Chương 13
Thức giấc với Brooks ở bên, chuẩn bị bữa sáng, và xử lý chút bất thường trong lề thói hằng ngày của mình đã khiến cho Abigail lệch tiến độ. Anh dành hết thời gian của mình cho bữa sáng. Có vẻ anh luôn có chuyện gì đó để nói, và làm cho suy nghĩ của cô rối tung. Đến lúc anh đi, cô đã trễ kế hoạch trong ngày hơn một tiếng, chưa kể khoảng thời gian cô bị mất từ đêm trước.
Đến giờ thay vì đến siêu thị ngay khi mở cửa, cô cần hoàn thành nghiên cứu và hồ sơ của mình về hoạt động rửa tiền từ Chicago tới Atlantic City của nhà Volkov. Nếu cô không chuyển được dữ liệu cho đầu mối FBI của mình trong vòng hai ngày tới thì họ sẽ lỡ mất chuyến hàng lớn trong tháng này.
Những thứ này mất thời gian, cô nghĩ, khi ngồi xuống làm việc. Cần thời gian thu thập, giải mã, liên kết với nhau, gửi đi. Thông tin của cô phải mới mẻ và tuyệt đối chính xác.
Và có lẽ lần này sẽ có gì đó gắn với Ilya. Có lẽ lần này gã phải trả giá. Hoặc ít nhất, như trước, cô quấy rối gã, phá gã, gây cho gã tốn kém về tiền bạc và con người.
Theo hình dung của cô, công việc này sẽ đẩy nhà Volkov đến chỗ bại vong, phơi bày bọn chúng, lột trần bọn chúng. Korotkii, Ilya - tất cả bọn chúng - sẽ dành quãng đời còn lại trong nhà tù. Keegan và Cosgrove bị phát hiện, cách chức và kết án.
Và cô để những hình dung ấy bay xa đến cái ngày tất cả bọn chúng sẽ biết chính cô làm cho chúng phải trả giá.
Nhưng vẫn chưa đủ. Julie vẫn đã chết ở tuổi mười tám. John và Terry vẫn bị giết khi cố gắng bảo vệ cô an toàn.
Tốt hơn cả nên thực tế, và làm mọi điều có thể để tiêu hao dần lợi ích, thói quen và tâm trí của chúng.
Cô làm việc đến tận chiều mới cảm thấy hài lòng. Giờ nên dứt ra một hai tiếng, cô quyết định như vậy, và sẽ quay lại kiểm tra dữ liệu lần cuối trước khi gửi đi.
Giờ cô sẽ đi siêu thị, mặc dù không đúng lịch trình trong ngày. Sau đó cô sẽ về nhà, dắt Bert ra ngoài tập luyện.
Rồi cô sẽ kiểm tra lại dữ liệu, lập trình một loạt thư tự động trả lời cho hệ thống mail của cô. Sau đó, cô sẽ tập luyện đến mướt mồ hôi, vì cô muốn được xả căng thẳng sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Với buổi tối rảnh rỗi, cô sẽ bỏ ra vài tiếng nghiên cứu loại virus máy tính cô bắt đầu phát triển trong mười tám tháng qua.
Cô đổi vũ khí, đeo khẩu Glock gọn nhẹ hơn, phủ lên trên bằng một chiếc áo chui đầu. Chả mấy nữa nhiệt độ sẽ tăng cao không thể mặc được áo khoác, và cô sẽ phải sử dụng loại bao súng đeo ở cổ chân.
Lúc kiểm tra và cài đặt lại hệ thống báo động, cho Bert ra ngoài để canh giữ nhà, cô đã nghĩ đến chuyện kiếm thêm một khẩu súng mới. Buổi tối, cô có thể tiến hành tìm hiểu về vũ khí một chút.
Ý tưởng ấy khiến cô thấy thư thái, và cô thừa nhận mình thấy thoải mái khi lái xe vào thị trấn trong ánh nắng chiều, ngắm nhìn ánh nắng chiếu qua những lá non mỡ màng đang trổ biếc.
Cô nhìn lướt thảm cây thảo Bắc Mỹ, sắc vàng thẫm của hoa loa kèn răng chó bắt những đốm nắng dọc bờ suối ngay trước khi dòng nước tuột nhanh khỏi triền đá. Lẫn trong đám lá xanh dìu dịu, những trái mận dại điểm xuyến thêm vào tấm phông nền đầy màu sắc.
Mọi thứ dường như rất tươi mới và tràn trề hy vọng. Mùa xuân đã tới, cô nghĩ, đem lại sự khởi đầu mới kia. Đây là mùa xuân trọn vẹn đầu tiên của cô ở nơi mới này, nơi cô rất muốn biến thành nhà của mình.
Mười hai năm. Lẽ nào còn chưa đủ? Lẽ nào đây không phải là nơi cho cô ở lại? Để trồng và chăm sóc mảnh vườn của mình, nhìn nó sinh sôi và thu hoạch. Để làm công việc của mình, thanh toán món nợ cũ - và sống tiếp.
Làm sao chúng tìm được cô ở đây, trong vùng đồi núi này, trong không gian yên tĩnh này chứ? Làm sao chúng có thể liên hệ người phụ nữ mang tên Abigail Lowely với cô gái trẻ ngốc nghếch, bất cẩn một thời - và từng là một mục tiêu dễ dàng được chứ?
Chừng nào cô vẫn sẵn sàng, vẫn cảnh giác, vẫn không gây chú ý - gần như vô hình - thì cô hoàn toàn có thể có một căn nhà và một cuộc đời.
An toàn. Chừng nào cô an toàn, cô có thể tiếp tục gây hao tổn cho nhà Volkov và thanh toán món nợ cũ.
Cô rất thích thị trấn này, cô nghĩ thầm, lúc rẽ vào phố Shop. Cô yêu những đường phố xinh xắn và những cửa hàng nhộn nhịp, những sắc màu hòa quyện ở đó với những chậu và thùng thủy tiên vàng cùng tulip đủ màu. Khách du lịch càng làm tăng thêm sự náo nhiệt, với những người lạ mặt qua lại. Một số người chắc chắn sẽ quay lại đây, vào dịp lễ hoặc chuyến thăm ngắn ngày khác. Họ đến vì không khí yên tĩnh, cảnh quan, thú leo núi, nghề thủ công và đồ mỹ nghệ.
Đâu phải vì các hộp đêm và thú vui thành thị, những hình thức giải trí quyến rũ đám người như Ilya.
Cô rất tin rằng cô sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy gã hay bất kỳ ai liên quan đến gã đi lang thang dọc các đường phố tại đây, câu cá trên sông, leo bộ ở vùng đồi.
Và chắc chắn nếu có bất kỳ ai từ Cục Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ, FBI, thậm chí là cảnh sát Chicago, ghé đến nơi này, cô cũng không bị nhận ra. Cô đã lánh đến nơi khác, và già thêm cả chục tuổi, cô cũng nhuộm và để kiểu tóc khác.
Nếu tìm kiếm, họ có thể thấy. Nhưng chẳng có lý do gì để tìm kiếm Elizabeth Fitch ở cái thị trấn du lịch xinh xắn vùng Ozark này.
Nếu cái ngày đó đến, cô biết cách bỏ trốn, thay đổi và lẩn mình ở một nơi khác.
Nhưng không phải hôm nay, cô thầm hứa với bản thân như vậy khi đỗ xe gần siêu thị. Và ngày nào còn bình yên đều là một món quà.
Cô ra khỏi xe và khóa cửa lại. Ngay lúc nghe thấy tiếng khóa bập vào ổ, cô trông thấy Brooks băng qua phố về phía cô.
Cô lúng túng khi mạch đập rộn lên, có gì đó hơi nhộn nhạo... trong lòng cô. Anh bước tới thật thản nhiên làm sao, cô nghĩ, mà vẫn rút ngắn khoảng cách rất nhanh. Anh đã đứng ngay bên cô trong khi cô chưa kịp quyết định phải làm gì hay nói gì.
“Thế này là đúng lúc hay tình cờ đây.” Anh cầm lấy tay cô - anh luôn chạm vào cô - và choán hết cô bằng nụ cười của anh.
“Em định vào siêu thị.”
“Phải, anh thấy rồi. Đi dạo với anh trước đã. Em đúng là những gì anh cần đấy.”
“Cho việc gì chứ?”
“Đại khái cứ nói thế thôi. Buổi sáng nặng nề, và anh vẫn chưa rũ bỏ được nó.”
“Em cần mua ít đồ.”
“Sau đấy em có hẹn hò à?”
“Hẹn hò?” Mọi người đang nhìn họ. Cô cảm nhận được những ánh mắt dán vào gáy mình. “Không.”
“Tốt rồi. Chúng ta tới công viên. Anh chỉ dành ra nửa tiếng thôi. Em không hay đi mua sắm vào chiều muộn thế này.”
“Em thích buổi sáng.” Nhưng cô nhận ra mình phải thay đổi thói quen đó. Không được để những thói quen bị chú ý.
“Em có làm được gì hay ho sáng nay không?”
Thế nào mà họ đã cùng nhau đi, và anh vẫn cầm tay cô. Cô phải làm gì với chuyện đó đây? “Em xin lỗi, gì cơ?”
“Sáng nay, em đã làm được việc gì hay ho chưa?”
Cô nghĩ đến chuyện rửa tiền, đám tội phạm Nga, FBI. “Chẳng có gì đặc biệt.”
“Giờ đến em hỏi xem anh đã làm được gì rồi.”
“Ồ. Vâng. Anh làm gì?”
“Anh chủ yếu bị bới móc hoặc lên lớp. Đúng như dự đoán, Missy tìm đến nói bị sẩy chân, và muốn anh thả Ty. Cô ấy không hài lòng với những tội danh gán cho anh ta, hay những hậu quả của chúng. Giờ khi tỉnh táo lại, thực tế Ty còn hiểu chuyện hơn cô ấy.”
Khi Brooks giơ tay vẫy ai đó bên kia đường, Abigail cố kìm không nhăn mặt. Thế là có người trông thấy mất rồi.
“Sau khi cô ấy hết bới móc anh,” Brooks kể tiếp, “cô ấy lại khóc lóc rền rĩ. Khi anh để họ nói chuyện với nhau, cả hai đã khóc rất nhiều. Sau đó, cô ấy lùng sục và gọi đến một tay luật sư cả đời chỉ là một gã bần tiện. Đấy chính là lúc anh phải nghe rao giảng. Có vẻ gã cảm thấy anh vượt quá thẩm quyền của mình khi đề nghị đi cai nghiện và tư vấn thay cho một phiên tòa và khả năng ngồi tù.”
“Thẩm quyền của anh không phải là thương lượng với bên bị cáo.”
“Cả hai vị đều nói đúng, cho nên anh thông báo cho gã bần tiện kia rằng thế cũng được. Ty có thể cứ ngồi yên trong đó cho tới khi bọn anh cùng đi gặp quan tòa, tiến hành một phiên bảo lãnh và vân vân. Rồi khả năng anh ta có nguy cơ mất vài năm trong tù như thế nào.”
“Khỏe không, cô Harris?” anh gọi với về phía một phụ nữ nhỏ thó đang tưới một chậu hoa bên ngoài hiệu sách Read More Books.
“Tôi vẫn ổn, Brooks. Anh thế nào?”
“Không có gì phải phàn nàn. Anh nói đến đâu rồi nhỉ?” anh hỏi Abigail.
Cô cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ nhỏ thó dán vào cô khi cô tiếp tục đi trên vỉa hè, đang nắm tay Brooks.
“Anh nói với gã luật sư bần tiện rằng Ty có nguy cơ mất vài năm trong tù. Em cần...”
“Được rồi. Cho nên, đến lúc ấy, Missy và Ty bắt đầu quát tháo nhau. Cá nhân anh không hiểu nổi những người vẫn sống được với nhau trong khi họ mâu thuẫn và khinh bỉ nhau đến mức gọi nhau bằng đủ thứ mỹ từ. Nhưng Ty xung đến mức trút hết lên anh, thề sẽ làm cho trót những gì anh ta làm tối qua và đá đít anh.”
“Nghe ra kịch tính và đáng ngại.”
“Chuẩn không cần chỉnh. Câu thề thốt của Ty khiến cho gã bần tiện kia khó chịu, vì điều đó làm cho cái tuyên bố thân chủ của gã bị giảm sút năng lực hay bất kỳ thứ chết tiệt gì mà gã đang vin vào tan thành mây khói. Gã càng khó chịu hơn khi Ty thò tay ra ngoài chấn song và tóm ngay được cái cổ bần tiện của gã... Này, Caliope. Những cây hồng đó trông đẹp hết sảy.”
Một phụ nữ với chiếc váy dài sặc sỡ, chiếc mũ rơm to tướng và đôi găng tay làm vườn in hoa vẫy vẫy từ sân nhà mình. “Tôi biết anh sẽ nói thế mà.”
Anh cười to. “Con gái bà Alma. Cô ấy là một bà đồng.”
Abigail định nói là người phụ nữ với những khóm hồng đẹp lại có năng lực tâm linh là điều khó tin, nhưng Brooks đã tiếp tục câu chuyện.
“Anh cũng xin khai rằng phản ứng của anh chỉ là từ từ kéo Ty tách khỏi gã bần tiện, cũng do màn thét lác và rao giảng của gã.”
Đầu cô có lẽ đang quay mòng mòng, nhưng cô vẫn theo được. “Anh để cho tù nhân của mình quạt luật sư của anh ta, và thấy thế là hài lòng, giống như chính anh được quạt anh ta vậy.” Brooks lắc mạnh cánh tay cô và cười toe toét. “Mặc dù anh không thể hiện rõ như vậy, nhưng sự thật đúng là thế. Liền sau đó, gã bần tiện bỏ cuộc - và những tình cảm mà Ty dành cho gã, thứ được thể hiện căng cả phổi khi gã rút lui, biến thành sự tự mãn mà anh không tin gã bần tiện hấp thụ nổi. Missy cũng chạy ra ngoài theo chân gã bần tiện, la hét và khóc lóc. Và kết quả của tấn bi kịch ấy là anh đang được trò chuyện nửa tiếng với một phụ nữ khả ái.”
“Có một số người cho rằng không nên áp những quy tắc, hay luật pháp cho trường hợp riêng của họ, vì họ giàu có hay nghèo khổ ốm đau bệnh tật gì đó. Hoặc bất kỳ lời biện minh nào cũng phù hợp nhất với bản chất và hoàn cảnh cá nhân của họ.”
“Anh hoàn toàn đồng ý như vậy.”
“Nhưng hệ thống tòa án lại thường tin vào quan điểm đó thông qua việc thỏa hiệp với những kẻ phá bỏ các quy tắc và luật pháp vì lý do cá nhân.”
“Anh cũng đồng ý như vậy, nhưng luật pháp, và hệ thống, cũng phải thở chứ.”
“Em không hiểu.”
“Luật pháp cần chút không gian, chút linh hoạt, để tính đến yếu tố con người, hoàn cảnh.” Nghe thấy tiếng còi xe tin tin, anh ngó ra phố, vẫy tay với một người đàn ông có hàm râu đen xồm xoàm đang lái một chiếc xe tải không mui gỉ sét. “Cái người ăn cắp một ổ bánh mì,” Brooks nói tiếp mà không hề lỡ nhịp, “bởi anh ta đang chết đói và tuyệt vọng thì không nên bị xét xử giống như người ăn cắp với ý định đem bán kiếm lời.”
“Có lẽ vậy. Nhưng nếu luật có sự nhất quán hơn thì những người ăn cắp để kiếm lời sẽ ít có cơ hội để tái phạm hơn.”
Anh nhìn cô cười theo cái cách khiến cô băn khoăn không biết mình đã nói gì đó hay ho hoặc ngốc nghếch. “Em đã bao giờ nghĩ đến việc làm cảnh sát chưa?”
“Không hẳn. Em cần quay lại và...”
“Brooks! Dẫn cô gái đó lại đây đi.”
Điếng người, Abigail xoay lại, nhìn đăm đăm vào ngôi nhà có những con rồng, tiên cá và thần tiên. Và nhìn thấy mẹ Brooks đang từ giàn giáo leo xuống. Chiếc áo choàng tạp dề và đôi giày của bà đều lấm tấm sơn. Trên đầu bà phủ một chiếc khăn choàng đỏ rực.
Chân bà chưa kịp chạm đất thì chú cún con đã bắt đầu ăng ẳng và nhảy cẫng lên khi nghe thấy tiếng chủ, rồi nó nhảy lên cao đến mức bật hẳn lên lưng chừng không trung rồi mới nhào xuống lăn kềnh ra.
Người phụ nữ cười vang, bế thốc nó lên trong khi tháo dây xích cho nó.
“Nào!” bà lại gọi. “Tới đây và giới thiệu Abigail cho cậu em bé bỏng của con đi.”
“Giờ cũng là cậu con trai mẹ anh cưng nhất,” Brooks nói với Abigail. “Cùng chào hỏi chút nhé.”
“Em cần quay lại siêu thị ngay.”
“Một ngày anh chưa bị thét lác và rao giảng đủ hay sao?” Anh nhìn Abigail vẻ khổ sở. “Thương anh chút được không?”
Mình không thể ẩn mình nếu người ta chú ý đến mình, cô nghĩ thầm, và càng tệ hơn nếu cô khiến người ta thấy rõ là cô muốn ẩn mình. Mặc dù cô rất mong Brooks buông tay cô ra - có vẻ quá ư thân mật - nhưng cô vẫn băng qua quãng đường ngắn ngủi tới khoảnh sân của ngôi nhà mà cô nghĩ là khá hấp dẫn.
“Bác cứ luôn mong cháu ghé qua chơi,” bà Sunny nói với Abigail.
“Thực ra, cháu...”
“Con bảo cô ấy cùng đi dạo trước khi cô ấy đi siêu thị.”
“Ai lại phí phạm một ngày như thế này ở trong nhà chứ. Gặp Plato đi này.”
“Nó rất bảnh.”
“Và nghịch như quỷ. Bác rất thích con quỷ này,” bà Sunny nói, gí mũi vào con cún, rồi đến Brooks. “Lại khôn nữa.”
“Con hay con chó?”
Bà Sunny cười xòa, vỗ nhẹ má Brooks. “Cả hai. Thằng cu này thì ngồi yên khi được lệnh nhưng nó thì không chịu yên bao giờ. Nhìn xem nhé. Plato, nào, ngồi xuống.”
Bà Sunny lệnh cho con cún ngồi xuống, đặt một tay lên hông nó trong khi tay kia lục tìm một miếng mồi chó trong túi. “Ngồi xuống nào. Các con thấy chưa, một thiên tài đấy!” Bà để cho chú cún đớp lấy miếng mồi khi nó ngồi xuống cỏ.
Rồi chỉ hai giây sau nó lại vùng dậy và nhảy, uốn éo, sau đó cào cào ống chân Abigail.
“Bác đang dạy nó vào khuôn phép.”
“Nó vẫn chỉ là một con cún.” Không cưỡng được, Abigail thụp xuống, mỉm cười khi Plato tìm cách leo lên đầu gối cô, bật cười khi nó nhảy lên và liếm. “Nó có đôi mắt rạng ngời.” Cô nhẹ nhàng bóp hàm nó khi nó tìm cách gặm và nhai. “Giờ thì không được. Phải rồi, mày rất bảnh và hạnh phúc.”
Như thêm phấn khích bởi lời khen, nó nhảy xuống, lăn xoài ra phơi cả mảng bụng.
“Nó cũng rất có gu,” bà Sunny nhận xét, khi Abigail gãi gãi bụng Plato. “Cả hai thằng nhóc của bác. Hôm nay trông cháu rất rạng rỡ, Abigail.”
“Cháu thích chó.” Nhưng cô nhìn đến ngôi nhà, chuyển đề tài. “Nhà bác rất đặc sắc và bắt mắt. Rất đáng để cho những người qua đường được cùng thưởng thức tác phẩm nghệ thuật này.”
“Giúp bác đỡ phải ra đường và tránh được chuyện bao đồng. Thường là vậy.”
“Quá tuyệt. Cháu rất thích thấy những gì bác làm và tiếp tục làm kể từ khi cháu chuyển về đây. Cháu thích sự trái khoáy của nó.”
Khi bà Sunny cười, Abigail cảm thấy sau gáy nóng ran. “Cháu nói chưa được chuẩn lắm. Ý cháu là...”
“Bác hiểu chính xác ý cháu là sao, và cháu hoàn toàn đúng. Bác cũng thích như vậy. Hai đứa vào nhà đi. Sáng nay mẹ có làm một ít trà đào, và mẹ còn một ít bánh gừng với kem chanh mà con thích đấy, Brooks.”
“Con có thể xin một cái bánh.” Buông tay xuống, anh lướt nhẹ bàn tay trên tóc Abigail.
“Rất cảm ơn bác, nhưng cháu cần đi siêu thị, và còn về nhà lo cho con chó của cháu nữa.” Abigail xốc chú cún khi cô đứng lên, trao cả thân hình đang vặn vẹo của nó cho bà Sunny. “Rất vui lại được gặp bác, và gặp Plato.”
Cô rời đi thật nhanh, cố gắng nhận biết cái lằn ranh giữa bận việc và bỏ chạy.
Họ đã mê hoặc cô, cám dỗ cô. Chàng trai, bà mẹ, thậm chí cả chú cún con. Cô đã để cho mình bị cuốn đi. Trò chuyện, những lời mời, chiếc bánh, chuyện ân ái.
Mọi người đã nhìn thấy cô đi cùng Brooks. Tay trong tay anh. Trò chuyện với mẹ anh. Và người ta sẽ bàn tán về chuyện đó. Về cô.
Chỉ vì cô không phải là một phần của một mạng lưới xã hội đâu có nghĩa cô không hề biết nó vận hành ra sao.
Cô không thể là một phụ nữ bình thường, ít ai chú ý sống tại Bickford nếu cô trở thành một phần của cộng đồng này thông qua Brooks.
Tại sao anh ta không hành xử như một gã đàn ông thông thường. Họ đã làm tình. Anh đã chiếm được cô. Giờ anh ta nên chuyển qua một mục tiêu khác.
Khi có ai đó nắm lấy cánh tay cô, cô phản ứng lại không cần suy nghĩ. Bản năng thuần túy khiến cô xoay người, lách sang bên bằng eo lưng và hông, cú thúc nối tiếp đã chớm tung ra.
Brooks đập một tay lên nắm đấm của cô chỉ vài phân trước khi nó chạm đích, khiến nó chững lại, rút lui.
“Chà.” Anh cũng vừa kịp chặn được cú thúc. “Phản ứng tuyệt vời đấy.”
“Em xin lỗi.” Lộ trình tới siêu thị lại thành một cơn ác mộng. “Anh làm em giật mình.”
“Ít nhất là vậy. Thật may, phản xạ của anh rất tốt. Nếu không anh đã nhận một vết bầm nữa trên mặt.”
“Em xin lỗi mà.” Giờ cô đanh giọng. “Anh xuất hiện từ phía sau và nắm lấy em.”
“Hiểu rồi.” Như để dỗ dành, anh đưa một tay vuốt tóc cô. “Cưng à, cuối cùng em sẽ phải nói cho anh biết kẻ nào đã làm em tổn thương thôi.”
“Đừng nói với tôi kiểu đó. Mọi việc sẽ không như thế đâu. Anh đã được quan hệ rồi.”
“Anh nghĩ chúng ta đã làm vậy. Sao em không gợi ý cho anh về bước tiếp theo?”
“Dự kiến là anh sẽ biến đi.” Vẻ khó chịu, cô hất một tay qua mái tóc, nhìn quanh. “Tôi không thể bàn chuyện đó lúc này, ở đây. Tôi không hiểu sao phải bàn chuyện. Giờ không phải lúc để anh quan tâm đâu.”
“Với người thông minh như em thì em có thể rắn như đá. Anh đã quan hệ với em vì anh quan tâm. Và vì chúng ta đã ngủ với nhau nên anh lại càng quan tâm hơn.”
“Tại sao chứ? Không, đừng trả lời. Anh lúc nào cũng có câu trả lời. Anh làm tôi rối trí. Tôi không muốn cảm thấy như thế này nữa.”
“Như thế nào?”
“Tôi không biết! Tôi cần đi siêu thị, rồi về nhà, rồi làm cho xong công việc, rồi...”
“Em cần hít thở.” Anh liền đặt tay lên vai cô. “Hít thở đi, Abigail.”
“Đúng là cần hít thở.” Cô nhắm mắt, cố kiềm chế tâm trạng hoảng hốt. Ôi trời, sao cô lại không ở nhà chứ?
“Tốt rồi, chỉ cần hít thở thêm chút nữa. Từ từ thôi, cứ thế. Giờ chúng ta làm thế này nhé.”
“Đừng có bảo tôi chúng ta sẽ làm những gì. Không hề có chuyện chúng ta nữa đâu.”
“Thực ra là có đấy. Thế để anh gợi ý được không? Tại sao chúng ta không tới văn phòng anh. Em có thể ngồi nghỉ, uống một ít nước.”
Cô lắc đầu. “Tôi phải tới siêu thị.”
“Được rồi, em tiếp tục đi siêu thị đi. Sau đó, khoảng sáu hoặc sáu giờ ba mươi, anh sẽ đến. Anh sẽ mang vài miếng thịt đến và nướng lên. Chúng ta sẽ ăn tối, rồi xem xem liệu chúng ta có thể phân định việc này không.”
“Chúng ta không cần ăn tối hay phân định gì cả. Tôi chỉ cần...”
Rất nhẹ nhàng, rất khẽ khàng, anh đặt môi mình lên môi cô. Khi anh ngẩng đầu lên, cô run rẩy thở ra.
“Anh vừa hiểu được đó là những gì em không muốn cảm nhận. Nhưng em đã nhận ra, và anh cũng vậy. Cho nên chúng ta nên phân định xem sao.”
“Anh không chịu bỏ cuộc?”
“Còn phải xem mọi việc phân định thế nào đã. Nếu phải đến bước ấy, anh sẽ ngừng lại. Anh sẽ không làm hại em, Abigail, và anh sẽ cố gắng hết sức để làm em hạnh phúc. Nhưng khi hai người cảm thấy gì đó, họ nên tôn trọng đủ để cho nó một cơ hội.”
“Anh không hiểu đâu.”
“Phải, cưng à, anh không hiểu. Nhưng anh muốn hiểu. Để anh đưa em tới siêu thị.”
“Em không muốn anh đi cùng em trở lại đó. Em muốn được một mình.”
“Được rồi. Anh sẽ gặp em tối nay.”
Lại thêm một cuộc trò chuyện nữa, cô tự nhủ, lúc cô vội vã bỏ đi. Thêm một cuộc hẹn nữa ở nơi cô luôn bình tĩnh và lý trí. Cô cứ đơn giản giải thích rằng cô không quan tâm hoặc có ý định tiến tới một mối quan hệ. Công việc của cô quá bận rộn, không thể xao lãng vì những bữa tối và những vị khách ngủ lại qua đêm.
Cô sẽ kiên quyết, và anh ta sẽ hiểu.
Họ cần chấm dứt tình hình này cho dù nó là gì, thứ lẽ ra không nên biến thành thân mật.
Và mọi thứ sẽ bình lặng trở lại.
Chừng nào cô về đến nhà, cô sẽ làm đúng những gì cô nói và như cách cô đã nói.
Cô đã sẵn sàng.
Cô đã bỏ mất thói quen, nên phải nhắc mình rằng ưu tiên của cô, lúc nào cũng vậy, là công việc. Có lẽ việc phân mảng ra có rắc rối hơn cô kỳ vọng một chút, nhưng cô vẫn cẩn thận xem xét lại toàn bộ dữ liệu đã thu thập được và có một vài điều chỉnh nho nhỏ. Và viết email.
Thông tin quý vị có thể thấy hữu ích. Cảm ơn đã quan tâm và bất kỳ hành động nào cũng rất đáng quý.
Người bạn
Sử dụng hệ thống tự thiết kế, cô cho email đi qua một loạt địa chỉ khác nhau rồi đóng tài khoản tạm thời. Như thường lệ, cô nghĩ mình sẽ rất hứng thú được giao tiếp với đầu mối FBI của mình, trao đổi suy nghĩ và quan điểm, nhưng cô còn phải tĩnh tâm để thu thập thông tin từ tài liệu hoặc bản ghi nhớ mà cô bẻ khóa được.
Sau khi tắt tài khoản, cô tạo ra một bản lưu an toàn cho dữ liệu.
“Chúng ta đi dạo thôi,” cô nói với Bert. “Chị sẽ thực hành những gì chị cần nói với Brooks trong lúc chúng ta đi dạo. Ngày mai, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Chúng ta phải làm việc để kiếm sống nữa, phải không?”
Lúc cô đút chìa khóa vào túi, Bert dụi dụi cơ thể vào chân cô. “Hôm nay chị gặp một chú cún khác. Nó rất tuyệt. Chị nghĩ em sẽ thích nó.”
Khi cô bước ra ngoài, Bert theo sát gót cô. “Em như một người bạn ấy. Sang năm, chị sẽ kiếm thêm một con con. Em sẽ giúp chị dạy nó, và nó sẽ là một người bạn đồng hành cho cả hai chúng ta. Chúng ta chỉ cần vậy thôi, phải không? Chỉ cần vậy thôi.”
Cùng với Bert, cô dạo xung quanh xem xét vườn rau mới lên của mình. “Cần chăm sóc một chút rồi đây, và đã đến lúc trồng thêm một ít hoa nữa. Lúc nào rảnh rỗi. Chị đã xao nhãng, nhưng chúng ta sẽ quay lại thói quen cũ. Chị còn chút việc phải làm với chương trình virus. Sẽ có ngày, Bert ạ, khi đúng thời điểm và chị hoàn thiện được nó, chúng ta sẽ khiến cho nhà Volkov như gặp đại dịch.” Cô thở dài. “Nhưng chị chưa thể nghĩ đến chuyện đó lúc này. Chị còn phải lo cho cái tình thế này đã.”
Cô mở khóa chiếc áo có mũ trùm khi họ tiến vào rừng, đặt hờ tay lên báng súng.
Những cây mận dại bừng nở, những cánh hoa thơm thấp thoáng trong tán lá xanh mướt, và cây liễu ai đó trồng nhiều năm trước xõa những nhánh lá thướt tha xuống dòng suối chảy miên man. Hoa tử la lan trải dài cả một thảm màu tím biếc.
Trong không khí yên tĩnh, trong hương thơm, trong sắc màu, cô thấy bình tâm khi họ cùng đi dạo trong ánh nắng và bóng râm.
Run run trong trạng thái đề phòng, Bert nhìn cô, và sung sướng lao theo bờ suối nhảy tùm xuống nước. Lúc nào cũng vậy, cô luôn cười vang khi nhìn anh chàng chó to lớn đùa giỡn như một chú cún con trong vũng nước.
Cô cho nó tận hưởng khoảnh khắc của nó trong lúc cô nhìn khu rừng một lượt. Tiếng chim gọi nhau ríu rít hòa thành một bản nhạc hân hoan cùng với tiếng tốc tốc của một con chim gõ kiến đang kiếm mồi. Mặt trời qua những tán lá non tỏa xuống thứ ánh sáng huyền ảo.
Trời sẽ sáng rõ hơn khi họ đi dạo tiếp, cô biết vậy, và cảnh quan sẽ mở sang vùng đồi núi. Cô rất thích quan sát từ vị trí trên cao, nhìn thế đất nhấp nhô lên xuống. Và nơi đây, trong ánh sáng dìu dịu và bóng râm, với tiếng chim ríu rít và trong suối rì rầm, tiếng chú chó vẫy nước - nơi đây, cô nghĩ, giống một tổ ấm hơn là một căn nhà.
Cô sẽ mua một băng ghế. Đúng vậy, cô sẽ lên mạng và tìm kiếm thứ gì đó bằng chất gỗ hữu cơ. Thứ gì đó trông như thể mọc lên ở đó. Dĩ nhiên, những chiếc ghế không tự mọc được, nhưng phải tạo cảm giác như vậy. Và cô có thể ngồi ở nơi thế giới mở ra cảnh đồi núi, nơi chú chó của cô nô đùa dưới suối. Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ cảm thấy đủ an tâm để mang theo một cuốn sách. Ngồi trên ghế trong khu rừng của mình với những ngọn đồi trải ngút ra, và đọc sách trong khi Bert nghịch nước.
Nhưng cô phải ngừng nghĩ về tương lai. Cô phải giải quyết thực tại lúc này, hoặc là buổi tối sắp tới.
“Được rồi.” Cô ra hiệu cho chú chó, giữ một khoảng cách trong khi nó lao lên và lắc ra cả một trận bão nước tung tóe trong không khí. “Brooks,” cô bắt đầu nói, trong lúc họ đi tiếp, “’mặc dù em thấy anh hấp dẫn và chắc chắn là rất thích ngủ với anh, nhưng em không ở hoàn cảnh có thể theo đuổi một mối quan hệ’ - không được, ‘em không sẵn sàng tiến tới một mối quan hệ.’ Như thế quyết liệt hơn. ‘Em không sẵn sàng tiến tới một mối quan hệ.’ Anh ta sẽ hỏi tại sao. Kiểu của anh ta như vậy, cho nên chị phải có câu trả lời sẵn. ‘Công việc là ưu tiên của em, nó cần không chỉ rất nhiều thời gian mà còn cả sự tập trung nữa.’”
Cô lặp lại, thử các tình huống khác nhau.
“Như thế là đủ, nhưng anh ta rất gan lì. Chị cần nói gì đó để cảm ơn sự quan tâm của anh ta. Chị không muốn làm anh ta nổi khùng hoặc thất vọng, hoặc làm tổn thương sự tự tôn của anh ta. ‘Cảm ơn anh đã quan tâm. Em được ưu ái quá.’ Dùng từ ưu ái ổn đấy. Phải rồi.”
Cô hít một hơi dài, an tâm khi tâm trạng bất an không thấy trở lại.
“Phải rồi,” cô lặp lại. “Chị có thể nói, ‘Em được ưu ái quá.’ Và đúng và như thế. Nếu mình chân thành thì sẽ dễ nghe hơn. ‘Em được anh ưu ái quá, em cũng rất thích những cuộc trò chuyện của chúng ta.’ Chị có nên nhắc đến chuyện tình dục nữa không nhỉ? Trời ạ! Người ta xử lý việc này thế nào nhỉ? Mà tại sao phải thế? Phức tạp và phiền toái quá.”
Cô ngẩng mặt về phía mặt trời, hít lấy hơi ấm và ánh sáng lúc cô bước ra khỏi rừng cây. Phóng mắt nhìn đồi núi, cô thấy băn khoăn. Rất nhiều người ở ngoài kia, với rất nhiều mối liên hệ, tất cả những mối quan hệ chằng chéo. Cha mẹ, con cái, anh em, bạn bè, người yêu, giáo viên, ông chủ, hàng xóm.
Tất cả bọn họ đã giải quyết điều này như thế nào? Họ đã hòa trộn và sắp đặt tất cả những nhu cầu và động lực ấy như thế nào? Tất cả những kỳ vọng và cảm xúc ấy?
Sống âm thầm và một mình dễ dàng hơn, với kế hoạch của riêng bạn, những mục tiêu của riêng bạn, thỏa mãn những kỳ vọng và nhu cầu của riêng bạn, không bị quấy nhiễu liên hồi bởi những người khác.
Đó chính là điều mẹ cô đã làm, và đương nhiên là quý bà Susan Fitch đã thành công trên mọi lĩnh vực. Đúng, rốt cuộc chỉ có cô con gái là đem tới nỗi thất vọng, nhưng đó vẫn là hậu quả của việc để tâm tới một ai khác.
“Mình không giống mẹ,” Abigail lẩm bẩm, trong lúc cô đặt một tay lên đầu Bert. “Mình không muốn giống thế. Mà dù có muốn các mối quan hệ và những điều phức tạp thì mình cũng không thể. Không khả thi chút nào. Thôi thì ta cứ bắt đầu lại hết vậy. ‘Mặc dù em thấy anh hấp dẫn,’” cô mở màn.
Cô cứ tập dượt nội dung, ngữ điệu, kết cấu bài nói, thậm chí cả ngôn ngữ cử chỉ cơ thể, suốt gần một tiếng, điều chỉnh cho thật hợp lý rồi cô mới cùng Bert đi bộ trở lại nhà.