← Quay lại trang sách

Chương 6

Hai tuần trôi qua, rồi lại bắt đầu tuần mới. Số lần Elizabeth được phép rời khỏi căn nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và không bao giờ đi một mình cả.

Cô không bao giờ một mình.

Cô, vốn từng mong mỏi có người bầu bạn, giờ đây lại thấy việc thiếu đi sự cô quạnh còn khổ sở hơn khi chỉ có bốn bức tường vây quanh.

Cô đã có laptop. Họ chặn không cho cô dùng mail và chat. Để cho đỡ chán và vì tò mò, cô đã hack qua tường lửa. Dù không định liên lạc với ai, nhưng việc đó cho cô cảm giác có thành tích.

Cô giữ riêng thắng lợi nho nhỏ đó cho mình.

Cô gặp nhiều ác mộng, và cũng chẳng hề nói ra.

Họ mang cho cô một ít sách và đĩa CD nhạc. Cô chỉ cần đề nghị. Việc thỏa thuê ngốn tiểu thuyết bình dân và thứ âm nhạc mẹ cô cực lực phản đối lẽ ra phải giúp cô có cảm giác được tự do. Thay vào đó, nó chỉ càng cho thấy rõ cô thiếu rất nhiều, và cô biết quá ít ỏi về thế giới thật.

Mẹ cô chẳng hề xuất hiện.

Sáng sáng John và Terry đổi ca đêm, và mỗi buổi chiều Bill và Lynda lại thay họ. Thỉnh thoảng họ tự nấu ăn; bữa sáng dường như là đặc sản của John. Nhưng phần lớn thời gian, họ mua sẵn. Pizza hoặc bánh kẹp, gà rán hoặc đồ ăn Tàu. Cảm giác mình có lỗi và một phần để phòng vệ - Elizabeth bắt đầu thử nấu ăn. Thực đơn thì cứ theo công thức mà làm. Gian bếp trở thành một dạng phòng thí nghiệm.

Và nhờ thử nghiệm, cô tìm thấy sự ham thích. Cô thích việc chặt thịt và đảo thức ăn, mùi hương, các hỗn hợp.

“Thực đơn có gì nào?”

Ngồi bên bàn, Elizabeth ngước lên nhìn John bước vào. “Cháu nghĩ cháu có thể thử món gà rang khô này.”

“Nghe được đấy.” Ông tự rót cà phê cho mình. “Vợ chú làm món rang khô để lừa bọn trẻ con ăn nhiều rau.”

Cô biết ông ấy và vợ, Maddie, có hai con. Một cậu bé bảy tuổi, Maxfield, đặt tên theo họa sĩ Maxfield Parrish, và Emily - theo Emily Bronte - lên năm.

Ông ấy đã cho cô xem ảnh, mấy tấm ảnh trong ví ông ấy, và kể cô nghe những câu chuyện buồn cười về bọn trẻ.

Để thân tình, cô hiểu như vậy. Và đúng như vậy, nhưng điều đó cũng khiến cô nhận ra chẳng hề có những câu chuyện buồn cười về cô lúc còn bé.

“Các em ấy có lo lắng về chú không? Vì làm trong lực lượng hành pháp ấy?”

“Max và Em hả? Chúng còn nhỏ nên chưa biết lo. Chúng biết chú truy lùng bọn xấu, và cho đến giờ thì chuyện đó vẫn ổn. Còn Maddie hả?” Ông ngồi xuống cùng với cốc cà phê. “Ờ, thỉnh thoảng. Là một phần trong hành trang rồi. Và có thể điều đó rất khó khăn với cô ấy, giờ làm việc kéo dài, thời gian vắng nhà nữa.”

“Chú nói cô là một thư ký tòa án nhỉ.”

“Ờ, cho đến khi Max ra đời. Ngày đẹp nhất trong đời chú, cái ngày ở tòa án ấy. Chú gần như chẳng nhớ nổi tên mình khi cô ấy ngồi ở đó. Người phụ nữ xinh đẹp nhất chú từng gặp. Chú chả hiểu làm sao chú lại có đủ may mắn để rủ cô ấy hẹn hò với chú, rồi lại còn cưới chú nữa.”

“Chú là một người đàn ông rất vững vàng,” Elizabeth nói. “Hấp dẫn về hình thức. Chú tốt bụng và có thế giới quan rộng, nhiều thứ quan tâm. Và thực tế chú làm công việc quyền lực, mang vũ khí, cũng có thể hấp dẫn một phụ nữ về mặt bản năng.”

Mắt ông như cười giễu cô. “Cháu chẳng hề giống ai cả, Liz ạ.”

“Cháu lại mong được như vậy.”

“Đừng. Cháu là một cô gái cá tính, thông minh phát sợ, can đảm, nhân hậu - và cháu cũng có rất nhiều mối quan tâm. Chú không theo đuổi được nhiều thứ. Khoa học, thực thi pháp luật, sức khỏe và dinh dưỡng, âm nhạc, sách vở, giờ là nấu ăn. Ai biết tiếp theo sẽ là gì nữa?”

“Chú dạy cháu sử dụng súng được không?”

Ông hạ cốc cà phê xuống. “Ý tưởng đó từ đâu vậy?”

“Có thể là một trong những mối quan tâm đa dạng của cháu.”

“Liz.”

“Cháu vẫn thường gặp ác mộng.”

“Ôi, cháu yêu.” Ông ấy đặt một tay lên tay cô. “Kể chú nghe đi.”

“Cháu vẫn mơ về cái đêm đó. Cháu biết đó là một phản ứng bình thường, một phản ứng tất yếu.”

“Điều đó không làm cho mọi việc dễ dàng hơn.”

“Không hề.” Cô trân trân nhìn cuốn sách dạy nấu ăn, băn khoăn không biết thế giới của mình có trở lại đơn giản như việc chế biến món ăn không.

“Và cháu mơ thấy mọi việc tiếp diễn, phải nhận diện những kẻ tình nghi. Chỉ có gã nhìn cháu, Korotkii ấy. Cháu biết gã nhìn cháu, bởi vì gã mỉm cười. Và gã thò tay ra sau lưng, giống như gã đã làm cái buổi tối hôm đó. Mọi thứ chậm lại khi gã rút súng ra. Không ai phản ứng lại. Gã bắn cháu xuyên qua lớp kính.”

“Gã không hề nhìn thấy cháu, Liz.”

“Cháu biết. Điều đó hợp lý và logic. Nhưng đây lại là nỗi sợ hãi và cảm xúc - nỗi sợ và cảm xúc tiềm thức. Cháu cố gắng chế ngự nó, cố gắng để mình bận rộn.”

“Tại sao chú lại không thử liên lạc với mẹ cháu nhỉ? Tại sao chứ?”

Vẻ hoang mang hiện rõ khiến ông làm một tiếng chửi thề lại. “Cháu biết là các chú có một bác sĩ tâm lý cho cháu. Cháu từng bảo không muốn nói chuyện với bác sĩ, nhưng...”

“Cháu vẫn không muốn. Có ích gì đâu chứ? Cháu hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao. Cháu biết đó là một quá trình trí não cháu phải trải qua. Nhưng gã giết cháu, chú hiểu không. Hoặc ở ngôi nhà ấy bởi vì trong mơ gã tìm thấy cháu, hoặc tại chỗ nhận diện bởi vì gã nhìn xuyên được qua kính. Cháu sợ gã sẽ tìm thấy cháu, gã sẽ nhìn thấy cháu, gã sẽ giết cháu. Và cháu cảm thấy bất lực. Cháu không có sức mạnh, không có vũ khí. Cháu không thể tự vệ. Cháu muốn có thể tự bảo vệ mình. Cháu không muốn mình bất lực.”

“Và cháu nghĩ học bắn súng sẽ giúp cháu cảm thấy an tâm hơn, đỡ mong manh hơn?”

“Cháu nghĩ đó là một đáp án.”

“Vậy chú sẽ dạy cháu.” Ông ấy lấy vũ khí ra, tháo hộp đạn đặt sang một bên. “Đây là một khẩu Glock 19. Loại tiêu chuẩn. Ổ đạn mười lăm viên.”

Elizabeth đón lấy khẩu súng. “Được làm từ polyme tổng hợp. Cháu đã tìm hiểu về nó.”

“Chú cũng đoán thế.”

“Nó không nặng như cháu nghĩ. Nhưng nó chưa lắp đạn, cho nên chỗ đó cũng chiếm trọng lượng đáng kể.”

“Hiện giờ chúng ta sẽ để súng không nạp đạn. Hãy nói về vấn đề an toàn trước.”

Cô ngước lên, nhìn vào mắt ông. “Được ạ.”

Sau một vài quy tắc cơ bản, ông bảo cô đứng lên, chỉ cho cô cách ngắm, cách nắm chắc súng.

Rồi Terry bước vào. “Lạy Chúa, John.”

“Súng không nạp đạn đâu ạ,” Elizabeth nói nhanh.

“Tôi nhắc lại, vì Chúa.”

“Để cho cô chú một phút nhé, Liz.”

“Ồ. Được ạ.” Với thái độ miễn cưỡng hơn là cô nghĩ, cô trao khẩu súng lại cho John. “Cháu sẽ ở trong phòng mình.”

“Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?” Terry chất vấn ngay khi Elizabeth ra khỏi phòng.

“Con bé muốn học cách sử dụng súng.”

“Chà, tôi muốn George Clooney[12] trần truồng nằm trên giường của tôi, nhưng tôi không tìm cách bắt cóc. Chưa hề.”

“Con bé gặp ác mộng, Terry.”

“Vớ vẩn.” Terry giật mạnh cửa tủ lạnh, lấy ra một lon Coke. “Tôi xin lỗi, John, toàn bộ việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con bé. Nhưng để nó nghịch vũ khí tác nghiệp của anh không phải là lời giải đâu.”

“Con bé lại nghĩ khác. Nó không muốn cảm thấy bất lực. Ai có thể trách nó được chứ? Chúng ta có thể suốt ngày bảo nó rằng nó an toàn, chúng ta sẽ bảo vệ nó, nhưng nó vẫn cảm thấy bất lực. Vấn đề không phải là chúng ta nói gì với nó, mà là con bé cảm thấy như thế nào.”

“Tôi biết điều đó, John, tôi biết. Tôi hiểu con bé sợ, và nó thấy chán. Chúng ta không thể thay đổi được điều đó, thực sự là không.”

“Cuộc sống của nó sẽ chẳng bao giờ như cũ được nữa, Terry, và chúng ta không thể quên điều đó. Chúng ta không thể quên con bé không chỉ là nhân chứng, nó còn là một cô bé mới lớn. Nếu học đúng quy tắc an toàn và sử dụng súng ống đúng cách giúp cho nó, thì tôi sẽ tán thành dạy cho nó. Bởi vì điều tối thiểu nó được hưởng là một giấc ngủ ngon vào ban đêm.”

“Vớ vẩn,” Terry nhắc lại. “Được rồi, tôi hiểu. Tôi biết. Nhưng...”

“Nhưng?”

“Tôi đang suy nghĩ.”

“Tốt, hãy cứ làm việc đó. Tôi sẽ thử thuyết phục cả sếp nữa. Tôi muốn một sự phê chuẩn chính thức để sử dụng sàn tập bắn.”

“Cứ mơ đi. Có thể như thế hữu ích đấy.”

John mỉm cười và đi vào phòng bên cạnh, móc điện thoại của mình ra.

Terry thở hắt một hơi. Sau một lúc cân nhắc, cô lấy ra một lon Coke thứ hai, rồi đi lên gác tới phòng Elizabeth. Cô gõ cửa.

“Mời vào.”

“Nghịch súng lúc nào cũng khiến cô khát khô.” Terry bước lại bên giường nơi Elizabeth ngồi, đưa cho cô lon Coke.

“Cháu hy vọng cô không giận chú John. Đó là lỗi của cháu.”

“Cô có giận đâu.” Terry ngồi xuống cạnh cô bé. “Việc đó khiến cô hơi bất ngờ, có vậy thôi. John kể với cô rằng cháu hay gặp ác mộng. Cháu sợ. Cô có thể bảo cháu đừng như vậy, nhưng sự thật là, ở địa vị cháu, cô cũng sợ.”

“Cháu không thể làm gì. Trong những cơn ác mộng, cháu không thể làm gì, cho nên gã cũng giết cháu. Cháu muốn học cách tự chăm sóc mình. Các cô chú không phải lúc nào cũng có mặt. Cô và chú John hay chú Bill và cô Lynda. Hay bất kỳ ai người ta cử đến. Sẽ có ngày các cô chú không có mặt, và cháu phải biết mình có thể tự lo cho bản thân. Mẹ cháu sẽ không đến.”

“Cháu không hiểu...”

“Cháu rất hiểu.” Cô nói rất bình tĩnh, không hề có cảm xúc, ngạc nhiên là mình lại thấy bình tĩnh và vô cảm. “Khi nào đến lúc các cô chú chuyển chỗ cho cháu, hãy cho cháu một nhân dạng mới, bà ấy sẽ không đi cùng cháu đâu. Cuộc sống của bà ấy ở đây, sự nghiệp của bà ấy. Cháu sắp mười bảy rồi. Cháu có thể nộp đơn xin sống tự lập nếu cần. Cháu sẽ làm vậy. Khi cháu mười tám tuổi, cháu sẽ có một ít tiền từ quỹ tín thác của cháu. Và có thêm nữa khi cháu hai mươi mốt. Cháu có thể học tập, và cháu có thể làm việc. Giờ cháu biết nấu ăn một chút rồi. Nhưng cháu không thể tự vệ nếu có chuyện gì đó xảy ra.”

“Cháu đủ thông minh để tự tìm hiểu về chương trình này. Bọn cô đã có một nhân chứng biết tuân thủ những chỉ dẫn an ninh.”

“Cháu đã làm theo chỉ dẫn của người khác cả đời mình rồi, cho nên cháu đã quen với việc đó.”

“Ôi, Liz. Thật tệ.”

“Thật thụ động,” Elizabeth thở dài nói. “Cháu xin lỗi. Nhưng mấu chốt là, bọn chúng sẽ không thôi lùng tìm cháu. Chúng tin vào việc trả thù và ăn miếng trả miếng. Cháu biết các cô chú sẽ làm mọi việc có thể để ngăn bọn chúng tìm ra cháu, nhưng cháu cần biết, nếu chuyện tồi tệ nhất xảy ra, nếu chúng tìm ra cháu, cháu có thể chống lại.”

“Có nhiều cách chống lại chứ không chỉ với một khẩu súng.”

“Nhưng cô cũng mang một khẩu đấy thôi.”

“Hai.” Terry vỗ vỗ vào mắt cá chân. “Vũ khí dự phòng đã được phê chuẩn. Nếu cháu muốn học cách bắn súng, John sẽ dạy cháu. Nhưng còn nhiều cách khác nữa. Cô có thể dạy cháu một số thế võ tự vệ. Đối kháng trực tiếp.”

Đầy vẻ tò mò, Elizabeth ngồi lên. “Đánh nhau thật ạ?”

“Cô nghĩ là những động tác tự vệ thì đúng hơn, nhưng, ờ, là đánh trả.”

“Cháu rất muốn học. Cháu học nhanh lắm.”

“Bọn cô thấy điều đó rồi.”

John bước đến cánh cửa để ngỏ. “Năm giờ sáng. Sẵn sàng nhé. Chúng ta được phép sử dụng sàn tập bắn.”

“Cảm ơn chú. Cảm ơn rất nhiều.”

“Terry?”

“Năm giờ. Buổi sáng. Trời ạ. Thôi đành vậy.”

Chú thích:

[12] Một nam diễn viên Mỹ nổi tiếng.