← Quay lại trang sách

Chương 11

Sau cuộc họp ngày thứ Hai với hội đồng địa phương, trong đó anh luôn cảm thấy hơi giống như một sự lừa lọc, Brooks đi thẳng tới quán Lindy cùng với Russ Conroy. Anh bạn cũ, nay là ủy viên hội đồng và cũng là ứng viên mới tuyên bố cho vị trí thị trưởng dịp bầu cử mùa thu.

“Thị trưởng Conroy.”

“Kế hoạch là vậy nhé. Hãy bầu sớm, bầu thường xuyên.”

Brooks lắc đầu. Họ đã học cùng nhau suốt từ thời mẫu giáo cho đến tận khi tốt nghiệp trung học. Họ đã chơi bóng chày cùng nhau, Russ ở vị trí ném bóng còn Brooks ở vị trí số ba. Họ đã nói dối và chê bai đám con gái, rồi đám phụ nữ - và nếu Russ không nói dối thì họ đều là trai tân trong cùng một tuần.

Anh còn là phù rể trong đám cưới Russ ba năm trước, và nhận làm cha đỡ đầu cho con gái của họ khi Cecily chào đời khoảng mười tám tháng sau đó.

Anh đã chứng kiến Russ, một gã tóc đỏ tầm thường với khuôn mặt đầy tàn nhang và hàm răng quá cỡ so với cái đầu, tiến bộ từ một kẻ lắm điều rất khó chịu ở khách sạn do gia đình Conroy sở hữu thành một tay quản lý đâu ra đấy cũng của chính khách sạn đó.

Người bạn nối khố của anh đã trở thành một doanh nhân lọc lõi, một người chồng trìu mến và một người cha tận tụy đến mù quáng.

Nhưng anh chẳng bao giờ ngờ có ngày anh bỏ lá phiếu của mình cho tân thị trưởng Russell Conroy.

“Tại sao cậu lại muốn làm thị trưởng?”

“Vì tớ sẽ làm tốt và giỏi việc đó.” Russ kéo mở cánh cửa quán ăn, ngoắc tay gọi người phục vụ trong lúc nhắm thẳng tới một quầy riêng. “Bickford rất tốt với tớ. Nó cho tớ mái nhà, cuộc sống, và hơn thế, nó cho tớ Seline và CeeCee. Tớ muốn có cơ hội phát triển nó lên - bền vững, thúc đẩy ngành du lịch đây đó.”

“Cậu sẽ thành công.” Brooks ngồi xuống trong khi Kim mang cho họ cà phê mà chẳng cần đợi gọi, còn Russ tán chuyện với cô ấy.

Có lẽ cậu ta sinh ra để làm việc đó, Brooks nhận ra như vậy.

“Thị trưởng Conroy,” Brooks lầm bầm trong khi nhấc cốc cà phê của mình lên.

“Cảnh sát trưởng Gleason.”

“Nghe hoành tá tràng phết nhỉ? Chúng ta đều trưởng thành cả rồi. Đặc biệt cậu đấy, ông bố ạ.”

“Bố lần thứ hai, tháng Chín tới.”

“Lại có à? Chắc không?”

Niềm tự hào và khoái chí hiện rõ trên mặt Russ. “Chắc như bắp luôn.”

“Này, chúc mừng cậu, Russ. Cậu cừ lắm.”

“Bọn tớ định giữ kín thêm một tháng nữa, nhưng tin tức cũng lọt ra thôi.” Anh ta ghé sát lại một chút. Trong cái không khí yên tĩnh như sáng thứ Hai của quán ăn này, những đôi tai luôn dỏng lên để hóng tin đồn. “Seline sáng nào cũng nghén. Một vài giáo viên - kể cả ông cụ nhà cậu - đã nhận ra rồi đấy.”

“Ông chẳng nói với tớ một lời nào, mà hôm qua tớ vừa gặp ông một lúc.”

“Cô ấy xin cụ không nói gì đấy. Ông cụ nhà cậu rất kín tiếng.”

“Ông cụ đúng là vậy.”

“Cho nên, khi tớ là một người trưởng thành có gia đình và một ông bố, tớ phải sống làm gương chứ.” Russ ngó ngoáy cặp lông mày hung hung. “Có hẹn hò nóng bỏng cuối tuần qua phải không?”

“Người ta gọi cho tớ ngay trước lúc mười một giờ để giúp giải tán một vụ xô xát ở Beaters. Thằng Justin Blake, lúc nào cũng bắt nạt bạn mới.”

“Thằng nhóc ấy rất hay gây rối.”

“Hay gây gổ, hư hỏng mà vẫn chưa đủ tuổi. Rồi còn những lần lạm dụng chất gây nghiện nữa. Bố của nó khó chịu với tớ vì đã tống giam ông con trai đầu lòng của hắn.”

“Tay Lincoln cũng là chúa gây rối, rồi dùng tiền để chống lưng. Tớ thấy lạ khi người ta vẫn tiếp thằng nhóc ở Beaters.”

“Theo những nhân chứng tớ tiếp xúc thì không phải vậy. Nó cứ xộc vào, rồi gây rối khi người ta không phục vụ nó và tìm cách tống nó ra. Nhưng rồi tay Blake và luật sư của hắn kéo nhau tới đồn.”

“Nghe có vẻ cậu không có được một buổi tối thứ Bảy vui vẻ nhỉ.”

“Và gần hết cả Chủ nhật,” Brooks bổ sung. “Nhưng thằng nhóc đã được bảo lãnh rồi. Nó sẽ phải vào trường cai rượu, tham gia lao động công ích, nộp phạt và các khoản bồi thường thiệt hại. Gần mười chín, bị tống cổ khỏi hai trường đại học, đã hai lần lái xe trong tình trạng không tỉnh táo và nhiều lần vi phạm tốc độ mà tớ chẳng nhớ nổi nữa. Theo luật thì nó không được lái xe trong năm tới, nhưng có vẻ không ngăn được nó say xỉn hoặc phê thuốc, sau đó mò tới chỗ nào đó đánh nhau.”

“À, tuổi trẻ mà.”

Brooks làm hiệu với cốc cà phê của của mình. “Chúng ta chẳng bao giờ ngu ngốc hay ngỗ nghịch như vậy.”

“Bọn mình cũng khá ngu ngốc, nhưng không, không phải như vậy. Bọn mình chẳng bao giờ leo lên cầm lái sau khi đã bí tỉ với cái thứ bia mà bọn mình còn quá trẻ không được phép mua vài nơi.” Russ ngồi xuống, gạt một lọn tóc màu nước cà rốt của anh ta khỏi trán. “Cậu cần có một tối thứ Bảy nghỉ ngơi, nhóc ạ. Cậu biết Seline có cả một danh sách bạn bè mà cô ấy rất muốn gán đôi cho cậu đấy.”

“Tớ sẽ giết cậu trước, và là cảnh sát trưởng, tớ biết cách xử lý việc đó đấy.”

“Là nói vậy thôi. Trừ phi cậu vẫn còn cặp kè với cô nàng Sylbie.”

“Xong rồi. Ổn thỏa rồi.”

“Tức là...”

“Thực ra, gần đây tớ có dành chút thời gian với Abigail Lowery.”

“Không đùa chứ?” Mắt sáng lên, Russ lại nhích tới. “Kể xem, ý tớ là tới đi.”

“Tớ có việc phải đi đây.”

“Đừng có bỏ lửng giữa chừng và kết thúc như vậy chứ.”

“Xin nói rằng cô ấy rất thú vị, bí ẩn, hấp dẫn mà không cần phải cố tỏ ra như vậy. Cô ấy có một con chó to và khôn đủ để điều khiển được cả một cỗ máy nặng nề. Và cô ấy còn biết sử dụng một khẩu Glock.”

“Vậy tại sao cô ấy lại bỏ thời gian ra với cậu?”

“Tớ cứ tiếp cận cô ấy. Tớ có việc phải đi đây. Trả tiền cà phê đi, và tớ sẽ bỏ phiếu cho cậu.”

“Nghe cũng được đấy. Này, tới ăn tối đi, mang theo cả cô ấy tới.”

“Tớ vẫn đang tìm cách để cô ấy quen với việc cho tớ vào nhà đã,” Brooks nói trong lúc lách ra khỏi quầy. “Đưa được cô ấy ra khỏi nhà thì còn phải mất công nữa cơ.”

Xế chiều, Brooks dành chút thời gian riêng xử lý vài việc vặt để hoàn thành nốt một nhiệm vụ. Lúc anh xong mớ việc và phóng xe tới nhà cha mẹ, cha anh đã thay đổi từ trang phục đi làm sang quần áo làm vườn.

Ông bà Sunny và Loren đang làm việc ở một luống đất trước nhà, trồng mấy thứ cây thường niên đủ màu sắc.

Cả hai người đều đội mũ, cha anh mang một chiếc mũ bóng chày đã sờn có từ thời Brooks còn chơi ở vị trí số ba, còn trên đầu mẹ anh là một chiếc mũ rơm rộng vành với một nhành hoa đỏ đính lên sợi ruy băng.

Anh rất thích hai người cùng nhau làm việc, vai kề vai, với tiếng nhạc vọng qua những ô cửa sổ có rèm và cả cửa lớn - tất cả đều mở rộng, mặc dù không khí vẫn có chút lành lạnh.

Lúc Brooks xuất hiện, ông Loren nhổm dậy, đứng thẳng trên đôi chân dài của mình. Sắc mặt ông khỏe khoắn, Brooks nghĩ bụng, nụ cười thường trực, tóc lộ ra dưới vành mũ, đã nhuốm bạc cả nhưng vẫn còn rất dày.

Ngày nào đó, có lẽ vậy, anh sẽ không còn được thấy cha khi ông phải nhập viện trước khi qua đời. Không còn thấy ông xanh xao, già nua và có một chút sợ sệt.

Mẹ anh cũng đứng lên, chống tay vào hông. Brooks vẫn nhớ vẻ e ngại trong mắt bà. Bà luôn hoạt ngôn khi họ chờ đợi, đi lại hay cầu nguyện. Nhưng cái vẻ e ngại thì luôn thể hiện trong mắt bà.

Lúc này trông họ đúng như hình dung của anh, anh nghĩ thầm. Bụi đất vì đang làm vườn, hân hoan khi nhìn thấy anh, và vẫn luôn bên nhau.

Anh đi ra, hy vọng rằng anh không phạm sai lầm lớn, và lấy cái lồng nhốt thú nuôi ở phía sau xe ra.

“Con trai,” cha anh lên tiếng.

“Chào bố. Chào mẹ.”

“Con có gì thế?”

“Con mua tặng mẹ một món quà.” Trong lúc anh nói thì cái vật ở trong lồng tỉnh giấc và đáp lại đầy vẻ nôn nóng và hưng phấn.

“Ôi.” Bà Sunny chắp tay sau lưng. “Brooks, mẹ nói với con rồi mà, mẹ chưa sẵn sàng...”

“Nó về đây là có sự trao đổi đấy. Bố mẹ biết Petie ở chỗ trạm nhốt chó mèo lạc của hạt mình đây không? Cậu ấy đã linh động các quy định một chút để mẹ có thể ngắm trước con cún này, cũng là để nó quen với mẹ, trước khi thủ tục giấy tờ xong xuôi.”

“Brooks, chỉ là mẹ không thể... Ôi, trông cái mặt nó kìa.”

“Petie bảo hình như nó có một phần dòng dõi chó chăn cừu và chó săn mồi, và có trời mới biết còn những gì nữa. Nhưng bản tính nó rất dễ chịu, và can đảm. Những con bình thường đều phải ra đi, đó là quy luật, nhưng nó thì đúng là một con can trường.”

“Ôi, Brooks. Anh Loren, làm gì đi chứ.”

“Chúng ta nên để nó ra ngoài, em có nghĩ thế không?” Ông Loren quàng một tay lên vai bà Sunny. “Ít ra cũng tận mắt nhìn nó xem sao.”

“Được rồi, để nó ra ngoài đi. Không lẽ nào lại bắt nó phải ở trong lồng như một kẻ tội đồ.”

“Đúng vậy.” Brooks đặt cái lồng xuống, mở cửa và nhìn cái cục bông đuôi ngoáy tịt, lưỡi liếm láp đầy phấn khích chui ra. “Nó được khoảng mười tuần tuổi. Nếu nó không tìm được một gia đình trong một tháng nữa thì mọi việc sẽ chấm hết. Nó phải chết. Cho điện giật.”

Rất khoan thai, bà Sunny khoanh tay lại. “Thôi nào.”

“Chú cún con mang án tử đang đi,” Brooks nói thêm trong khi mẹ anh thở dài còn cha anh thì phải cố không phì cười. “Sao nào?” Brooks nhấc mõm con cún sát lên tận tai mình. “Mày chắc chứ? Được rồi. Nó nói nó muốn con bảo mẹ... ‘Không một ai biết được nỗi khổ tôi phải chứng kiến,’” Brooks nói bằng giọng rầu rĩ.

“Ôi, đưa con cún cho mẹ nào.” Bà Sunny bước tới, đón lấy chú cún run rẩy một cách trìu mến trong khi nó liếm liếm mặt bà. “Ôi, thiệt tình. Thiệt tình. Thiệt tình,” bà nói lần thứ ba, lời nói dịu dàng và nghẹn ngào áp vào bộ lông chú cún.

Cạnh bà, ông Loren giơ ngón tay cái với con trai rồi mới xoa xoa tai chú cún. “Nó đã ăn tối chưa?”

“Dạ chưa, nhưng con để mọi thứ bố mẹ cần trong xe rồi. Tức là, nếu mẹ sẵn lòng cứu mạng nó.”

“Ít nhất ta cũng cần thử đét đít chú mày.” Bà nhấc bổng chú cún lên khiến cho bốn chân nó khua khoắng trong không khí còn đuôi nó ngoáy tít. “Anh Loren, nó sẽ đào bới những luống hoa và lăn lộn trên sàn. Nó sẽ nhai mọi thứ mà nó có thể nhét vào hàm răng sửa kia.”

“Ồ, đúng.” Ông Loren với tay, cù cù và bụng con cún. “Nó sẽ là cả một thế giới phiền phức đấy.”

Bà đặt chú cún xuống, giữ chặt nó bên mình. “Lại đây nào thằng ranh.”

“Mẹ đang nói với con đấy à?” Brooks hỏi bà.

“Con là thằng ranh duy nhất mẹ nhìn thấy trong sân trước nhà mình.” Khi anh tới đủ gần, bà liền túm lấy tai anh, kéo anh vào. “Cảm ơn con.” Rồi bà gục đầu bên vai Brooks và khóc một lúc. “Tình yêu lại đến. Mẹ không nghĩ mẹ vẫn còn tình yêu để làm việc này, cảm nhận điều này lần nữa. Nhưng tình yêu lại đến.” Bà khịt mũi, thẳng người lại. “Mẹ sẽ mang nó ra phía sau, cho nó biết chỗ ở của nó. Con có thể mang hết đồ của nó ra khỏi xe được rồi.”

“Thế nào con lại mua cho bà ấy một con cún vậy?” Ông Loren hỏi.

“Thật ra, có người gợi ý cho con, và con thực hiện ngay.”

“Hay lắm. Chúng ta lấy đồ cho nó nào.”

“Con nghĩ nó cần có đồ riêng, không dùng lại đồ cũ. Vì thế con mua đủ mọi thứ rồi,” Brooks nói trong lúc họ bắt đầu tháo đồ xuống. “Đồ chơi, giường ngủ, xương để gặm, xích, vòng cổ, bát ăn, thức ăn riêng. Còn cả giấy tờ đây nữa. Nó phải đến chỗ bác sĩ thú y để tiêm mũi cuối cùng và...” Anh làm động tác cắt bằng mấy ngón tay. “Mai con sẽ cầm bản sao trở lại chỗ Petie.”

“Bố mẹ sẽ chăm sóc nó. Nó là cả thế giới với mẹ con, và với bố. Bố đã rất muốn được nuôi chó. Bố cược là nó lanh lẹ chẳng kém con Chuck xưa.”

“Ít nhất cũng có thể khiến con mèo kia phải rời khỏi đi văng vài lần một ngày.”

“Có lẽ vậy. Mẹ con sẽ bận rộn với con cún cho mà xem. Bố cho mấy viên thịt băm lên vỉ nướng được chứ?”

“Con xin nói là - hết sảy,” anh nói vừa lúc bộ đàm của anh loẹt xoẹt vang lên. “Cảnh sát trưởng Gleason đây.”

“Này, Brooks, cậu đã về chỗ người thân chưa đấy?”

“Rồi, ngay ngoài sân,” anh đáp lời Alma.

“Bà Willowby lại báo có kẻ đột nhập.”

“Được rồi, tôi chỉ cách đó có hai phút thôi. Tôi sẽ thu xếp.”

Lúc tắt máy, anh nhún vai. “Cái bà cụ Willowby mỗi tuần lại báo có kẻ đột nhập một lần. Căn nhà bị lún, vòi nước nhỏ giọt, mặt trời chiếu không đúng kiểu lên cửa sổ, tất cả cứ nhằm vào bà ấy. Thế nào con cũng phải ở lại đó uống trà loãng với bánh quy cũ sau khi đi một vòng căn nhà cho mà xem.”

“Vậy bố mẹ sẽ chờ để cùng ăn thịt viên nhé.”

“Thế thì tuyệt quá. Không nhiều nhưng cũng phải mất ba mươi phút.”

“Chúng ta có định đi đâu đâu.”

*

Mỗi tuần một hai lần, khi công việc cho phép, Abigail lại bỏ ra vài tiếng buổi tối làm những việc cá nhân. Theo thường lệ, cô thanh toán bất kỳ hóa đơn nào không thanh toán tự động khi chúng được gửi đến, mua sắm trên mạng khi có nhu cầu - hoặc đôi khi chỉ là ý nghĩ chợt đến. Cô theo dõi thời sự, một vài blog hằng ngày hoặc tuần, và thậm chí cho phép mình dành ra một chút thời gian mỗi ngày để chơi game.

Vì cô chuyên thiết kế, lập trình và hy vọng làm thêm nhiều việc như thế mỗi ngày nên cô cảm thấy mình cần phải theo kịp với các trào lưu và công nghệ hiện tại.

Nhưng cứ một hai lần một tuần, cô lại thâm nhập vào máy tính. Cô theo dõi tình hình của mẹ cô bằng cách lén truy cập vào các tài khoản ngân hàng, tài khoản môi giới, lịch làm việc ở bệnh viện.

Cô biết Tiến sĩ Susan L. Fitch đã có kế hoạch đi nghỉ ba tuần vào tháng Năm tại Provence. Cô biết những khách sạn bà Susan đã đặt phòng, dịch vụ tàu xe thuê riêng mà bà ấy và bạn trai của bà mấy tháng qua - một ông Walter P. Fennington III nào đó - sẽ sử dụng.

Cô biết kha khá về cuộc sống, các hoạt động, tình hình tài chính của mẹ cô.

Họ đã không hề gặp gỡ hay nói chuyện với nhau kể từ cái đêm bà Susan bỏ cô lại với Terry và John tại nhà an toàn đầu tiên ở Chicago.

Nhưng cô vẫn kiểm tra, thỉnh thoảng, do tò mò, và cũng để trấn an bản thân rằng nhà Volkov chưa có hành động trả đũa nào ở khu vực đó.

Tại sao chúng lại phải ra tay? Abigail nghĩ. Chúng có tay trong trong bộ máy pháp luật. Và đám tay trong đó biết rõ bà Susan Fitch chẳng biết gì, chẳng bận tâm gì đến cô con gái mà bà ấy đã mang nặng đẻ đau, rồi từ bỏ.

Cô kiểm tra tình hình gia đình John. Cô hy vọng ông yên lòng khi thấy vợ ông đã tái hôn được tám năm sau ngày ông mất. Ông hẳn thấy hạnh phúc khi các con ông yên ổn và rất hạnh phúc. Cô biết nơi họ sống, làm việc, học tập. Cô cũng biết bố mẹ của Terry đã chuyển đến Sarasota.

Cô đã lập trình một chương trình tự động tìm kiếm để bất kỳ thông tin gì trên bất kỳ cơ quan truyền thông nào đề cập đến nhà Volkov cũng sẽ hiện ra trên máy tính của cô. Cô theo dõi chúng rất cẩn thận. Ilya đã đính hôn; một lễ cưới vào mùa thu đã được lên kế hoạch. Hôn thê của gã xuất thân từ một gia đình giàu có có quan hệ với một bratva khác. Cô xem đây là một kiểu cấu kết, mặc dù cô hình dung Ilya rất hài lòng, vì cô gái kia rất xinh đẹp.

Việc xâm nhập vào máy tính của Ilya thường mất nhiều công sức, thời gian hơn và phải bỏ công nghiên cứu rất nhiều. Nhưng cô không ngại. Mỗi lần truy cập, cô lại sao chép và tải tất cả các file, email của gã về, lưu trữ, tìm hiểu tất cả những website gã ghé vào.

Những kẻ như gã cứ nghĩ chúng thận trọng, nhưng không hề. Cô biết rõ công việc của gã gần như chẳng kém gì gã, theo như cô hình dung. Cô biết cuộc sống của gã, cuộc sống hôn thê của gã, việc gã tiêu tiền như thế nào, nơi gã mua quần áo, giày dép. Mọi thứ.

Và cô biết nhà Volkov vẫn tìm kiếm cô.

Cô không phải là một mục tiêu ưu tiên, nhưng từ những gì suy luận được, thì cô không đơn giản và một công việc còn dang dở. Elizabeth Fitch là một nhân tố then chốt. Cô cần phải được tìm ra và loại trừ.

Chừng nào Sergei Volkov còn đứng đầu bratva, cô sẽ vẫn là một mục tiêu. Và cô tin chắc rằng mình sẽ vẫn là mục tiêu khi Ilya chính thức thay thế lão.

Cô biết Yakov Korotkii tiếp tục vai trò đao phủ. Dựa trên thông tin truy cập được, cô đã lập một danh sách về những người mà cô tin đã bị hắn trừ khử. Cô biết Cục Điều tra Liên bang FBI, Cục Cảnh sát Tư pháp Hòa Kỳ và Interpol, cùng nhiều cơ quan khác, có những danh sách tương tự.

Nhưng lại chẳng có gì dính với Korotkii. Hắn, có lẽ vì cô, là một công cụ được bảo vệ kỹ lưỡng và rất được chuộng.

Cô cũng biết FBI và cảnh sát Tư pháp tiếp tục tìm kiếm cô. Hoặc tìm kiếm Elizabeth Fitch.

Cô vẫn là một nhân chứng trong vụ sát hại Julie Masters và Alexi Gurevich, và cũng là một người đáng lưu ý liên quan đến cái chết của John Barrow và Theresa Norton.

John đã nói sự thật, đã bảo vệ cô tới cùng. Cô chẳng thể tin tưởng ai. Với nhà Volkov, cô là một mục tiêu cần trừ khử, không còn là chuyện danh dự và nguyên tắc nữa mà bởi vì cô có khả năng đứng ra làm nhân chứng. Đối với các cơ quan chức năng, cô là nhân chứng vụ sát hại hai cảnh sát Tư pháp liên bang, hoặc, tùy vào phân tích, một đối tượng đào tẩu mà vì tuyệt vọng, buồn chán, điên cuồng nên có thể đã hạ gục một cảnh sát Tư pháp liên bang, giết chết một người khác, làm bị thương một người nữa, vì Cosgrove đã bị bắn trúng hông trong trận hỗn chiến.

Một số người đặt giả thuyết cô đã gây ra một vụ nổ khí ga để che giấu những tội danh của mình trong khi bỏ chạy.

Kế hoạch loại trừ cô đã được sắp đặt, cô hình dung như vậy, trong nhiều ngày, thậm chí nhiều tuần, từ trước sinh nhật lần thứ mười bảy của cô. Keegan và Cosgrove khởi xướng vụ ấy.

Dự định là cô cùng chết với John và Terry trong vụ nổ.

Mấy tháng đầu tiên trốn chạy, năm đầu tiên ẩn náu, cô không dám nghĩ đến sự kiện hãi hùng và đau đớn ấy. Nhưng cô đã tìm được cách riêng của mình.

Giờ cô có một cuộc sống, và cô quyết giữ gìn nó.

Với chú chó nằm dưới chân, cô thận trọng truy cập vào các tài khoản của Ilya. Gã đều đặn thay đổi mật khẩu, cập nhật hệ thống an ninh, tường lửa.

Nhưng cô đã bỏ ra cả mười năm trời nghiên cứu, phát triển, lập trình các hệ thống - dữ liệu vào, dữ liệu ra của chúng. Gã có xây dựng bất kỳ thứ gì, cô đều có thể chọc thủng. Cô cảm thấy rất thỏa mãn khi thâm nhập, theo dõi được thế giới riêng của gã, quấy rối sự riêng tư của gã.

Sự tiếc nuối duy nhất của cô là gã chẳng bao giờ biết điều đó.

Gã chưa bao giờ sợ hãi như cô đã từng sợ hãi.

Nhưng cô sẽ bắt gã trả giá.

Thỉnh thoảng, khi có đầy đủ, khi cô tin tưởng vào dữ liệu và sự an toàn của chính mình, cô tìm cách tiết lộ các mẩu thông tin cho một đặc vụ FBI - một người cô đã tìm hiểu kỹ lưỡng, người cô cảm thấy cô biết rõ như cô biết về chính mình vậy.

Là bất kỳ ai cô cảm nhận như vậy tại thời điểm đó.

Cô ký tên dưới những nội dung ngắn gọn nhưng đầy ắp dữ liệu ấy là tvoi drug. Từ tiếng Nga mang nghĩa “một người bạn.” Đã có nhiều hồ sơ, văn bản, nghiên cứu, chất vấn về nhân vật tvoi drug. Hầu hết đều tin rằng người cung cấp thông tin là nam giới, và có mối liên hệ ngay trong bratva nhà Volkov.

Tvoi drug được đánh đổi từ nhiều mạng sống. Abigail hy vọng cô đã cứu được vài mạng người. Thành tích lớn nhất, theo tiêu chí của cô, là tập hợp đủ thông tin để tạo ra một cuộc đột kích vào một nhà kho ở South Chicago, triệt phá và tiêu diệt đường dây ép buộc bán dâm đang hoạt động tại đây.

Giờ cô đang nghiên cứu hoạt động gần đây. Các loại mã, các cụm từ khó hiểu, những cái tên giả. Cô bỏ qua thông tin về các vụ lừa đảo qua mạng sơ đẳng. Nếu quan chức liên bang không thể tự giải quyết được những vụ đó thì họ không đáng để nhận giúp đỡ.

Nhưng còn chuyện rửa tiền thì cô buộc phải cân nhắc.

Sục sạo được vào tận cùng của nhà Volkov đem lại cảm giác thỏa mãn. Có lẽ không phải cái cảm giác thỏa mãn bản năng và sâu thẳm do biết được rằng cô đang đóng một phần nhỏ bé để giải thoát hơn hai mươi cô gái khỏi kiếp nô lệ tình dục, mà là tiêu hao những khoản quỹ khiến công việc của chúng khó triển khai hơn.

Đúng, rửa tiền sẽ là một dự án riêng mới của cô. Cô coi nó là một món quà cưới tặng cho Ilya.

Cô bắt đầu thu thập các mẩu thông tin từ mail của Ilya, của nhân viên kế toán, một vài đầu mối liên lạc khác. Lúc nào cô cũng thấy ngạc nhiên trước những điều người ta để lộ ra qua các động tác gõ bàn phím, trước sự bất cẩn của họ. Trong lúc làm việc, cô suy nghĩ bằng tiếng Nga, đặt mình vào thứ ngôn ngữ ấy. Tập trung cao đến mức khi điện thoại của cô đổ chuông, cô đã khẽ bật ra cả một câu chửi thề tiếng Nga.

Cô không muốn có cuộc gọi đến, nhưng một vài khách hàng có vẻ thích trò chuyện điện thoại hoặc nhắn tin hơn là gửi email. Cô liếc nhìn màn hình. Cau mày.

Brooks đã tìm ra số di động của cô. Việc đó không hẳn là khó lắm, nhưng cũng phải mất chút thời gian và công sức.

Tại sao nhỉ?

Rất cảnh giác, cô trả lời điện thoại.

“A lô.”

“Này. Brooks đây.”

“Vâng, tôi biết.”

“Em muốn thứ gì trên món pizza của mình?”

“Tôi... thế nào cũng được.”

“Thứ phủ trên pizza quan trọng đấy, Abigail. Rất quan trọng cho bánh.”

Cô cứ nghĩ anh ấy đã hiểu. Và cô ước gì mọi thứ về anh không quyến rũ và gây lúng túng. “Tôi thích ô liu đen và đặc biệt là ớt cay.”

“Sẽ như vậy. Xúc xích heo rắc tiêu em có phản đối không?”

“Không.”

“Tuyệt. Tôi sẽ ghé qua sau nửa tiếng nữa.”

“Tôi có mời anh tới đâu.”

“Phải, tôi biết. Em nên bắt đầu mời tôi đi.”

“Tôi đang làm việc.”

“Hẹn lúc bảy giờ nhé. Giải lao một chút đi. Thêm nữa, tôi có tin cho em.”

“Tin gì vậy?”

“Sẽ đến cùng với món pizza. Khoảng nửa tiếng nữa. Hẹn gặp em.”

Cô bỏ điện thoại xuống, ngẫm nghĩ.

Cô không hề chuẩn bị. Tại sao anh luôn chen ngang và xuất hiện khi cô không chuẩn bị nhỉ? Giờ thì cô lại phải gác công việc lại.

Và cô đã định làm món gà rán ăn tối.

Anh ta muốn trò chuyện, và cô không dám chắc cô còn muốn thế không nữa. Cô chẳng muốn nghe hai mẹ con anh trò chuyện tâm tình nữa.

Thế nhưng, cô vẫn thắc mắc ý anh là sao khi nói đến tin tức.

Vẻ cam chịu, cô tắt máy, sau đó miễn cưỡng cất súng và bao súng vào ngăn kéo. Cô cho rằng anh cũng muốn nhâm nhi, cho nên cô xem xét số rượu vang mình có và chọn một chai Chianti.

Sau đó cô ngừng lại, đăm đăm nhìn chai rượu.

Cô lại sắp ăn tối với anh. Thế tức là hai lần một tuần, và còn chưa tính đến lần ăn bánh việt quất.

Cô đang hẹn hò với một cảnh sát trưởng.

“Trời ạ. Sao anh ta lại làm được thế nhỉ? Mình không hẹn hò. Mình không thể hẹn hò.”

Cô đặt chai rượu vang xuống và làm một việc mà cô không hay làm. Cô đi tới đi lui. Cô cần tìm ra một giải pháp, một hướng giải quyết cho... tình huống này. Rõ ràng từ chối gặp sẽ chỉ khiến anh ta càng thêm quyết tâm và nghi vấn. Dù cố gắng thế nào thì đi theo hướng đó cũng đều thất bại thôi.

Cô hiểu rõ khái niệm theo đuổi và chinh phục. Con đực cảm thấy bị thách thức, buộc phải truy đuổi, tóm bắt, chinh phục. Có lẽ cô nên nghĩ lại việc ngủ với anh. Bằng tình dục, quá trình truy đuổi sẽ kết thúc, thách thức sẽ bị loại bỏ. Mối quan tâm của anh sẽ bắt đầu phai nhạt.

Đó là những lý do rất hợp lý.

Việc đó cũng bao gồm cả lợi ích là loại bỏ được niềm khao khát này. Một khi những nhu cầu thể xác của chính cô được đáp ứng, mối quan tâm của anh nhạt dần, cô sẽ không còn lý do gì để nghĩ về anh vào những thời điểm không thích hợp. Mọi việc sẽ trở lại bình thường.

Cô thấy giả thuyết đó rất có giá trị.

Họ quan hệ với nhau, sau đó mỗi người sẽ tiếp tục cuộc sống và lịch trình riêng của mình.

Thấy nhẹ nhõm, hài lòng với quyết định của mình, cô đi lên gác - Bert theo sát- để bảo đảm rằng không có bất cứ thứ gì trong phòng ngủ, phòng tắm hay bất kỳ đâu trên tầng hai, đập vào mắt anh.

Anh ta sẽ không có lý do gì để hỏi về phòng ngủ thứ hai, và khung cửa được gia cố. Cô mất thêm một lúc nữa tự hỏi rằng liệu việc phá vỡ những tiền lệ của chính mình - những tiền lệ tốt - và có một cuộc ân ái với một chàng trai địa phương, trong chính ngôi nhà của cô, có phải là lựa chọn hợp lý nhất không.

Cô tin đó chính là giải pháp. Cô tin mình có thể giải quyết được sự việc bất thường chưa có tiền lệ này.

Cô nhìn về phía phòng ngủ khi có tín hiệu của hệ thống an ninh. Khẽ nói để Bert bình tĩnh.

Brooks thật đúng giờ, cô nghĩ thầm khi nhìn thấy anh lái xe về phía nhà mình.

Cô thích pizza, cô quyết định như vậy khi cô bắt đầu xuống gác. Cô thích ân ái. Lúc mở cửa, cô trấn an mình rằng kế hoạch rất ổn, và cả hai phía sẽ hoàn tất nó một cách ổn thỏa.