Chương 5 01
Tiêu Tập Phong vốn là giáo viên tư vấn tâm lý ở bệnh viện của trường đại học Long Châu. Mấy năm gần đây, mọi người ngày càng coi trọng vấn đề tâm lý, xã hội cũng bắt đầu có nhu cầu tư vấn tâm lý, vì vậy Tiêu Tập Phong liền ra ngoài mở Trung tâm tư vấn tâm lý An Viễn.
7 năm trước, Tiêu Tập Phong đăng ký tham gia một lớp tập huấn thôi miên, giáo viên giảng dạy chính là Lăng Minh Đỉnh. Tiêu Tập Phong hoàn toàn tán đồng với lý thuyết “tâm cầu” mà Lăng Minh Đỉnh đưa ra, từ đó ông ta bắt đầu áp dụng kĩ thuật điều trị thôi miên vào việc tư vấn và điều trị tâm lý lâm sàng.
Năm ngoái, Hạ Mộng Dao liên tục tổ chức mấy buổi biểu diễn thôi miên ở Long Châu, gây ra một cơn sốt thôi miên. Lượng bệnh nhân đến trung tâm tư vấn tâm lý An Viễn cũng nhờ đó mà tăng lên gấp bội. Tên tuổi của Tiêu Tập Phong trong giới cũng vụt sáng, nghiễm nhiên trở thành bác sĩ điều trị tâm lý hàng đầu ở thành phố Long Châu.
La Phi và Tiểu Lưu đến ngôi nhà hai tầng nhỏ nằm tiên đường Phúc Đạt, trên tấm biển ở cửa ghi rõ thời gian mở cửa là từ 9 giờ sáng. Lúc này vừa qua 8 giờ rưỡi, trung tâm tư vấn vẫn chưa mở cửa đón khách.
Qua cánh cửa kính khép hờ, La Phi nhìn thấy bên trong đã có người hoạt động, liền đẩy cửa bước vào.
Một người phụ nữ khoảng chừng hơn 30 tuổi đang lau dọn. Tiểu Lưu bước đến hỏi: “Chị cho hỏi, chủ nhiệm Tiêu Tập Phong có ở đây không?”
“Chủ nhiệm Tiêu còn chưa đi làm đâu,” người phụ nữ mỉm cười đáp, “tôi là Thẩm Huệ, trợ lý của ông ấy.”
Tiểu Lưu lại hỏi: “Thế khi nào thì ông ấy đến?”
“Chắc là sắp đến rồi.” Thẩm Huệ ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, cô hỏi lại Tiểu Lưu, “Hai vị có hẹn trước không?”
Tiểu Lưu lắc đâu: “Không.”
“Thế thì các anh hẹn lịch đã nhé. Hôm nay lịch khám cho bệnh nhân của chủ nhiệm Tiêu đã kín rồi, các anh phải ngày mai.” Thẩm Huệ nhún vai, vẻ mặt tỏ ý xin lỗi.
“Chúng tôi không đến để khám bệnh,” Tiểu Lưu giải thích, “chúng tôi là cảnh sát.”
“Cảnh sát?” Thẩm Huệ rướn mày ngạc nhiên. Cô nhìn hai người trước mắt, vì không đoán được mục đích đến của đối phương, cũng không biết nên nói gì. Đúng lúc này lại có một người đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy người này, Thẩm Huệ liền thở phào nhẹ nhõm, cô gọi: “Chủ nhiệm Tiêu, ông đến thật đúng lúc, ở đây có hai cảnh sát muốn gặp ông.”
La Phi và Tiểu Lưu quay đầu lại, nhận ra người vừa bước vào quả nhiên là Tiêu Tập Phong. So với đặc điểm trong tấm ảnh, sự thay đổi lớn nhất của ông ta là đã húi trọc đầu, nhưng như thế lại không thấy hói đầu nữa, trông trẻ hơn rất nhiều.
Tiêu Tập Phong cũng đang quan sát La Phi và Tiểu Lưu, giây lát sau, ông ta điềm tĩnh bảo trợ lý của mình: “Hủy toàn bộ lịch hẹn sáng nay đi, thông báo cho họ đến vào ngày mai.”
“Dạ?” Thẩm Huệ có vẻ không chắc chắc lắm, “Hủy toàn bộ lịch hẹn buổi sáng ạ?”
“Hủy toàn bộ. Nói chuyện cẩn thận với họ, nếu mai đến, phí tư vấn được giảm 20%.” Dứt lời, Tiêu Tập Phong vẫy tay gọi La Phi và Tiểu Lưu, “Phòng làm việc của tôi ở trên tầng, mời các anh đi theo tôi.”
Văn phòng trên tầng rộng rãi sáng sủa. Một bộ bàn ghế làm việc được kê ở sát cửa sổ dạng lồi phía nam, bên cạnh là một chiếc tủ sách, nhét đầy các loại sách chuyên ngành và tư liệu về bệnh nhân. Phía trước bàn làm việc là khu tư vấn điều trị, hai chiếc ghế đơn được kê đối diện với nhau. Trong đó chiếc ghế to hơn trông giống như ghế ngồi ở khoang thượng hạng trên máy bay, có nút bật tắt, có thể điều chỉnh thành tư thế nằm, chiếc ghế này hiển nhiên là được chuẩn bị cho bệnh nhân đến điều trị, còn chiếc ghế đối diện là chỗ ngồi của bác sĩ tâm lý.
Tiêu Tập Phong mời hai người ngồi, để chiếc cặp tài liệu mang bên mình xuống bàn, rồi cầm một chiếc bình đun nước ra bồn lấy nước.
Tiểu Lưu muốn nhường chiếc ghế nằm dễ chịu cho La Phi, nhưng La Phi lắc đầu, anh ngồi xuống trước ở chiếc ghế làm việc phía đối diện.
Tiêu Tập Phong đun nước, ông ta quay lại nhìn một cái rồi nói: “Cảnh sát La, trông anh rất mệt mỏi, có lẽ nên cảm nhận chiếc ghế nằm một chút.”
Nhưng La Phi nói: “Không được thoải mái quá, tôi phải giữ cho đầu óc tỉnh táo.”
Tiêu Tập Phong xòe tay, ra hiệu La Phi cứ tùy ý, sau đó ông ta bước tới ngồi xuống chiếc ghế phía sau chiếc bàn làm việc.
“Chủ nhiệm Tiêu, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau phải không?” La Phi bắt đầu bằng câu hỏi đó, vì anh còn chưa tự giới thiệu, nhưng đối phương đã gọi ra họ tên của anh.
Tiêu Tập Phong mỉm cười, đáp: “Chưa từng gặp trong thực tế.”
Chưa từng gặp trong thực tế? La Phi suy ngẫm về ngầm ý trong câu nói đó, anh phỏng đoán: “Anh thấy thông tin về tôi ở đâu?”
“Không,” Tiêu Tập Phong nói, “tôi đã gặp anh trong thế giới tinh thần của một người khác.”
Thế giới tinh thần? La Phi cau mày, trong chốc lát không thể đoán được ra “một người khác” là ai.
Tiêu Tập Phong gợi ý: “Tối hôm qua đã có cảnh sát đến nhà tôi. Anh ta nói với tôi, đội trưởng đội Cảnh sát hình sự Long Châu La Phi và trợ lý Lưu Đông Bình sẽ nhanh chóng đến gặp tôi. Còn trong hai anh, ai là đội trưởng, ai là trợ lý, tôi nhìn một cái là nhận ra ngay.”
Hóa ra là như vậy, thảo nào ông ta không hề ngạc nhiên khi thấy cảnh sát đến, hơn nữa còn biết chính xác danh tính của La Phi. Có điều vị cảnh sát đến trước họ là ai? La Phi nhìn Tiểu Lưu vẻ nghi hoặc, không lẽ anh chàng này sốt ruột quá, tự ý cử trinh sát đi?
Tiểu Lưu ngơ ngác lắc đầu, ý bảo mình không liên quan đến chuyện này.
Thế thì là ai? La Phi suy nghĩ giây lát, bỗng một một ý nghĩ nảy ra trong đầu, anh hỏi: “Không lẽ là Chu Tư Tuấn?”
Tối hôm qua trước khi ăn cơm, Tiểu Lưu gọi điện thoại cho Chu Tư Tuấn, hỏi xem Triệu Lệ Lệ có tìm thấy con chó bị mất trên chiếc xe tải không. Chu Tư Tuấn nói không biết gì về chuyện này. Không biết chừng sau đó anh ta đã chủ động điều tra việc này? Nếu muốn điều tra, manh mối duy nhất cũng chỉ có thể bắt đầu từ người lái xe tải. Cứ dò theo thân cây để tìm quả như vậy, cuối cùng tất nhiên sẽ tìm ra được chỗ của Tiêu Tập Phong.
“Chính là người này.” Tiêu Tập Phong xác thực phỏng đoán của La Phi rồi lại nói, “Anh ta là cảnh sát giao thông nhỉ? Có điều hôm qua lúc đến gặp tôi, anh ta lại xưng là người của đội cảnh sát hình sự.”
La Phi cảm thấy rất khó hiểu. Chu Tư Tuấn là cảnh sát giao thông, vốn không tham gia điều tra vụ án, tại sao lại phải mạo danh là cảnh sát hình sự? Nếu chỉ là để trả lời câu hỏi của Tiểu Lưu, thì cũng tích cực quá nhỉ?
La Phi hỏi liền hai câu: “Anh ta gặp ông để làm gì? Còn nữa, sao ông biết thực chất anh ta là cảnh sát giao thông?”
Tiêu Tập Phong đáp: “Khi gặp tôi, anh ta đưa ra một tấm thẻ cảnh sát. Anh ta không mở tấm thẻ ra, chỉ cho tôi xem bìa ngoài, đồng thời anh ta tự giới thiệu họ tên, nói mình là Vương Quân, ở đội cảnh sát hình sự. Anh ta cầm tấm thẻ cảnh sát ở tay phải, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bên trái. Điều đó cho thấy bề ngoài anh ta giơ thẻ cảnh sát ra cho tôi xem, nhưng trong tiềm thức lại muốn thu hút sự chú ý của tôi về phía khác. Ngôn ngữ cơ thể mâu thuẫn như vậy đủ để chứng minh là anh ta đang nói dối.”
“Ồ?” La Phi nheo mắt chăm chú quan sát đối phương, “Ông có nghiên cứu về những biểu hiện nhỏ qua nét mặt?”
Tiêu Tập Phong khinh khỉnh nói: “Đối với một người là bác sĩ tư vấn tâm lý, đó là kĩ năng nghề nghiệp cơ bản nhất.”
“Ông lật tẩy chuyện nói dối của anh ta ngay lúc đó à?”
Tiêu Tập Phong lắc đầu hỏi lại: “Tại sao tôi phải lật tẩy anh ta? Sau khi tôi lật tẩy, anh ta cũng không chắc sẽ nói thật, tôi có thể xử lý bằng biện pháp chuyên nghiệp hơn.”
“Biện pháp chuyên nghiệp hơn? Ý ông muốn nói là… Thôi miên?”
“Đúng thế, tôi đã sử dụng biện pháp thôi miên đối với anh ta.” Tiêu Tập Phong dừng lại giây lát, sau đó bắt đầu kể lại tường tận cả quá trình: “Lúc đó tôi mời anh ta vào phòng ngồi, chúng tôi ngồi đối diện với nhau và nói chuyện. Anh ta nói mấy hôm vừa rồi ở Long Châu xảy ra một vụ án lớn, vụ án có liên quan đến một người bạn của tôi, cho nên đến gặp tôi để tìm hiểu tình hình. Tôi tỏ ra rất hợp tác, điều này khiến anh ta không còn tâm lý cảnh giác ban đầu nữa. Dần dần tôi bắt đầu chiếm thế chủ động đồng thời dẫn dắt hướng đi của câu chuyện một cách có chủ ý. Sau khi thăm dò mấy lần, tôi phát hiện thấy tâm trạng của anh ta có phần lo lắng, tôi đã lợi dụng nỗi lo đó. Cuối cùng anh ta đã bị tôi thôi miên, và nói ra sự thật trong trạng thái bị thôi miên.”
“Ồ? Vậy thì sự thật rốt cuộc là gì? Tại sao anh ta lại đến gặp ông? Tại sao anh ta lại lo lắng?” Có vẻ như La Phi đã đặt hai câu hỏi, nhưng anh tin rằng hai câu hỏi này có cùng một đáp án.
Tiêu Tập Phong chăm chú nhìn La Phi giây lát, mỉm cười đáp: “Nỗi lo lắng của anh ta đến từ áp lực do anh tạo ra đối với anh ta.”
Áp lực? La Phi nhìn Tiểu Lưu, cả hai người đều không hiểu. Họ chỉ đến hỏi Chu Tư Tuấn để tìm hiểu tình hình, biết thì biết, không biết thì thôi, lấy đâu ra cái gọi là áp lực?
Nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Tập Phong đã khiến La Phi nhận ra được phần nào nguyên do: “Bởi vì anh ta đã giấu các anh một vài chuyện.”
“Những chuyện này có liên quan đến bạn của ông?” La Phi phỏng đoán, “Anh ta đoán chúng tôi sẽ đến gặp ông, nên đến trước để thăm dò. Anh ta muốn biết chúng tôi có thể hỏi được những gì qua chỗ ông, để mình còn biết đường chuẩn bị?”
“Không hề sai.” Tiêu Tập Phong rất khâm phục tốc độ tư duy của La Phi, ông ta nhận xét, “Thực ra ngay từ đầu anh ta đã không nên giấu giếm, mấy chiêu trò vặt đó căn bản không thể qua mặt anh được, lẽ ra anh ta nên sớm tự biết.”
La Phi không hề để ý đền lời khen đó, anh chỉ quan tâm đến manh mối liên quan đến vụ án: “Nếu ông đã sử dụng biện pháp thôi miên đối với Chu Tư Tuấn, thì những chuyện anh ta giấu giếm, chắc là ông cũng đã biết rồi đúng không?”
“Tất nhiên là tôi biết, không cần thôi miên tôi cũng biết.” Tiêu Tập Phong im lặng một lúc, sau đó nghiêm nghị tuyên bố, “Tôi gần như biết hết mọi chuyện!”
Tim La Phi đập mạnh, anh chăm chú nhìn thẳng vào mắt đối phương, đôi mắt đó sâu thăm thẳm, dường như cất giấu vô số bí mật.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy giây lát, dường như đều muốn khai thác được điều gì đó trong đầu đối phương. La Phi đột nhiên nhận thấy mình đã quá tập trung tinh thần, anh hoảng hốt vội nhìn ra chỗ khác, người toát mồ hôi lạnh.
Sau khi trấn tĩnh lại, La Phi mới lên tiếng lấy lại thế trận: “Nếu như vậy thì đừng vòng vo nữa. Nói xem, ông biết những gì?”
“Tạch.” Một âm thanh nhẹ đột ngột vang lên phá vỡ nhịp điệu cuộc nói chuyện, hóa ra là bình nước đã sôi. Tiêu Tập Phong đứng dậy đi lấy nước, ông ta vừa bưng bình nước lên vừa hỏi: “Các anh muốn uống gì?”
Tiểu Lưu đáp: “Gì cũng được ạ.” Còn La Phi nói: “Trà, đặc một chút.”
Tiêu Tập Phong lấy ra ba chiếc cốc, đổ vào mỗi chiếc cốc một lượng trà khác nhau, pha ba cốc trà. Tiểu Lưu chủ động bước tới cầm lấy hai cốc, đưa cốc đặc nhất cho La Phi.
Tiêu Tập Phong bưng cốc trà còn lại, ông ta không quay lại chỗ của mình, mà đứng trước mặt La Phi, hỏi: “Tôi muốn thỉnh giáo trước một chút, trong vụ án của các anh, tôi thuộc vai gì?”
La Phi trả lời bằng một cụm từ “Người nắm được tình hình.”
“Người nắm được tình hình…” Tiêu Tập Phong nhe miệng cười, sau đó ông ta lại hỏi lại: “Không lẽ không phải là đối tượng tình nghi sao?”
“Chủ nhiệm Tiêu lo lắng hơi quá. Sao ông có thể là đối tượng tình nghi được?” La Phi nói bằng giọng khuyên giải, “Chúng tôi đến gặp ông chỉ là để hỏi thông tin, không phải là triệu tập, càng không phải là hỏi cung. Nếu ông cảm thấy không tiện, hoàn toàn có quyền từ chối chúng tôi.”
Tiêu Tập Phong khẽ nheo mắt lại: “Đó là nói theo cách ngoại giao thôi. Thực tế thì sao? Ít nhiều cũng có nghi ngờ tôi đúng không?”
Thái độ của đối phương khiến La Phi thấy khó hiểu, anh bèn nhượng bộ, vặn hỏi một câu vừa công vừa thủ: “Tại sao ông lại nghĩ như vậy?”
Tiêu Tập Phong đưa cốc trà lên miệng, ông ta chúm môi thổi cho những cánh trà ở miệng cốc dạt ra, sau đó chậm rãi nói: “Mấy hôm gần đây, liên tiếp xảy ra ba vụ án mạng ở thành phố Long Châu, ngoài ra còn có một chủ nhà hàng đang bị đe dọa tính mạng. Ba nạn nhân, và chủ nhà hàng kia nữa, họ có một điểm chung, là đều liên quan đến vụ việc chặn xe cứu chó nửa năm trước. Nghe nói trong quá trình gây án, hung thủ đã sử dụng thuật thôi miên… Hừm, tôi từng học cách thôi miên, hơn nữa một người bạn của tôi cũng tham gia vào vụ việc nửa năm trước. Gộp hai manh mối đó lại, đủ để tạo thành một điểm vô cùng đáng ngờ ở tôi đúng không?”
Nói theo logic thông thường thì đúng là như vậy, nhưng lúc này La Phi lại lắc đầu nói: “Chúng tôi tìm thấy hình ảnh hung thủ trong camera giám sát ở khu vực gần hiện trường, gã đó người hơi béo, khác hẳn ông. Chúng tôi cũng đã điều tra hành tung gần đây của ông, mấy hôm trước lại rơi đúng vào thời gian ông đi công tác ở Bắc Kinh, chiều hôm qua mới về Long Châu, nên ông hoàn toàn không có thời gian gây án.”
“Thế à?” Tiêu Tập Phong nhấp một ngụm trà, nhấm nháp cảm nhận trong miệng hồi lâu, rồi mới nuốt cái vị ngọt đắng khó phân biệt đó vào dạ dày. Sau đó ông ta khẽ buông một tiếng thở dài, cười nhăn nhó: “Có thể tôi là đồng mưu của hắn thì sao?”
Đồng mưu? La Phi nhìn vẻ mặt đối phương không giống như đang đùa, anh lập tức trở nên căng thẳng: “Ông quen tên hung thủ đó?”
Nhưng Tiêu Tập Phong lại xòe tay: “Tôi không quen.”
La Phi có cảm giác mình bị bỡn cợt, anh cau mày nhìn Tiêu Tập Phong, không biết rốt cuộc đối phương đang làm gì.
Tiêu Tập Phong cảm nhận được tâm trạng của La Phi. Ông ta mím môi, vẻ mặt có lỗi: “Thôi được, chúng ta tạm gác lại chuyện này. Nói về Từ Liên Sinh, người bạn liên quan đến vụ án của tôi nhé. 2 tháng trước, ông ấy chết vì tai nạn xe, mà còn chết một cách rất khó hiểu. Tôi nghĩ chính là cái chết của ông ấy đã khiến hai anh đến chỗ tôi, đúng không?”
“Đúng thế. Nghe nói ông ta không bao giờ uống rượu, nhưng hôm đó lại bị tai nạn vì lái xe khi say rượu. Hơn nữa, trước khi xảy ra chuyện, ông ta còn để lại một bản di chúc.” La Phi vừa nói vừa nhìn Tiêu Tập Phong bằng ánh mắt săm soi, anh thấy không thể lúc nào cũng để cho đối phương làm chủ nhịp điệu, mình cũng phải dẫn dắt câu chuyện.
Tiêu Tập Phong mỉm cười, nói tiếp theo lời của La Phi: “Một người hơn 50 tuổi hơi đâu mà viết di chúc cơ chứ? Liên tưởng đến vụ tai nạn bất ngờ khó hiểu đó, người được lợi từ di chúc sẽ vô cùng khả nghi.”
“Người được lợi đó chính là ông.” Nếu đối phương đã chuẩn bị sẵn từ trước, La Phi cũng ngửa bài luôn, “Ông nói không sai, chúng tôi đến tìm ông là để hỏi về chuyện này.”
Tiêu Tập Phong hài lòng nói: “Rất tốt.” Cũng không biết là khen ngợi La Phi, hay là khen ngợi bản thân mình, sau đó ông ta bước về phía bàn làm việc của mình. Ông ta đặt cốc trà xuống bàn, rồi lại quay đầu nhìn La Phi nói: “Cảnh sát La, tôi có thể đưa ra một nhận xét ban đầu về anh không?”
La Phi lên tiếng đồng ý và yên lặng chờ nghe cao kiến của đối phương.
“Anh rất nhạy bén, tư duy rõ ràng, mục tiêu rõ ràng. Nhưng trong sự việc này, anh hơi vội vàng quá, nên không được cẩn thận lắm.” Tiêu Tập Phong vừa nói vừa quay người lại, “Anh chắc chắn chưa điều tra về mối quan hệ giữa tôi và Từ Liên Sinh - nếu điều tra rồi, anh sẽ biết tôi tuyệt đối sẽ không làm hại người này.”
Sau khi có được manh mối là Tiêu Tập Phong, La Phi lập tức vội đến ngay, quả thực chưa điều tra về mối quan hệ giữa Tiêu Tập Phong và Từ Liên Sinh. Nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa là La Phi không hề biết gì về những thông tin liên quan: “Tôi biết ông và ông ta từng là bạn học.”
“Bạn học? Hừm, chỉ đơn giản thế thôi sao?” Tiêu Tập Phong lấy ra một chiếc ví. Ông ta lại bước đến trước mặt La Phi, mở mặt gấp bên trong của chiếc ví ra đưa cho La Phi, nói: “Anh nên xem cái này.”
La Phi cầm lấy chiếc ví, nhưng lại nhìn thấy một tấm ảnh nhét bên trong. Bức ảnh đó chính là thứ mà Tiêu Tập Phong muốn cho La Phi xem.
Đó là một tấm ảnh đen trắng, nền ảnh ố vàng cho thấy nó đã được chụp từ rất lâu rồi. Đây là bức ảnh chụp chung của hai người trẻ tuổi.
Có sự khác biệt rõ rệt giữa hai người đàn ông, một người cao một người lùn, một người đẹp một người xấu. Người đàn ông cao mặc sơ mi quần tây, khôi ngô sáng sủa. Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh. La Phi nhận ra người này chính là Tiêu Tập Phong thời trẻ, lúc đó ông ta hào hoa phong nhã, đầu cũng chưa hói.
Còn người đàn ông lùn có khuôn mặt như quả bí đao, trên nhỏ dưới to, hai mắt ti hí cách xa nhau như thể một đôi tình nhân đang giận dỗi quay lưng vào nhau, mũi ông ta giống như vừa bị ai đó nện cho một cú đấm trời giáng, nằm gí ở phía dưới mắt. Những đặc điểm ngoại hình như vậy đủ để người đàn ông này được xếp vào hàng xấu ma chế quỷ hờn, nhưng so với khiếm khuyết ở phần môi, thì sự xấu xí của những bộ phận đó còn chưa thấm vào đâu.
Khí chất của người đàn ông này cũng rất phù hợp với ngoại hình xấu xí của ông ta. Ông ta mặc một chiếc áo khoác không vừa, nhàu nhĩ như buộc trên người; Ông ta vốn đã thấp, lưng lại còng, người co ro cúm rúm; Lúc chụp ảnh, cơ mặt ông ta co rúm lại rất không tự nhiên, thể hiện rõ nỗi hoảng sợ và bất an trước ống kính.
Dễ dàng có thể đoán được, người đàn ông vừa lùn vừa xấu này là Từ Liên Sinh. Theo lời của Lâm Thụy Lân, người này có biệt hiệu là “lão Thỏ”, thoạt nghe đó là một kiểu xúc phạm, nhưng sau khi xem ảnh, La Phi lại cảm thấy biệt hiệu này thực ra cũng không có gì.
Lão Thỏ có ngoại hình như vậy, cũng là một nỗi bi ai. Đến cả sói xám đói khát trông thấy loại thỏ xấu xí này có lẽ cũng mất cảm giác thèm ăn.
Khi những suy nghĩ đó hiện ra trong đầu La Phi, mắt mũi anh bất giác co lại, để lộ cảm xúc kháng cự bản năng trước vẻ xấu xí. Phản ứng rất nhỏ đó lập tức lọt vào mắt Tiêu Tập Phong, ông ta lên tiếng giục với vẻ không hài lòng: “Được rồi, cảnh sát La, nếu anh không thích bạn của tôi đến như vậy, thì mau trả lại ví cho tôi đi.”
La Phi trả lại chiếc ví trong tay cho chủ nhân của nó, đồng thời nói một câu “xin lỗi” vì sự thất lễ của mình.
“Không sao. Chưa bao giờ có người thích bạn tôi.” Tiêu Tập Phong lụng bụng một câu, sau đó ông ta hỏi La Phi, “Anh có suy nghĩ gì về bức ảnh này?”
La Phi nhún vai, đầu tiên nói ra một chi tiết: “Ngăn ví bên trong đã để lại vết, điều này cho thấy bức ảnh này đúng là đã được anh mang bên mình từ lâu, không phải là mới cho vào để đối phó với tôi.”
“Quan sát rất kỹ.” Tiêu Tập Phong nhẹ nhàng khen một câu, rồi lại nói: “Trên thực tế, những vết đó chưa là gì, bức ảnh này đã ở bên tôi hơn 30 năm rồi, còn chiếc ví này tôi mới dùng có 2 năm thôi.”
La Phi nghiêm nghị nói: “Cho nên các ông chắc chắn là rất thân thiết”
“Đúng vậy… Tôi là người bạn quan trọng nhất của ông ấy.” Tiêu Tập Phong chậm rãi nói và quay người bước đến trước bàn làm việc. Ông ta nhìn xa xăm về phía vòm trời bên ngoài cửa sổ hồi lâu, rồi quay đầu hỏi, “Các anh có biết người bạn như thế nào là quan trọng nhất không?”
La Phi lắc đầu, anh nhận ra thái độ của đối phương rất nghiêm trang nên không dám đoán bừa.
Tiêu Tập Phong nhấn từng chữ: “Người bạn duy nhất.”
“Người bạn duy nhất.” La Phi cân nhắc sức nặng trong câu nói đó. Khi tất cả mọi người trên thế giới đều ghét anh, chối bỏ anh, thì người bạn duy nhất ở bên cạnh anh mới là người bạn quan trọng nhất.
Nhưng La Phi vẫn không kìm được phải hỏi: “Các ông đã trở thành bạn của nhau như thế nào?”
Một người là bác sĩ tâm lý, vừa cao vừa đẹp trai, một người là lái xe tải xấu xí thấp hèn, hai người này làm sao có thể liên quan được đến nhau về mặt tình cảm? Quả thật họ từng là bạn học, nhưng sau khi trưởng thành, mỗi người đều có con đường riêng của mình. Tình bạn trải qua mấy chục năm vẫn thắm thiết như ngày đầu, tất phải có một nguyên nhân đặc biệt nào đó.
Tiêu Tập Phong đưa mắt nhìn lướt qua La Phi và Tiểu Lưu, sau đó trịnh trọng nói: “Tôi đã hủy hết các cuộc hẹn buổi sáng, là để kể cho các anh nghe câu chuyện giữa tôi và Từ Liên Sinh.” Sau câu nói đó, ông ta bưng cốc trà lên quay lại ngồi xuống sau chiếc bàn làm việc. Ông ta uống từng ngụm trà, kí ức ùa về, trở lại thời thơ ấu xa xôi.
02.Sau khi uống hết nửa cốc trà, Tiêu Tập Phong bắt đầu kể:
“Lần đầu tiên tôi gặp Từ Liên Sinh là ngày tập trung nhập học tiểu học. Khi đó tôi đã hoảng sợ vì ngoại hình của ông ấy, cứ tưởng là gặp phải quái vật gì đó. Sau đó mọi người cùng vào một lớp học, tôi mới biết hóa ra anh chàng này là bạn học mới của tôi. Không biết vì sao, thầy giáo lại xếp tôi và Từ Liên Sinh ngồi cùng bàn, tôi rất không bằng lòng, nhưng kêu khóc với bố mẹ, thầy giáo đều không có tác dụng, đành chịu vậy. Cuối cùng, tôi đành xả hết những cảm xúc khó chịu lên người bạn cùng bàn xấu xí ấy, tôi vô cùng ghét và hận cậu ấy.
Bố mẹ tôi đều là tri thức, từ nhỏ đã được sống trong môi trường giáo dục gia đình rất tốt, nên thầy giáo phân cho tôi làm lớp trưởng. Đầu óc tôi cũng nhanh nhẹn, nên nhanh chóng trở thành đại ca trong lớp, cầm đầu rất đông nam sinh.
Thời gian đó, chuyện học hành rất nhẹ nhàng, tan học rất sớm. Ngày nào lũ trẻ con chúng tôi cũng chơi đùa với nhau. Từ Liên Sinh cũng muốn chơi với chúng tôi, nhưng tôi không hề muốn cho cậu ấy chơi cùng, nên cố tình bài xích cậu ấy. Những đứa trẻ khác cũng không thích Từ Liên Sinh. Nhưng Từ Liên Sinh không tự giác chút nào, hàng ngày sau khi tan học còn đi theo chúng tôi, đuổi cũng không đuổi được. Như vậy thành ra lại khiến mọi người cùng thù ghét và quyết tâm đối phó với cậu ấy. Thời đó, trẻ con đều thích nghe truyện bắt đặc vụ, một hôm tôi nói với mọi người: “Từ Liên Sinh trông xấu xí như vậy, mà lại cứ bám theo chúng ta cả ngày, chắc chắn là đặc vụ của Quốc Dân Đảng!” Mọi người đều tán đồng. Thế là cái biệt hiệu “đặc vụ” trở nên quen thuộc. Tất nhiên Từ Liên Sinh cũng có biện minh cho mình vài câu, đại loại “tôi không phải là đặc vụ” gì đó, nhưng một mình cậu ấy làm sao có thể nói át được bấy nhiêu người chúng tôi? Đôi co mãi, cuối cùng cậu ấy tức giận, quay lưng lại bới đá dưới đất, giả vờ không nghe thấy chúng tôi nói gì. Nhưng lúc chúng tôi đi, cậu ấy lại bám theo, dai như đỉa đói, nhất định muốn chơi cùng với chúng tôi.”
“Thích chơi với các bạn cùng tuổi là đặc tính bẩm sinh của trẻ con.” La Phi nhận xét, “Như vậy có thể thấy, mặc dù xấu xí, nhưng trí não của Từ Liên Sinh vẫn phát triển bình thường.”
“Đúng vậy, thực ra cậu ấy không hề ngốc, thậm chí còn có chút khôn vặt. Chuyện này tôi có thể lấy ví dụ, có một hôm, lúc sắp tan học, cậu ấy bỗng nhiên lấy một chiếc bánh màn thầu trong cặp sách ra dúi cho tôi, nói là bố cậu ấy vừa làm buổi trưa, muốn mời tôi ăn. Lúc đó, bánh màn thầu có thể coi là thứ hiếm, cậu ấy lấy lòng tôi như vậy, chẳng qua là muốn chơi cùng với chúng tôi. Cậu ấy nhận ra tôi là đại ca của lũ trẻ, biết là chỉ cần tôi chấp nhận cậu ấy, thì những đứa trẻ khác sẽ không bài xích cậu ấy nữa.” Kể đến đây, Tiêu Tập Phong bỗng nghĩ đến một chuyện khác, lại nói, “Đúng rồi, cũng phải kể một chút về chuyện của bố cậu ấy. Từ Liên Sinh không có mẹ, chỉ có bố, hơn nữa bố cậu ấy không giống như bố mẹ của những đứa trẻ khác. Lúc đó bố mẹ chúng tôi đều còn trẻ, nhiều lắm cũng chỉ 30, 40 tuổi. Nhưng bố của Từ Liên Sinh lại là một ông già. Thế nên, có tin đồn thổi giữa đám trẻ con chúng tôi, nói là Từ Liên Sinh được nhặt về, vì chuyện đó mà mọi người lại càng không thích cậu ấy.”
Tiêu Tập Phong uống một ngụm trà, tiếp tục quay lại câu chuyện lúc trước: “Lại nói về cái bánh màn thầu. Mặc dù tôi rất muốn ăn, nhưng tôi vẫn kìm nén được trước sự cám dỗ. Lúc đó, tôi ném cái bánh xuống đất, nói to với các bạn cùng lớp: “Xem này, đặc vụ định mua chuộc tớ đấy!” Các bạn cùng lớp lập tức xúm lại, tôi lại giấm mạnh lên cái bánh mấy nhát ngay trước mặt mọi người. Khiến cho cái bánh nát bét.”
La Phi có thể hiểu được quan điểm thẩm mĩ trẻ con của lũ trẻ, nhưng vùi dập ý tốt của người khác như vậy thì có phần thái quá. Anh không kìm được, lên tiếng hỏi: “Từ Liên Sinh thì sao? Ông ấy có phản ứng gì?”
“Cậu ấy đúng đờ ra một bên, mắt chằm chằm nhìn vào cái bánh màn thầu dưới đất, có vẻ rất tiếc nuối.” Tiêu Tập Phong cười gượng mấy tiếng tự giễu mình, “Anh cảm thấy việc này quá đáng? Vẫn còn những chuyện quá đáng hơn ở phía sau.”
La Phi kiên nhẫn tiếp tục lắng nghe đối phương kể.
“Hôm đó sau khi tan học, cả lũ con trai chúng tôi hẹn nhau ra con dốc đất sau trường chơi. Tôi đoán được là Từ Liên Sinh sẽ lại lén bám theo, bèn bàn với lũ bạn đưa ra một kế hoạch “phục kích”. Chúng tôi nhặt rất nhiều những viên đá nhỏ giấu vào trong túi áo, sau đó chạy nhanh lên dốc núi nấp đi, quan sát từ trên cao xuống. Một lúc sau, quả nhiên nhìn thấy Từ Liên Sinh lò dò tìm đến. Tôi bắt chước điệu bộ anh hùng chiến đấu trong phim, hét to một tiếng: “Đánh!”, đồng thời ném một viên đá nhỏ trước. Viên đá đó rơi xuống cạnh chân Từ Liên Sinh rồi nảy lên mấy nhát. Từ Liên Sinh giật bắn mình, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy tôi. Cậu ta còn tưởng là tôi đang đùa với cậu ta, nên gãi đầu cười ngu ngốc. Nhưng ngay lập tức, hàng loạt những viên đá khác rơi xuống, mấy viên rơi trúng vào người cậu ta, cậu ta đau quá kêu ầm lên. Nhìn bộ dạng thảm hại của cậu ta, chúng tôi lại càng hăng máu, đạn đá ném xuống như mưa. Đột nhiên Từ Liên Sinh kêu to một tiếng, lấy tay ôm đầu. Tiếng kêu đó của cậu ta thực sự khiến người ta hoảng sợ, chúng tôi liền dừng tay. Giây lát sau nhìn thấy máu tươi chảy thẳng ra từ kẽ tay Từ Liên Sinh, nhanh chóng bê bết khắp mặt. Tất cả chúng tôi đờ ra, lúc này không biết ai hét lên một câu: “Chạy mau!”, mọi người liền nháo nhào chạy mất. Sau này mới biết, có một viên đá ném trúng vào góc mày của Từ Liên Sinh, khiến cậu ấy phải khâu mấy mũi liền. Nhưng vẫn còn may, nếu viên đá đó chỉ cần xuống dưới một chút, e là cậu ấy sẽ bị hỏng một bên mắt.”
“Chuyện này thật quá đáng quá!” La Phi lắc đầu hỏi, “Các ông bắt nạt bạn học như vậy, thầy cô giáo và phụ huynh không can thiệp sao?”
“Có chứ. Ngày hôm sau, bố của Từ Liên Sinh đến trường. Thầy giáo mắng cho chúng tôi một trận, sau đó bảo chúng tôi mời phụ huynh đến. Bố tôi lôi tôi về nhà, nện mông rất đau. Tôi quy kết mối thù đó cho Từ Liên Sinh, từ đó càng ghét cậu ấy. Nhưng, có một điểm đã hợp với ý của chúng tôi: Từ Liên Sinh không bám theo chúng tôi nữa. Có thể cậu ấy sợ chúng tôi, cũng có thể ông bố già của cậu ấy không cho cậu ấy chơi với chúng tôi nữa.
Sau khi thoát được Từ Liên Sinh, mới đầu mọi người rất vui. Nhưng được một thời gian, lại thấy chán. Dường như bớt đi một kẻ địch giả tưởng, các trò chơi mất đi nhiều niềm vui. Tôi lại nhấp nhổm muốn gây chuyện, lúc nào cũng muốn tìm một lý do để trêu chọc cái thằng xấu xí ấy. Mùa xuân năm sau, thầy giáo đưa chúng tôi đến vườn bách thú du xuân, tôi nhìn thấy con thỏ, chợt nảy ra một ý tưởng.”
La Phi đã đoán ra: “Ông đặt cho ông ấy biệt hiệu mới?”
Tiêu Tập Phong gật đầu: “Môi trên của Từ Liên Sinh bị hở, không phải là giống thỏ sao? Thế là tôi liền gọi cậu ấy là “thỏ”. Các bạn khác thấy thú vị, cũng gọi theo tôi. Sau đó chúng tôi còn bịa ra một câu chuyện, nói Từ Liên Sinh là yêu quái, là con thỏ tinh, cho nên mới không có mẹ. Từ Liên Sinh vẫn lờ đi, mặc kệ chúng tôi. Cho dù chúng tôi gọi thế nào, cậu ấy cũng không đáp lời. Sau khi tan học, cậu ấy cũng vẫn đi một mình, không nhiều lời với chúng tôi nữa. Cậu ấy như vậy, chúng tôi lại thấy bị cậu ấy coi thường, trong lòng rất khó chịu. Để lấy lại khí thế, tôi lại nghĩ ra một trò chơi “bắt thỏ”, tôi dẫn theo đám con trai chặn trên đường Từ Liên Sinh về nhà sau khi tan học, đợi đến lúc cậu ấy xuất hiện, liền vây cậu ấy lại, bắt cậu ấy bắt chước thỏ bò ra đất ăn cỏ. Tất nhiên cũng không phải là ăn thật, chỉ là giả vờ thôi. Lúc đầu cậu ấy không nghe theo, liền bị chúng tôi đẩy xuống bãi cỏ. Sau mấy lần, cậu ấy biết phản kháng cũng không ích gì, bèn ngoan ngoãn vâng lời, hễ bị chúng tôi tóm được, là chủ động ghé mồm xuống bãi cỏ làm bộ. Thế là chúng tôi liền hò reo, bảo “thỏ ăn cỏ rồi, thỏ ăn cỏ rồi”, sau đó giải tán.
Sau đó có một hôm, tôi lại ấn Từ Liên Sinh xuống bụi cỏ. Cậu ấy đang chuẩn bị làm động tác ăn cỏ, thì tự dưng lại nói một câu: “có con mèo nhỏ”. Chúng tôi yên lặng lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt. Mọi người chẳng để ý đến Từ Liên Sinh nữa, vội lần theo tiếng kêu để tìm, thì thấy một đàn mèo con trong đống cỏ cách đó không xa. Những con mèo con đó mới sinh ra không lâu, nhưng không biết mèo mẹ đã đi đâu, bọn chúng đói quá cứ kêu mãi. Tâm hồn thơ ngây của chúng tôi trỗi dậy, chúng tôi đều muốn mang một chú mèo con đáng yêu về nuôi. Tôi còn nhớ đàn mèo con đó tất cả có sáu con, trong đó năm con nhanh chóng bị giành hết, chỉ còn lại một con không có ai để mắt đến. Bởi vì con mèo đó có tật ở hai chân sau, vì vậy nó ngồi liệt một chỗ, không biết đi, chỉ biết kêu meo meo rất thảm thiết, khiến cho người ta rất không thích.”
La Phi bỗng nhớ tới những con chó được đưa đến trạm cứu trợ. Những con chó thuần chủng đều được những người cứu trợ chia nhau giành lấy, còn những con chó tạp chủng bệnh tật bị vứt bỏ lại ở trạm cứu trợ, ăn cũng không đủ no. Cái gọi là tình yêu thương của con người đối với động vật xem ra chỉ để làm hài lòng một ham muốn của mình, từ lúc nhỏ đã như vậy.
Tiêu Tập Phong vẫn đang tiếp tục kể: “Khi đó Từ Liên Sinh cũng muốn lấy một chú mèo con, nhưng làm gì đến lượt cậu ấy? Những người giành được mèo con, ngoài tôi ra, bốn đứa trẻ còn lại đều có thành tích học tập tốt, lại được mọi người yêu quý. Sau đó mọi người chia thành mấy nhóm, về nhà cho mèo ăn.”
“Thời gian sau đó, hành tung của Từ Liên Sinh hơi kì lạ. Sau khi tan học, cậu ấy đi một mình rất nhanh, như thể sợ bị chúng tôi chặn đường. Đến hai, ba tuần không chơi được trò “bắt thỏ”, chúng tôi đều bắt đầu nhấp nhổm không yên. Một hôm tôi đề nghị mọi người đi theo đến nhà Từ Liên Sinh “bắt thỏ”. Hầu hết đều bảo xa không muốn đi, nhưng cũng có mấy anh chàng thích sinh sự bị tôi thuyết phục. Chúng tôi liền cùng đi tìm Từ Liên Sinh. Lúc đó toàn là nhà cấp bốn, chúng tôi thấy Từ Liên Sinh ngồi xổm trên bãi đất trông phía ngoài cửa nhà mình, không biết đang chơi gì một mình.
“Mọi người im lặng vây lại, Từ Liên Sinh chơi rất chăm chú, hoàn toàn không nhận ra. Đến khi tôi tới gần, kêu to “Bắt thỏ đi!”, cậu ấy mới bừng tỉnh, sau đó hoảng hốt ôm một chiếc hộp giấy trước mặt lên. Mấy đứa chúng tôi nhanh chóng giữ chặt cậu ấy. Tôi giật lấy chiếc hộp giấy để xem, không ngờ trong hộp là con mèo con bị tàn tật đó. Sau mười mấy ngày, nó đã lớn lên nhiều, nhưng vẫn lết hai chân sau, không đứng được.
Tôi đã biết tại sao mấy hôm đó Từ Liên Sinh vội vàng về nhà, hóa ra là cậu ấy đang nuôi con mèo con đó. Một con quái vật xấu xí như cậu ấy, đến con mèo nhận nuôi cũng tàn tật! Tôi liền túm chân sau của con mèo đó, giơ lên cao nói to: “Xem này, người quái vật nuôi mèo quái vật đây!” Lũ bạn bên cạnh đều cười ầm lên, vẻ khoái chí trên sự đau khổ của người khác.
Từ Liên Sinh có vẻ tức giận, giãy giụa gào lên: “Đấy là mèo của tôi, cậu trả cho tôi.” Cậu ấy nói rất to, môi lại càng hở toác ra, xấu xí vô cùng. Trong lòng tôi thấy ghê tởm, nhìn con mèo trong tay cũng cảm thấy xấu cực độ. Ngay cạnh đó có một con sông nhỏ, thế là tôi vung tay, ném con mèo con xuống sông. Từ Liên Sinh hét to một tiếng, đột ngột vùng vẫy hết sức thoát ra khỏi mấy đứa trẻ. Nhưng con mèo con đã bị chìm xuống nước từ lâu, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Từ Liên Sinh lấy tay ôm mặt, kêu “hu hu”. Hóa ra cậu ấy đã khóc. Mấy đứa chúng tôi ngây người ra, vì chúng tôi chưa bao giờ thấy Từ Liên Sinh khóc cả. Trước đây, cho dù chúng tôi có ức hiếp cậu ấy, nhục mạ thế nào đi nữa, thậm chí còn lấy đá ném khiến cậu ấy chảy đầy máu, cậu ấy cũng không bao giờ khóc, nhưng hôm đó, vì một con mèo con tàn tật, cậu ấy lại khóc.
Đúng lúc tôi không biết phải làm gì, Từ Liên Sinh bỗng lao vào tôi. Tôi hoàn toàn không đề phòng, lập tức bị cậu ấy xô ngã xuống đất. Từ Liên Sinh cưỡi trên người tôi, cậu ấy ấn chặt cánh tay tôi, giọng khàn đặc, vừa khóc vừa nói: “Con mèo đó là bạn của tôi… Tôi chỉ có mỗi một người bạn ấy!” Lúc cậu ấy nói, có những giọt nước rơi xuống mặt tôi, cũng không biết là nước mắt hay nước mũi. Tôi chẳng còn tâm trí đâu để thấy ghê nữa, vì đã sợ hết hồn. Tôi không ngờ Từ Liên Sinh lại phản kháng, hơn nữa cậu ấy lại khỏe như vậy, tôi hoàn toàn không thể giãy giụa được chút nào. Khi thấy Từ Liên Sinh điên lên, mấy đứa trẻ đi cùng với tôi cũng hoảng sợ, tất cả đều nem nép tụm vào một bên. Tôi cứ tưởng là Từ Liên Sinh chắc hẳn sẽ đánh tôi, nhưng cậu ấy không hề động thủ. Cậu ấy chỉ ấn chặt tôi như vậy, nhìn tôi chằm chằm, nét mặt vô cùng đau buồn. Một lát sau, tôi bắt đầu trấn tĩnh lại, liền nói với giọng xin tha tội: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý…” Thực ra, đến thằng ngốc cũng biết việc đó là cố ý. Nhưng Từ Liên Sinh vẫn tha cho tôi, cậu ấy đứng dậy, vừa khóc vừa một mình đi về nhà.”
Nghe đến đây, La Phi hỏi giọng phỏng đoán: “Chính là sự việc này đã làm thay đổi thái độ của ông đối với Từ Liên Sinh?”
“Anh muốn nói đến chuyện làm bạn với cậu ấy?” Tiêu Tập Phong lắc đầu, “Chưa. Nhưng sau đó đúng là không bắt nạt cậu ấy nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, không phải là không muốn, mà là không dám. Khi điên lên, cậu ấy khỏe kinh người, tôi không dám động vào cậu ấy nữa. Quan hệ giữa tôi và cậu ấy thật sự thay đổi, lại là một câu chuyện mấy năm sau nữa. Khi đó chúng tôi đã sắp tốt nghiệp tiểu học. “Cách mạng văn hóa” bắt đầu.”
Tiêu Tập Phong đặc biệt nhấn mạnh bối cảnh “cách mạng văn hóa”, La Phi lập tức nhạy bén hỏi: “Trong thời kì “cách mạng văn hóa”, gia đình anh đã bị ảnh hưởng?”
“Đúng vậy.” Một nụ cười đau khổ thoáng hiện trên gương mặt Tiêu Tập Phong, “Thời gian đó, toàn bộ thành phần trí thức đều bị thanh trừng, địa vị xã hội của gia đình tôi rơi xuống đáy vực. Sau đó, khi phong trào bắt đầu, bố mẹ tôi thường xuyên bị bắt đi đấu tố. Lần lâu nhất bị liên tục 5 ngày, không được về nhà, buổi tối bị nhốt trong chuồng trâu. Thời gian đó, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi không có ai trông nom, chăm sóc. Hôm đó, tôi ăn hết chỗ lương thực còn lại trong nhà, đói quá, đành chạy đến chỗ chuồng trâu cầu xin hồng vệ binh thả bố mẹ tôi ra. Nhưng tôi chẳng xin được gì ngoài một trận mắng chửi, tôi hết cách, đành quay về nhà một mình. Bụng đói cồn cào, tôi vừa đi vừa khóc suốt dọc đường khi đi đến ven một con sông nhỏ, tôi bỗng phát hiện thấy Từ Liên Sinh đứng ở một chỗ không xa. Thì ra, tôi đã vô thức đi qua trước cửa nhà cậu ấy. Lúc đó tôi đã lớn hơn nhiều rồi, biết sĩ diện, thế nên vội nín khóc, không muốn bị thằng quái vật đó cười nhạo.
Nhưng xem ra Từ Liên Sinh hoàn toàn không định tha cho tôi một cách dễ dàng. Cậu ấy bước tới, chặn đường tôi. Tôi không tránh được, đành sợ sệt hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Tôi không đánh được cậu ấy, giờ ngay cả địa vị xã hội cũng không bằng cậu ấy, làm sao dám gây chuyện với cậu ấy? Chỉ mong cậu ấy tha cho tôi.
Từ Liên Sinh bước thẳng đến trước mặt tôi, lật bàn tay phải lên, trong tay cậu ấy là một chiếc bánh màn thầu béo trắng.
Tôi ngớ ra, không hiểu ý của đối phương, cho đến khi cậu ấy lên tiếng bảo: “Cho cậu ăn đấy.” Tôi mới biết là cậu ấy muốn cho tôi cái bánh màn thầu. Lần trước cậu ấy cho tôi bánh là để lấy lòng tôi, lần này lại là vì gì đây? Tôi thực sự không thể nghĩ ra được lý do, đành thấp thỏm hỏi: “Tại sao?”
Từ Liên Sinh nhìn tôi nói: “Cậu không còn bạn nữa, tôi muốn làm bạn của cậu.” Cậu ấy nói rất thẳng thắn, cứ như thể những chuyện trước đây chưa bao giờ xảy ra. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác rất khó nói. Đúng thế, tôi đúng là không còn một người bạn nào nữa. Những đứa bạn cùng chơi trước đây đều phân chia ranh giới rạch ròi với tôi, bây giờ người duy nhất đồng ý tiếp xúc với tôi, không ngờ lại là Từ Liên Sinh! Tôi từng khinh thường cậu ấy như vậy, làm đủ mọi cách để ức hiếp cậu ấy, tôi từng ném chiếc bánh màn thầu cậu ấy cho mình xuống đất, lấy chân giẫm, thậm chí còn ném con mèo con mà cậu ấy thích nhất xuống sông. Nhưng cậu ấy hoàn toàn không để bụng hằn thù, bây giờ cậu ấy còn muốn làm bạn với tôi, ánh mắt cậu ấy trong sáng đến vậy, giống hệt như đứa trẻ mới nhập học nhiều năm về trước.
Tôi nhận lấy chiếc bánh màn thầu Từ Liên Sinh cho, vừa ăn vừa khóc. Từ Liên Sinh đứng bên cạnh nhìn tôi, cậu ấy nở nụ cười chất phác, vành môi sứt lật lên như bị co giật. Nhưng tôi không thấy cậu ấy xấu xí nữa, chỉ thấy rất buồn cười. Đến khi ăn hết cái bánh, tôi không nhịn được nữa, cười phá lên. Tình bạn mấy chục năm của chúng tôi đã bắt đầu từ tiếng cười ấy.”
Nghe đến đây, gương mặt La Phi cũng thoáng hiện một nụ cười. Anh nhìn Tiêu Tập Phong nói: “Có được một người bạn như vậy, ông phải thấy rất may mắn. Đó là tình bạn thực sự, không hề vụ lợi.”
“Điều quan trọng hơn là,” Tiêu Tập Phong bổ sung, “lúc đó chúng tôi đều là người bạn duy nhất của nhau.”
La Phi gật đầu, người bạn duy nhất mới là người bạn quan trọng nhất, điều này đối phương đã nói từ trước.
Tiêu Tập Phong uống một ngụm trà cho đỡ khô họng, rồi lại bắt đầu kể tiếp: “Sau khi trở thành bạn của nhau, tôi tiếp xúc với bố của Từ Liên Sinh nhiều hơn. Dần dần, tôi bắt đầu hiểu về thân thế của Từ Liên Sinh. Hóa ra, trên Từ Liên Sinh còn có một người anh, hơn hai mươi tuổi đã tham gia quân tình nguyện, hi sinh ở chiến trường Triều Tiên. Năm anh trai cậu ấy mất, mẹ Từ Liên Sinh đã hơn bốn mươi tuổi, lại mang thai lần nữa, hai vợ chồng già cho rằng đó là ý trời, là đứa con hai đã mất lại đầu thai xuống. Mặc dù bác sĩ nói sinh nở sẽ gặp nguy hiểm, nhưng họ vẫn kiên quyết giữ đứa bé. Thế là có Từ Liên Sinh. Đáng tiếc là Từ Liên Sinh không hề giống người anh trai khôi ngô của cậu ấy, khi sinh cậu ấy, mẹ cậu ấy bị mất vì khó sinh. Cho nên sự ra đời của Từ Liên Sinh nhuốm đầy bi kịch. Mặc dù vậy, bố Từ Liên Sinh vẫn coi cậu ấy như ngọc quý, ông không mong cậu con trai này sẽ có thành tích lớn lao gì, chỉ mong nó có một cuộc sống bình an.”
La Phi nói vẻ như đã hiểu ra điều gì đó: “Thảo nào Từ Liên Sinh không bao giờ tranh giành cái gì với người khác, bị ông bắt nạt như vậy cũng không phản kháng. Điều này chắc chắn là chịu ảnh hưởng từ bố ông ấy.”
“Có lẽ vậy…”, Tiêu Tập Phong nói nhẹ nhàng, “nhưng tôi cảm thấy quan trọng hơn là bản chất của cậu ấy. Bề ngoài của cậu ấy xấu xí bao nhiêu, thì tâm hồn lại lương thiện bấy nhiêu. Cho dù thế giới này có đối xử với cậu ấy thế nào đi nữa, cậu ấy vẫn luôn đáp lại bằng một thái độ không thay đổi.”
Thật sự có người như vậy sao? La Phi dường như chưa từng gặp bao giờ. Có điều, công việc của anh là phải tiếp xúc với đủ loại tội phạm, có lẽ là vì thế mà thấy nhiều điều thuộc mặt trái trong tính cách của con người hơn. La Phi biết có một kiểu nhân cách thiên lệch, cho dù thế giới này có đối đãi với anh ta thế nào đi nữa, anh ta cũng luôn dò xét thế giới bằng con mắt thù hận. Loại người này tương phản rõ rệt với Từ Liên Sinh qua lời kể của Tiêu Tập Phong. Nếu phân tích từ quan điểm hai cực âm dương, nếu tồn tại loại người ác đến cực điểm, thì kiểu người lương thiện đến cực điểm như Từ Liên Sinh hẳn cũng tồn tại chứ nhỉ?
“Thôi, câu chuyện đi xa quá rồi.” Tiêu Tập Phong khoát tay, ra dấu dừng lại, sau đó cầm chiếc ví lên nhìn vào ngăn bên trong, lại nói, “Nói về bức ảnh này nhé, khi chụp ảnh, chúng tôi đều 20 tuổi, năm đó xảy ra hai sự việc quan trọng. Thứ nhất là người cha già của Từ Liên Sinh qua đời, thứ hai là tôi thi đỗ vào trường Đại học Bắc Kinh. Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi chạy đến nói với Từ Liên Sinh đầu tiên, muốn chia sẻ niềm vui với cậu ấy. Nhưng Từ Liên Sinh lại khóc.”
La Phi nói: “Ông ấy không muốn ông đi đúng không. Xem ra, ông ấy không chỉ lương thiện, mà còn là người rất giàu tình cảm.”
“Đúng là như vậy.” Tiêu Tập Phong gật đầu, rồi lại nói, “Có điều anh đừng nghĩ là ông ấy hay khóc. Thực ra, tôi và ông ấy bầu bạn cả cuộc đời, chỉ thấy ông ấy khóc ba lần. Lần đầu là khi con mèo con bị chết đuối, còn đó là lần thứ hai. Nguyên nhân đúng như anh đã nói. Khi đó ông ấy vừa mất bố, thấy tôi cũng chuẩn bị đi tận Bắc Kinh xa xôi, ông ấy cảm thấy mình sắp trở thành người cô đơn nhất thế giới, không có người thân, cũng không có bạn bè.
Thế là tôi an ủi ông ấy, nói với ông ấy rằng chúng tôi mãi mãi là bạn thân. Chúng tôi còn chạy đến hiệu ảnh để chụp bức ảnh này. Sau khi lấy ảnh, tâm trạng của Từ Liên Sinh vui vẻ lên rất nhiều. Ông ấy cũng luôn mang theo bức ảnh này, cho đến tận lúc chết. Mặc dù sau này chúng tôi còn chụp chung rất nhiều ảnh, nhưng chỉ có bức ảnh này là quan trọng nhất. Đây không chỉ là một bức ảnh, mà còn là lời hứa của chúng tôi về tình bạn.
Sau này, tôi đi Bắc Kinh, mỗi chúng tôi đều bước sang một ngã rẽ mới của cuộc đời. Trong quãng thời gian 30 năm, tình bạn của chúng tôi vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Trong khoảng thời gian ấy, có quá nhiều chuyện không kể chi tiết nữa, chỉ nói qua về những công việc mỗi chúng tôi từng làm nhé.
Tôi học đại học ở Bắc Kinh 4 năm, sau khi tốt nghiệp được phân về Long Châu nhận công tác, đầu tiên làm ở bệnh viện, sau đó lại điều sang trường Đại học Long Châu. Mấy năm trước rời khỏi trường Đại học, mở trung tâm tư vấn tâm lý này. Mặc dù không có thành tích gì xuất sắc, nhưng cũng có thể coi là thuận buồm xuôi gió. Tôi còn lấy được người vợ tốt, con trai cũng đã trưởng thành, đang du học ở Mỹ. Có thể nói, đã đi được quá nửa cuộc đời, ông trời không để tôi phải chịu khổ nhiều.
Nhưng Từ Liên Sinh thì lận đận hơn rất nhiều. Ông ấy chỉ học hết cấp hai, sau đó bắt đầu tìm việc làm. Vì ông ấy quá xấu xí, gần như tất cả các cơ quan đều từ chối không nhận. Sau này ông ấy cầm giấy chứng nhận liệt sĩ cách mạng của anh trai mình đi xin xỏ khắp nơi mới được làm công nhân vệ sinh môi trường. Ở đội vệ sinh môi trường, Từ Liên Sinh bị bố trí làm công việc bẩn nhất, mệt nhất, ví dụ như dọn phân trong nhà xí, ông ấy làm công việc đó suốt 10 năm. Sau này, thành phố cải tạo, số lượng nhà vệ sinh công cộng ngày càng ít, cơ quan bố trí cho Từ Liên Sinh chuyển sang vị trí công việc mới. Ngoại hình của ông ấy chắc chắn không thể vào cơ quan, ngay cả đi quét dọn trên đường phố cũng bị người ta ghét bỏ. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành phân cho ông ấy lái xe rác. Vì vậy còn cử ông ấy đi học lái xe.”
“Thời đó rất ít người biết lái xe đúng không?” La Phi nói chen vào, “Công việc này có thể coi là tốt.”
“Đúng là tốt. Những năm đó Từ Liên Sinh lái xe rác đến các điểm thu gom rác, mặc dù không tránh được chuyện bẩn, mệt, nhưng vẫn thoải mái hơn rất nhiều so với thời gian kéo cái xe chở phân to tướng. Mỗi lần ông ấy thu gom rác xong, môi trường vốn bẩn thỉu sẽ trở nên sạch sẽ tươi đẹp, điều đó khiến ông ấy cảm nhận được giá trị sống. Có thể nói, mấy năm lái xe rác ở đội vệ sinh môi trường, có thể coi là thời gian đẹp nhất trong cuộc đời Từ Liên Sinh.”
La Phi hỏi: “Thế sau này sao lại không làm nữa?”
Tiêu Tập Phong cười nhăn nhó: “Còn vì lý do gì được nữa? Vẫn là vì ngoại hình quá xấu xí, ngay cả vị trí công việc ở đội vệ sinh môi trường cũng không giữ được nữa.”
“Không đến mức như vậy chứ, lái xe rác thì liên quan gì đến ngoại hình xấu hay không xấu?”
“Có một năm không phải là Long Châu muốn xây dựng thành phố vệ sinh quốc gia sao? Khi đó, tổ công tác trên tỉnh xuống kiểm tra, khi tham quan các điểm thu gom rác ở phía bắc thành phố, gặp ngay phải Từ Liên Sinh. Có một lãnh đạo trên tỉnh nói một câu: “Nhân viên này của các anh trông hơi ghê người.” Ông ta vốn cũng chỉ là tiện mồm nói vậy, nhưng người nói không cố tình, người nghe lại cố ý, cán bộ tháp tùng của thành phố liền coi như đó là thánh chỉ. Ngày hôm sau, người phụ trách đội vệ sinh môi trường liền đến gặp Từ Liên Sinh nói chuyện, bảo ông ấy đã vất vả ngần đấy năm rồi, hay là làm thủ tục về hưu sớm về nhà nghỉ ngơi. Một người thật thà chất phác như Từ Liên Sinh còn biết nói gì được nữa? Đành làm theo ý lãnh đạo. Thế là làm thủ tục thôi việc, cầm mấy chục nghìn tiền về một cục, coi như đã mua đứt thời gian công tác phục vụ trong cơ quan. Từ sau đó mọi chuyện ốm đau lão tử đều hoàn toàn không liên quan đến cơ quan nữa.”
“Như vậy thì bắt nạt người ta quá nhỉ? Một người yếu thế thiệt thòi như ông ấy, bị cơ quan hất ra ngoài như vậy, sau rồi sinh tồn như thế nào?”
“Còn cách nào khác? Xã hội này là như vậy.” Tiêu Tập Phong nói vẻ bất lực, “Có điều, ông trời không đẩy ai vào đường cùng, sau thôi việc không lâu, căn hộ cũ mà bố ông ấy để lại bị phá dỡ, không những được đổi một căn chung cư nhỏ, mà còn được một trăm mấy chục nghìn tiền đền bù. Từ Liên Sinh dùng số tiền đền bù và tiền về một cục mua một chiếc xe tải cũ, nhận chở hàng thuê. Ông ấy tốt bụng, chịu khó, nên cũng không lo thiếu việc làm. Chỉ có điều những người chủ thuê thấy ông ấy thật thà, ép giá rất quá đáng, cho nên cũng không kiếm được nhiều tiền. Nhưng dù sao, cũng duy trì được công việc mưu sinh.”
La Phi quan tâm đến một vấn đề khác: “Ông ấy đã lập gia đình chưa?”
Tiêu Tập Phong hỏi lại: “Người phụ nữ nào bằng lòng lấy ông ấy?”
Đúng thế… Một người đàn ông như vậy, vừa lùn vừa xấu, không có quyền cũng không có tiền, thu nhập ít ỏi chỉ đủ ăn, phụ nữ lấy ông ta vì cái gì? Đối với ông ta, có lẽ cô đơn lại tốt, ít nhất cũng không kéo thêm một người khác vào vũng lầy đau khổ.
La Phi nhìn Tiêu Tập Phong nói một câu đầy cảm xúc: “Cho nên trên thế giới này, ông là người bạn duy nhất của ông ấy.”
“Đúng vậy. Chỉ có tôi hiểu ông ấy, biết ông ấy là một người lương thiện đến nhường nào. Còn ông ấy cũng tin tưởng tôi nhất, ông ấy biết chỉ có tôi mới có thể tháo gỡ được những vướng mắc trong lòng ông ấy.”
“Ồ?” La Phi hỏi, “Vướng mắc gì?”
“Từ Liên Sinh rất lương thiện, rất thật thà, nhưng ông ấy không hề ngốc. Anh tưởng là ông ấy không cảm nhận được nỗi đau khổ của cuộc đời sao? Thực ra ông ấy nhạy cảm hơn người bình thường, bởi vì cả cuộc đời ông ấy bị bủa vây với ánh mắt ghẻ lạnh của người đời, ông ấy không có được bất cứ sự yêu thương quan tâm và khen ngợi nào, còn sự kì thị, ghét bỏ thì xuất hiện ở khắp mọi nơi. Ông ấy từng nói với tôi: Ông ấy hối hận vì đã có mặt trên thế giới này.”
“Nói như vậy có nghĩa là ông ấy có lúc chán sống?”
Tiêu Tập Phong gật đầu nói: “Có một thời gian vô cùng nghiêm trọng. Ông ấy cảm thấy sống trên đời không những mình đau khổ, mà còn bị người ta ghét bỏ, cho nên ông ấy không biết sự tồn tại của mình trên thế giới này còn có ý nghĩa gì?”
“Thế ông khuyên giải ông ấy thế nào?”
Tiêu Tập Phong nói: “Tôi lợi dụng niềm vui có được trong công việc của ông ấy.”
“Niềm vui trong công việc? Ông muốn nói đến việc lái xe rác phải không?”
“Đúng vậy. Ông ấy thích công việc đó, bởi vì quá trình thu dọn rác, sẽ đồng thời có thể tạo ra môi trường sạch đẹp, quá trình đó khiến ông ấy cảm nhận được giá trị của mình. Thế nên tôi lợi dụng cảm nhận tâm lý đó của ông ấy để khuyên giải ông ấy. Tôi nói: “Những kẻ nhục mạ ông, thực ra họ tích tụ quá nhiều tình cảm tiêu cực, nên phải trút lên đầu ông. Ông giống như một chiếc xe rác, xóa sạch rác trong tim mọi người. Cho nên cuộc sống của ông là hi sinh bản thân mình, nhưng làm cho thế giới này tươi đẹp.”
“Ông dùng cách này để ông ấy tìm thấy giá trị của cuộc sống…” La Phi trầm ngâm một lúc rồi nói, “Điều này khiến tôi nghĩ đến một người.”
“Ai?”
“Lăng Minh Đỉnh. Ông ấy đề xướng phương pháp điều trị “tâm cầu”, biện pháp mà ông sử d