← Quay lại trang sách

Chương 5 (tt)

Elizabeth dành ra hai tiếng với ông Pomeroy từ Văn phòng Biện lý Hoa Kỳ. Cô phải kể lại toàn bộ một lượt, tất cả mọi việc của buổi tối hôm ấy, nhưng lần này có những chỗ bị ngắt lời để làm rõ, khiến cô phải kể lại, nhảy cóc, rồi lại vòng lại. Cùng đi với ông ấy còn ba người nữa, tất cả đều mặc đồ đen. Một người trong số họ ghi chép, mặc dù họ đã ghi âm lại cuộc phỏng vấn.

Các thanh tra Riley và Griffith cũng đến, cho nên có cảm giác căn nhà rất nhỏ nhưng quá đông người.

Đến một lúc, Pomeroy ngả người trên ghế, nhíu mày. “Bây giờ, Elizabeth, cháu thừa nhận cháu có uống một vài ly rượu. Là bao nhiêu ly? Ba hay bốn? Hay hơn?”

“Hơn bốn ly một chút. Cháu không uống hết ly cuối cùng. Khi bọn cháu tới nhà Alex, cháu uống một ít nước. Anh ta mời cháu một ly nữa, nhưng cháu không thích. Cháu cảm thấy không khỏe.”

“Và còn bị say nữa. Sau khi cháu say, cháu thiếp ngủ ở hiên trời. Cháu có hay uống rượu không?”

“Cháu không. Ý cháu nói là cháu đã từng uống một chút rượu vang, vì mẹ cháu tin rằng cháu nên luyện khẩu vị thật tinh tế, nhưng cháu chưa bao giờ uống rượu pha trước đó.”

“Vậy đó là trải nghiệm đầu tiên của cháu với loại rượu đó, và cháu uống gần năm ly trong suốt buổi tối, bị say, ngủ - hoặc bất tỉnh - bên ngoài. Nhưng cháu nói cháu có thể nhận diện những người vào nhà và bắn Alexi Gurevich cùng Julie Masters phải không? Và ở khoảng cách bao nhiêu nhỉ?”

“Khoảng ba mét. Nhưng cháu rất chắc chắn. Cháu nhìn thấy họ rất rõ. Họ ở trong khu vực có ánh sáng.”

“Chẳng lẽ cháu không hề bị ảnh hưởng gì sau khi đã uống ngần ấy rượu, sau khi đã trác táng đến mệt lử vậy à?”

Xấu hổ, cô đăm đăm nhìn hai tay mình nắm chặt để trên đùi. “Cháu biết rõ thời gian phản ứng của cháu bị ảnh hưởng, và chắc chắn cả nhận định của cháu nữa. Nhưng thị lực và thính lực của cháu thì không.”

Pomeroy gật đầu với một người cùng đi với ông ấy. Người này bước tới, đặt vài tấm ảnh lên bàn.

“Em có nhận ra ai trong số những người này không?” anh ta hỏi cô.

“Có.” Cô chỉ một người ở góc bên phải của xấp ảnh. “Đó là Yakov Korotkii. Đó là kẻ đã bắn Alex, sau đó là Julie. Trong ảnh tóc gã dài hơn.”

“Cháu có biết người này không?” Pomeroy hỏi cô. “Cháu đã gặp người này từ trước chưa?”

“Cháu chưa bao giờ gặp gã. Cháu chỉ nhận thấy gã, và chỉ mới đêm qua, khi gã bắn Alex và Julie.”

“Được rồi.” Pomeroy nhặt số ảnh lên, và người kia lại đặt một xấp khác xuống. “Em có nhận ra người nào ở đây không?”

“Người này. Bọn họ gọi gã là Yegor. Cháu không biết tên đầy đủ của gã. Gã đi cùng Korotkii. Gã giữ tay Alex, sau đó đạp anh ta quỳ xuống.”

“Một lần nữa nhé.” Những tấm ảnh được bỏ đi, những tấm khác được trải xuống.

“Kia là Ilya.” Vì hai môi cô run run, nên cô phải mím chặt lại. “Ilya Volkov. Anh ta vào sau... sau khi Julie và Alex đã chết. Chỉ vài phút sau đó. Anh ta rất tức giận. Anh ta nói bằng tiếng Nga.”

“Làm sao cháu biết anh ta tức giận?”

“Cháu nói được tiếng Nga, không thạo lắm. Bọn họ nói... đây là lời dịch nhé. Như thế có được không ạ?”

“Được.”

Cô hít một hơi, nhắc lại cuộc trò chuyện.

“Rồi cháu bỏ chạy. Cháu biết bọn họ bắt đầu lùng tìm cháu, và nếu họ tìm thấy cháu, họ sẽ giết cháu vì cháu đã nhìn thấy hết. Khi cháu ngừng chạy, cháu gọi cho 911.”

“Tốt lắm. Cháu làm rất tốt, Elizabeth. Chúng ta sẽ bắt giữ những người này. Có thể cần cháu phải nhận dạng chúng lần nữa, xếp hàng ra. Chúng sẽ không thể nhìn thấy cháu.”

“Vâng, cháu biết.”

“Lời khai của cháu sẽ giúp tống những kẻ rất nguy hiểm vào tù. Văn phòng Biện lý rất biết ơn cháu.”

“Không có gì ạ.”

Ông ấy mỉm cười trước câu đó. “Chúng ta sẽ nói chuyện nữa. Chúng ta sẽ còn gặp nhau rất nhiều trong mấy tuần tới. Nếu cháu cần bất kỳ điều gì, Elizabeth, bất kỳ điều gì, một cảnh sát Tư pháp sẽ thực hiện cho cháu, hoặc cháu có thể liên hệ với chú. Các chú muốn cháu thấy thoải mái nhất có thể.”

“Cảm ơn các chú.”

Sự căng thẳng mà cô không hề nhận thấy tan biến khi ông ấy rời đi.

Cũng giống như Terry đã làm lúc trước, Griffith ngồi lên tay ghế của cô. “Ông ấy phải nghiêm nghị với em vì mọi việc sẽ rất khó khăn. Những gì em phải làm, những gì nhóm bào chữa sẽ làm để bác bỏ lời chứng của em. Đó sẽ là một con đường rất không dễ dàng.”

“Em biết. Chị vẫn tham gia điều tra chứ?”

“Đây là cuộc phối hợp điều tra, vì chính chú Riley và chị thúc đẩy nó. Đây là vụ việc cấp liên bang, nhưng chúng ta vẫn phải vào cuộc thôi. Em sẽ trụ được chứ?”

“Em ổn. Mọi người đều rất quan tâm. Cảm ơn chị đã lấy đồ đạc cho em.”

“Không có gì đâu em. Em còn cần gì nữa không?”

“Em cần laptop. Lẽ ra em nên nhờ chị từ trước, nhưng em nghĩ không ra.”

“Em sẽ không thể gửi mail cho bất kỳ ai, không vào các nhóm trò chuyện trên mạng, không đăng tải gì.”

“Không phải những việc đó. Em muốn học, và nghiên cứu. Giá em có máy tính của mình, cùng một ít sách vở...”

“Chị sẽ thử tìm giúp em.”

Như thế là quá đủ.

Khi đêm xuống, họ đưa cô lên một chiếc xe cùng với John và Terry. Griffith và Riley lái xe phía sau; thêm mấy cảnh sát khác dẫn đường.

Khi họ phóng trên đường cao tốc, cô chợt nhớ rằng mới chỉ hai tư tiếng đồng hồ trước cô còn mặc bộ váy đỏ mới và đi đôi giày cao gót bóng lộn của mình. Và Julie, đôi mắt sáng rực, giọng nói phiêu phiêu, ngồi bên cạnh cô trong một chiếc taxi. Còn sống.

Mọi thứ hoàn toàn khác.

Giờ đây mọi thứ lại đổi khác.

Họ tiến thẳng vào gara một tòa nhà hai tầng giản dị có sân rộng, sâu. Nhưng gara thì trống tuềnh trống toàng - không dụng cụ, không hòm xiểng, không phế thải.

Cánh cửa dẫn vào trong nhà như phô ra sự bế tắc. Người mở cửa có mấy sợi tóc điểm bạc trên mái tóc nâu sẫm. Dù cao gần bằng John nhưng ông ấy to con hơn - trông vạm vỡ với quần bò và áo phông, vũ khí của ông ấy đeo trễ bên hông.

Ông ấy bước lùi lại để họ có thể tiến vào bếp - rộng hơn gian nhà họ vừa rời đi. Đồ đạc hiện đại hơn, sàn lát gạch màu vàng nâu.

“Liz, đây là sĩ quan Cosgrove.”

“Chú là Bill.” Ông ấy chìa một tay và mỉm cười động viên Elizabeth. “Chào mừng cháu về nhà. Chú Peski - kia là cô Lynda - đang kiểm tra vòng ngoài. Đêm nay, các cô chú sẽ bảo vệ cháu an toàn.”

“Ôi... Nhưng...”

“Bọn chú sẽ quay lại vào buổi sáng,” John bảo cô. “Nhưng bọn chú sẽ để cháu ổn định mọi thứ rồi mới đi.”

“Để cô dẫn đường và chỉ cho cháu phòng cháu nhé,” Terry gợi ý, và Elizabeth chưa kịp đồng ý hay phản đối thì Terry đã nhấc va li của cô lên và bước ra.

“Con bé trẻ hơn tôi hình dung,” Bill nhận xét.

“Con bé mệt mỏi, vẫn còn hơi thảng thốt. Nhưng con bé rất vững vàng. Nó chịu được suốt hai tiếng với Pomeroy mà không hề lóng ngóng. Hội đồng xét xử sẽ rất quý nó cho mà xem.”

“Một cô bé vị thành niên hạ gục nhà Volkov.” Bill lắc đầu. “Không thể tin được.”

*

Selgei Volkov đang rất sung mãn, một quý ông giàu có xuất thân từ nghèo hèn. Mới lên mười, lão đã là một thằng trộm cắp có số má biết tường tận mọi ngóc ngách, hang hốc ở cái khu ổ chuột tởm lợm của mình tại Moscow. Tay lão nhuốm máu lần đầu năm mười ba tuổi, đâm thủng ruột nạn nhân bằng một con dao dã chiến Mỹ. Con dao đó lão đã thó được từ một địch thủ bị lão bẻ gãy tay, một thằng nhóc mười sáu tuổi ranh như quỷ. Lão vẫn còn giữ con dao ấy.

Lão trưởng thành qua hết các phẩm cấp của hệ thống bratva[11] Moscow, trở thành toán trưởng khi chưa đầy mười tám tuổi.

Tham vọng của lão leo cao nữa cho tới khi, cùng với em trai mình là Mikhail, lão tiếp quản bratva bằng một cuộc đảo chính đẫm máu, tàn bạo ngay khi Liên Xô tan rã. Theo tư duy của Sergei, đó là thời khắc của vận hội và thay đổi.

Lão kết hôn với một phụ nữ có khuôn mặt đáng yêu và có khiếu thẩm mỹ với những thứ đẹp đẽ. Bà ta sinh cho lão hai cô con gái, và lão rất ngạc nhiên rằng lão vô cùng yêu thương chúng ngay từ lúc chúng mới chào đời. Lão đã khóc khi lão bế con lần đầu tiên, vô cùng sung sướng, ngạc nhiên và tự hào.

Nhưng cuối cùng, khi lão có con trai, chẳng còn tí nước mắt nào nữa. Niềm sung sướng đó, sự ngạc nhiên và tự hào đó, quá sâu xa đến không thể chảy nước mắt.

Con cái lão, tình yêu và hoài bão lão dành cho chúng, đã khiến lão quyết định di cư sang Mỹ. Ở đó, lão có thể tặng cho chúng những cơ hội, với một cuộc sống giàu sang hơn.

Và lão cho rằng đã đến lúc bành trướng.

Lão chứng kiến đứa con lớn kết hôn với một chàng luật sư, và lão đã được bế đứa cháu đầu tiên. Và đã khóc. Lão gây dựng cho con gái thứ hai - họa sĩ của lão, đứa mơ mộng của lão - xưởng nghệ thuật riêng.

Nhưng con trai lão, à, thằng con lão, doanh nhân của lão với tấm bằng của Đại học Chicago, đó mới là di sản của lão. Con trai lão thông minh, khỏe mạnh, nhạy bén, và máu lạnh.

Mọi hy vọng và thèm khát của gã thiếu niên ở khu ổ chuột Moscow được hiện thực hóa trong đứa con trai.

Giờ lão làm việc trong khu vườn râm mát tại điền trang ở Gold Coast của mình, đang đợi Ilya đến. Sergei là một người đàn ông rắn rỏi và điển trai với những lọn bạc điểm trên mái tóc đen, đôi lông mày đen rậm bên trên cặp mắt màu mã não. Lão giữ cho thân hình rắn chắc và thỏa mãn được cả vợ, bồ và thỉnh thoảng là mấy ả gái làng chơi.

Những khu vườn của lão là niềm tự hào nữa. Dĩ nhiên, lão có thuê người làm vườn và cả lao công, nhưng mỗi tuần lão vẫn dành ra nhiều giờ làm những việc lặt vặt, đào bới đất, trồng một giống mới nào đó bằng chính từ bàn tay mình.

Nếu không trở thành một bố già, Sergei tin lão có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, rất giản dị của một người làm vườn.

Mặc chiếc quần cộc thùng thình, những hình xăm ngôi sao trên đầu gối lão vấy đầy đất và phân phủ cho cây mới trồng, lão cứ tiếp tục đào bới nhưng vẫn nghe rõ tiếng con trai lại gần.

“Phân gà,” Sergei nói. “Thứ đó rẻ tiền, dễ kiếm, và làm cho cây cối rất thích.”

Khó chịu, lúc nào cũng vậy, trước cao thủ thích bẩn thỉu của bố mình, Ilya lắc lắc đầu. “Và ngửi toàn mùi cứt gà.”

“Một cái giá nho nhỏ phải trả thôi mà. Mấy khóm ngọc trâm của bố rất thích, con thấy kia không? Khóm phế thảo sắp nở hoa đến nơi rồi. Có rất nhiều bí mật trong những chỗ râm mát và tối tăm.” Sergei nhìn lên, hơi nheo mắt. “Thế nào. Tìm được con bé chưa?”

“Vẫn chưa. Nhưng sẽ thấy thôi. Con đã cho người kiểm tra ở Harvard. Chúng ta sẽ sớm tìm ra tên nó, và từ đó, chúng ta sẽ tóm được nó.”

“Đàn bà luôn dối trá, Ilya.”

“Con không nghĩ nó nói dối vụ này. Nó học y ở đó, và có vẻ không thích. Mẹ nó, một bác sĩ phẫu thuật, sống tại Chicago này. Con tin chi tiết này cũng đúng. Chúng ta đang tìm kiếm bà mẹ.” Ilya khom người xuống. “Con sẽ không vào tù đâu.”

“Không, con sẽ không vào tù. Yakov cũng vậy. Bố cũng đang tìm những lối khác nữa. Nhưng bố không hài lòng vì một toán trưởng của ta hiện đang bị giam?”

“Anh ta sẽ không hé răng đâu.”

“Chuyện này không làm bố lo. Nó sẽ chẳng nói gì cả, giống như Yegor sẽ không nói gì. Cảnh sát Mỹ thì sao? Là cứt.” Lão ví họ như những thứ rác rưởi cùng với một động tác phẩy tay. “Chúng sẽ chẳng bao giờ phá được những thứ như thế này. Chúng cũng không làm gì được con nếu chúng ta không thuyết phục được thẩm phán về chuyện bảo lãnh. Nhưng con bé này, nó làm bố thấy lo. Bố rất lo, Ilya, rằng con bé vẫn còn sống đâu đó. Bố lo rằng Yakov không biết rằng con bé và ai đó khác đã có mặt ở chỗ đó.”

“Nếu con không bị chậm lại thì con cũng đã có mặt ở đó, và sẽ ngăn được mọi việc. Lúc đó dù cũng chẳng còn nhân chứng nữa.”

“Chuyện liên lạc là cả một vấn đề đấy. Kiểu gì cũng phải xem lại.”

“Bố nói là để mắt đến nó, theo sát nó cho tới khi có thể trừng phạt nó về tội ăn cắp.” Ilya nhích tới, giật phắt cặp kính của mình. “Con sẽ đích thân chặt tay nó vì tội ăn cắp của gia đình. Bố đã cho nó mọi thứ, nhưng nó chỉ biết đòi hỏi thêm. Nhiều tiền, nhiều ma túy, nhiều đàn bà, nhiều thứ để khoe. Thằng anh họ của con đấy. Tham lam.” Gã rít lên những lời nói về kẻ phản bội. “Nó nhổ vào mặt chúng ta, hết lần này đến lần khác. Bố đã rất tốt với nó, bố ạ.”

“Cháu họ của mẹ con. Bố nỡ nào lại không hết lòng? Nhưng bố đã rất hy vọng.”

“Bố cho nó nhập hội, nó và Yakov.”

“Và thằng Yakov đã chứng tỏ nó xứng đáng với món quà đó. Còn Alexi?” Sergei nhún vai. “Cứt gà,” lão nói với nụ cười nhếch lên. “Giờ thì nó sẽ là phân bón. Ma túy. Nó chết vì thứ đó. Đây là lý do vì sao bố rất nghiêm khắc với con và các chị. Ma túy chỉ là thứ để kinh doanh. Vì ma túy - đó chính là gốc rễ - nó ăn cắp của chúng ta, phản bội chúng ta và dòng máu của chính nó.”

“Giá như con biết, con đã có mặt ở đó, để chứng kiến nó cầu xin như một con đàn bà. Để chứng kiến nó chết.”

“Thông tin nó bị bắt, và thỏa thuận thằng khốn đó đưa ra với cảnh sát, chỉ đến tai chúng ta vào đúng đêm đó. Cần phải giải quyết nó thật nhanh. Bố phái Yakov và Yegor tới kiểm tra nhà nó, xem nó có ở đó không. Cho nên có lẽ nó bị giải quyết quá nhanh. Phạm ngay phải sai lầm, như dân Mỹ vẫn nói. Trước giờ con đâu có giao hảo với Alexi. Gu của nó lúc nào cũng kém xa con.”

“Lẽ ra con đã ở đó,” Ilya nhắc lại. “Và con bé, cô ta thật hấp dẫn. Tươi trẻ, chưa hư hỏng. Buồn. Một chút buồn. Con thích cô ta.”

“Còn vô khối đứa khác mà. Con bé chết chắc rồi. Giờ con sẽ ở lại ăn tối. Việc đó làm mẹ con vui đấy, cả bố nữa.”

“Vâng.”

Chú thích:

[11] Thuật ngữ chỉ tập hợp các thành phần tội phạm có tổ chức ở Nga.