Chương 9
Trong lúc Sunny lượn vòng theo con đường dẫn tới căn nhà của Abigail Lowery, bà tự hỏi không biết con trai mình có tán thành việc này không. Nhưng bà có thói quen làm theo ý mình, chừng nào điều đó chẳng làm tổn thương ai - trừ phi họ đáng bị như vậy. Trong vụ này, chuyến thăm của con trai bà ngày hôm trước khiến bà có lý do rất chính đáng để ghé tới.
Bà đỗ xe, tặc tặc lưỡi khi thấy chiếc SUV ngốn xăng như uống nước. Nhưng bà rất thích căn nhà, cách nó hòa mình với khung cảnh nơi đây. Bà có thể nhìn thấy những luống đất được chuẩn bị sẵn để trồng trọt vào dịp xuân. Và một góc nhà kính lọt vào mắt bà, khiến bà thấy thèm muốn.
Một buổi sáng rất thích hợp để thăm thú, bà quả quyết như vậy, với tiếng suối róc rách văng vẳng trong không khí, những vòm lá tạo thành bức màn xanh diễm lệ, và những lùm sơn thù du mọc hoang rải rác xung quanh.
Sáng hôm đó, bà đã nướng sẵn một chiếc bánh việt quất. Chẳng ai lại không mê món bánh việt quất của bà cả.
Bà ra khỏi xe, đi tới và gõ cửa.
Khi cánh cửa hé ra vài phân một cách thận trọng, bà nở một nụ cười tươi.
“Chào cháu. Bác bà Sunny O’Hara, mẹ của Brooks.”
“Vâng.”
“Bác biết hôm qua Brooks đã đến thăm cháu, cho nên bác nghĩ bác cũng nên làm như vậy. Bác nghĩ, tại sao cô gái sống ở đây gần một năm rồi mà bác lại chưa đến thăm cô ấy chứ.”
“Cảm ơn bà, thưa bà O’Hara, nhưng...”
“Sunny. Bác đã nướng cho cháu một chiếc bánh việt quất.”
“Ôi.”
Trong đời mình, Sunny chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ ai thất bại vì một cái bánh.
“Cảm ơn bà. Bà thật tốt quá. Cháu e rằng cháu phải làm việc, cho nên...”
“Ai chẳng có thể dành ra vài phút ăn bánh. Người ta có gọi cháu là Abby không vậy?”
“Không, không, không hề.”
“Chà, Abigail là một cái tên truyền thống rất hay. Abigail, cần nói với cháu ngay rằng bác là một phụ nữ có xu hướng làm bằng được việc mình muốn. Cháu sẽ thấy rằng cứ mời bác vào nhà vài phút sẽ dễ hơn là lảng tránh bác cho tới khi rốt cuộc cháu vẫn phải mời bác vào nhà. Nào, bác tin cháu có súng trên người hoặc quanh đây thôi. Bác không thích súng ống, nhưng bác chẳng lên lớp cháu chuyện đó đâu. Chưa phải lúc.”
Bà lại nhoẻn cười, tươi tỉnh đúng như tên của bà. “Bác chẳng có lấy một khẩu, hay bất kỳ thứ gì khác nguy hiểm trên người. Trừ cái bánh. Nó chứa hơi nhiều calo, nhưng cháu mảnh mai như một thân liễu vậy, cho nên cháu có thể hấp thụ một ít calo được.”
“Cháu không muốn tỏ ra bất lịch sự, nhưng...”
“Ôi, bác ngỡ là cháu muốn vậy cơ,” Sunny ngắt lời, với vẻ hân hoan thấy rõ. “Ai dám trách cháu chứ? Bác thỏa thuận với cháu nhé. Cháu mời bác vào nhà, ăn một miếng bánh. Sau đó cháu có thể tỏ ra bất lịch sự, và bác sẽ không mất lòng đâu.”
Lấn bấn và khó chịu, Abigail bỏ tay khỏi khẩu súng gắn bên hông chiếc bàn cạnh cửa. Cô không nghi ngờ người phụ nữ này là mẹ của Brooks Gleason. Bà ấy cũng có tính cách phô trương dưới vẻ thân thiện và cấu trúc xương giống y hệt.
Không nói gì, Abigail mở rộng cửa hơn, bước lùi lại.
“Đó, nào, thế chứ - ồ, chú chó đẹp quá đi.” Chẳng hề sợ sệt, Sunny ấn cái bánh vào tay Abigail và phục xuống. “Ôi, xin chào, chú bé to xác.” Bà ngước lên. “Bác âu yếm nó được không? Nhà bác để mất Thor cách đây sáu tuần. Lúc nhà bác buộc phải để nó ra đi thì nó đã mười bảy tuổi, và bị lòa.”
“Xin chia buồn ạ.”
“Cảm ơn cháu. Bác đã khóc hết nước mắt. Nhà bác vẫn còn con Chuck già. Con mèo của nhà bác ấy mà, nhưng nó thì không như vậy. Nhà bác sẽ tìm một con chó khác, nhưng bác chỉ chưa sẵn sàng yêu thương một con như thế nữa. Rất là đau xót khi cháu phải nói lời chia tay đấy.”
Chẳng biết làm sao, Abigail chỉ biết giữ khư khư chiếc bánh. “Ami,”[17] cô nói với chú chó. “Ami, Bert. Giờ bà có thể vuốt ve nó được rồi.”
Bert đón nhận những cái vuốt ve, thậm chí còn ư ử khe khẽ vì khoan khoái. “Ami à? Đó là tiếng Pháp. Cháu là người Pháp à?”
“Không. Cháu nói được tiếng Pháp.”
“Thế nào nhỉ. Bert, con nói được tiếng Pháp chứ? Con rất điển trai. Nó có đôi mắt màu nâu lục nhạt, hơi giống mắt Brooks. Con là một chàng chó bảnh quá đi.”
Đôi mắt bà rơm rớm, bà khụt khịt nén nước mắt khi bộc bạch. “Bác xin lỗi. Chỉ là bác vẫn chưa vượt qua được mất mát.”
“Cái chết vốn khó khăn mà.”
“Chắc chắn như vậy.” Sunny hẩy bím tóc của mình ra sau, thở hắt ra khi liếc nhìn xung quanh. “Cháu rất gọn gàng, phải không?”
“Chắc vậy ạ. Cháu thích mọi thứ ngăn nắp.”
“Bác thì thích sự lộn xộn. Bác chẳng bao giờ duy trì được cái gì ngăn nắp lâu cả. Bác có một bức tranh rất hợp với phòng khách của cháu. Là tác phẩm bác vẽ. Bác là họa sĩ mà.”
“Cháu biết.”
“Chủ yếu bác vẽ những đề tài thần thoại và truyền thuyết. Tiên, tiên cá, các vị thần, rồng, nhân mã - những thứ như vậy.”
“Thần thoại là mảnh đất màu mỡ cho các họa sĩ và người kể chuyện. À... có phải bà vẽ những tranh tường ở ngôi nhà trên phố Shop không?”
“Đúng. Đó chính là nhà bác.”
“Rất thú vị. Tác phẩm rất đẹp.”
“Cảm ơn. Bác thích công việc đó. Một chút cà phê dùng với chỗ bánh kia thì sao nhỉ?”
Abigail đăm đăm nhìn chiếc bánh. “Bà O’Hara.”
“Sunny.”
“Sunny. Cháu không giỏi giao tiếp.”
“Ôi, cháu yêu, có sao đâu. Bác thì giỏi mà.”
Cho dù có thể ngượng nghịu và đáng ngại, nhưng chắc chắn phải dễ dàng hơn - và hiệu quả hơn - khi cứ việc để cho người phụ nữ này có mấy phút của bà ấy. Và mọi việc sẽ đâu vào đấy.
“Cháu sẽ đi pha cà phê.”
Cô nhìn về phía bếp, nghĩ đến việc đây là lần thứ hai trong hai ngày nhà cô có khách. Nhưng người phụ nữ này không có ý xấu. Trừ phi...
“Con trai bác bảo bác đến đây phải không?”
“Không. Thật ra, nếu nó phát hiện ra thì nó sẽ không hài lòng với bác vì tự tiện đến gặp cháu. Nhưng bác - ối chà chà! Bác mê cái bếp của cháu đấy. Nhìn cái không gian quầy bếp của cháu kìa. Bác có cái bếp y như thế này - đời cũ hơn. Và cháu còn tự trồng rau thơm nữa chứ. Bác cũng vậy. Nhìn chỗ kia kìa, chúng ta đã tìm được điểm chung rồi đấy. Bác rất thích nấu nướng. Việc đó cũng giống vẽ vời, chỉ là cháu trộn các loại rau, gia vị và nước sốt thay vì pha màu.”
“Cháu nghĩ đó như một môn khoa học. Có công thức. Nếu bác thay đổi công thức, bác có thể tạo ra thứ gì đó mới hoặc hơi khác đi.”
Sunny chỉ mỉm cười. “Nhưng khi xem xét tổng thể, cháu sẽ không thể có một gian bếp như thế này trừ phi cháu thích nấu nướng và giỏi việc đó.”
Bà đi vòng để nhìn ra ngoài cửa sổ. “Bác ghen tị với cái nhà kính của cháu. Bác chỉ có một cái bé xíu do ông Loren và bác tự xây. Bọn bác không đủ chỗ cho cái to hơn. Bác thấy cháu trồng cả rau diếp. Trông như một vườn rau xinh xắn.”
“Cháu tự trồng hầu hết các loại rau cỏ.”
“Nhà bác cũng vậy. Bác đến đây sống từ những năm bảy mươi với một nhóm ba người tự do nữa. Bọn bác thành lập một dạng công xã, một cộng đồng nghệ sĩ, cháu có thể coi như vậy - và tự trồng trọt lương thực, tự dệt vải - bán sản phẩm của mình. Rất nhiều người trong bọn bác vẫn còn ở đây. Những người hippy cũ.”
“Bác là người theo trào lưu phản văn hóa.”
“Bác rất muốn nghĩ mình vẫn còn như vậy.”
Trong khi Abigail pha cà phê, lấy cốc và đĩa thì Sunny nhìn đến khu vực làm việc. Và nhướng mày khi nhìn thấy đường xe chạy vào nhà, khu phía sau, bên hông, trên màn hình máy tính.
“Thú vị đây! Chẳng ai lẻn được vào nhà cháu phải không? Cháu chuyên làm về hệ thống an ninh thì phải?”
“Vâng ạ.”
“Đã có thời kỳ quanh đây chẳng có ai thèm gõ cửa, và nếu cháu mở cửa hàng và cần phải ra ngoài, cháu chỉ việc để lại lời nhắn. Mọi người có thể tự vào, và để lại tiền trên quầy nếu như họ muốn mua gì đó trước lúc cháu trở về. Đôi khi tiến bộ và thay đổi là điều tốt, đôi khi lại không.”
“An toàn vẫn tốt hơn.”
Giao tiếp vụng về, Brooks đã nói vậy. Nhưng cô gái đã bày những chiếc đĩa đẹp ra, cho sữa vào một cái bình nhỏ, chuẩn bị đường, giấy ăn. Cô ấy biết cách chiều khách, cho dù vị khách đó không mời mà đến và không được đón chào.
Sunny ngồi xuống bên quầy bếp. Bà ngờ rằng Abigail chỉ có hai chiếc ghế vì chúng đi thành một cặp đôi. Sunny cho thêm sữa và khá nhiều đường vào cà phê của mình, rồi vỗ vỗ lên chiếc ghế thứ hai.
“Đến đây và ngồi đi. Kể bác nghe về Abigail.”
“Chẳng có gì để kể đâu ạ.”
“Lúc nào cũng phải có gì đó chứ. Cháu thích làm gì?”
“Cháu thích công việc của mình.” Vẻ do dự thấy rõ, Abigail ngồi xuống.
“Được thế là tốt rồi. Còn ngoài công việc ra?”
“Cháu làm việc rất nhiều.” Khi Sunny vừa nhướng mày, Abigail đã cố tìm thêm chi tiết. “Bert cần tập luyện, cho nên bọn cháu đi bộ hoặc chạy. Đó là một nét hấp dẫn của khu đất này, tức là luôn có đủ đất. Cháu làm việc trong nhà kính hoặc ngoài vườn. Rất dễ chịu. Cháu thích đọc sách. Cháu thích xem truyền hình.”
“Bác cũng vậy, còn hơn cả mức độ người ta khuyên nên làm. Nhưng họ thì biết gì chứ? Và cháu thích yên tĩnh?”
“Đúng vậy.”
“Khi bác còn nuôi ba đứa con, bác thường nghĩ sẽ trả bất kỳ giá nào để có được vài giờ một mình.”
“Cháu không biết con trai bác còn có anh chị em.”
“Hai chị gái.”
“Bác còn rất trẻ để có con tầm tuổi ấy, đều đã hơn ba mươi, cháu nghĩ vậy.”
“Mười chín tuổi thì bác đến Bickford. Bác đã lênh phênh khoảng hai năm trời.”
“Bác... bác rời nhà năm mười bảy tuổi à?”
“Ngay hôm sau khi bác tốt nghiệp trung học. Bác đã bỏ quá nhiều thời gian cho việc đó chỉ để được rời nhà. Nhưng một khi việc đó xong xuôi, bác lên đường.” Sunny bật ngón tay cái tách. “Bác vốn không hợp với bố mẹ, chuyện cũng chẳng có gì lạ, khi nhìn nhận mọi việc, ý bác là tất cả mọi việc, đều từ hai phía đối lập. Giờ cũng vẫn vậy, hầu hết, nhưng nhà bác cũng có điều chỉnh. Khi bác đến đây, bác gặp một anh giáo trẻ. Ông ấy nhút nhát, dễ chịu và thông minh, lại còn có đôi mắt màu nâu lục nhạt rất đẹp nữa. Bác quyến rũ ông ấy.”
“Cháu hiểu.”
“Việc đó quá dễ, bác khá hấp dẫn mà,” bà ấy nói và cười to. “Cái không dễ là đến lúc nhận ra bác ngủ với người mà bác đã phải lòng. Bác quả quyết mình không muốn cuộc sống như thế. Người đàn ông, nhà cửa, con cái, gia đình. Nhưng ông ấy là người rất hấp dẫn. Ông ấy muốn cưới bác. Bác nói không, chuyện đó không phải cho bác.”
“Hôn nhân là một phần trong kết cấu nền văn hóa của chúng ta, nhưng nó vẫn chỉ là một dạng hợp đồng, và không cần thiết, vì nó rất dễ tan vỡ.”
“Cháu nói y như bác thời đó. Khi bác biết bác có mang Mya, bác đồng ý đính hôn. Khi đó bác đang tham gia trào lưu Wicca[18]. Bọn bác đã có một nghi lễ thú vị bên bờ sông, và chuyển đến một túp lều nhỏ, ôi, không bằng một nửa chỗ này. Còn không có hệ thống nước trong nhà, ấy thế bác vẫn hài lòng với chuyện đó.”
Bà thở dài nhìn cốc cà phê khi hồi tưởng lại. “Bác sinh hai đứa con ở đó. Mọi việc không hoàn toàn ổn thỏa. Người đàn ông của bác muốn kết hôn thực sự, một căn nhà thực sự. Ông ấy để cho bác theo ý mình suốt gần ba năm. Bác nhận ra đã đến lúc theo ý của ông ấy. Vậy là hai bác đem lũ trẻ đến gặp thẩm phán trị an[19], làm thủ tục pháp lý. Và sống bằng số tiền bác kiếm được từ hoạt động nghệ thuật - bác đã có một hợp đồng làm bưu thiếp chúc mừng khá hời. Rồi cả tiền ông ấy tiết kiệm được nhờ dạy học, hai bác mua được căn nhà cũ ở phố Shop. Hai bác bắt tay sửa sang, rồi Brooks ra đời. Bác chẳng hề hối tiếc bao giờ. Không hề.”
Abigail không chắc đây có phải là trò chuyện khi mà một người lạ mặt cứ kể lể dông dài về chuyện đời mình. Nhưng nó khá thú vị.
“Bác rất may mắn.”
“Ồ, đúng vậy. Món bánh thế nào?”
Abigail chớp mắt, ngó xuống. Cô đã ăn gần hết một nửa, trong khi theo dõi câu chuyện của Sunny. “Rất tuyệt.”
“Bác sẽ cho cháu công thức.”
“Cháu chưa bao giờ làm bánh cả. Có mỗi mình cháu. Cả một cái bánh có vẻ không thiết thực lắm.”
“Bánh trái thì không có gì thiết thực cả đâu. Chúng ta sẽ trao đổi. Bác sẽ trao đổi với cháu công thức làm bánh.”
“Cháu không biết bác thích gì.”
“Tùy cháu thôi.”
Sau một lúc tranh đấu nội tâm, Abigail bước lại phía laptop của mình, mở file công thức món ăn của cô. Cô in ra bản công thức món gà hầm ớt bột. “Bác có thể gia giảm các gia vị theo khẩu vị.”
“Món này tuyệt đấy. Bác nghĩ bác sẽ ghé qua chợ trên đường về nhà, chọn lấy những gì bác chưa có, và làm thử món này luôn tối nay. Đây, để bác viết công thức làm bánh.” Bà rút một cuốn sổ ghi chép và cây bút trong ví ra.
“Bác ghi nhớ được cơ à?”
“Bác làm món bánh này trong biết bao nhiêu năm không còn đếm xuể nữa rồi. Nó là món ưa thích của ông Loren mà.”
“Bác mỉm cười khi bác nhắc đến tên bác ấy.”
“Vậy à? Hai bác kết hôn - bác tính từ lúc đính hôn - đã được ba mươi sáu năm. Ông ấy vẫn làm cho bác thấy hạnh phúc.”
Đó là, Abigail nghĩ khi cô lại được một mình, câu nói quan trọng và có sức thuyết phục nhất về một mối quan hệ. Niềm hạnh phúc đó có thể trường tồn.
Cô xem xét công thức món ăn trong tay mình. Cô sẽ đưa nó lên máy tính sau. Cô thu dọn đĩa chén, và ngạc nhiên khi để ý đến thời gian.
Thế nào mà cô đã dành ra đến ba mươi phút trong bếp, ăn bánh, uống cà phê và có cuộc trò chuyện thú vị với một người xa lạ.
“Mình đoán thế có nghĩa là giờ bác ấy không còn là người lạ nữa.”
Cô không xác định được điều này làm cho cô cảm thấy thế nào, không tài nào giải mã được. Cô ngó tới công việc của mình, ngắm chú chó của mình. “Chà. Chúng ta đi dạo nào.”