Chương 12
Cô ấy kia rồi, anh nghĩ thầm, anh bạn chó đồng hành ngay bên cạnh và đôi mắt của cô toát lên sự thận trọng mà anh biết rằng trong đó ẩn chứa những bí mật.
Lần này, cô không tỏ vẻ gì khó chịu cả, và cô vẫn dõi theo từng cử động của anh khi anh bước ra khỏi chiếc xe tải cùng với hộp bánh pizza và một lốc sáu chai bia Rolling Rock.
Cô và Bert tiếp tục nhìn theo anh khi anh bước lên hiên, cúi xuống và hôn cô.
“Chào em.”
“Chào.” Cô bước lùi lại, sau đó thực hiện quy trình khóa cửa thường lệ. “Anh mang cả bia. Tôi có rượu vang đây, nhưng...”
“Thế cũng được mà. Chúng ta sẽ bỏ thứ này vào tủ lạnh.” Anh đưa cho cô thùng bia, sau đó mới móc từ trong túi ra một khúc xương làm bằng da thuộc. “Quà cho Bert, nếu nó thích.”
Món quà làm cô cảm động. Dù là một âm mưu hay không thì cô nghĩ việc đó cũng vẫn thể hiện sự tử tế. “Nó sẽ không chịu nhận của anh đâu.”
“Vậy thì em đưa cho nó.”
Anh đưa cho cô khúc xương, nhìn đôi mắt Bert cứ ngó qua lại hai người, và khúc xương. Nhưng chú chó không hề cử động lấy một bắp cơ nào.
“Anh thật chu đáo. Nó thích đấy.” Cô quay lại chú chó, lầm bầm một mệnh lệnh. Bert ngồi phệt xuống sàn.
“Đấy không phải tiếng Pháp.”
“Tiếng Ý.” Cô đưa Bert khúc xương, kèm theo một mệnh lệnh nữa.
“Nó còn biết cả tiếng Ý. Đúng là một chú chó sành điệu. Nó đang cười kìa.”
“Chó đâu có cười.”
“Thật khó tin, nhìn đôi mắt xem. Nó đang cười. Em muốn ăn pizza ở đâu đây?”
“Bếp là hay nhất. Tâm trạng anh vui nhỉ.”
“Tôi sắp được ăn pizza với một phụ nữ xinh đẹp, người thích ớt cay, một gu rất riêng. Và cô ấy cũng đã mở rượu vang. Tôi không phải làm việc cho tới tám giờ. Có ngốc thì tâm trạng mới không tốt.”
“Anh đâu có ngốc.” Cô lấy ly rượu xuống. “Và mặc dù công việc của anh rất căng thẳng nhưng anh hiếm khi tỏ ra căng thẳng. Tôi quan sát thấy vậy.”
“Tôi thích công việc này mà.”
“Nhưng nếu bố anh không bị ốm thì anh vẫn còn ở Little Rock mà.”
“Ờ, có lẽ vậy. Thực ra tôi cũng có ý về nhà, nhận công việc này và ổn định ở đây.”
Cô lắc đầu trong lúc lấy đĩa ra. Cô nhận ra mình đã nói chuyện nhiều hơn hẳn. “Làm gì có cái gọi là tiền định hay số phận. Cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn và hoàn cảnh, hành động và phản ứng, và kết quả lựa chọn của những người khác. Việc bố anh ốm khiến anh phải chọn vị trí này, vào thời điểm này. Tôi nghĩ đó là một lựa chọn đáng quý và hiếu thảo, nhưng không nằm trong dự tính.”
Anh tự rót rượu ra. “Tôi tin vào lựa chọn, cũng như số phận.”
“Như thế nào? Chúng ta không thể vừa tự do lựa chọn lại vừa tuân theo định mệnh được.”
“Một câu đố khó phải không?”
Trông anh rất tự nhiên khi ở trong bếp của cô, trong không gian của cô, với quần bò và áo phông, đôi giày đế mềm cao cổ và áo khoác da đã sờn. Cô có cần phải lo ngại về điều đó không nhỉ?
“Sao chúng ta không dùng bữa ở hiên sau nhỉ? Tối nay trời đẹp mà.”
Câu đó khiến cô lưu ý. Cô chưa bao giờ dùng bữa ngoài trời, và chưa bao giờ ra ngoài mà không có vũ khí.
“Em nên đổi gió chút đi.” Anh búng ngón tay vào thái dương cô. “Em đã làm việc gần hết cả ngày rồi, tôi đoán vậy. Tôi không tin em lại mua chỗ này nếu như em không biết tận hưởng một tối xuân dịu dàng.”
Lại một lựa chọn nữa, cô nghĩ. “Được thôi.” Cô mở ngăn kéo, lấy bao súng ra. “Tôi sẽ không ra ngoài mà không mang súng.”
“Cũng được.” Lại là khẩu Glock 19, một lựa chọn ưa thích. “Giá mà em kể cho tôi nghe điều gì khiến em sợ.”
“Tôi không sợ.” Nếu đó là một lời nói dối thì cũng không quá nghiêm trọng. Cô thấy mình đã chuẩn bị rất kỹ càng và chu đáo cho điều đáng sợ thực sự. “Chỉ là tôi thích mang theo súng khi ở bên ngoài.”
“Được thôi.” Anh đợi trong khi cô đeo súng lên, mở cửa bếp. “Nhưng nếu em kể ra, tôi sẽ tìm cách giúp em.”
“Sao anh biết chắc tôi không phải là tội phạm chứ? Một kẻ đang trốn truy nã chẳng hạn?”
“Em có tin vào bản năng không?”
“Có, dĩ nhiên rồi. Đó là...”
“Em đâu cần giải thích. Cứ để mọi việc dựa theo bản năng.”
Ngoài hiên cô có một chiếc bàn nhỏ, một cái ghế đẩu duy nhất, Brooks đặt pizza xuống, đi vào trong để lấy thêm một cái ghế bên bàn làm việc.
“Ngoài này thật tuyệt, cảnh quan, không khí. Em bắt đầu làm vườn rồi à.” Anh ngồi xuống ghế, nhấp ly vang của mình. “Em trồng gì trong nhà kính?”
“Cây cối. Hoa, một ít rau. Còn mấy cây cho trái nho nhỏ nữa. Chúng phát triển rất tốt trong môi trường nhà kính.”
“Chắc chắn rồi.”
Thấy cô ra hiệu, Bert nằm xuống bên chân cô và bắt đầu gặm khúc xương của nó.
“Nó lại cười kìa.”
Lần này cô lại lắc đầu nhưng hơi mỉm cười. “Anh có bản tính rất kỳ khôi.”
“Có lẽ để bù cho áp lực.” Anh cầm lấy miếng pizza cô đưa cho đặt chiếc đĩa nằm vững trên đùi, rồi duỗi dài chân, im lặng.
Cô cũng làm như vậy.
“Em chẳng hỏi han gì cả,” anh vào chuyện. “Đó là khả năng kiểm soát của em ư, Abigail?”
“Sao cơ?”
“Tôi nói có tin tức, nhưng em chẳng hỏi về chuyện đó. Đa phần mọi người không thể đợi được ba phút là đã hỏi rồi.”
“Có lẽ anh định bày trò gì đó.”
“Lần này thì không.” Anh đợi một lúc, thở dài thật lớn. “Giờ em chẳng hỏi bởi vì em đang bực mình.”
Cô lại nhoẻn cười, và đúng là chết tiệt nếu như anh không hề cảm thấy đắc thắng mỗi lần anh làm cho đôi môi kia phải cong lên. “Được rồi, được rồi, nếu em không định chất vấn chuyện đó thì tôi sẽ nói với em vậy. Tôi đã làm theo lời khuyên của em. Cứu một chú cún khỏi trạm giữ chó mèo để mang về cho mẹ.”
“Bà có vui không?”
“Bà đã khóc, sung sướng. Hôm nay chị tôi nhắn tin bảo tôi đúng là thằng nịnh bợ, và mẹ vẫn quý chị ấy hơn. Giữa bọn tôi luôn vậy. Chị ấy trêu đùa thôi,” anh nói thêm khi thấy Abigail cau mày. “Bọn tôi thích chọc ghẹo nhau. Sau một cuộc tranh cãi quyết liệt, trong khi tôi chỉ ăn thịt viên và ngậm chặt miệng, hai bậc phụ huynh đầy sung sướng đã đặt tên cho đứa con mới của họ, bởi vì nó sẽ được đối xử đúng như vậy, là Plato. Bố tôi thì muốn là Bob hoặc Sid, nhưng mẹ tôi nói con cún trông rất triết gia và sáng sủa, và đáng được mang một cái tên quan trọng.”
“Cái tên hay đấy. Những tên gọi có phụ âm mạnh dễ dùng khi rèn luyện hơn. Đúng là tin vui. Tin rất vui.”
“Tôi nghĩ vậy.” Anh móc điện thoại chỗ thắt lưng. “Tôi có một bức ảnh của nó đây.” Anh lướt nhanh rồi chìa ảnh ra.
“Nó rất xinh, lại có đôi mắt sáng, lanh lợi.” Cô thấy lòng dịu hẳn khi nhìn vào đôi mắt ấy, tưởng tượng ra cảnh con cún được sống trong một căn nhà tràn ngập yêu thương. “Anh là một người con rất tốt.”
“Họ đều dễ tính mà. Còn bố mẹ em thì sao?”
“Tôi chỉ còn mẹ thôi. Hai mẹ con như người dưng rồi.”
“Tội nghiệp em. Bà ấy ở đâu?”
“Mẹ con tôi không liên lạc đã vài năm rồi.”
Đề tài cấm kỵ, Brooks suy diễn. Cấm ky. “Tôi liên lạc với bố mẹ gần như hằng ngày. Cuộc sống ở một thị trấn nhỏ như thế là tốt hay xấu thì tùy em nghĩ.”
“Tôi nghĩ với anh thì như vậy kể cũng hay, một cuộc sống dễ chịu.”
“Đúng vậy. Lúc thiếu niên tôi cứ nghĩ như vậy là bình thường, nhưng trẻ con đứa nào chẳng vậy. Coi đó là mặc nhiên. Khi sống ở Little Rock, tôi trò chuyện hoặc gửi email rất nhiều. Và tháng nào cũng về thăm họ, thăm các chị gái, bạn bè, những người vẫn sống ở đây. Nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện chuyển về.”
“Thì anh vui khi ở Little Rock, và thích công việc của mình ở đó.”
“Đúng thế. Nhưng khi bố bị ốm, tôi không những cảm thấy mình phải về mà còn nhận ra mình muốn về.”
Anh chỉ một tay vào cô. “Đúng là có duyên.”
Cô phản ứng lại hành động đó bằng một cái lắc đầu nhè nhẹ và nụ cười mà anh càng lúc càng thấy thích. “Anh có một gia đình rất gần gũi.”
“Em cứ khen thoải mái. Món pizza thế nào?”
“Rất ngon. Khi tự làm bánh, tôi làm cùi bánh bằng lúa mì nguyên, nhưng thế này ngon hơn.”
“Tự làm cơ à? Loại đã chế biến sẵn phải không?”
“Nếu thế thì đâu phải tự làm.”
“Tôi thì toàn nấu đồ đã chế biến sẵn. Có đúng tự làm pizza từ đầu đến cuối không đấy?”
“Chuẩn đấy, khi tôi bỗng nổi hứng.”
“Đến mẹ tôi cũng không làm được thế.” Anh đặt một miếng bánh nữa lên đĩa của cô, một miếng lên đĩa của mình, rồi rót thêm rượu vang cho cả hai. “Có lẽ sau đây em sẽ cho tôi xem khu nhà kính.”
“Tôi có trồng cần sa đâu?”
Anh cười, rất nhanh, rất vui vẻ, khiến cô hơi nhổm lên. “Chuyện đó chẳng thú vị sao? Mà tôi có ám chỉ thế đâu. Tôi lớn lên cùng với những người làm vườn nên thấy thích thôi. Đó là chưa kể quanh đây cũng có người trồng thứ cây ấy, để dùng riêng hoặc như một nguồn thu phụ. Chính mẹ tôi cũng trồng thứ đó cho tới khi bà có con. Và bà sẵn sàng nhào vào tranh luận về chuyện hợp pháp hóa cần sa.”
“Hợp pháp hóa, kiểm soát và đánh thuế cần sa sẽ làm đỡ đi gánh nặng ngân sách phải chi cho cảnh sát, và tạo nguồn thu đáng kể đấy.”
“Mỗi người một quan điểm.”
Chú chó đổi tư thế, ngồi dậy, đăm đăm nhìn Abigail. “Allez,”[21] cô nói, và nó rời khỏi hiên, tiến về một cái cây.
“Lại dùng tiếng Pháp. Có phải nó vừa xin phép đi tiểu không?”
“Nó sẽ không rời khỏi hiên mà chưa được tôi cho phép.” Cô cũng đổi tư thế, nhấp một ngụm rượu vang. “Tôi vừa cân nhắc lại.”
“Quá muộn, em đã ăn miếng bánh thứ hai rồi.”
“Không phải pizza. Tôi cân nhắc lại chuyện ân ái với anh.”
Anh rất mừng là anh vừa nuốt xong nếu không anh đã bị sặc. “Thật thế chứ?”
“Ừ. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, tôi quyết định ân ái với anh sẽ thỏa mãn cả hai. Anh rất hấp dẫn và vui tính. Lại sạch sẽ. Anh hôn rất tuyệt, đó không phải lúc nào cũng là chuẩn mực đánh giá tin cậy cho các kỹ năng giường chiếu, nhưng thường như vậy. Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể kết thúc bữa tối, tôi sẽ cho anh xem nhà kính, sau đó chúng ta có thể vào trong và ân ái. Tôi đã tránh thai, nhưng anh phải dùng bao cao su.”
Anh gần như không nói được gì. “Một đề nghị, ái chà.”
“Anh không chấp thuận à?” Cô không nghĩ đó là một lời từ chối. “Tôi nghĩ anh muốn tôi, về mặt thể xác. Không phải vậy sao?”
Anh đặt đĩa của mình xuống, đứng lên. Quên cả chuyện để tâm đến những gì chú chó nghĩ - hoặc làm - Brooks kéo Abigail đứng lên, mạnh tay kéo tuột cô sát vào anh.
Lần này thì không phải nụ hôn dịu dàng, cũng không phải sự thăm dò. Lần này là sự bùng nổ, làm những “mảnh bom” đánh trúng toàn bộ các giác quan của cô. Cô loạng choạng, mất thăng bằng. Cô phải bám chặt lấy anh không sẽ ngã nhào.
“Khoan đã. Khoan đã.”
Có lẽ trong giọng nói của cô có sự run rẩy - hay tiếng gừ gừ cảnh báo của chú chó - nhưng mặc dù không buông cô ra, anh vẫn dịu lại.
“Ami. Ami.” Tay cô run bắn như chính giọng của cô khi cô khẽ đặt tay lên má Brooks. Sau đó cô lại ra hiệu thêm bằng tay cho chú chó. “Ami, Bert. Gối đầu.”
Khi chú chó ngồi xuống, Abigail mới thở ra một tiếng run rẩy. “Nó tưởng anh đang làm đau tôi.”
“Em đau à?”
“Không. Nhưng tôi muốn ngồi xuống.”
“Nhìn tôi này.”
Cô lấy lại nhịp thở, rồi ngước lên nhìn anh. “Anh đang giận.”
“Không, không hề. Tôi không chắc mình trông ra sao, nhưng tôi không điên.”
“Anh không muốn tôi.”
“Liệu tôi có phải trả lời câu hỏi đó lần nữa, và nếu vậy, tôi có cần xe cứu thương khi chú chó của em tấn công không?”
“Tôi...” Anh nghe được sắc thái bẽ bàng trong tiếng kêu của cô khi cô nhắm mắt lại và gật đầu. “Đã hiểu. Tôi quá thẳng thừng, quá thực tế. Lẽ ra phải đợi anh khơi mào trước, hoặc không thì cũng đừng tỏ ra toan tính như vậy. Cho tôi ngồi xuống đi.”
Anh buông cô ra, ngồi xuống cạnh cô. “Thứ nhất, tôi chẳng bận tâm gì ngoài những cảm xúc tích cực về chuyện em sẵn sàng lên giường với tôi. Vấn đề là tôi có cảm giác em đang coi chuyện này như một công việc cần giải quyết cho xong.”
Chính xác như vậy, cô nghĩ, ý tốt nhưng cách làm thì sai. “Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ đó là một cách tiếp cận ổn thỏa. Anh không giận, nhưng thấy hơi bị xúc phạm. Tôi xin lỗi.” Cô thu hết can đảm nhìn anh. “Tôi biết cách tiếp cận rất quan trọng với một số người. Tôi biết điều đó. Thật thô thiển và yêu sách hệt như cái cô nàng ở Ozark Art.”
“Tôi đâu nghĩ xa đến thế. Cũng mong rằng sẽ có lúc nào đó em nghĩ lại.”
“Vậy đi tôi sẽ không... Tôi đã lo lắng và xử lý không đúng.”
“Lo lắng ư?”
“Thường tôi không làm vậy... Tôi không biết giải thích sao.”
“Em chẳng cần giải thích nhiều đâu. Ổn cả mà. Hay là thử thế này xem. Chúng ta sẽ uống hết ly vang này, và em sẽ cho tôi xem nhà kính. Chúng ta sẽ xem mọi việc tiến triển thế nào.”
“Tôi không giỏi trong việc xem xét mọi việc tiến triển thế nào.”
“Tôi lại rất giỏi chuyện đó. Chúng ta cứ thử xem. Nếu em không thích, chúng ta luôn có thể làm mọi việc theo cách của em. Tôi sẽ chẳng chịu từ bỏ đâu.”
“Ý anh là thế nào anh cũng ân ái được.”
Anh lại bật cười, với lấy bàn tay cô và siết chặt. “Đúng là phụ nữ. Để rồi xem - đùa nhau đây.” Anh buông tay khi điện thoại di động đổ chuông. “Cứ giữ lấy ý nghĩ đó. Vâng, Ash à, có vấn đề gì thế?”
Cô thấy vẻ mặt anh thay đổi khi anh nghe điện, thấy nét mặt ấy chuyển sang trầm mặc và có phần đanh lại. “Không, anh làm đúng rồi. Tôi đến ngay. Đợi nhé, nghe thấy không? Đợi cho tới khi tôi đến đó.”
“Tôi xin phép,” anh nói với Abigail khi tắt máy.
“Không sao.” Nhưng cô không nhìn anh lúc đứng lên và thu dọn đĩa.
“Đây là một phần công việc,” anh nói.
“Tôi hiểu mà. Nhưng anh đã hết giờ làm việc rồi mà.”
“Nên tôi sẽ viện lý do lý trấu ư? Làm người ai làm thế.” Rất nhẹ nhàng, anh đặt một tay lên cánh tay cô. “Không, Abigail. Đây và sự vụ đặc biệt mà tôi đã ra lệnh rằng bất kỳ ai nhận được cái tin báo không sớm thì muộn cũng tới này đều phải liên lạc ngay với tôi. Dù nghỉ hay đang trực. Tôi cần giải quyết trường hợp này.”
“Tôi hiểu.”
“Tôi rất muốn quay lại.”
“Không cần đâu...”
“Abigail, tôi muốn được quay lại nếu có cơ hội. Còn nếu không, tôi sẽ gọi cho em. Tôi cũng chưa nói trước được đâu.”
“Bởi vì anh còn phải xem tình hình thế nào.”
“Đúng vậy. Tôi phải đi rồi.” Anh cúi xuống, hôn cô. “Giá mà tôi ở lại được.”
Cô tin anh, và niềm tin ấy sưởi ấm thứ gì đó trong cô khi anh rời khỏi hiên và đi vòng ra chỗ để xe.
Cái việc chết tiệt xảy ra đúng tối nay, Brooks nghĩ trong lúc lái xe về phía nhà Tybal và Missy Crew. Nhưng anh đã suy nghĩ rất nhiều về tình huống này kể từ lần cuối Ty uống xỉn. Tối nay, bằng cách này hay cách khác, Brooks dự định sẽ giải quyết dứt điểm.
Những ô cửa sổ nhà Crew sáng trưng, trong khi hàng xóm túm tụm trên các bãi cỏ như thể tình trạng lộn xộn trong nhà chính là một bữa tiệc. Ash giữ cho họ lùi xa căn nhà nơi tiếng nhạc chát chúa dội qua cánh cửa mở toang và thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng đổ vỡ.
Khi Brooks bước ra khỏi xe, Jill Harris - người hàng xóm cạnh nhà - bước lại. “Ai đó phải vào trong kia trước khi gã đập tan những gì còn sót lại đấy.”
“Missy có trong đó không?”
“Cô ta chạy ra ngoài, chân đất, khóc lóc, miệng chảy máu. Tôi không thể cứ tiếp tục gọi điện báo thế này, còn các anh chẳng chịu làm gì.”
“Cô có đơn kiện không?”
“Tôi phải sống ngay bên cạnh.” Với chiều cao chỉ một mét rưỡi, Jill khoanh tay trước ngực, trên người khoác chiếc áo len hồng. “Tôi đã thử nói chuyện với Missy về việc này một lần rồi, lúc cô ấy ngồi trong bếp nhà tôi chườm một thứ đậu đông lạnh lên con mắt tím bầm. Thế mà cô ta gọi tôi là đồ khốn đừng có chõ mũi vào việc của cô ta. Giờ cô ấy không thèm nói với tôi. Anh nghĩ tôi muốn gã đó nện cửa phòng tôi đêm nào đó say khướt à?”
“Được rồi, cô Harris. Đi nào, Ash.”
“Sếp có muốn cử ai đó đi tìm Missy không?”
“Không. Cô ta đâu đó quanh đây thôi, hoặc cô ta chuồn về nhà chị gái rồi. Cô ta biết chúng ta sẽ đến mà.”
Một phần trong anh tự hỏi liệu cô ta có xuất hiện để thưởng thức tấn kịch này hay không, và anh chẳng thích câu hỏi ấy chút nào.
“Cô ta sẽ đợi chúng ta giải quyết gã đã,” Brooks nói tiếp, “sau đó cô ta mới mò về, đợi tới sáng để đến bảo chúng ta cô ta bị trượt chân vì một bánh xà phòng hay thứ vớ vẩn gì đó. Tôi muốn cậu cứ đứng ngoài cuộc thôi, chớ nói gì với gã. Tôi không muốn cậu nói gì cả.”
“Tôi sẽ làm thế.”
Brooks chẳng buồn gõ cửa, vì Missy vẫn để cửa mở toang hoang lúc cô ta bỏ chạy. Anh đứng lại chỗ đoạn cuối cầu thang, gọi lớn.
“Không biết gã có nghe thấy hay không nữa,” Ash nói.
“Gã nghe thấy. Chúng ta sẽ không vào. Cứ đợi ở ngoài này, nơi chúng ta có đến cả tá nhân chứng.”
“Cho việc gì?”
“Cho những gì sắp tới. Ty! Anh có khách này.”
“Tôi bận” Brooks nhìn thấy một ngọn đèn nhá lên bên kia phòng khách. “Tôi đang sửa sang lại nhà cửa.”
“Thấy rồi. Phiền anh một phút thôi.”
“Vậy thì cứ vào đi. Xin mời tham gia bữa tiệc?”
“Tôi mà vào đấy, tôi sẽ tống anh vào tù. Nếu anh ra ngoài này, chúng ta sẽ chỉ nói chuyện thôi.”
“Ối trời. Một thằng đàn ông không được thu vén việc vặt trong chính nhà mình sao?” Ty lảo đảo ra cửa, mắt lờ đờ, máu lấm tấm trên mặt ở những vị trí Brooks đoán do kính vỡ cắt phải. “A, chào Ash. Giờ tôi có thể làm gì cho các đầy tớ của nhân dân tối nay đây?”
“Trông như anh vừa nốc hết cả chai Rebel Yell rồi,” Brooks nói, trước khi Ash kịp quên lời dặn và lên tiếng trả lời.
“Có luật nào cấm đâu. Tôi ở trong ngôi nhà bỏ mẹ của tôi kia mà. Tôi đâu có lái xe. Tôi đâu có vận hành máy móc.” Gã cố lên giọng, nhưng phải cúi gập người và thở khò khè vì sặc lúc cười.
“Missy đâu?”
“Tôi biết chết liền. Tôi về nhà. Không thấy bữa tối trên bàn. Nhưng cô ta thì lại có thời gian lải nhải. Hết lải nhải rồi lại chì chiết. Tôi đã ở đâu, tôi đã làm gì và tôi đi với ai.”
“Đó là lúc anh đánh cô ấy phải không?”
Đôi mắt đờ đẫn đầy vẻ tinh quái. “Anh biết cô ta vụng về thế nào mà. Và khi cô ta đã lải nhải với chì chiết thì cô ta không minh mẫn nữa đâu. Con đĩ đần đó đâm sầm vào cửa. Rồi ả lặn mất tăm.” Anh ta khua tay, nhận ra những người hàng xóm quanh đó. “Đám vô công rồi nghề chẳng còn việc gì khác hơn là đứng túm tụm bên ngoài kia. Tôi ở trong nhà tôi mà.” Ty chỉ vào bàn chân mình để chứng minh. “Đang tân trang nhà cửa.”
“Nghe được đấy.”
“Có khi anh bớt thời gian sửa sang lại nhà cửa và thêm thời gian ngủ với vợ, cô ta sẽ không đâm vào tường và lặn mất tăm.”
“Tôi sẽ kiếm một ít sơn và... Anh nói gì ý nhỉ?”
“Anh nghe thấy rồi đấy.” Bên cạnh anh, Ash trợn mắt, nhưng Brooks vẫn giữ nguyên đôi mắt lành nghề của mình ở Tybal. “Tôi đoán anh không thể làm cho cái cọng rơm kia dựng cột cờ được nữa đâu.”
Ty lắc lư trên đôi ủng cỡ lớn của gã, hấp háy đôi mắt đỏ ngầu. “Mày nên ngậm mõm vào.”
“Lại nhé, của quý đã bé rồi chớ, lại cứ cố thể hiện làm gì?”
“Cút khỏi nhà tao, thằng khốn.” Ty đẩy mạnh anh, và chỉ có thế. Nhưng Brooks muốn kết thúc dứt điểm.
“Chỉ dám thế thôi à?” Brooks cười chế nhạo. “Đúng kiểu một thằng bất lực chỉ biết xô đẩy như một con đàn bà. Tiếp theo, anh sẽ giật tóc tôi và khóc đây mà.”
Mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần nhận một cú đấm và Ty vẫn loạng choạng vì say, nhưng cú đấm vẫn không hề nhẹ. Brooks cảm thấy vị máu trong khi Ash bật ra tiếng than trời đầy ngạc nhiên ngay bên cạnh.
Trong cơn phẫn nộ, Ty lại tấn công.
Brooks bước tránh sang bên, xoay chân vừa đủ để khiến Ty vướng chân và ngã bổ chửng ra sân.
“Giờ thì anh đã gây chuyện rồi. Anh bị bắt vì tấn công một sĩ quan cảnh sát.”
“Tao sẽ giết mày.” Lóp ngóp bò dậy, Ty nhào tới Brooks, hai nắm tay khua khoắng.
“Lại thêm tội kháng cự lệnh bắt giữ.” Brooks né người hoặc đỡ được hầu hết các cú đòn. “Cậu muốn giúp tôi tóm tù nhân không, Ash?”
“Vâng, thưa sếp.” Bừng tỉnh sau khi sững sờ đến há hốc miệng, Ash chạy tới.
“Bỏ tay khỏi người tao, thằng chó.” Gã vung nắm đấm vào Ash, hụt, nhưng vẫn chạm được vào vai anh ta.
“Vậy sẽ là tội lần thứ hai tấn công một sĩ quan đấy. Rõ là chúng ta phải tống giam gã say gây rối này thôi.”
Với sức hai người, họ đè nghiến Ty xuống đất, còng tay lại. Mặc gã ra sức vùng vẫy và chửi bới, Brooks xốc gã dậy rồi nhìn một lượt các nhân chứng trên các bãi cỏ xung quanh.
“Lát nữa tôi sẽ cử một cấp dưới đến,” anh nói, hơi lên giọng. “Anh ấy sẽ lấy lời khai từ tất cả các vị. Tôi không muốn bất kỳ chuyện vớ vẩn nào, các vị nghe rõ chứ? Các vị nói những gì các vị nhìn thấy. Bất kỳ ai làm khác, tôi sẽ xử lý vì tội cản trở người thi hành công vụ. Đừng có thách tôi đấy.”
Anh đặt một tay lên đầu Ty, ấn gã vào phía sau chiếc xe tuần tra, rồi lấy mu bàn tay quệt lên chỗ môi còn dính máu của mình. “Sĩ quan Hyderman, cậu theo tôi vào trong.”
“Rõ, thưa sếp.”
Anh mặc kệ những lời lải nhải của Ty lúc lái xe về đồn, cố gắng quên đi cả cái hàm đau nhói. Ánh mắt cảnh báo của anh với Ash khiến cho người cộng sự chẳng dám mở miệng tới khi họ tống Ty vào một buồng giam.
“Tao muốn có luật sư. Tao sẽ kiện lũ khốn chúng mày, tao sẽ làm cho ra ngô ra khoai vì dám chửi tao?”
“Chửi gì anh cơ?” Brooks khóa cửa buồng giam.
“Chửi là tao bất lực, và tao không cứng được để chơi ả Missy. Thằng chó kia.”
“Mẹ kiếp, Ty, anh còn say hơn cả vẻ bề ngoài. Tôi chưa hề nhìn thấy hàng họ của anh suốt từ thời tắm chung hồi trung học, mà tôi nào có bận tâm gì nhiều tới nó cho cam. Tôi chưa hề phát ngôn gì về nó cả.”
“Mày đúng là thằng dối trá, mày nói nó chỉ... chỉ... bé xíu.”
“Anh say rồi, anh bị ong đầu vì nhạc rồi. Anh còn không biết mình nghe thấy gì. Ash, tôi có nói gì động chạm đến thể diện đàn ông của tù nhân không?”
“Tôi... à. Tôi chẳng nghe thấy gì cả.”
“Tôi sẽ cử sĩ quan Fitzwater đi lấy lời khai của các nhân chứng. Còn đây là những gì sắp tới, Ty, và lần này anh nên nghe cho thủng. Anh có thể gọi luật sư, được thôi. Anh sẽ cần người bào chữa đấy. Tôi sẽ lập hồ sơ các tội danh tấn công, kháng cự, uống rượu say xỉn và gây rối nơi công cộng. Anh sẽ phải ngồi tù, và không chỉ một đêm là xong đâu. Lần này đừng hòng thoát.”
“Vớ vẩn.”
“Tấn công sĩ quan cảnh sát à? Đó là trọng tội đấy, Ty. Anh phạm hai lần liền, cộng thêm tội chống đối nữa. Anh có thể ngồi tù năm năm đấy.”
Bộ mặt bừng bừng tức giận của gã chuyển sang tái nhợt.
“Vớ vẩn.” Và mấy tiếng ấy run run.
“Anh cứ ngẫm mà xem. Luật sư có thể làm giảm xuống còn, ờ, mười tám tháng, có thời gian thử thách. Nhưng anh sẽ phải ngồi tù, không chạy được đâu.”
“Anh không thể tống tôi vào tù được. Tôi còn phải kiếm sống.”
“Thế anh làm gì mấy năm qua? Tôi không gọi như thế là kiếm sống.”
Anh nghĩ về Tybal lúc ra đến sân giữa - đôi chân nhanh nhẹn, một tay nhanh như tên lửa. Nghĩ về Ty và Missy tỏa sáng suốt thời trung học. Và tự nhủ mình rằng những gì anh đã làm, những gì anh sẽ làm, đều là vì đôi vợ chồng sáng ngời đó.
“Tối nay anh hãy nghĩ về chuyện đó đi, Ty. Nghĩ về việc dành một hai năm tới, hoặc hơn nữa, tít tận Little Rock. Hoặc là cơ hội tôi có thể dành cho anh để sử dụng khoảng thời gian đó theo hình thức thử thách, tùy thuộc vào việc tham gia và hoàn tất quá trình cai rượu, kiểm soát cơn giận và tư vấn hôn nhân.”
“Anh nói gì tôi chẳng hiểu.” Ty khuỵu xuống giường, hai tay ôm đầu. “Tôi thấy mệt.”
“Anh mệt. Anh cứ nghĩ về chuyện đó đi.” Brooks lùi lại, khóa chặt cửa dẫn vào khu buồng giam.
“Anh giăng bẫy gã.”
“Cậu đang nói gì vậy, Ash?”
“Thôi nào, sếp, gã không nghe được chúng ta ở ngoài này đâu. Sếp giăng bẫy cho gã tấn công.”
“Ash, tôi sẽ nói chuyện này một lần thôi. Sớm hay muộn, sẽ không chỉ là chuyện Missy bị rách môi hay tím mắt đâu. Còn hàng xóm, họ đã mệt mỏi với việc phải gọi chúng ta tới rồi. Có lẽ một người trong số họ sẽ nghĩ đến chuyện tự mình chấm dứt chuyện đó. Hoặc Missy thấy mệt mỏi vì bị tẩn vào mặt đấy, một khẩu súng mà họ có trong ngôi nhà đó đấy. Hoặc chính anh ta mệt mỏi với việc rượt vợ chạy ra ngoài và nện cô ta nặng tay đến mức cô ta không còn chạy nổi nữa.”
“Gã chưa bao giờ phá phách như tối nay.”
“Không. Anh ta được đằng chân lân đằng đầu. Tôi không muốn bị gọi đến đó để giải quyết một hoặc cả hai cái xác của họ.”
“Sếp có làm được như sếp nói không? Buộc gã đi cai nghiện ấy?”
“Đúng, tôi sẽ bảo đảm việc đó. Chính thức ư? Những gì cậu nghe tôi nói với anh ta tối nay vẫn đúng như những gì cậu nghe tôi nói lúc trước. Anh ta đã đánh Missy, cô ta ở đâu, vấn đề là gì, và vân vân. Cậu hiểu chứ?”
“Tôi hiểu mà.”
“Vậy thì được rồi, tôi sẽ viết giấy cử Boyd đến đó để lấy lời khai của nhân chứng, và kiểm tra để biết chắc Missy đã quay về nhà.”
“Cô ta sẽ về vào ngày mai, lúc này cũng vậy.”
Phải, cô ta sẽ như vậy, Brooks nghĩ. Nhưng lần này cô ta phải đưa ra lựa chọn khác. “Và tôi sẽ giải quyết cô ta. Cậu có thể về nhà được rồi.”
“Không, thưa sếp. Tôi sẽ ở đây tối nay.”
“Cậu đã làm lần trước rồi mà.”
“Tôi sẽ ở lại. Sếp nên chườm đá cái cằm đi. Sếp bị một cú nặng đấy. Đến sáng, có lẽ nhờ sếp mua giúp mấy cái bánh ngọt.”
“Được thôi. Cà phê nữa nhé.”
“Họ có món đó với chocolate và phủ kem đánh bông bên trên.”
“Tôi biết rồi. Cái vai thế nào?”
“Không đến nỗi nào. Có lẽ bầm tím một chút, nhưng vậy thì càng có sức ảnh hưởng đến vụ này. Gã Tybal rất oách khi không rượu chè. Có lẽ, nếu những gì sếp nói có tác dụng thì gã sẽ ổn.”
Chú thích:
[21] Được.