Chương 12 (tt)
Mất nhiều thời gian hơn anh tưởng, nhưng đèn nhà Abigail vẫn sáng lúc anh quay trở lại chỗ cô. Bốn viên Motrin anh uống làm cho cảm giác giật giật ở hàm chỉ còn là một chút đau khó chịu. Chỗ đó sẽ ổn thôi, nhưng bớt đau chỗ này thì lại lòi ra mấy chỗ khác mà Ty đã đấm hoặc đá trúng.
Lẽ ra nên đi về nhà, anh tự nhủ lúc bước ra khỏi xe. Anh nên về nhà, tắm nước nóng khoảng một tiếng, nhấp chút whiskey rồi đi ngủ.
Vụ việc với Ty đã khiến anh mất hết tâm trạng.
Lẽ ra anh nên hẹn cô lần sau, từ lúc anh lái xe khỏi đây.
Cô mở cửa trước khi anh kịp gõ, đứng đó chờ sẵn rồi ngắm kỹ mặt anh.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện dài lắm.”
“Anh cần túi chườm đá,” cô nói khi bước và trong.
Lần đầu tiên, anh nghĩ, cô để anh vào mà không cần anh hỏi hoặc tìm cách rào trước đón sau. Anh đi vào.
“Cũng mất một lúc lâu. Xin lỗi em.”
“Tôi cũng vừa xong một vài việc.” Cô và chú chó đi trở vào bếp. Cô mở tủ lạnh, lấy ra một túi chườm lạnh và chìa cho anh.
“Người ta thường dùng đậu đông lạnh.”
“Thứ này hiệu quả hơn, và đỡ lãng phí hơn.”
Anh ngồi xuống, áp túi chườm vào hàm. “Em có thường hay bị đấm vào mặt không?”
“Không. Còn anh?”
“Cũng lâu rồi. Tôi quên mất nó đau chết cha đi được. Chắc em không có sẵn whiskey phải không?”
Chẳng nói gì, cô bước tới một cái tủ ly. Cô lấy ra một chai Jameson - và ngay lúc đó anh chỉ muốn quỳ xuống hôn chân cô - và rót cho anh hai phân rượu đựng trong một chiếc cốc đế dày rộng miệng.
“Cảm ơn em.” Ngụm đầu tiên nhấp từ từ làm dịu hẳn tâm trạng khó chịu của anh. “Có thứ gì em không có sẵn không?”
“Những thứ tôi thấy chưa cần dùng đến.”
“Ra vậy.”
“Anh có muốn kể đầu đuôi mọi chuyện không?”
“Cưng ơi, tôi là dân Ozark. Biệt tài chém gió thành bão luôn đấy.”
“Biết rồi.” Cô lấy chiếc ly thứ hai, rót thêm whiskey, rồi ngồi xuống.
“Trời đất, em đúng là một phụ nữ biết thư thái.”
“Không hẳn vậy đâu.”
“Ngay lúc này đấy thôi, phải thế chứ.” Anh ngồi xuống, mặc kệ những cơn đau, và nhấp một ngụm whiskey thật từ từ. “Nhân vật chính là Tybal và Missy. Hồi bọn tôi còn học trung học, họ là một cặp đôi hoàn hảo. Em hiểu ý tôi không?”
“Họ rất nổi tiếng trong trường.”
“Ông hoàng bà chúa đấy. Gã là vận động viên hàng siêu sao. Tiền vệ bóng bầu dục với đôi tay thần diệu. Côn thủ trung tâm với cú đánh thần sầu. Còn cô ta là đội trưởng đội cổ động, tuyệt vời như một ly kem dâu vậy. Gã đến bang Arkansas nhờ học bổng vận động viên, và cô ta đi theo. Theo những gì tôi được nghe, ở đó họ cũng tỏa sáng tưng bừng. Cho đến năm đại học thứ ba, khi đầu gối gã bị chấn thương trong một trận đấu. Mọi lời tán dương rằng gã sẽ đi theo con đường chuyên nghiệp đều tan vỡ. Kết thúc bằng việc trở lại nhà. Họ chia tay, hàn gắn, chia tay, cứ như thế. Rồi họ kết hôn.”
Anh lại nhấp thêm whiskey. Nhờ mấy viên Motrin và vẻ thư thái của người phụ nữ, anh cảm thấy đỡ hẳn.
“Gã huấn luyện đội bóng trung học một thời gian, nhưng không đâu vào đâu. Gã không biết cách dẫn dắt, tôi đoán vậy. Rồi gã chuyển sang làm thợ xây dựng. Còn Missy, cô ta thử làm người mẫu, nhưng không ăn thua. Cô ta làm việc cho Flower Pot. Họ chẳng hề chuẩn bị cho lúc sa cơ lỡ vận, cho nên mới giải quyết chẳng đâu vào đâu. Ty bắt đầu trượt dài với Rebel Yell.”
“Anh ta reo hò ư?”
“Không, cưng ơi, đó là một loại whiskey không được ngon như loại em rót cho tôi. Người tiền nhiệm của tôi đã cảnh báo trước về gã ta. Các vụ uống rượu lái xe, đánh nhau ở quán rượu, rồi cái gì bạo lực nữa ấy nhỉ?”
“Bạo hành trong gia đình. Anh ta trở nên bạo lực và lạm dụng khi uống rượu.”
“Đúng thế. Khoảng năm ngoái, tình hình càng tệ hơn.”
“Sao anh ta không bị bắt?”
“Đã bị rồi, kết cục là bị cảnh cáo hoặc lao động công ích. Missy không thừa nhận cáo buộc khi anh ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô ta, và phủ nhận mọi chuyện xảy ra. Cô ta ngã, cô ta trượt chân, cô ta va vào cánh cửa.”
“Cô ta dung túng anh ta.”
“Chính thế. Và sự thật là mọi người nhắm mắt làm ngơ với chuyện này. Cái hào quang mà họ từng có chiếu sáng rất lâu trong một thị trấn nhỏ như thế này. Nhưng vì đã có thời gian đi xa nên có lẽ tôi nhìn nhận nó, cũng như họ, khác đi. Sau những cố gắng lặp đi lặp lại nhằm đưa họ đi điều trị, cai nghiện, tư vấn đều thất bại, tôi liền chơi cách khác.”
“Cách đó khiến anh bị thương.”
“Đúng thế. Khi cộng sự gọi đến cho biết bọn họ lại giở trò - có nghĩa là Ty lại say khướt về nhà, nện cô ta, cô ta bỏ chạy - tôi dụ cho Ty lướt khướt chui ra, trước sự chứng kiến của mười bốn người đứng bên ngoài. Gã bật nhạc đến ong đầu để át bớt những tiếng đổ vỡ đồ đạc trong nhà. Thế mà lại hay, vì chẳng ai ngoài Ty và cộng sự của tôi nghe được lời tôi khích cái gã khốn kiếp say xỉn này gây chuyện, bằng cách đề cập đến kích thước cậu nhỏ và khả năng tình dục của gã. Nếu cách đó không ăn thua, tôi đã chuẩn bị khơi gợi rằng cô vợ khờ dại và khốn khổ của gã có thể thấy kích cỡ và khả năng cậu nhỏ của tôi hợp gu với cô ta hơn.” Thở dài thườn thượt, anh lắc đầu. “Tôi mừng vì không phải đến mức đó. Gã đấm vào mặt tôi trước các nhân chứng, và giờ đang ngẫm nghĩ về thời gian lao động công ích vì một hai tội khá nặng.”
“Một chiêu rất hay. Đàn ông vốn nhạy cảm với cơ quan sinh dục của mình.”
Anh hơi sặc whiskey, sau đó lấy tay xoa xoa lên mặt cười. “Bản chất đàn ông.” Rồi anh nghiêm túc trở lại, nhấp một ngụm nhỏ. “Trời cũng không đổi được.”
“Phương pháp của anh không theo lệ thường, nhưng kết quả rất ổn. Nhưng anh cảm thấy hối tiếc và hơi buồn. Sao vậy?”
“Gã từng là một người bạn. Không thân nhất, không gần nhất, nhưng là một người bạn. Tôi quý họ và thích sự tỏa sáng của họ. Tôi thấy tiếc khi nhìn họ sa sút thế này. Tôi thấy tiếc vì là một phần khiến họ sa sút.”
“Anh sai rồi. Mọi việc sẽ tùy thuộc vào cách họ giải quyết và tìm kiếm sự giúp đỡ cho những vấn đề của họ, nhưng chừng nào cả hai người vẫn không thể làm điều đó thì họ sẽ chẳng bao giờ giải quyết được những vấn đề ấy. Những gì anh làm khiến anh ta chỉ có hai lựa chọn. Vào tù hoặc nhận sự giúp đỡ. Nhiều khả năng là khi tỉnh táo và đối mặt với những lựa chọn cùng kết quả ấy anh ta sẽ chọn cách nhận sự giúp đỡ. Và có vẻ cô ta cũng rất lệ thuộc nên cô ta cũng sẽ chọn như vậy. Tôi nghĩ những hành động của anh rất phù hợp với nhiệm vụ và tinh thần của công việc. Cũng như trong khuôn khổ tình bạn.”
Anh đặt ly whiskey chưa uống hết sang một bên. “Tôi đã nghĩ mình nên về nhà với tâm trạng cùng cơn đau và sự bực bội. May mà tôi chưa làm vậy.” Anh tiến tới nắm lấy tay cô. “Để anh đưa em lên giường, Abigail.”
Ánh mắt cô nhìn anh. “Vâng.”
Vâng. Anh ngạc nhiên khi thấy mọi việc diễn ra thật ngọt ngào, thật suôn sẻ. Cô đã biến nó thành đơn giản.
Vâng.
Anh đứng lên, kéo cô đứng dậy. “Có lẽ em nên chỉ đường cho anh.”
“Ý anh là tới phòng ngủ?”
“Đúng vậy. Anh chỉ biết những gì chúng ta sẽ làm ở đó thôi.”
Nét cười lóng lánh trong mắt cô, quanh miệng cô. “Em sẽ rất thất vọng nếu không đúng như vậy.”
Anh vẫn nắm tay cô khi họ quay vào phòng khách, lên gác. “Nghĩ đến những gì chúng ta sắp làm nhé, và anh hy vọng em không chất vấn về kích thước và khả năng của anh, nhưng còn con Bert thì sao?”
“Nó được rèn rất kỹ, nên về lý thuyết nó sẽ không xen vào.”
Brooks ngó lại con chó. “Về lý thuyết thôi ấy à? Và nói đến chuyện xen vào, ý em là nó sẽ xé họng anh ra phải không?”
“Nó sẽ không làm thế đâu.”
Đến cửa phòng ngủ, Brooks xoay người cô lại, nheo nheo mắt quan sát cô. “Anh đang cố hình dung xem liệu em có buồn cười không.”
“Hài hước có thể khỏa lấp bớt tình trạng lúng túng nếu có. Em không nói rõ được. Nhưng nếu Bert nghĩ anh làm hại em, hoặc có ý đó, phản ứng đầu tiên của nó sẽ là bảo vệ em - ngăn chặn anh. Nó đã thấy anh chạm vào em, và em đã hướng dẫn nó rằng anh là bạn, và nó cứ bình tĩnh. Nó thấy em đưa anh lên đây mà không hề bị cưỡng ép, thấy em chạm vào anh.”
Cô đặt một tay lên ngực Brooks rồi nhìn chú chó, ra lệnh cho nó.
“Tiếng gì thế?” Brooks hỏi khi chú chó đi về phía chiếc giường ngủ rộng rãi của nó, quay vòng vòng ba lần và nằm xuống với một tiếng thở phì.
“Tiếng Farsi.”
“Thật không? Em và Bert nói tiếng Farsi à?”
“Không thạo lắm, nhưng em vẫn đang nghiên cứu. Em bảo nó đi ngủ. Em không muốn để nó ra khỏi phòng ngủ. Nó sẽ không hiểu.”
“Được rồi. Kia là một con gấu bông trên giường nó đấy à?”
“Chó là loài động vật thích bầy đàn.”
“Em, và một con gấu bông là đàn của Bert sao?”
“Giúp nó thấy thoải mái. Em cần gập giường xuống đã.”
“Anh sẽ giúp em một tay.”
“Không. Em có cách của...”
“Riêng em. Được thôi.” Anh bước vẩn vơ, xem xét khu máy tính được bài trí giống hệt dưới tầng một.
“Anh thắc mắc phải không.” Cô gập chiếc chăn lông vịt giản dị lên chiếc ghế dài dưới chân giường. “Em đang làm việc. Em rất tin vào vấn đề an ninh, và cảm thấy có nghĩa vụ phải sử dụng và kiểm tra các sản phẩm và hệ thống.”
“Anh nghĩ điều đó đúng thôi. Nhưng thế không phải là tất cả.” Anh quay người, ánh nhìn lộ vẻ cảm kích khi cô lấy một chiếc bao cao su từ ngăn kéo chiếc bàn đầu giường và đặt lên mặt bàn. “Và chúng ta không cần nói về chuyện đó lúc này. Anh để vũ khí lên bàn được không?”
“Vâng. Em cởi đồ nhé?”
“Không. Anh có cách riêng mà.”
Sau khi tháo súng, đặt xuống bàn, anh đến bên cô, một bàn tay vuốt dọc mái tóc, gờ má, vai cô. “Anh thích tự mình phát hiện xem thứ gì nằm bên dưới cơ.”
Anh hôn cô, kiểm tra, đùa bỡn, những ngón tay anh vẫn lướt nhanh, trên mặt cô, xuống sườn cô, ngược lên lưng cô. Nhẹ nhàng và thoải mái vì anh có thể cảm nhận được cô đang cố nén.
“Đôi tay anh tuyệt quá.”
“Anh vẫn chưa sử dụng chúng nhiều ở chỗ em quan tâm nhất đâu.”
“Nhưng anh sẽ làm thôi. Em rất muốn thấy,” cô nói khi bắt đầu cởi áo sơ mi của anh. “Anh không mặc đồng phục như cấp dưới của anh.”
“Anh đã bỏ thói quen ấy. Cũng chẳng muốn đóng bộ thêm lần nữa.”
“Em thích anh như vậy. Anh thể hiện uy quyền theo một cách khác.” Cô mở áo sơ mi của anh, xòe rộng hai bàn tay trên ngực anh. “Thân hình anh rất rắn chắc.”
“Cảm ơn em.”
Và ngước mắt nhìn vào anh. “Em cũng vậy.”
“Anh thấy rồi.”
“Em có vóc người khỏe khoắn, và cũng cực kỳ dẻo dai.”
“Em là những gì gợi cảm nhất, theo những cách thức lạ lùng nhất.” Anh lột áo cô và quăng đi.
“Em...”
“Suỵt.” Anh áp môi mình lên môi cô trong khi đẩy cô ngã lên giường.
Chú chó không hề gây một tiếng động, nhưng Brooks vẫn cảm nhận được ánh mắt cảnh giác đang xoáy vào lưng anh khi anh từ từ đè lên người Abigail.
Da thịt cô rất mềm mại, ấm nóng và mịn màng, những bắp thịt ở cánh tay cô, bả vai cô căng lên. Và mặc dù miệng cô đáp lại miệng anh một cách cuồng nhiệt, nhưng đôi mắt kia thì vẫn cảnh giác chẳng kém gì chú chó của cô.
“Nhắm mắt lại em,” anh thì thào, lần xuống cổ và lưng cô.
“Em muốn nhìn,” cô nhắc lại.
“Hãy nhắm mắt lại một phút thôi, và chỉ cần cảm nhận.”
Anh đợi cho tới khi cô làm như vậy, và cũng nhắm mắt lại. Rồi để cho mình chìm xuống, sâu hơn một chút. Cô cảm nhận. Những đầu mút thần kinh, những điểm tiếp xúc, làn da, tất cả nồng nàn ân ái hơn khi mắt cô nhắm lại. Một kiểu cân bằng để kiểm soát.
Cô vẫn an toàn, cô tự nhủ mình vậy. Cô vẫn ham muốn. Và cô cần yêu.
“Đừng nghĩ gì cả.” Hàm răng anh lướt nhẹ trên cằm cô. “Hãy cảm nhận thôi.”
Cô không dám chắc mình biết dừng nghĩ ngợi là thế nào. Nhưng cô giữ im lặng vì có vẻ anh thích điều đó, cố gắng để cho đầu óc cô thư thái.
Rất khác, mọi thứ rất khác ở đây, với anh. Cô muốn phân tích tại sao, nhưng cảm giác quá dễ chịu nên chỉ còn biết tận hưởng thôi.
Chỉ một lần này thôi, cô tự nhủ.
Cô trùng xuống bên dưới cơ thể anh, chỉ một chút. Chỉ vừa đủ. Anh đưa môi lướt dọc bầu ngực căng tròn của cô ngay phía trên quai áo lót, đưa lưỡi luồn bên dưới lớp vải bông, nghe tiếng thở của cô nín lặng. Anh cứ nấn ná ở đó, kích thích cô hưng phấn trong lúc đôi tay anh thoải mái khám phá.
Cô vẫn để một ô cửa sổ mở hé cho gió đêm lùa qua, mang theo hương rừng, và cả bản nhạc bất tận của khe suối.
Ánh trăng tỏa sáng lung linh mờ ảo.
Anh mở khuy quần dài của cô, kéo xuống vài phần và mân mê một vết sẹo nhỏ xíu nằm khá cao trên hông cô.
Anh dành thời gian, muốn có đủ thời gian, để khám phá cô, từng góc cạnh, đường cong và chỗ trũng, mùi hương thanh thanh bình dị của da thịt cô, cái cách những thớ thịt ở bụng cô rung rung khi môi anh lướt qua đó.
Phản ứng của cô thật đơn giản, tương tác, tiếp xúc, cong chân và hông khi anh tiếp tục cởi đồ cho cô.
Và rồi.
Cô bùng nổ dưới cơ thể anh, bật dậy, vung mạnh đôi chân dài rắn chắc, vặn thân hình săn chắc, và cô đã đè lên anh. Miệng cô ghì chặt miệng anh, xé tan sự lừng khừng của anh thành những mảnh vụn và thiêu rụi những mảnh vụn ấy ra tro. Hơi thở của cô dồn dập khi cô đưa hàm răng miết trên vai anh, trượt xuống dưới, mềm mại và nguy hiểm như một con rắn, ghim chặt ở ngực anh trong khi hai bàn tay cô giằng mạnh thắt lưng anh.
Anh gồng lên để kéo miệng cô gần lại miệng mình, để nhận lấy hơi nóng tỏa ra từ người cô. Thật gấp gáp, gấp gáp và thèm khát.
Cô cong người ra sau, mềm như một sợi dây cung, và áp mặt anh vào ngực cô.
“Em muốn.”
Anh nghe thấy cô rên lên khi cưỡi lên anh và lắc lư người cho tới khi anh ấn sâu những ngón tay mình vào hông cô để không nổ tung.
“Em muốn.”
Cô đang trong cơn vận động cuồng loạn. Chìm trong cơn bão của cô, anh để cho mình bị cuốn đi, bị quăng quật, khi họ cùng công phá nhau.
Quá nhiều, nhưng chưa đủ, cô điên cuồng nghĩ thầm khi tất cả những nhu cầu kia cào cấu cắn xé. Cô phải lấy được, phải có được trước khi khoái cảm tuyệt vời này khiến cô vỡ tan thành từng mảnh. Cơ thể anh, thật mạnh mẽ, thật rắn rỏi, kích thích rất nhiều ham muốn, miệng và đôi tay anh đem lại thật nhiều cảm giác. Anh có thể đem cô tới khoảnh khắc giải thoát ấy.
Cuồng loạn, cô vồ lấy chiếc bao cao su và xé toang ra.
“Để em nào,” cô thì thào, bủn rủn đến mức hai tay cô không sao vững vàng được khi cô lồng bao cao su cho anh.
Cô đè lên anh. Trong ánh đèn phòng ngủ dìu dịu, anh có thể thấy xúc cảm mãnh liệt trong mắt cô, làn da ửng hồng của cô. Rồi cô đưa anh vào. Trong khoảnh khắc nín thở ấy, mọi thứ như ngưng đọng. Khung cảnh, âm thanh, cử động. Đôi mắt dữ dội ấy ghim chặt lấy anh khi cơ thể họ hợp vào nhau.
Mắt bão, anh nghĩ, rồi cô cuốn phăng anh đi.
Cô đẩy anh đi như thể cuộc sống của cô thật bấp bênh, với tốc độ khẩn trương, tập trung. Anh cuốn theo cô, theo nhịp cuồng loạn, trong khi tim anh đập điên cuồng.
Đến khi cô bật ra một tiếng nửa như nức nở, nửa như gào thét, đôi mắt quyến rũ kia mới nhắm lại, thân hình mỹ lệ kia uốn cong, trong khi hai tay cô giơ lên ôm lấy đầu mình trong trạng thái khoái cảm tột đỉnh.
Đôi mắt ấy lại bừng mở khi anh kéo mạnh cô xuống, lật cô xuống dưới anh.
Miệng cô há ra, mềm và căng mọng khi anh đón được, khi anh nuốt lấy tiếng kêu ngạc nhiên, mau mắn của cô lúc anh đưa mạnh vào người cô.
Giờ anh ở trên, dẫn dắt cô, liên tục thấy hài lòng lúc cô run rẩy, khi cô bấu chặt lấy anh. Anh cảm nhận được sự cực khoái lan khắp người cô, cảm nhận được móng tay cô bấu vào lưng anh. Và để mặc cho khoảnh khắc cao trào nhất xé tan anh thành từng mảnh.
Anh phải mất một lúc - hay hai - mới nhận ra mình đổ gục lên người cô, hơi thở của anh phì phò như một vận động viên marathon sau cú nước rút qua vạch đích.
Anh lăn nghiêng, nằm ngửa ườn ra, hy vọng rằng nếu anh có bị một cơn đau tim thì cô cũng sẽ thực hiện sơ cứu.
Anh cố thốt ra một tiếng “Wow”.
Ngó quanh, anh thấy Bert vẫn yên vị trong ổ của nó nhưng đã đứng lên và nhìn chăm chú. “Anh không biết chó của em tò mò hay đang ghen, nhưng có khi em cần để nó biết em vẫn ổn đấy.”
Cô ra lệnh Bert bình tĩnh. Trong khi chú chó nằm xuống, mắt nó vẫn dán vào giường.
“Em ổn chứ?” Brooks hỏi khi cô không nói gì nữa.
“Vâng. Đã vài tháng rồi em mới lại quan hệ. Em nhận ra em đã hối thúc anh.”
“Theo anh thấy thì chúng ta căn giờ vừa khớp. Trời đất, em như một người khác vậy, Abigail. Mọi thứ gần như hoàn hảo.”
“Em rất thích của anh. Rất cân đối, cơ bắp đâu ra đấy.”
Câu đó khiến anh thấy rất vui, cho nên anh trở mình để dành cho cô một nụ hôn. Nụ cười của anh tắt dần khi anh nhìn vào đôi mắt ấy. Một người đàn ông lớn lên cùng mẹ và hai chị gái biết rất rõ nước mắt của phụ nữ khi còn chưa trào ra.
“Có chuyện gì vậy em?”
“Không sao. Làm tình tuyệt lắm. Cảm ơn anh.”
“Lạy Chúa tôi, Abigail.”
“Em khát nước,” cô nói nhanh. “Anh có muốn một ít nước không?”
Anh đặt một tay lên cánh tay cô lúc cô bắt đầu lăn ra khỏi giường. “Abigail.”
“Em cần ở một mình, và một chút nước.”
Cô bước ra ngoài mà không hề mặc quần áo. Điều đó khiến anh ngạc nhiên, vì anh cứ đinh ninh cô là mẫu người e lệ trong chuyện đó. Vậy là, người phụ nữ này tiếp tục là một câu đố bí ẩn.
“Chú mày biết rõ những điều bí mật,” anh nói với Bert. “Thật chán là chú mày lại không nói được.”
Mặc dù có trữ sẵn nước trên tầng hai nhưng cô vẫn đi xuống bếp. Cô thực sự cần được ở một mình.
Cô hiểu rõ rằng tình dục và kết quả ngay sau đó chính là một khoảng thời gian rất dễ tổn thương, cho cả thể xác lẫn lý trí. Cô hãnh diện với bản thân vì có thể nhập cuộc trọn vẹn, cũng như bình tâm lại rất nhanh. Thực ra là ngay lập tức.
Tại sao cô lại run rẩy và... cô không dám chắc về những gì mình đang trải nghiệm. Có thể vì cô biết anh ở mức độ cá nhân hơn hẳn những bạn tình khác.
Cô chỉ biết chắc là trải nghiệm lần này không như bất kỳ trải nghiệm nào khác trước đó.
Tại sao nó lại khiến cô muốn khóc? Nếu chỉ ở một mình, cô sẽ cuộn mình trên giường và khóc cho cái cảm giác không giải thích nổi này tan biến đi.
Cô đang mất dần đi lý trí, hay sự khôn ngoan. Cuộc mây mưa thì rất, rất ổn. Anh ta cũng thích nó nữa. Cô bắt đầu có cảm tình với anh, và có lẽ đó và một phần của mối bất an. Nhưng cô đã quá chán ngán cái cảnh bất an rồi.
“Chuyện thường ngày ở huyện thôi mà,” cô lầm bầm, và lấy hai chai nước lạnh từ trong tủ.
Cô cứ day dứt về điều đó trong lúc trở lại trên gác, nơi Brooks đã ngồi dậy trên giường, đang nhìn cô.
“Em không biết phải ứng xử sao.” Cô thốt lên và đưa cho anh một chai nước.
“Em muốn mọi chuyện ở mức độ nào?”
“Bình thường thôi.”
“Bình thường.” Anh gật đầu, vặn nắp chai, uống vài ngụm lớn. “Được rồi, anh có thể giúp em chuyện đó. Trở lại giường đi.”
“Em rất muốn ân ái với anh nữa, nhưng...”
“Em có muốn anh cho em thấy thế nào là bình thường không?”
“Vâng.”
“Vậy thì lên giường đi.”
“Được rồi anh.”
Cô nằm xuống cạnh anh, cố gắng không cứng người khi anh kéo cô lại phía anh. Nhưng thay vì khơi mào cuộc ân ái mới, anh kéo cô lại để đầu cô tựa lên vai anh và cơ thể cô ngả về phía anh.
“Thế này rất bình thường, theo tiêu chuẩn của anh. Hoặc sẽ như vậy nếu em thư giãn.”
“Tuyệt lắm.” Cô đã đọc nhiều sách, cô đã xem phim. Cô biết kiểu tư thế này. Nhưng cô chưa bao giờ thử làm trước kia cả. Chưa bao giờ muốn thử. “Rất thoải mái, và cơ thể anh rất ấm.”
“Với sức nóng mà chúng ta giải phóng ra thì chắc chết được một tuần rồi xác anh mới lạnh đi.”
“Đó là một câu đùa, và cũng là lời tán tụng.” Cô hơi ngóc đầu lên để nhìn anh, mỉm cười. “Cho nên, ha ha, cảm ơn anh.”
“Thế chứ, em vui vẻ lại rồi.” Cầm lấy tay cô, anh đặt lên vùng tim mình. “Và khi anh yếu đến không cười nổi, em đã lộn trái anh ra rồi đấy, Abigail.” Lại một lời tán tụng nữa anh nói thêm, khi không thấy cô trả lời.
“Em cần nghĩ một lời khen cho anh.”
“Được thôi, nếu em phải nghĩ đến chuyện đó.”
“Em không có ý...” Cô lại ngước lên, chăm chú, rồi nhận thấy có tia lấp lánh trong mắt anh. “Anh đang trêu em.”
“Nào, đây là lúc, theo thước đo thông thường của anh, chúng ta tâm sự với nhau rằng chúng ta ấn tượng thế nào. Đặc biệt là em nói cho anh biết.”
“Bởi vì cái tôi của một người đàn ông thường gắn liền với khả năng tình dục của anh ta.”
“Đó cũng là một cách nhìn nhận. Những chuyện kiểu như em thấy Chúa hay trái đất quay chẳng qua cũng đều là cách nói bóng gió mà thôi.”
“Trái đất luôn chuyển động không ngừng, cho nên đó không phải là một lời tán tụng hay. Câu hay hơn phải là trái đất đã ngừng quay, cho dù điều đó không xảy ra, và là một thảm họa nếu đúng như vậy.”
“Anh sẽ vẫn xem đó là một lời tán tụng.”
Bàn tay anh vuốt ve dọc lưng cô, đúng như cách thỉnh thoảng cô vuốt ve Bert. Chẳng trách chú chó rất thích như vậy. Nhịp tim của cô đập chậm đều đều, và mọi thứ trong cô đều mở toang.
Rất đỗi bình thường, cô nghĩ thầm, và thú vị như cô vẫn luôn hình dung.
“Hãy nói với anh một điều,” anh nói. “Chỉ một điều về em thôi. Chẳng cần chuyện gì to tát đâu,” anh nói thêm khi cô tỏ ra căng thẳng. “Chẳng cần phải là bí mật gì đâu. Gì cũng được mà. Có thể là màu sắc em ưa thích cũng được.”
“Em chẳng thích màu nào cả, có quá nhiều màu nên em không biết chọn màu nào. Hay ý anh là các màu cơ bản thôi?”
“Được rồi, chuyện màu sắc phức tạp quá. Lúc còn nhỏ, em muốn làm gì khi lớn lên? Anh sẽ nói trước. Anh muốn trở thành Wolverine.”
“Anh muốn làm một con chồn wolverine ư? Quái lạ.”
“Không phải là chồn. Là Wolverine trong nhóm dị nhân X-men ấy.”
“Ồ. Em biết đó là ai rồi. Một nhân vật đột biến trong truyện tranh và phim ảnh.”
“Đúng gã đấy.”
“Nhưng làm sao anh có thể là anh ta được khi mà anh ta đã tồn tại rồi và sự tồn tại của anh ta là hư cấu?”
“Anh có mười tuổi thôi mà, Abigail.”
“Ồ.”
“Thế còn em?”
“Em phải học để làm bác sĩ.”
“Phải học ư?” Anh đợi một lúc. “Em không muốn làm bác sĩ?”
“Không hề.”
“Vậy là em không trả lời câu hỏi. Em muốn làm gì cơ mà?”
“Em phải học để làm bác sĩ, và cứ nghĩ mình sẽ phải vậy, cho nên khi em lên mười, em không nghĩ đến chuyện làm gì khác. Em chỉ trả lời được thế thôi. Đâu được như anh.”
“Đây có phải cuộc thi đâu. Mà em giống nhân vật Storm đấy. Cô ta rất hấp dẫn.”
“Nhân vật trong phim do Halle Berry thủ vai đây mà. Cô ấy rất đẹp. Cô ta điều khiển thời tiết. Nhưng Wolverine không hề ân ái với cô ta. Anh ta có tình cảm với Jane, cô bác sĩ, trong khi nhân vật này lại bị giằng xé giữa tình cảm của mình dành cho Cyclops và Wolverine.”
“Em biết rõ về mối quan hệ giữa họ quá nhỉ.”
“Em xem phim đó rồi.”
“Bao nhiêu lần?”
“Một lần, vài năm trước. Thật thú vị khi Wolverine không nhớ được quá khứ của mình, và bản năng che chở bất đắc dĩ của anh ta dành cho cô gái Rogue càng khiến cốt truyện hấp dẫn. Anh ta là một nhân vật tốt cho các cậu bé bắt chước. Đội ngũ biên kịch đã tạo ra một bối cảnh rất khó khăn cho nhân vật Rogue, khi năng lực đột biến khiến cô ta không thể an toàn tiếp xúc trực tiếp với người khác được. Cảnh đầu phim với bạn trai cô ta rất buồn.”
“Em chỉ xem có một lần mà nhớ rất nhiều chi tiết nhỉ.”
“Em có trí nhớ thị giác rất tốt. Thỉnh thoảng em đọc sách hoặc xem phim lần hai hoặc ba, nhưng không phải vì em không nhớ nội dung.”
Anh nhổm lên để nhìn cô. “Đấy, em đã nói với anh một chuyện rồi đấy. Vậy là em lưu giữ mọi thứ ở đây.” Anh vỗ vào thái dương cô. “Tại sao đầu em lại không bự hơn nhỉ?”
Cô cười vang, rồi dừng lại, ngập ngừng. “Anh nói đùa phải không?”
“Phải.” Anh gạt tóc vương trên má cô, chạm môi mình vào đó. “Em đã làm bánh kếp bao giờ chưa?”
“Rồi ạ.”
“Tuyệt quá, bởi vì em nhớ được cách làm bánh.”
“Anh đói à? Anh muốn ăn bánh à?”
“Sáng ra.” Anh vuốt tay lên phía trên cơ thể cô, lùa vào trong, ngón cái lướt nhẹ qua đầu vú cô.
“Anh muốn ở lại đây, ngủ ở đây, tối nay à?”
“Không thì làm sao anh được ăn món bánh kếp em sắp làm cho anh?”
“Em không thích ngủ chung. Em chưa từng nằm qua đêm với người khác.”
Hai bàn tay anh ngập ngừng trong một phần mấy giây, sau đó tiếp tục vuốt ve. “Vậy thì em không biết mình có ngáy hay không rồi.”
“Em không ngáy?”
“Anh phải kiểm tra chứ.”
Có quá nhiều lý do cô không thể - không nên - chấp nhận việc đó. Nhưng anh lại hôn cô, chạm vào cô, kích thích cô.
Cô sẽ bảo anh đừng. Khi đã xong.
Cô tỉnh giấc ngay trước lúc trời sáng, nhưng vẫn nằm im. Cô nghe rõ tiếng anh thở - chậm, đều. Một thứ âm thanh khác, nhẹ hơn cả Bert. Bert có ngáy ngủ. Một chút.
Cô thấy buồn ngủ, thực tế là ngủ thiếp đi, sau khi họ ân ái lần thứ hai. Cô đã không bảo anh ra về, dù đã định như vậy. Cô đã không kiểm tra căn nhà và các màn hình lần cuối. Cô đã không để vũ khí của mình lên chiếc tủ cạnh giường.
Cô cứ nằm yên trong cái tư thế bình thường, thoải mái ấy, và chìm vào giấc ngủ bằng cách nào đó trong lúc anh trò chuyện với cô.
Không chỉ đột ngột, cô nghĩ, mà còn đáng lo nữa. Sao cô có thể hoàn toàn lơ là cảnh giác với anh cơ chứ? Với bất kỳ ai?
Giờ cô làm gì đây? Cô có nếp sống đã thành lệ, và nếp sống đó không hề bao gồm một vị khách ở lại qua đêm.
Cô phải cho Bert ra ngoài, cho nó ăn, kiểm tra các màn hình, email công việc.
Giờ cô làm gì đây?
Cô định sẽ làm bánh kếp.
Khi cô chuồi ra khỏi giường, tiếng thở của chú chó thay đổi. Cô nhìn thấu mắt nó mở trong ánh sáng tờ mờ, và đuôi nó thực hiện màn chào hỏi buổi sáng như thường lệ.
Cô thì thào mệnh lệnh ra ngoài bằng tiếng Đức khi cô mặc lại áo choàng và Bert duỗi mình. Họ cùng nhau khẽ khàng ra khỏi phòng và đi xuống gác.
Khi cửa đóng lại, Brooks mở mắt, mỉm cười. Anh đã hình dung cô là người dậy sớm. Bản thân anh, anh sẽ chẳng ngại nằm thêm một tiếng nữa, nhưng nghĩ đến đại cục, anh vẫn có thể nhấc mình ra khỏi giường.
Và có lẽ anh có thể thuyết phục cô trở lại giường một khi cô đã cho chú chó ra ngoài làm công việc buổi sáng của nó. Anh đi thẳng tới phòng tắm. Sau khi đi vệ sinh xong anh chợt nghĩ đến cà phê. Anh đưa lưỡi cọ răng một lượt.
Anh không muốn tự tiện lục lọi để tìm bàn chải dự trữ, nhưng thấy chẳng hại gì khi dùng nhờ một chút thuốc đánh răng.
Anh mở ngăn kéo bàn trang điểm, thấy một tuýp Crest, và khẩu Sig của cô.
Ai đời lại cất cả một khẩu bán tự động trong ngăn kéo cùng với chỉ nha khoa và kem đánh răng chứ? Anh kiểm tra thì thấy khẩu súng đã nạp đầy đạn. Đêm qua cô đã tâm sự với anh một chút. Anh phải thuyết phục cô kể thêm nữa.
Anh bôi kem Crest lên ngón tay rồi đánh răng, rồi đi vào mặc quần. Lúc xuống gác, anh ngửi thấy mùi cà phê mới, nghe thấy tiếng chương trình tin tức buổi sáng.
Cô đứng bên quầy bếp, đang khuấy thứ anh hy vọng là bột làm bánh kếp trong một chiếc bát màu lam thẫm.
“Chào em.”
“Chào anh. Em pha cà phê rồi đấy.”
“Anh ngủ mà vẫn ngửi thấy mùi thơm. Em không ngáy đâu.”
“Em đã nói với anh là em...” Cô bị cắt ngang khi môi anh áp và môi cô.
“Vừa mới xác minh,” anh nói, trong khi chọn lấy một cái cốc mà cô đã bày sẵn. “Anh dùng một ít thuốc đánh răng.” Anh rót cà phê cho mình, và cho cô, nhìn ánh mắt cô chăm chú hướng vào mình. “Em có muốn nói cho anh biết tại sao em lại có một khẩu Sig trong tủ không?”
“Không. Em có giấy phép.”
“Anh biết, anh đã kiểm tra rồi. Em có tới mấy cái giấy phép cơ. Có đường không nhỉ? Ồ, phải, ngay đây.” Anh thục chiếc thìa cô đặt bên cạnh cốc vào tô đường, múc hai thìa đầy. “Anh có thể còn kiểm tra, cái này, cái kia và cái khác nữa. Anh rất giỏi mò mẫm. Nhưng anh sẽ không làm vậy. Anh sẽ không kiểm tra thêm nữa trừ phi anh báo em trước.”
“Anh sẽ không kiểm tra chừng nào em còn ngủ với anh thì có.”
Đôi mắt xanh lục của anh ánh lên sắc vàng khi anh hạ cốc xuống. “Đừng xúc phạm cả hai chúng ta. Anh sẽ không kiểm tra bởi vì anh sẽ không chơi sau lưng em, bởi vì chúng ta đã là gì đó của nhau tính đến thời điểm này. Anh muốn lại được ân ái với em, nhưng đó không phải là điều kiện. Anh muốn tiếp tục gặp em bởi vì chúng ta thích nhau, cả trên giường và ở ngoài. Thế có chính xác không?”
“Đúng.”
“Anh không thích nói dối. Không phải là anh chưa từng và sẽ không nói dối. Nhưng ngoài công việc ra, anh không nói dối. Anh sẽ không nói dối em, Abigail, chuyện bí mật kiểm tra em thì có khác gì dối trá chứ.”
“Tại sao em phải tin anh?”
“Tùy em thôi. Thì anh cứ nói trước như vậy. Cà phê ngon tuyệt, không phải vì anh được uống ké đâu. Bánh kếp à?”
“Vâng.”
“Giờ trông em thậm chí còn xinh đẹp hơn mười giây trước. Liệu anh có lại tìm thấy một khẩu súng nữa khi anh lấy đĩa và đồ bày lên bàn không thế?”
“Có đấy.”
“Em là người phụ nữ thú vị nhất mà anh quen.” Anh mở tủ bát nơi anh từng thấy cô lấy đĩa để ăn pizza.
“Em nghĩ anh sẽ ngừng lại.”
“Ngừng chuyện gì?”
“Một khi chúng ta đã ngủ với nhau, em nghĩ anh sẽ không còn muốn đến đây, không còn thắc mắc.”
Anh mở ngăn kéo lấy dao dĩa, và thấy một khẩu Glock. “Có thể em quên rồi, nhưng trái đất đã ngừng quay.” Anh bày dao dĩa ra trong khi cô múc bột đổ lên vỉ nướng. “Đâu phải chỉ là tình dục, Abigail. Sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ có thế. Nhưng còn... điều gì đó. Anh không biết nó là cái quái gì, nhưng còn điều gì đó. Cho nên, chúng ta cứ mặc thôi, để xem chuyện gì xảy ra.”
“Em chẳng biết phải làm sao nữa. Em đã bảo anh rồi.”
Anh lại nhấc cốc cà phê của mình lên, bước tới hôn lên má cô. “Anh thì thấy em đang làm rất tốt. Nước đường đâu nhỉ?”