Chương 8 (tt)
Suốt cả ngày Brooks luôn có cảm giác bất ổn, và đó không phải là tâm trạng bình thường của anh. Anh không muốn gặp cô bồ, và bởi đã viện cớ phải làm việc để từ chối khéo Sylbie, nên anh không thể tạt vào quán McGrew làm một chầu bia, đánh một ván bi-a, và chuyện phiếm một chút được.
Thay vì chạy thẳng về nhà, anh lái xe tới cuối phố Shop, rẽ trái và tấp vào căn nhà bừa bộn vẫn còn dang dở ngay sau chiếc Prius của mẹ anh.
Giàn giáo vẫn kê bên hông nhà, nơi anh có thể theo dõi tiến độ bức tranh tường hiện nay của bà. Những nàng tiên gợi cảm, anh nhận ra như vậy, với mái tóc suôn, những đôi cánh mềm mại. Bên dưới gờ mái trước, có những nam thanh nữ tú nước da láng bóng, cơ bắp săn chắc cưỡi trên những con rồng lóng lánh sắc hồng ngọc, ngọc lục bảo và bích ngọc.
Một tác phẩm ấn tượng, anh nghĩ thầm. Có lẽ hơi khác lạ cho một căn nhà để ở, nhưng ai nhìn cũng nhận ra đó là nhà của O’Hara-Gleason.
Anh bước lên hiên nhà màu đỏ dâu để tới chỗ cánh cửa có những chú yêu tinh tai nhọn hoắt chầu hai bên.
Và bước vào không gian ngập tiếng nhạc, mùi hương và màu sắc. Ồn ào và tiện nghi, thấm đẫm nghệ thuật của mẹ anh, thêm tươi tắn nhờ những bông hoa cha anh mang về nhà ít nhất hai lần một tuần.
Những bông tulip để đón mừng mùa xuân đang về, Brooks quả quyết. Đủ cả bảy sắc cầu vồng và ẩn trong những chiếc bình, bát, lọ rải rác khắp căn phòng. Chú mèo mun cha anh đặt tên là Chuck vẫn cuộn tròn trên sofa và chỉ hơi hé mắt để nhận ra Brooks.
“Thôi, không cần phải tỉnh dậy,” Brooks nói trong tiếng hát của Fergie[15] tràn ngập khắp căn nhà.
Anh đi ra phía sau, qua phòng làm việc của cha anh, thư viện nhỏ chật ních, và bước vào khu trung tâm - gian bếp.
Là căn phòng lớn nhất trong ngôi nhà, nơi này pha trộn giữa vẻ hiện đại rất rõ của những món đồ láng cóng - bếp nấu có lò nướng trong nhà, chiếc tủ rượu lắp kính - và vẻ hấp dẫn của những lọ gia vị, một cây chanh Meyer tươi tốt đang trổ hoa. Những hạt pha lê đủ mọi hình dáng bắt nắng lấp loáng chỗ cửa sổ. Thêm nhiều ánh sáng tràn vào qua cửa trời trên trần xép, bên trên vô số hoa, dây leo và quả mà mẹ anh đã vẽ trên nền màu vàng dịu.
Anh ngửi thấy mùi bánh mì mới, và sự hấp dẫn của món gì đó mẹ anh đang xào nấu trên bếp trong lúc hòa tiếng cùng Fergie. Mẹ còn khiến Fergie chạy dài, Brooks nghĩ bụng.
Theo như anh biết, mẹ anh gần như có thể làm bất kỳ việc gì, làm mọi việc.
Bà tết mái tóc vàng của mình ra phía sau, với những hạt bạc toòng teng trên tai. Hai bàn chân trần của bà nhịp nhịp theo nhạc. Một hình xăm biểu tượng hòa bình trên mắt cá chân phải của bà hé lộ những cảm xúc thập niên 60 của bà.
“Chào mẹ, mỹ nhân.”
Bà há hốc miệng vì ngạc nhiên, sau đó quay lại và cười phá lên, đôi mắt màu hạt dẻ thật ấm áp. “Chào anh chàng điển trai. Mẹ không nghe thấy tiếng con vào.”
“Mẹ chẳng nghe thấy gì đâu. Bao nhiêu lần con đã bảo mẹ vặn nhỏ nhạc thôi rồi nào?”
“Nó giúp cho quá trình sáng tạo mà.” Nhưng bà vẫn nhấc điều khiển và tắt phụt tiếng Fergie. “Có chuyện gì không con?”
“Cũng tàm tạm. Bố con đâu?”
“Ông ấy có cuộc họp với phụ huynh. Ông ấy về nhà giờ đấy mà. Ở lại ăn tối chứ con?”
“Có món gì ạ?”
“Xúp thịt, bánh mì hương thảo và salad rau xanh.”
“Vâng.” Anh mở tủ lạnh, lấy một chai bia, huơ lên.
“Được thôi, nếu con đã muốn.”
“Vậy đi mẹ.” Anh lấy chai bia thứ hai, mở cả hai.
“Nào.” Bà thúc nhẹ vào bụng anh. “Có chuyện gì thế. Mẹ biết tỏng cái mặt anh rồi.”
“Thì của mẹ cho con chứ ai.”
“Mẹ làm tốt mà. Con lại có rắc rối phải không, cưng?”
“Không hẳn. Chiều nay Sylbie ghé qua đồn con.”
Bà uống một ngụm bia. “Hừm.”
“Con biết cái ‘hừm’ của mẹ đấy. Cô ấy muốn ngủ với con tối nay.”
“Nhưng anh lại đang ở trong bếp nhà mẹ và chọn món xúp thịt.”
“Mẹ nấu món xúp thịt ngon tuyệt mà. Con đã nói dối cô ấy.”
“Cho nên anh là sinh vật hiếm hoi, một cảnh sát trung thực chứ gì?”
Giờ thì anh huých bà. “Mẹ đang xem thường uy thế con cưng của mình đấy. Mà thôi, nói dối đối tượng tình nghi, công việc là vậy mà. Lại thêm lần nói dối nữa. Con đâu có thích.”
“Mẹ biết. Nhưng sao phải vậy?”
“Để tránh hoặc là trì hoãn tình thế mà con nhận định là vớ vẩn. Con không muốn trở lại thời trung học. Tới đó, làm chuyện ấy, trở thành ngôi sao thể thao. Vả lại cô ấy đâu có muốn con, cô ấy muốn người khác kia. Tình dục tốt thật đấy, nhưng chẳng còn gì khác.”
“Vậy mà con mong muốn nhiều thứ hơn chỉ là tình dục.” Sunny giả vờ quệt nước mắt. “Con trai tôi lớn rồi.”
“Có lẽ. Con chẳng biết nữa. Nhưng con biết mình không muốn điều đó với Sylbie. Con hy vọng mọi việc suôn sẻ. Ai đó khác lọt mắt cô ấy và cô ấy chẳng còn bận tâm nữa.”
“Mẹ tưởng con không muốn trở lại như thời trung học chứ.”
“Vâng. Con biết con đã phải giải quyết chuyện đó rồi, và con cần làm vậy lúc cô ấy đến ngày hôm nay. Dở là con lại không làm. Cho nên con sẽ phải làm.”
“Tốt lắm. Cô ấy không phải là người phụ nữ gia đình, Brooks. Cô ấy đánh đồng giá trị của mình với bề ngoài và bản năng giới tính của mình, và cô ấy sẽ không thể hạnh phúc cho tới khi nào không làm như vậy nữa. Mẹ nghĩ lẽ ra cô ấy đã có thể hạnh phúc, và làm cho ai đó hạnh phức, một khi cô ấy nhận ra mình có nhiều thứ để dâng hiến. Con chỉ cần nhớ con có thể giải quyết được vấn đề, nhưng con không thể thay đổi được cô ấy.”
“Mẹ nói đúng. Con sẽ giải quyết việc này.”
“Nào, còn gì nữa. Vẫn còn gì đó.” Bà vỗ vỗ má anh.
“Hôm nay, chính thức con đã gặp Abigail Lowely.”
“Ồ, tốt đấy. Đây đúng là chuyện hay đáng phải ngồi xuống kể tường tận rồi.” Bà ngồi xuống bên bàn ăn, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh. “Mẹ háo hức muốn nghe chuyện đó. Cô ấy thế nào?”
“Mới đầu con phải nói là cô ấy ăn nói có hơi thô, cộc lốc và không thân thiện, nhưng thêm một chút cởi mở, con cho là mọi chuyện chỉ là vụng về trong giao tiếp thôi.”
“Tội nghiệp.”
“Cái cô nàng tội nghiệp đó còn mang theo cả một khẩu Glock bên hông lúc đi siêu thị cơ.”
“Súng à? Khi người ta nhận ra rằng đeo vũ khí đi lại chính là đề nghị...”
Bà ngừng lại khi anh đập nhẹ một ngón tay lên môi bà.
“Con biết cảm giác của mẹ về súng ống, chuyện kiểm soát súng và những gì mẹ xem như là tình trạng xiên xẹo của Tu chính án thứ hai[16].”
Bà nhún vai, hậm hực, “Nhắc lại chuyện đó chẳng thừa đâu. Nhưng mà tiếp tục đi nào.”
Anh kể cho bà về chuyện ở siêu thị, rồi đến nhà cô, con chó, những ổ khóa. Lúc anh phải xem xét giấy phép của cô, và số súng có đăng ký mà cô sử dụng, Sunny quyết định uống thêm chai bia thứ hai vì câu chuyện này.
“Cô ấy sợ gì nhỉ?”
“Mẹ cũng thấy thế à? Chính xác. Đó là điều con muốn biết. Là cảnh sát trưởng ở khu vực này, đó là điều con cần biết. Nhưng định giải quyết thì Sylbie lại xen vào.”
Khi anh đã kể hết những gì còn lại, thái độ hậm hực của bà về chuyện súng ống đã giảm hẳn, và sự chú ý của bà đã thay đổi. “Chuyện đó làm mẹ buồn.”
“Chuyện gì ạ?”
“Cưng ơi, cô ấy quá cô đơn. Dĩ nhiên cô ấy vụng về trong giao tiếp khi cô ấy phải tự phòng thủ cho mình, và đối phó điều chỉ có Chúa mới biết. Nghe có vẻ cô ấy không phải là một trong những người còn sống sót hay một trong những kẻ điên khùng nghĩ họ phải có cả đống súng ống và ổ khóa để làm cách mạng hay chỉ vì si cuồng. Con nói cô ấy chuyên lập trình, và làm về an ninh. Có lẽ cô ấy đã phát hiện ra gì đó hoặc phát minh ra gì đó. Giờ thì Chính phủ truy lùng cô ấy.”
“Sao lúc nào cũng phải là Chính phủ thế mẹ?”
“Bởi vì mẹ thấy thường như vậy, đó là lý do. Cô ấy có thể là một điệp viên mạng hay đại loại như thế.”
“Con rất yêu mẹ.”
Bà nheo mắt, khẽ đá vào ống chân anh. “Giờ anh đang định dùng mấy từ có cánh đó để nịnh bợ đấy.”
Anh không sao che giấu được nụ cười tự mãn. “Xin nói rằng cô ấy không hề cho con cảm giác là gián điệp.”
“Chà, họ không đời nào lại để như vậy, phải không? Họ phải hòa nhập chứ.”
“Nếu thế, cô ấy là một điệp viên dở, bởi vì cô ấy không hề hòa nhập.”
“Được rồi, có khi cô ấy đang trốn tránh một gã bạn trai lạm dụng.”
“Con không thấy có điều gì trong hồ sơ của cô ấy liên quan đến chuyện đó.”
“Một số phụ nữ không hề tới báo cảnh sát. Một số người chỉ biết bỏ trốn thôi.”
Anh nghĩ đến cô nàng Missy và con mắt tím đen của cô ta. “Còn một số thì vẫn ở lại. Con chỉ biết chắc là qua cách cô ấy vũ trang và phòng thủ, cho dù cô ấy đang phải lẩn tránh điều gì, thì nó cũng rất tệ. Và nếu điều tệ hại ấy tìm ra cô ấy, nó sẽ tìm cô ấy ở đây. Con chịu trách nhiệm ở đây, và cho dù cô ấy có thích hay không, thì con cũng chịu trách nhiệm về cô ấy.”
“Mẹ rất yêu con.”
“Như thế có phải là nịnh bợ không nhỉ?”
“Không.” Bà ôm lấy khuôn mặt anh. “Đó là sự thật.”