← Quay lại trang sách

Chương 6 01

Sau khi về đến đội cảnh sát hình sự, La Phi triệu tập toàn bộ các thành viên của ban chuyên án, mở một cuộc họp khẩn cấp, bố trí cụ thể các công việc tiếp theo.

Do có sự thay đổi về tình tiết vụ án, cảnh sát tập trung nhiều lực lượng hơn vào việc điều tra các manh mối trên mạng, trọng điểm nhằm vào “Chú tê giác phẫn nộ”. Đợt hành động của cảnh sát vì vậy cũng được đặt tên là “Hành động săn tê giác”.

Nhiệm vụ của một nhóm khác là điều tra rõ người đâm thủng lốp xe của Từ Liên Sinh rốt cuộc là ai. Bởi vì danh sách trừng phạt mà “Tê giác” liệt kê ra tất cả có sáu người, trong đó ba người là Triệu Lệ Lệ, Diêu Thư Hàn, Lý Tiểu Cang đã bị hại, trong ba người còn lại, có Lâm Thụy Lân và Chu Tư Tuấn đã được đưa vào tầm quan sát của cảnh sát, chỉ còn người đâm lốp xe là chưa rõ danh tính. Cảnh sát buộc phải nhanh chóng tìm ra người này trước “tê giác”, tránh không để xảy ra một vụ giết chóc đáng sợ nữa.

Sau cuộc họp, một mình Tiểu Lưu ở lại báo cáo với La Phi về một tiến triển trong nhiệm vụ giai đoạn trước: “Đã điều tra rõ cơ sở bán con búp bê đó, nó được bán ra theo kênh đặt mua trên mạng một tháng trước, địa chỉ nhận hàng chính là hiện trường ở ngõ Chính Nghị.”

“Thông tin về người nhận hàng thì thế nào?”

“Trên phiếu nhận hàng ký tên là “Trương Vĩ”, có đến mấy trăm nghìn người mang cái tên này trong mạng lưới hộ tịch toàn quốc, riêng ở Long Châu cũng đã hơn một nghìn rồi, nếu điều tra lần lượt từng người sẽ tốn không ít thời gian.”

La Phi khoát tay nói: “Không cần điều tra nữa, chắc chắn là tên giả. Có thông tin tên thật nào khác không?”

Tiểu Lưu lắc đầu: “Trên phiếu nhận hàng chỉ có một số điện thoại di động, nhưng không đăng ký bằng tên thật, bây giờ đã ngừng sử dụng rồi. Ngoài ra, phương thức thanh toán là trả tiền mặt, cho nên cũng không thể điều tra được gì.”

La Phi “ừ” một tiếng, không tỏ ra thất vọng lắm. Vì anh biết rõ thực lực của đối thủ, nếu dễ dàng điều tra ra thông tin chi tiết về đối phương như vậy, thì đúng là quá may mắn.

Sau khi chủ đề này kết thúc, Tiểu Lưu lại xin ý kiến chỉ đạo của La Phi: “Khi nào bắt đầu thẩm tra Tiêu Tập Phong?” Bởi vì thời hạn triệu tập chỉ có 24 tiếng đồng hồ, cho nên cậu cảm thấy việc này không được phép chậm trễ.

Nhưng câu trả lời của La Phi lại nằm ngoài dự đoán của anh: “Không cần hỏi nữa, có hỏi cũng không hỏi ra được điều gì.”

“Hả?” Tiểu Lưu chớp chớp mắt, “Thế là sao? Thả người ra ạ?”

“Tất nhiên là không được thả.” La Phi khum ngón tay lại, gõ mạnh lên bàn, nói, “Bây giờ tình hình còn chưa rõ, mọi việc đều phải cẩn trọng. Cứ giữ ông ta lại, đợi 24 tiếng nữa, vẫn phải cử cảnh sát có năng lực theo dõi ông ta chặt chẽ.”

Tiểu Lưu đã hiểu dụng ý của La Phi. Thái độ của Tiêu Tập Phong không rõ ràng, không rõ là bạn hay là thù. Bản thân ông ta nói là trong thực tế hoàn toàn không có quan hệ gì với “Tê giác”, nhưng ai mà biết lời nói của ông ta thật giả thế nào? “Tê giác” giết người bằng cách thôi miên, liệu có phải là nhận được sự chỉ dẫn của Tiêu Tập Phong hay không? Trong tình hình khó nói trước mắt, cứ giữ chặt Tiêu Tập Phong cũng là một cách đối phó vừa đỡ hao tâm tổn trí vừa an toàn.

Tiếp đó La Phi lại chủ động hỏi Tiểu Lưu: “Chu Tư Tuấn đang ở đâu?” Buổi sáng sau khi rời khỏi chỗ của Tiêu Tập Phong, La Phi lập tức phân công Tiểu Lưu đưa Chu Tư Tuấn đến đội cảnh sát hình sự. Dù sao người này cũng là một thành viên trong danh sách trừng phạt của “Tê giác”, tình thế nguy hiểm.

Tiểu Lưu trả lời: “Đang ở trong phòng khách.”

“Đưa anh ta đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn nói chuyện với anh ta.”

Dứt lời, La Phi đứng dậy đi sang phòng làm việc, mấy phút sau, Tiểu Lưu đã dẫn Chu Tư Tuấn đến.

La Phi chỉ vào chiếc ghế đối diện với bàn làm việc, bảo Chu Tư Tuấn ngồi xuống. Đợi Chu Tư Tuấn ngồi vào ghế, anh liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết anh đã giấu một vài chuyện.”

Chu Tư Tuấn cúi đầu vẻ bất an, không dám nhìn thẳng vào mắt La Phi.

“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.” Giọng La Phi không lớn, nhưng khẩu khí như mệnh lệnh. Chu Tư Tuấn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén của đối phương khiến anh ta như ngồi trên chảo lửa.

Sau khi khiến đối phương cảm nhận đủ áp lực, La Phi mới đi vào vấn đề chính: “Hôm đó khi Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn qua tìm chó ở chiếc xe tải của Từ Liên Sinh, anh vẫn còn ở hiện trường, chưa rời đi, đúng không?”

Chu Tư Tuấn vội gật đầu đáp lời, tuyến phòng ngự tâm lý của anh ta đã bị phá vỡ một cách dễ dàng. Nhưng trước đối thủ quá mạnh là La Phi, lại khiến Chu Tư Tuấn có cảm giác nhẹ nhõm như thoát được một gánh nặng.

La Phi tiếp tục hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

Chu Tư Tuấn thành thật trả lời: “Họ tìm thấy con chó đó trên chiếc xe, nhưng nó đã chết, nên đã xảy ra chuyện tranh cãi giữa họ và Từ Liên Sinh.”

“Quá trình tranh cãi cụ thể thế nào? Nói tỉ mỉ một chút.”

“Triệu Lệ Lệ nhìn thấy con chó đã chết liền bắt đầu khóc, Diêu Thư Hàn ở bên cạnh ra mặt bênh, vừa đánh vừa chửi Từ Liên Sinh. Từ Liên Sinh cũng không dám phản kháng, chỉ giải thích là sự việc này không liên quan đến ông ta, ông ta chỉ là lái xe. Tôi bước tới ngăn Diêu Thư Hàn, bảo Từ Liên Sinh gọi điện thoại cho Lâm Thụy Lân. Nhưng cái tay Lâm Thụy Lân rất giảo hoạt, căn bản không muốn đến. Thế là Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn một mực đổ tội cho Từ Liên Sinh, nhất định bắt ông ta bồi thường con chó. Họ nói đó là một chó vàng thuần chủng nhập khẩu, giá mua, chi phí chăm nuôi, chi phí thiệt hại tình cảm là bao nhiêu, tính tổng vào đòi một trăm nghìn. Từ Liên Sinh ngớ ra, bảo ông ta không đủ tiền bồi thường. Cô gái ở bên cạnh cười nhạt, bảo nhìn bộ dạng đần độn của ông cũng đủ biết không có tiền bồi thường! Không có tiền bồi thường thì ông phải quỳ lạy con chó của tôi để nhận tội! Tất nhiên là Từ Liên Sinh không đồng ý. Diêu Thư Hàn lại bắt đầu động thủ, cậu ta bước tới giáng luôn cho đối phương hai bạt tai, tôi không kịp ngăn.”

“Không kịp ngăn?” La Phi lạnh lùng nói, “Anh hoàn toàn không ngăn chứ gì?”

Chu Tư Tuấn ngọ nguậy trong ghế, trông rất không tự tại. Giây lát sau, anh ta cố gắng viện ra được một cái cớ để biện minh cho mình: “Dù gì chó của người ta cũng đã chết, Từ Liên Sinh lại không bồi thường được. Cũng phải để cho đối phương xả bực chút chứ?”

“Xả bực cái gì? Chuyện này có liên quan đến Từ Liên Sinh không? Diêu Thư Hàn và Triệu Lệ Lệ rõ ràng là cậy thế ức hiếp người! Anh thì sao? Anh cũng thấy Từ Liên Sinh thật thà, dễ bắt nạt, cho nên đứng giữa ba phải, thiên vị để Từ Liên Sinh bị đánh.” La Phi hơi xúc động, anh đưa tay chỉ vào phù hiệu cảnh sát trước ngực Chu Tư Tuấn, chất vấn, “Thái độ đó của anh, có xứng đáng với bộ quân phục cảnh sát này không?”

Chu Tư Tuấn không biết nói gì. Sau khi im lặng hồi lâu, anh ta nở một nụ cười méo mó, vặn hỏi: “Cảnh sát La, anh có biết bộ quân phục cảnh sát của tôi có được như thế nào không?”

Câu hỏi đó khiến La Phi ngớ ra.

Chu Tư Tuấn liền bắt đầu kể: “Tôi không có tiền, không có thế, sau khi tốt nghiệp cấp ba, không đỗ vào đại học, nhập ngũ luôn. Khi rời quân ngũ, gia đình không có quan hệ, chỉ được phân vào đội cảnh sát giao thông làm cảnh sát hỗ trợ. Sau đó bắt đầu đăng ký thi công chức, thi ba năm liên tục vẫn không đỗ. Không phải là tôi không đủ điểm, mà là vì năm nào cũng có những trường hợp có quan hệ đẩy tôi xuống. Đến năm thứ tư, cuối cùng cũng trống ra được một chỉ tiêu, ông trời có mắt cho tôi đỗ. Sau khi được vào biên chế chính thức, tôi lại càng chăm chỉ làm việc, cẩn trọng từng li từng tí, không bao giờ dám có một sai sót nhỏ nào.”

Sau khi kể xong về quá trình học tập công tác của mình, Chu Tư Tuấn cười nhạt mấy tiếng tự chế giễu mình, rồi lại nói: “Tôi nói những chuyện này, hoàn toàn không phải là để phàn nàn điều gì. Tôi chỉ muốn nói, những người như tôi, nhìn bề ngoài là một cảnh sát, đi ra ngoài làm nhiệm vụ rất oai phong. Nhưng trên thực tế, tôi là cái gì? Có quá nhiều người giẫm được lên đầu tôi. Tôi vất vả 7 năm mới được mặc bộ quân phục cảnh sát này, người khác muốn lột ra chỉ cần mấy phút. Diêu Thư Hàn mới có mấy tuổi ranh đã lái một con Porsche, có ngốc cũng biết quan hệ gia đình của cậu ta khủng thế nào. Một cảnh sát giao thông quèn như tôi, có can ngăn được không? Việc anh ta đánh Từ Liên Sinh chắc chắn là vô lý, nhưng chỉ cần xử lý êm được sự việc, cho dù là bắt tôi phải chịu hai cái tát đó, tôi cũng chấp nhận!”

Nghe xong những lời kể bất lực đó, La Phi thấy vừa thương lại vừa giận, không biết nói gì. Tiểu Lưu ở bên cạnh tuổi trẻ hiếu thắng, đứng ra chỉ trích: “Cho dù thế nào đi nữa, các anh cũng không thể bắt một người sống quỳ lạy con chó đã chết được! Anh có biết chính vì cái việc quỳ đó đã khiến Từ Liên Sinh tự sát vì bị làm nhục, cuối cùng dẫn tới vụ án mạng liên hoàn mấy hôm vừa rồi!”

Chu Tư Tuấn xòe tay, vẻ oan ức: “Tôi có bắt Từ Liên Sinh quỳ lạy con chó đã chết đâu, việc này thực sự là sỉ nhục người ta quá đáng. Lúc đó tôi nghĩ là cứ để Diêu Thư Hàn đánh mấy nhát cho hả giận là xong. Từ Liên Sinh rất khỏe, một thằng thư sinh như Diêu Thư Hàn có đánh, ông ấy cũng chả sao. Nhưng sau đó chính Từ Liên Sinh hoảng sợ, ông ấy đồng ý quỳ, tôi cũng không còn cách nào.”

“Hoảng sợ?” La Phi truy hỏi, “Làm sao mà hoảng sợ?”

Chu Tư Tuấn bảo: “Sau đó Diêu Thư Hàn dọa độc: “Ông không đền tiền, cũng không quỳ nhận tội, ông có tin tôi sẽ cho người đến lục soát, đập nát nhà ông!” Từ Liên Sinh vừa nghe thấy thế liền hoảng sợ, van xin: “Tôi quỳ, tôi quỳ.” Khi đó tôi cũng cảm thấy không hợp lý, nhưng lại nghĩ nếu hai bên đều có thể chấp nhận, nhanh chóng xử lý êm xuôi được chuyện này cũng tốt. Dù sao thì ở hiện trường cũng không có ai khác, việc này cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn. Đúng lúc còn đang do dự, thì Từ Liên Sinh đã quỳ xuống. Sau đó Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn cùng ấn cổ ông ấy, bắt ông ấy lạy con chó ba lạy.”

La Phi lạnh lùng nhìn Chu Tư Tuấn, anh biết đối phương chắc chắn là cố ý chối tội. Bắt người sống quỳ lạy chó chết, chuyện này thực sự là gây sốc, hoàn toàn vượt quá giới hạn xử lý của một người cảnh sát chịu trách nhiệm thực thi pháp luật. Có điều bây giờ La Phi cũng không muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Chu Tư Tuấn, anh buộc phải tập trung toàn bộ tinh thần vào vụ án.

“Tôi đã nói hết những gì mình biết rồi, lần này đúng là không còn giấu bất cứ điều gì.” Chu Tư Tuấn thấy La Phi không hỏi nữa, liền hỏi thăm dò, “Tôi có thể về đội được chưa?” Anh ta nói “về đội”, tất nhiên là chỉ “đội cảnh sát giao thông”, chứ không phải là đội cảnh sát hình sự.

La Phi lập tức trả lời: “Không được, anh chỉ được ở đội cảnh sát hình sự, không được đi đâu.”

Chu Tư Tuấn nói bằng giọng thỉnh cầu: “Buổi chiều tôi còn phải đi làm nhiệm vụ.”

“Anh còn nghĩ đến chuyện đi làm nhiệm vụ?” La Phi nghiêm nghị cảnh cáo đối phương, “Nói thật với anh nhé, anh cũng đã có tên trong danh sách tử vong của hung thủ, chúng tôi làm thế này là đang bảo vệ anh đấy!”

Mặt Chu Tư Tuấn lộ vẻ kinh ngạc. Có điều sau khi ngớ người ra giây lát, anh ta lại hỏi La Phi: “Nói như vậy có nghĩa là anh bắt tôi ở lại đội cảnh sát hình sự hoàn toàn không phải là biện pháp cưỡng chế?”

La Phi đáp: “Không.” Biện pháp cưỡng chế cần phải làm các thủ tục liên quan, việc này hiển nhiên không phù hợp với đối tượng cần bảo vệ, đồng thời cũng không cần thiết - đã có ba người bị hại, nguy hiểm đến tính mạng rõ rành rành, có người nào từ chối chuyện được cảnh sát bảo vệ?

Nhưng Chu Tư Tuấn lại từ chối: “Nếu không phải, thì tôi xin phép về.”

La Phi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

“Đội chúng tôi có một vị trí phó đội trưởng đang tuyển dụng cạnh tranh, tôi cũng đăng ký rồi. Tháng sau sẽ có kết quả,” Chu Tư Tuấn giải thích, “Tôi không muốn công việc bị ảnh hưởng trong thời điểm quan trọng này.”

La Phi trợn mắt, cảm thấy lý do của đối phương đúng thật là không thể hiểu nổi. Không lẽ một cơ hội thăng chức còn quan trọng hơn cả sự an toàn tính mạng?

Chu Tư Tuấn nhận ra thái độ của La Phi, anh ta nhăn nhó cười xấu hổ: “Đội trưởng La, tôi biết anh thấy rất khó hiểu. Người như anh làm sao có thể hiểu được tôi? Anh là thám tử tài ba, là truyền kỳ của đội cảnh sát Long Châu, một chức vụ trung đội phó quèn đối với anh có nghĩa lý gì? Nhưng tôi thì khác, tôi chỉ là một cảnh sát cơ sở bất tài, tầm thường. Muốn thăng chức không chỉ cần đếm từng năm xếp hàng, mà còn phải tránh những trường hợp con ông cháu cha từ trên trời rơi xuống bất cứ lúc nào. Năm nay đối với tôi là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ lần này, không biết phải đợi đến mùa quýt nào.”

La Phi vẫn muốn khuyên nhủ đối phương: “Chỉ cần còn người còn sức khỏe, sợ gì sau này không có cơ hội?”

“Nếu năm nay tôi được tuyển làm trung đội phó, sang năm có khả năng xin được nhà ở nội bộ của Công an thành phố. Tôi và người yêu đã tìm hiểu 3 năm rồi, chỉ đợi có nhà là làm đám cưới. Cho nên tôi không đợi được.” Chu Tư Tuấn dừng lại giây lát, rồi quay ra khuyên giải La Phi, “Các anh cũng không cần phải căng thẳng đến mức đó chứ? Nói như thể hễ tôi ra khỏi đội cảnh sát hình sự là không sống nổi. Ảnh của gã đó tôi đã xem rồi, thủ đoạn gây án cũng biết, dù sao tôi cũng là cảnh sát, chẳng lẽ còn mắc bẫy của hắn?”

Nhìn dáng vẻ đó, La Phi biết là không thể thuyết phục được đối phương. Anh bỗng thấy tức ngực, huyết áp bốc lên, đầu căng ra như muốn vỡ đôi. Bất lực, anh đành khoát tay, nói một câu bằng giọng khàn đặc: “Tùy anh.”

Chu Tư Tuấn lập tức đứng dậy cáo biệt. Sau khi anh ta đi ra khỏi cửa, La Phi quay đầu dặn Tiểu Lưu: “Cử hai người đi theo, kín đáo bảo vệ anh ta.”

“Vâng.” Tiểu Lưu thấy mắt La Phi đầy tia máu đỏ, bất giác lo lắng “Đội trưởng La, anh có cần nghỉ ngơi một chút không?”

La Phi đưa hai tay bóp mạnh lên huyệt thái dương bảo: “Cậu cứ kệ tôi.”

Tiểu Lưu “ồ” một tiếng quay người rời đi.

La Phi cầm điện thoại lên bấm số điện thoại di động của Trương Vũ, sau khi đầu kia bắt máy, anh nói luôn: “Trưa cùng đi ăn nhé, tôi mời anh”.

“Trưa à?” Giọng Trương Vũ hơi do dự, “Chị dâu anh đã nấu cơm xong rồi, đang đợi tôi về ăn kia.” Trương Vũ ở ngay trong nhà tập thể của Công an thành phố, vì ở gần nên thường xuyên về nhà ăn cơm trưa.

La Phi thường không thích ép người khác, nhưng lần này thái độ anh rất kiên quyết “Tôi có việc cần bàn với anh. Anh cứ qua trước đã, tôi sẽ nghĩ cách nói với chị dâu.”

02.

Ra khỏi đội cảnh sát hình sự đi về phía đông ở ngã rẽ không xa mới xây một tòa nhà thương mại tổng hợp, tầng một của tòa nhà có một tiệm đồ ăn nhanh của một thương hiệu địa phương nổi tiếng, La Phi hẹn Trương Vũ ở đây.

Trương Vũ vừa ngồi xuống liền đưa điện thoại di động của mình ra trước mặt La Phi: “Anh dàn xếp với chị dâu anh đi. Anh nói rồi đấy, vụ này anh chịu trách nhiệm.”

La Phi đùa: “Hơn 40 rồi, gia quy vẫn nghiêm thế à?”

Trương Vũ nói: “Mấy hôm trước quay như chong chóng, không ăn cơm nhà mấy bữa liền. Hôm nay vừa mới đỡ được một chút. Chị dâu anh vào bếp nấu nướng để bồi dưỡng cho tôi. Đã hứa là về rồi, giờ không thể thay đổi được.”

La Phi xua tay, ý bảo đối phương đừng lo. Sau đó anh lấy điện thoại di động của mình ra, tiện mồm hỏi “Số máy cố định nhà anh là bao nhiêu?”

Trương Vũ đọc một dãy số, La Phi bấm theo, giây lát sau đầu kia bắt máy, “A lô?” Vương Tây, vợ Trương Vũ ở đầu bên kia lên tiếng.

La Phi tự xưng: “Chị à? Em là La Phi đây.”

“Ồ.” Vương Tây đáp, “Cậu tìm ông Trương hả? Ông ấy vẫn chưa về nhà.”

“Em biết là anh ấy chưa về nhà, em muốn hỏi số điện thoại di động của anh ấy.” La Phi bịa ra một lý do, bảo, “Mấy hôm trước em vừa thay điện thoại di động những số đã lưu đều không tìm thấy đâu.”

“Được, cậu ghi lại đi.” Vương Tây đọc số điện thoại di động của Trương Vũ cho La Phi qua điện thoại, La Phi vờ vịt ghi lại, rồi cảm ơn và ngắt điện thoại.

Trương Vũ tròn mắt nhìn La Phi, không biết đối phương đang làm cái trò gì.

Lúc này La Phi lại đẩy điện thoại di động của Trương Vũ trả cho anh, bảo: “Gọi điện thoại cho chị ấy đi.”

Trương Vũ chớp chớp mắt: “Gọi điện thoại thì nói thế nào?”

“Anh cứ hỏi chị ấy: “Sao em lại nói cho La Phi biết số điện thoại di động của anh? Bây giờ cậu ấy hẹn anh đi ăn cơm, anh không từ chối được đây này.” Nhớ đấy, giọng phải có chút trách móc.”

Trương Vũ có vẻ không chắc lắm: “Như thế có được không?”

“Chắc chắn là được.” La Phi đẩy chiếc điện thoại di động giục: “Mau đi.”

Trương Vũ cầm điện thoại di động lên bắt đầu bấm số, đến khi đầu kia bắt máy, anh bèn hỏi vợ theo kế sách của La Phi: “Có phải em nói cho La Phi biết số điện thoại của anh không?”

“Vâng.”

Trương Vũ phàn nàn: “Ối giời, em đừng có nói với cậu ấy. Bây giờ cậu ấy mời anh ăn trưa, anh không từ chối được đây này.”

“Hả? Cậu ấy gọi anh đi ăn cơm à? Em cứ tưởng là có chuyện gì trong công việc cơ.” Vương Tây bứt rứt giây lát, rồi hỏi lại, “Anh không bảo là ở nhà đã nấu cơm rồi à?”

“Bây giờ nói cũng muộn rồi, lúc em nghe điện thoại nói luôn có phải tốt không.”

“Em biết đâu được.” Vương Tây bất lực, đành đưa ra một cách trung hòa, “Thôi vậy, các món nấu xong rồi em để phần cho anh, tối anh về ăn.”

“Đành thế vậy.” Trương Vũ có vẻ rất miễn cưỡng lúc sắp ngắt điện thoại còn giả vờ thở dài một tiếng.

La Phi giơ ngón tay cái về phía Trương Vũ, khen đối phương thể hiện rất tốt.

“Cách của anh có tác dụng thật.” Trương Vũ cười hì hì, rồi lại bảo, “Cũng là vì chị dâu anh phản ứng chậm, việc này có liên quan gì đến chuyện cô ấy nói hay không nói số điện thoại? Cho dù cô ấy có không nói, chẳng lẽ lại không tìm ra được hay sao?”

“Trước tình huống đột ngột xảy ra ngoài dự tính, rất ít người suy nghĩ xem có logic hay không.” La Phi dừng lại giây lát, rồi lại bổ sung thêm một câu, “Nhất là phụ nữ.”

Trương Vũ cười tít mắt nhìn La Phi: “Anh nghiên cứu sâu về phụ nữ từ khi nào thế?”

La Phi xòe tay nói: “Tôi không nghiên cứu riêng về phụ nữ. Đấy chỉ là cách thôi miên trong chốc lát, có điều đối với phụ nữ thì có hiệu quả hơn một chút.”

“Ồ?” Trương Vũ càng thấy hứng thú, “Là một cách thôi miên?”

“Nói một cách đơn giản là đưa ra một quan hệ nhân quả, đồng thời thể hiện một cảm xúc mãnh liệt, khiến đối phương chưa suy nghĩ đã bị ảnh hưởng bởi cảm xúc đó, tiếp đó sẽ bị dẫn dắt qua lời nói. Rất nhiều vụ lừa trên đường phố đều sử dụng thủ đoạn như vậy, ví dụ như có một số người bịa ra những câu chuyện lâm nạn, vin vào đó để xin người qua đường giúp đỡ. Những câu chuyện đó đầy những chỗ không hợp lý, nhưng vẫn có rất nhiều người bị mắc lừa. Phân tích nguyên nhân, chính là vì trước khi suy nghĩ thấu đáo, người bị lừa đã bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người biểu diễn trước rồi.”

“Cũng có nghĩa là, trong cách thôi miên mang tính lừa đảo này, nhân quả và logic là thứ yếu, cảm xúc mới là chủ yếu?” Trương Vũ tổng kết, “Cho nên chỉ cần lúc gọi điện thoại tôi nói bằng giọng trách móc, chị dâu anh sẽ chủ động nhận trách nhiệm về mình?”

“Là ý đó.” La Phi lại nói tiếp, “Chúng ta lại lấy một ví dụ nữa nhé. Chẳng hạn như anh đến quầy dịch vụ ở ngân hàng rút tiền, phía trước có một người phụ nữ đang xếp hàng. Anh đang rất vội, nên muốn chen ngang vào làm thủ tục trước người phụ nữ này. Anh sẽ thương lượng với cô ta thế nào?”

“Tất nhiên tôi sẽ nói ra lý do khiến mình phải vội, hi vọng đối phương thông cảm cho.”

“Là một người đàn ông ga lăng lịch sự, anh đúng là nên làm như vậy, nhưng chưa chắc hiệu quả đã tốt.” La Phi nhìn Trương Vũ nói, “Chẳng thà anh cứ bước tới nói luôn với cô ta bằng giọng điệu sốt ruột lo lắng: “Phiền chị cho tôi làm trước nhé, vì tôi buộc phải làm trước!”.”

“Buộc phải làm trước… Thế cũng gọi là lý do á?”

“Không cần lý do, chỉ cần cảm xúc. Anh giải thích lý do càng chi tiết, cảm xúc càng nhạt, thế nên hiệu quả lại không tốt.”

“Thật à?” Trương Vũ cau mày, vẻ nửa tin nửa ngờ.

“Hay là chúng ta đến hiện trường làm một thử nghiệm?” La Phi vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, trông như đúng là muốn tìm một mục tiêu thử nghiệm.

Trương Vũ lập tức đồng ý: “Được thôi.” Đằng nào cũng chưa đến giờ ăn, không có việc gì.

Lát sau La Phi đã tìm được mục tiêu, anh chỉ vào vách kính của tiệm bán đồ ăn nhanh nói: “Anh có nhìn thấy cô gái đang quảng cáo bán nước hoa ở bên ngoài kia không?”

Trương Vũ gật đầu. Phía ngoài tiệm bán đồ ăn nhanh là khu vực kinh doanh tầng 1 của tòa nhà, tấp nập người qua lại. Phía đối diện là một gian hàng bán nước hoa, một cô gái trẻ đang đứng bên vách kính, cô ta cầm một chai nước hoa, chờ dịp giới thiệu mời những người đi qua mua. Nếu có người quan tâm dừng lại, cô gái liền xịt một chút nước hoa vào cổ tay đối phương, mời người ta ngửi thử và đánh giá.

La Phi nói: “Tôi có thể bảo cô ấy xịt nước hoa vào trong miệng tôi.”

Trương Vũ mỉm cười, mặt lộ vẻ tôi sẽ chờ xem. Đứng từ góc độ logic, anh không tin lời La Phi, vì ai cũng biết nước hoa không phải là thứ để xịt vào miệng. Nhưng bây giờ điều mà La Phi nhấn mạnh không phải là logic, mà là cảm xúc. Trương Vũ rất muốn thử xem rốt cuộc cảm xúc sẽ khiến cô nhân viên tiếp thị làm cái việc phi lý đó như thế nào.

La Phi đứng dậy đi ra bên ngoài hàng ăn. Đúng lúc này có một đôi tình nhân bị cuốn hút bởi cô gái, họ dừng bước thử loại nước hoa đó. La Phi liền yên lặng đứng đợi phía sau đôi tình nhân. Hai người ngửi xong lại khẽ trao đổi một lúc, họ dường như không có ý định mua, nhanh chóng sánh vai rời đi.

Lúc này La Phi bước tới trước mặt cô gái. Cô gái giơ chai nước hoa trong tay lên như một phản xạ, theo suy nghĩ của cô, lúc này La Phi phải giơ cổ tay mình lên để phối hợp. Nhưng đối phương không hề giơ tay lên, anh chống hai tay vào hông, đột nhiên ngoác miệng ra hết cỡ, cứ như một bệnh nhân đau răng đang đợi bác sĩ kiểm tra.

Cô gái ngây người. Cô ta cũng há miệng, cánh tay giơ chai nước hoa dừng lại giữa chừng, mặt thộn ra.

La Phi lên tiếng: “Không xịt vào miệng sao?” Mặc dù là một câu hỏi, nhưng ngữ điệu của anh vô cùng khẳng định, nói bằng giọng kiểu như phản vấn.

Cô gái ngớ ra trước câu hỏi. Cô thì thầm nói một mình: “Không biết có xịt vào miệng được không?” Vừa nói vừa đưa chai nước hoa ra trước mắt, định đọc hướng dẫn sử dụng dán trên chai.

La Phi khẽ đẩy vào tay cô gái, giục: “Được, mau xịt đi!” Dứt lời, lại há to miệng một lần nữa. Lần này, giọng anh càng khẳng định hơn, giống như ra lệnh. Đồng thời, nét mặt anh rất cấp thiết, dường như không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Cảm xúc của cô gái hoàn toàn bị La Phi dẫn dắt, cô ta chẳng còn tâm trí đâu để đọc hướng dẫn sử dụng nữa, vô thức hướng chai nước hoa về phía cái mồm đang há to.

Đúng lúc cô gái đang định ấn vào đầu xịt, La Phi giơ tay lên giữ lấy cổ tay cô gái, một tay kia của anh làm động tác “OK”, giơ về phía vách kính.

Trương Vũ ở trong tiệm bán đồ ăn nhanh vỗ tay tín phục.

“Cái này không xịt vào miệng được.” La Phi mỉm cười nói với cô gái, rồi quay người đi về tiệm bán đồ ăn nhanh. Để lại cô gái đứng ngây ra tại chỗ, chẳng hiểu ra làm sao cả.

La Phi ngồi vào chỗ của mình. Lúc này nhân viên phục vụ của tiệm ăn cũng đã bưng hai suất đồ ăn lên. Trương Vũ cầm đũa lên làm động tác ý bảo ăn đi, đồng thời nhìn La Phi nói: “Anh có tố chất tiềm ẩn để trở thành một nhà thôi miên.”

“Nhà thôi miên?” La Phi lắc đầu, “Tôi còn kém lắm.”

Trương Vũ hất hàm về phía cô gái phía ngoài tiệm ăn, nói: “Tôi thấy màn biểu diễn thôi miên của anh khi nãy vô cùng sinh động.”

“Tôi chỉ nghiên cứu một số lý luận về thôi miên. Màn biểu diễn vừa nãy là một chút xíu ứng dụng, nhưng hoàn toàn chưa được coi là thôi miên thực sự. Thôi miên thực sự là khám phá thế giới tiềm thức của đối tượng, đó là một quá trình tương tác lẫn nhau, tôi vẫn chưa có khả năng ấy.”

“Anh nghiên cứu về lý luận sâu như vậy, về mặt kĩ xảo chỉ cần tìm một nhà thôi miên học một chút, chắc chắn sẽ nắm được dễ dàng.” Trương Vũ nói xong liền và mấy miếng cơm kèm thức ăn, tấm tắc khen: “Cũng ngon đấy.”

La Phi cũng cầm đũa lên ăn mấy miếng, sau đó anh tiếp tục đáp lời đối phương: “Thực ra tính cách của tôi hoàn toàn không phù hợp để học thuật thôi miên.”

“Ồ?”

“Một nhà thôi miên giỏi phải có khả năng dẫn dắt tiềm thức của đối tượng thôi miên, nói cách khác, cảm xúc của anh ta phải hoàn toàn hòa hợp với đối tượng thôi miên. Nhưng tôi không thể làm được điều này, tôi thích làm người ngoài cuộc hơn.”

Trương Vũ hiểu ý của La Phi, anh gật đầu nói: “Người ngoài cuộc tỉnh táo, cho nên anh không muốn nhập cuộc. Điều này đúng là liên quan đến tính cách của anh, anh quá điềm tĩnh.”

“Tôi không có hứng thú đối với việc truyền cảm xúc cho người khác. Nhìn từ góc độ này, tôi vừa không thể trở thành một nhà thôi miên giỏi, cũng không thể coi là một đối tượng tốt để thôi miên.”

“Nếu vậy,” Trương Vũ nhún vai, “Anh mất thời gian nghiên cứu thôi miên làm gì?”

La Phi im lặng giây lát rồi đáp: “Vì tôi không muốn bị thôi miên nữa.”

“Ồ.” Trương Vũ đã hiểu ra, anh tổng kết bằng một câu: “Học võ để phòng thân.”

La Phi “ừ” một tiếng. Hễ nghĩ đến khoảng thời gian không vui từng xảy ra, anh lại thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Lúc này, Trương Vũ lại hỏi: “Mà này, anh nói là có việc muốn bàn với tôi, rốt cuộc là việc gì?”

La Phi đáp: “Giúp tôi tìm ít thuốc an thần nhé, phải phát huy tác dụng nhanh, ít tác dụng phụ.”

Trương Vũ trợn mắt truy hỏi: “Để làm gì?”

“Tôi đã mất ngủ hai ngày liên tục rồi.” La Phi vừa nói vừa lấy tay xoa đầu, nét mặt khổ sở, mệt mỏi.

“Sao thế? Áp lực quá lớn à?” Trương Vũ không hiểu. Đúng là vụ án trước mắt có ly kì, nhưng La Phi cũng là cảnh sát lão luyện có hơn 10 năm kinh nghiệm rồi, còn tình huống nào chưa từng gặp? Không đến nỗi áp lực tới mức liên tục mất ngủ chứ?

La Phi đáp: “Tôi không dám ngủ.”

“Không dám ngủ?” Trương Vũ cau mày, không hiểu đó là trạng thái gì.

La Phi nhìn Trương Vũ: “Anh có biết không? Người như tôi rất khó bị thôi miên, cách duy nhất khiến tôi mắc bẫy, là ra tay lúc tôi buồn ngủ.”

“Ý anh là, nếu anh ngủ, sẽ có khả năng bị thôi miên?”

“Không phải là ngủ, mà là trạng thái khi sắp ngủ.” La Phi cảm thấy cần phải giải thích tỉ mỉ cho đối phương nghe từ góc độ nguyên lý thôi miên, “Bản chất của thôi miên là khám phá thế giới tiềm thức. Căn cứ vào quyền kiểm soát tiềm thức, lại có thể chia thành hai loại, thôi miên mức độ nông và thôi miên mức độ sâu. Khi thôi miên mức độ nông, quyền kiểm soát tiềm thức vẫn nằm trong tay đối tượng bị thôi miên, người thôi miên chỉ có tác dụng phối hợp và chỉ dẫn, nhìn từ biểu hiện bề ngoài, khi đó đối tượng bị thôi miên vẫn tỉnh, chỉ là thế giới tâm lý của anh ta trở nên nhạy bén hơn; Còn khi thôi miên ở mức độ sâu, quyền kiểm soát thế giới tiềm thức đã bị người thôi miên tiếp quản, lúc này đối tượng bị thôi miên sẽ mất ý thức tự chủ, mọi hành động lời nói đều bị người thôi miên dẫn dắt. Còn tôi thuộc tuýp nhu cầu kiểm soát bản thân rất mạnh mẽ, tuyệt đối không chủ động giao quyền kiểm soát ý thức cho người khác. Cho nên người thôi miên rất khó sử dụng thuật thôi miên đối với tôi.”

Trương Vũ gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Sau đó anh lại hỏi: “Thế chuyện này với ngủ có quan hệ gì?”

“Khi ngủ, người ta thực ra cũng là đi vào thế giới tiềm thức. Chỉ là lúc ấy tư duy của anh ta hoàn toàn hỗn loạn, không chịu sự dẫn dắt chủ quan của bản thân, càng không chịu sự kiểm soát của người khác. Có nghĩa là trong trạng thái ngủ say hoàn toàn, tôi cũng sẽ không bị thôi miên. Nhưng trước khi ngủ, người ta có một trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, lúc này tư duy chủ quan của con người vẫn đang phát huy tác dụng, nhưng khả năng tự kiểm soát đã rất yếu. Nếu người thôi miên thừa cơ tấn công, thì cho dù là người như tôi cũng sẽ bị thôi miên ở mức độ sâu.” La Phi dừng lại giây lát, rồi lại lấy ví dụ. “Năm ngoái tôi bị thôi miên ở mức độ sâu hai lần, đều xảy ra trong trạng thái này. Lần thứ nhất là ở thủ phủ tỉnh, Bạch Á Tinh sử dụng diều và kính thôi miên, kết hợp với nhạc nhẹ nữa, khiến tôi tự dưng mệt mỏi buồn ngủ, sau đó thôi miên tôi thành công; Lần thứ hai Lăng Minh Đỉnh cũng làm y như vậy, ông ta chở tôi đi trên đường cao tốc vào ban đêm, cố ý nhờ tôi nhìn đường giúp. Quang cảnh buồn tẻ nhanh chóng khiến tôi mệt mỏi buồn ngủ, sau đó ông ta lại dùng vật trang trí treo ở đầu xe để che mắt tôi, tôi nhắm mắt lại một cách bản năng, Lăng Minh Đỉnh liền nhân cơ hội đó đưa ra lệnh thôi miên, tôi mắc bẫy một lần nữa.”

Nghe xong lời kể của La Phi, Trương Vũ đại khái đã hiểu: “Hai lần đó khiến anh bị ám ảnh, nên anh rất lo lắng trong lúc chìm vào giấc ngủ, mình lại bị thôi miên một lần nữa?”

La Phi gật đầu, nét mặt nghiêm trọng: “Tôi cũng biết lo lắng như vậy là thừa. Nhưng hễ rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa thức đó, là tôi không sao kiềm chế được cảm giác sợ hãi trong lòng, nên lần nào tôi cũng giật mình tỉnh giấc, sau đó không còn chút cảm giác buồn ngủ nào nữa.”

“Cứ tiếp tục như thế thì không thể được!” Trương Vũ bỏ đôi đũa trong tay xuống, nghiêm nghị nhắc nhở, “Anh càng không ngủ, thì càng mệt, đến lúc gặp gã thôi miên đó thật, sẽ càng dễ mắc bẫy của đối phương.”

“Đúng thế.” La Phi thở dài nặng nề, “Sáng nay lúc tôi đến chỗ Tiêu Tập Phong để tìm hiểu tình hình, trạng thái rõ ràng đã rất không ổn. Tôi cũng biết cứ tiếp tục thế này thì không ổn, nên mới bảo anh tìm giúp cho ít thuốc.”

Trương Vũ vừa cân nhắc vừa nói: “Đấy cũng không phải là biện pháp lâu dài. Nếu bị lệ thuộc vào thuốc thì phiền đấy…”

“Tôi biết. Chỉ sử dụng tạm thời thôi, bây giờ tình hình như vậy cũng phải nghĩ cách giải quyết chứ.”

Trương Vũ lại ngẫm nghĩ một lúc, anh cũng không có phương án gì tốt hơn, không còn cách nào khác, đành nhận lời: “Thôi được… Ăn xong, tôi sẽ tìm giúp anh, chiều đi làm rồi đưa cho anh.”

Có được lời hứa của đối phương, La Phi bắt đầu yên tâm ăn cơm. Lúc sắp ăn xong, điện thoại di động của anh bỗng đổ chuông, thấy màn hình báo là Tiểu Lưu, La Phi vội nghe máy: “Có việc gì?”

“Đội trưởng La, anh mau về đội đi.” Tiểu Lưu ở đâu bên kia lo lắng nói, “Lâm Thụy Lân có vấn đề!”

03.

La Phi vội vàng quay về đội cảnh sát hình sự, gặp Tiểu Lưu ở phòng họp. Ngồi ở đó còn có Ngu Nam, cảnh sát thuộc nhóm điều tra camera giám sát vòng ngoài. Theo sắp xếp trước đó, người này chịu trách nhiệm điều tra camera giám sát ở gần quán ăn và chỗ ở của Lâm Thụy Lân, để tìm dấu tích hoạt động của đối tượng tình nghi phạm tội.

Tiểu Lưu đã chuẩn bị sẵn máy tính xách tay và máy chiếu, vội cho La Phi xem một đoạn video.

“Đây là hình ảnh ghi được qua camera giám sát ở cửa ngân hàng Công thương đường Bách Hội, địa điểm cụ thể nằm ở vị trí cách khách sạn Cẩm Tú 800 mét về phía đông.” Tiểu Lưu nhanh chóng giới thiệu địa điểm của đoạn video, sau đó bấm nút play.

Ở góc phía trên bên tay phải có hiển thị mốc thời gian, đoạn video này bắt đầu từ 1 giờ 23 phút 18 giây sáng sớm ngày hôm qua (ngày 6 tháng 6).

Đối diện với camera giám sát có một con phố nhỏ, vị trí ghi hình có thể coi là một ngã ba. Sáng sớm rất ít người qua lại, nên hình ảnh Lâm Thụy Lân xuất hiện trong hình vô cùng rõ ràng.

Khi đó Lâm Thụy Lân một mình đi từ phía đông sang phía tây, kết hợp với lời kể trước đó của anh ta, có thể khẳng định anh ta vừa kết thúc một ngày bận rộn, đang trên đường về nhà. Anh ta kẹp một chiếc ví dưới nách, bước đi vội vã, đồng thời còn liên tục nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt rất cảnh giác.

La Phi thầm suy đoán trong đầu: Lúc đó Lâm Thụy Lân vẫn chưa biết là mình đang trong tình thế nguy hiểm, sự cảnh giác của anh ta chắc là vì chiếc ví kẹp ở dưới nách. Có lẽ trong đó đựng doanh thu cả ngày của quán ăn.

Tiểu Lưu ở bên cạnh bắt đầu giảng giải kết hợp với hình ảnh: “Ngã rẽ này là con đường Lâm Thụy Lân buộc phải đi qua trên đường từ quán ăn về nhà. Anh ta rẽ ở chỗ này, men theo con phố nhỏ đi thêm khoảng 500 mét nữa là đến Bảo Đới Tân Thôn.”

Quả nhiên, Lâm Thụy Lân đi đến ngã rẽ liền rẽ trái, đi vào trong con phố, bóng dáng anh ta biến mất khỏi màn hình.

La Phi nói to: “Dừng!” Sau đó huơ ngón tay trỏ và nói: “Tua ngược lại một chút.”

Tiểu Lưu biết La Phi muốn xem gì, điều chỉnh luôn hình ảnh đến chỗ mấu chốt nhất.

Đó là khoảnh khắc Lâm Thụy Lân quay người đi vào trong con phố, khi hình ảnh dừng lại, động tác cơ thể của anh ta liền hiện ra rất rõ: mặc dù người anh ta quay về phía bên trái, nhưng đầu anh ta lại hướng về phía tay phải, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn về góc tường ở mé đông của ngã rẽ, như thể ở đó có gì đã thu hút sự chú ý của anh ta.

Do góc độ camera giám sát có hạn, La Phi không thể nhìn thấy tình hình phía sau bức tường, có điều một vài thông tin vẫn có thể hiện ra qua hình ảnh camera giám sát.

Chắc chắn là có một người đang đứng trong tầm nhìn của Lâm Thụy Lân, mặc dù không trực tiếp hiện ra trong hình ảnh camera giám sát, nhưng bóng dáng người này được chiếu xuống bởi ánh đèn đường, in trên nền đường ở ngã rẽ.

Một hình ảnh không rõ ràng, nhưng đủ để thu hút sự chú ý của La Phi: bởi vì lưng của dáng người đó nhô ra một cục rất to, trông như đang đeo một chiếc ba lô lớn.

Trên người đeo ba lô, đây chính là đặc điểm bề ngoài quan trọng nhất khi gây án của nghi phạm! La Phi chăm chú nhìn cái bóng hồi lâu, càng lúc càng kiên định một phán đoán trong đầu. Tiếp đó anh gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, bảo: “Bật tiếp đi.”

Tiểu Lưu bấm nút play. Trong video, Lâm Thụy Lân đi vào con phố, còn cái bóng ở ngã rẽ cũng di chuyển theo. Giây lát sau cả hai đều biến mất khỏi màn hình. Nhìn từ góc độ hành động bóng người bí ẩn đó rõ ràng là đã đợi Lâm Thụy Lân ở ngã rẽ.

“Phía sau thì không có gì.” Tiểu Lưu dừng đoạn video lại, cậu tua ngược lại đến chỗ xuất hiện cái bóng sau đó chỉ tay vào Ngu Nam ở bên cạnh nói, “Anh ấy đã kiểm tra đi kiểm tra lại camera giám sát ở các khu vực liên quan, xem đến lần thứ ba thì phát hiện ra điểm đáng ngờ này.”

“Rất tốt.” La Phi khen một câu, “Rất kiên nhẫn, rất tỉ mỉ!”

Thời gian cái bóng đó dừng lại trong hình ảnh ghi được không quá một giây, muốn phát hiện ra chi tiết nhỏ như vậy trong hình ảnh camera giám sát ở nhiều nơi, trong một thời gian dài, quả thật không dễ.

“Từ chỗ này đến Bảo Đới Tân Thôn chỉ cần đi bộ ba đến năm phút. Nhưng cho đến tận 1 giờ 50 phút, Lâm Thụy Lân mới xuất hiện ở cổng khu đô thị, khoảng thời gian 27 phút cách quãng rõ ràng là không bình thường lắm. Vì vậy, tôi mới kiểm tra video nhiều lần.” Ngu Nam nửa báo cáo nửa giải thích, nói xong anh ta lại cười giễu mình, “Nếu tôi có đôi mắt thần như đội trưởng La, thì đâu cần mất nhiều công sức như vậy?”

Đây không phải là lời nịnh nọt giả tạo. La Phi xem video lần đầu đã nhạy bén phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu, bản lĩnh đó quả thật khiến người ta nể phục.

“27 phút…” La Phi gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, ngẫm nghĩ về thông tin ẩn chứa trong khoảng thời gian cách quãng đó. Giây lát sau anh kết luận, “Như vậy, thực ra nghi phạm đã tiếp xúc với Lâm Thụy Lân rồi!”

“Đúng thế. Khoảng thời gian cách quãng đó trùng khớp với quy luật gây án của nghi phạm!” Tiểu Lưu cau mày, mặt lộ vẻ vô cùng lo lắng, “Em cảm thấy chuyện này rất bất thường, nên vội gọi anh về.”

Trước đó Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn đã bị mưu hại bằng cách thôi miên, thời gian nghi phạm ở lại hiện trường chỉ khoảng 20 phút. Suy luận tương tự, liệu có nghĩa là Lâm Thụy Lân đã bị nghi phạm thôi miên hay không? Nghĩ đên đó, La Phi cũng không khỏi lo lắng cho sự an toàn của đối tượng được bảo vệ, anh lập tức hỏi trợ lý: “Bây giờ tình hình của Lâm Thụy Lân thế nào?”

“Trông anh ta vẫn bình thường. Em đã bố trí hai người ở phòng khách canh chừng anh ta. Sự việc trong camera giám sát em còn chưa vội hỏi anh ta.”

Nếu Lâm Thụy Lân đã tiếp xúc với nghi phạm, bố trí hai người theo sát bảo vệ anh ta là biện pháp hiệu quả và cần thiết. Nhưng tại sao trước đó Lâm Thụy Lân không hề nhắc một chữ đến chuyện đã gặp nghi phạm? Tiểu Lưu không phán đoán được nội tình ẩn trong đó, cậu không dám tự ý hành động, tất cả đành đợi La Phi về quyết định.

“Đi nào, sang phòng khách!” La Phi đứng dậy khoát tay nói, “Đem theo cả máy tính xách tay.” Dứt lời liền cùng Tiểu Lưu đi ra ngoài, còn Ngu Nam tự quay về nhóm camera giám sát nhận nhiệm vụ mới.

Sang phòng khách, La Phi thấy Lâm Thụy Lân đang ngồi trên chiếc ghế sofa để tiếp khách. Hai người do Tiểu Lưu bố trí, mỗi người một bên kẹp anh ta vào giữa, ba người cũng không có chuyện gì để nói, cứ thế nhìn nhau, không khí có phân kỳ cục.

La Phi bảo hai người đó ra canh ngoài cửa, rồi tự bê một cái ghế ngồi xuống đối diện với Lâm Thụy Lân. Tiểu Lưu thì ôm chiếc máy tính xách tay ngồi cạnh Lâm Thụy Lân.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lâm Thụy Lân lườm La Phi, bất mãn làu bàu, “Bữa trưa còn ăn chưa no đã bị các anh mời ra đây!”

La Phi hỏi thẳng: “Sáng sớm hôm qua, sau khi đóng cửa quán, anh đi bộ về nhà, trên đường có gặp người nào không? Hoặc là đã xảy ra chuyện gì?” Khi hỏi, anh chăm chú nhìn vào mắt đối phương, nhằm nắm bắt được sự thay đổi trong tâm trạng của đối phương.

“Không.” Lâm Thụy Lân trả lời luôn. Anh mắt anh ta không hề nhấp nháy, đồng tử cũng không co lại.

La Phi lại hỏi: “Bình thường anh đi bộ về nhà, trên đường mất bao nhiêu thời gian?”

“Chắc là mười mấy phút.”

“Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát dọc đường, anh đi bộ từ ngã rẽ chỗ ngân hàng Công thương về đến Bảo Đới Tân Thôn mất những 27 phút. Anh chắc chắn trong quá trình đó không xảy ra chuyện gì khác?”

Lâm Thụy Lân ngây người, sau đó anh ta chớp mắt mấy cái, dường như đang nhớ lại tình hình lúc đó. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn một mực nói: “Tôi không biết tôi đã đi bao lâu, nhưng đúng là tôi không gặp phải ai đặc biệt, cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt.”

La Phi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lưu: “Cậu cho anh ta xem video.”

Tiểu Lưu lấy ra đoạn video vừa nãy cho chạy một lượt. Sau khi xem xong, Lâm Thụy Lân nhe miệng bảo: “Sao? Không phải là rất bình thường à?”

Tiểu Lưu cho hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc xuất hiện bóng người bí ẩn đó, rồi chỉ vào màn hình máy tính nhắc Lâm Thụy Lân: “Khi anh rẽ ngoặt, cứ nhìn chằm chằm về phía tay phải, ở đó có một người, có bóng chiếu xuống mặt đất, có chú ý thấy không?”

Lâm Thụy Lân cũng đã nhìn thấy: “Ừm, hình như có một người.”

Tiểu Lưu truy hỏi: “Anh có ấn tượng về người này không?”

Lâm Thụy Lân lắc đầu nói: “Không còn ấn tượng gì. Chỉ là một người qua đường thôi, vô tình nhìn thấy, làm sao mà nhớ hết từng người được?”

Tiểu Lưu nhìn La Phi xin ý kiến, La Phi gật đầu, tỏ ý có thể ngửa bài với đối phương. Tiếp đó Tiểu Lưu liền nghiêm giọng nói: “Đó không phải là người qua đường nào hết! Chúng tôi có lý do để tin rằng, gã này chính là hung thủ đã sát hại Triệu Lệ Lệ và hai người còn lại!”

“Hả?” Lâm Thụy Lân kinh ngạc. Anh ta rụt người lại theo bản năng, sau đó lại ghé sát vào quan sát kĩ, giây lát sau anh ta lụng bụng nói: “Không phải chỉ là một cái bóng sao? Chẳng thấy rõ được cái gì, làm sao các anh biết được hắn ta chính là hung thủ?”

Tiểu Lưu lật tìm lấy ra một tấm ảnh trích xuất từ camera giám sát của nghi phạm, đối chiếu với cái bóng trên màn hình máy tính, nói: “Anh nhìn hai dáng người này có giống nhau không? Hơn nữa họ đều đeo một cái ba lô to, nếu chỉ là người qua đường, thì quá trùng hợp đúng không? Điều quan trọng hơn nữa là, anh và người đó cùng đi vào trong con phố nhỏ, sau đó mất 27 phút mới về đến Bảo Đới Tân Thôn. Khoảng thời gian dư ra trong đó đã đi đâu?”

Lâm Thụy Lân rõ ràng đã tư duy theo hướng dẫn dắt của Tiểu Lưu, nét mặt anh ta trở nên cứng đờ. Sau khi im lặng hồi lâu, anh ta hỏi lại vẻ bất an: “Rốt cuộc ý các anh là gì?”

La Phi đáp lời anh ta: “Chúng tôi cảm thấy nghi phạm đã từng sử dụng biện pháp thôi miên đối với anh một lần, chính là ở con phố đó.”

“Không thể nào! Tôi chưa hề gặp gã đó!” Lâm Thụy Lân chọc thẳng ngón tay vào bức ảnh trong tay Tiểu Lưu, có vẻ hơi kích động, “Không lẽ tôi lại lừa các anh?”

La Phi im lặng quan sát sự thay đổi tâm trạng của Lâm Thụy Lân, anh biết sự kích động của đối phương bắt nguồn từ nỗi sợ hãi tự đáy lòng. Không chỉ là sợ gã hung thủ đó, mà còn sợ một vài chuyện đã xảy ra nhưng không tài nào hiểu nổi. La Phi khẽ thở dài một tiếng, rồi nói với Lâm Thụy Lân: “Anh không lừa chúng tôi, chỉ là anh không còn nhớ nữa.”

Không cần phải cố tình hùng hổ để ra vẻ nữa, Lâm Thụy Lân hổn hển dựa người ra chiếc ghế sofa, giống hệt như một con cóc bẹp. “Không còn nhớ nữa… Làm sao tôi lại không còn nhớ được?” Anh ta lẩm bẩm một mình, “Chuyện mới hôm qua thôi mà…”

Một chuyện rõ ràng vừa mới xảy ra trước mắt, làm sao mình có thể quên sạch nhanh thế? Trải nghiệm đó hoàn toàn vượt ra khỏi những cảm nhận trong cuộc sống bình thường, cũng khiến cho Lâm Thụy Lân cảm thấy vô cùng hoảng loạn và bất an.

La Phi không trả lời câu hỏi của đối phương. Anh đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lưu, hai người cùng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Lâm Thụy Lân cũng vội đứng dậy theo, anh ta hoảng hốt hỏi: “Cảnh sát La, bây giờ tôi phải làm thế nào?”

“Cứ ở yên ở đây. Đừng có chạy lung tung, càng không được ăn bất cứ thứ gì.” La Phi nghiêm nghị nói, “Chúng tôi sẽ cử người bảo vệ anh, cũng sẽ nghĩ cách giải quyết tình cảnh của anh nhanh nhất có thể.”

Lâm Thụy Lân liên miệng đáp: “Vâng, vâng.”

La Phi và Tiểu Lưu đi ra ngoài, hai cảnh sát canh ngoài cửa liền tiếp tục trở vào trong phòng bảo vệ Lâm Thụy Lân.

“Anh ta đã bị tạo ra trở ngại trong trí nhớ rồi sao?” Tiểu Lưu nhìn về phía sau, hạ giọng khẽ hỏi. Cậu biết người thôi miên có khả năng xóa đi kí ức của đối tượng. Nửa năm trước khi tiếp xúc với Lăng Minh Đỉnh, chính bản thân Tiểu Lưu đã được lĩnh giáo thủ đoạn cao siêu này. Khi đó Lăng Minh Đỉnh chỉ sử dụng một chiêu vặt, đã khiến anh trong chốc lát quên mất cả tên của mình.

La Phi gật đầu, tỏ ý tán đồng với phán đoán của Tiểu Lưu.

“Nhưng tại sao tên đó phải làm như vậy?” Sau khi cau mày vắt óc suy nghĩ giây lát, Tiểu Lưu lại phỏng đoán: “Liệu có phải vốn định đưa hàng rồi giết người, nhưng lại xảy ra sự việc ngoài dự tính, khiến kế hoạch giết người không thể thực hiện được, nên hung thủ sử dụng thuật thôi miên đối với Lâm Thụy Lân, xóa đi đoạn ký ức đó của anh ta để mục tiêu không bị lộ?”

La Phi “ừ” một tiếng, đáp: “Cũng có khả năng đó. Có điều đấy là dự đoán lạc quan nhất rồi.”

“Thế… nếu bi quan một chút thì sao?”

La Phi liền nói ra dự đoán bi quan: “Hung thủ rất có khả năng đã hoàn thành kế hoạch đưa hàng và thôi miên đối với Lâm Thụy Lân, nhưng hắn lại không muốn cho đối phương chết ngay lập tức, nên đã tạo ra một trở ngại trí nhớ.”

Tiểu Lưu hỏi tiếp theo mạch tư duy của La Phi: “Tại sao lại không muốn Lâm Thụy Lân chết ngay lập tức?”

“Chuyện này lại có rất nhiều khả năng. Có thể là kế hoạch giết người tiếp theo vẫn chưa chuẩn bị xong, nên cần kéo dài thêm chút thời gian đối với Lâm Thụy Lân; Cũng có thể là việc kéo dài vốn đã nằm trong kế hoạch lần này, vì lần này gây án ở nơi công cộng, nếu Lâm Thụy Lân chết ngay tại chỗ có thể sẽ gây ra rủi ro cho hung thủ…” La Phi đưa ra mấy câu phân tích, tiếp đó chuyển chủ đề, “Tạm gác lại vấn đề này đã. Bây giờ vấn đề mấu chốt là phải tìm ra chi tiết kích hoạt mà hung thủ đã cài đặt!”

Tiểu Lưu thầm giật mình. Cậu hiểu khái niệm “chi tiết kích hoạt”, có lúc người thôi miên sử dụng thuật thôi miên đối với đối tượng, nhưng hiệu quả không hiển hiện ngay lập tức, mà được kích hoạt bởi một sự kiện nhất định, sự kiện này được gọi là “chi tiết kích hoạt”. Ví dụ, trong vụ án “cương thi/ma ca rồng gặm mặt” nửa năm trước, chi tiết kích hoạt chính là nút thời gian đã mặc định sẵn; Còn trong vụ án “người hóa chim bồ câu bay”, chi tiết kích hoạt là tiếng còi của người nuôi chim bồ câu.

Nếu hung thủ muốn phản ứng thôi miên của Lâm Thụy Lân chậm lại, hắn buộc phải cài đặt một chi tiết kích hoạt. Chi tiết kích hoạt này giống như một quả bom trong thế giới tinh thần của đối tượng, có thế phát nổ bất cứ lúc nào! Muốn cứu Lâm Thụy Lân, cảnh sát buộc phải loại trừ được mối nguy hiểm này từ trước.

Nhưng thủ đoạn cài đặt chi tiết kích hoạt của người thôi miên thiên biến vạn hóa, người bình thường làm sao có thể giải mã được? Tiểu Lưu khó có thể tự tìm ra hướng tư duy, đành hỏi La Phi: “Tìm bằng cách nào?”

“Mọi manh mối đều nằm trong đầu Lâm Thụy Lân, chúng ta buộc phải nhanh chóng khôi phục trí nhớ của anh ta!”

“Khôi phục trí nhớ…” Tiểu Lưu trầm ngâm nói, “Thế thì cần phải thôi miên anh ta một lần nữa?”

La Phi gật đầu tán đồng.

Người thôi miên thiết lập trở ngại trí nhớ hoàn toàn không thể thực sự xóa đi trí nhớ của đối tượng bị thôi miên, anh ta chỉ là tạo ra một loại phản ứng tương thích làm cho tư duy của đối tượng bị tắc nghẽn, khiến một khoảng trí nhớ nhất định trong thế giới ý thức của đối tượng không thể bị chạm đến. Nói một cách dễ hiểu hơn là người thôi miên đã sử dụng một loại cảm xúc mãnh liệt cắt đứt tư duy chủ quan và một mối liên hệ đặc biệt giữa các khoảng trí nhớ của đối tượng.

Khi người ta căng thẳng cực độ, trí nhớ sẽ giảm sút nghiêm trọng, thậm chí có nhiều thứ vô cùng quen thuộc cũng không nhớ được ra. Ví dụ như “nhầm lẫn ở trường thi” là một ví dụ điển hình. Người thôi miên thiết lập trở ngại trí nhớ cũng dựa trên chính nguyên lý này, tất nhiên những thủ thuật cụ thể trong đó sẽ phức tạp, khó hiểu hơn.

Nửa năm trước, Lăng Minh Đỉnh từng giảng giải rất tỉ mỉ kiến thức về phương diện này, nên Tiểu Lưu rất rõ trạng thái hiện tại của Lâm Thụy Lân. Nếu muốn khôi phục trí nhớ của Lâm Thụy Lân, cách duy nhất là xâm nhập vào thế giới tiềm thức của anh ta, tìm ra đồng thời loại bỏ trở ngại tư duy mà hung thủ đã thiết lập, điều đó có nghĩa là phải sử dụng thuật thôi miên đối với Lâm Thụy Lân một lần nữa.

“Em đi tìm một nhà thôi miên về nhé?” Tiểu Lưu chủ động nhận nhiệm vụ. Cậu vừa tiến hành điều tra thông tin về các nhà thôi miên hiện có ở thành phố Long Châu, vừa hay có thể phát huy tác dụng của danh sách trong tay.

Nhưng La Phi lại im lặng không nói gì, anh cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Giây lát sau anh đưa ra một quyết định, anh nhìn Tiểu Lưu nói: “Không cần tìm nữa, ở đây cũng có.”

Anh mắt Tiểu Lưu lóe lên: “Tiêu Tập Phong?”

“Đúng. Người này ở ngay bên cạnh, hơn nữa lại vô cùng hiểu tình hình vụ án. Nhờ ông ta ra tay không phải là đỡ tốn công sức mà lại hiệu quả à?”

“Nhưng…” Tiểu Lưu băn khoăn gãi đầu, “Liệu ông này có đáng tin cậy lắm không?”

La Phi hiểu nỗi lo lắng của trợ lý. Tiêu Tập Phong là một người liên quan đến vụ án, hiện giờ lập trường của ông ta mập mờ chưa xác định được, vì vậy La Phi mới đưa ra lệnh triệu tập cưỡng chế 24 tiếng đồng hồ đối với ông ta. Bây giờ lại đề nghị ông ta thôi miên Lâm Thụy Lân, chẳng may ông ta là đồng bọn của hung thủ, thì chẳng phải là giao trứng cho ác hay sao?

Nhưng La Phi cũng có cách cân nhắc riêng của mình, an