết ông ta đều gọi ông ta là “lão Thỏ”.” Nhắc đến chuyện này, Lâm Thụy Lân bất giác toét miệng cười. Đó là một nụ cười tự tin, tươi vui, giống như người ta nhìn thấy anh hề trong rạp xiếc.
La Phi nhìn ra trong nụ cười của đối phương dường như có ẩn chứa nội dung gì đó, liền hỏi thêm một câu: “Có chuyện gì không?”
Lâm Thụy Lân đưa tay lên rãnh môi làm động tác minh họa, nháy mắt nói: “Ông ta bị mồm thỏ*.”
La Phi biết “mồm thỏ” nghĩa là gì. Đó là một loại dị tật bẩm sinh trên mặt, người mắc dị tật này rãnh môi bị hở ra, môi tách thành ra ba mảnh, giống như con thỏ. Theo cách nói dân gian Long Châu, loại dị tật này còn được gọi là “mồm hở”.
“Ồ?” La Phi truy hỏi, “Tính cách ông ta thế nào?”
“Rất thật thà, hoặc có thể nói là nhu nhược vô dụng. Giống như con thỏ.” Lâm Thụy Lân ngước mắt suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Thậm chí còn chẳng bằng con thỏ. Thỏ cuống lên còn cắn người. Từ Liên Sinh thì đúng là lúc nào cũng im thin thít như thóc trong bồ!”
Nghe những lời miêu tả đó, trong đầu La Phi đã phác họa ra được một hình ảnh. Đó hẳn là một người đáng thương ở tầng đáy xã hội, địa vị thấp hèn, tính cách yếu đuối. Dị tật trên mặt càng khiến ông ta phải nếm trải đủ mọi đắng cay của cuộc đời, còn ông ta từ lâu đã quen với việc chịu đựng mọi điều, chỉ rụt vào trong thế giới của mình, không hề dám phản kháng.
“Mồm thỏ” trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là “bị hở hàm ếch”.
“Anh gọi điện thoại cho ông ta đi, “La Phi nói với Lâm Thụy Lân, “Tôi có việc cần hỏi ông ta.”
Nhưng Lâm Thụy Lân nhe miệng nói vẻ khó xử: “Tôi gọi điện thoại sợ là ông ta không nghe máy.”
“Tại sao? Không phải là anh và ông ta cũng khá thân quen sao?”
Lâm Thụy Lân nói: “Trước đây đúng là khá thân quen, nhưng từ sau vụ chặn xe, ông ta không muốn liên lạc với tôi nữa.”
La Phi dò đoán: “Sao? Lần đó anh không thanh toán cho ông ta?”
“Làm sao mà thanh toán được.” Lâm Thụy Lân lộ vẻ vô tội, “Thứ nhất, bản thân tôi không kiếm được đồng nào; Thứ hai, chúng tôi đã thỏa thuận là phải vận chuyển chó đến huyện Biện, kết quả còn chưa ra khỏi thành phố đã bị chặn lại, ông ta đã làm xong việc đâu, tôi thanh toán sao được?”
“Chưa làm xong việc là vì gặp sự cố ngoài mong muốn, có phải là trách nhiệm của ông ta đâu. Hơn nữa, anh đã nhận tiền của bên Lý Tiểu Cang, dù thế nào cũng phải hỗ trợ cho lái xe ít tiền công và tiền xăng dầu chứ?” La Phi đưa ra đánh giá từ góc độ khách quan công tâm.
Tiểu Lưu ở bên cạnh cũng lên tiếng chế nhạo: “Anh ta thấy đối phương thật thà dễ bắt nạt, nên quỵt được là quỵt. Nếu là một lái xe đáo để khác, xem anh ta có chuồn được không?”
Lâm Thụy Lân nhăn nhó biện minh cho mình: “Hai anh cảnh sát, nếu các anh thấy tôi làm việc không hợp lý, tôi cũng không biết nói gì. Nhưng tôi là người làm nghề kinh doanh, rất nhiều việc chỉ có thể ích kỉ một chút. Nếu tôi ban phát lòng tốt khắp mọi chỗ như các anh thì lỗ vốn phá sản lâu rồi.”
Tiểu Lưu cười nhạt, nói một câu: “Toàn gian thương.”
La Phi không muốn mất thời gian vào chủ đề này, anh nói với Lâm Thụy Lân: “Thế thì anh cho tôi số điện thoại di động của ông ta, tôi tự gọi.”
Lâm Thụy Lân liền tìm số điện thoại của Từ Liên Sinh đọc cho La Phi, La Phi bấm gọi, nhưng đầu bên kia vọng tới thông báo của hệ thống: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không có.”
La Phi cau mày: “Sao lại là số hiện không có?”
“Số hiện không có?” Lâm Thụy Lân có vẻ không tin lắm, lại cầm điện thoại di động của mình lên gọi lần nữa, quả nhiên là như vậy. Anh ta bĩu môi nói: “Không đến mức độ thế chứ, đổi cả số máy?”
Tiểu Lưu cười hì hì nhìn Lâm Thụy Lân, kiểu cười trên nỗi đau khổ của người khác. Sau đó, anh chủ động nhận việc: “Đội trưởng La, em vẫn phải đi điều tra nhỉ?”
La Phi suy nghĩ giây lát rồi nói: “Giờ này mọi người trong cơ quan đều về rồi, ngày mai hẵng điều tra. Cả đêm hôm qua cậu không ngủ, cũng phải nghỉ ngơi chút cho lại sức.”
Thực ra không chỉ Tiểu Lưu cả đêm không ngủ, La Phi cũng quay như chong chóng cả ngày hôm nay. Bây giờ Lâm Thụy Lân đã được cảnh sát bảo vệ nghiêm mật, có nghĩa là đã chặn đứt guồng xích phạm tội giết người liên tiếp của hung thủ. Cảnh sát cũng phải tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi, mới có thể tiếp tục chiến đấu tốt hơn.
Cho nên Tiểu Lưu vui vẻ chấp thuận lời đề nghị của La Phi: “Thế cũng được. Tối nay ngủ một giấc tử tế, sáng sớm mai lại bắt tay vào việc!”
Tiểu Lưu nói là làm, sáng sớm hôm sau đã bắt đầu hành động. Sau khi thu hoạch được một số thông tin, anh vội vã gặp La Phi để báo cáo.
La Phi đang ăn sáng với Lâm Thụy Lân ở nhà ăn. Tiểu Lưu thấy mắt La Phi đỏ quạch, dáng vẻ hơi tiều tụy.
“Sao thế đội trưởng La?” Cậu ân cần hỏi thăm, “Tối hôm qua anh lại không nghỉ à?”
La Phi xua tay, ý bảo không hề gì, sức khỏe là thứ yếu, điều anh quan tâm là tiến triển của vụ án: “Đã liên hệ với Từ Liên Sinh chưa?”
Tiểu Lưu đưa ra một câu trả lời gây sốc: “Từ Liên Sinh đã chết rồi!”
“Chết rồi?” La Phi ngớ ra, “Khi nào?” Lâm Thụy Lân ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, vẻ như khó mà tin được.
“2 tháng trước, chết vì tai nạn xe.”
La Phi thở phào một tiếng, anh cứ tưởng là gã hung thủ đó lại gây án. Tai nạn xe từ 2 tháng trước, xem ra chắc là không liên quan gì đến vụ án mấy ngày hôm nay.
“Cụ thể tai nạn xảy ra thế nào?”. Lâm Thụy Lân nhân tiện hỏi. Dù sao Từ Liên Sinh cũng là người quen cũ của anh ta, anh ta quan tâm đến chi tiết hơn.
“Tối ngày 5 tháng 4, ông ta lái xe trên đường cao tốc phía nam ven thành phố thì xảy ra tai nạn. Chiếc xe tải mất lái lao ra ngoài hàng rào bảo vệ, phía bên ngoài là một cái rãnh sâu mấy chục mét, chết ngay tại chỗ.” Tiểu Lưu dừng lại một chút, rồi bổ sung, “Cảnh sát giao thông giám định là lái xe trong khi say rượu.”
Lâm Thụy Lân lập tức thắc mắc “Lái xe trong khi say rượu? Làm sao có chuyện đó được! Lão Thỏ vốn không bao giờ uống rượu.”
La Phi nhìn Lâm Thụy Lân hỏi: “Chuyện này anh có khẳng định chắc chắn không?”
“Chắc chắn! Trước đây tôi thuê xe của ông ta, lần nào đến huyện Biện cũng mời ông ta ăn thịt chó. Ông ta không bao giờ đồng ý uống rượu, có một lần tôi cứ ép ông ta uống nửa chén, cũng chỉ một chút rượu trắng, mặt ông ta đỏ bừng như đít khỉ, không đồng ý uống thêm một giọt nào nữa. Người như ông ta làm sao có chuyện lái xe trong khi say rượu cơ chứ?”
La Phi trầm ngâm nói: “Chuyện này có hơi lạ…”
Nhưng Tiểu Lưu lại nói: “Vẫn còn chuyện lạ hơn cơ!”
“Hả?” Nhìn nét mặt nghiêm trang lại nhấp nhổm không yên của Tiểu Lưu, La Phi có dự cảm chuyện này không đơn giản, anh vội hỏi tiếp: “Lạ hơn ở chỗ nào?”
“Vì Từ Liên Sinh chết rồi, nên em muốn liên hệ với người nhà của ông ta. Kết quả ông ta chỉ có một mình, không có lấy một người thân. Nhưng trước khi xảy ra chuyện, ông ta có viết một bức di chúc, chỉ định một người thừa kế tài sản.” Nói đến đây, Tiểu Lưu cố tình lấp lửng hỏi La Phi, “Anh có biết người thừa kế này là ai không?”
La Phi lắc đầu, chuyện hỡi ơi như vậy đoán thế nào được?
Tiểu Lưu lấy một bản tài liệu trong chiếc cặp mang bên mình ra đưa cho La Phi: “Đây, chính là ông ta.”
Trên góc trái của bản tài liệu có dán một bức ảnh, trong ảnh là một người đàn ông trung niên, có thể già hơn. Người đàn ông đó dáng vẻ gầy gò, tóc đã bắt đầu hói, nhưng tinh thần vẫn rất khỏe mạnh minh mẫn. Bên cạnh bức ảnh là phần thông tin cá nhân ngắn gọn về ông ta: Tiêu Tập Phong, nam, 52 tuổi, chủ nhiệm Trung tâm tư vấn tâm lý An Viễn thành phố Long Châu.
La Phi nhìn ảnh thấy không quen, nhưng địa vị của người này lại khiến anh nảy ra một suy đoán nhạy cảm: “Không lẽ người này là…”
“Không phải anh bảo em đi điều tra những người đã tham gia hội nghị các nhà thôi miên sao?” Tiểu Lưu vội vã nói, “Cái ông Tiêu Tập Phong này chính là một trong những người đó.”
La Phi hiểu ra, đồng thời phấn chấn “à” lên một tiếng. Một nhà thôi miên có mối quan mật thiết với một nhân vật liên quan đến vụ án! Chuyện này đúng là có rất nhiều không gian để người ta liên tưởng. La Phi xem kĩ bản tài liệu một lần nữa, nhìn vào mắt người đàn ông trong tấm ảnh. Anh nóng lòng muốn lập tức xuất hiện ngay trước mặt đối phương!