Chương 5
Lúc Elizabeth quay lại, mặc quần bò và chiếc áo ba lỗ xanh dương có một dải đăng ten mảnh ở viền, thì ông ấy đã chất đầy một đĩa toàn thịt muối, trứng và bánh mì nướng.
“Thanh tra Griffith có lấy đủ mọi thứ cháu cần không?”
“Đủ ạ. Cháu không rõ phải làm gì với cái va li. Chú nói chúng ta sẽ không ở lại đây mà.”
“Đừng lo chuyện đó. Ăn đi cho nóng.”
Cô nhìn đĩa thức ăn. “Nhiều thức ăn quá.” Thịt muối ư? Chuyên gia dinh dưỡng của cô bảo dễ bị đột quỵ.
Ý tưởng phản kháng làm cô mỉm cười.
“Trông cháu đói lắm.”
“Đúng là thế.” Nụ cười vẫn giữ nguyên khi cô ngước nhìn ông ấy. “Nhưng cháu không định ăn thịt muối.”
“Tại sao vậy?”
“Thịt đã chế biến, muối natri, mỡ động vật. Thứ này không nằm trong danh mục đã được chỉ định của cháu. Mẹ cháu và chuyên gia dinh dưỡng của cháu đã đặt ra một khẩu phần ăn uống rất cụ thể.”
“Vậy cơ à? Ồ, nhưng để lãng phí thì thật không hay.”
“Đúng thế.” Mùi thơm kéo cô tới bên bàn. “Mà chú lại còn phải vất vả chuẩn bị cho cháu nữa chứ.” Cô ngồi xuống, chọn một lát thịt muối, cắn một miếng. Cô nhắm mắt lại. “Ngon quá.”
“Thứ gì với thịt muối cũng ngon hơn.” Ông đặt một cốc nước quả đầy cùng ba viên Tylenol cạnh đĩa của cô. “Uống đi nhé. Chú có thể thấy cháu vẫn còn khó chịu vì chất cồn.”
Giờ thì nụ cười vụt tắt. “Lẽ ra các cháu không nên uống rượu.”
“Đúng, lẽ ra cháu không nên. Cháu luôn làm những việc nên làm phải không?”
“Vâng. Ý cháu là tính đến trước hôm qua. Và nếu hôm qua cháu làm đúng những việc cần làm thì Julie đã sống.”
“Liz, Julie chết vì Yakov Korotkii là một kẻ giết người, vì nhà Volkov là những kẻ xấu. Cháu và Julie đã làm một việc dại dột. Cô ấy không đáng phải chết vì việc đó. Và cháu không phải chịu trách nhiệm. Uống Tylenol đi, uống nước quả nữa. Ăn đi cháu.”
Giờ thì cô vâng lời vì thói quen luôn nghe lời hơn là muốn vậy. Nhưng, ôi, thức ăn thật ngon, thật dễ chịu.
“Chú cho cháu biết bây giờ sẽ thế nào chứ? Cháu không rõ giờ như thế nào, và biết rõ cháu cần làm gì thì sẽ dễ hơn.”
Ông cầm cà phê tới bên bàn, ngồi xuống với cô. “Rất nhiều việc sắp tới tùy thuộc vào cháu đấy.”
“Bởi vì lời khai của cháu liên quan đến những gì đã xảy ra, những gì cháu nhìn thấy, những gì cháu nghe thấy, sẽ rất cần thiết để kết án Yakov Korotkii về tội danh giết người, và gã đàn ông kia là đồng phạm. Còn Ilya là kẻ đồng lõa. Thêm nữa, còn có thể liên can đến Sergei Volkov, mặc dù có thể chỉ là tin đồn, cháu không được rõ chuyện đó lắm. Ông ta là mục tiêu quan trọng nhất, bởi vì có vẻ ông ta là trùm sỏ, hoặc một trong những ông trùm của tổ chức.”
John ngả người trên ghế. “Có vẻ cháu hiểu rất rõ tình hình, đúng như thực tế.”
“Cháu có theo học một số khóa tư pháp hình sự, và đọc rất nhiều tài liệu.”
“Từ hôm qua à?”
“Không.” Cô suýt phì cười, nhưng kịp ghìm lại trong cổ họng. “Từ khi bắt đầu vào đại học. Cháu rất thích.”
“Nhưng cháu định học để làm bác sĩ kia mà.”
Cô nhìn xuống đĩa đồ ăn của mình, cẩn thận múc một miếng trứng bác lên. “Vâng.”
Ông đứng lên, mở tủ lạnh lần nữa, lấy ra một lon Coke cho mình, rồi thêm lon thứ hai. Ông nhướng một mắt như hỏi ý.
“Cháu không định - Vâng, cũng được. Cháu xin một lon Coke.”
Ông ấy mở cả hai lon, rồi ngồi xuống trong khi một phụ nữ rắn rỏi có mái tóc vàng vấn thành túm đuôi ngựa rất xinh bước vào. “Liz, đây là sĩ quan cảnh sát Tư pháp Norton. Terry, đây là Liz.”
“Hôm nay cháu thế nào, Liz?”
“Khỏe hơn ạ, cảm ơn cô.”
“Liz đang hỏi về quy trình, mặc dù cháu có vẻ đã hiểu rồi. Cô Terry đã liên hệ với Văn phòng Biện lý. Cháu sẽ có một đại diện từ Cục Bảo vệ Trẻ em hiện diện khi họ nói chuyện với cháu, nếu mẹ cháu không về kịp lúc. Việc hợp tác của cháu là tự nguyện, Liz, nhưng...”
“Cháu có thể là một nhân chứng quan trọng. Điều đó sẽ không cần thiết. Cháu phải hợp tác, cháu phải làm chứng. Các chú nói cho cháu biết có phải nhà Volkov là mafia Nga không ạ?”
“Cái mà các chú tin và có thể chứng minh...”
“Cháu muốn biết các chú tin cái gì,” Elizabeth ngắt lời. “Cháu nghĩ cháu cần biết tình hình của mình. Cháu có thể còn nhỏ tuổi, về mặt luật pháp, nhưng cháu không phải là một đứa trẻ. Cháu có chỉ số IQ hai trăm mười, cùng những khả năng lĩnh hội rất tốt. Cháu biết cháu đã hành xử ngớ ngẩn, nhưng cháu không ngớ ngẩn. Cháu hiểu nếu cháu đã chứng kiến những vụ giết người được thực hiện theo mệnh lệnh của cái thứ gọi là pakhan - ông trùm - thì cháu đã trở thành một mục tiêu. Nếu cháu làm chứng, Korotkii hay một kẻ như gã sẽ làm bất kỳ việc gì có thể làm để ngăn cản cháu. Thậm chí sau khi cháu làm chứng, và đặc biệt lời khai của cháu dẫn tới những lời tuyên án thì cháu vẫn sẽ là một mục tiêu. Vì báo thù.”
Cô dừng lại, uống một ngụm Coke trực tiếp từ lon. Thật tuyệt.
“Đêm qua cháu rất mệt mỏi - sáng nay, nói thế chính xác hơn. Do uống rượu, bị say, và cả do xốc nữa. Cháu đã không đánh giá hết tình hình. Nhưng giờ thì cháu đã biết. Nếu nhà Volkov là bọn người xấu, một lũ côn đồ và tội phạm thì tình hình lúc này rất khó khăn. Nếu chúng là tội phạm có tổ chức, nếu chúng là mafia Đỏ, thì còn tệ hơn nữa. Cho nên cháu muốn biết.”
Cô nhìn hai viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.
“Một khi được dùng máy tính,” Elizabeth nói thêm, “cháu có thể tìm hiểu và tự tìm ra câu trả lời.”
“Chú cược là cháu làm được như vậy,” John lẩm bẩm. “Các chú tin - không, là biết chứ - nhà Volkov là tội phạm có tổ chức. Các chú biết chúng can dự sâu vào buôn vũ khí và buôn người, gian lận máy tính - một chuyên môn đấy - bảo kê, trộm cắp, ma túy. Chúng là một tổ chức rộng, với những quyền hợp pháp đáng kể - hoặc tương đối hợp pháp - như các hộp đêm, nhà hàng, vũ trường thoát y và bất động sản. Lực lượng hành pháp có thể xóa sổ một ít, nhưng vẫn chưa động vào được hệ thống cốt tủy của chúng. Các chú biết Korotkii là công cụ của Sergei Volkov - tay đâm thuê chém mướn của hắn. Nhưng các chú vẫn chưa thể tóm được gã.”
“Gã rất thích thú khi giết Alex. Gã rất coi thường Alex. Còn với Julie... giết Julie khiến gã khó chịu. Không hơn, không kém. Cháu xin lỗi, cháu không thể ăn được hết.”
“Không sao.”
Cô nhìn xuống hai tay mình một lúc, sau đó ngước lên nhìn vào mắt John. “Cháu sẽ không thể trở lại Harvard. Cháu sẽ không thể trở về nhà. Nếu cháu làm chứng, cháu sẽ phải theo Chương trình bảo vệ nhân chứng. Có phải mọi chuyện sẽ như vậy không?”
“Cháu cầm đèn chạy trước ô tô rồi,” Terry bảo cô.
“Cháu luôn nghĩ trước mọi việc. Hôm qua cháu lại không làm vậy, và đã phải trả giá khủng khiếp. Liệu cháu có thể đến một trường đại học khác, với cái tên khác được không?”
“Các chú có thể làm được việc đó,” John nói. “Các chú sẽ bảo vệ chu đáo nhân chứng của mình, Liz. Cháu có thể tìm hiểu chuyện đó qua máy tính.”
“Cháu sẽ làm. Chúng không biết cháu là ai. Ý cháu là cháu không nói họ của mình cho Ilya. Gã chỉ biết tên cháu là Liz - thường được hiểu là viết tắt của Elizabeth. Và cháu... trước khi chúng cháu đến vũ trường, cháu đã cắt và nhuộm tóc. Cháu trông không hề giống thế này.”
“Cô thích tóc cháu,” Terry nói. “Trông cháu xinh hẳn.”
“Trông cháu rất khác. Đêm qua, có trang điểm, mặc váy, kiểu tóc, trông cháu khác hẳn bình thường. Có lẽ có cách ra làm chứng mà không để chúng phát hiện ra cháu là ai. Cháu biết đó là một cơ hội mong manh, nhưng cháu rất muốn tin như vậy, nhất là trong lúc này.”
Terry đứng lên khi điện thoại di động của cô kêu. Cô móc điện thoại trong bao đeo ở thắt lưng. “Norton đây. Vâng. Đã rõ.” Cô cất điện thoại vào bao. “Người ta đang đưa mẹ cháu vào.”
“Vâng.” Elizabeth đứng lên, bỏ dĩa của mình vào bồn rửa. “Cháu sẽ rửa chén đĩa.”
“Chú giúp cháu một tay,” John nói.
“Không. Nếu cô chú không phiền, cháu muốn một mình một lát trước lúc mẹ cháu vào đây.”
“Được rồi.” Ông đặt tay lên vai cô. “Sẽ ổn thôi, Liz.”
Cô chỉ gật đầu và cô giữ cho hai tay mình bận rộn làm gì đó. Như thế để không ai phát hiện ra chúng đang run lên.
Lúc những nhân viên mặc thường phục đưa mẹ cô tới cửa, cô cảm thấy đã kiểm soát được bản thân mình. Trong phòng khách bài trí sơ sài, Elizabeth đứng lên lúc bà Susan bước vào. Ánh mắt nhìn nói với cô rằng lời xin lỗi của cô vẫn là không đủ.
“Chúa ơi, Elizabeth, con đã làm gì với tóc của con vậy?”
“Con...” Như mất thăng bằng, Elizabeth đưa một tay lên tóc. “Con xin lỗi.”
“Mẹ tin là con biết lỗi.”
“Tiến sĩ Fitch, tôi là cảnh sát Tư pháp Barrow, còn đây là sĩ quan Norton. Chúng tôi hiểu đây là một tình thế rất khó khăn. Nếu chúng ta có thể ngồi xuống, chúng tôi sẽ giải thích chính xác chúng ta cần phải có những biện pháp đề phòng gì để bảo vệ con gái bà.”
“Chuyện đó không cần thiết. Tôi đã được nói qua rồi. Nếu các vị bỏ qua, tôi xin phép được nói chuyện riêng với con gái mình.”
“Rất xin lỗi, thưa tiến sĩ Fitch, vì bảo vệ cô bé, cần thiết ít nhất phải có một người trong chúng tôi ở cùng Elizabeth mọi thời điểm.”
Elizabeth liếc nhìn về phía ông, thắc mắc tại sao vừa nãy ông ấy lại để cô một mình trong bếp.
“Cũng được. Ngồi xuống đi, Elizabeth.” Susan vẫn đứng. “Không chấp nhận được bất kỳ lời giải thích, bất kỳ lý do gì cho hành xử của con. Nếu đúng như những gì mẹ được biết, con đã phạm luật khi làm giấy tờ giả để lọt vào một vũ trường cùng với một bạn vị thành niên khác. Ở đó con đã uống rượu. Những chuyện này có đúng không?”
“Đúng. Vâng, tất cả đều đúng.”
“Tệ hơn nữa là con còn đi cùng một gã đàn ông con vừa mới quen về nhà anh ta. Con đã quan hệ tình dục với người đó chưa?”
“Chưa.”
“Bắt buộc con phải trả lời trung thực đấy, vì con có thể bị lây bệnh hoặc có thai.”
“Con không ngủ với ai cả.”
Bà Susan nhìn cô lạnh lùng như một tiêu bản dưới kính hiển vi. “Mẹ không thể tin những lời của con. Con sẽ phải đi kiểm tra càng sớm càng tốt. Hành động nào cũng có hậu quả, Elizabeth, con thấy rồi đấy.”
“Con không ngủ với ai hết,” Elizabeth thản nhiên nói. “Julie ngủ với Alex, và giờ bạn ấy chết rồi. Có vẻ hậu quả quá đắt.”
“Với những hành động của mình, con khiến cho bản thân và cô bạn ấy rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.”
Những lời ấy như những hòn đá tảng, ném thẳng vào chân cô, làm gãy xương.
“Con biết. Con không hề bào chữa.”
“Bởi vì không có gì để bào chữa. Giờ thì một cô bé đã chết, còn con thì phải có cảnh sát bảo vệ. Con còn có thể đối diện với những cáo buộc hình sự...”
“Tiến sĩ Fitch,” John xen vào. “Cho phép tôi làm bà và Elizabeth an tâm. Sẽ không có cáo buộc nào cả.”
“Ông quyết định được việc đó à,” bà vặc lại, rồi quay ngoắt lại Elizabeth. “Mẹ hiểu rằng những cô gái ở tuổi con thường thiếu suy xét, thường bất chấp luật lệ. Mẹ đã châm chước điều đó trong cuộc trò chuyện của chúng ta trước lúc mẹ đi Atlanta. Nhưng mẹ kỳ vọng những điều tốt đẹp hơn là vụ lùm xùm này từ một người với trí thông minh như con, năng lực như con, được nuôi dạy như con. Nhờ trời phù hộ nên con mới không bị giết.”
“Con đã chạy trốn.”
“Ít nhất cũng thể hiện được chút khôn ngoan. Bây giờ, thu xếp đồ đạc của con đi. Mẹ sẽ hẹn một bác sĩ phụ khoa kiểm tra cho con trước khi chúng ta về nhà.”
“Nhưng... con không thể về nhà.”
“Đây không phải lúc để thể hiện tính độc lập không đúng chỗ.”
“Elizabeth đang được Cục Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ bảo vệ,” John lên tiếng. “Cô bé là nhân chứng duy nhất của một vụ giết người kép. Kẻ thực hiện những vụ giết người đó có khả năng là một sát thủ của ông trùm Volkov. Đó là mafia Nga, thưa tiến sĩ Fitch, không rõ những chi tiết đó có tác động đến bà không?”
“Tôi hiểu những gì Elizabeth đã báo với cảnh sát.”
Elizabeth biết rõ cái giọng điệu đó - giọng điệu của trưởng khoa phẫu thuật luôn đòi hỏi không có những điều vô lý, không cho phép tranh luận, không chấp nhận thảo luận.
“Tôi cũng được báo rằng gã kia không trông thấy con bé, và hắn cùng những kẻ đi cùng không hề biết tên nó. Tôi định đưa con gái mình về nhà, nơi nó sẽ bị kỷ luật thích đáng vì cách hành xử nông nổi của nó.”
“Bà có thể dự định bất kỳ việc gì bà muốn, thưa tiến sĩ Fitch, nhưng Liz đang được Cục Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ bảo vệ.” John nói rất điềm tĩnh, rất rành rọt, đến mức Elizabeth chỉ biết nhìn sững ông.
“Cô bé sẽ được đưa ra khỏi chỗ này trong tối này, tới một chỗ chúng tôi cảm thấy an toàn hơn. Nhà của bà không phải là địa điểm an toàn, và sự an toàn của cô bé là ưu tiên của chúng tôi. Và tôi nghĩ đó cũng là ưu tiên của bà.”
“Tôi có đủ khả năng để thuê an ninh riêng, nếu cần. Tôi đã liên hệ với luật sư của tôi. Elizabeth không bắt buộc phải làm chứng vụ này.”
“Họ không hề ép buộc con. Chính con đồng ý ra làm chứng.”
“Con vẫn suy xét rất thiếu cẩn trọng. Đây là quyết định của mẹ.”
Ông ấy gọi mình là Liz, Elizabeth nghĩ thầm. Ông ấy gọi cô là Liz và thách thức chỉ đạo của tiến sĩ Susan L. Fitch - trước mặt bà ấy. Cho nên cô sẽ là Liz. Cô sẽ không còn là Elizabeth.
“Không, không.” Cô lên tiếng. “Con phải làm chứng. Con không thể về nhà.”
Vẻ sững sờ thoáng át cơn giận dữ lạnh lùng trên mặt Susan. “Con có hình dung được hậu quả của việc này không? Con sẽ không thể tham gia vào chương trình, hay học ở Harvard mùa thu này. Con sẽ làm chậm và đổ vỡ chương trình giáo dục của mình, con sẽ đặt cuộc sống của mình, cuộc đời của mình, Elizabeth, vào tay những người mà mục đích thực sự chỉ là kết tội gã đàn ông đó, mặc con phải gánh bất kỳ cái giá nào.”
“Julie đã chết.”
“Không gì thay đổi được chuyện đó nữa, nhưng quyết định này có thể hủy hoại cuộc đời con, mọi kế hoạch của con, tương lai của con.”
“Làm sao con có thể về nhà cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra quay lại cuộc sống của mình ư? Và những kế hoạch của mẹ nữa, bởi vì chúng chưa bao giờ là của con cả. Nếu chương trình của họ là kết án những kẻ giết người thì con chấp nhận điều đó. Chương trình của mẹ dành cho con là không làm gì cả, là vâng lệnh, và sống cuộc sống mẹ vạch ra cho con. Con không thể. Con không thể làm vậy được nữa. Con phải làm những gì là đúng đắn. Đó là hậu quả, mẹ ạ. Và con phải chấp nhận hậu quả đó.”
“Con sẽ chỉ càng làm cho sai lầm của mình thêm tệ hại thôi.”
“Tiến sĩ Fitch,” John lên tiếng. “Công tố viên liên bang đang đến đây để nói chuyện với Liz...”
“Elizabeth.”
“Bà sẽ nghe những điều mà ông ấy phải nói rõ. Các bước phải thực hiện. Bà có thể mất chút thời gian. Tôi hiểu đây là một cú sốc. Chúng tôi sẽ đưa bà và con gái tới một chỗ mới, nơi hai người có vài ngày để cân nhắc, để trò chuyện.”
“Mẹ không có ý định đi bất kỳ đâu với con, và mẹ không có nghĩa vụ phải đi bất kỳ đâu với con. Mẹ mong con sẽ nhận thức lại trong một hai ngày tới,” bà ấy nói với Elizabeth. “Khi con nhận ra những giới hạn tình thế hiện tại của mình, cùng mức độ thực sự của những hậu quả ấy. Mẹ sẽ bảo bác sĩ Frisco rằng con bị ốm, và sẽ cố học đuổi sau. Hãy suy nghĩ cho kỹ, Elizabeth. Có những bước đi không bao giờ làm lại được nữa đâu.”
Bà chờ đợi, miệng mím chặt khi Elizabeth không trả lời.
“Liên lạc với mẹ khi con sẵn sàng về nhà. Thưa các vị cảnh sát,” bà ấy nói, và đi ra phía cửa.
John chặn bà ấy ở cửa. “Xin chờ một chút, thưa tiến sĩ.” Ông ấy nhấc bộ đàm. “Barrow đây. Tiến sĩ Fitch đang ra ngoài. Cần có người hộ tống bà ấy về nhà.”
“Tôi hiểu. Ngoài này ổn cả.”
“Ông không tán thành quyết định của tôi trong tình huống này mà,” Susan nói.
“Bà không hề cần hay muốn sự tán thành của tôi, nhưng đúng là không. Không một chút nào.”
“Ông nói đúng. Tôi không hề cần hay muốn sự tán thành của ông.” Bà bước ra mà không hề nhìn lại sau.
Khi ông bước vào, ông thấy Terry đang ngồi trên tay ghế của Elizabeth, một tay nhẹ đặt lên vai cô bé.
“Người ta phản ứng trước sự sợ hãi và lo lắng theo những cách khác nhau mà,” ông lên tiếng.
“Mẹ cháu không hề sợ hãi hay lo lắng, hay ban đầu là như vậy. Trước hết, bà ấy nổi giận và thấy bực tức. Cháu hiểu điều đó.”
“Bà ấy không đúng,” Terry nói với cô. “Cô biết bà ấy là mẹ cháu, nhưng bà ấy không hiểu thực tế.”
“Mẹ cháu chẳng bao giờ sai, và bà ấy cũng chưa bao giờ là một người mẹ đúng nghĩa. Cháu về phòng một lúc có được không?”
“Được chứ. Nhưng, Liz này,” John nói thêm khi cô đứng lên, “chẳng có ai không bao giờ sai sót cả đâu.”
“Khốn nạn,” Terry rít lên khi Elizabeth rời khỏi phòng. “Lạnh nhạt, đến đây, là lượt từ đầu đến chân, để rỉa rói con bé đúng vào lúc như thế này.”
“Bà ấy chưa bao giờ thực sự hiểu con bé,” John lẩm bẩm. “Bà ấy chưa bao giờ vòng tay ôm con bé, chưa bao giờ hỏi nó thế nào, chưa bao giờ nói bà ấy thấy mừng vì nó không sao. Tội nghiệp, nếu cuộc sống của con bé là như thế này thì Chương trình bảo vệ nhân chứng có thể lại là một bước cải thiện.”