← Quay lại trang sách

Chương 6 (tt)

hoãn mãi được. Cháu phải nghĩ đến quãng đời còn lại của mình. Sẽ đi đến đâu, cháu sẽ thế nào đây. Cháu muốn quay lại trường học. Cháu có ngân quỹ học đại học chuyển giao được. Nhưng còn có những chi phí khác nữa.”

“Để chú xem chú có thể làm gì được.”

Cô mỉm cười. “Cháu rất thích khi chú nói vậy. Với mẹ cháu thì lúc nào cũng là có hoặc không. Mẹ cháu hiếm khi nói có lẽ, vì như thế không dứt khoát. Chú nói chú sẽ xem có thể làm gì được, như thế không phải là có lẽ, không phải là do dự. Như thế nghĩa là chú sẽ có hành động gì đó. Chú sẽ cố gắng. Như thế tốt hơn nói không rất nhiều, và gần như chính là nói có.”

“Đúng vậy.” Ông ngập ngừng một lúc. “Cháu chưa bao giờ nhắc đến bố cả. Chú biết ông ấy chưa xuất hiện, nhưng trong tình hình này...”

“Cháu không biết ông ấy là ai. Ông ấy là một người hiến tặng.”

“Người hiến tặng à?”

“Vâng. Khi mẹ cháu quyết định sinh con, muốn có trải nghiệm đó, mẹ cháu đã xem xét rất nhiều người hiến tặng, cân nhắc phẩm chất của họ. Đặc điểm thể chất, tiền sử y tế, lịch sử gia đình, trí tuệ và vân vân. Mẹ cháu lựa chọn ứng viên tốt nhất và sắp xếp việc thụ tinh.” Cô ngừng lại, nhìn xuống hai tay mình. “Cháu biết chuyện này nghe thế nào.”

“Thật ư?” ông lầm bầm.

“Về mặt trí tuệ, cháu vượt xa kỳ vọng của mẹ. Sức khỏe cháu lúc nào cũng tốt. Thể chất cháu rất khỏe. Nhưng mẹ cháu không thể gần gũi được với cháu. Cái phần đó của quy trình đã không thành công. Mẹ cháu luôn dành cho cháu sự chăm sóc, chế độ dinh dưỡng, nơi ăn chốn ở, nền giáo dục tốt nhất có thể. Nhưng mẹ cháu không thể yêu thương cháu.”

Câu đó khiến tim gan ông nhói lên. “Sự thiếu hụt ở bà ấy.”

“Vâng. Và việc biết được cái phần thất bại đó càng làm cho mẹ cháu khó cảm thấy hoặc thể hiện tình yêu thương. Cháu nghĩ, suốt một thời gian dài, cháu bị trách cứ. Nhưng cháu biết điều đó là không đúng. Cháu biết khi mẹ cháu rời xa cháu. Mẹ cháu rời xa cháu vì bà ấy làm được như vậy, vì cháu tạo ra lựa chọn cho phép mẹ cháu bỏ đi. Cháu có thể làm cho mẹ tự hào về cháu, tự hào về những gì bà ấy đạt được ở cháu, nhưng cháu không bao giờ có thể làm cho mẹ yêu cháu.”

Ông không sao kìm được mình. Ông kéo cô sát lại mình, vuốt ve mái tóc cô cho tới khi cô phát ra một hơi thở dài, dựa hẳn vào người ông. “Cháu sẽ ổn thôi, Liz.”

“Cháu rất muốn vậy.”

Qua đỉnh đầu cô, ông bắt gặp đôi mắt Terry, thấy trong đó những hạt lệ long lanh và cả niềm thương cảm. Thật tốt là cô ấy đã nghe được, John nghĩ. Bởi vì cô bé được hai người quan tâm, và sẵn sàng làm mọi thứ nếu cần để bảo đảm cho cô bé được ổn thỏa.

***

Sergei gặp em trai và cháu trai mình, cùng với Ilya và một trong những toán trưởng đáng tin cậy nhất của lão. Bọn trẻ con nhào xuống hồ bơi dưới cặp mắt giám sát của đám phụ nữ trong khi những người khác ngồi bên những chiếc bàn dã ngoại dài bố trí sẵn với thức ăn ê hề. Các loại đồ uống lạnh bỏ đầy trong những thùng thép không gỉ to tướng đựng đá. Trên bãi cỏ, mấy đứa trẻ chơi bóng rổ hoặc bóng chuyền trong khi tiếng nhạc phát ra một nhịp điệu không ngừng nghỉ.

Không mấy thứ làm Sergei hài lòng hơn một bữa tiệc đông đúc, ồn ào với gia đình và bè bạn. Lão đứng chủ trì cái bếp nướng khổng lồ mà cô con gái đầu và chàng rể tặng lão nhân ngày sinh nhật, để phục vụ cái truyền thống Mỹ quốc này. Chiếc đồng hồ Rolex vàng cùng cây thánh giá đeo trên cổ lão lấp lánh trong ánh mặt trời mùa hè hừng hực, trong khi lão mặc trùm lên chiếc áo sơ mi vải bông cùng chiếc quần dài, một cái tạp dề đỏ tươi mời gọi tất cả mọi người hãy hôn ngài đầu bếp.

Khi bếp nướng bốc khói, lão lật những viên thịt băm béo ngậy, những rẻ sườn toàn thịt và những xiên rau củ dài có phết món nước xốt bí mật của lão.

“Bà mẹ phải đi tới bệnh viện,” đứa cháu tên Misha của Sergei nói. “Bà ta phải ở đó nhiều giờ mỗi ngày, thường hết cả đêm nữa cơ. Bà ta ăn tối có lẽ chỉ một lần một tuần với tay nhân tình. Bốn lần mỗi tuần, bà ta tới phòng tập rất đẹp có huấn luyện viên riêng. Bà ta tới thẩm mỹ viện làm tóc, làm móng tay móng chân. Bà ta sống như thể không hề có con gái ấy.”

Sergei chỉ gật đầu trong lúc chuyển rau củ ra một cái đĩa.

“Tôi đã đến nhà ả,” tay toán trưởng nói với lão. “Tôi đã kiểm tra điện thoại của ả. Các cuộc gọi đến bệnh viện, cho bạn trai, cho một vị bác sĩ khác, cho thẩm mỹ viện làm tóc. Không có cuộc nào cho cảnh sát, cho cảnh sát Tư pháp, cho FBI.”

“Ả phải gặp con bé,” Mikhail khăng khăng. Lão mập hơn anh trai mình, và tóc lão đang ngả sang màu bạc với những lọn lớn. “Ả là một người mẹ cơ mà.” Lão ngước về phía bể bơi, nơi vợ lão đang ngồi cười với cô con gái trong khi đám cháu ngoại nô giỡn trong bể.

“Con nghĩ họ không gần gũi.” Ilya nhấp ly bia.

“Một người mẹ vẫn là một người mẹ thôi,” Mikhail khăng khăng. “Ả phải biết con gái mình ở đâu, chúng ta có thể tóm bà ta,” Misha gợi ý. “Trên đường bà ta tới bệnh viện. Chúng ta có thể... thuyết phục bà ta cho chúng ta biết con bé ở đâu.”

“Nếu một người mẹ là một người mẹ thì ả sẽ không nói đâu.” Sergei bắt đầu xếp thịt viên lên một cái đĩa khác. “Ả sẽ chết trước. Nếu ả không phải là một người mẹ như vậy, và nếu thông tin của ta chúng như thế thì có lẽ ả không hề biết. Chúng ta bắt ả, bọn họ sẽ chuyển con bé đi, tăng cường người bảo vệ. Cho nên, chúng ta sẽ chỉ theo dõi kẻ không hề là một người mẹ đó.”

“Trong nhà,” tay toán trưởng nói, “chẳng có gì của cô con gái ở bên ngoài phòng ngủ cả. Và ở đó cũng chẳng có nhiều thứ. Có gì thì đều đóng thùng cả. Giống như thể cất đi.”

“Các vị thấy rồi đấy.” Sergei gật đầu. “Ta có một cách khác, một cách kết thúc vụ này và không để lại dấu vết gì. Dặn Yakov kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, Misha. Lần sau chúng ta mở tiệc, sẽ là để ăn mừng nó trở về. Còn bây giờ...” lão nhấc đĩa lên, đầy ú ụ thịt viên và xúc xích nóng, “ta ăn đã.”

*

Mùa hè trôi dần, Elizabeth luôn tự nhủ mình rằng nếu ở nhà, cô sẽ ghi danh - chắc chắn như vậy - và sẽ chấp nhận chương trình học hè ở bệnh viện. Nếu không, cô sẽ không làm việc gì khác với những việc cô làm lúc này.

Nghiên cứu, đọc sách. Trừ ra giờ cô còn nghe nhạc, xem phim trên DVD hoặc truyền hình của chương trình Buffy me Vampire Slayer phát lại vào mùa hè, cô tin rằng mình đã bắt đầu học được tiếng lóng hiện tại.

Khi nào có thể trở lại trường, cô có thể biết thêm vốn ngôn ngữ và có thể hòa nhập tốt hơn.

Để tiếp tục bảo đảm an ninh cho mình, cô vẫn tập bắn. Cô cũng học cách tự vệ và chơi poker.

Không có cách nào khiến Julie sống lại, và cứ dằn vặt rằng sẽ ra sao nếu như thế này thế kia là điều rất vô nghĩa. Hay hơn cả là nhìn vào những lợi thế của chính việc cô phải giam chân một chỗ dịp hè.

Cô sẽ chẳng bao giờ trở thành bác sĩ phẫu thuật.

Sẽ đến lúc cô lấy căn cước mới, có cuộc sống mới, và tìm cách phát huy điều đó. Cô có thể học bất kỳ thứ gì cô muốn. Cô có cảm giác việc xin vào FBI sẽ chỉ còn là một sớm một chiều, nhưng cô chưa dám hỏi. Chuyện đó có thể rất ngốc nghếch, nhưng không biết rõ một câu trả lời rành rẽ vẫn để lại chút hy vọng mong manh.

Cô quen với hoạt động đều đặn hằng ngày, càng thấy thoải mái với việc đó.

Ngày sinh nhật của cô cũng không làm thay đổi lịch trình. Nó chỉ có ý nghĩa rằng hôm nay cô đã mười bảy tuổi. Cô không hề cảm thấy gì khác biệt, hay nhìn bất kỳ điều gì khác đi. Năm nay sẽ không có bữa tối sinh nhật - món sườn nướng tái kèm rau cùng với chiếc bánh cà rốt - cũng chẳng có khả năng nhận chiếc xe hơi mà mẹ cô đã hứa. Tùy thuộc vào thành tích học tập và thái độ cư xử của cô, dĩ nhiên là như vậy.

Nó chỉ là một ngày nữa, một ngày đến gần hơn với việc cô xuất hiện ở tòa và những gì cô nghĩ là sự tự do.

Khi thấy cả Terry lẫn John đều không nhắc gì đến ngày sinh của mình, cô chắc mẩm họ quên. Nói cho cùng, tại sao họ lại phải nhớ chứ? Cô dành tặng mình món quà là một ngày không học hành nghiên cứu gì cả, và quyết định sẽ làm một bữa tối đặc biệt - không phải sườn nướng - để tự mình kỷ niệm riêng.

Trời mưa xối xả và tiếng sấm ùng oàng. Cô tự nhủ điều đó càng giúp cho việc bếp núc thêm không khí gia đình hơn. Cô cân nhắc việc nướng một chiếc bánh, nhưng có vẻ phải tự xoay xở. Cô chưa bao giờ thử nướng bánh cả. Chỉ nội việc chuẩn bị mì ống và thịt viên thôi cũng đã đủ chật vật lắm rồi.

“Trời đất, món đó thơm thế.” Terry đứng sững giữa bếp, hít hà. “Cháu khiến cô phải nghĩ đến chuyện học cách làm gì đó ngoài món mì ống trộn pho mát rồi đấy.”

“Cháu thích làm món này, đặc biệt khi có gì đó mới. Cháu chưa bao giờ làm thịt viên cả. Rất thú vị.”

“Chúng ta ai cũng có niềm vui riêng của mình mà cháu có thể để một ít nước xốt và thịt viên vào hộp cho cô mang về nhà. Cô chỉ việc cho thêm mì vào thôi. Cháu làm nhiều lắm.”

“Chà, Lynda thông báo bị ốm, cho nên cháu sẽ có chú Bill và Steve Keegan. Cô cá là hai chú ấy sẽ gói mang về đấy.”

“Ôi. Cô Lynda lại bị ốm rồi.” Lệ thường thôi, Elizabeth nghĩ. Cô luôn cảm thấy giật mình khi có gì đó thay đổi liên quan đến cô. “Cô có biết chú Keegan?”

“Không nhiều. John thì có biết một chút. Chú ấy vào ngành được năm năm rồi, Liz. Đừng lo.”

“Không, cháu không lo. Chỉ là cháu lại phải mất thêm chút thời gian làm quen với người mới, cháu đoán vậy. Cũng chẳng sao. Cháu sẽ đọc sách sau bữa tối, và có lẽ đi ngủ sớm.”

“Trong ngày sinh nhật của cháu ư?”

“Ôi.” Elizabeth hơi xúc động. “Cháu không ngờ cô nhớ đấy.”

“Ở đây thì cháu làm gì có bí mật.” Bật cười, Terry bước lại và hít hà món nước xốt lần nữa. “Cô biết cháu thích đọc, nhưng lẽ nào cháu lại không nghĩ ra gì khác thú vị hơn trong ngày sinh nhật của mình à?”

“Chưa nghĩ ra gì ạ.”

“Vậy cháu cần hỗ trợ rồi.” Cô ấy vỗ nhẹ lên vai Elizabeth trước khi đi ra ngoài.

Đọc sách rất thú vị, Elizabeth tự nhủ. Cô kiểm tra thời gian biểu, chẳng có gì làm thay đổi lịch trình cả. Món nước xốt có thể sôi liu riu thêm cho tới khi Bill và vị cảnh sát mới muốn ăn, nhưng thực sự cô đã làm rất nhiều, cho nên cô sẽ lấy một ít vào hộp cho John và Terry. Như là một món quà sinh nhật tặng ngược, cô quyết định như vậy.

“Hỗ trợ tới rồi đây.”

Elizabeth quay lại trong khi đang với tay vào chạn lấy mấy chiếc hộp có nắp đậy.

Terry đứng cười rạng rỡ cùng với một cái hộp bọc giấy hồng có những sợi ruy băng thắt thành chiếc nơ màu trắng rất to. Bên cạnh cô ấy, John cầm một túi quà nhỏ và một hộp bánh màu trắng.

“Cô chú... cô chú đem cả quà cho cháu.”

“Dĩ nhiên cô chú có quà cho cháu chứ. Là ngày sinh nhật của cháu mà. Và chúng ta có cả bánh nữa.”

“Bánh ạ.”

John đặt cái hộp xuống bàn, mở nắp ra. “Bánh chocolate hai tầng với kem bơ.”

“Cô chọn đấy,” Terry khoe. “Chúc mừng sinh nhật cháu, Liz.”

“Cảm ơn cô.” Chiếc bánh cũng nói lời cảm ơn, bằng dòng chữ kem màu hồng hấp dẫn. Nó còn có những nụ hồng và những chiếc lá xanh dìu dịu nữa.

“Không phải bánh cà rốt,” cô nói khẽ.

“Cá nhân cô không thích bất kỳ thứ bánh nào làm từ rau quả,” Terry nói.

“Thực sự thì thứ đó rất ngon. Nhưng loại này ngon hơn nhiều. Loại này trông... giống bánh sinh nhật thực sự. Rất đẹp.”

“Chúng ta phải để dành bụng cho món bánh và kem,” John nói. “Sau bữa tối sinh nhật. Chúng ta định ăn pizza, nhưng cháu đã làm món thịt viên, cho nên chúng ta thay đổi một chút.”

Mọi thứ thật tươi sáng, như thể mặt trời vừa bừng lên sau cơn mưa xối xả. “Các cô chú sẽ ở lại đây chứ.”

“Cô nhắc lại, hôm nay là sinh nhật cháu. Không đời nào cô bỏ lỡ món kem và bánh đâu. Chúng ta sẽ đợi những người khác rồi ăn, nhưng cô nghĩ giờ cháu nên mở quà của mình đi.”

“Thật không ạ? Được như vậy chứ ạ?”

“Rõ ràng, thần đồng không hiểu hết sức mạnh của ngày sinh nhật rồi. Đây này.” Terry đẩy hộp quà vào tay Elizabeth. “Mở quà cô tặng đi. Cô đang rất mong nhìn xem cháu có thích không.”

“Cháu đã thích luôn rồi.” Và cô bắt đầu cẩn thận gỡ dây buộc.

“Tôi biết ngay mà. Con bé là người như vậy. Là người mà,” Terry giải thích, “bỏ ra cả mười phút để mở một món quà chứ không xé toạc ra.”

“Giấy bọc đẹp quá. Không biết là quà gì đây?”

“Cháu thử đoán luôn đi,” John bảo cô.

“Đúng là bất ngờ đấy ạ.” Sau khi gập giấy lại, Elizabeth mở nắp hộp. Cô lấy ra một chiếc áo len mỏng có những diềm xếp nếp chạy dọc đằng trước và những bông hoa tím xinh xinh rải đều khắp áo.

“Đẹp quá. Ôi, nó còn có sẵn luôn áo lót.”

“Nó không phải kiểu áo len của mẹ cháu,” Terry nói. “Cháu có thể mặc với quần bò, hoặc mặc trùm bên ngoài áo sơ mi. Trông rất hợp với cháu.”

Chưa có ai từng bảo trông cô hợp với những diềm xếp nếp và hoa tím cả. “Cháu thích lắm. Thực sự rất thích. Cảm ơn cô rất nhiều.”

“Đến lượt chú. Chú phải nhờ vợ chú đi chọn thứ này đấy. Cho nên nếu cháu không thích, cứ trách vợ chú nhé.”

“Vợ chú giúp chứ à? Cô ấy thật tốt. Chú phải cảm ơn cô giúp cháu nhé.”

“Có lẽ cháu nên xem nó là gì trước đã.”

Bối rối, hồi hộp, Elizabeth luồn tay vào lớp giấy mỏng của chiếc hộp nhỏ nhắn. Đôi khuyên tai gồm ba vòng bạc mỏng gắn kết lại nhờ một viên ngọc nhỏ xíu.

“Ôi, tuyệt vời quá. Đẹp quá.”

“Chú biết cháu luôn đeo đồ trang sức vàng, nhưng cô Maddie nghĩ có thể cháu thích thứ này.”

“Cháu thích lắm. Cháu rất thích chúng. Cháu chẳng có gì ngoài mấy đồ trang sức dạng cài. Hôm trước cháu đã xỏ lỗ tai... mới hôm trước. Đây là bộ khuyên tai thực sự đầu tiên của cháu đấy.”

“Chúc tuổi mười bảy vui vẻ, Liz.”

“Nào, thử cả đi,” Terry giục. “Cháu biết là cháu rất muốn thử mà.”

“Vâng. Không sao chứ ạ?”

“Sức mạnh ngày sinh nhật kia mà. Nào.”

“Cảm ơn cô chú.” Đầy phấn kích, cô ôm chầm lấy Terry. “Rất nhiều. Cháu cảm ơn cô.” Rồi đến John. “Cháu rất vui. Cháu đã mười bảy tuổi rồi.” Cô vơ lấy những món quà và chạy về phía cầu thang.

“Có kết quả rồi.” Terry thở dài. “Con bé đã ôm. Nó chưa bao giờ ôm cả.”

“Chưa bao giờ làm thế. Tôi đưa số điện thoại an ninh cho mẹ nó. Bảo bà ấy là chúng ta sẽ mua cho Liz một cái bánh nhân dịp sinh nhật, và chúng ta sẽ thu xếp để đưa bà ấy tới đây. Bà ấy từ chối. Rất lịch sự.”

“Một kẻ khốn lịch sự thì vẫn chỉ là kẻ khốn thôi. Tôi rất vui khi chuyện này kết thúc cho con bé. Và cho cả chúng ta nữa. Nhưng tôi sẽ rất nhớ con bé.”

“Tôi cũng vậy. Tôi sẽ gọi cho Maddie, cho bà ấy biết Liz thích cặp khuyên tai.” Ông ấy nhìn giờ. “Tôi sẽ liên lạc, kiểm tra xem áng chừng khi nào Cosgrove và Keegan đến. Tôi hy vọng nghe thông báo giờ họ đang trên đường rồi.”

“Tôi đi dọn bàn, xem tôi có thể làm cho không khí ra dáng tiệc tùng một chút không.”

Cô lấy đĩa và nghĩ đến cả hoa. “Này, John?” Vẻ khẩn trương, cô tiến về phía phòng khác. “Xem liệu Cosgrove có thể dừng đâu đó, lựa một ít hoa không. Làm nhanh cho kịp đi.”

Ông gật đầu tán đồng, vẫn tiếp tục trò chuyện với vợ. “Ừ, con bé thích lắm. Nó đang trên gác để thử đồ. Này, cho bọn trẻ nghe máy nào. Có lẽ anh sẽ không kịp về nhà trước khi bọn trẻ lên giường hết rồi đâu.”

Terry quay trở lại bếp, nghĩ bụng cô nên thử một ít nước sốt đo đỏ kia, chỉ để biết chắc rằng món đó ổn. Khi cô vừa với lấy cái thìa, John gọi to. “Giờ họ đang vào đây rồi.”

“Đã nhận.” Theo thói quen, một tay đặt lên vũ khí, Terry đi về phía cửa gara, đợi có tín hiệu. Ba tiếng gõ nhanh, ba tiếng gõ chậm.

“Các anh vào chung vui đi. Chúng tôi vừa...”

Bill lao nhanh vào. “Chúng ta gặp rắc rối. John đâu?”

“Trong phòng khách. Chuyện...”

“Bill nghĩ anh ấy bị theo đuôi,” Keegan nói. “Nhân chứng đâu?”

“Cô bé...” Có gì đó không ổn. Có gì đó bất thường. “Các anh thông báo chưa?” cô hỏi, và móc điện thoại ra.

Cô gần như tránh kịp cú đánh đầu tiên, vì thế nó trượt xuống thái dương cô. Máu rỉ xuống mắt cô khi cô móc vũ khí, hét to báo hiệu cho John.

“Khóa nòng kìa!”

Báng súng của Keegan nện mạnh vào gáy cô. Cô ngã xuống, đè lên chiếc ghế đẩu khiến nó đổ loảng xoảng xuống sàn.

Vũ khí đã móc ra, John áp chặt người vào tường phòng khách. Ông cần tiếp cận cầu thang, lên chỗ Liz.

“Đừng bắn hắn,” Keegan nói khẽ trong lúc nhét súng vào bao và lấy súng của Terry. “Hãy nhớ, chúng ta không muốn hắn thủng lỗ nào trên người cả.”

Bill gật đầu.

“Tôi hạ hắn rồi, John. Tôi hạ thằng khốn rồi. Terry bị hạ rồi! Cô ấy bị hạ rồi,” Keegan đang thông báo. “Bảo vệ nhân chứng.”

John nghe rõ tiếng Keegan át cả tiếng mưa, đang lặp lại rất nhanh tình hình.

Và ông nghe thấy tiếng ván sàn cọt kẹt.

Ông nhô ra, vũ khí sẵn sàng. Ông nhìn thấy Bill đang tiến lại phía mình, nhìn vào mắt anh ta ông nói. “Bỏ vũ khí xuống. Bỏ xuống!”

“Terry bị hạ rồi! Bọn kia đang tiếp cận cửa trước.”

“Bỏ vũ khí của anh xuống ngay!”

John nhìn Bill liếc về phía trái, bèn xoay người, thúc cùi chỏ về phía sau trước lúc Keegan kịp ra đòn. John nhào sang phải thì Cosgrove nổ súng. Viên đạn trúng sườn ông, rát bỏng. Nghĩ đến Elizabeth, ông bắn trả lại trong lúc chạy nhanh về phía cầu thang. Một viên đạn nữa trúng chân ông, nhưng ông vẫn không chậm chân. Ông thoáng thấy Keegan chạy vào vị trí, liền vừa chạy vừa bắn.

Và ông bị thêm viên đạn thứ ba vào bụng.

Mắt ông tối sầm, nhưng ông vẫn cố di chuyển. Ông nhìn thấy Elizabeth chạy ra khỏi phòng.

“Vào trong đi. Quay vào trong đi?”

Ông lảo đảo tiến tới, xô mạnh cô vào trong, khóa cửa lại rồi mới khuỵu gối.

“Ôi trời ơi.” Cô vớ lấy chiếc áo vừa cởi ra, áp chặt nó lên bụng ông.

“Là bọn Cosgrove và Keegan.”

“Họ là cảnh sát cơ mà.”

“Có kẻ mua bọn họ rồi.” Răng nghiến chặt, ông đánh bạo nhìn vết thương ở bụng, cảm thấy mình không còn tỉnh táo nữa. “Ôi, lạy Chúa. Có lẽ bọn họ đều bị mua từ lâu rồi. Terry. Cô ấy bị hạ rồi. Có lẽ chết rồi.”

“Không.”

“Chúng biết chú ở trong này cùng cháu, biết chú sẽ bắn bất kỳ kẻ nào tìm cách lọt qua cửa.” Cho đến giờ ông vẫn cầm được súng. “Nhưng chúng biết chú đã trúng đạn.” Ông dùng tay trái nắm chặt cổ tay cô. “Rất tệ, Liz.”

“Chú sẽ không sao.” Nhưng cô không sao cầm được máu. Chiếc áo sơ mi của cô đã ướt sũng, và máu vẫn đang chảy ra, phun như suối. “Chúng ta sẽ gọi hỗ trợ.”

“Mất điện thoại rồi. Keegan, hắn có kết nối - lúc làm nhiệm vụ; hắn được kết nối. Hắn di chuyển rất nhanh. Không biết còn ai khác nhúng tay vào đâu. Không thể biết được. Không an toàn đâu cháu. Không an toàn.”

“Chú phải nằm yên. Cháu phải cầm máu.” Ép chặt, cô tự nhủ. Ép chặt hơn nữa.

“Chúng sẽ tìm cách hạ chú. Còn kế hoạch khác đấy. Không an toàn đâu. Nghe này. Nghe chú này.” Các ngón tay ông bấu chặt vào cổ tay cô. “Phải ra ngoài. Qua cửa sổ. Trèo xuống, nhảy xuống. Nhưng phải thoát ra. Cháu chạy. Cháu trốn ngay.”

“Cháu sẽ không bỏ chú đâu.”

“Cháu phải đi. Lấy tiền của cháu. Đừng tin cảnh sát, không phải lúc này. Còn nhiều kẻ nhúng tay đấy. Chắc chắn như vậy. Lấy tiền của cháu đi, những gì cháu cần. Nhanh. Mẹ kiếp. Đi đi!”

Cô làm theo để ông lấy lại bình tĩnh. Nhưng cô sẽ không rời bỏ ông ấy.

Cô nhét tiền vào túi, vài món quần áo vơ đại lấy, và laptop.

“Kia rồi. Chú đừng lo,” cô nói. “Sẽ có người đến.”

“Không, họ không đến đâu. Ruột chú bị bắn thủng rồi, Liz, mất nhiều máu quá. Chú sẽ không qua được đâu. Chú không bảo vệ được cháu. Cháu phải chạy đi. Cầm lấy khẩu súng thứ hai của chú - khẩu súng giấu ở ống chân ấy. Lấy đi. Nếu có kẻ nhìn thấy cháu, đuổi theo cháu, thì cứ sử dụng.”

“Đừng bắt cháu rời bỏ chú. Xin chú, cháu xin chú.” Cô áp mặt mình vào mặt ông. Ông ấy rất lạnh. Quá lạnh.

“Không phải bắt. Đó là khuyên. Công việc của chú. Đừng để chú thất bại. Đi đi. Đi ngay đi.”

“Cháu sẽ tìm người giúp.”

“Chạy đi. Đừng dừng lại. Đừng nhìn lại. Cửa... cửa sổ. Ngay đi.”

Ông đợi cô đến chỗ cửa sổ. “Đếm đến ba,” ông ra lệnh trong lúc bò ra cửa. “Sau đó thì làm. Chú sẽ kìm chân chúng cho cháu.”

“Chú John!”

“Hãy khiến chú thấy tự hào, Liz. Đếm đi.”

Cô đếm, lách ra ngoài. Cô bám chặt lấy máng nước trong khi mưa quất vào mặt cô. Cô không biết liệu cái máng có chịu được cô không, nhưng cô không nghĩ thêm nữa. Rồi cô nghe thấy tiếng cả loạt đạn, và trườn xuống như một con khỉ.

Tìm người giúp, cô tự nhủ, và bắt đầu chạy.

Cô chạy chưa được năm mươi thước thì căn nhà nổ tung phía sau cô.