Chương 10
Brooks dành cả ngày trời dồn hết tâm trí vào nhóm ba chú nhóc còn chưa đến tuổi vị thành niên chuyên ăn trộm đồ trong cửa hàng, xử lý một vụ tai nạn giao thông - mà cơ bản là ngăn hai tài xế xông vào choảng nhau - giải quyết hồ sơ giấy tờ liên quan, và nghe Sim Firehawk than vãn khi mà rốt cuộc Brooks cũng phải triệu tập ông ta vì cái bộ giảm thanh kêu như súng bắn.
Để tự thưởng cho mình, anh định tranh thủ chạy ù tới cửa hàng bánh để nhâm nhi một ít cà phê ngon và một chiếc bánh quy xốp, nhưng Alma lại ló đầu vào phòng anh. Mấy cái biểu tượng hòa bình bảy sắc cầu vồng to bằng nắm tay trẻ con đung đưa trên tai bà ấy.
“Grover gọi tới. Có một vụ cãi vã ở Ozark Art.”
“Tranh cãi kiểu gì?”
“Anh ấy chỉ nói mọi việc đang căng lên một chút, và đề nghị sếp ghé tới.”
“Được rồi. Tôi sẽ chạy tới đó. Trên đường về tôi có thể ghé và cửa hàng bánh nếu chị muốn gì đó.”
“Tránh xa tôi ra, ông quỷ sứ.”
“Là nói vậy thôi.” Brooks đứng lên khỏi bàn, vớ lấy áo khoác.
“Nếu một chiếc bánh quy chocolate hạnh nhân và một ly cà phê nâu không béo tìm được đường lên bàn tôi thì kể ra cũng được đấy.”
“Nào có ai trách chị đâu.” Lúc Brooks đi ra, anh cứ thắc mắc tại sao bà ấy lại cho sữa không béo vào cà phê trong khi bà lại gọi bánh quy. Nhưng đó chính là một trong những điều bí ẩn của phụ nữ mà anh không muốn mình phải đau đầu tìm hiểu.
Anh ngước nhìn bầu trời trong lúc đi. Nhiệt độ không chịu ổn định hẳn, tăng vọt lên, rồi tụt xuống và đụng nhau ở giữa như trải thảm mời gọi những trận lốc xoáy. Nhưng bầu trời vẫn giữ một màu xanh dương nhàn nhạt.
Anh băng qua phố Shop, vui vẻ khi thấy buổi chiều thứ Bảy có rất đông người dân địa phương và khách du lịch. Anh đi qua siêu thị, nghĩ đến Abigail, và men theo một dãy nhà nữa tới Ozark Art.
Anh chẳng hề thấy dấu hiệu nào của một cuộc cãi vã qua ô cửa sổ trưng bày cả. Thực tế, anh chẳng thấy Grover hay khách hàng hoặc bất kỳ ai khác. Cái chuông nhỏ lanh canh khi anh bước vào, nhìn một lượt gian trưng bày chính cùng các bức tường treo tranh, các bệ bày tác phẩm điêu khắc, các giá bày đồ sứ địa phương và đồ thủy tinh thổi tay.
Không khí mang mùi hương của một khu rừng vào xuân bắt nguồn từ một trong những cái lọ tạo mùi. Tác phẩm của Grover đây mà, anh lơ đễnh nghĩ. Thấy trông như một thần lùn buôn sách, và một phù thủy của các loại hương.
Anh đăm đăm nhìn về phía nhà kho và văn phòng ở phía sau, chẳng thấy ai ở quầy thanh toán cả.
Rồi nghe thấy tiếng lộp cộp của đế giày trên nền gỗ.
Sylbie, tóc rối bời, mắt buồn ngủ, lách ra từ căn phòng phía sau.
“Ôi, đây rồi... Cảnh sát trưởng.”
“Có chuyện gì thế, Sylbie?”
“Em sẽ kể với anh.” Cô gập cong một ngón tay, hất tóc làm tỏa thứ mùi hương riêng của cô trong lúc mở cánh cửa phòng sau. “Ở trong này.”
“Grover đâu?”
“Mấy phút nữa anh ấy sẽ về. Phải có ai đó trông cửa hàng.”
Brooks cảm thấy như cánh cửa của một cái bẫy vừa cọt kẹt dưới chân mình.
“Sylbie, Grover gọi đến đồn, nói rằng có một vụ cãi vã cần sự can thiệp của cảnh sát.”
“Có một vụ cãi vã, nhưng không nhất thiết phải còn. Cứ vào trong cái đã, và chúng ta sẽ giải quyết việc đó.”
“Chúng ta sẽ giải quyết ở đây.”
“Được thôi, vậy thì.” Cô mặc chiếc váy có những vòng xoáy đen và trắng. Và rồi cô chẳng mặc nữa.
“Trời đất, Sylbie.”
Cô cười phá lên, lại hất tóc cho tỏa mùi hương trước khi dựa hẳn vào rầm cửa, trần truồng, trừ đôi giày cao gót đỏ chót khoe ra bộ móng chân được sơn cùng màu với giày.
“Đêm trước anh đã không đến gặp em, Brooks. Em phải uống hết chai vang đó một mình.”
“Anh đã nói với em anh bận mà. Mặc lại quần áo đi nào.”
“Ôi, vấn đề là em không nhớ anh đã nói vậy trong quá khứ.”
Mắt anh vẫn nhìn cô, ngạc nhiên và hơi bối rối vì cũng khá khó để giữ cho mắt khỏi “lang thang” xuống dưới. “Giờ anh đang nói đây. Mặc đồ vào đi, Sylbie.”
“Anh đến đây và gần em đi.”
“Em có chuyện gì vậy?” anh thắc mắc. “Em xúi Grover gọi đến dồn, đòi cử một sĩ quan đến kia mà.”
“Không phải sĩ quan nào cũng được, cưng ạ.” Cô dẩu môi thành một nụ hôn. “Em muốn anh cơ.”
“Thôi nào.” Anh sắp cảm thấy mất bình tĩnh dù hiếm khi như vậy. “Nếu em không mặc lại đồ trong vòng mười giây nữa, anh sẽ bắt giữ em đấy.”
“Ôi... anh muốn đùa theo cách đó kia đấy.”
“Nhìn anh này, chết tiệt thật. Anh đang đùa bỡn ư?”
Giọng điệu, nét mặt anh, cuối cùng cũng có tác dụng. Trong mắt cô có vẻ bực tức khi cô cúi xuống, kéo váy lên.
“Anh không buồn suy nghĩ lấy một phút về việc anh lại có thể nói với em bằng cái giọng như vậy kia đấy.”
“Anh sẽ còn làm nhiều hơn là nói với em, nếu như em còn giở trò gì như thế này lần nữa. Anh là Cảnh sát trưởng, Sylbie. Anh đang làm nhiệm vụ.”
Cô vùng vằng cài lại quai váy. “Thì cũng như bất kỳ chuyện gì từng xảy ra quanh đây thôi.”
“Anh sẽ cho em biết chuyện gì sắp xảy ra. Anh sẽ đi tìm Grover, và anh sẽ phạt anh ta vì đã báo cáo sai sự thật.”
“Anh sẽ không làm vậy.”
“Tin anh đi.”
Cô ấy bước nhanh tới. “Đừng làm thế, Brooks. Đừng. Anh ấy chỉ làm vì em nhờ mà thôi.”
“Vậy thì lần sau anh ta sẽ nhớ hơn. Và em cũng vậy.”
“Tại sao anh lại hành xử như thế này chứ?” Nước mắt đã trào ra át cả thái độ bực tức. “Chính anh khiến em phải tìm mọi cách tiếp cận anh, và hành động của anh là nổi khùng. Hồi còn ở trung học, có lúc nào anh rời tay khỏi em đâu.”
“Đây không phải là thời trung học. Anh không muốn ở thời trung học nữa.”
“Anh không muốn em nữa thì có.”
Anh biết những giọt nước mắt kia. Anh đã bơi qua nhiều con sông nước mắt như thế rồi, và đúng là chúng rất chân thành. “Sylbie, em rất xinh đẹp, có lẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng để mắt tới. Em có tài, và khi em nỗ lực, em là một bạn đồng hành tuyệt vời. Nhưng anh không muốn em theo cái cách ngày xưa anh đã làm nữa. Anh không muốn những gì chúng ta đã có thời đó nữa.”
“Anh đâu có nói như thế cách đây vài tuần khi anh còn nằm trên người em trên giường của em.”
“Đúng, anh không hề nói, và anh xin lỗi, Sylbie.” Có rất nhiều lời xin lỗi sắp tới, theo anh nhìn nhận. “Chuyện đó giữa anh và em lúc nào cũng ổn, nhưng chúng ta chưa bao giờ đi xa hơn thế.”
“Anh để tâm làm gì, anh có phải cam kết gì đâu?”
“Cưng, em nên nghĩ cho mình hơn. Anh đang nghĩ cho em đấy.”
“Anh có vấn đề mất rồi.” Gương mặt cô bừng bừng vẻ giận dữ và bối rối. “Anh nên ham muốn em khi em đề nghị.”
“Nếu em chỉ muốn vậy thôi thì có hàng tá người xung phong kìa.”
“Nhưng lại không có anh.”
“Không, không phải anh.” Họ đã đi tới cuối chặng đường, anh nhận ra như vậy, và cảm thấy khá nhẹ nhõm. “Không còn như vậy nữa. Có lẽ chúng ta sẽ thích nhau hơn mà không cần đến tình dục. Một điều anh có thể hứa với em, và em nên nghe anh. Nếu còn bày trò như thế này lần nữa, em sẽ bị tống vào khám đấy.”
Sắc diện cô vẫn bừng bừng, nhưng nét mặt cô thì trơ trơ và lạnh tanh. “Anh thay đổi mất rồi, Brooks.”
“Anh hy vọng như vậy. Tốt nhất là em trông nom cửa hàng cho tới khi Grover quay về.” Anh đi ra, ngó lại sau. “Cái váy đó đẹp đấy, Sylbie. Cứ mặc vậy nhé.”
Khi anh bước ra, anh nhận ra Grover - thân hình phục phịch, vai gập và đầu hói - đang hút một điếu Marlboro trong khi ngồi trên băng ghế đặt giữa cửa hàng của anh ta và cửa hàng kế bên.
“Ôi, đây rồi, sếp.”
“Này, Grover. Đi luôn với tôi.”
“Ơ kìa...”
“Có một án phạt vì lỗi báo cáo sai sự thật, và anh sẽ phải nộp tiền đấy.”
“Nhưng tôi...”
“Lần sau khi một phụ nữ khả ái đề nghị anh làm việc gì ngu ngốc thì hãy nghĩ kỹ trước đã.”
“Nhưng cô ấy bảo...”
“Anh đem chuyện đó mà tâm sự với Sylbie nhé. Tôi nói anh không được gọi hỗ trợ trừ phi anh cần hỗ trợ. Anh không được lãng phí thời gian của tôi, hoặc thời gian của Sở cảnh sát Bickford. Tôi có thể tống giam anh vì những gì anh đã làm đấy.”
Gương mặt Grover tím tái, vừa đỏ bừng vừa trắng bệch trong khi chân run bắn. “Tống giam? Trời ạ. Tôi chỉ...”
“Đừng có ‘chỉ’ như thế nữa. Tiền phạt là hai nghìn đô la.” Anh sẵn sàng bắt Grover, ông ta sẽ ngất xỉu mất, mà chuyện đó xảy ra đến nơi.
“Tôi-tôi-tôi...”
“Tôi sẽ giảm bớt xuống hai mươi lăm đô la, giảm trừ cho anh vì yếu tố ngớ ngẩn. Cuối ngày anh ghé tới nộp phạt, hoặc sẽ lại là hai nghìn đấy. Rõ chưa?”
“Vâng, thưa sếp. Tôi xin lỗi. Tôi cứ nghĩ...”
“Không, anh đã chẳng chịu nghĩ. Bài học cho lần sau, Grover.”
Sylbie bước ra. “Đó là lỗi của tôi. Tôi sẽ trả tiền phạt.”
“Tôi không cần biết tiền từ đâu, chỉ biết phải nộp lúc năm giờ.”
“Anh không cần dọa anh ấy đến thế.” Sylbie ngồi xuống ghế, kéo Grover ngồi xuống cạnh mình và choàng tay quanh vai ông ta. “Đó là lỗi của em.”
“Không cần tranh luận. Nộp phạt, rất rõ ràng rồi nhé.”
Mặc dù anh chẳng còn thèm ăn bánh ngọt nữa nhưng anh vẫn đi sang cửa hàng bánh, lựa đồ theo yêu cầu của Alma. Anh để đồ trên bàn của bà ấy, đi vào văn phòng mình và viết một tờ lệnh phạt.
Anh phân vân lúc ghi lỗi, rồi quyết định viết “báo tin sai.” Có vẻ như vậy là phù hợp, và sẽ không làm ai khó xử.
Anh cầm ra, đặt bên cạnh cốc cà phê của Alma. “Grover hoặc Sylbie sẽ đến nộp lệnh phạt này. Đừng có hỏi gì.”
“Khi người ta nghe câu ‘Đừng có hỏi gì,’ họ sẽ cảm thấy muốn tìm hiểu.”
“Nhưng không như thế khi có người khác mua cho họ cà phê và một suất bánh quy chocolate hạnh nhân.”
Alma gõ gõ bộ móng tay sơn xanh lên chiếc cốc nhựa. “Như vậy là hối lộ rồi.”
“Có thể hiểu như vậy. Đừng có hỏi gì, Alma.” Anh ngước lên nhìn khi Ash bước vào.
“Tôi vừa phải đi ván trượt xuống tận bãi đỗ xe chỗ ngân hàng. Lần nữa đấy. Và tôi đã lôi tay Doyle Parsins đến vì lỗi tốc độ. Cũng lần nữa đấy. Một số người chẳng chịu thuộc bài. Hai người có bánh quy à?”
“Một cái thôi,” Alma nói. “Duy nhất. Của tôi.”
“Tôi có ngang qua công viên Little League. Thấy cái thằng nhóc Draper đánh được một cú bóng chày ăn trọn điểm cả ba gôn[20]. Tôi cũng mua suất ăn của mình rồi. Thêm một cái bánh ngọt nữa là trọn bữa đấy.”
Alma vừa mỉm cười vừa thong thả cắn một miếng, đảo mắt vẻ khoan khoái. “Măm măm!”
“Keo quá đấy.”
Mặc kệ hai người, Brooks trở lại văn phòng mình, đóng cửa lại. Anh dành chút thời gian tìm hiểu thêm về Abigail Lowery - người mà anh phát hiện ra rằng có bằng thạc sĩ về khoa học máy tính, và một bằng nữa về thiết kế công trình an ninh, đều tại Học viện Công nghệ Massachusetts. Rất ấn tượng.
Sau một lúc, anh biết cô làm việc tự do cho một công ty có tên Global Network.
Anh chuyển sang tập trung tìm hiểu về công ty này. Anh phát hiện ra đây là công ty tư nhân, do một tay Cora Fiense nào đó, ba mươi ba tuổi, thành lập. Không có ảnh trên hồ sơ anh tìm được. Nhưng anh đã lướt xem vài bài viết mô tả về cái công ty nhỏ bé do một nhân vật sợ khoảng rộng và ngại tiếp xúc với truyền thông khởi xướng này.
Trang web không cung cấp thông tin thực sự về chủ nhân hay nhân viên, mà chỉ thông báo giản dị rằng Global cung cấp dịch vụ thiết kế và phân tích hệ thống an ninh.
Anh ngồi lại, tự hỏi tại sao mình lại cứ cố tìm hiểu. Cô ấy chẳng làm gì sai cả, theo như đến giờ anh biết. Anh thích cô, nhưng vẫn có một sự bứt rứt mà anh không thể lờ đi được. Nó như muốn báo với anh rằng anh nên tiếp tục tìm kiếm thì anh sẽ phát hiện ra thứ gì đó... khác.
Anh tắt màn hình khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vâng.”
“Tôi về đây,” Alma bảo anh. “Các cuộc gọi sẽ được chuyển vào di động của cậu. Ash ngồi làm việc đến tám giờ, Boyd thì đi tuần trên đường.”
“Tốt lắm.”
“Sylbie và Grover cũng đến rồi, đã nộp phạt.”
“Tốt.”
“Tôi không biết cái bánh quy có đáng cho việc này không. Nhưng mà cậu đã hết ca trực mười phút trước rồi. Về nhà thôi.”
“Một lát thôi. Cảm ơn chị, Alma.”
Anh kiểm tra lịch của mình, nhận ra anh có cuộc họp hằng tháng với các ủy viên hội đồng địa phương vào thứ hai - rất thú vị. Và anh cần hoàn thành các đánh giá và điều tra hằng quý vào cuối tháng. Anh có thể về nhà, hoàn thành xong vài việc trên. Có vẻ anh không có nhiều hoạt động lắm.
Anh thừa nhận đó là lỗi của chính mình. Anh có thể ghé qua quán rượu, hoặc chỉ việc gọi cho một người bạn, xem có chuyện gì tiếp theo. Nhưng anh không có bụng dạ nào.
Sự việc với Sylbie làm cho anh hơi chán, dễ cáu. Và hứng tình nữa. Và cái cô nàng hứng tình ấy đã hạ gục anh. Bởi vì sau phản ứng sốc và bực bội của mình, anh đã bị kích thích. Chỉ bị kích thích một chút.
Cũng khó trách mình việc này, anh nghĩ, rồi đứng lên, tiến đến cửa sổ. Một thằng đàn ông chắc chắn đã chết cả năm trời thì mới không bị cô nàng Sylbie trần truồng kích thích.
Giờ thì anh thấy bực dọc và bức bối, và mãi cho tới lúc đi tới Ozark Art, anh luôn có tâm trạng rất ổn. Giờ thì khó chịu rồi, anh nghĩ, vì chính anh đã tự tước bỏ một cuộc ân ái cuồng nhiệt, món cà phê thơm ngon và một chiếc bánh quy.
Nhưng Sylbie nói đúng. Anh đã thay đổi. Anh hy vọng mình sẽ không đánh mất cảm xúc ân ái cuồng nhiệt, nhưng anh không còn muốn cái cảm giác tội lỗi và trống rỗng sau đó khi mà mọi việc chẳng còn ý nghĩa gì.
Điều anh cần là tiêu khiển. Có lẽ anh sẽ phóng xe tới nhà chị Mya, ăn chực một bữa tối, quây quần với bọn nhóc. Không gì khiến tâm trí một người đàn ông quên chuyện tình dục chắc chắn hơn là một vài đứa nhóc say sưa chiến đấu bên máy chơi game Wii hoặc PlayStation.
Anh tắt máy, cầm lấy áo khoác. Anh gọi chào tạm biệt Ash trên đường đi ra. Có thêm động lực, anh nhún nhảy ghé vào cửa hàng hoa, tranh thủ năm phút trước giờ đóng cửa.
Một bó hoa tulip để đổi lại bữa ăn và tiêu khiển là ổn rồi, anh nghĩ bụng.
Anh lái xe ra khỏi thị trấn, chuẩn bị rẽ về phía căn nhà rộng rãi, ồn ào của chị gái nằm gần sông. Đến khi anh rẽ vào đường khác, anh mới nhận ra mình đã thay đổi suy nghĩ.
***
Bếp lửa của Abigail nổ lép bép rất vui tai. Trên bếp lò, một nồi xúp mì ống đang sôi lục bục. Cô đã nướng một mẻ bánh mì vị ô liu, định dùng chung với món salad trộn dấm mâm xôi.
Tất cả những công việc cô lưu ý làm trong ngày đều đã hoàn thành. Cô dành chín mươi phút tập tạ và luyện nhịp tim, luyện tập cho Bert.
Cô sẽ tự đãi mình bữa tối và một bộ phim - có khi xem hẳn hai bộ liền, với món bỏng ngô cho phim thứ hai.
Xem xét tất cả những tình huống bị xen ngang thì cô đã có một tuần rất năng suất và ổn. Khoản tiền cho công việc cô vừa hoàn thành sẽ làm đầy thêm tài khoản ngân hàng của cô và đầu óc cô thêm thư thái.
Còn Chủ nhật ư? Cô sẽ cho máy tính nghỉ ngơi. Cô sẽ lau chùi vũ khí, làm việc ngoài vườn và trong nhà kính, có khi đi bộ một chút. Rồi sau đó giải quyết nốt chỗ xúp còn thừa và đọc sách vào buổi tối. Với cô, như thế là hoàn thành một kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt vời.
“Chị nghĩ tới một bộ phim hành động/phiêu lưu đi kèm một bộ phim hài,” cô nói với Bert trong lúc khuấy lại nồi xúp. “Và rượu vang. Anh chàng cảnh sát trưởng nói đúng. Đó là loại rượu rất ngon. Đốt lửa vào buổi tối sẽ không còn dễ chịu được lâu nữa đâu, cho nên chúng ta nên tận dụng. Chị nghĩ chúng ta nên...”
Cả hai đều bật dậy khi hệ thống của cô kêu tít tít. “Có người đến,” cô lầm bầm, và đặt tay lên vũ khí bên hông.
Hai mày cô nhíu lại khi nhìn thấy chiếc xe phóng vèo vào sân. “Sao anh ta lại đến đây nhỉ?”
Cô tiến đến bên máy tính, kéo hình ảnh vào gần để biết chắc đúng là Brooks ngồi sau tay lái và chỉ có một mình. Sau một lát suy nghĩ, cô tháo bao súng. Anh ta sẽ thắc mắc đủ thứ nếu trông thấy cô vẫn mang súng trong nhà vào buổi tối thứ Bảy.
Cô nhét súng vào ngăn kéo, đợi tới khi anh đỗ xe hẳn. Ít nhất lần này anh cũng đỗ ngay bên cạnh xe cô, chứ không phải đằng sau.
Cô đi tới cửa, mở khóa, nhấc then. Cô đặt sẵn tay vào khẩu súng ngắn để dưới bàn trong khi mở hé cửa vài phân.
Và cô càng cau mày khi nhìn thấy bó tulip.
“Tại sao lần này anh lại phải xin lỗi?”
“Tôi không xin lỗi. Ồ, bó hoa. Buồn cười thật. Tôi định dùng chúng để ăn chực một bữa của bà chị gái, nhưng rồi lại phóng đến đây.”
Đôi mắt anh như càng ánh lên màu hổ phách trong thứ ánh sáng trầm, và nụ cười tự nhiên của anh không hoàn toàn thật cho lắm.
“Dùng chúng để mua chuộc tôi à?”
“Nào dám nghĩ thế. Liệu chúng có giúp tôi lọt được vào trong nhà không?”
Cô hé cửa thêm chút nữa. “Hoa rất đẹp. Lẽ ra anh nên đến đưa cho chị gái.”
“Có lẽ, nhưng tôi sẽ tặng em. Tôi đã có một ngày không vui lắm. Mở đầu thì không như thế nhưng kết thúc thì lại rất vớ vẩn. Tôi đã định tới chỗ chị Mya để không khí gia đình của chị ấy giúp thoát khỏi tâm trạng này. Nhưng rồi tôi nghĩ chắc cũng chẳng ăn thua.”
“Đến đây chưa chắc sẽ làm tâm trạng anh thay đổi đâu.”
“Thay đổi rồi.” Anh nhìn cô và nở nụ cười gần như rộng đến tận mang tai. “Có mùi gì đó rất thơm, ngoài mùi của em.”
“Tôi không biết tại sao anh lại đến đây.”
“Tôi cũng không biết. Em có thể đóng sập cửa lại. Nhưng em vẫn nhận được hoa.”
Trước kia, chưa từng có ai tặng hoa cô cả, và cô đã suýt nói ra điều đó nhưng kịp ghìm lại. “Tôi định uống một ly rượu vang anh mang đến, và giờ anh lại mang thêm hoa. Anh làm tôi cảm thấy mang nợ.”
“Tôi sẵn sàng làm chủ nợ, để thấy ngày tệ hại hôm nay của tôi đã kết thúc.”
Cô bước lùi lại, đóng và khóa cửa phía sau anh. Và khi cô quay lại, anh chìa bó hoa ra cho cô.
“Cảm ơn anh, mặc dù anh mua hoa cho chị gái.”
“Không có gì.”
“Chúng cần nước rồi.”
Anh theo chân cô, và mùi đồ ăn, về phía nhà bếp.
“Đúng là một buổi tối thích hợp để ăn xúp và ngồi bên lò sưởi,” anh nhận xét, hy vọng sẽ nhận được cả hai thứ đó. “Tối nay có thể có sương giá một chút. Rồi ngày mai, nhiệt độ sẽ vọt lên đến hơn hai mươi độ. Em đã bao giờ trải qua một trận bão xoáy chưa?”
“Tôi đã chuẩn bị cho nó rồi.” Cô lấy một chiếc bình gốm sắc lục và nâu từ trong tủ.
“Em mua thứ đó ở một cửa hàng quanh đây phải không?”
“Đúng. Các nghệ sĩ ở đây rất giỏi.”
Cô lại lấy một bịch bột nuôi hoa từ bên dưới bồn rửa, cho vào bình một muỗng nhỏ trước khi đổ nước vào. Anh ngồi yên, chẳng nói gì trong khi cô cắm bó tulip.
Cô đặt hoa lên quầy bếp, rồi nhìn anh đúng cái cách anh nhìn một nghi phạm. “Anh có thể dùng một ly vang.”
“Thế thì tốt quá.”
Cô lấy chai rượu, ly, rót một ít ra. “Có vẻ anh muốn kể với tôi về vấn đề của anh ngày hôm nay. Tôi không biết tại sao anh lại muốn vậy, vì tôi không phải là một phần trong quy trình của anh.”
“Có lẽ đó lại là lý do. Ngoài ra, tôi nhận ra em là một phần trong đó, gián tiếp.”
“Sao lại như vậy?”
“Tôi sẽ nói với em.” Anh mời rượu, nhưng cô chẳng nhấp môi cũng không ngồi xuống. Anh nhún vai. “Được rồi. Tôi gặp một tình thế bất bình thường và khó chịu với một phụ nữ ngày hôm nay. Hồi còn học trung học, cô ấy là tình yêu của đời tôi. Em hiểu chứ nhỉ?”
Abigail nhớ đến hình ảnh, rõ như gương, gương mặt Ilya Volkov. Gã thật gần và cũng chẳng gần tí nào. “Không hẳn.”
“Em chưa bao giờ tan nát cõi lòng à?”
“Tôi tham gia những khóa học tăng tốc, nên tôi luôn học trước các bạn cùng trang lứa ở trường.”
“Cũng thế thôi. Mà nói về tôi cái đã.” Anh nâng ly lên, cụng với cô, rồi uống. “Cô ấy là tình đầu của tôi. Tình đầu luôn chiếm một vị trí quan trọng, phải không?”
“Ý anh là lần đầu đại khoái cảm tình dục à. Tôi không hề có vương vấn cảm xúc gì với bạn tình đầu tiên của mình.”
“Em là một khán giả khó tính, Abigail. Khi cô ấy phản bội tôi vì một anh chàng mới vào đại học, đội trưởng đội bóng - cô ấy đã chơi tôi một đòn rất đau. Phải nói là đau chẳng kém gì bị đá vào hạ bộ lại còn bị đấm gãy răng.
“Tôi không hiểu tại sao người ta lại chọn cách làm tổn thương người yêu cũ của mình rồi mới tìm đến tình mới. Tiếc là cô ta đã như vậy.
“Tôi vượt qua được, hoặc nghĩ rằng mình làm được vậy. Rồi tôi chuyển đến Little Rock, làm việc mười năm. Khi trở về, người phụ nữ ấy đang chuẩn bị ly dị người chồng thứ hai.”
“Ra vậy.”
Anh nhận ra toàn bộ câu chuyện nghe như thế nào, cũng như khiến cho hình ảnh Sylbie như thế nào - tất cả đều từ góc nhìn của anh. “Cô ấy không nhẫn tâm như tôi đang mô tả, nhưng tôi vẫn hơi bực mình, và điều đó làm méo mó câu chuyện. Cho nên khi trở về, rồi tiếp nhận công việc ở đây, tôi bận rộn suốt mấy tháng đầu tiên. Ổn định mọi thứ, mà bố tôi thì lại không khỏe.”
“Khổ thân anh. Mong ông chóng khỏe.”
“Ông ổn rồi, cảm ơn. Giờ khỏe lắm. Trở về được một thời gian ngắn, Sylbie và tôi quay lại với nhau.”
“Anh đã ngủ với cô ta rồi.”
“Đúng vậy, một hai lần gì đó. Mấy tuần trước, bọn tôi có làm chuyện đó. Nhưng nào phải do tôi.” Anh cau mày nhìn ly rượu của mình. “Có lẽ chúng tôi không nên quay lại.”
“Thế tại sao anh vẫn quay lại, nếu làm vậy là sai lầm?”
“Hay đấy. Nhưng, em biết mà, tình dục. Tôi quyết định mình phải kìm nén lặp lại việc này lần nữa, và phải nói rõ với cô ấy - nói thẳng thay vì cứ lảng tránh. Chiều hôm nay, cô ấy... chà, cô ấy đã xui cái tay chủ cửa hàng nơi cô ấy trưng bày một vài tác phẩm nghệ thuật của mình, và là nơi cô ấy làm việc bán thời gian, gọi tôi tới đó. Kiểu cấp báo với cảnh sát.”
Cách trò chuyện của anh, Abigail nghĩ, giống hệt bà mẹ. Chuyện cá nhân, lan man. Rất thú vị. “Ông ấy báo tin một vụ phạm pháp à?”
“Một vụ cãi vã, đòi tôi phải can thiệp. Nhưng hóa ra cô ấy ở đó một mình, với ý định là bọn tôi sẽ tận dụng luôn gian buồng đằng sau.”
“Làm tình ư?”
“Phải. Tôi tin cô ấy có ý đó, rồi nhất là khi tôi không muốn nhập cuộc, cô ấy liền tụt váy xuống. Cô ấy...” anh phẩy tay, “thản nhiên tụt váy xuống và đứng trần như nhộng với mỗi đôi giày đỏ.”
“Cô ấy tự tin và chắc mẩm anh sẽ đồng ý?”
“Tự tin ghê gớm, nhưng tôi đã từ chối. Tôi đã...”
“Anh đã bảo như thế thật kỳ cục và khó xử.”
“Đúng như vậy. Nhưng tôi vẫn bị...”
“Anh bị kích thích. Chuyện đó cũng là lẽ thường.”
“Giống như một phản xạ. Nhưng việc đó chỉ khiến tôi bực mình. Tôi đang làm nhiệm vụ, và cô ấy dùng lời đường mật khiến một gã cả tin gọi tôi đến.”
Abigail xem việc này như một ví dụ thú vị về động lực và tương tác nhầm lẫn ở con người. “Có vẻ cô ấy không hiểu rằng anh là một thanh niên nghiêm túc.”
“Tôi đâu phải là một chú choai hứng tình. Tôi là cảnh sát trưởng cơ mà.”
Cái vẻ giận dữ căng thẳng của anh, và cảm giác phạm lỗi thể hiện rất rõ trong câu nói, cho thấy thêm một mức độ thú vị nữa. “Anh vẫn còn giận cô ấy, và giận cả bản thân vì cái vụ phản xạ tự nhiên?”
“Kể cũng đúng. Tôi đã phải nói thẳng ra là tôi không muốn cô ấy một phần vì cái nguyên cớ tôi đã phải che giấu ở đây, một phần vì, trời ạ, cô ấy chẳng hề thể hiện một tí tôn trọng nào cả. Một phần nữa là biết rằng tôi sẽ phải phạt cái gã Grover tội nghiệp vì đã gọi điện, dọa cho gã quắn đít lên để gã không còn diễn trò ngu dại thế này lần nữa.”
“Có vài lý do cơ đấy.”
“Mà tôi vẫn còn một lý do nữa. Tôi nhận ra khi mình nhìn người phụ nữ xinh đẹp khỏa thân mà mình từng yêu khi mới mười sáu tuổi đầu, tôi không còn muốn cô ấy nữa vì tất cả những lý do trên. Và vì tôi muốn em.”
Cô quay đi, khuấy nồi xúp. Thật trùng hợp, cô nghĩ thầm, vì anh đã khuấy lên điều gì đó trong cô.
“Tôi đã nói sẽ không ngủ với anh. Anh nghĩ tôi nói thế để khích anh à?”
“Không. Tôi nghĩ em chỉ nói những gì trong đầu mình, trừ thứ đằng sau những lớp cửa khóa chặt trong đó. Nhưng tôi thấy em sẽ không đời nào nói thế nếu chính em không có một chút ham muốn nào đó.”
Cô quay lại, vẫn đứng ở phía bên kia quầy bếp. “Có lẽ anh không nên đến đây khi vẫn còn giận dữ và vẫn đang ít nhiều hứng tình do sự cố này.”
“Chà, tôi thích cái cách em nói chuyện. Em nói đúng, đúng là không phải nước đi khôn ngoan nhất rồi.”
“Nếu tôi xem xét lại vì...”
Cô ngừng nói khi anh giơ một tay lên.
“Cho tôi một đặc ân được không? Đừng vội xem xét lại ngay. Nếu em đổi ý chuyện đó, tôi sẽ rất khó từ chối. Nếu em không đổi ý, chậc, tôi sẽ rất thất vọng. Tôi đâu đến đây vì tình dục, dù đúng là rất khó từ chối. Chỉ là tối nay chúng ta nên tạm gác vấn đề này lại. Tôi đã sẵn sàng bình tĩnh thưởng thức một chút xúp và trò chuyện.”
Cô không muốn thích anh, không muốn thấy mình bị ràng buộc bởi một người đàn ông - một sĩ quan cảnh sát - có cách nói chuyện chọc thủng thế phòng ngự của cô và ngồi ngay trong gian bếp của cô, cuốn hút sự chú ý của cô bằng một câu chuyện rất riêng tư.
Nếu khôn ngoan thì cô nên bảo anh ra về. Nhưng cô lại không muốn vậy, và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô làm gì đó chỉ hơi ngốc nghếch một chút.
“Tôi định xem một bộ phim trong lúc ăn tối.”
“Tôi thích điện ảnh.”
“Tôi định xem Steel Magnolias.”
Anh thở một tiếng dài thườn thượt. “Tôi đi chết đây.”
Khi cô mỉm cười, với anh dường như cả căn phòng bừng lên.
“Thực ra tôi sẽ xem Live Free or Die Hard.”
“Đáng ra tôi nên mua thêm hoa cho em.”
Anh nhận ra cô là một đầu bếp rất cừ, và rằng anh thấy thích món salad dầu dấm quả mâm xôi. Anh cũng biết được cô xem phim rất chăm chú - không huyên thuyên.
Kể ra với anh cũng ổn, đặc biệt là chú chó có vẻ cũng quen với sự hiện diện của anh nên cứ nằm cuộn tròn và ngủ dưới chân Abigail. Dù Brooks biết chắc rằng nếu anh có một động tác sai lầm, Bert sẽ chồm lên, cảnh giác, và ghim chặt lấy anh bằng đôi mắt không chớp kia, chưa kể hàm răng.
Anh thấy thư thái. Thức ăn ngon, phim hay, một bếp lửa reo vui và một người phụ nữ im lặng. Khi chiếu đến danh sách hậu trường, cô đứng lên thu dọn bát dĩa.
Đúng như đã lường trước, chú chó tỏ ra chăm chú, nhìn Brooks với ánh mắt như nói: Tôi đang theo dõi anh đấy, anh bạn ạ.
“Để tôi làm giúp cho.”
“Không. Để tôi tự làm.”
“Vậy tôi sẽ giúp xếp chúng.” Anh xếp bát đĩa thành chồng trước khi cô kịp từ chối. “Em đã làm tâm trạng tôi thay đổi rồi đấy Abigail,” anh nói khi họ quay trở lại bếp.
“Mừng vì giúp được anh.” Cô đặt chồng đĩa lên quầy bếp, quay sang anh. “Giờ anh nên về thôi.”
Anh phì cười. “Được rồi. Nghe này, tại sao tôi lại không đền ơn em vì đã giúp tôi nhỉ? Mời em ra ngoài ăn tối.”
“Chúng ta vừa ăn tối đấy thôi.”
“Buổi khác cơ.”
“Tôi không ăn ở ngoài.”
“Chưa hề?”
“Là nguyên tắc, tôi thấy thoải mái hơn khi ở đây.”
“Vậy thì tôi sẽ mang bữa tối tới. Tôi rất khéo chọn pizza.”
Cô rất thích pizza. “Không cần thiết phải vậy.”
“Vậy cũng không cần thiết phải cho tôi ăn xúp và xem Bruce Willis. Thế là hòa rồi. Tôi cá rằng em thích những thứ đẹp đẽ và hài hòa.”
“Tôi không phải là một bạn đồng hành xuất sắc.”
“Em sai rồi. Tôi sẽ gọi cho em.”
“Tôi đã đưa anh số điện thoại nào đâu.”
“Abigail.” Anh vuốt một ngón tay dọc xuống má cô, một cử chỉ thân mật đến mức khiến nhịp đập tim của cô rộn lên. “Tôi là một cảnh sát.”
Cô không sao quên được điều đó, cô vẫn luôn nhắc nhở mình. Không tài nào quên được điều đó. “Tôi sẽ tiễn anh ra.”
“Em có phải nhắc chú chó rằng tôi là một người bạn mỗi lần tôi hôn em không?” anh hỏi khi cô mở khóa cửa.
“Không, trừ phi tôi nói với nó một mệnh lệnh khác.”
“Tốt quá.”
Lần này, anh đặt tay lên hông cô, bước sát lại cô. Anh áp vào miệng cô trong khi hai bàn tay lướt ngược lên cơ thể cô, đánh thức thần kinh, khơi dậy những nhu cầu.
Trong khoảnh khắc, cô đã quên đi. Trống không khi ban đêm mát lạnh, miệng anh thật ấm, cô quên hết mọi thứ trong khoái cảm đụng chạm. Để cho chính mình đón nhận cái khoái cảm ấy, để cho cơ thể cô áp chặt vào anh. Môi hé mở, môi chạm răng, và cái sức nặng êm ái ở bụng.
Cô ao ước - cô ao ước cảm nhận da thịt của anh dưới bàn tay cô, da thịt anh nóng rực và ẩm ướt áp và cô. Ao ước, ao ước bàn tay anh, miệng anh áp vào ngực cô, cơ thể cô. Và cả động tác đưa vào người cô thật mạnh mẽ. Thèm khát cái sự tiếp xúc rất nguyên thủy của con người mà cô đã không cho phép mình được thèm khát gần một năm nay.
Khi anh ngừng hôn, lý trí và thể xác cô xung đột với nhau. Nếu cô để cho thể xác của mình chiến thắng...
Rồi anh nói, “Chúc ngủ ngon, Abigail.”
“Chúc ngủ ngon.”
“Bình tĩnh nào, Bert.” Anh bước ra, và cô đón lấy cái không khí mát lạnh ùa đến. Rồi anh dừng bước, nhìn lại cô bằng đôi mắt tinh anh, bằng nụ cười thoải mái kia. “Rượu vang, trò chuyện, ăn tối, một bộ phim và một nụ hôn tạm biệt. Đúng là một cuộc hẹn hò lần hai.”
“Đó...”
“Em có thể tra cứu định nghĩa. Tôi nói rằng chúng ta đã hẹn hò. Mong sớm tới buổi hẹn hò thứ ba.”
Khi cô đóng cửa mà không nói một lời, anh cười.
Hứng tình, anh nghĩ thầm, trong khi cười tươi cho đến hết quãng đường ra xe, không phải lúc nào cũng là một phản xạ. Đôi khi nó là kết quả.