Chương 9 (tt)
“Mẹ đã làm gì cơ?” Brooks há hốc miệng nhìn mẹ.
“Con nghe mẹ nói rất rõ đấy thôi. Mẹ mang một cái bánh tới nhà Abigail. Hai người đã ăn bánh, uống cà phê và có một cuộc trò chuyện rất tuyệt. Mẹ thích cô ấy.”
“Mẹ...”
“Mẹ nghĩ vụng về trong giao tiếp là cách nói rất đúng. Cô ấy không hề bẽn lẽn, chỉ hơi kém khi phải giao tiếp thôi. Nhưng khi hai bên tiến triển thì lại rất ổn. Mẹ và cô ấy đã trao đổi cả công thức món ăn.”
“Mẹ...” Ngồi bên bàn, Brooks gục đầu vào hai tay. “Mẹ có nghe con nói tối qua không vậy?”
“Dĩ nhiên là mẹ có nghe.”
“Rất có thể cô ấy đang trốn chạy. Có thể cô ấy đang gặp rắc rối. Rất có thể nguy hiểm, nếu cái sự rắc rối đó tìm ra cô ấy. Và mẹ lại vừa góp gió với món bánh ngọt sao?”
“Việt quất. Mẹ phải làm hai cái để bố con không tị nạnh đấy. Cô ấy có cái bếp rất tuyệt. Và cứ xem công thức món ăn cô ấy đưa cho mẹ thì mẹ dám cá cô ấy là người nấu nướng khá. Cô ấy cũng có rất nhiều máy quay hoặc thứ như vậy bố trí khắp quanh nhà. Mẹ đã nhìn thấy trên màn hình máy tính của cô ấy. Mẹ nhìn thấy hình ảnh lối chạy xe, phía đằng sau và còn nữa cơ.”
“Trời ạ.”
“Cô ấy còn nói tiếng Pháp với con chó.”
Câu đó khiến anh ngẩng phắt đầu lên. “Sao cơ?”
“Chỉ là mẹ thắc mắc tại sao lại có người dạy tiếng Pháp cho chó của mình, thế thôi. Phong thái của cô ấy rất lịch thiệp. Cô ấy nghe mẹ nói rất chăm chú. Ở cô ấy có gì đó cuốn hút mẹ. Mẹ thề mẹ muốn âu yếm cô ấy giống như mẹ đã làm với chú chó.”
“Mẹ... mẹ đã âu yếm cái con chó yêu quái khổng lồ ấy à?”
“Cô ấy nói với nó bằng tiếng Pháp rằng mọi việc ổn. Nó rất ngoan ngoãn. Nó tuân phục cô ấy, mẹ có thể thấy điều đó. Chẳng bao giờ chạy ra xa quá nửa mét. Nó là một con chó rất tuyệt, và mẹ chắc chắn nó còn là một người bạn tốt. Nhưng cô gái đó cần có một người bạn. Giờ mẹ phải ghé qua cửa hàng và lựa một vài thứ. Mẹ muốn thử công thức món ăn cô ấy đưa cho mẹ.”
“Mẹ, con không muốn mẹ lại tới đó cho tới khi nào con biết được nhiều thêm.”
“Brooks.”
Anh đã ba mươi hai tuổi, và cái ngữ điệu đó, ánh mắt đó, vẫn khiến anh cảm thấy mình thật bé bỏng.
“Con đã trưởng thành, nhưng vẫn chưa đến được mức con dặn mẹ phải làm gì. Nếu con muốn biết thêm nhiều về cô ấy, tại sao con không ra ngoài đó và tỏ thái độ thân thiện, như mẹ đã làm ấy?”
“Và mang cho cô ấy bánh ngọt à?”
“Con có thể thử với một chai rượu vang.”
*
Anh đến mang theo một chai vang trắng loại ngon. Có vẻ khá hợp lý, thân thiện mà không gợi lên quá nhiều ngụ ý. Chắc do mọi sự đang khiến anh bù đầu nên anh chẳng nghĩ gì nữa mà chỉ phóng xe tới đó.
Cơn mưa ập đến đêm hôm trước làm tăng thêm chút màu xanh. Lúc này, ánh mặt trời cuối ngày lung linh qua những cành cây xanh mướt, lấp loáng trên đường, nhảy nhót trên làn nước hối hả của khe suối uốn mình chảy qua.
Anh lao thẳng xe lên lối chạy xe của cô, mắt nhìn thấy ngay làn khói cuộn lên từ ống khói.
Rồi anh trông thấy cô.
Cô đang đứng, chú chó lực lưỡng kè kè ngay dưới đôi ủng cao gót màu đen. Cô mặc quần bò, chiếc áo khoác da đen, và đeo súng bên hông.
Anh quyết định phớt lờ cái thực tế là mọi thứ liên quan đến cô vào ngay thời khắc này đã tạo cho anh ấn tượng gợi tình ghê gớm.
Chỉ có điều - trên gương mặt cô vẫn còn vẻ khó chịu.
Anh cầm lấy chai rượu, lách ra khỏi xe.
“Xin chào.” Anh đi về phía cô cứ như thể cô không hề mang theo một khẩu Glock, không hề có một chú chó có thể cắn ngập hàm răng của nó vào cổ họng anh trước khi anh kịp rút vũ khí của mình ra khỏi bao.
Cô nhìn cái chai anh mang theo. “Thứ gì vậy?”
“Thực ra là vài thứ. Thứ nhất, đó là một chai vang rất ngon. Thứ hai, nó còn là một lời xin lỗi.”
“Vì việc gì?”
“Mẹ tôi. Tối hôm trước tôi đến đó ăn tối, và có nói chuyện tôi đã tới đây. Bà cụ vớ ngay lấy chuyện đó. Cho nên... rất xin lỗi vì đã đường đột.”
“Vậy là anh đường đột tới để xin lỗi cho một sự đường đột khác.”
“Đại loại vậy. Nhưng đây là một chai vang rất ngon. Cho nên, chúng ta ra ngoài đi dạo được chứ?”
“Tại sao?”
“Trên ủng của cô còn dính bùn. Đêm qua có mưa. Mưa khiến mọi thứ xanh tươi, nhưng nó cũng tạo ra bùn lầy. Cô luôn mang theo súng khi dắt chó đi dạo à?”
Cô luôn mang theo súng, nhưng đó đâu phải chuyện của anh ta. “Tôi đang tập bắn mục tiêu. Rượu vang không cần thiết rồi.”
“Rượu vang không cần thiết, nhưng nó lại là yếu tố vui vẻ không thể thiếu.” Anh xoay cái chai để rượu vang màu vàng rơm quyến rũ bắt sáng. “Cô bố trí chỗ nào, cho việc tập bắn mục tiêu ấy?”
“Sao anh hỏi lắm thế? Sao các người cứ tìm đến đây, cùng với chai rượu và bánh trái của các người vậy? Các người bị sao vậy? Các người đang cười cợt gì vậy?”
“Cô muốn tôi trả lời câu hỏi nào trước tiên?” Khi cô ném về anh một cái nhìn lạnh lùng, anh nhún vai. “Vậy cứ theo thứ tự nhé. Tôi vốn là kiểu người tò mò bẩm sinh, lại làm cảnh sát. Cho nên đặt câu hỏi là một phần trong đó. Chắc tôi thừa hưởng một chút tò mò từ mẹ mình, người đã đến đây với bánh ngọt. Bà là mẫu phụ nữ thân thiện. Tôi đã giải thích về chai vang. Theo tôi thấy thì chúng tôi chẳng có gì không ổn cả. Chúng tôi chỉ đúng như bản thân mình. Quan điểm của cô có thể khác. Tôi cười bởi tôi không rõ phản ứng của cô sau đó thế nào. Nó làm cho cô rạng rỡ hẳn lên. Rất tuyệt khi được nhìn thấy ánh sáng. Tôi đã nói rõ chưa?”
Đôi mắt ánh màu hổ phách trong ánh nắng xế chiều, và nụ cười của anh thật quyến rũ. Cô nghĩ anh sở hữu cái phong cách trò chuyện cởi mở ấy giống như những người đàn ông khác sở hữu những đôi tất vậy. “Anh nghĩ mình rất quyến rũ thì phải.”
“Đúng vậy. Có thể đó là một thói xấu, nhưng ai chẳng muốn hoàn hảo. Tôi đã trả lời các câu hỏi của cô rồi, nhưng cô thì lại chẳng trả lời tôi. Cô bố trí ở chỗ nào?”
“Tại sao anh cứ muốn biết chứ?”
“Có vài lý do. Thứ nhất, vẫn là tò mò. Thứ hai, là một cảnh sát, khi gặp một phụ nữ mang súng theo người như một thói quen, đúng không nào, tôi rất muốn biết liệu cô ấy có thể xử lý được thứ cô ấy mang theo không.”
“Tôi bắn không tệ.”
“Đấy là cô nói. Tôi có thể khoe với cô tôi nhảy tango như dân Argentina, nhưng trừ phi tôi chứng minh được, nếu không có thể là tôi nói dối - hoặc khoác lác.”
“Chưa chắc tất cả dân Argentina đều biết nhảy tango.”
“Thì cũng được như người biết nhảy.”
“Nếu tôi chứng minh khả năng bắn súng của tôi, anh sẽ để tôi yên chứ?”
“Chà, Abigail, tôi không thể thỏa thuận như vậy được. Có thể tôi vẫn phải quay lại. Nếu một nhóm quá khích tìm cách bắt cóc cô thì sao? Hay những sinh vật lạ. Quanh đây chúng ta có khối người thề đã gặp sinh vật lạ đấy - ý tôi là người ngoài hành tinh. Thực tế, tay Beau Mugsley còn nói ông ta bị bắt cóc cứ hai lần một năm đều như vắt chanh vậy.”
“Thật vớ vẩn.”
“Nhưng theo Beau Mugsley thì không. Chớ có để ông ấy thấy mấy cái que dò hậu môn. Gác chuyện đó sang bên, cô là một phụ nữ hấp dẫn.”
“Tôi không muốn hấp dẫn.”
“Thấy không? Giờ thì cô càng hấp dẫn hơn.”
“Và nếu có sự sống thông minh trên các hành tinh khác, tôi không nghĩ họ lại bỏ thời gian cố bắt cóc một người chỉ quan tâm đến công việc.”
“Làm sao cô biết được, phải không?”
Đơn giản là cô không biết phải tranh luận sao với một người như anh, một người vô vị và lại quá vồn vã chuyện đó. Lại còn dai như đỉa cộng với thói quen tò mò của cảnh sát nữa, cô xác định là mình không thoát được.
“Tôi sẽ đáp ứng mối quan tâm không đúng chỗ của anh về khả năng bắn súng của tôi. Sau đó thì anh có thể ra về.”
“Mở đầu như thế là ổn đấy.” Anh nhận ra cô đặt một tay lên đầu chú chó trước khi quay đi. “Mẹ có nói với tôi chó của cô hiểu được tiếng Pháp,” Brooks nói trong khi bước tới bên cạnh cô. “Tôi gần như chỉ dành hai năm trung học - không, là dành trọn - để ngắm cô giáo tiếng Pháp. Cô ấy quá nóng bỏng rực lửa. Chưa đến mức chết mê chết mệt, nhưng tôi đã dành ra hai năm để ngắn nhìn cô Gardner nóng bỏng.”
“Nghiên cứu cho thấy con trai vị thành niên thường có những quyết định dựa trên tình dục. Rất nhiều anh chàng chỉ nghĩ đến chuyện đó là giỏi.”
“Không thể trách chúng tôi vì đặc tính di truyền được. Bố trí thế này ấn tượng đấy.” Anh dừng lại xem xét khu vực tập bắn của cô.
Ở chỗ anh đinh ninh có một vài bia hình tròn, cô lại bố trí ba hình nộm kiểu của cảnh sát trên ròng rọc kéo, phía sau có ván độn bông thật dày. Thiết bị bảo vệ tai và mắt đặt trên một băng ghế gỗ cùng với hộp đạn dự trữ. Theo áng chừng của anh, cô bố trí ở khoảng cách đến mười lăm mét.
“Tôi không có bộ bảo vệ tai hay kính thứ hai đâu,” cô nói khi đeo thiết bị lên.
“Không sao.”
Anh bước lùi lại, ép chặt hai tay vào tai khi cô đứng vào vị trí.
Tư thế của cảnh sát, anh nhận xét, và cô thực hiện động tác rất uyển chuyển và thành thục. Cô bắn luôn một lèo sáu phát, rồi nhét vũ khí vào bao xong mới kéo bia lại.
“Gọn đẹp,” anh nhận xét. Tất cả sáu phát đạn đều nằm gọn giữa hồng tâm, thành một bố cục sát sao, gần như hoàn hảo.
“Anh thấy đấy nhé, tôi bắn không tệ. Tôi có nghề mà.”
“Không nghi ngờ chuyện đó,” anh nói trong khi cô nhặt vỏ đạn đồng, thả vào một cái xô. “Tôi thử được chứ?”
Cô chẳng buồn trả lời, chỉ tháo thiết bị bảo vệ và kính rồi đưa cho anh.
Cô nhìn lại vị trí chú chó đang ngồi kiên nhẫn chờ đợi.
“Gối đầu.”
“Sao cơ?”
“Tôi đang nói với chó của tôi. Nếu không nó sẽ... phản ứng khi anh rút vũ khí ra đấy.”
“Đừng làm thinh.” Brooks đưa cho Abigail chai vang, đeo kính và thiết bị bảo vệ tai.
“Anh dùng khẩu Glock 22,” cô nhận xét. “Đó là loại súng tốt.”
“Phục vụ công việc mà.” Giờ anh lấy tư thế, thả lỏng hai vai, bắn luôn sáu phát.
Anh liếc nhìn chú chó trong lúc cất súng vào bao. Bert không hề nhúc nhích.
Abigail kéo bia lại, đứng một lúc, xem xét nhóm lỗ đạn gần như giống hệt của cô.
“Anh cũng là tay súng cừ đấy.”
“Tôi luôn hình dung nếu mang theo vũ khí, ta nên ngắm và bắn cho trúng. Tôi sử dụng súng trường rất tốt. Mẹ tôi thì cực lực phản đối súng ống, có lẽ đó là lý do tại sao tôi lại rèn luyện những thứ đó. Chắc cũng là một sự nổi loạn.”
“Vâng.” Cô nhìn anh. “Anh đã bắn ai chưa?”
“Đến giờ thì chưa. Tôi rất muốn được tiếp tục nói như vậy. Tôi đã phải rút vũ khí vài lần, nhưng chưa bao giờ đến mức phải nổ súng.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Làm sao anh biết nếu như anh chưa bao giờ phải làm vậy?”
“Bảo vệ và phục vụ.” Anh nhìn cô, đôi mắt dễ thay đổi kia giờ rất nghiêm nghị. “Bảo vệ trước nhất. Nếu tôi không thể bảo vệ thì còn mang theo phù hiệu làm gì. Tôi rất mừng khi chưa phải ghim một viên đạn và ai đó.” Anh cũng tự nhặt vỏ đạn của mình. “Còn cô?”
“Bắn ai đó hả? Chưa. Vả lại, nếu có từng nổ súng thì tôi cũng sẽ chối thôi. Khai ra chuyện bắn nhau chỉ càng gợi ra nhiều câu hỏi.”
“Cô nói không sai. Mà cô sẵn sàng nổ súng à?”
“Vâng. Sẵn sàng.” Cô đợi một lúc. “Anh không hỏi làm sao tôi biết vậy à.”
“Tôi không nhất thiết phải hỏi. Cô còn phần bánh nào không? Và trước khi cô hỏi tại sao, tôi sẽ nói luôn. Chúng ta vừa chứng minh cho nhau thấy chúng ta là những tay súng giỏi nên tôi nghĩ chúng ta có thể mở chai rượu kia được rồi, cùng nâng ly và thưởng thức bánh.”
“Chai rượu đúng là một âm mưu.”
“Một phần thôi, nhưng nó vẫn là một chai rượu vang ngon mà.”
Anh có sự hấp dẫn của mẹ, cô nhận định, và chắc chắn cũng có kỹ năng tương tự trong việc tìm ra cách đi của mình. Không phủ nhận rằng cô thấy anh rất hấp dẫn về hình thức. Phản ứng hormone của cô trước vẻ ngoài, vóc dáng, thái độ, thậm chí cả giọng của anh chăng? Hoàn toàn tự nhiên.
“Tôi không thể ăn hết cả cái bánh. Quá nhiều cho một người.”
“Nhưng lãng phí thì cũng không nên.”
Cô xếp gọn thiết bị bảo vệ lên băng ghế. “Được rồi. Anh có thể ăn bánh và uống rượu vang. Nhưng tôi sẽ không ngủ với anh đâu đấy.”
“Cô làm tổn thương cảm xúc của tôi rồi.”
“Không, không hề.” Quyết định làm rõ quan điểm của mình, cô tiến về phía nhà. “Tôi thích tình dục.”
“Thấy chưa, chúng ta vừa tìm ra điểm chung rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ trở thành bạn bè trong vòng một tuần chứ mấy.”
“Nếu tôi muốn có bạn bè, tôi đã tham gia một câu lạc bộ sách rồi.”
Bớt căng thẳng hơn, anh nghĩ thầm, có chút vui vẻ với lời châm chọc. “Tôi thích đọc sách, lại một ưu điểm chung nữa. Nhưng chúng ta đang nói về tình dục.”
“Hành vi tình dục là một chức năng thể chất bình thường, và một trải nghiệm dễ chịu.”
“Cho đến giờ, chúng ta vẫn cùng chung quan điểm.”
Cô lấy chìa khóa ra, mở cửa. Lúc đã vào nhà, cô đặt lại chế độ báo động.
“Có thể anh thấy tôi hấp dẫn về thể chất ở một mức độ nào đó đấy.”
“Thực tế và tất tần tật.”
“Và đó có thể là lý do anh đến đây, với chai rượu vang. Tôi sẽ uống một ly với anh, nhưng tôi sẽ không ngủ với anh đâu nhé.”
“Được rồi.” Vô cùng hào hứng với cô, anh theo chân cô vào bếp. “Có lý do từ chối cụ thể nào không, ngoài thực tế là chúng ta thậm chí còn chưa chia nhau bánh?”
“Anh hỏi tôi quá nhiều câu hỏi. Trả lời cho hết rất mệt và khó chịu.”
“Cái tính tò mò chết tiệt. Trời đất, Abigail, cô cười đấy à?”
“Có thể là nhăn nhó đấy.”
“Giờ thì cô đùa đấy nhé. Chắc cô sắp sửa đội mũ dạ tiệc và nhảy múa trên bàn cho mà xem.”
“Anh buồn cười quá đi. Tôi không được vậy, cho nên tôi đánh giá cao người nào có khiếu hài hước tự nhiên.” Cô cởi áo khoác, mở ô cửa dẫn vào một phòng chứa đồ nhỏ và cô treo áo lên một cái mắc. “Và anh cũng hấp dẫn và sung mãn. Tôi thích ngủ với người sức khỏe sung mãn.”
Cô lấy một chiếc mở nút chai, chẳng đợi anh cầm lấy và mở chai rượu cho cô, thì cô đã nhanh nhảu làm việc đó rất thành thục.
Trời ạ, anh nghĩ bụng và ngồi xuống. “Cho đến giờ điều khó chịu duy nhất về tôi là tính tò mò à?”
“Còn những điều khác nữa. Trạng thái gần gũi, chắc chắn rồi, khiến cho mọi việc trở nên khó xử và có vấn đề khi tôi không còn muốn ngủ với anh nữa.”
“Điều gì khiến cô nghĩ cô sẽ không muốn ngủ với tôi chứ?”
Cô lấy ra hai cái ly, hai cái đĩa nhỏ, hai cái dĩa. “Quy luật quân bình.”
“Ồ. Tôi phản đối quy luật quân bình.”
“Rất nhiều người tin là họ phản đối quy luật ấy. Không, không phải.” Cô rót rượu, nhìn kỹ anh khi cô đưa mời một ly, “Tôi thích mũi của anh.”
“Abigail, cô bỏ bùa tôi đấy. Tại sao cô lại thích mũi tôi chứ?”
“Sẽ đến lúc nó bị gãy. Thiếu cân đối làm cho khuôn mặt anh thêm nét đặc sắc và thú vị đấy. Tôi thích nét đặc sắc.”
“Nhưng không có chuyện ngủ với tôi chứ gì?”
Cô lại mỉm cười, lần này cười hẳn. “Tôi tin chắc anh có những lựa chọn khác.”
“Đúng vậy. Tôi có khối người muốn, giống như tại một tiệm bánh ấy.” Anh đợi cho tới khi cô lấy chiếc bánh ra, mở giấy bọc. “Cô có muốn biết tại sao tôi sẽ không ngủ với cô không?”
Anh làm cô ngạc nhiên, anh nhận ra điều đó. Kích thích sự tò mò của cô. “Vâng, tôi rất muốn biết.”
“Cô hấp dẫn, và trông cô xinh đẹp... rất sung mãn với tôi. Cái cách cô nhìn tôi tạo cảm giác như thể cô đang nhìn xuyên tới tận não của tôi vậy. Tôi không biết tại sao điều đó lại quyến rũ, nhưng đúng là như vậy. Cô cần giúp đỡ đấy.”
“Tôi không muốn bất kỳ sự giúp đỡ nào cả.”
“Tôi đâu nói gì về chuyện mong muốn. Cô cần sự giúp đỡ, và tôi hay mủi lòng trước những người cần giúp đỡ. Tôi rất thích con chó của cô mặc dù tôi đoán nó nguy hiểm, hoặc cũng gần gần như vậy, chẳng kém khẩu Glock bên hông cô. Tôi thích cách cô nói, thích cô tỏ ra hơi bực bội. Tôi muốn được cảm nhận hình dáng khuôn miệng của cô bên dưới miệng tôi. Tôi thích điều đó hơn cả mức mình tính. Nhưng...” Với một tiếng thở dài cường điệu lên, anh giơ hai tay rồi buông thõng xuống. “Tôi sẽ luôn có những câu hỏi. Vấn đề là ở đó. Và vì tôi là một trang nam tử, cho nên tôi luôn nghĩ đến tình dục nếu có một phụ nữ phát tín hiệu cho tôi, nói chung tôi muốn được biết về cô ấy trước. Ăn tối, trò chuyện, những việc như vậy.”
“Hẹn hò. Tôi không ưa hẹn hò.”
“Nghe cô nói thế không khiến tôi thấy ngạc nhiên. Nào, chúng ta đã cùng tập bắn. Chúng ta vừa có những cuộc trò chuyện và chia sẻ các quan điểm. Giờ chúng ta đang cùng thưởng thức rượu vang và bánh. Nếu tôi biết tận dụng cơ hội này thì có thể được đằng chân lân đằng đầu thành một cuộc hẹn hò ngay.”
Cái nhìn cô dành cho anh rõ ràng là trạng thái chếnh choáng hơi men. “Đó không phải là hẹn hò.”
“Thì đó là theo đánh giá của cô.” Anh làm hiệu với cô bằng cả chiếc dĩa còn nguyên miếng bánh việt quất. “Tôi có cách đánh giá của riêng tôi. Có nghĩa là điều duy nhất ngăn cản tôi ngủ với cô là bản tính tò mò bẩm sinh của tôi. Tôi có thể khắc phục điều đó. Tôi có thể xác định đó không phải là vấn đề cho tôi; khi đó điều duy nhất ngăn tôi ngủ với cô là sự sẵn sàng của cô.”
“Tôi chưa sẵn sàng, cho nên nếu chúng ta định trò chuyện, cần nói về chuyện khác. Đó không phải là một lời thách thức,” cô nói thêm về ý tưởng vừa xuất hiện. “Tôi không có ý đưa ra một lời thách thức tình dục.”
“Không, tôi hiểu cô không có ý đó, nhưng chắc chắn như thế lại thêm hứng thú. Rất tuyệt. Như món bánh vậy.” Anh xúc một miếng. “Cô thiết kế hệ thống an ninh ở đây phải không?”
Trông cô lại đầy cảnh giác. “Đúng vậy.”
“Cả các máy quay nữa à?”
“Vâng. Đương nhiên, tôi không làm ra các thiết bị rồi.”
“Đương nhiên rồi.” Anh nghiêng người nhìn khu vực máy tính của cô. “Bố trí rất ổn.”
“Nghề của tôi mà.”
“Tôi khá thạo máy tính. Tôi có thể xử lý những gì tôi cần xử lý, thường là tìm ra những gì tôi cần tìm. Bố tôi, chà, ông ấy rất tuyệt. Tôi nói chưa chuẩn, ông ấy là thần tượng của tôi. Ông ấy đúng là người ngộ toán. Cô có phải là người ngộ toán không?”
Đã có thời, cô nhớ lại, tất cả mọi thứ. Có lẽ giờ vẫn như vậy. “Tôi thích toán. Logic của nó.”
“Tôi biết mà.” Anh nghiêng lại nhìn cô, uống một chút vang. “Tôi thích chỗ của cô. Mẹ tôi rất muốn có gian bếp của cô.”
“Anh nên mua một chú chó cho bà?”
“Sao cơ?”
“Mẹ anh nói bà chưa sẵn sàng, nhưng qua cách bà đối xử với Bert thì rõ ràng là bà đã sẵn sàng rồi. Mẹ anh rất nhớ việc từng nuôi một chú chó. Mẹ anh - mà tôi xin lỗi.” Hai má cô ửng hồng. “Không phải việc của tôi.”
“Ở đây chúng ta không phải khách khí quá thế. Mẹ tôi rất yêu con chó đó. Tất cả chúng tôi đều yêu nó. Chúng tôi đã rất buồn khi phải xa nó.”
Anh cúi nhìn Bert, ngần ngừ - bởi vì anh rất muốn giữ nguyên vẹn bàn tay của mình - đưa tay ra để vuốt ve chú chó. “Cô thực sự nghĩ mẹ tôi đã sẵn sàng nuôi một con khác à?”
“Lẽ ra tôi không nên đề cập chuyện này.”
“Đằng nào cô cũng đã nói rồi. Tôi đang hỏi ý kiến cô.”
“Vậy thì đúng như vậy. Với tôi có vẻ mẹ anh cảm thấy sẽ là hành động phản bội nếu chính bà tìm một con chó khác. Nhưng nếu là một món quà, từ một người con. Điều đó thì khác, phải không?”
“Đúng vậy. Cảm ơn cô. Bà ấy thích cô, mẹ tôi ấy.”
“Tôi cũng quý bà. Anh nên cầm nốt phần bánh còn lại, là món của mẹ anh đấy.” Abigail đứng lên bọc chỗ bánh còn thừa lại.
“Mũ đây, sao gấp gáp thế.”
“Mũ nào cơ?”
“Đó là một thành ngữ. Giống như đi đâu mà vội mà vàng ấy.”
“Ồ. Vậy đấy, anh phải đi thôi. Tôi cần cho chó ăn, và tôi có việc đang đợi. Nhờ anh nói với mẹ anh rằng tôi rất thích món bánh.”
“Tôi sẽ nói,” Anh đứng lên, nhặt gói đồ ăn lên.
“Và cảm ơn vì chai rượu. Tôi sẽ tiễn anh.”
Đến cửa trước, anh đợi cô mở khóa, tắt báo động. Sau đó anh đặt gói bánh lên chiếc bàn nhỏ.
“Bảo chó của cô bình tĩnh nhé.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì tôi muốn chạm tay vào em, và tôi sẽ cần đôi tay để lái xe sau khi đã làm thế. Tôi không muốn nó cắn đứt cổ tay.”
“Tôi không thích bị chạm vào người.”
“Em thích tình dục. Một nụ hôn nằm đâu đó giữa việc bị chạm vào người với lên giường. Em có tò mò không, Abigail?”
“Một chút.” Cô đăm đăm nhìn gương mặt anh như đang soi chiếu X-quang, rồi nhìn về phía chú chó. “Ami,” cô nói, đặt nhẹ một bàn tay lên cánh tay Brooks. “Ami, Bert.”
Nhưng cô vẫn cứng người khi Brooks cầm lấy bàn tay cô - tay cầm súng của cô.
“Ami,” anh thì thầm. “Từ đó rất ấn tượng với tôi. Cho nên chúng ta hãy thân mật với nhau nhé.”
Anh đưa bàn tay kia lên má cô, từ từ nhích vào. Và cô cứ nhìn anh. Cái nhìn sẵn sàng, kiên định trong mắt cô làm rung sợi dây nào đó trong anh. Anh giữ cho tình huống lúc này thật êm ái, có lẽ hơi vượt lên mức tình bạn, nhưng êm ái và dịu dàng. Môi chạm môi, mắt nhìn nhau.
Anh siết mạnh, chỉ thêm một chút nữa, cơ thể chạm cơ thể, cho tới khi tay cô lên đến vai anh. Cho tới khi bàn tay ấy lần lên tới gáy anh, luồn vào tóc anh. Cho tới khi lưỡi cô đùa với lưỡi anh, và đôi mắt cảnh giác kia chuyển sang màu lục sâu thẳm hơn.
Lúc anh bước lui lại, anh buông tay cô ra. Anh lắc đầu, nhấc gói bánh lên. “Tôi sẽ phải quay lại mất thôi.”
“Đúng là sai lầm.”
“Với ai chứ?”
“Với cả hai chúng ta.”
“Hãy nhớ là quan điểm khác nhau thôi.” Anh cúi người tới, rất nhanh - và lần này rất thân mật - chạm môi mình vào môi cô. “Tôi sẽ quay lại. Chào cậu bé, Bert,” anh nói thêm lúc bước ra phía xe của mình.
Abigail khép cửa, khóa chặt mới nghe thấy tiếng động cơ xe của anh vang lên. Cô thở hắt ra, nhìn xuống chú chó.
“Đúng là sai lầm,” cô nhắc lại.